Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 2 - Chương 30: Giáp xác tướng quân chuyển lên trên bàn
“Hôm nay ăn thức ăn của quý phủ, mới cảm thấy đây là món ngon nhất trần gian.” Đây cũng là khen Hoàng lão tài tiêu bạc nuôi đầu bếp không lãng phí, lập tức lão nhân gia mặt mày hớn hở.
“Cho nên, ta. . . ta. . .” Nàng ngập ngừng nhổ ra mấy chữ này, còn phối hợp với tâm tình phía tây. Mọi người nghe được trong lòng đều rất sốt ruột, hết lần này tới lần khác lại không dám dục nàng.
Thạch Quý San sẽ không ăn cái bộ dáng này của nàng, cố gắng nở nụ cười nói: ” Nếu Ninh cô nương cảm thấy tay nghề của mình không tốt thì chúng ta cũng không miễn cưỡng.” Ý nàng nói quá mức rõ ràng, nếu lúc này nàng có thể quay đầu nhìn Quyền Thập Phương, thì sẽ phát hiện ánh mắt nam nhân mình yêu mến nhìn về nàng đã hiện lên chán ghét rõ ràng.
Phối hợp được thật tốt! Nàng nói nhiều cái chữ “Ta” như vậy, nếu như Thạch Quý San nhịn xuống không tiếp lời thì nàng cũng không diễn được nữa.
Lập tức nàng cắn cắn cặp môi đỏ mọng, cố lấy dũng khí, ra vẻ bị kích nói: “Thạch cô nương đã như vầy nói, ta đây, ta cũng muốn thử một lần. Chỉ là —— ”
Nàng chậm rãi đứng thẳng người, nhìn thẳng Thạch Quý San nói: “Nếu như ta làm được thức ăn, có thể miễn cưỡng vừa miệng mọi người, lại phải làm như thế nào?” Ngươi bảo ta nấu cơm ta liền làm? Nào có chuyện dễ dàng như thế, cầm không ra chỗ tốt, còn muốn nếm tay nghề bà cô này sao?
Thạch Quý San thấy nàng bỗng nhiên kiên cường, đang sững sờ, ngược lại không tin nói: “Nếu như ngươi làm tốt, ta sẽ tặng khối ngọc này cho ngươi!” Nàng lấy ngọc kiện bên hông đeo xuống, để ở trong lòng bàn tay, vật ấy khắc hình tròn, toàn thân óng ánh nhuận trắng noãn, chỉ ở chính giữa có điểm đỏ nhỏ xinh đẹp, như vẽ rồng thêm mắt, nhìn qua cực kỳ là bất phàm.
Cầm khối ngọc bội có thể đánh cược với ta rồi hả? Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh, đang định mở miệng cự tuyệt, Trường Thiên lại đột nhiên mở miệng nói: “Đáp ứng nàng!” Tiếng nói cấp bách và nghiêm túc đúng là nàng chưa từng nghe qua.
Nàng nao nao, nhân tiện nói: “Tốt, vậy thì một lời đã định. Chúng ta mời Hoàng lão tài đến bình phán.”
Hoàng lão tài gật đầu, hiển nhiên rất là thoả mãn.
Nàng nói tiếp: “Xin lỗi không tiếp được, ta vào phòng bếp một chuyến, nhìn xem có thể dùng nguyên liệu đồ ăn gì.”
Mới bước hai bước, sau lưng truyền đến giọng nói củaThạch Quý San: “Hoàng lão gia tử chỉ yêu thức ăn mặn.” Nàng ngược lại muốn nhìn xem, dã nha đầu nông thôn này có thể chế biến ra món gì ngon.
Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn cũng cười: “Đa tạ ngươi cáo tri. Thực không may sở trường của bà cô này chính là thức ăn mặn!”
Nàng tiến vào phòng bếp, cùng với hai vị đầu bếp trao đổi một phen, lại tìm ngăn tủ đặt vật liệu cùng với gia vị. Hai vị đầu bếp thấy nàng chỉ là tiểu cô nương có mười mấy tuổi, nghe nói nàng đánh cuộc với người khác, thì đều tò mò, muốn ở một bên quan sát.
Nàng xem xét trong chốc lát, liền tâm lý nắm chắc, đi trở về phòng tiệc.
Hoàng lão tài thấy nàng quay về nhanh như vậy, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ninh nha đầu, đã nghĩ kỹ cách làm chưa?”
“Rồi ạ.” Nàng há mồn nói: “Xin hỏi loại động vật Giáp xác ở ao trong hoa viên. . ., nuôi đã bao lâu?” Lúc nàng đi qua, thấy có một ao tôm hùm. Thế nhưng mà không biết nơi này là gọi nó như thế nào đấy.
Loại động vật giáp xác? Hoàng lão tài nghĩ nửa ngày, mới biết được nàng chỉ vật gì.”Cháu nói một ao tôm khôi kia? Ngày hôm qua có người đưa đến cho tiểu tôn tử ta chơi, nói thân thể uy vũ, bị gọi xác tướng quân, có thể đánh nhau, để thưởng thức. Hừ, bên ngoài còn có sân đấu nhỏ, dùng nó đến để chọi nhau.”
Thưởng thức? Dựa vào hiểu biết của nàng, tôm hùm là một trong những nguyên liệu quý báu nhất, chỉ cần nấu nướng đúng cách, giống như nhím biển và trứng cá, đều là món khai vị ngon. Đời này nàng chưa được ăn mấy lần đâu. Những người ở nơi này dùng nó để thưởng thức, để chọi nhau? Thật sự là siêu cấp phung phí của trời!
Không có chuyện gì nữa, đám tiểu bảo bối, đêm nay tỷ tỷ sẽ cẩn thận nấu các ngươi, vì danh tiếng của tộc tôm hùm!
Hoàng lão tài nhíu nhíu mày nói: “Cháu muốn dùng chúng. . . ?”
Ninh Tiểu Nhàn nói: “Đúng vậy, cháu muốn làm thử một chút.” Nói xong, nàng lại quay đầu nói với Quyền Thập Phương: “Mặt khác, còn muốn mượn Quyền sư huynh dùng một lát.”
Quyền Thập Phương đúng là tràn đầy lòng rất hiếu kỳ, nghe vậy cười nói: ” Mượn không sao.”
Lại chọc tức Thạch Quý San, nghĩ thầm tiểu tiện nhân này lại kiếm cơ hội ở cùng với Quyền sư huynh.
==========
Hoàng lão tài phân phó hạ nhân đi trong hồ mò năm con tôm hùm, chứa ở trong thùng gỗ. Đầu tôm hùm không lớn lắm, chiều dài chỉ gần bằng cánh tay Ninh Tiểu Nhàn, nhưng tốt ở chỗ tươi sống mạnh mẽ.
Ninh Tiểu Nhàn mang theo Quyền Thập Phương tiến vào phòng bếp, chỉ vào miếng sắt dựa vào tường mà nói: “Làm phiền sư huynh bổ nó ra.” Cái miếng sắt này Hoàng phủ định bao tại đại môn, hai mặt đều đánh bóng qua, độ dày không lớn, vừa vặn phù hợp.
Quyền Thập Phương cảm thấy thú vị, lấy kiếm nghe lời nàng cắt xuống miếng sắt rộng ba thước vuông. Kiếm trong tay hắn là một trong ba kiếm tốt nhất của Triều Vân tông, không cần sử dụng kiếm quyết cũng có thể chém sắt như chém bùn, cắt miếng sắt này quá dễ dàng.
Một chuyện không phiền hai chủ, nàng lại mời Quyền Thập Phương thuận tay đem tất cả tôm hùm bổ nửa ra. Đáng thương bạn Tiểu Quyền sắp bước vào tu vi Kim Đan kỳ, đường đường đại kiếm tiên tương lai, lại ở trong phòng bếp vùi đầu mổ tôm hùm. Hai gã đầu bếp thấy tiểu thiếu gia nghe lời tiểu cô nương này thì đã hiểu, không nhịn được mà cảm thấy may mắn mới vừa rồi không có ác ngôn gì với nàng.
Nàng cúi đầu kiểm tra một chút, không khỏi khen “kỹ thuật cắt quá tốt”, mỗi con tôm hùm từ đầu tới đuôi bị một đao chỉnh tề mổ làm hai nửa, không có cái đó một bên nhiều một ít, cũng không có bên nào thiếu một phân.”Còn phải nghĩ biện pháp làm cho miếng sắt duy trì nhiệt độ cao? Nhiệt độ cao nhưng không thể khiến nó nóng chảy hoặc biến hình.”
“Có.” Tay hắn lấy ra Liệt Hỏa phù tốt nhất, “Dùng nó thúc dục, có thể bảo trì độ ấm không thay đổi. Ta tới giúp nàng là được.”
Nàng lại ở phòng bếp góp nhặt một ít gia vị, rồi chỉ huy mọi người lau miếng sắt, mang nó tới yến phòng khách ở giữa bàn. Cái bàn này làm từ gỗ chắc đấy, không sợ lửa đốt.
Hoàng lão tài và đám người Triều Vân tông đang tại trong sảnh chờ, thấy bọn họ mang miếng sắt tới, cảm thấy ngạc nhiên, sau đó hiểu nàng ấy muốn làm chúng để nấu xào. Ai mà không thích xem náo nhiệt? Đều mở to hai mắt nhìn chờ đợi, hai gã đầu bếp cũng tiến đến theo.
Nàng hướng về Quyền Thập Phương nhẹ gật đầu, thứ hai xuất ra Liệt Hỏa phù, nhẹ nhàng dán tại mặt sau miếng sắt, sau khi dán được rồi cũng không có buông tay, nhưng duỗi hai ngón tay ra nhẹ nhàng đè lên phù chú. Cái tờ Liệt Hỏa phù vốn dùng để đối địch, sau khi ném ra ngoài sẽ sinh ra ngọn lửa hừng hực, đương nhiên Quyền Thập Phương không thể khiến nó nổ bung như vậy, chỉ có dùng linh lực bản thân chậm rãi điều tiết.
Lúc này bày ra bản lĩnh thâm hậu đệ tử đắc ý chưởng môn Triều Vân tông hắn, miếng sắt nhiệt độ tăng lên, cho đến khi Ninh Tiểu Nhàn quát lên “Được rồi”, lúc này mới định trụ độ ấm, không nhiều một chút, cũng không ít một chút.
Nhiệt đọ này làm cho nàng rất thoả mãn. Miếng sắt nóng trên dưới 250 độ, mới có thể chế biến thức ăn tốt được. Đã có miếng sắt này, nàng chắc chắn làm được món này ngon hơn.
“Cho nên, ta. . . ta. . .” Nàng ngập ngừng nhổ ra mấy chữ này, còn phối hợp với tâm tình phía tây. Mọi người nghe được trong lòng đều rất sốt ruột, hết lần này tới lần khác lại không dám dục nàng.
Thạch Quý San sẽ không ăn cái bộ dáng này của nàng, cố gắng nở nụ cười nói: ” Nếu Ninh cô nương cảm thấy tay nghề của mình không tốt thì chúng ta cũng không miễn cưỡng.” Ý nàng nói quá mức rõ ràng, nếu lúc này nàng có thể quay đầu nhìn Quyền Thập Phương, thì sẽ phát hiện ánh mắt nam nhân mình yêu mến nhìn về nàng đã hiện lên chán ghét rõ ràng.
Phối hợp được thật tốt! Nàng nói nhiều cái chữ “Ta” như vậy, nếu như Thạch Quý San nhịn xuống không tiếp lời thì nàng cũng không diễn được nữa.
Lập tức nàng cắn cắn cặp môi đỏ mọng, cố lấy dũng khí, ra vẻ bị kích nói: “Thạch cô nương đã như vầy nói, ta đây, ta cũng muốn thử một lần. Chỉ là —— ”
Nàng chậm rãi đứng thẳng người, nhìn thẳng Thạch Quý San nói: “Nếu như ta làm được thức ăn, có thể miễn cưỡng vừa miệng mọi người, lại phải làm như thế nào?” Ngươi bảo ta nấu cơm ta liền làm? Nào có chuyện dễ dàng như thế, cầm không ra chỗ tốt, còn muốn nếm tay nghề bà cô này sao?
Thạch Quý San thấy nàng bỗng nhiên kiên cường, đang sững sờ, ngược lại không tin nói: “Nếu như ngươi làm tốt, ta sẽ tặng khối ngọc này cho ngươi!” Nàng lấy ngọc kiện bên hông đeo xuống, để ở trong lòng bàn tay, vật ấy khắc hình tròn, toàn thân óng ánh nhuận trắng noãn, chỉ ở chính giữa có điểm đỏ nhỏ xinh đẹp, như vẽ rồng thêm mắt, nhìn qua cực kỳ là bất phàm.
Cầm khối ngọc bội có thể đánh cược với ta rồi hả? Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh, đang định mở miệng cự tuyệt, Trường Thiên lại đột nhiên mở miệng nói: “Đáp ứng nàng!” Tiếng nói cấp bách và nghiêm túc đúng là nàng chưa từng nghe qua.
Nàng nao nao, nhân tiện nói: “Tốt, vậy thì một lời đã định. Chúng ta mời Hoàng lão tài đến bình phán.”
Hoàng lão tài gật đầu, hiển nhiên rất là thoả mãn.
Nàng nói tiếp: “Xin lỗi không tiếp được, ta vào phòng bếp một chuyến, nhìn xem có thể dùng nguyên liệu đồ ăn gì.”
Mới bước hai bước, sau lưng truyền đến giọng nói củaThạch Quý San: “Hoàng lão gia tử chỉ yêu thức ăn mặn.” Nàng ngược lại muốn nhìn xem, dã nha đầu nông thôn này có thể chế biến ra món gì ngon.
Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn cũng cười: “Đa tạ ngươi cáo tri. Thực không may sở trường của bà cô này chính là thức ăn mặn!”
Nàng tiến vào phòng bếp, cùng với hai vị đầu bếp trao đổi một phen, lại tìm ngăn tủ đặt vật liệu cùng với gia vị. Hai vị đầu bếp thấy nàng chỉ là tiểu cô nương có mười mấy tuổi, nghe nói nàng đánh cuộc với người khác, thì đều tò mò, muốn ở một bên quan sát.
Nàng xem xét trong chốc lát, liền tâm lý nắm chắc, đi trở về phòng tiệc.
Hoàng lão tài thấy nàng quay về nhanh như vậy, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ninh nha đầu, đã nghĩ kỹ cách làm chưa?”
“Rồi ạ.” Nàng há mồn nói: “Xin hỏi loại động vật Giáp xác ở ao trong hoa viên. . ., nuôi đã bao lâu?” Lúc nàng đi qua, thấy có một ao tôm hùm. Thế nhưng mà không biết nơi này là gọi nó như thế nào đấy.
Loại động vật giáp xác? Hoàng lão tài nghĩ nửa ngày, mới biết được nàng chỉ vật gì.”Cháu nói một ao tôm khôi kia? Ngày hôm qua có người đưa đến cho tiểu tôn tử ta chơi, nói thân thể uy vũ, bị gọi xác tướng quân, có thể đánh nhau, để thưởng thức. Hừ, bên ngoài còn có sân đấu nhỏ, dùng nó đến để chọi nhau.”
Thưởng thức? Dựa vào hiểu biết của nàng, tôm hùm là một trong những nguyên liệu quý báu nhất, chỉ cần nấu nướng đúng cách, giống như nhím biển và trứng cá, đều là món khai vị ngon. Đời này nàng chưa được ăn mấy lần đâu. Những người ở nơi này dùng nó để thưởng thức, để chọi nhau? Thật sự là siêu cấp phung phí của trời!
Không có chuyện gì nữa, đám tiểu bảo bối, đêm nay tỷ tỷ sẽ cẩn thận nấu các ngươi, vì danh tiếng của tộc tôm hùm!
Hoàng lão tài nhíu nhíu mày nói: “Cháu muốn dùng chúng. . . ?”
Ninh Tiểu Nhàn nói: “Đúng vậy, cháu muốn làm thử một chút.” Nói xong, nàng lại quay đầu nói với Quyền Thập Phương: “Mặt khác, còn muốn mượn Quyền sư huynh dùng một lát.”
Quyền Thập Phương đúng là tràn đầy lòng rất hiếu kỳ, nghe vậy cười nói: ” Mượn không sao.”
Lại chọc tức Thạch Quý San, nghĩ thầm tiểu tiện nhân này lại kiếm cơ hội ở cùng với Quyền sư huynh.
==========
Hoàng lão tài phân phó hạ nhân đi trong hồ mò năm con tôm hùm, chứa ở trong thùng gỗ. Đầu tôm hùm không lớn lắm, chiều dài chỉ gần bằng cánh tay Ninh Tiểu Nhàn, nhưng tốt ở chỗ tươi sống mạnh mẽ.
Ninh Tiểu Nhàn mang theo Quyền Thập Phương tiến vào phòng bếp, chỉ vào miếng sắt dựa vào tường mà nói: “Làm phiền sư huynh bổ nó ra.” Cái miếng sắt này Hoàng phủ định bao tại đại môn, hai mặt đều đánh bóng qua, độ dày không lớn, vừa vặn phù hợp.
Quyền Thập Phương cảm thấy thú vị, lấy kiếm nghe lời nàng cắt xuống miếng sắt rộng ba thước vuông. Kiếm trong tay hắn là một trong ba kiếm tốt nhất của Triều Vân tông, không cần sử dụng kiếm quyết cũng có thể chém sắt như chém bùn, cắt miếng sắt này quá dễ dàng.
Một chuyện không phiền hai chủ, nàng lại mời Quyền Thập Phương thuận tay đem tất cả tôm hùm bổ nửa ra. Đáng thương bạn Tiểu Quyền sắp bước vào tu vi Kim Đan kỳ, đường đường đại kiếm tiên tương lai, lại ở trong phòng bếp vùi đầu mổ tôm hùm. Hai gã đầu bếp thấy tiểu thiếu gia nghe lời tiểu cô nương này thì đã hiểu, không nhịn được mà cảm thấy may mắn mới vừa rồi không có ác ngôn gì với nàng.
Nàng cúi đầu kiểm tra một chút, không khỏi khen “kỹ thuật cắt quá tốt”, mỗi con tôm hùm từ đầu tới đuôi bị một đao chỉnh tề mổ làm hai nửa, không có cái đó một bên nhiều một ít, cũng không có bên nào thiếu một phân.”Còn phải nghĩ biện pháp làm cho miếng sắt duy trì nhiệt độ cao? Nhiệt độ cao nhưng không thể khiến nó nóng chảy hoặc biến hình.”
“Có.” Tay hắn lấy ra Liệt Hỏa phù tốt nhất, “Dùng nó thúc dục, có thể bảo trì độ ấm không thay đổi. Ta tới giúp nàng là được.”
Nàng lại ở phòng bếp góp nhặt một ít gia vị, rồi chỉ huy mọi người lau miếng sắt, mang nó tới yến phòng khách ở giữa bàn. Cái bàn này làm từ gỗ chắc đấy, không sợ lửa đốt.
Hoàng lão tài và đám người Triều Vân tông đang tại trong sảnh chờ, thấy bọn họ mang miếng sắt tới, cảm thấy ngạc nhiên, sau đó hiểu nàng ấy muốn làm chúng để nấu xào. Ai mà không thích xem náo nhiệt? Đều mở to hai mắt nhìn chờ đợi, hai gã đầu bếp cũng tiến đến theo.
Nàng hướng về Quyền Thập Phương nhẹ gật đầu, thứ hai xuất ra Liệt Hỏa phù, nhẹ nhàng dán tại mặt sau miếng sắt, sau khi dán được rồi cũng không có buông tay, nhưng duỗi hai ngón tay ra nhẹ nhàng đè lên phù chú. Cái tờ Liệt Hỏa phù vốn dùng để đối địch, sau khi ném ra ngoài sẽ sinh ra ngọn lửa hừng hực, đương nhiên Quyền Thập Phương không thể khiến nó nổ bung như vậy, chỉ có dùng linh lực bản thân chậm rãi điều tiết.
Lúc này bày ra bản lĩnh thâm hậu đệ tử đắc ý chưởng môn Triều Vân tông hắn, miếng sắt nhiệt độ tăng lên, cho đến khi Ninh Tiểu Nhàn quát lên “Được rồi”, lúc này mới định trụ độ ấm, không nhiều một chút, cũng không ít một chút.
Nhiệt đọ này làm cho nàng rất thoả mãn. Miếng sắt nóng trên dưới 250 độ, mới có thể chế biến thức ăn tốt được. Đã có miếng sắt này, nàng chắc chắn làm được món này ngon hơn.
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian