Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 3 - Chương 109: Xuân tình một đêm, tai vách mạch rừng
Edit: Tran Phuong
Beta: Tiểu Tuyền
Chẳng lẽ trong nhà Đàm tỷ xảy ra chuyện gì? Thừa dịp đêm tối, nàng lén lút ở tiểu viện Đàm gia, bám vào cửa nghe lén, kết quả nghe tiếng khóc đè nén của Đàm tỷ.
Tỷ ấy sao vậy? Ninh Tiểu Nhàn do dự một chút, phát hiện xung quanh không có người, vì vậy khẽ nhảy lên nóc nhà. Ừ, đèn đại sảnh vẫn sáng nè.
Ở góc tường nghe trộm có vẻ thiếu đạo đức nhỉ? Âm thanh chính nghĩa trong lòng nàng nỗ lực khiển trách, sau đó lại bị lửa bát quái dấy lên hừng hực đốt không còn một mảnh, vì Đàm tỷ không nhịn được nức nở hiển nhiên rất thương tâm.
Ninh Tiểu Nhàn gập người như con thằn lằn, vô thanh vô tức trườn xuống tường. Nàng có thể khống chế phân nửa cơ bắp trong cơ thể vận hành, chút công phu thô thiển này không tốn mấy sức.
Nàng nhìn căn nhà trước mặt, quyết định ngồi xổm chỗ cửa sổ. Nếu nàng không đoán sai, bên trong hẳn có ân sư nàng thụ nghiệp.
Nàng cẩn thận tiến gần, buộc tóc gọn gàng để tránh vướng víu, lúc này mới dán lỗ tai lên tường, làm ra động tác “nghe góc tường” tiêu chuẩn. Trường Thiên trong Thần Ma ngục tuy không thấy động tác của nàng nhưng cũng đoán được không khỏi nâng trán thở dài, Cùng Kỳ cười nghiêng ngả, khen nữ chủ nhân vô cùng thú vị đáng yêu.
Tiếu Tử quả nhiên ở trong, hơn nữa còn đang không ngừng thở dài. Vì Đàm Thanh Hà đối diện hắn khóc đến lê hoa đái vũ:
“Vân Phong, đừng trách Thanh Hà thất lễ. Chỉ là vài ngày nữa huynh sẽ đi theo thương đội, không biết bao lâu mới gặp lại.”
Ninh Tiểu Nhàn cực độ hiếu kỳ, Đàm tỷ mới rồi thất lễ thế nào? Mặt khác tên của Tiếu Tử vốn thì ra là Hoa Vân Phong, nàng lần đầu tiên biết, tên này nghe rất hay.
Chỉ nghe Tiếu Tử thấp giọng cười khổ: “Ý tốt của Thanh Hà, Hoa mỗ tâm lĩnh. Chỉ là ta đi chuyến này không có chỗ ở cố định. Tính mạng không đảm bảo, thực không phải lương phối.” Hắn dừng một chút, mới cắn răng nói, hiển nhiên trong lòng cũng không nỡ: “Với tài mạo như Thanh Hà tìm một lang quân như ý chẳng phải quá dễ sao, hà tất, hà tất phải lãng phí tâm tư trên người Hoa mỗ?”
Oa, Tiếu Tử, ngươi quả nhiên là kẻ độc ác, mấy ngày nay chiếu cố người ta cẩn thận. Giờ đối mặt với mĩ nhân ngưỡng mộ trong lòng vậy mà còn nói lời cự tuyệt, cái này phải ngược tâm nhiều lắm, phải là người già mồm cãi láo mới làm được. Ninh Tiểu Nhàn âm thầm giơ ngón cái với hắn. Dù không biết lời này có phải nói cho chính bản thân nghe không.
Chợt nghe tiếng ghế động, hiển nhiên là Tiếu Tử đứng lên muốn đi. Đàm Thanh Hà cũng gấp, tựa hồ đụng ngã ngọn đèn trên bàn, chợt nghe Tiếu Tử cả kinh hô: “Thanh Hà nàng…. ngô…..” Lời còn chưa dứt miệng đã bị cái gì đó chặn lại. Sau đó mấy giây, trong phòng im lặng không một tiếng động. Cũng không biết đang làm gì. Đàm thanh Hà mới khẽ “ngô” một tiếng.
Đàm tỷ cũng là một người thuộc phái hành động. Ninh Tiểu Nhàn âm thầm bội phục.
Tiếng bước chân rất nhẹ, rất nhẹ vang lên đi vào khuê phòng Đàm Thanh Hà. Tiếu Tử định theo sao? Quả nhiên không có nam nhân bình thường nào có thể chống lại mĩ nữ yêu thương nhung nhớ a. Ninh Tiểu Nhàn suy đoán, sư phụ tiện nghi này của nàng sẽ trực tiếp ôm tiểu quả phụ về phòng. Qua một hồi, trong phòng truyền ra âm thanh huyên náo, như là cởi quần áo.
Đàm Thanh Hà cố nén tiếng thở gấp nhưng rốt cuộc vẫn truyền ra, tinh tế, dầy đặc. Dường như bị bóng đè, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng hừ nhẹ, như con nai đau đớn. Giọng nàng vốn trầm thấp, lúc này khẽ run hô nhỏ vài câu “không nên”. Như có như không, khiến người cùng giới ngoài cửa sổ cũng rung động trong lòng. Nhưng Tiếu Tử lại hoàn toàn không tiếng động khiến tiểu tặc bên ngoài căng tai mới miễn cưỡng nghe được tiếng hít thở nhỏ của hắn. Nam nhân này, dù ở thời khắc làm chuyện kích tình cũng theo bản năng che giấu mình.
Đàm Thanh hà cuối cùng vẫn là một nữ tử, làm chuyện tốt bực này vẫn sợ người ta nghe thấy, lúc này hơi thở như lan vẫn còn nhớ rõ: “Cửa sổ…. Tranh Tranh còn đang ngủ.”
Tiếu Tử rốt cuộc khàn khàn nói: “Ta đi đóng.” Lấp tức đứng dậy đi về phía cửa sổ. Lúc này Ninh đại tiểu thư không khỏi may mắn mình không có trực tiếp ghé vào cửa sổ nghe trộm, không thì sẽ bị người ta bắt tại trận rồi. Nàng vận điều tức thuật, ngừng thở, ngăn nhịp tim đập, như một tảng đá không sinh mạng hòa vào bóng tối.
May là như vậy, Tiếu Tử đứng bên cửa sổ một hồi, như có cảm giác, cho đến khi Đàm Thanh Hà ngâm nga khẽ gọi: “Vân Phong”, hắn mới đóng cửa. Sư phụ này của nàng ngược lại rất có tài, nàng đã luyện điều tức thuật đến cảnh giới tiểu thành, Tiếu Tử là một người phàm cư nhiên có thể sinh cảm giác.
Nhưng lực chú ý của nam nhân lúc này không ở đây, hiện tại đối diện với hắn là cảnh đẹp lương thần. Quả nhiên một lát sau, Đàm Thanh Hà liền không nhịn được thét lên một tiếng chói tai, xem ra thời khắc đánh giáp lá cà đã đến. Tiếng hét này mặc dù đã khắc chế nhưng trong đó vẫn bao hàm mừng như điên, thỏa mãn, đòi hỏi, mê loạn, hiển nhiên kích thích mãnh liệt nam nhân, bởi vậy nam tử trong phòng nặng nề gầm nhẹ một tiếng, chính thức công đồn.
Lúc Ninh Tiểu Nhàn chữa thương ở chân cho Đàm Thanh Hà, cũng là ở gian phòng này, biết tỷ ấy dùng giường tốt, đều chế từ gỗ, kết cấu chặt chẽ nhưng kiên cố có thể chịu vật nặng. Vậy mà lúc này cái giường cũng theo thân thể chủ nhân lung lay trước sau, rất phối hợp phát ra âm thanh kẽo kẹt. Một lát sau, tiếng thở dốc, tiếng ngâm khẽ, tiếng va chạm, tiếng giường lắc lư, còn có một chút âm thanh ái muội không rõ quanh quẩn trong phòng, tấu lên một khúc nhạc ý loạn tình mê.
Cô nương ngoài cửa sổ dù sao cũng chưa thành thân, nghe thấy tình hình chiến đấu bên trong càng ngày càng kịch liệt, tim cũng đập thình thịch, nàng ôm chặt lấy mình, cảm giác như thiêu đốt.
“Đã có gan đến nghe trộm thì cũng đừng để người phát hiện.” Trường Thiên đột nhiên nói, dọa nàng càng hoảng sợ. Trong thời điểm này, giọng hắn vẫn không nhanh không chậm, thanh lãnh bình thản, như hắt cho nàng một chậu nước lạnh: “Thu liễm khí tức của nàng lại, coi như đây là huấn luyện điều tức là được rồi. Loại tài nghệ này vốn có thể thành thục trong chiến đấu, hiện tại nàng lại đem ra đây luyện.. cũng giống nhau thôi.”
“Đem chuyện này ra huấn luyện điều tức! Trường Thiên đại nhân quả nhiên anh mình.” Cùng Kỳ không quan tâm, theo thường lệ nịnh bợ một câu, sau đó mới nghiêm mặt nói: “Nữ chủ nhân, nếu ngài không muốn bị phát hiện phải nhanh chóng liễm khí. Nam tử bên trong khi nãy đã phát giác, tim ngài đập và tiếng hít thở đều quá nhanh, tiếp tục như vậy sẽ bị người ta bắt ngay tại chỗ.”
Cái gì kia, Tiếu Tử trong loại thời điểm này còn có thể phát hiện ra mình? Nàng không quá tin tưởng. Cùng Kỳ theo sự thật nói: “Ngài không phát hiện hắn chạy nước rút với tốc độ tận lực thả chậm sao, đồng thời đến tiếng thở dốc cũng ngừng lại, hiển nhiên nghe thấy động tĩnh khác. May là nữ tử trong phòng có chút cuồng loạn, hắn nhất thời chưa phát hiện ra vị trí của ngài.”
Nàng nghe vậy mặt đỏ tới mang tai, nhưng cũng biết Cùng Kỳ có lý, vì vậy mạnh mẽ tĩnh tâm vận hành điều tức thuật. Công phu này cũng thật hữu hiệu lập tức khiến nàng cảm thấy bình tĩnh.
Tiếu Tử lắng nghe một hồi, không phát hiện động tĩnh dị thường, ngược lại Đàm Thanh Hà dưới thân bị hắn chậm trễ ngâm nga giục không ngớt. Vì vậy bỏ qua nghi ngờ trong lòng sang một bên, một lần nữa ra sức cày cấy. Đàm Thanh Hà đại khái đã lâu không thân thiết, càng về sau càng loạn tình, vài lần không nhịn được thét lên chói tai, đều bị Tiếu Tử cản lại. Nhưng nàng càng kiềm chế, lại càng khoái nhạc khó phát tiết, một lúc sau trong tiếng ngâm khẽ còn mang theo tiếng nức nở.
Âm thanh này hiển nhiên kích thích rất lớn đến nam tử, bởi vì tiếng giường kẽo kẹt đột nhiên tăng tốc. Chỉ nghe Tiếu Tử hổn hển nói: “Thanh Hà, nàng từng có đàn ông khác không?” Trong ngoài ba người đều biết hắn hỏi là từ sau khi trượng phu chết Đàm Thanh Hà có đi tìm nam nhân khác không.
Đàm Thanh Hà lúc này đã tình mê không tự chủ, nghe vậy nghẹn ngào nói: “Chưa từng, chưa từng!”
Hắn thấp giọng nói: “Tốt!” Sau đó gầm nhẹ một tiếng, lần thứ hai tăng tốc, Đàm Thanh Hà cũng không chịu nổi cảm giác khoái cảm này, cao giọng hét lên.
Ninh Tiểu Nhàn bĩu môi, nghĩ thầm: “Cái gì đó, vừa mới rồi còn bảo Đàm tỷ “Đi tìm một lang quân như ý”, hiện tại lại hỏi nàng có đàn ông khác không, Tiếu Tử ca cũng thực già mồm cãi láo!” Nghe tình hình chiến đấu bên trong quá mức kịch liệt, chỉ sợ sắp kết thúc, nàng thừa dịp này đứng lên đi về. Lúc này không đi, chờ bên trong thu binh, Tiếu Tử khôi phục ngũ giác như thường, nàng còn muốn giấu diếm hắn cũng không dễ dàng.
Thân thủ của nàng hiện tại không tệ, dễ dàng chạy về tiểu viện của mình, không làm kinh động bất cứ ai.
“Thương đội mấy ngày nữa sẽ rời Nham thành. Tiếu Tử sẽ đi theo hay là lưu lại?” Nàng nghĩ một chút rồi hỏi Trường Thiên.
“Rời đi.” Trường Thiên thản nhiên nói, “Người này sau lưng có cõng bí mật, ta thấy hắn theo thương đội đi khắp nơi cũng chưa chắc là ý nguyện của bản thân, có thể là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu hắn trước đây không thể ở cố định một chỗ, hiện tại cũng không có khả năng ở lại Nham thành.”
“Đàm tỷ không thể là lý do khiến hắn lưu lại sao?”
Cùng Kỳ và Trường Thiên liếc mắt không nói gì. Vì vậy nàng hiểu, lòng không khỏi thay Đàm Thanh Hà cảm thấy không đáng.
============
Sáng hôm sau, nàng mang đồ ăn sáng đến Đàm trạch, Tiếu Tử đương nhiên đã sớm chạy. Nàng thấy Đàm tỷ quả nhiên khác với bình thường, đại khái là mới mưa móc quá nhiều, bước đi ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mày nhộn nhạo xuân ý, dung mạo so với bình thường xinh đẹp hơn ba phần. Đáng tiếc Ninh Tiểu Nhàn biết Tiếu Tử sẽ không lưu lại, trong lòng không nhịn được thở dài.
Nhóm thu trà đầu tiên của Nham thành, kỳ thực mấy hôm trước cũng đã thu thập hoàn tất, kế tiếp là mấy ngày đẹp trời rất tốt để sao trà, là thời cơ tốt chế trà. Trà hội cũng đã tổ chức ở bắc khu, tức là mang trà về sân Hỗ thị tập hợp. Cái này như một thịnh hội kéo dài ba ngày, chủ yếu là để trao đổi lá trà trong tay nông dân với trà thương và các thương đội, người buôn bán. Ninh Tiểu Nhàn thấy cái này cũng giống hội chợ ở Trung Quốc, là chỗ bàn về mua bán, ký hiệp nghị. Không nói cái khác, riêng người nghĩ ra phương thức trao đổi này cũng đã vượt qua thời đại này một bước, hiện tại nàng càng hoài nghĩ thành chủ Ôn Cách đó có phải cũng là người xuyên việt không.
Đi tới trà hội, nàng không nhịn được che trán tán thưởng: Tuyệt! Ở đây còn đặt thanh chặn đường thu vé vào cửa. Phàm là người không có chứng minh thương đội mỗi người phải giao hai lượng bạc. Tiêu chuẩn này mặc dù không cao nhưng nhìn số người chen chúc kia là biết thu được không ít tiền. Nàng nhớ phương tây có câu nghệ thuật thu thuế là “Nhổ tối đa lông ngỗng, nghe tối thiểu ngỗng kêu”, nói chung đó là muốn làm cho người ta cam tâm tình nguyện, thành chủ Nham thành này ngược lại thật có vài phần bản lãnh.
Beta: Tiểu Tuyền
Chẳng lẽ trong nhà Đàm tỷ xảy ra chuyện gì? Thừa dịp đêm tối, nàng lén lút ở tiểu viện Đàm gia, bám vào cửa nghe lén, kết quả nghe tiếng khóc đè nén của Đàm tỷ.
Tỷ ấy sao vậy? Ninh Tiểu Nhàn do dự một chút, phát hiện xung quanh không có người, vì vậy khẽ nhảy lên nóc nhà. Ừ, đèn đại sảnh vẫn sáng nè.
Ở góc tường nghe trộm có vẻ thiếu đạo đức nhỉ? Âm thanh chính nghĩa trong lòng nàng nỗ lực khiển trách, sau đó lại bị lửa bát quái dấy lên hừng hực đốt không còn một mảnh, vì Đàm tỷ không nhịn được nức nở hiển nhiên rất thương tâm.
Ninh Tiểu Nhàn gập người như con thằn lằn, vô thanh vô tức trườn xuống tường. Nàng có thể khống chế phân nửa cơ bắp trong cơ thể vận hành, chút công phu thô thiển này không tốn mấy sức.
Nàng nhìn căn nhà trước mặt, quyết định ngồi xổm chỗ cửa sổ. Nếu nàng không đoán sai, bên trong hẳn có ân sư nàng thụ nghiệp.
Nàng cẩn thận tiến gần, buộc tóc gọn gàng để tránh vướng víu, lúc này mới dán lỗ tai lên tường, làm ra động tác “nghe góc tường” tiêu chuẩn. Trường Thiên trong Thần Ma ngục tuy không thấy động tác của nàng nhưng cũng đoán được không khỏi nâng trán thở dài, Cùng Kỳ cười nghiêng ngả, khen nữ chủ nhân vô cùng thú vị đáng yêu.
Tiếu Tử quả nhiên ở trong, hơn nữa còn đang không ngừng thở dài. Vì Đàm Thanh Hà đối diện hắn khóc đến lê hoa đái vũ:
“Vân Phong, đừng trách Thanh Hà thất lễ. Chỉ là vài ngày nữa huynh sẽ đi theo thương đội, không biết bao lâu mới gặp lại.”
Ninh Tiểu Nhàn cực độ hiếu kỳ, Đàm tỷ mới rồi thất lễ thế nào? Mặt khác tên của Tiếu Tử vốn thì ra là Hoa Vân Phong, nàng lần đầu tiên biết, tên này nghe rất hay.
Chỉ nghe Tiếu Tử thấp giọng cười khổ: “Ý tốt của Thanh Hà, Hoa mỗ tâm lĩnh. Chỉ là ta đi chuyến này không có chỗ ở cố định. Tính mạng không đảm bảo, thực không phải lương phối.” Hắn dừng một chút, mới cắn răng nói, hiển nhiên trong lòng cũng không nỡ: “Với tài mạo như Thanh Hà tìm một lang quân như ý chẳng phải quá dễ sao, hà tất, hà tất phải lãng phí tâm tư trên người Hoa mỗ?”
Oa, Tiếu Tử, ngươi quả nhiên là kẻ độc ác, mấy ngày nay chiếu cố người ta cẩn thận. Giờ đối mặt với mĩ nhân ngưỡng mộ trong lòng vậy mà còn nói lời cự tuyệt, cái này phải ngược tâm nhiều lắm, phải là người già mồm cãi láo mới làm được. Ninh Tiểu Nhàn âm thầm giơ ngón cái với hắn. Dù không biết lời này có phải nói cho chính bản thân nghe không.
Chợt nghe tiếng ghế động, hiển nhiên là Tiếu Tử đứng lên muốn đi. Đàm Thanh Hà cũng gấp, tựa hồ đụng ngã ngọn đèn trên bàn, chợt nghe Tiếu Tử cả kinh hô: “Thanh Hà nàng…. ngô…..” Lời còn chưa dứt miệng đã bị cái gì đó chặn lại. Sau đó mấy giây, trong phòng im lặng không một tiếng động. Cũng không biết đang làm gì. Đàm thanh Hà mới khẽ “ngô” một tiếng.
Đàm tỷ cũng là một người thuộc phái hành động. Ninh Tiểu Nhàn âm thầm bội phục.
Tiếng bước chân rất nhẹ, rất nhẹ vang lên đi vào khuê phòng Đàm Thanh Hà. Tiếu Tử định theo sao? Quả nhiên không có nam nhân bình thường nào có thể chống lại mĩ nữ yêu thương nhung nhớ a. Ninh Tiểu Nhàn suy đoán, sư phụ tiện nghi này của nàng sẽ trực tiếp ôm tiểu quả phụ về phòng. Qua một hồi, trong phòng truyền ra âm thanh huyên náo, như là cởi quần áo.
Đàm Thanh Hà cố nén tiếng thở gấp nhưng rốt cuộc vẫn truyền ra, tinh tế, dầy đặc. Dường như bị bóng đè, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng hừ nhẹ, như con nai đau đớn. Giọng nàng vốn trầm thấp, lúc này khẽ run hô nhỏ vài câu “không nên”. Như có như không, khiến người cùng giới ngoài cửa sổ cũng rung động trong lòng. Nhưng Tiếu Tử lại hoàn toàn không tiếng động khiến tiểu tặc bên ngoài căng tai mới miễn cưỡng nghe được tiếng hít thở nhỏ của hắn. Nam nhân này, dù ở thời khắc làm chuyện kích tình cũng theo bản năng che giấu mình.
Đàm Thanh hà cuối cùng vẫn là một nữ tử, làm chuyện tốt bực này vẫn sợ người ta nghe thấy, lúc này hơi thở như lan vẫn còn nhớ rõ: “Cửa sổ…. Tranh Tranh còn đang ngủ.”
Tiếu Tử rốt cuộc khàn khàn nói: “Ta đi đóng.” Lấp tức đứng dậy đi về phía cửa sổ. Lúc này Ninh đại tiểu thư không khỏi may mắn mình không có trực tiếp ghé vào cửa sổ nghe trộm, không thì sẽ bị người ta bắt tại trận rồi. Nàng vận điều tức thuật, ngừng thở, ngăn nhịp tim đập, như một tảng đá không sinh mạng hòa vào bóng tối.
May là như vậy, Tiếu Tử đứng bên cửa sổ một hồi, như có cảm giác, cho đến khi Đàm Thanh Hà ngâm nga khẽ gọi: “Vân Phong”, hắn mới đóng cửa. Sư phụ này của nàng ngược lại rất có tài, nàng đã luyện điều tức thuật đến cảnh giới tiểu thành, Tiếu Tử là một người phàm cư nhiên có thể sinh cảm giác.
Nhưng lực chú ý của nam nhân lúc này không ở đây, hiện tại đối diện với hắn là cảnh đẹp lương thần. Quả nhiên một lát sau, Đàm Thanh Hà liền không nhịn được thét lên một tiếng chói tai, xem ra thời khắc đánh giáp lá cà đã đến. Tiếng hét này mặc dù đã khắc chế nhưng trong đó vẫn bao hàm mừng như điên, thỏa mãn, đòi hỏi, mê loạn, hiển nhiên kích thích mãnh liệt nam nhân, bởi vậy nam tử trong phòng nặng nề gầm nhẹ một tiếng, chính thức công đồn.
Lúc Ninh Tiểu Nhàn chữa thương ở chân cho Đàm Thanh Hà, cũng là ở gian phòng này, biết tỷ ấy dùng giường tốt, đều chế từ gỗ, kết cấu chặt chẽ nhưng kiên cố có thể chịu vật nặng. Vậy mà lúc này cái giường cũng theo thân thể chủ nhân lung lay trước sau, rất phối hợp phát ra âm thanh kẽo kẹt. Một lát sau, tiếng thở dốc, tiếng ngâm khẽ, tiếng va chạm, tiếng giường lắc lư, còn có một chút âm thanh ái muội không rõ quanh quẩn trong phòng, tấu lên một khúc nhạc ý loạn tình mê.
Cô nương ngoài cửa sổ dù sao cũng chưa thành thân, nghe thấy tình hình chiến đấu bên trong càng ngày càng kịch liệt, tim cũng đập thình thịch, nàng ôm chặt lấy mình, cảm giác như thiêu đốt.
“Đã có gan đến nghe trộm thì cũng đừng để người phát hiện.” Trường Thiên đột nhiên nói, dọa nàng càng hoảng sợ. Trong thời điểm này, giọng hắn vẫn không nhanh không chậm, thanh lãnh bình thản, như hắt cho nàng một chậu nước lạnh: “Thu liễm khí tức của nàng lại, coi như đây là huấn luyện điều tức là được rồi. Loại tài nghệ này vốn có thể thành thục trong chiến đấu, hiện tại nàng lại đem ra đây luyện.. cũng giống nhau thôi.”
“Đem chuyện này ra huấn luyện điều tức! Trường Thiên đại nhân quả nhiên anh mình.” Cùng Kỳ không quan tâm, theo thường lệ nịnh bợ một câu, sau đó mới nghiêm mặt nói: “Nữ chủ nhân, nếu ngài không muốn bị phát hiện phải nhanh chóng liễm khí. Nam tử bên trong khi nãy đã phát giác, tim ngài đập và tiếng hít thở đều quá nhanh, tiếp tục như vậy sẽ bị người ta bắt ngay tại chỗ.”
Cái gì kia, Tiếu Tử trong loại thời điểm này còn có thể phát hiện ra mình? Nàng không quá tin tưởng. Cùng Kỳ theo sự thật nói: “Ngài không phát hiện hắn chạy nước rút với tốc độ tận lực thả chậm sao, đồng thời đến tiếng thở dốc cũng ngừng lại, hiển nhiên nghe thấy động tĩnh khác. May là nữ tử trong phòng có chút cuồng loạn, hắn nhất thời chưa phát hiện ra vị trí của ngài.”
Nàng nghe vậy mặt đỏ tới mang tai, nhưng cũng biết Cùng Kỳ có lý, vì vậy mạnh mẽ tĩnh tâm vận hành điều tức thuật. Công phu này cũng thật hữu hiệu lập tức khiến nàng cảm thấy bình tĩnh.
Tiếu Tử lắng nghe một hồi, không phát hiện động tĩnh dị thường, ngược lại Đàm Thanh Hà dưới thân bị hắn chậm trễ ngâm nga giục không ngớt. Vì vậy bỏ qua nghi ngờ trong lòng sang một bên, một lần nữa ra sức cày cấy. Đàm Thanh Hà đại khái đã lâu không thân thiết, càng về sau càng loạn tình, vài lần không nhịn được thét lên chói tai, đều bị Tiếu Tử cản lại. Nhưng nàng càng kiềm chế, lại càng khoái nhạc khó phát tiết, một lúc sau trong tiếng ngâm khẽ còn mang theo tiếng nức nở.
Âm thanh này hiển nhiên kích thích rất lớn đến nam tử, bởi vì tiếng giường kẽo kẹt đột nhiên tăng tốc. Chỉ nghe Tiếu Tử hổn hển nói: “Thanh Hà, nàng từng có đàn ông khác không?” Trong ngoài ba người đều biết hắn hỏi là từ sau khi trượng phu chết Đàm Thanh Hà có đi tìm nam nhân khác không.
Đàm Thanh Hà lúc này đã tình mê không tự chủ, nghe vậy nghẹn ngào nói: “Chưa từng, chưa từng!”
Hắn thấp giọng nói: “Tốt!” Sau đó gầm nhẹ một tiếng, lần thứ hai tăng tốc, Đàm Thanh Hà cũng không chịu nổi cảm giác khoái cảm này, cao giọng hét lên.
Ninh Tiểu Nhàn bĩu môi, nghĩ thầm: “Cái gì đó, vừa mới rồi còn bảo Đàm tỷ “Đi tìm một lang quân như ý”, hiện tại lại hỏi nàng có đàn ông khác không, Tiếu Tử ca cũng thực già mồm cãi láo!” Nghe tình hình chiến đấu bên trong quá mức kịch liệt, chỉ sợ sắp kết thúc, nàng thừa dịp này đứng lên đi về. Lúc này không đi, chờ bên trong thu binh, Tiếu Tử khôi phục ngũ giác như thường, nàng còn muốn giấu diếm hắn cũng không dễ dàng.
Thân thủ của nàng hiện tại không tệ, dễ dàng chạy về tiểu viện của mình, không làm kinh động bất cứ ai.
“Thương đội mấy ngày nữa sẽ rời Nham thành. Tiếu Tử sẽ đi theo hay là lưu lại?” Nàng nghĩ một chút rồi hỏi Trường Thiên.
“Rời đi.” Trường Thiên thản nhiên nói, “Người này sau lưng có cõng bí mật, ta thấy hắn theo thương đội đi khắp nơi cũng chưa chắc là ý nguyện của bản thân, có thể là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu hắn trước đây không thể ở cố định một chỗ, hiện tại cũng không có khả năng ở lại Nham thành.”
“Đàm tỷ không thể là lý do khiến hắn lưu lại sao?”
Cùng Kỳ và Trường Thiên liếc mắt không nói gì. Vì vậy nàng hiểu, lòng không khỏi thay Đàm Thanh Hà cảm thấy không đáng.
============
Sáng hôm sau, nàng mang đồ ăn sáng đến Đàm trạch, Tiếu Tử đương nhiên đã sớm chạy. Nàng thấy Đàm tỷ quả nhiên khác với bình thường, đại khái là mới mưa móc quá nhiều, bước đi ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mày nhộn nhạo xuân ý, dung mạo so với bình thường xinh đẹp hơn ba phần. Đáng tiếc Ninh Tiểu Nhàn biết Tiếu Tử sẽ không lưu lại, trong lòng không nhịn được thở dài.
Nhóm thu trà đầu tiên của Nham thành, kỳ thực mấy hôm trước cũng đã thu thập hoàn tất, kế tiếp là mấy ngày đẹp trời rất tốt để sao trà, là thời cơ tốt chế trà. Trà hội cũng đã tổ chức ở bắc khu, tức là mang trà về sân Hỗ thị tập hợp. Cái này như một thịnh hội kéo dài ba ngày, chủ yếu là để trao đổi lá trà trong tay nông dân với trà thương và các thương đội, người buôn bán. Ninh Tiểu Nhàn thấy cái này cũng giống hội chợ ở Trung Quốc, là chỗ bàn về mua bán, ký hiệp nghị. Không nói cái khác, riêng người nghĩ ra phương thức trao đổi này cũng đã vượt qua thời đại này một bước, hiện tại nàng càng hoài nghĩ thành chủ Ôn Cách đó có phải cũng là người xuyên việt không.
Đi tới trà hội, nàng không nhịn được che trán tán thưởng: Tuyệt! Ở đây còn đặt thanh chặn đường thu vé vào cửa. Phàm là người không có chứng minh thương đội mỗi người phải giao hai lượng bạc. Tiêu chuẩn này mặc dù không cao nhưng nhìn số người chen chúc kia là biết thu được không ít tiền. Nàng nhớ phương tây có câu nghệ thuật thu thuế là “Nhổ tối đa lông ngỗng, nghe tối thiểu ngỗng kêu”, nói chung đó là muốn làm cho người ta cam tâm tình nguyện, thành chủ Nham thành này ngược lại thật có vài phần bản lãnh.
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian