Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 4 - Chương 162: Đời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ
Trong lúc vô ý thức nàng sử dụng động tác cây cầu sắt, eo thon cong một góc chín mươi độ dễ dàng tránh một kích này, sau đó nhanh chóng lùi khỏi phạm vi công kích của cái đuôi!
Lúc này bản năng thân thể phản ứng nhanh hơn tốc độ suy tính, Trường Thiên bình thường hao phí thần lực huấn luyện đặc biệt cho nàng lúc này rốt cuộc đã thấy hiệu quả.
Bên tai Cùng Kỳ gấp gáp thông báo tình báo: “Ta không nhìn được nhưng khí tức này thuộc về nữ yêu Đát Tử đã từng bắt ngài!”
Đát Tử? Nàng sợ hãi, kinh ngạc! Một yêu nữ yểu điệu, đường cong bá cháy như vậy lại có nguyên hình đáng sợ đến thế. Nhưng ả vẫn luôn che giấu thân phận sao, từ cách ăn mặc tỉ mỉ cho thấy không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không lộ nguyên hình, sao giờ ngược lại lại dùng bộ dáng này gây sự với nàng chứ?
Bọ cạp này thoạt nhìn bên ngoài không chút biểu tình nhưng một đôi mắt đỏ như máu lại tràn ngập thù hận, chỉa ra ngoài miệng là một đôi răng nanh phun đầy nước bọt, thoạt nhìn như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Trừ lần thả con bồ câu ra ngoài Ninh Tiểu Nhàn nàng cũng đâu có đắc tội con bò cạp tím này này?
Lui một trăm bước mà nói nàng ta làm sao tìm được mình? Ở đây là rừng rậm, cỏ dại mọc cao hơn đầu người, đến nàng cũng không phát hiện ra bản thân thì Đát Tử sao tìm được nàng? Vấn đề này rất quan trọng!
“Này, có chuyện thì từ từ nói chứ Đát Tử đại tỷ!” Yêu tinh này đã thành niên, nghe hiểu tiếng người, không bằng trao đồi với ả ta một chút xem sao?
Câu trả lời của Đát Tử là một cái đuôi to từ trên trời giáng xuống. Xem ra cái đuôi có thật nhiều chức năng, không chỉ có thể quật sang hai bên như lò xo mà còn có công năng đóng cọc. Nàng vừa mới lui ra hai bước móc nhọn vốn đâm vào đất thuận thế kéo ra, đất và cỏ bậc tung lên.
Nàng bảo vệ mắt, mà bò cạp tím này đã quay lại, lần thứ hai xuất kích!
Ả là muốn không chết không thôi với nàng sao? Ninh Tiểu Nhàn cắn răng. Đối phương là yêu quái đại thành, trong tay chẳng biết có bao nhiêu thần thông có thể sử dụng, để đối phó với một người phàm cũng dễ như trở bàn tay. Hiện tại coi là gì, chơi mèo vờn chuột với nàng sao?
Nhưng bản thân phải làm gì bây giờ? Ngồi chờ chết không phải phong cách của nàng.
Nàng không dám trốn vào rừng tùng. Ở đây cỏ dại rất cao, dễ dàng che khuất tầm nhìn, cũng quá dài, hơi không cẩn thận một chút là bị trượt ngã. Bọ cạp to lớn như một cỗ máy xe tăng, mặc dù đang ở không gian nhỏ hẹp không phát huy được hết nhưng ít ra so với nàng cũng thoải mái hơn. Vốn mình đấu với con bọ cạp khổng lồ này đã ở thế yếu, nếu đổi chiến trường cuộc chiến này có cần đánh nữa không?
Ninh Tiểu Nhàn lóe lên công kích hai lần, từ từ thăm dò ra động tác đánh của bọ cạp, trừ vung đâm chém chính là treo móc độc lắc lư bất định tùy thời ra tay. Gần như là loại độc đứng thứ ba, trên thực tế tâm thần nàng cũng phân nửa chú ý vào động tĩnh của cái móc độc này. Cùng Kỳ lại không có ma nhãn không cách nào thông báo tình huống, mỗi lần xoay người đều quá chậm, vì vậy ngực nàng bị một cái càng đâm vào, bắn ra hơn ba trượng.
Lần này như bị chùy công thành đập trúng, trước mắt tối sầm, gần như không thở được. May là nàng cắn đầu lưỡi, sau đó cổ họng ngòn ngọt, không nhịn được phun một ngụm máu ra. Bọ cạp này thực lực đáng sợ, nếu đổi thành người phàm khác thì lần này ngực đã bị đập bẹp, chết đến không thể chết thêm.
Lại nói không phải bên hông nàng có đeo mệnh ngọc phù Đạm Đài tặng sao? Sao không thấy có hiệu quả vậy?
Nàng vội hít hai ngụm khí, phát hiện xương ngực cư nhiên không gãy, có thể thấy thể chất mạnh mẽ, dẻo dai của mình, đã sớm xưa đâu bằng nay, đến năng lực kháng cự cũng tăng lên rất nhiều, nhưng phổi vẫn mơ hồ đau, hiển nhiên là bị nội thương.
Nàng vốn trông chờ vào một chút lý tính của Đát Tử, chỉ cần nói được là còn có cơ hội giữ mạng.
Không thể kéo dài nữa, mặc dù không biết vì sao Đát Tử lại đánh mình nhưng hiển nhiên bình thường khi đối địch ả không thích dùng thần thông, đánh giáp lá cà cũng không quá thành thạo, hầu như chỉ chiến đấu theo bản năng, vừa rồi có vài cơ hội tốt cũng không nắm chắc. Nếu nàng ta muốn chơi như vậy thì cứ theo đến cùng là được!
Ninh Tiểu Nhàn tranh thủ lấy ra một viên Hồi Nguyên Đan bỏ vào miệng, cố nén đau đớn trước ngực. Lần đột kích tiếp theo, nàng lắc mình né qua đồng thời lấy chủy thủ khẽ rạch một đường giữa các khớp xương. Chủy thủ giấu trong tay áo, có thể rạch một đưởng rất sâu có thể thấy gân. Nàng nắm chặt chủy thủ hung hăng xoay vào vòng, mở rộng chiến quả, chỉ thấy chỗ miệng viết thương tuôn ra dung dịch màu xanh biếc, chắc là máu của bò cạp yêu.
Đát Tử đau đến nỗi rít gào vang dội, móc câu đánh tới, tất nhiên là bị nàng tránh thoát.
Răng Nanh lần đầu xuất kích đã có hiệu quả! Nó đúng là vô cùng sắc bén, vỏ ngoài hơn người của bọ cạp khổng lồ này trước mặt nó đều chỉ là thùng rỗng kêu to.
Nàng thỏa mãn hét lên, tránh né công kích của bò cạp yêu. Nếu Trường Thiên còn tỉnh tất nhiên sẽ trực tiếp nói với nàng nên tiến công thế nào. Nhưng hiện tại chỉ có thể dựa theo ý mình. Cũng chỉ tới giờ nàng mới hiểu Trường Thiên là tài bảo quý báu nhường nào của nàng!
Nhược điểm của cái thứ này rốt cuộc ở đâu?
Càng của nó bị mình đả thương, hiện tại không quá linh hoạt nhưng vẫn là một uy hiếp. Nàng có lần suýt nhảy lên được cái lưng bằng phẳng của bò cạp yêu, định đâm vào thiên linh cái của nó một nhát, vậy mà chủy thủ còn chưa hạ xuống, sau đầu đã có tiếng gió lướt qua, một cái đuôi đã đâm xuống.
Cái đuôi này thực quá vướng bận!
Bồi Nguyên Đan dần có tác dụng, một lần nữa nàng tinh lực dư thừa, đau đớn nơi ngực giảm đi một chút. Thầm tán thưởng thuật luyện đan của mình, đồng thời hai mắt nàng sáng ngời, rốt cuộc đã phát hiện được nhược điểm của con bọ cạp này.
Địch nhân trước mặt là con bọ cạp khổng lồ, không phải nhân loại, chiêu số đối phó chỗ hiểm của nhân loại không nhất định dùng được với nó. Nàng đưa Răng Nanh trên tay phải lên miệng, thu hồi một thanh, triển khai thân hình, tránh thoát giữa một càng lớn đang đánh đến và cái một đuôi quét ngang, tiến sát thân thể bò cạp lớn, sau đó ôm chân, co người trốn dưới bụng nó!
Đúng vậy, tuy nhìn rất nguy hiểm nhưng tơi này là góc chết công kích của bò cạp lớn, là chỗ mà cái càng và đuôi chết tiệt kia đều không công kích đến.
Bò cạp lớn cố gắng huy càng dưới thân thể nhưng bị kẹt giữa không gian nhỏ hẹp, vì vậy liều mạng lay động thân thể, muốn hất nàng ra. Sao Ninh Tiểu Nhàn để nó như ý, nắm chặt giáp xác dưới bụng nó, như con thằn lằn bám chắc ở đó.
Trước khi bò cạp tím ý thức được có thể ép nàng thành thịt vụn, nàng phải có hành động.
Ninh Tiểu Nhàn đấm vào bụng, tay phải gỡ Răng Nanh trên miệng xuống, chọc mạnh vào giáp xác dưới bụng! Nàng không biết tim của bò cạp lớn ở đâu, nhưng đòn này rất nghiêm trọng, khẳng định khiến Đát Tử hét ầm lên.
Bò cạp lớn quả nhiên phát ra tiếng hét chói tai, phát cuồng xông lên phía trước. Nàng nhanh thả tứ chi ra, theo trọng lực rơi xuống đất, mà tay phải vẫn duy trì tư thế giơ chủy thủ lên trời!
Cái này biến thành bụng bò cạp lớn yếu ớt không chịu nổi Răng Nanh sắc bén, kết cục còn phải nói sao? Tất nhiên là từ bụng đến đuôi đều bị Răng Nanh rạch một đường thẳng tắp xẻ làm đôi, rốt cuộc bị phẫu thuật, máu màu xanh rải đầy đất không nói, đến nội tạng cũng rơi ra.
Trận này đã đấu đến tình trạng bây giờ cũng nên kết thúc, nhưng sinh lực bò cạp lớn vô cùng mạnh, còn quay đầu lại công kích Ninh Tiểu Nhàn vài lần, chẳng qua kết cục đã định, chỉ là giãy dụa mà thôi, cuối cùng động cũng không động được, chỉ có thể nằm tại chỗ huơ huơ cái càng lớn.
Nàng bình ổn trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực, khẽ than một tiếng, đang muốn tiến lên cho một kích cuối cùng, thình lình có tiếng vỗ tay “bốp, bốp, bốp” vang lên từ khoảng đất trống.
Tiếng vỗ tay không lớn không nhỏ, không nhanh không chậm, mỗi cái đều cách nhau nửa hơi thở, đúng lúc đạp lên trái tim đang co rút của nàng. Âm thanh này như có ma lực, vỗ xong ba cái, ngực nàng quay cuồng, vết tương càng đau đến nỗi nàng nôn ra một ngụm máu.
Người tới chỉ dựa vào ba tiếng vỗ tay liền có thể đoạt tâm thần nàng, chiếm quyền chủ động tuyệt đối, thật lợi hại!
Sau đó một giọng nói ôn nhuận như ngọc vang lên bên tai nàng, cười ha ha nói: “Hay, hay! Thật lợi hại, thật đặc sắc.”
Giọng nói tuy ôn hòa nhưng nàng nghe vào tai lại như rớt vào hầm băng, đến máu trong người cũng vận chuyển chậm lại trong chớp mắt. Cùng Kỳ thấp giọng nói: “Hắn hạ thấp yêu khí, nên ta không phát hiện được.”
Trong rừng rậm có một người đi ra. Một đầu tóc bạc được ánh trăng chiếu lên, môi hồng răng trắng, mi nhãn cong cong không phải đại yêu Mịch La sao, lúc này nàng không muốn gặp lại nhất là người này! Hắn hôm nay mặc hắc y, cổ áo và tay áo viền hồng, áo choàng mặc dù màu tối, lại có hoa văn đen sì chớp động nhưng vẫn có vẻ đẹp quý giá dị thường.
Hồ yêu kia, luôn đỏm dáng như vậy!
Nàng lộ vẻ mơ hồ nói: “Mịch La đại nhân?” Nỗ lực lần cuối thử xem.
Đối phương lại nhe răng cười: “Đã lâu không gặp nha, Lý cô nương, à, sai rồi, hẳn phải gọi cô là Ninh cô nương mới đúng chứ?”
Hắn đã biết được thân phận thật của mình! Tim Ninh Tiểu Nhàn cũng nhảy lên, trầm mặc không nói.
Mịch La nghiêng tai lắng nghe mới nói: “Cô nương còn nhớ lần trước chia tay, ta nói gì với cô không, nếu muốn làm bộ sợ ta thì tim phải đập nhanh, hô hấp dồn dập đúng không?”
Nàng mờ mịt gật đầu.
Đại yêu này hít sâu một hơi, mới khẽ than: “Đời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ có phải tốt không?”
Lần đầu gặp, nàng chỉ là Lý Mộng Tuyết, mà hắn là một yêu quái Luyện Thần kỳ, còn thiếu nàng một phần ân tình.
Nghe xong lời này Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên có cảm giác sởn cả gai ốc. Yêu quái này tâm sự xong có phải sẽ gây chuyện với nàng sao?
Nàng thấp giọng nói: “Dọc đường ta đều ẩn nấp cẩn thận, sao ngươi tìm được ta?”
Hắn tới doanh địa bên cạnh đống lửa ngồi xuống, mới dựa vào vách đá lười biếng mở miệng: “Ngươi trộm đồ ở thành Song Ngư đúng không? Ta đến phường Mộc Khí một chuến, liền ngửi thấy khí tức của ngươi. Chúng ta kết bạn xuất hành một ngày, ta vẫn nhớ rõ mùi vị của ngươi. Ừ, sau đó có người trong thành nói cho ta biết ngươi đi về hướng bắc.”
Mùi vị của nàng? Nghe Mịch La nói thân mật như vậy nàng nhịn không được đỏ mặt. Chẳng trách Trường Thiên nói mình là kẻ gây chuyện, nàng không nên gây chuyện ở thành Song Ngư, trộm đi chút xíu gia cụ mà bị đại yêu nhằm vào. Vụ mua bán này thực không có lời, đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận a.
Lúc này bản năng thân thể phản ứng nhanh hơn tốc độ suy tính, Trường Thiên bình thường hao phí thần lực huấn luyện đặc biệt cho nàng lúc này rốt cuộc đã thấy hiệu quả.
Bên tai Cùng Kỳ gấp gáp thông báo tình báo: “Ta không nhìn được nhưng khí tức này thuộc về nữ yêu Đát Tử đã từng bắt ngài!”
Đát Tử? Nàng sợ hãi, kinh ngạc! Một yêu nữ yểu điệu, đường cong bá cháy như vậy lại có nguyên hình đáng sợ đến thế. Nhưng ả vẫn luôn che giấu thân phận sao, từ cách ăn mặc tỉ mỉ cho thấy không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không lộ nguyên hình, sao giờ ngược lại lại dùng bộ dáng này gây sự với nàng chứ?
Bọ cạp này thoạt nhìn bên ngoài không chút biểu tình nhưng một đôi mắt đỏ như máu lại tràn ngập thù hận, chỉa ra ngoài miệng là một đôi răng nanh phun đầy nước bọt, thoạt nhìn như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Trừ lần thả con bồ câu ra ngoài Ninh Tiểu Nhàn nàng cũng đâu có đắc tội con bò cạp tím này này?
Lui một trăm bước mà nói nàng ta làm sao tìm được mình? Ở đây là rừng rậm, cỏ dại mọc cao hơn đầu người, đến nàng cũng không phát hiện ra bản thân thì Đát Tử sao tìm được nàng? Vấn đề này rất quan trọng!
“Này, có chuyện thì từ từ nói chứ Đát Tử đại tỷ!” Yêu tinh này đã thành niên, nghe hiểu tiếng người, không bằng trao đồi với ả ta một chút xem sao?
Câu trả lời của Đát Tử là một cái đuôi to từ trên trời giáng xuống. Xem ra cái đuôi có thật nhiều chức năng, không chỉ có thể quật sang hai bên như lò xo mà còn có công năng đóng cọc. Nàng vừa mới lui ra hai bước móc nhọn vốn đâm vào đất thuận thế kéo ra, đất và cỏ bậc tung lên.
Nàng bảo vệ mắt, mà bò cạp tím này đã quay lại, lần thứ hai xuất kích!
Ả là muốn không chết không thôi với nàng sao? Ninh Tiểu Nhàn cắn răng. Đối phương là yêu quái đại thành, trong tay chẳng biết có bao nhiêu thần thông có thể sử dụng, để đối phó với một người phàm cũng dễ như trở bàn tay. Hiện tại coi là gì, chơi mèo vờn chuột với nàng sao?
Nhưng bản thân phải làm gì bây giờ? Ngồi chờ chết không phải phong cách của nàng.
Nàng không dám trốn vào rừng tùng. Ở đây cỏ dại rất cao, dễ dàng che khuất tầm nhìn, cũng quá dài, hơi không cẩn thận một chút là bị trượt ngã. Bọ cạp to lớn như một cỗ máy xe tăng, mặc dù đang ở không gian nhỏ hẹp không phát huy được hết nhưng ít ra so với nàng cũng thoải mái hơn. Vốn mình đấu với con bọ cạp khổng lồ này đã ở thế yếu, nếu đổi chiến trường cuộc chiến này có cần đánh nữa không?
Ninh Tiểu Nhàn lóe lên công kích hai lần, từ từ thăm dò ra động tác đánh của bọ cạp, trừ vung đâm chém chính là treo móc độc lắc lư bất định tùy thời ra tay. Gần như là loại độc đứng thứ ba, trên thực tế tâm thần nàng cũng phân nửa chú ý vào động tĩnh của cái móc độc này. Cùng Kỳ lại không có ma nhãn không cách nào thông báo tình huống, mỗi lần xoay người đều quá chậm, vì vậy ngực nàng bị một cái càng đâm vào, bắn ra hơn ba trượng.
Lần này như bị chùy công thành đập trúng, trước mắt tối sầm, gần như không thở được. May là nàng cắn đầu lưỡi, sau đó cổ họng ngòn ngọt, không nhịn được phun một ngụm máu ra. Bọ cạp này thực lực đáng sợ, nếu đổi thành người phàm khác thì lần này ngực đã bị đập bẹp, chết đến không thể chết thêm.
Lại nói không phải bên hông nàng có đeo mệnh ngọc phù Đạm Đài tặng sao? Sao không thấy có hiệu quả vậy?
Nàng vội hít hai ngụm khí, phát hiện xương ngực cư nhiên không gãy, có thể thấy thể chất mạnh mẽ, dẻo dai của mình, đã sớm xưa đâu bằng nay, đến năng lực kháng cự cũng tăng lên rất nhiều, nhưng phổi vẫn mơ hồ đau, hiển nhiên là bị nội thương.
Nàng vốn trông chờ vào một chút lý tính của Đát Tử, chỉ cần nói được là còn có cơ hội giữ mạng.
Không thể kéo dài nữa, mặc dù không biết vì sao Đát Tử lại đánh mình nhưng hiển nhiên bình thường khi đối địch ả không thích dùng thần thông, đánh giáp lá cà cũng không quá thành thạo, hầu như chỉ chiến đấu theo bản năng, vừa rồi có vài cơ hội tốt cũng không nắm chắc. Nếu nàng ta muốn chơi như vậy thì cứ theo đến cùng là được!
Ninh Tiểu Nhàn tranh thủ lấy ra một viên Hồi Nguyên Đan bỏ vào miệng, cố nén đau đớn trước ngực. Lần đột kích tiếp theo, nàng lắc mình né qua đồng thời lấy chủy thủ khẽ rạch một đường giữa các khớp xương. Chủy thủ giấu trong tay áo, có thể rạch một đưởng rất sâu có thể thấy gân. Nàng nắm chặt chủy thủ hung hăng xoay vào vòng, mở rộng chiến quả, chỉ thấy chỗ miệng viết thương tuôn ra dung dịch màu xanh biếc, chắc là máu của bò cạp yêu.
Đát Tử đau đến nỗi rít gào vang dội, móc câu đánh tới, tất nhiên là bị nàng tránh thoát.
Răng Nanh lần đầu xuất kích đã có hiệu quả! Nó đúng là vô cùng sắc bén, vỏ ngoài hơn người của bọ cạp khổng lồ này trước mặt nó đều chỉ là thùng rỗng kêu to.
Nàng thỏa mãn hét lên, tránh né công kích của bò cạp yêu. Nếu Trường Thiên còn tỉnh tất nhiên sẽ trực tiếp nói với nàng nên tiến công thế nào. Nhưng hiện tại chỉ có thể dựa theo ý mình. Cũng chỉ tới giờ nàng mới hiểu Trường Thiên là tài bảo quý báu nhường nào của nàng!
Nhược điểm của cái thứ này rốt cuộc ở đâu?
Càng của nó bị mình đả thương, hiện tại không quá linh hoạt nhưng vẫn là một uy hiếp. Nàng có lần suýt nhảy lên được cái lưng bằng phẳng của bò cạp yêu, định đâm vào thiên linh cái của nó một nhát, vậy mà chủy thủ còn chưa hạ xuống, sau đầu đã có tiếng gió lướt qua, một cái đuôi đã đâm xuống.
Cái đuôi này thực quá vướng bận!
Bồi Nguyên Đan dần có tác dụng, một lần nữa nàng tinh lực dư thừa, đau đớn nơi ngực giảm đi một chút. Thầm tán thưởng thuật luyện đan của mình, đồng thời hai mắt nàng sáng ngời, rốt cuộc đã phát hiện được nhược điểm của con bọ cạp này.
Địch nhân trước mặt là con bọ cạp khổng lồ, không phải nhân loại, chiêu số đối phó chỗ hiểm của nhân loại không nhất định dùng được với nó. Nàng đưa Răng Nanh trên tay phải lên miệng, thu hồi một thanh, triển khai thân hình, tránh thoát giữa một càng lớn đang đánh đến và cái một đuôi quét ngang, tiến sát thân thể bò cạp lớn, sau đó ôm chân, co người trốn dưới bụng nó!
Đúng vậy, tuy nhìn rất nguy hiểm nhưng tơi này là góc chết công kích của bò cạp lớn, là chỗ mà cái càng và đuôi chết tiệt kia đều không công kích đến.
Bò cạp lớn cố gắng huy càng dưới thân thể nhưng bị kẹt giữa không gian nhỏ hẹp, vì vậy liều mạng lay động thân thể, muốn hất nàng ra. Sao Ninh Tiểu Nhàn để nó như ý, nắm chặt giáp xác dưới bụng nó, như con thằn lằn bám chắc ở đó.
Trước khi bò cạp tím ý thức được có thể ép nàng thành thịt vụn, nàng phải có hành động.
Ninh Tiểu Nhàn đấm vào bụng, tay phải gỡ Răng Nanh trên miệng xuống, chọc mạnh vào giáp xác dưới bụng! Nàng không biết tim của bò cạp lớn ở đâu, nhưng đòn này rất nghiêm trọng, khẳng định khiến Đát Tử hét ầm lên.
Bò cạp lớn quả nhiên phát ra tiếng hét chói tai, phát cuồng xông lên phía trước. Nàng nhanh thả tứ chi ra, theo trọng lực rơi xuống đất, mà tay phải vẫn duy trì tư thế giơ chủy thủ lên trời!
Cái này biến thành bụng bò cạp lớn yếu ớt không chịu nổi Răng Nanh sắc bén, kết cục còn phải nói sao? Tất nhiên là từ bụng đến đuôi đều bị Răng Nanh rạch một đường thẳng tắp xẻ làm đôi, rốt cuộc bị phẫu thuật, máu màu xanh rải đầy đất không nói, đến nội tạng cũng rơi ra.
Trận này đã đấu đến tình trạng bây giờ cũng nên kết thúc, nhưng sinh lực bò cạp lớn vô cùng mạnh, còn quay đầu lại công kích Ninh Tiểu Nhàn vài lần, chẳng qua kết cục đã định, chỉ là giãy dụa mà thôi, cuối cùng động cũng không động được, chỉ có thể nằm tại chỗ huơ huơ cái càng lớn.
Nàng bình ổn trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực, khẽ than một tiếng, đang muốn tiến lên cho một kích cuối cùng, thình lình có tiếng vỗ tay “bốp, bốp, bốp” vang lên từ khoảng đất trống.
Tiếng vỗ tay không lớn không nhỏ, không nhanh không chậm, mỗi cái đều cách nhau nửa hơi thở, đúng lúc đạp lên trái tim đang co rút của nàng. Âm thanh này như có ma lực, vỗ xong ba cái, ngực nàng quay cuồng, vết tương càng đau đến nỗi nàng nôn ra một ngụm máu.
Người tới chỉ dựa vào ba tiếng vỗ tay liền có thể đoạt tâm thần nàng, chiếm quyền chủ động tuyệt đối, thật lợi hại!
Sau đó một giọng nói ôn nhuận như ngọc vang lên bên tai nàng, cười ha ha nói: “Hay, hay! Thật lợi hại, thật đặc sắc.”
Giọng nói tuy ôn hòa nhưng nàng nghe vào tai lại như rớt vào hầm băng, đến máu trong người cũng vận chuyển chậm lại trong chớp mắt. Cùng Kỳ thấp giọng nói: “Hắn hạ thấp yêu khí, nên ta không phát hiện được.”
Trong rừng rậm có một người đi ra. Một đầu tóc bạc được ánh trăng chiếu lên, môi hồng răng trắng, mi nhãn cong cong không phải đại yêu Mịch La sao, lúc này nàng không muốn gặp lại nhất là người này! Hắn hôm nay mặc hắc y, cổ áo và tay áo viền hồng, áo choàng mặc dù màu tối, lại có hoa văn đen sì chớp động nhưng vẫn có vẻ đẹp quý giá dị thường.
Hồ yêu kia, luôn đỏm dáng như vậy!
Nàng lộ vẻ mơ hồ nói: “Mịch La đại nhân?” Nỗ lực lần cuối thử xem.
Đối phương lại nhe răng cười: “Đã lâu không gặp nha, Lý cô nương, à, sai rồi, hẳn phải gọi cô là Ninh cô nương mới đúng chứ?”
Hắn đã biết được thân phận thật của mình! Tim Ninh Tiểu Nhàn cũng nhảy lên, trầm mặc không nói.
Mịch La nghiêng tai lắng nghe mới nói: “Cô nương còn nhớ lần trước chia tay, ta nói gì với cô không, nếu muốn làm bộ sợ ta thì tim phải đập nhanh, hô hấp dồn dập đúng không?”
Nàng mờ mịt gật đầu.
Đại yêu này hít sâu một hơi, mới khẽ than: “Đời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ có phải tốt không?”
Lần đầu gặp, nàng chỉ là Lý Mộng Tuyết, mà hắn là một yêu quái Luyện Thần kỳ, còn thiếu nàng một phần ân tình.
Nghe xong lời này Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên có cảm giác sởn cả gai ốc. Yêu quái này tâm sự xong có phải sẽ gây chuyện với nàng sao?
Nàng thấp giọng nói: “Dọc đường ta đều ẩn nấp cẩn thận, sao ngươi tìm được ta?”
Hắn tới doanh địa bên cạnh đống lửa ngồi xuống, mới dựa vào vách đá lười biếng mở miệng: “Ngươi trộm đồ ở thành Song Ngư đúng không? Ta đến phường Mộc Khí một chuến, liền ngửi thấy khí tức của ngươi. Chúng ta kết bạn xuất hành một ngày, ta vẫn nhớ rõ mùi vị của ngươi. Ừ, sau đó có người trong thành nói cho ta biết ngươi đi về hướng bắc.”
Mùi vị của nàng? Nghe Mịch La nói thân mật như vậy nàng nhịn không được đỏ mặt. Chẳng trách Trường Thiên nói mình là kẻ gây chuyện, nàng không nên gây chuyện ở thành Song Ngư, trộm đi chút xíu gia cụ mà bị đại yêu nhằm vào. Vụ mua bán này thực không có lời, đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận a.
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian