Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 3 - Chương 69: Ngành nghề thật có tương lai
Edit: Vi Vi
Beta: Tiểu Tuyền
Nàng dùng cái muôi cẩn thận cạo dầu cao vào trong một hộp nhỏ, cất đi.
Hộp này nàng đặt làm trong huyện, mỗi cái có hình hộp diêm, cách dùng cũng giống hộp diêm. Khi người bị thương muốn lấy ra sử dụng thì chỉ cần đẩy cạnh ra là được, thậm chí dùng một tay là được, ngón cái và ngón áp út đè vào hai bên hộp, ngón giữa hoặc ngón trỏ đẩy nhẹ, thuốc mỡ sẽ tự động chảy ra, vô cùng tiện lợi, còn khoa học hơn phương thức đựng rót của kim sang dược khác.
Quán thuốc vốn bán ra các loại hộp, bình chứa thuốc, nhưng nàng đều không cần. Trường Thiên cũng rất khó hiểu việc nàng tốn công đối với hộp để chứa thuốc. Nhưng mà Ninh Tiểu Nhàn vẫn kiên trì.
“Chỉ có tìm tòi đến từng chi tiết, mới có thể làm xúc động lòng người, mới có thể để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho người khác.” Nàng đang suy nghĩ cho người bị thương. Bạn học Ninh đến từ một xã hội vô cùng tự do, phóng khoáng, biết chỉ nghĩ chuyện người ta chưa nghĩ, làm chuyện người ta chưa làm, mới là chân lý phục vụ. Nếu nàng đã vất vả luyện ra những loại thuốc này rồi, thế thì sao không để chúng nó được đóng gói tốt chứ?
Nàng không có ranh giới thánh nhân, ngược lại tôn sùng không lợi không dậy sớm, luyện thuốc tất nhiên là phải mang đi bán. Loài người cũng là lạ, mượn rượu trắng mà nói đi, chứa trong chai nhựa và chứa trong chai gấm nạm vàng ngọc mang đi biếu, ranh giới như thế, tấm lòng có thể giống nhau sao? Tuy rằng rõ ràng bạn hiểu, chất lượng của hai chai có thể chẳng có gì khác nhau cả.
Trường Thiên tự biết không nói lại nàng. Nha đầu này có khi nói ra, nghe rất là có lý.
Ninh Tiểu Nhàn vẫn cảm thấy rất lạ. Người này không phải là thân thần thú sao? Lúc chống địch không cần cả pháp khí, mà lại biết luyện đan, thật quá kỳ lạ! Thế này cũng giống như một vận động viên cấp quốc gia ngoại trừ luyện tập và làm vẻ vang nước nhà ra, lại còn có thể sản xuất thuốc trị co thắt trong xưởng thuốc, khiến người ta cảm nhận thấy vô cùng không khỏe.
Kết quả hắn giải thích thế này: bản thân hắn vốn không biết luyện đan, nhưng thời kỳ thượng cổ có đạo hữu kề vai chiến đấu biết, hơn nữa rất tinh thông. Đạo hữu kia về sau cũng bị bắt nhốt vào Thần Ma ngục, khi hai người cùng ngồi tù, trừ trao đổi cảm giác cùng ngồi sau song sắt ra, còn có thể tâm sự phương thuốc dân gian. Về sau người bạn già kia thực sự không chịu nổi sự cọ rửa của dòng sông thời gian, đã tọa hóa tại chỗ rồi, hắn tiếp nhận di sản của người ta.
Trong Thần Ma ngục chẳng có gì khác, di hài của các loại Thần Ma lại quá nhiều. Trường Thiên vốn chính là thần thú, chưa từng có quan niệm đạo đức “không thể động vào hài cốt của người khác” tẩy não? Dĩ nhiên không chút nào khách sáo mà cầm vật của người chết để luyện tập rồi. Đã nhiều năm như vậy, thuật luyện đan của hắn dù không bằng người đạo hữu kia, thì cũng ngày càng tinh tiến, trình độ đỉnh điểm rồi.
Nghe đến đó, Ninh Tiểu Nhàn rơi lệ đầy mặt. Nàng nín hai ba ngày mới hỏi chuyện này, nói cách khác nàng đã bị tro hun hai ba ngày rồi, Trường Thiên mới nói cho nàng biết, hắn biết luyện đan, hơn nữa trình độ cực cao.
“Ối thần linh ơi! Bản thân là bậc đàn anh luyện đan, mà còn không thoát khỏi Thần Ma ngục này, thiếu loại thuốc nào, ngươi luyện giúp Ninh tiểu thư ta là được, vì sao còn phải ngược ta hết lần này đến lần khác chứ?” Trong lòng nàng gầm thét như sư tử, bên ngoài lại cung kính hỏi, “Vậy tại sao còn phải truyền thuật luyện đan cho ta chứ?”
Trường Thiên nhẹ nhàng liếc nàng một cái. Mắt phượng của nam nhân này màu đồng nhạt, lông mi rất dài, lúc nhìn mặc dù không yêu nghiệt như Trường Sinh, nhưng cũng thu hút sự chú ý của người khác. Chẳng qua ánh mắt này khiến Ninh Tiểu Nhàn hiểu, hắn lại nhìn thấu lòng nàng rồi.
“Sau này ngươi tu tập tiên thuật, nắm chắc mồi lửa và mức độ là quan trọng nhất. Thuật luyện đan tuy chỉ là đạo nhỏ, nhưng nó khảo nghiệm việc nắm giữ thuật lực, cân nhắc tâm lực của tu sĩ.” Trường Thiên chậm rãi nói, “Rất nhiều tu sĩ đồng thời là đan sư, cùng lúc với việc nghiên cứu kỹ đạo pháp, lại chưa bao giờ tiếc thời gian để luyện đan, chính là lý do này.”
Hắn thực sự cầu thị: “Bây giờ ngươi không sử dụng được chân hỏa bổn mạng, không thể dùng đan hỏa thúc giục lò đan để kết thành tiên đan. Nhưng mà chế thuốc phàm trần cũng có rất nhiều chú ý, ngươi không ngại từ giờ trở đi nắm chắc nền móng. Đến lúc nào đó một khi hình thành chân hỏa bổn mạng, ngươi sẽ không cần quay lại luyện tập những bản lĩnh cơ sở này nữa.”
Hắn hiểu rất rõ nàng, vì vậy lý do tiếp theo mới thực sự khiến nàng dao động: “Hơn nữa, sau khi rời khỏi thôn Thiên Thủy, không phải ngươi luôn mong mỏi kiếm tiền sao? Đan dược vừa có lãi cao, vừa không cần lao động như làm ruộng, dọc đường này sao ngươi không làm ra một ít để kiếm thêm tiền cho mình dùng?”
Có lý, lợi nhuận của thuốc thành phẩm đích xác cao đến khiến người khác giận sôi! Ngẫm lại từ sau năm Thiên Hi, xưởng thuốc ở Hoa Hạ Thần Châu mọc lên khắp nơi như nấm, có chính quy, không chính quy, có thể sản xuất, không thể sản xuất, phần phật chồi lên hàng loạt. Nếu không phải lợi nhuận cao đến khiến người ta đỏ mắt, ai dám liều mạng mà làm như thế?
Ninh nào đó hoàn toàn không có sức chống cự với chữ “tiền” này, ngốc nghếch hỏi: “Chế thuốc thật kiếm được tiền như thế?”
“Tất nhiên.” Nha đầu này, phần lớn thời gian rất đơn thuần, rất dễ dụ dỗ, “Đạo hữu của ta từng luyện ra một vị thuốc, tên là cửu chuyển sinh Liên Hoa. Có tiên nhân dùng toàn bộ động tiên để trao đổi với hắn. Ngươi suy nghĩ giá trị trong đó đi?”
Oa, động tiên, rất đồ sộ! Mắt nàng không khỏi toát ra màu bạc, là bạc của ngân lượng. Xem ra quả nhiên chế thuốc có tương lai tươi sáng!
Hắn mím môi, cố gắng nhịn cười. Nếu nói thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà, cuối cùng cùng bởi vì bản lĩnh chế thuốc quá cao, vị đạo hữu kia mới bị bắt vào Thần Ma ngục. Dĩ nhiên, không thể nói chuyện này với nàng.
Ninh Tiểu Nhàn vừa luyện cử hoàng tán xong. Trường Thiên đang mỉm cười đọc sách thì cứng lại, đột nhiên nói: “Trong đoàn xảy ra chuyện, tốt nhất ngươi ra ngoài xem xem.”
Lại có yêu quái đột kích? Nàng thay đổi sắc mặt, nhanh chóng ra khỏi Thần Ma ngục. Hôm nay gấu yêu khiến nàng có nhận thức trực quan về sức mạnh của yêu tộc. Nghĩ đến cũng phải, nếu dọc đường đi đều gặp phải mặt hàng yếu kém như bức yêu thì con đường của nàng chẳng phải quá dễ dàng rồi sao?
Khi nàng nhảy xuống xe, trong đoàn đang rất ầm ĩ, mà không có yêu tộc đến quấy rầy.
Hà Tiểu Cửu, đã xảy ra chuyện!
Hà Tiểu Cửu là một nam nhân, dĩ nhiên không phải Tiểu Cửu nào đó, chẳng qua là đứng hàng thứ chín trong số các huynh đệ ở nhà. Nghe nói trên hắn còn có tám huynh trưởng và tỷ tỷ, Ninh Tiểu Nhàn gần như muốn ngất đi, mẹ ruột của hắn giỏi sinh thật đấy! Người này tuổi gần hai mươi, nhưng cao hơn bảy thước, trông cao lớn thô kệch, cằm đầy râu ria, nếu có một ngày quên cạo, ngày hôm sau có râu quai nón, trông vô cùng tang thương. Mọi người gọi hắn là “Tiểu Cửu”, cũng chỉ là cảm thấy xưng hô này hợp với bề ngoài có cảm giác vô cùng không khỏe của hắn mà thôi.
Hiện tại hắn ngửa mặt ngã xuống cạnh đống lửa, sắc mặt bình thản tím ngắt, miệng sùi bọt đen. Gương mặt hắn vốn tròn tròn, giờ da mặt sưng màu tím đậm, thoạt nhìn sắp vượt cỡ đáy nồi rồi. Kỳ lạ hơn là da hắn cũng bắt đầu sưng lên, nhất là năm ngón tay, như rót nước cây cải củ vào, đâm một cái là vỡ nát ngay.
Đặng Hạo nghe tiếng cũng chạy đến, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Hắn vừa đến, đám người tự động tách ra một con đường.
Lính gác đứng ở chỗ cao nói: “Từ chỗ ta thấy, vừa rồi hình như Tiểu Cửu lén đi bới chỗ chôn con gấu, gần nửa canh giờ sau mới về đoàn. Kết quả sau khi trở về thì như thế.”
Hắn đi đào thi thể con gấu rồi? Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong nháy mắt hiểu ra chuyện, đều thầm mắng một tiếng “Đáng chết” !
Hà Tiểu Cửu làm việc chịu khó, không thích so đo, bình thường mọi người trêu chọc hắn cũng không hay tức giận, là anh bạn trẻ rất được hoan nghênh. Nhưng hắn có một tật xấu: tham! Cứ hai tháng thương đội phát lương một lần, tiền bạc hắn thu được mười phần thì dùng bảy tám để ăn uống, dù sao hắn tạm thời không muốn lấy vợ, là đàn ông độc thân sung sướng ăn no cả nhà không đói bụng. Bình thường đi theo thương đội đến bất kỳ đâu, hắn vừa làm xong chuyện thì sẽ chuồn đi ăn cái gì, khao cái dạ dày bị Lưu Nhất Diện ngược đãi mấy tháng.
Thương đội đi lại trong rừng sâu núi thẳm thế này, đám đồng bọn ban đêm ra ngoài săn thú để có bữa ăn ngon cũng thường có. Nhưng Đặng Hạo nhận được tin tức rằng, đoạn đường gần đây không thái bình lắm, bởi thế trước đó đã kiểm soát hạ nhân, không cho họ ra ngoài vào ban đêm. Đã hai mươi ngày nay ngay cả vị thịt Hà Tiểu Cửu cũng không ngửi thấy, thật vô cùng buồn bực, kết quả hôm nay Lưu Nhất Diện còn cho vài miếng thịt mặn vào canh!
Hắn không cho vài miếng thịt này còn đỡ, vừa cho vào thì lại hoàn toàn khuấy động con sâu tham ăn của Hà Tiểu Cửu. Hắn lập tức nhớ tới thi thể con gấu cách hơn hai trăm trượng, trên người có hai ba nghìn cân thịt tươi! Đặng lão đại không để cho bọn họ ra ngoài đi săn, cũng không nói không để cho bọn họ đi ra ngoài đốt lửa nướng thịt. Cho nên hắn rất vui sướng mà chạy tới chỗ chôn gấu, len lén đào lên.
Từng động tĩnh của hắn sao có thể giấu được lính gác trên cây? Chẳng qua là hai người quen biết, lính gác biết tật xấu của hắn, mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.
Hà Tiểu Cửu cắt xong, lại vội vàng chôn gấu. Hắn còn không dám trắng trợn mang thịt về đoàn, chỉ lặng lẽ đi xa đốt lửa chuẩn bị nướng thịt. Cuối cùng hắn chưa quên con gấu này từng trúng độc, cẩn thận rửa một trăm lần miếng thịt trong dòng suối, cuối cùng mới thả trên lửa nướng.
Nào biết mới về đến trại không lâu, người bên cạnh liền thấy hắn tứ chi co quắp, miệng sùi bọt mép, không lâu gục xuống.
Sau khi nghe xong, Đặng Hạo giận giữ trợn mắt nhìn tên lính gác kia: “Sau này lại tính sổ với ngươi.” Vội vàng xem xét Hà Tiểu Cửu trên mặt đất.
Hắn kinh nghiệm phong phú, sao không biết tiểu tử này đã trúng độc? Lấy bách giải linh hoàn mang theo người ra, nhét vào miệng Hà Tiểu Cửu. Bách giải linh hoàn là thuốc phòng của thương đội, rất có tác dụng trong điều trị vết thương do độc và độc trùng đốt.
Nhưng mà lần này lại không có hiệu quả gì, bởi vì độc chứng của Hà Tiểu Cửu không hề giảm bớt, ngược lại trong hơn mười hơi thở, sắc mặt lại càng xấu đi.
“Đều tới đây, hỗ trợ làm hắn nôn ra.” Đặng Hạo suy nghĩ một chút, phất tay gọi người tới đây hỗ trợ. Phương pháp trợ nôn rất đơn giản, chỉ cần dùng chiếc đũa đè vào gốc lưỡi, quá nửa là thành công trợ nôn.
Hà Tiểu Cửu trúng độc hôn mê, nhưng vẫn còn bản năng, thế là òng ọc òng ọc phun ra đất. Vị chua bay theo gió, hai người bán dạo đứng ngoài xem náo nhiệt ngửi thấy, suýt nữa thì nôn ra theo.
Đặng Hạo lại sai người mang nước trong rót cho Hà Tiểu Cửu uống, sau đó lại trợ nôn lần nữa, cứ thế khoảng hai ba lần, Hà Tiểu Cửu chỉ nôn ra được nước trong, màu tím trên mặt cũng nhạt hơn.
Beta: Tiểu Tuyền
Nàng dùng cái muôi cẩn thận cạo dầu cao vào trong một hộp nhỏ, cất đi.
Hộp này nàng đặt làm trong huyện, mỗi cái có hình hộp diêm, cách dùng cũng giống hộp diêm. Khi người bị thương muốn lấy ra sử dụng thì chỉ cần đẩy cạnh ra là được, thậm chí dùng một tay là được, ngón cái và ngón áp út đè vào hai bên hộp, ngón giữa hoặc ngón trỏ đẩy nhẹ, thuốc mỡ sẽ tự động chảy ra, vô cùng tiện lợi, còn khoa học hơn phương thức đựng rót của kim sang dược khác.
Quán thuốc vốn bán ra các loại hộp, bình chứa thuốc, nhưng nàng đều không cần. Trường Thiên cũng rất khó hiểu việc nàng tốn công đối với hộp để chứa thuốc. Nhưng mà Ninh Tiểu Nhàn vẫn kiên trì.
“Chỉ có tìm tòi đến từng chi tiết, mới có thể làm xúc động lòng người, mới có thể để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho người khác.” Nàng đang suy nghĩ cho người bị thương. Bạn học Ninh đến từ một xã hội vô cùng tự do, phóng khoáng, biết chỉ nghĩ chuyện người ta chưa nghĩ, làm chuyện người ta chưa làm, mới là chân lý phục vụ. Nếu nàng đã vất vả luyện ra những loại thuốc này rồi, thế thì sao không để chúng nó được đóng gói tốt chứ?
Nàng không có ranh giới thánh nhân, ngược lại tôn sùng không lợi không dậy sớm, luyện thuốc tất nhiên là phải mang đi bán. Loài người cũng là lạ, mượn rượu trắng mà nói đi, chứa trong chai nhựa và chứa trong chai gấm nạm vàng ngọc mang đi biếu, ranh giới như thế, tấm lòng có thể giống nhau sao? Tuy rằng rõ ràng bạn hiểu, chất lượng của hai chai có thể chẳng có gì khác nhau cả.
Trường Thiên tự biết không nói lại nàng. Nha đầu này có khi nói ra, nghe rất là có lý.
Ninh Tiểu Nhàn vẫn cảm thấy rất lạ. Người này không phải là thân thần thú sao? Lúc chống địch không cần cả pháp khí, mà lại biết luyện đan, thật quá kỳ lạ! Thế này cũng giống như một vận động viên cấp quốc gia ngoại trừ luyện tập và làm vẻ vang nước nhà ra, lại còn có thể sản xuất thuốc trị co thắt trong xưởng thuốc, khiến người ta cảm nhận thấy vô cùng không khỏe.
Kết quả hắn giải thích thế này: bản thân hắn vốn không biết luyện đan, nhưng thời kỳ thượng cổ có đạo hữu kề vai chiến đấu biết, hơn nữa rất tinh thông. Đạo hữu kia về sau cũng bị bắt nhốt vào Thần Ma ngục, khi hai người cùng ngồi tù, trừ trao đổi cảm giác cùng ngồi sau song sắt ra, còn có thể tâm sự phương thuốc dân gian. Về sau người bạn già kia thực sự không chịu nổi sự cọ rửa của dòng sông thời gian, đã tọa hóa tại chỗ rồi, hắn tiếp nhận di sản của người ta.
Trong Thần Ma ngục chẳng có gì khác, di hài của các loại Thần Ma lại quá nhiều. Trường Thiên vốn chính là thần thú, chưa từng có quan niệm đạo đức “không thể động vào hài cốt của người khác” tẩy não? Dĩ nhiên không chút nào khách sáo mà cầm vật của người chết để luyện tập rồi. Đã nhiều năm như vậy, thuật luyện đan của hắn dù không bằng người đạo hữu kia, thì cũng ngày càng tinh tiến, trình độ đỉnh điểm rồi.
Nghe đến đó, Ninh Tiểu Nhàn rơi lệ đầy mặt. Nàng nín hai ba ngày mới hỏi chuyện này, nói cách khác nàng đã bị tro hun hai ba ngày rồi, Trường Thiên mới nói cho nàng biết, hắn biết luyện đan, hơn nữa trình độ cực cao.
“Ối thần linh ơi! Bản thân là bậc đàn anh luyện đan, mà còn không thoát khỏi Thần Ma ngục này, thiếu loại thuốc nào, ngươi luyện giúp Ninh tiểu thư ta là được, vì sao còn phải ngược ta hết lần này đến lần khác chứ?” Trong lòng nàng gầm thét như sư tử, bên ngoài lại cung kính hỏi, “Vậy tại sao còn phải truyền thuật luyện đan cho ta chứ?”
Trường Thiên nhẹ nhàng liếc nàng một cái. Mắt phượng của nam nhân này màu đồng nhạt, lông mi rất dài, lúc nhìn mặc dù không yêu nghiệt như Trường Sinh, nhưng cũng thu hút sự chú ý của người khác. Chẳng qua ánh mắt này khiến Ninh Tiểu Nhàn hiểu, hắn lại nhìn thấu lòng nàng rồi.
“Sau này ngươi tu tập tiên thuật, nắm chắc mồi lửa và mức độ là quan trọng nhất. Thuật luyện đan tuy chỉ là đạo nhỏ, nhưng nó khảo nghiệm việc nắm giữ thuật lực, cân nhắc tâm lực của tu sĩ.” Trường Thiên chậm rãi nói, “Rất nhiều tu sĩ đồng thời là đan sư, cùng lúc với việc nghiên cứu kỹ đạo pháp, lại chưa bao giờ tiếc thời gian để luyện đan, chính là lý do này.”
Hắn thực sự cầu thị: “Bây giờ ngươi không sử dụng được chân hỏa bổn mạng, không thể dùng đan hỏa thúc giục lò đan để kết thành tiên đan. Nhưng mà chế thuốc phàm trần cũng có rất nhiều chú ý, ngươi không ngại từ giờ trở đi nắm chắc nền móng. Đến lúc nào đó một khi hình thành chân hỏa bổn mạng, ngươi sẽ không cần quay lại luyện tập những bản lĩnh cơ sở này nữa.”
Hắn hiểu rất rõ nàng, vì vậy lý do tiếp theo mới thực sự khiến nàng dao động: “Hơn nữa, sau khi rời khỏi thôn Thiên Thủy, không phải ngươi luôn mong mỏi kiếm tiền sao? Đan dược vừa có lãi cao, vừa không cần lao động như làm ruộng, dọc đường này sao ngươi không làm ra một ít để kiếm thêm tiền cho mình dùng?”
Có lý, lợi nhuận của thuốc thành phẩm đích xác cao đến khiến người khác giận sôi! Ngẫm lại từ sau năm Thiên Hi, xưởng thuốc ở Hoa Hạ Thần Châu mọc lên khắp nơi như nấm, có chính quy, không chính quy, có thể sản xuất, không thể sản xuất, phần phật chồi lên hàng loạt. Nếu không phải lợi nhuận cao đến khiến người ta đỏ mắt, ai dám liều mạng mà làm như thế?
Ninh nào đó hoàn toàn không có sức chống cự với chữ “tiền” này, ngốc nghếch hỏi: “Chế thuốc thật kiếm được tiền như thế?”
“Tất nhiên.” Nha đầu này, phần lớn thời gian rất đơn thuần, rất dễ dụ dỗ, “Đạo hữu của ta từng luyện ra một vị thuốc, tên là cửu chuyển sinh Liên Hoa. Có tiên nhân dùng toàn bộ động tiên để trao đổi với hắn. Ngươi suy nghĩ giá trị trong đó đi?”
Oa, động tiên, rất đồ sộ! Mắt nàng không khỏi toát ra màu bạc, là bạc của ngân lượng. Xem ra quả nhiên chế thuốc có tương lai tươi sáng!
Hắn mím môi, cố gắng nhịn cười. Nếu nói thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà, cuối cùng cùng bởi vì bản lĩnh chế thuốc quá cao, vị đạo hữu kia mới bị bắt vào Thần Ma ngục. Dĩ nhiên, không thể nói chuyện này với nàng.
Ninh Tiểu Nhàn vừa luyện cử hoàng tán xong. Trường Thiên đang mỉm cười đọc sách thì cứng lại, đột nhiên nói: “Trong đoàn xảy ra chuyện, tốt nhất ngươi ra ngoài xem xem.”
Lại có yêu quái đột kích? Nàng thay đổi sắc mặt, nhanh chóng ra khỏi Thần Ma ngục. Hôm nay gấu yêu khiến nàng có nhận thức trực quan về sức mạnh của yêu tộc. Nghĩ đến cũng phải, nếu dọc đường đi đều gặp phải mặt hàng yếu kém như bức yêu thì con đường của nàng chẳng phải quá dễ dàng rồi sao?
Khi nàng nhảy xuống xe, trong đoàn đang rất ầm ĩ, mà không có yêu tộc đến quấy rầy.
Hà Tiểu Cửu, đã xảy ra chuyện!
Hà Tiểu Cửu là một nam nhân, dĩ nhiên không phải Tiểu Cửu nào đó, chẳng qua là đứng hàng thứ chín trong số các huynh đệ ở nhà. Nghe nói trên hắn còn có tám huynh trưởng và tỷ tỷ, Ninh Tiểu Nhàn gần như muốn ngất đi, mẹ ruột của hắn giỏi sinh thật đấy! Người này tuổi gần hai mươi, nhưng cao hơn bảy thước, trông cao lớn thô kệch, cằm đầy râu ria, nếu có một ngày quên cạo, ngày hôm sau có râu quai nón, trông vô cùng tang thương. Mọi người gọi hắn là “Tiểu Cửu”, cũng chỉ là cảm thấy xưng hô này hợp với bề ngoài có cảm giác vô cùng không khỏe của hắn mà thôi.
Hiện tại hắn ngửa mặt ngã xuống cạnh đống lửa, sắc mặt bình thản tím ngắt, miệng sùi bọt đen. Gương mặt hắn vốn tròn tròn, giờ da mặt sưng màu tím đậm, thoạt nhìn sắp vượt cỡ đáy nồi rồi. Kỳ lạ hơn là da hắn cũng bắt đầu sưng lên, nhất là năm ngón tay, như rót nước cây cải củ vào, đâm một cái là vỡ nát ngay.
Đặng Hạo nghe tiếng cũng chạy đến, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Hắn vừa đến, đám người tự động tách ra một con đường.
Lính gác đứng ở chỗ cao nói: “Từ chỗ ta thấy, vừa rồi hình như Tiểu Cửu lén đi bới chỗ chôn con gấu, gần nửa canh giờ sau mới về đoàn. Kết quả sau khi trở về thì như thế.”
Hắn đi đào thi thể con gấu rồi? Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong nháy mắt hiểu ra chuyện, đều thầm mắng một tiếng “Đáng chết” !
Hà Tiểu Cửu làm việc chịu khó, không thích so đo, bình thường mọi người trêu chọc hắn cũng không hay tức giận, là anh bạn trẻ rất được hoan nghênh. Nhưng hắn có một tật xấu: tham! Cứ hai tháng thương đội phát lương một lần, tiền bạc hắn thu được mười phần thì dùng bảy tám để ăn uống, dù sao hắn tạm thời không muốn lấy vợ, là đàn ông độc thân sung sướng ăn no cả nhà không đói bụng. Bình thường đi theo thương đội đến bất kỳ đâu, hắn vừa làm xong chuyện thì sẽ chuồn đi ăn cái gì, khao cái dạ dày bị Lưu Nhất Diện ngược đãi mấy tháng.
Thương đội đi lại trong rừng sâu núi thẳm thế này, đám đồng bọn ban đêm ra ngoài săn thú để có bữa ăn ngon cũng thường có. Nhưng Đặng Hạo nhận được tin tức rằng, đoạn đường gần đây không thái bình lắm, bởi thế trước đó đã kiểm soát hạ nhân, không cho họ ra ngoài vào ban đêm. Đã hai mươi ngày nay ngay cả vị thịt Hà Tiểu Cửu cũng không ngửi thấy, thật vô cùng buồn bực, kết quả hôm nay Lưu Nhất Diện còn cho vài miếng thịt mặn vào canh!
Hắn không cho vài miếng thịt này còn đỡ, vừa cho vào thì lại hoàn toàn khuấy động con sâu tham ăn của Hà Tiểu Cửu. Hắn lập tức nhớ tới thi thể con gấu cách hơn hai trăm trượng, trên người có hai ba nghìn cân thịt tươi! Đặng lão đại không để cho bọn họ ra ngoài đi săn, cũng không nói không để cho bọn họ đi ra ngoài đốt lửa nướng thịt. Cho nên hắn rất vui sướng mà chạy tới chỗ chôn gấu, len lén đào lên.
Từng động tĩnh của hắn sao có thể giấu được lính gác trên cây? Chẳng qua là hai người quen biết, lính gác biết tật xấu của hắn, mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.
Hà Tiểu Cửu cắt xong, lại vội vàng chôn gấu. Hắn còn không dám trắng trợn mang thịt về đoàn, chỉ lặng lẽ đi xa đốt lửa chuẩn bị nướng thịt. Cuối cùng hắn chưa quên con gấu này từng trúng độc, cẩn thận rửa một trăm lần miếng thịt trong dòng suối, cuối cùng mới thả trên lửa nướng.
Nào biết mới về đến trại không lâu, người bên cạnh liền thấy hắn tứ chi co quắp, miệng sùi bọt mép, không lâu gục xuống.
Sau khi nghe xong, Đặng Hạo giận giữ trợn mắt nhìn tên lính gác kia: “Sau này lại tính sổ với ngươi.” Vội vàng xem xét Hà Tiểu Cửu trên mặt đất.
Hắn kinh nghiệm phong phú, sao không biết tiểu tử này đã trúng độc? Lấy bách giải linh hoàn mang theo người ra, nhét vào miệng Hà Tiểu Cửu. Bách giải linh hoàn là thuốc phòng của thương đội, rất có tác dụng trong điều trị vết thương do độc và độc trùng đốt.
Nhưng mà lần này lại không có hiệu quả gì, bởi vì độc chứng của Hà Tiểu Cửu không hề giảm bớt, ngược lại trong hơn mười hơi thở, sắc mặt lại càng xấu đi.
“Đều tới đây, hỗ trợ làm hắn nôn ra.” Đặng Hạo suy nghĩ một chút, phất tay gọi người tới đây hỗ trợ. Phương pháp trợ nôn rất đơn giản, chỉ cần dùng chiếc đũa đè vào gốc lưỡi, quá nửa là thành công trợ nôn.
Hà Tiểu Cửu trúng độc hôn mê, nhưng vẫn còn bản năng, thế là òng ọc òng ọc phun ra đất. Vị chua bay theo gió, hai người bán dạo đứng ngoài xem náo nhiệt ngửi thấy, suýt nữa thì nôn ra theo.
Đặng Hạo lại sai người mang nước trong rót cho Hà Tiểu Cửu uống, sau đó lại trợ nôn lần nữa, cứ thế khoảng hai ba lần, Hà Tiểu Cửu chỉ nôn ra được nước trong, màu tím trên mặt cũng nhạt hơn.
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian