Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 4 - Chương 178: Phá kết giới
Nàng tổng cộng đi bốn mươi lăm bước.
Phía trước Đồ Tẫn bước ra bước thứ bốn mươi sáu, giống như là lặng lẽ đi vào trong nước, trong không khí lưu lại vài tia rung động, cả người đột nhiên không thấy!
Phía trước quả nhiên có cổ quái, nhưng nàng tin tưởng, cổ quái này không phải do Đồ Tẫn tạo thành .
Là pháp trận sao?
Nàng nín thở, bước thứ bốn mươi sáu. Nhất thời cảm giác được cả người một trận mát mẻ, giống như xuyên qua một tầng sương mỏng trong ngày hè. Song nàng cúi đầu nhìn lại, trên người nửa điểm vết nước cũng không có.
Khi nàng nâng lên đầu, cảnh trí trước mắt đã thay đổi.
Nàng đang đứng ở dưới chân ngọn núi, có một con đường hẹp quanh co, theo bước chân nàng nối thẳng lên đỉnh núi. Nơi này có lẽ chính là nơi cao nhất bí cảnh, bởi vì đứng ở chỗ này nhìn, ngay cả mặt trăng cũng trở nên to lớn hơn rồi.
“Đây là?” Nàng chỉ vào lối vào, không xác định nói.
Đồ Tẫn gật đầu: “Kết giới.”
Nàng hiểu. Chủ nhân Bí cảnh, ở trên núi cài đặt kết giới, cho nên một đường lên núi yên bình, trong mắt người ngoài mới đột nhiên biến thành vách đá. Bởi vì chỗ cao nhất đã ẩn ở trong kết giới.
Tiến vào nơi này, mắt người bình thường không thể nhìn thấy! Trừ phi có một người nghĩ không ra, tính toán từ trên vách đá nhảy xuống, hơn nữa phải vừa vặn nhảy đến trên bậc thang, nếu không làm sao có thể phát hiện nơi bí mật này? Nhưng người có lòng tiến vào bí cảnh tầm bảo, sao lại muốn tìm chết?
Cho nên, bí mật này có thể bảo tồn tới bây giờ.
“Bảo vật quan trọng trong bí cảnh này, đang ở trên ngọn núi.”
Là Chén Nguyệt Quang sao? Tim của nàng đột nhiên nhảy rất nhanh, nhưng đi vài bước, lại xoay người, “Sao ngươi không cùng đi ?” Chỉ từ khi tiến vào kết giới Đồ Tẫn luôn đứng tại chỗ mà chưa từng động đậy.
Hắn lắc đầu, chỉ dùng câu nói đầu tiên thuyết phục nàng: “Ta ở chỗ này ngây người mười năm, nếu muốn món bảo vật này. Còn có thể đến phiên ngươi sao?”
Ninh Tiểu Nhàn kinh ngạc mà nhìn hắn. Trên người hắn tràn ngập bí ẩn, ngay cả đường lên núi đều lộ ra vẻ rất nguy hiểm.
Nếu đến bây giờ nàng còn nhìn không ra, hắn cố ý dẫn nàng tới nơi này, nàng cũng uổng tên Ninh Tiểu Nhàn rồi.
Phía trên có mai phục sao? Nhưng bản thân hắn mạnh như vậy rồi, muốn đối phó nàng, còn cần vận dụng cạm bẫy mai phục sao?
Điều duy nhất nàng có thể xác định chính là, hắn rất muốn làm cho nàng bắt được bảo vật bên trong. Chỉ có thể như thế, giả thuyết đường núi có tính nguy hiểm đã giảm bớt đi nhiều.
Mà thôi, cố gắng làm việc, nghe mệnh trời vậy.
“Ngươi ở nơi này ngây người mười năm. Rốt cuộc muốn cái gì?” Hỏi xong lời này, nàng bước lên bậc thềm, cước bộ tuy chậm nhưng không dừng lại.
Đồ Tẫn không nói một lời, đợi thân ảnh của nàng biến mất ở khúc quanh. Mới đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vách núi. Trên vách có một ký hiệu kỳ quái, bị hắn vừa chạm vào liền phát ra ánh sáng màu lam. Đưa ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.
Cả ngọn núi này. Đều kháng cự hắn nhích tới gần.
Lúc này hắn mới khẽ thở dài, thấp giọng đáp: “Tự do!”
Ninh Tiểu Nhàn chỉ dùng mười mấy hơi thở, liền đi tới đỉnh núi. Xác thực mà nói, là thạch động bên ngoài đỉnh núi.
Sơn động này không biết có phải tự nhiên tạo thành hay không, dây leo bên trong mọc lan tràn, nơi hẻo lánh tích đầy tro bụi. Xem ra đã thật lâu không có ai đã tới rồi. Nham thạch ở đỉnh núi đã nứt ra, cho nên ánh trăng theo khe đá dài cong hẹp len lõi vào trong động, chiếu vào một cái thạch đài nho nhỏ.
Nàng nắm chặt tay, mới có thể đè hưng phấn thét chói tai của mình. Bởi vì ở trên bệ đá. Rõ ràng đứng thẳng một cái chén gỗ nho nhỏ!
Chén Nguyệt Quang! Mục tiêu chuyến đi này của nàng, còn an toàn mà đứng ở nơi này, chưa từng bị người lấy đi.
Nước mắt cơ hồ muốn tràn ra khỏi mắt, Ninh Tiểu Nhàn hít thở sâu mấy lần mới bình phục tinh thần, rồi rón ra rón rén đi tới phía trước, sợ khởi động cái cơ quan gì. Nhưng cho đến khi nàng đi vào trong thạch động, mấy bước đi đều rất bình yên, cũng không phát sinh cái dị trạng gì.
Thạch động rất nhỏ, chỉ có hai trượng vuông, liếc một cái là có thể thấy đáy. Trừ thạch đài ra, trong thạch động trống rỗng, cái gì cũng không có.
Cái chén thoạt nhìn cũng rất bình thường, giống như là chén gỗ bình dân thường sử dụng, nhưng to cỡ lòng bài tay, miệng chén thẳng, lòng chén cạn, có vòng chân, được bào sạch và đánh bóng lúc ban đầu,không có bất kì màu sắc nào, dĩ nhiên cũng không có bất kỳ đường vân, nét vẽ nào hoặc là phù chú. Nhưng nàng nhìn một cái liền xác định, đây chính là Chén Nguyệt Quang mà nàng đau khổ tìm kiếm.
Lúc này dưới mặt trăng tròn.
Nàng tận mắt thấy ánh sáng của mặt trăng chiếu theo một đường, chiếu đến chén gỗ trên đài, khiến cho đáy chén có một giọt sương rất nhỏ rất nhỏ đang từ từ lớn lên. Hạt nước này tròn vo, óng ánh, sáng long lanh, hết sức đáng yêu.
Tổ tiên Trương sinh đã nói, cái chén tụ Nguyệt Hoa này, đọng lại linh lộ. Quả nhiên không thể trống không như vậy. Như vậy. . . . . .
Ninh Tiểu Nhàn vươn tay, quả nhiên cách cái chén khoảng một xích (0,33m), bị một tầng vô hình nhẹ nhàng ngăn cách.
Nơi này quả nhiên là nơi bản đồ chỉ đến, nhưng bị bố trí kết giới, hơn nữa bao vây cả ngọn núi lớn trong kết giới. Người sáng tạo bí cảnh, không cho phép kẻ xông vào mang Chén Nguyệt Quang rời đi. Nàng thử đi thử lại mấy lần, vô luận dùng bao nhiêu sức, cũng sẽ bị ôn nhu nhưng kiên quyết hất văng ra.
Một cái ý nghĩ đột nhiên nhanh chóng nhảy ra trong đầu của nàng: Bởi vì Đồ Tẫn không dễ dàng mang cái chén này đi, mới ra vẻ hào phóng cho nàng đi lên lấy?
Nàng lắc đầu, ném tạp niệm đi ra ngoài. Hiện tại quan trọng nhất, lấy cái chén này ra, những điều khác đều không nghĩ nữa. Bắt được tàng bảo đồ sau, nàng và Cùng Kỳ thương lượng thật lâu, lò luyện đan đó có kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền đoán ra tầng bình chướng vô hình này chính là kết giới.
Phàm là kết giới, tất có phương pháp phá, giống như trận pháp ác độc kinh khủng, cũng sẽ có giữ lại một cửa sinh, đây là thiên đạo, vạn vật luôn tuân theo tuần hoàn. Nhưng Cùng Kỳ đi theo nhiều chủ nhân cũng là cường giả, phương pháp bọn họ bài trừ kết giới một loại vừa đơn giản vừa mạnh bạo, điều này có thể nói là phương án tốt nhất, cũng chính là dùng máu chó đen dơ bẩn để phá trừ loại kết giới này. Điều kiện tiên quyết là, kết giới không quá chắc chắn, cũng không quá hoàn mỹ.
Nhưng mới vừa rồi ở Thiên Thượng thê, Đồ Tẫn đã nói rất rõ ràng cho nàng biết: Tố Hà tiên tử, cũng chính là chủ nhân bí cảnh này, thuở nhỏ có danh là thiên tài, nàng rất chuyên tâm nghiên cứu lĩnh vực kết giới!
Nàng móc bình nhỏ đã chuẩn bị tốt ra, đem máu chó đen bên trong vẩy vào trên thạch đài. Song máu đen vừa gặp phải tầng bình chướng kia, lại theo đường viền kết giới chảy xuống, trên không trung vẽ ra một đường vòng cung của hình tròn, như tác phẩm nghệ thuật nhỏ, nhưng nàng lại không tâm tình thưởng thức. Bởi vì ba giây sau, tầng kết giới này vẫn còn ở đây.
Dùng kỹ thuật làm việc, nàng không…lành nghề rồi! Tóm lại là thông tin chưa đầy đủ nha, nàng rất nhớ Trường Thiên. Người sống vài vạn năm này nếu còn tỉnh, nhất định có biện pháp giúp nàng phá tầng kết giới này !
Kế tiếp, nàng thử không ít biện pháp, tỷ như dùng răng nanh ghim thọc, dùng kịch độc thẩm thấu trên người, nhưng đều không ngoại lệ mà thất bại, kết giới vô cùng mềm nhẹ hóa giải các loại chiêu số của nàng. Trong lòng nàng rõ ràng, Tố Hà tiên tử bày cái kết giới này chỉ thủ chứ không tấn công, so sánh với kết giới có tính công kích khó bài trừ hơn, bởi vì nó quá”Chuyên nhất” rồi, duy nhất thuộc tính của nó, chính là”Phòng ngự” !
Mặc dù vật này mềm mại, nhưng quả thực giống như lão rùa thần có tầng vỏ cứng, làm sao thọc đều thọc không vỡ, nhưng nàng lại không giống như người thật của Trường Thiên, gặm không ra một lổ thủng to thế. Tựa như ngươi đến cơ quan đơn vị đi làm việc, khuôn mặt đối phương tươi cười đón chào, tiếp đãi thái độ có thể coi là vô cùng tốt, nhưng kéo rồi lại kéo dài, dù sao cũng không đem việc làm xong cho ngươi.
Nàng phiền não thở dài, mở ra túi nước uống một chút nước. Lúc trước nàng tiến vào bí cảnh, đoán được ở chỗ này căn bản phải tiêu hao thể lực rồi, cho nên ở trong nước pha trộn dược liệu, phục linh, nhân sâm bổ dưỡng, để có thể bổ sung nâng cao tinh thần.
Mấy ngụm nước này rót hết, tinh thần nàng hơi bị run lên, nhíu mày suy nghĩ kỹ hồi lâu, mới đứng dậy đi xuống đỉnh núi.
Đồ Tẫn vẫn tựa vào trên vách núi đá, giống như cho tới bây giờ không thay đổi tư thế, không biết suy nghĩ cái gì. Hắn nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, trong mắt tràn ngập hỏi thăm.
Tại sao người này còn gấp gáp hơn cả nàng?
Nói chung nàng không biết trên người hắn rốt cuộc có chỗ nào không ổn! Hô hấp của hắn giống như người bình thường, tâm tình mặc dù không vui, nhưng phạm vi bên trong bình thường. Nếu mà so sánh với nàng, hô hấp và nhịp tim đập của hắn đều cực thấp, mới giống như quái vật. Nhưng nàng nhìn thấy người này, đã cảm thấy có cái gì không đúng, đều khiến nàng liên tưởng tới Con Rối cái xác không hồn của nữ nhân váy hoa kia.
“Ta cần một chút đồ vật.” Nàng nén nghi ngờ ở trong lòng, ” Sinh vật trong bí cảnh đều là đen hóa, trong máu có độc ăn mòn, có thể chuẩn bị một con đến cho ta sao?”
Hắn gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Lúc này, nàng mới lưu ý đến thạch bích mà hắn dựa lưng vào, khắc một chú văn nho nhỏ, bút tích mềm mại, hẳn là của một nữ nhân. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve vết tích này, nhưng mà cái gì cũng không có xảy ra.
Nàng dường như tức giận đến điểm mấu chốt, dễ dàng cảm thấy được ngọn núi trong kết giới không khí mềm nhẹ ôn hòa , thậm chí còn có mấy phần thánh khiết, tuyệt đối không giống phía ngoài bí cảnh, quỷ bí âm trầm như vậy. Tố hà tiên tử từ mục đích gì, mới đem phần lớn bí cảnh, biến thành bộ dáng đáng sợ như vậy? Nàng nghĩ không ra.
Tổ tiên Trương sinh nói, hắn là”Bị quái vật đuổi theo” mới tiến vào trong kết giới này, tìm được Chén Nguyệt Quang. Nhưng qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có người thứ ba men theo con đường này đi lên Thượng Thiên Thê sao? Đại khái, cho dù là có, cũng thất bại, bọn họ có thử qua những biện pháp lấy đi cái chén này hay không?
Đang nghĩ ngợi thì Đồ Tẫn trở lại. Hiệu suất của hắn cực cao, trên tay kéo một cái đầu Đại mãng, tất nhiên cũng là đen hóa. Mặc dù mãng xà này thoạt nhìn hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng không nhúc nhích, cũng biết là đã chết.
“Ngươi vẫn không lên đây?”
Hắn lắc đầu. Cho nên Ninh Tiểu Nhàn nhận lấy mãng xà, đi lên núi tiếp tục làm thí nghiệm.
Kết quả vẫn làm nàng cảm thấy như đưa đám, ngay cả máu rắn mà tảng đá cũng chỉ”xuy xuy” rung động, nhưng kết giới vẫn không có động tĩnh.
Nàng phiền não đất thở ra một hơi, tàn bạo mà nghĩ: “Bà cô sẽ đấu với ngươi!”
Ở hai ngày ở bên trong, nàng có cái biện pháp gì đều đem ra hết. Hỏa thiêu, kim châm, tưới nươc, cùng với tất cả phương pháp xử lí ly kì cổ quái nàng có thể nghĩ đến.
Trong lúc này, nàng cũng xuống núi hai lần, nhưng đều chưa từng thấy Đồ Tẫn, không biết hắn bận rộn cái gì? Nhưng hiện tại trong mắt nàng chỉ có cái chén xấu xí kia (zhitsss), nơi nào lo lắng cho hắn?
Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy, mình sắp hộc máu. Loại nhìn thấy được, mà không thể ăn được này, vô luận đánh ra bao nhiêu quyền cũng cảm giác đều chỉ như ở trên bông , làm cho bộ ngực nàng phiền muộn, bực tức khó khăn yên ổn.
Phía trước Đồ Tẫn bước ra bước thứ bốn mươi sáu, giống như là lặng lẽ đi vào trong nước, trong không khí lưu lại vài tia rung động, cả người đột nhiên không thấy!
Phía trước quả nhiên có cổ quái, nhưng nàng tin tưởng, cổ quái này không phải do Đồ Tẫn tạo thành .
Là pháp trận sao?
Nàng nín thở, bước thứ bốn mươi sáu. Nhất thời cảm giác được cả người một trận mát mẻ, giống như xuyên qua một tầng sương mỏng trong ngày hè. Song nàng cúi đầu nhìn lại, trên người nửa điểm vết nước cũng không có.
Khi nàng nâng lên đầu, cảnh trí trước mắt đã thay đổi.
Nàng đang đứng ở dưới chân ngọn núi, có một con đường hẹp quanh co, theo bước chân nàng nối thẳng lên đỉnh núi. Nơi này có lẽ chính là nơi cao nhất bí cảnh, bởi vì đứng ở chỗ này nhìn, ngay cả mặt trăng cũng trở nên to lớn hơn rồi.
“Đây là?” Nàng chỉ vào lối vào, không xác định nói.
Đồ Tẫn gật đầu: “Kết giới.”
Nàng hiểu. Chủ nhân Bí cảnh, ở trên núi cài đặt kết giới, cho nên một đường lên núi yên bình, trong mắt người ngoài mới đột nhiên biến thành vách đá. Bởi vì chỗ cao nhất đã ẩn ở trong kết giới.
Tiến vào nơi này, mắt người bình thường không thể nhìn thấy! Trừ phi có một người nghĩ không ra, tính toán từ trên vách đá nhảy xuống, hơn nữa phải vừa vặn nhảy đến trên bậc thang, nếu không làm sao có thể phát hiện nơi bí mật này? Nhưng người có lòng tiến vào bí cảnh tầm bảo, sao lại muốn tìm chết?
Cho nên, bí mật này có thể bảo tồn tới bây giờ.
“Bảo vật quan trọng trong bí cảnh này, đang ở trên ngọn núi.”
Là Chén Nguyệt Quang sao? Tim của nàng đột nhiên nhảy rất nhanh, nhưng đi vài bước, lại xoay người, “Sao ngươi không cùng đi ?” Chỉ từ khi tiến vào kết giới Đồ Tẫn luôn đứng tại chỗ mà chưa từng động đậy.
Hắn lắc đầu, chỉ dùng câu nói đầu tiên thuyết phục nàng: “Ta ở chỗ này ngây người mười năm, nếu muốn món bảo vật này. Còn có thể đến phiên ngươi sao?”
Ninh Tiểu Nhàn kinh ngạc mà nhìn hắn. Trên người hắn tràn ngập bí ẩn, ngay cả đường lên núi đều lộ ra vẻ rất nguy hiểm.
Nếu đến bây giờ nàng còn nhìn không ra, hắn cố ý dẫn nàng tới nơi này, nàng cũng uổng tên Ninh Tiểu Nhàn rồi.
Phía trên có mai phục sao? Nhưng bản thân hắn mạnh như vậy rồi, muốn đối phó nàng, còn cần vận dụng cạm bẫy mai phục sao?
Điều duy nhất nàng có thể xác định chính là, hắn rất muốn làm cho nàng bắt được bảo vật bên trong. Chỉ có thể như thế, giả thuyết đường núi có tính nguy hiểm đã giảm bớt đi nhiều.
Mà thôi, cố gắng làm việc, nghe mệnh trời vậy.
“Ngươi ở nơi này ngây người mười năm. Rốt cuộc muốn cái gì?” Hỏi xong lời này, nàng bước lên bậc thềm, cước bộ tuy chậm nhưng không dừng lại.
Đồ Tẫn không nói một lời, đợi thân ảnh của nàng biến mất ở khúc quanh. Mới đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vách núi. Trên vách có một ký hiệu kỳ quái, bị hắn vừa chạm vào liền phát ra ánh sáng màu lam. Đưa ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.
Cả ngọn núi này. Đều kháng cự hắn nhích tới gần.
Lúc này hắn mới khẽ thở dài, thấp giọng đáp: “Tự do!”
Ninh Tiểu Nhàn chỉ dùng mười mấy hơi thở, liền đi tới đỉnh núi. Xác thực mà nói, là thạch động bên ngoài đỉnh núi.
Sơn động này không biết có phải tự nhiên tạo thành hay không, dây leo bên trong mọc lan tràn, nơi hẻo lánh tích đầy tro bụi. Xem ra đã thật lâu không có ai đã tới rồi. Nham thạch ở đỉnh núi đã nứt ra, cho nên ánh trăng theo khe đá dài cong hẹp len lõi vào trong động, chiếu vào một cái thạch đài nho nhỏ.
Nàng nắm chặt tay, mới có thể đè hưng phấn thét chói tai của mình. Bởi vì ở trên bệ đá. Rõ ràng đứng thẳng một cái chén gỗ nho nhỏ!
Chén Nguyệt Quang! Mục tiêu chuyến đi này của nàng, còn an toàn mà đứng ở nơi này, chưa từng bị người lấy đi.
Nước mắt cơ hồ muốn tràn ra khỏi mắt, Ninh Tiểu Nhàn hít thở sâu mấy lần mới bình phục tinh thần, rồi rón ra rón rén đi tới phía trước, sợ khởi động cái cơ quan gì. Nhưng cho đến khi nàng đi vào trong thạch động, mấy bước đi đều rất bình yên, cũng không phát sinh cái dị trạng gì.
Thạch động rất nhỏ, chỉ có hai trượng vuông, liếc một cái là có thể thấy đáy. Trừ thạch đài ra, trong thạch động trống rỗng, cái gì cũng không có.
Cái chén thoạt nhìn cũng rất bình thường, giống như là chén gỗ bình dân thường sử dụng, nhưng to cỡ lòng bài tay, miệng chén thẳng, lòng chén cạn, có vòng chân, được bào sạch và đánh bóng lúc ban đầu,không có bất kì màu sắc nào, dĩ nhiên cũng không có bất kỳ đường vân, nét vẽ nào hoặc là phù chú. Nhưng nàng nhìn một cái liền xác định, đây chính là Chén Nguyệt Quang mà nàng đau khổ tìm kiếm.
Lúc này dưới mặt trăng tròn.
Nàng tận mắt thấy ánh sáng của mặt trăng chiếu theo một đường, chiếu đến chén gỗ trên đài, khiến cho đáy chén có một giọt sương rất nhỏ rất nhỏ đang từ từ lớn lên. Hạt nước này tròn vo, óng ánh, sáng long lanh, hết sức đáng yêu.
Tổ tiên Trương sinh đã nói, cái chén tụ Nguyệt Hoa này, đọng lại linh lộ. Quả nhiên không thể trống không như vậy. Như vậy. . . . . .
Ninh Tiểu Nhàn vươn tay, quả nhiên cách cái chén khoảng một xích (0,33m), bị một tầng vô hình nhẹ nhàng ngăn cách.
Nơi này quả nhiên là nơi bản đồ chỉ đến, nhưng bị bố trí kết giới, hơn nữa bao vây cả ngọn núi lớn trong kết giới. Người sáng tạo bí cảnh, không cho phép kẻ xông vào mang Chén Nguyệt Quang rời đi. Nàng thử đi thử lại mấy lần, vô luận dùng bao nhiêu sức, cũng sẽ bị ôn nhu nhưng kiên quyết hất văng ra.
Một cái ý nghĩ đột nhiên nhanh chóng nhảy ra trong đầu của nàng: Bởi vì Đồ Tẫn không dễ dàng mang cái chén này đi, mới ra vẻ hào phóng cho nàng đi lên lấy?
Nàng lắc đầu, ném tạp niệm đi ra ngoài. Hiện tại quan trọng nhất, lấy cái chén này ra, những điều khác đều không nghĩ nữa. Bắt được tàng bảo đồ sau, nàng và Cùng Kỳ thương lượng thật lâu, lò luyện đan đó có kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền đoán ra tầng bình chướng vô hình này chính là kết giới.
Phàm là kết giới, tất có phương pháp phá, giống như trận pháp ác độc kinh khủng, cũng sẽ có giữ lại một cửa sinh, đây là thiên đạo, vạn vật luôn tuân theo tuần hoàn. Nhưng Cùng Kỳ đi theo nhiều chủ nhân cũng là cường giả, phương pháp bọn họ bài trừ kết giới một loại vừa đơn giản vừa mạnh bạo, điều này có thể nói là phương án tốt nhất, cũng chính là dùng máu chó đen dơ bẩn để phá trừ loại kết giới này. Điều kiện tiên quyết là, kết giới không quá chắc chắn, cũng không quá hoàn mỹ.
Nhưng mới vừa rồi ở Thiên Thượng thê, Đồ Tẫn đã nói rất rõ ràng cho nàng biết: Tố Hà tiên tử, cũng chính là chủ nhân bí cảnh này, thuở nhỏ có danh là thiên tài, nàng rất chuyên tâm nghiên cứu lĩnh vực kết giới!
Nàng móc bình nhỏ đã chuẩn bị tốt ra, đem máu chó đen bên trong vẩy vào trên thạch đài. Song máu đen vừa gặp phải tầng bình chướng kia, lại theo đường viền kết giới chảy xuống, trên không trung vẽ ra một đường vòng cung của hình tròn, như tác phẩm nghệ thuật nhỏ, nhưng nàng lại không tâm tình thưởng thức. Bởi vì ba giây sau, tầng kết giới này vẫn còn ở đây.
Dùng kỹ thuật làm việc, nàng không…lành nghề rồi! Tóm lại là thông tin chưa đầy đủ nha, nàng rất nhớ Trường Thiên. Người sống vài vạn năm này nếu còn tỉnh, nhất định có biện pháp giúp nàng phá tầng kết giới này !
Kế tiếp, nàng thử không ít biện pháp, tỷ như dùng răng nanh ghim thọc, dùng kịch độc thẩm thấu trên người, nhưng đều không ngoại lệ mà thất bại, kết giới vô cùng mềm nhẹ hóa giải các loại chiêu số của nàng. Trong lòng nàng rõ ràng, Tố Hà tiên tử bày cái kết giới này chỉ thủ chứ không tấn công, so sánh với kết giới có tính công kích khó bài trừ hơn, bởi vì nó quá”Chuyên nhất” rồi, duy nhất thuộc tính của nó, chính là”Phòng ngự” !
Mặc dù vật này mềm mại, nhưng quả thực giống như lão rùa thần có tầng vỏ cứng, làm sao thọc đều thọc không vỡ, nhưng nàng lại không giống như người thật của Trường Thiên, gặm không ra một lổ thủng to thế. Tựa như ngươi đến cơ quan đơn vị đi làm việc, khuôn mặt đối phương tươi cười đón chào, tiếp đãi thái độ có thể coi là vô cùng tốt, nhưng kéo rồi lại kéo dài, dù sao cũng không đem việc làm xong cho ngươi.
Nàng phiền não thở dài, mở ra túi nước uống một chút nước. Lúc trước nàng tiến vào bí cảnh, đoán được ở chỗ này căn bản phải tiêu hao thể lực rồi, cho nên ở trong nước pha trộn dược liệu, phục linh, nhân sâm bổ dưỡng, để có thể bổ sung nâng cao tinh thần.
Mấy ngụm nước này rót hết, tinh thần nàng hơi bị run lên, nhíu mày suy nghĩ kỹ hồi lâu, mới đứng dậy đi xuống đỉnh núi.
Đồ Tẫn vẫn tựa vào trên vách núi đá, giống như cho tới bây giờ không thay đổi tư thế, không biết suy nghĩ cái gì. Hắn nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, trong mắt tràn ngập hỏi thăm.
Tại sao người này còn gấp gáp hơn cả nàng?
Nói chung nàng không biết trên người hắn rốt cuộc có chỗ nào không ổn! Hô hấp của hắn giống như người bình thường, tâm tình mặc dù không vui, nhưng phạm vi bên trong bình thường. Nếu mà so sánh với nàng, hô hấp và nhịp tim đập của hắn đều cực thấp, mới giống như quái vật. Nhưng nàng nhìn thấy người này, đã cảm thấy có cái gì không đúng, đều khiến nàng liên tưởng tới Con Rối cái xác không hồn của nữ nhân váy hoa kia.
“Ta cần một chút đồ vật.” Nàng nén nghi ngờ ở trong lòng, ” Sinh vật trong bí cảnh đều là đen hóa, trong máu có độc ăn mòn, có thể chuẩn bị một con đến cho ta sao?”
Hắn gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Lúc này, nàng mới lưu ý đến thạch bích mà hắn dựa lưng vào, khắc một chú văn nho nhỏ, bút tích mềm mại, hẳn là của một nữ nhân. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve vết tích này, nhưng mà cái gì cũng không có xảy ra.
Nàng dường như tức giận đến điểm mấu chốt, dễ dàng cảm thấy được ngọn núi trong kết giới không khí mềm nhẹ ôn hòa , thậm chí còn có mấy phần thánh khiết, tuyệt đối không giống phía ngoài bí cảnh, quỷ bí âm trầm như vậy. Tố hà tiên tử từ mục đích gì, mới đem phần lớn bí cảnh, biến thành bộ dáng đáng sợ như vậy? Nàng nghĩ không ra.
Tổ tiên Trương sinh nói, hắn là”Bị quái vật đuổi theo” mới tiến vào trong kết giới này, tìm được Chén Nguyệt Quang. Nhưng qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có người thứ ba men theo con đường này đi lên Thượng Thiên Thê sao? Đại khái, cho dù là có, cũng thất bại, bọn họ có thử qua những biện pháp lấy đi cái chén này hay không?
Đang nghĩ ngợi thì Đồ Tẫn trở lại. Hiệu suất của hắn cực cao, trên tay kéo một cái đầu Đại mãng, tất nhiên cũng là đen hóa. Mặc dù mãng xà này thoạt nhìn hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng không nhúc nhích, cũng biết là đã chết.
“Ngươi vẫn không lên đây?”
Hắn lắc đầu. Cho nên Ninh Tiểu Nhàn nhận lấy mãng xà, đi lên núi tiếp tục làm thí nghiệm.
Kết quả vẫn làm nàng cảm thấy như đưa đám, ngay cả máu rắn mà tảng đá cũng chỉ”xuy xuy” rung động, nhưng kết giới vẫn không có động tĩnh.
Nàng phiền não đất thở ra một hơi, tàn bạo mà nghĩ: “Bà cô sẽ đấu với ngươi!”
Ở hai ngày ở bên trong, nàng có cái biện pháp gì đều đem ra hết. Hỏa thiêu, kim châm, tưới nươc, cùng với tất cả phương pháp xử lí ly kì cổ quái nàng có thể nghĩ đến.
Trong lúc này, nàng cũng xuống núi hai lần, nhưng đều chưa từng thấy Đồ Tẫn, không biết hắn bận rộn cái gì? Nhưng hiện tại trong mắt nàng chỉ có cái chén xấu xí kia (zhitsss), nơi nào lo lắng cho hắn?
Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy, mình sắp hộc máu. Loại nhìn thấy được, mà không thể ăn được này, vô luận đánh ra bao nhiêu quyền cũng cảm giác đều chỉ như ở trên bông , làm cho bộ ngực nàng phiền muộn, bực tức khó khăn yên ổn.
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian