Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 5 - Chương 265: Khát vọng
Edit: VietAnh
Beta: Tiểu Tuyền
Nàng được mát xa bởi công phu cao cấp, thủ pháp này vẫn tốt như vậy. Ninh Tiểu Nhàn thật sự quá mệt mỏi, rốt cuộc không chống cự được cơn buồn ngủ kéo đến, yên ổn chìm vào mộng đẹp.
Chỉ chốc lát sau, nàng liền truyền ra tiếng hít thở như có như không. Từ ngày học thành thần thông đến nay, hơn phân nửa giấc ngủ của nàng được thay thế bằng vận công và điều tức, nhưng biện pháp tốt nhất sau khi thần hồn bị tiêu hao kịch liệt là thư thả ngủ một giấc. Vô luận là phàm nhân hay tu sĩ, giấc ngủ là biện pháp khôi phục thần hồn tốt nhất.
Chân Nhất bí quyết vẫn chậm chạp vận hành vững vàng trong cơ thể nàng. Pháp quyết thần kỳ này có thể đồng thời nuôi dưỡng thần hồn của nàng, chỉ là tốc độ chậm một chút. Trường Thiên đem thần lực của mình chuyển đến trong cơ thể nàng, làm cho Chân Nhất bí quyết có tác dụng nhanh hơn.
Hôm nay nàng dung luyện Hóa Thần đan, biểu hiện tốt vượt qua dự liệu của hắn. Hắn vốn tưởng rằng, cho dù có lò đan Cùng Kỳ tương trợ, nàng ít nhất cũng phải thất bại ba bốn lần mới có thể nắm giữ bí quyết trong đó, đâu ngờ nàng hành động một lần đã thành công, không gây ra thất bại chứ? Xem ra ở Vân Hải và sông Huỳnh, nha đầu này có ngộ tính rất tốt, đây chính là thiên phú, ngày hôm nay luyện đan, đã chứng minh sự kiên trì mười phần của nàng, cả hai cái này đúng là phẩm cách quan trọng nhất của tu sĩ tu tiên.
Hắn vẫn một mực không nói cho nàng biết, đối với tu sĩ nhân loại mà nói, luyện chế ra Hóa Thần đan, nếu không phải tu sĩ Luyện Hư kỳ thì không thể nào luyện ra. Tất cả tu sĩ dưới Luyện Hư kỳ, ngay cả ý nghĩ luyện đan dược này cũng không có. Đây mới chính là nguyên nhân thực sự khiến cho Hóa Thần đan trở lên quý giá. Nếu thế nhân biết rõ, nàng lấy độ tuổi chưa tới hai mươi, với tu vi Đại Thành Kỳ tiến hành luyện đan một cách nghịch thiên, chỉ sợ đem nàng xem là yêu nghiệt?
Thành công của nàng phần lớn liên quan đến thần lực của Trường Thiên và đan hỏa đẳng cấp cao, nhưng chính nàng là người khống chế thủ pháp luyện đan, vận dụng Thấy Mầm Biết Cây, nên không thể phủ nhận công lao.
Đáng tiếc trong miệng Trường Thiên, thành công của nàng như là thiên kinh địa nghĩa, vì vậy sau khi luyện thành, nàng chỉ có vui mừng mà không có đắc ý.
Trường Thiên lẳng lặng nhìn nàng, không tự giác mà ôm nàng càng ngày càng chặt, như muốn đem nàng hòa nhập vào trong thân thể. Đối mặt với dung nhan đang ngủ say hắn thấp giọng nói: “Đừng để ý tới bọn hắn.”
Ninh Tiểu Nhàn vô thức mà giãy giãy, Trường Thiên thoáng buông lỏng nàng ra, vuốt nhẹ mái tóc đen ướt sũng trên vầng trán trắng nõn, khẽ hôn xuống. Một mảng mồ hôi liền nuốt vào trong miệng, dư vị lưu lại thật lâu, hắn lẩm bẩm nói: “ Không thúi đâu.” Dường như Ninh Tiểu Nhàn ở trong mộng nghe thấy, nàng mấp máy môi, thay đổi tư thế, đem mồ hôi cùng tro lò còn sót lại trên người đều cọ lên trên hắc y của hắn.
Cùng Kỳ co lại trong góc nhịn cười. Cố gắng để cho chính mình như không thấy gì. Nếu nó dám đánh vỡ không khí lúc này. Nó cũng không dám tưởng tượng Thần Quân sẽ trừng phạt nó như thế nào.
Một giấc này, giằng co trọn vẹn hai canh giờ nàng mới tỉnh lại do bị đánh thức.
Giọng nói của Đồ Tẫn truyền đến: “Thần Quân đại nhân, ba nữ đệ tử Triều Vân Tông đến tìm Ninh Tiểu Nhàn. Ba canh giờ trước các nàng đã đến một lần rồi, nhưng bị ta ngăn cản trở về. Lúc đến các nàng đã nói rõ nếu không thấy người sẽ không chịu đi.”
Trước đó vì sợ bị quấy nhiễu, Trường Thiên đã phong bế ma nhãn, không cho tin tức ngoại giới truyền vào, bây giờ nhìn nàng thanh tỉnh mới cho Đồ Tẫn thông báo tình huống bên ngoài.
Bây giờ đã là giờ tuất rồi. Bởi vì muốn xem lễ đại điển được tổ chức vào sáng sớm, đa số tu sĩ đều trở về chỗ của mình vận công tĩnh dưỡng cho ngày mai. Giờ phút này nàng không ở trong lầu, quả là có chút quái dị.
Ninh Tiểu Nhàn mở ra hai mắt sương mù, ngẩn người rất lâu mới đem tin tức trong lời nói của Đồ Tẫn tiêu hóa hoàn toàn.
Những nữ nhân kia vì Quyền Thập Phương đã đánh đến cửa rồi hả?
Hiện tại nàng đang nằm trong ngực Trường Thiên, thoải mái đến nỗi ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động. Đám nữ nhân kia vì cái gì lại đến phiền nàng? Đại khái thần sắc trong mắt nàng vô cùng rõ ràng, Trường Thiên giữ lấy cằm của nàng , đưa đến một nụ hôn triền miên, ôn nhu không thể tả. Chờ thời điểm hắn buông ra, nàng không nhịn được mà muống mở lớn miệng hô hấp.
“Đừng để ý đến họ.” Hắn thấp giọng hỏi nàng: “Hiện tại cảm giác như thế nào?”
Ninh Tiểu Nhàn liếc xéo hắn: “ Vốn chỉ choáng váng đầu, chàng hôn ta xong, ngược lại đã chóng mặt hơn rồi.” đầu nàng có chút to ra rồi, đại khái là di chứng do thần hồn sử dụng quá độ, nhưng mà thân thể cũng đã không đáng ngại, thần lực trong nội đan cũng dồi dào.
Nàng dùng đôi mắt to tròn, hắc bạch phân minh mang theo xấu hổ e sợ mà ôm lấy hắn thì phải trả giá thật nhiều. Trường Thiên nghĩ vậy liền ôm lấy bờ eo thon của nàng, đem giai nhân trong ngực thả lên trên giường Hắc Thạch, cúi người đè lên, đồng thời cũng không quên ném Cùng Kỳ đang trừng to mắt xem cuộc vui vào trong vườn nhỏ.
Lại có tới mấy mặt trời vây quanh nàng. Nhớ tới ánh mắt của Quyền Thập Phương nhìn nàng, nhớ tới Mịch La đối với nàng…, trong nội tâm Trường Thiên nghẹn một ngọn lửa, lúc này liền muốn hung hăng mà khi dễ nàng, hết lần này đến lần khác tiểu nha đầu này một chút cũng không sợ hãi, cười khanh khách hai tiếng, đưa bàn tay mảnh khảnh phủ lên thân thể của hắn. Tiếng cười kia như lông vũ gãi trong lòng của hắn, lập tức đốt lên ngọn lửa, hắn phải mạnh mẽ đè nén nhiệt tình.
Hắn hôn nàng thật sâu, bắt buộc cái lưỡi mềm mại của nàng cùng hắn chơi đùa, trong tay lại không có nhàn rỗi kéo vạt áo trên thân của nàng. “Roẹt” một tiếng xé thành hai nửa, lộ ra ô lân bảo giáp mặc ở bên trong. Trong đầu Ninh Tiểu Nhàn đang hỗn loạn, nghe được tiếng vang liền trợn mắt, nhịn không được kinh hô một tiếng, lại bị hắn lập tức dùng lưỡi ngăn lại một nửa trong cổ họng.
Lần trước hắn xé rách y phục của nàng là thật lâu trước kia rồi.
Ô Lân bảo giáp vốn là da rắn Ba Xà biến thành, chỉ cần một ngón tay của hắn thì cái bảo giáp này liền ngoan ngoãn trượt xuống thân thể của nàng. Ninh Tiểu Nhàn bình thường đem bảo giáp mặc trên người, cho nên lúc này trên người chỉ còn một kiện áo buộc ngực màu đen. Cái này hắn đã thấy nhiều lần rồi, thò tay vuốt vuốt, không thích cảm nhận như vậy, liền tiện tay kéo đứt rồi vứt qua một bên.
Không có buộc ngực bảo hộ, hai con thỏ trắng bé nhỏ anh dũng mà nhảy ra ngoài. Xà nuốt thỏ chẳng lẽ không phải chuyện thường sao? Cho nên hắn không chút nào khách khí mà ngậm lấy một cái, lại duỗi tay đem một cái khác dùng lực vuốt ve, thẳng đến khi nàng ở một bên thở gấp hô đau.
So với lúc trước rời đi thôn Thiển Thủy, đôi ngực này của nàng đầy đặn hơn rất nhiều nha, một tay che không hết rồi, hắn thỏa mãn mà nghĩ đến, thả chậm tốc độ mà liếm làm cho hai điểm trước ngực hồng lên như hoa anh đào, giai nhân dưới thân khó nhịn mà cong người lên, vô ý thức mà đưa nơi đẫy đà vào trong miệng hắn.
Màu nền giường là đá đen nhánh, càng nổi bật lên gương mặt như sen, mày như liễu, làn da như hoa tuyết của nàng.
Bình thường đến một bước này hắn sẽ dừng tay. Nhưng mà hôm nay, thưởng thức nàng có một hương vị nhàn nhạt, còn có một loại mùi thơm khác của cơ thể, trêu chọc dục vọng của hắn, thúc dục hắn tiếp tục.
Hắn nhịn không được liền muốn, nếu hắn ôn nhu một chút chắc nàng không chịu tổn thương quá lớn nhỉ?
Trương Thiên theo da thịt tuyết trắng của nàng, một đường hôn đến bụng dưới bằng phẳng. Nơi này chưa bao giờ bị hắn đối đãi qua như vậy, rất ngứa nhưng cũng rất tê dại, Ninh Tiểu Nhàn kìm lòng không được mà cong người.
“Ngoan, buông lỏng chút ít.” Hắn một bên nhẹ nhàng dụ dỗ, một tay nhẹ nhàng mà tiến vào giữa hai chân của nàng…
Đầu ngón tay của hắn có chút lạnh buốt, khích thích nàng khẽ run rẩy, bỗng dưng trừng lớn mắt.
Nàng cắn môi nói: “ dừng lại!”
Trường Thiên không để ý tới nàng, dò xét quần lót, tại cấm địa của nàng chậm dãi vỗ về chơi đùa.
Dưới thân lập tức tràn đến cảm giác mà nàng chưa bao giờ biết, khoái hoạt mãnh liệt, nàng cảm thấy quanh thân như bị hỏa diễm vây quanh, phần bụng cũng có dòng nước ấm đang muốn chậm dãi chảy xuống.
Cảm giác như vậy thật đáng sợ, nếu không thoát thân , sợ là nàng sẽ muốn như vậy sa vào, cho đến khi không cứu vãn được.
“Dừng lại!”
Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên ra tay, tại lồng ngực rộng lớn trước mặt hung ác đẩy một cái. Cái đẩy này dùng đến thần lực, Trường Thiên vội vàng không kịp chuẩn bị, liền bị nàng đẩy ngửa về phía sau.
Nàng vui mừng, liền từ trên giường Hắc Bạch lật mình trở dậy, thân hình chớp động đã đi đến bên ngoài Hóa Yêu Tuyền. Mỗi ngày chăm học khổ luyện, hôm nay cuối cùng cũng đã thấy hiệu quả….. về phương diện trốn chạy mà nói, nàng rất ưu tú.
Rốt cục… an toàn. Nàng run rẩy miễn cưỡng lấy tay khép lại quần áo bị xé rách.
Hắn vẫn đang ngã ngồi trên giường trừng mắt nhìn nàng, tóc đen có chút mất trật tự, trên trán gân xanh nổi lên, hiển nhiên đối với hành vi giữa đường chạy trốn của nàng có chút phẫn nộ. Trong đôi mắt ánh lên ngọn lửa màu vàng, nói cho nàng biết rõ ràng dục vọng của Trường Thiên đối với nàng nhìn qua vẫn đang khát bách(*)
(*) khát khao, cấp bách
Nàng không khỏi có chút hối hận. Cũng may nàng thanh tỉnh kịp thời, nếu không thì tiểu trư nuôi hai mươi năm sẽ bị hắn ăn xong rồi lau sạch. Aizz, đang yên lành, tại sao nàng lại đi trêu trọc hắn chứ? Hắn rõ ràng đáng sợ như vậy, trước đây sao nàng lại cho rằng hắn là người quân tử, sẽ không chính thức động thủ đối với nàng?
“Chàng…ta…” nàng mới nói hai chữ liền nghẹn lại, nuốt nước miếng mới có thể nói tiếp, “Chàng thực đáng giận” rồi quay người hướng truyền trống trận trốn nhanh. Thẳng đến khi nàng biến mất tại tầng này, nàng đều cảm nhận được ánh mắt nóng rực dừng lại trên người nàng, đem phần lưng của nàng đốt lên.
Nàng cảm mấy khối ý phục rác rưới miễn cưỡng ngăn trở chính mình, thân thể mềm mại như ẩn như hiện, ngược lại càng thêm cuốn hút. Trường Thiên đem hết toàn lực khắc chế, mới không gọi nàng lại.
Ninh Tiểu Nhàn trở lại nhà gỗ nhỏ ở tầng thứ năm, tay múc nước cũng run rẩy. Nàng đem nhiệt phù hỏa dán lên thùng gỗ lớn, nấu nóng nước suối, mới đem quần áo bị nghiền nát trên người bỏ đi, chậm rãi trượt vào trong thùng gỗ.
“Trường Thiên, không cho phép nhìn” Nàng vốn định nói ra một tiếng này rất có khí thế, nào biết khi mở miệng lại nửa như cầu xin tha thứ nửa như làm nũng.
Hắn không có lên tiếng, xung quanh im ắng.
Nàng đem đầu chôn ở dưới nước, cả thân thể cuộn lại. Gợn nước nhẹ nhàng làm cho nàng nhớ đên sự tiếp xúc của hắn, hắn hôn môi, ánh mắt của hắn nóng như vậy, so với nước được nấu nóng, nhiệt độ còn cao hơn. Có lẽ vừa rồi nàng không nên cường ngạnh dừng lại hai người thân mật, nàng có dự cảm, đằng sau đó đang đợi nàng là hưởng thụ cực lạc. ( đoạn này edit mà muốn phun máu….trời ơi anh chị lầm mất gấp đôi thời gian của tôi roài.T.T vậy mà vẫn chưa làm ăn được gì…. =.= )
Nhưng mà trong nội tâm nàng cực kỳ sợ hãi, không hiểu làm như vậy là đúng hay sai. Mỗi lần nàng thấy hắn nhẫn nhịn vất vả, đều cảm thấy không đành lòng, nhưng nếu cứ thế để cho hắn được toại nguyện, nàng lại có bất an mãnh liệt.
Nàng nên làm sao? Trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Có lẽ đã qua một phút đồng hồ, Ninh Tiểu Nhàn mới phiền não thở dài, từ trong thùng đứng lên, lau thân thể và tóc, rồi lấy ra một bộ y phục mới mặc vào.
Beta: Tiểu Tuyền
Nàng được mát xa bởi công phu cao cấp, thủ pháp này vẫn tốt như vậy. Ninh Tiểu Nhàn thật sự quá mệt mỏi, rốt cuộc không chống cự được cơn buồn ngủ kéo đến, yên ổn chìm vào mộng đẹp.
Chỉ chốc lát sau, nàng liền truyền ra tiếng hít thở như có như không. Từ ngày học thành thần thông đến nay, hơn phân nửa giấc ngủ của nàng được thay thế bằng vận công và điều tức, nhưng biện pháp tốt nhất sau khi thần hồn bị tiêu hao kịch liệt là thư thả ngủ một giấc. Vô luận là phàm nhân hay tu sĩ, giấc ngủ là biện pháp khôi phục thần hồn tốt nhất.
Chân Nhất bí quyết vẫn chậm chạp vận hành vững vàng trong cơ thể nàng. Pháp quyết thần kỳ này có thể đồng thời nuôi dưỡng thần hồn của nàng, chỉ là tốc độ chậm một chút. Trường Thiên đem thần lực của mình chuyển đến trong cơ thể nàng, làm cho Chân Nhất bí quyết có tác dụng nhanh hơn.
Hôm nay nàng dung luyện Hóa Thần đan, biểu hiện tốt vượt qua dự liệu của hắn. Hắn vốn tưởng rằng, cho dù có lò đan Cùng Kỳ tương trợ, nàng ít nhất cũng phải thất bại ba bốn lần mới có thể nắm giữ bí quyết trong đó, đâu ngờ nàng hành động một lần đã thành công, không gây ra thất bại chứ? Xem ra ở Vân Hải và sông Huỳnh, nha đầu này có ngộ tính rất tốt, đây chính là thiên phú, ngày hôm nay luyện đan, đã chứng minh sự kiên trì mười phần của nàng, cả hai cái này đúng là phẩm cách quan trọng nhất của tu sĩ tu tiên.
Hắn vẫn một mực không nói cho nàng biết, đối với tu sĩ nhân loại mà nói, luyện chế ra Hóa Thần đan, nếu không phải tu sĩ Luyện Hư kỳ thì không thể nào luyện ra. Tất cả tu sĩ dưới Luyện Hư kỳ, ngay cả ý nghĩ luyện đan dược này cũng không có. Đây mới chính là nguyên nhân thực sự khiến cho Hóa Thần đan trở lên quý giá. Nếu thế nhân biết rõ, nàng lấy độ tuổi chưa tới hai mươi, với tu vi Đại Thành Kỳ tiến hành luyện đan một cách nghịch thiên, chỉ sợ đem nàng xem là yêu nghiệt?
Thành công của nàng phần lớn liên quan đến thần lực của Trường Thiên và đan hỏa đẳng cấp cao, nhưng chính nàng là người khống chế thủ pháp luyện đan, vận dụng Thấy Mầm Biết Cây, nên không thể phủ nhận công lao.
Đáng tiếc trong miệng Trường Thiên, thành công của nàng như là thiên kinh địa nghĩa, vì vậy sau khi luyện thành, nàng chỉ có vui mừng mà không có đắc ý.
Trường Thiên lẳng lặng nhìn nàng, không tự giác mà ôm nàng càng ngày càng chặt, như muốn đem nàng hòa nhập vào trong thân thể. Đối mặt với dung nhan đang ngủ say hắn thấp giọng nói: “Đừng để ý tới bọn hắn.”
Ninh Tiểu Nhàn vô thức mà giãy giãy, Trường Thiên thoáng buông lỏng nàng ra, vuốt nhẹ mái tóc đen ướt sũng trên vầng trán trắng nõn, khẽ hôn xuống. Một mảng mồ hôi liền nuốt vào trong miệng, dư vị lưu lại thật lâu, hắn lẩm bẩm nói: “ Không thúi đâu.” Dường như Ninh Tiểu Nhàn ở trong mộng nghe thấy, nàng mấp máy môi, thay đổi tư thế, đem mồ hôi cùng tro lò còn sót lại trên người đều cọ lên trên hắc y của hắn.
Cùng Kỳ co lại trong góc nhịn cười. Cố gắng để cho chính mình như không thấy gì. Nếu nó dám đánh vỡ không khí lúc này. Nó cũng không dám tưởng tượng Thần Quân sẽ trừng phạt nó như thế nào.
Một giấc này, giằng co trọn vẹn hai canh giờ nàng mới tỉnh lại do bị đánh thức.
Giọng nói của Đồ Tẫn truyền đến: “Thần Quân đại nhân, ba nữ đệ tử Triều Vân Tông đến tìm Ninh Tiểu Nhàn. Ba canh giờ trước các nàng đã đến một lần rồi, nhưng bị ta ngăn cản trở về. Lúc đến các nàng đã nói rõ nếu không thấy người sẽ không chịu đi.”
Trước đó vì sợ bị quấy nhiễu, Trường Thiên đã phong bế ma nhãn, không cho tin tức ngoại giới truyền vào, bây giờ nhìn nàng thanh tỉnh mới cho Đồ Tẫn thông báo tình huống bên ngoài.
Bây giờ đã là giờ tuất rồi. Bởi vì muốn xem lễ đại điển được tổ chức vào sáng sớm, đa số tu sĩ đều trở về chỗ của mình vận công tĩnh dưỡng cho ngày mai. Giờ phút này nàng không ở trong lầu, quả là có chút quái dị.
Ninh Tiểu Nhàn mở ra hai mắt sương mù, ngẩn người rất lâu mới đem tin tức trong lời nói của Đồ Tẫn tiêu hóa hoàn toàn.
Những nữ nhân kia vì Quyền Thập Phương đã đánh đến cửa rồi hả?
Hiện tại nàng đang nằm trong ngực Trường Thiên, thoải mái đến nỗi ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động. Đám nữ nhân kia vì cái gì lại đến phiền nàng? Đại khái thần sắc trong mắt nàng vô cùng rõ ràng, Trường Thiên giữ lấy cằm của nàng , đưa đến một nụ hôn triền miên, ôn nhu không thể tả. Chờ thời điểm hắn buông ra, nàng không nhịn được mà muống mở lớn miệng hô hấp.
“Đừng để ý đến họ.” Hắn thấp giọng hỏi nàng: “Hiện tại cảm giác như thế nào?”
Ninh Tiểu Nhàn liếc xéo hắn: “ Vốn chỉ choáng váng đầu, chàng hôn ta xong, ngược lại đã chóng mặt hơn rồi.” đầu nàng có chút to ra rồi, đại khái là di chứng do thần hồn sử dụng quá độ, nhưng mà thân thể cũng đã không đáng ngại, thần lực trong nội đan cũng dồi dào.
Nàng dùng đôi mắt to tròn, hắc bạch phân minh mang theo xấu hổ e sợ mà ôm lấy hắn thì phải trả giá thật nhiều. Trường Thiên nghĩ vậy liền ôm lấy bờ eo thon của nàng, đem giai nhân trong ngực thả lên trên giường Hắc Thạch, cúi người đè lên, đồng thời cũng không quên ném Cùng Kỳ đang trừng to mắt xem cuộc vui vào trong vườn nhỏ.
Lại có tới mấy mặt trời vây quanh nàng. Nhớ tới ánh mắt của Quyền Thập Phương nhìn nàng, nhớ tới Mịch La đối với nàng…, trong nội tâm Trường Thiên nghẹn một ngọn lửa, lúc này liền muốn hung hăng mà khi dễ nàng, hết lần này đến lần khác tiểu nha đầu này một chút cũng không sợ hãi, cười khanh khách hai tiếng, đưa bàn tay mảnh khảnh phủ lên thân thể của hắn. Tiếng cười kia như lông vũ gãi trong lòng của hắn, lập tức đốt lên ngọn lửa, hắn phải mạnh mẽ đè nén nhiệt tình.
Hắn hôn nàng thật sâu, bắt buộc cái lưỡi mềm mại của nàng cùng hắn chơi đùa, trong tay lại không có nhàn rỗi kéo vạt áo trên thân của nàng. “Roẹt” một tiếng xé thành hai nửa, lộ ra ô lân bảo giáp mặc ở bên trong. Trong đầu Ninh Tiểu Nhàn đang hỗn loạn, nghe được tiếng vang liền trợn mắt, nhịn không được kinh hô một tiếng, lại bị hắn lập tức dùng lưỡi ngăn lại một nửa trong cổ họng.
Lần trước hắn xé rách y phục của nàng là thật lâu trước kia rồi.
Ô Lân bảo giáp vốn là da rắn Ba Xà biến thành, chỉ cần một ngón tay của hắn thì cái bảo giáp này liền ngoan ngoãn trượt xuống thân thể của nàng. Ninh Tiểu Nhàn bình thường đem bảo giáp mặc trên người, cho nên lúc này trên người chỉ còn một kiện áo buộc ngực màu đen. Cái này hắn đã thấy nhiều lần rồi, thò tay vuốt vuốt, không thích cảm nhận như vậy, liền tiện tay kéo đứt rồi vứt qua một bên.
Không có buộc ngực bảo hộ, hai con thỏ trắng bé nhỏ anh dũng mà nhảy ra ngoài. Xà nuốt thỏ chẳng lẽ không phải chuyện thường sao? Cho nên hắn không chút nào khách khí mà ngậm lấy một cái, lại duỗi tay đem một cái khác dùng lực vuốt ve, thẳng đến khi nàng ở một bên thở gấp hô đau.
So với lúc trước rời đi thôn Thiển Thủy, đôi ngực này của nàng đầy đặn hơn rất nhiều nha, một tay che không hết rồi, hắn thỏa mãn mà nghĩ đến, thả chậm tốc độ mà liếm làm cho hai điểm trước ngực hồng lên như hoa anh đào, giai nhân dưới thân khó nhịn mà cong người lên, vô ý thức mà đưa nơi đẫy đà vào trong miệng hắn.
Màu nền giường là đá đen nhánh, càng nổi bật lên gương mặt như sen, mày như liễu, làn da như hoa tuyết của nàng.
Bình thường đến một bước này hắn sẽ dừng tay. Nhưng mà hôm nay, thưởng thức nàng có một hương vị nhàn nhạt, còn có một loại mùi thơm khác của cơ thể, trêu chọc dục vọng của hắn, thúc dục hắn tiếp tục.
Hắn nhịn không được liền muốn, nếu hắn ôn nhu một chút chắc nàng không chịu tổn thương quá lớn nhỉ?
Trương Thiên theo da thịt tuyết trắng của nàng, một đường hôn đến bụng dưới bằng phẳng. Nơi này chưa bao giờ bị hắn đối đãi qua như vậy, rất ngứa nhưng cũng rất tê dại, Ninh Tiểu Nhàn kìm lòng không được mà cong người.
“Ngoan, buông lỏng chút ít.” Hắn một bên nhẹ nhàng dụ dỗ, một tay nhẹ nhàng mà tiến vào giữa hai chân của nàng…
Đầu ngón tay của hắn có chút lạnh buốt, khích thích nàng khẽ run rẩy, bỗng dưng trừng lớn mắt.
Nàng cắn môi nói: “ dừng lại!”
Trường Thiên không để ý tới nàng, dò xét quần lót, tại cấm địa của nàng chậm dãi vỗ về chơi đùa.
Dưới thân lập tức tràn đến cảm giác mà nàng chưa bao giờ biết, khoái hoạt mãnh liệt, nàng cảm thấy quanh thân như bị hỏa diễm vây quanh, phần bụng cũng có dòng nước ấm đang muốn chậm dãi chảy xuống.
Cảm giác như vậy thật đáng sợ, nếu không thoát thân , sợ là nàng sẽ muốn như vậy sa vào, cho đến khi không cứu vãn được.
“Dừng lại!”
Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên ra tay, tại lồng ngực rộng lớn trước mặt hung ác đẩy một cái. Cái đẩy này dùng đến thần lực, Trường Thiên vội vàng không kịp chuẩn bị, liền bị nàng đẩy ngửa về phía sau.
Nàng vui mừng, liền từ trên giường Hắc Bạch lật mình trở dậy, thân hình chớp động đã đi đến bên ngoài Hóa Yêu Tuyền. Mỗi ngày chăm học khổ luyện, hôm nay cuối cùng cũng đã thấy hiệu quả….. về phương diện trốn chạy mà nói, nàng rất ưu tú.
Rốt cục… an toàn. Nàng run rẩy miễn cưỡng lấy tay khép lại quần áo bị xé rách.
Hắn vẫn đang ngã ngồi trên giường trừng mắt nhìn nàng, tóc đen có chút mất trật tự, trên trán gân xanh nổi lên, hiển nhiên đối với hành vi giữa đường chạy trốn của nàng có chút phẫn nộ. Trong đôi mắt ánh lên ngọn lửa màu vàng, nói cho nàng biết rõ ràng dục vọng của Trường Thiên đối với nàng nhìn qua vẫn đang khát bách(*)
(*) khát khao, cấp bách
Nàng không khỏi có chút hối hận. Cũng may nàng thanh tỉnh kịp thời, nếu không thì tiểu trư nuôi hai mươi năm sẽ bị hắn ăn xong rồi lau sạch. Aizz, đang yên lành, tại sao nàng lại đi trêu trọc hắn chứ? Hắn rõ ràng đáng sợ như vậy, trước đây sao nàng lại cho rằng hắn là người quân tử, sẽ không chính thức động thủ đối với nàng?
“Chàng…ta…” nàng mới nói hai chữ liền nghẹn lại, nuốt nước miếng mới có thể nói tiếp, “Chàng thực đáng giận” rồi quay người hướng truyền trống trận trốn nhanh. Thẳng đến khi nàng biến mất tại tầng này, nàng đều cảm nhận được ánh mắt nóng rực dừng lại trên người nàng, đem phần lưng của nàng đốt lên.
Nàng cảm mấy khối ý phục rác rưới miễn cưỡng ngăn trở chính mình, thân thể mềm mại như ẩn như hiện, ngược lại càng thêm cuốn hút. Trường Thiên đem hết toàn lực khắc chế, mới không gọi nàng lại.
Ninh Tiểu Nhàn trở lại nhà gỗ nhỏ ở tầng thứ năm, tay múc nước cũng run rẩy. Nàng đem nhiệt phù hỏa dán lên thùng gỗ lớn, nấu nóng nước suối, mới đem quần áo bị nghiền nát trên người bỏ đi, chậm rãi trượt vào trong thùng gỗ.
“Trường Thiên, không cho phép nhìn” Nàng vốn định nói ra một tiếng này rất có khí thế, nào biết khi mở miệng lại nửa như cầu xin tha thứ nửa như làm nũng.
Hắn không có lên tiếng, xung quanh im ắng.
Nàng đem đầu chôn ở dưới nước, cả thân thể cuộn lại. Gợn nước nhẹ nhàng làm cho nàng nhớ đên sự tiếp xúc của hắn, hắn hôn môi, ánh mắt của hắn nóng như vậy, so với nước được nấu nóng, nhiệt độ còn cao hơn. Có lẽ vừa rồi nàng không nên cường ngạnh dừng lại hai người thân mật, nàng có dự cảm, đằng sau đó đang đợi nàng là hưởng thụ cực lạc. ( đoạn này edit mà muốn phun máu….trời ơi anh chị lầm mất gấp đôi thời gian của tôi roài.T.T vậy mà vẫn chưa làm ăn được gì…. =.= )
Nhưng mà trong nội tâm nàng cực kỳ sợ hãi, không hiểu làm như vậy là đúng hay sai. Mỗi lần nàng thấy hắn nhẫn nhịn vất vả, đều cảm thấy không đành lòng, nhưng nếu cứ thế để cho hắn được toại nguyện, nàng lại có bất an mãnh liệt.
Nàng nên làm sao? Trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Có lẽ đã qua một phút đồng hồ, Ninh Tiểu Nhàn mới phiền não thở dài, từ trong thùng đứng lên, lau thân thể và tóc, rồi lấy ra một bộ y phục mới mặc vào.
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian