Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 2 - Chương 32: Quả nhất nhật
Mọi người Triều Vân Tông thu hết phản ứng của nàng vào mắt, có điều đây là chuyện của Quyền sư huynh, bọn họ có thể nói gì?
Hoàng lão đầu ngược lại rất hưng phấn, đầu tiên lôi kéo Ninh Tiểu Nhàn nói nhăng nói cuội, sau đó trở lại chủ đề, càng không ngừng khen món ăn này hương vị ngon tuyệt thế, dây dưa Ninh Tiểu Nhàn muốn nàng để lại công thức món đồ nướng trên sắt này. Đương nhiên hắn biết đây là tối kỵ với đầu bếp, nhưng mỹ vị trước mặt, nào có chú ý nhiều như vậy.
Cũng may Ninh Tiểu Nhàn đã dám cáng đáng biểu diễn tài nghệ trước mặt mọi người, nên cũng không có ý định muốn giấu riêng. Thật ra kỹ nghệ nướng sắt tương đối đơn giản, bản thân nền tảng của hai đầu bếp đều thâm hậu, đứng một bên nhìn, cũng đã biết những thứ cơ bản cả rồi. Hai người bọn họ cũng thưởng thức tôm hùm Ninh Tiểu Nhàn làm, cảm thấy quả nhiên mùi vị thanh ngọt, có bản chất khác với kỹ thuật của bản thân họ.
Cho nên Hoàng lão tài vô cùng vui sướng, cực lực giữ Ninh Tiểu Nhàn ở trong phủ thêm mấy ngày, nàng vốn định từ chối nhã nhặn, dù sao trên người cất giấu bí mật lớn như Thần Ma Ngục, trong lòng luôn có quỷ, song nghĩ lại, ở Hoàng phủ ở có thể tùy thời theo vào động thái bắt yêu, thuận lợi tiện kiếm tiền, cho nên bèn đáp ứng.
Hạ nhân dẫn nàng đến phòng của mình. Mới vừa vào cửa, nàng đã cài cửa cẩn thận, xoay người vào Thần Ma Ngục.
Nàng cười hì hì đi tới trước mặt Trường Thiên, đưa đến một cái mâm lớn như hiến vật quý.
Tổng cộng nàng làm 5 con tôm hùm, mỗi người định mức được phân nửa con, lại bị hai đầu bếp chia nhau ăn nửa con, bản thân mình vẫn còn giữ lại được nửa con. Nàng được hưởng gia yến của Hoàng lão tài, cảm thấy nhiều sơn trân hải vị như vậy, Trường Thiên cũng không ăn được, nửa con tôm hùm này hẳn nên để lại cho hắn.
Nhưng Trường Thiên thấy món ăn này, không khỏi nghĩ đến Quyền Thập Phương vừa rồi vẫn luôn làm trợ thủ cho nàng, sắc mặt căng chặt. Thấy vậy trong lòng Ninh Tiểu Nhàn không khỏi chột dạ, không biết sao mình lại đắc tội hắn rồi.
Trường Thiên chỉ nhàn nhạt nói: “Không ăn vội, lấy ngọc bội ra trước đã.”
Suýt chút nàng quên béng việc này rồi, vội vàng cẩn thận lấy ngọc bội ra, lúc này mới phát hiện chính giữa ngọc bội đâu phải là một điểm đỏ, mà là một quả cầu đỏ cực kỳ nhỏ, mặt ngoài khối cầu này được che kín hoa văn vân đá, tựa như màu đỏ bị thu nhỏ lại mấy chục lần.
Nàng ngạc nhiên nói: “Đây rốt cuộc là thứ gì?”
“Hạt giống quả nhất nhật.” Hắn nhìn loại hạt giống này, như có chút thổn thức “Người ăn loại quả này, tài trí suy nghĩ càng trở nên nhanh nhẹn, sự hồi phục của thân thể cùng tốc độ tu hành cũng sẽ được nâng lên gấp trăm lần, xử lý việc xảy ra dường như cũng có vận khí lớn, mọi việc đều thuận lợi.”
Ninh Tiểu Nhàn vẫn luôn thiếu tiền từ một thế giới khác đến bây giờ, nghe thế trong mắt đã nảy hình trái tim: “Oa, trên đời lại có thể có bảo vật nghịch thiên như vậy? Vậy chúng ta phát tài rồi!” Trong tay nàng có tức nhưỡng, muốn trồng ra được bảo bối này quá dễ dàng so với người thường, ăn được một quả thì có ích cho tình trạng khổ tu gấp trăm lần, tiền đồ đi về phía tây của nàng xem ra rất tươi sáng nha!
Trường Thiên cười nhạo nói: “Trên đời làm gì có loại chuyện tốt như thế? Hiệu lực của quả nhất nhật chỉ có mười hai canh giờ. Vừa hết thời gian, người ăn sẽ phải tọa hóa(*)tại chỗ.”
(*) tọa hóa: đạo Phật chỉ Hoà thượng ngồi chết
Tọa hóa? Nàng ngẩn ra mới kịp phản ứng, đây có ý là xong đời rồi, không khỏi rất nhụt chí. Nàng đang ở độ tuổi tươi đẹp, cũng không muốn chỉ phong quang một ngày đã bỏ mạng. Trường Thiên lại cố ý cắt một đoạn thành hai mà nói, nàng mơ hồ cảm giác hắn có ý muốn trả đũa.
Quả nhiên nhìn nàng mang vẻ mặt buồn bực, sự lạnh lùng trên mặt hắn mới giảm đi một chút: “Quả nhất nhật chính là mang gân cốt, tài trí, sinh mệnh lực, số mệnh cùng tốc độ tu hành còn lại của đời người đều mạnh mẽ nén trong mười hai canh giờ kích phát ra, thời gian vừa hết, tinh khí thần lực trút hết, dĩ nhiên phải chết, ngay cả nguyên thần cũng không còn tồn tại, cho nên được gọi là quả thời gian.”
Ninh Tiểu Nhàn cả giận nói: “Vậy thứ này có lợi gì? Chẳng khác gì một liều độc dược rồi, hơn nữa còn là loại hết sức ác độc mà không có thuốc giải!” Uổng công nàng cẩn thận từng li từng tí mang về, còn tưởng là mình chiếm được món hời lớn của người đàn bà chanh chua Thạch Quý San kia.
Trường Thiên nhìn nàng một cái thật sâu: “Độc dược chẳng phải là vật cần thiết lúc này của ngươi sao? Vật này sử dụng vô sắc vô vị, ngay cả tu sĩ cũng không phát hiện được.”
Trong lòng nàng rùng mình. Có thật vậy không? Hiện tại nàng không có chút võ lực trong người, gặp phải người xấu chuyện xấu không thể làm gì khác hơn là toàn bộ dựa vào tài trí, vận khí. Có thứ độc vật như thế trong tay, cũng là một lợi khí, chỉ cần sử dụng cho tốt, lúc gặp hung chưa hẳn không thể hóa cát. Trong lòng nàng thật sự có chút cảm động, tuy nói tương lai hai người bị ràng buộc vào nhau, nhưng Trường Thiên khắp nơi suy nghĩ cho mình, chính mình không nghĩ tới, nhưng hắn cũng đã sớm có kế hoạch cả rồi.
Lại nghe hắn nói tiếp: “Nếu dùng đúng, quả nhất nhật chưa chắc đã là độc dược. Thế sự khó liệu, có khi ngươi cần phải uống rượu độc giải khát(*)mới được, thí dụ như hiện tại ngươi rơi vào hoàn cảnh phải chết, bên cạnh lại không có trợ lực, như vậy quả nhất nhật kia có lẽ sẽ là thuốc hay cứu mạng của ngươi rồi, ít nhất có thể khiến cho ngươi thoát khỏi vòng vây trùng điệp, sống thêm được mười hai canh giờ.”
(*) uống rượu độc giải khát: ý là chỉ cầu giải quyết khó khăn trước mắt mà không thể chú ý tới họa lớn sau này.
Lúc hắn nói lời này, tốc độ chậm hơn ngày thường rất nhiều, giống như đang nhớ lại chuyện cũ, khẩu khí càng thêm kỳ lạ. Tim của Ninh Tiểu Nhàn nảy lên, cảm thấy hắn chắc chắn đã trải qua một đoạn vướng mắc.
Nàng cắn cắn môi nói: “Vậy bây giờ chúng ta trồng nó không?”
Hắn lắc đầu: “Thần lực trong tức nhưỡng còn chưa đủ để kích thích quả nhất nhật sinh trưởng. Cất trước đi đã.”
Hắn nói cho Ninh Tiểu Nhàn biết, quả nhất nhật này là bị người khác cưỡng chế khảm vào trong ngọc bội, không phải tự nhiên trưởng thành, cũng không biết làm sao lại rơi vào tay Thạch Quý San. Buồn cười là nàng ngây người ở Triều Vân Tông lâu như vậy, lại không ai nhận ra trong người nàng có dị bảo.
“Quả nhất nhật tại thượng cổ cũng là vật hiếm có, người nhận ra không nhiều lắm, nếu truyền lưu đến nay lại càng không cần phải nói.” Hắn trầm giọng nói, “Ta có một bằng hữu kinh tài tuyệt diễm, đã lấy quả nhất nhật làm thuốc, nghiên cứu ra một vị thuốc vô cùng kỳ hiệu.”
“Độc tính càng kịch liệt hơn?”
“Cũng không phải. Nàng lấy quả nhất nhật chế thành hoàn thuốc tên là Giáp Tử Tán, có thể khiến cho cảnh giới của tu sĩ tăng lên một trăm hai mươi năm trong mười hai canh giờ. Sau thời gian đó chỉ là thần hồn mệt mỏi, cần nghỉ ngơi chừng nửa năm, nhưng không có những tác dụng phụ khác.”
Hắn thật đúng là biết giấu lời! Nguyên liệu nghịch thiên mãnh liệt như vậy mà giờ mới đưa ra, không sợ đến mức nội thương ư? Nàng cực kỳ khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Nhưng mà sao? Nhưng mà ngươi không có phối phương điều chế dược vật này đúng không?” Nàng biết hắn cứ thích chơi trò này.
“Không đúng!” Khóe miệng hắn nhếch lên, trong mắt lúc này mới ngầm vài ý cười “Lúc này ngươi đoán sai rồi. Trong tay của ta lại có phối phương này.”
Thảo nào sao sáng nay thức dậy mắt trái nàng giật không ngừng, hóa ra là có gạch vàng sắp rơi từ trên trời xuống a! Không đúng, là trứng luộc nước trà rơi! Nàng tươi cười rạng rỡ, món đồ này không phải là thần khí —— dược tề nâng cao trạng thái đánh nhau thường thấy trong game online ư?! Tu sĩ tranh đấu, ai không muốn cầm trong tay một lọ chứ? Lập tức từ ngữ a đua như thủy triều cuồn cuộn mà ra, quyết ý không thể không vỗ cho đại tài thần Trường Thiên một thân thoải mái.
Hắn cũng không để nàng quay mình vòng vòng, chỉ dặn dò: “Nếu lần này thuận lợi bắt được con yêu quái hút máu kia, ngươi hãy đi mua lò luyện đan, ta truyền cho ngươi phương pháp luyện đan.” Nhìn bộ dáng nàng hoan hô nhảy nhót như chim sẻ, tâm tình của hắn cũng chuyển biến tốt đẹp theo, vẻ lãnh khốc trên mặt cuối cùng cũng không thể bày nổi nữa.
“Ai, được!” Nàng ngọt ngào đáp một tiếng, hoàn toàn không ngờ quá trình học tập phía sau sẽ khiến nàng kêu khổ không ngừng.
Hoàng lão đầu ngược lại rất hưng phấn, đầu tiên lôi kéo Ninh Tiểu Nhàn nói nhăng nói cuội, sau đó trở lại chủ đề, càng không ngừng khen món ăn này hương vị ngon tuyệt thế, dây dưa Ninh Tiểu Nhàn muốn nàng để lại công thức món đồ nướng trên sắt này. Đương nhiên hắn biết đây là tối kỵ với đầu bếp, nhưng mỹ vị trước mặt, nào có chú ý nhiều như vậy.
Cũng may Ninh Tiểu Nhàn đã dám cáng đáng biểu diễn tài nghệ trước mặt mọi người, nên cũng không có ý định muốn giấu riêng. Thật ra kỹ nghệ nướng sắt tương đối đơn giản, bản thân nền tảng của hai đầu bếp đều thâm hậu, đứng một bên nhìn, cũng đã biết những thứ cơ bản cả rồi. Hai người bọn họ cũng thưởng thức tôm hùm Ninh Tiểu Nhàn làm, cảm thấy quả nhiên mùi vị thanh ngọt, có bản chất khác với kỹ thuật của bản thân họ.
Cho nên Hoàng lão tài vô cùng vui sướng, cực lực giữ Ninh Tiểu Nhàn ở trong phủ thêm mấy ngày, nàng vốn định từ chối nhã nhặn, dù sao trên người cất giấu bí mật lớn như Thần Ma Ngục, trong lòng luôn có quỷ, song nghĩ lại, ở Hoàng phủ ở có thể tùy thời theo vào động thái bắt yêu, thuận lợi tiện kiếm tiền, cho nên bèn đáp ứng.
Hạ nhân dẫn nàng đến phòng của mình. Mới vừa vào cửa, nàng đã cài cửa cẩn thận, xoay người vào Thần Ma Ngục.
Nàng cười hì hì đi tới trước mặt Trường Thiên, đưa đến một cái mâm lớn như hiến vật quý.
Tổng cộng nàng làm 5 con tôm hùm, mỗi người định mức được phân nửa con, lại bị hai đầu bếp chia nhau ăn nửa con, bản thân mình vẫn còn giữ lại được nửa con. Nàng được hưởng gia yến của Hoàng lão tài, cảm thấy nhiều sơn trân hải vị như vậy, Trường Thiên cũng không ăn được, nửa con tôm hùm này hẳn nên để lại cho hắn.
Nhưng Trường Thiên thấy món ăn này, không khỏi nghĩ đến Quyền Thập Phương vừa rồi vẫn luôn làm trợ thủ cho nàng, sắc mặt căng chặt. Thấy vậy trong lòng Ninh Tiểu Nhàn không khỏi chột dạ, không biết sao mình lại đắc tội hắn rồi.
Trường Thiên chỉ nhàn nhạt nói: “Không ăn vội, lấy ngọc bội ra trước đã.”
Suýt chút nàng quên béng việc này rồi, vội vàng cẩn thận lấy ngọc bội ra, lúc này mới phát hiện chính giữa ngọc bội đâu phải là một điểm đỏ, mà là một quả cầu đỏ cực kỳ nhỏ, mặt ngoài khối cầu này được che kín hoa văn vân đá, tựa như màu đỏ bị thu nhỏ lại mấy chục lần.
Nàng ngạc nhiên nói: “Đây rốt cuộc là thứ gì?”
“Hạt giống quả nhất nhật.” Hắn nhìn loại hạt giống này, như có chút thổn thức “Người ăn loại quả này, tài trí suy nghĩ càng trở nên nhanh nhẹn, sự hồi phục của thân thể cùng tốc độ tu hành cũng sẽ được nâng lên gấp trăm lần, xử lý việc xảy ra dường như cũng có vận khí lớn, mọi việc đều thuận lợi.”
Ninh Tiểu Nhàn vẫn luôn thiếu tiền từ một thế giới khác đến bây giờ, nghe thế trong mắt đã nảy hình trái tim: “Oa, trên đời lại có thể có bảo vật nghịch thiên như vậy? Vậy chúng ta phát tài rồi!” Trong tay nàng có tức nhưỡng, muốn trồng ra được bảo bối này quá dễ dàng so với người thường, ăn được một quả thì có ích cho tình trạng khổ tu gấp trăm lần, tiền đồ đi về phía tây của nàng xem ra rất tươi sáng nha!
Trường Thiên cười nhạo nói: “Trên đời làm gì có loại chuyện tốt như thế? Hiệu lực của quả nhất nhật chỉ có mười hai canh giờ. Vừa hết thời gian, người ăn sẽ phải tọa hóa(*)tại chỗ.”
(*) tọa hóa: đạo Phật chỉ Hoà thượng ngồi chết
Tọa hóa? Nàng ngẩn ra mới kịp phản ứng, đây có ý là xong đời rồi, không khỏi rất nhụt chí. Nàng đang ở độ tuổi tươi đẹp, cũng không muốn chỉ phong quang một ngày đã bỏ mạng. Trường Thiên lại cố ý cắt một đoạn thành hai mà nói, nàng mơ hồ cảm giác hắn có ý muốn trả đũa.
Quả nhiên nhìn nàng mang vẻ mặt buồn bực, sự lạnh lùng trên mặt hắn mới giảm đi một chút: “Quả nhất nhật chính là mang gân cốt, tài trí, sinh mệnh lực, số mệnh cùng tốc độ tu hành còn lại của đời người đều mạnh mẽ nén trong mười hai canh giờ kích phát ra, thời gian vừa hết, tinh khí thần lực trút hết, dĩ nhiên phải chết, ngay cả nguyên thần cũng không còn tồn tại, cho nên được gọi là quả thời gian.”
Ninh Tiểu Nhàn cả giận nói: “Vậy thứ này có lợi gì? Chẳng khác gì một liều độc dược rồi, hơn nữa còn là loại hết sức ác độc mà không có thuốc giải!” Uổng công nàng cẩn thận từng li từng tí mang về, còn tưởng là mình chiếm được món hời lớn của người đàn bà chanh chua Thạch Quý San kia.
Trường Thiên nhìn nàng một cái thật sâu: “Độc dược chẳng phải là vật cần thiết lúc này của ngươi sao? Vật này sử dụng vô sắc vô vị, ngay cả tu sĩ cũng không phát hiện được.”
Trong lòng nàng rùng mình. Có thật vậy không? Hiện tại nàng không có chút võ lực trong người, gặp phải người xấu chuyện xấu không thể làm gì khác hơn là toàn bộ dựa vào tài trí, vận khí. Có thứ độc vật như thế trong tay, cũng là một lợi khí, chỉ cần sử dụng cho tốt, lúc gặp hung chưa hẳn không thể hóa cát. Trong lòng nàng thật sự có chút cảm động, tuy nói tương lai hai người bị ràng buộc vào nhau, nhưng Trường Thiên khắp nơi suy nghĩ cho mình, chính mình không nghĩ tới, nhưng hắn cũng đã sớm có kế hoạch cả rồi.
Lại nghe hắn nói tiếp: “Nếu dùng đúng, quả nhất nhật chưa chắc đã là độc dược. Thế sự khó liệu, có khi ngươi cần phải uống rượu độc giải khát(*)mới được, thí dụ như hiện tại ngươi rơi vào hoàn cảnh phải chết, bên cạnh lại không có trợ lực, như vậy quả nhất nhật kia có lẽ sẽ là thuốc hay cứu mạng của ngươi rồi, ít nhất có thể khiến cho ngươi thoát khỏi vòng vây trùng điệp, sống thêm được mười hai canh giờ.”
(*) uống rượu độc giải khát: ý là chỉ cầu giải quyết khó khăn trước mắt mà không thể chú ý tới họa lớn sau này.
Lúc hắn nói lời này, tốc độ chậm hơn ngày thường rất nhiều, giống như đang nhớ lại chuyện cũ, khẩu khí càng thêm kỳ lạ. Tim của Ninh Tiểu Nhàn nảy lên, cảm thấy hắn chắc chắn đã trải qua một đoạn vướng mắc.
Nàng cắn cắn môi nói: “Vậy bây giờ chúng ta trồng nó không?”
Hắn lắc đầu: “Thần lực trong tức nhưỡng còn chưa đủ để kích thích quả nhất nhật sinh trưởng. Cất trước đi đã.”
Hắn nói cho Ninh Tiểu Nhàn biết, quả nhất nhật này là bị người khác cưỡng chế khảm vào trong ngọc bội, không phải tự nhiên trưởng thành, cũng không biết làm sao lại rơi vào tay Thạch Quý San. Buồn cười là nàng ngây người ở Triều Vân Tông lâu như vậy, lại không ai nhận ra trong người nàng có dị bảo.
“Quả nhất nhật tại thượng cổ cũng là vật hiếm có, người nhận ra không nhiều lắm, nếu truyền lưu đến nay lại càng không cần phải nói.” Hắn trầm giọng nói, “Ta có một bằng hữu kinh tài tuyệt diễm, đã lấy quả nhất nhật làm thuốc, nghiên cứu ra một vị thuốc vô cùng kỳ hiệu.”
“Độc tính càng kịch liệt hơn?”
“Cũng không phải. Nàng lấy quả nhất nhật chế thành hoàn thuốc tên là Giáp Tử Tán, có thể khiến cho cảnh giới của tu sĩ tăng lên một trăm hai mươi năm trong mười hai canh giờ. Sau thời gian đó chỉ là thần hồn mệt mỏi, cần nghỉ ngơi chừng nửa năm, nhưng không có những tác dụng phụ khác.”
Hắn thật đúng là biết giấu lời! Nguyên liệu nghịch thiên mãnh liệt như vậy mà giờ mới đưa ra, không sợ đến mức nội thương ư? Nàng cực kỳ khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Nhưng mà sao? Nhưng mà ngươi không có phối phương điều chế dược vật này đúng không?” Nàng biết hắn cứ thích chơi trò này.
“Không đúng!” Khóe miệng hắn nhếch lên, trong mắt lúc này mới ngầm vài ý cười “Lúc này ngươi đoán sai rồi. Trong tay của ta lại có phối phương này.”
Thảo nào sao sáng nay thức dậy mắt trái nàng giật không ngừng, hóa ra là có gạch vàng sắp rơi từ trên trời xuống a! Không đúng, là trứng luộc nước trà rơi! Nàng tươi cười rạng rỡ, món đồ này không phải là thần khí —— dược tề nâng cao trạng thái đánh nhau thường thấy trong game online ư?! Tu sĩ tranh đấu, ai không muốn cầm trong tay một lọ chứ? Lập tức từ ngữ a đua như thủy triều cuồn cuộn mà ra, quyết ý không thể không vỗ cho đại tài thần Trường Thiên một thân thoải mái.
Hắn cũng không để nàng quay mình vòng vòng, chỉ dặn dò: “Nếu lần này thuận lợi bắt được con yêu quái hút máu kia, ngươi hãy đi mua lò luyện đan, ta truyền cho ngươi phương pháp luyện đan.” Nhìn bộ dáng nàng hoan hô nhảy nhót như chim sẻ, tâm tình của hắn cũng chuyển biến tốt đẹp theo, vẻ lãnh khốc trên mặt cuối cùng cũng không thể bày nổi nữa.
“Ai, được!” Nàng ngọt ngào đáp một tiếng, hoàn toàn không ngờ quá trình học tập phía sau sẽ khiến nàng kêu khổ không ngừng.
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian