Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 2 - Chương 28: Hoàng lão tài gia yến
Hắn sớm đã biết Ninh cô nương không giống người thường.
Có thể là Yêu Nghiệt đã tiềm phục tại hiện trường, vì sao người phát hiện ra nó không phải hai người tu sĩ Dư sư đệ, cũng không phải Thạch sư muội này, mà là Ninh cô nương không có một chút trụ cột tu tiên?
Tốc độ yêu quái kia nhanh như vậy, ngay cả Dư sư đệ cũng không đuổi kịp, vì sao nó đang nấp ở cột gỗ mà Ninh cô nương lại có thể thấy rõ như thế?
Quyền Thập Phương chưa từng tò mò về một người như vậy.
Chỉ thấy Hoàng lão tài suy tư hơn nửa ngày, lại vuốt vuốt con mắt lim dim, lúc này mới nói: “Hình như Cao gia ở phía bắc huyện, hạ nhân nhà đó dùng đồ án này.” Gia tộc hơi có một chút thân phận đều cho hạ nhân ăn mặc quần áo và trang sức có thêu đồ án bản phủ đi ra ngoài, ở trong huyện làm việc dễ dàng hơn một chút.
Nói như vậy, yêu quái nấp ở bên trong Cao gia? Thạch Quý San nói: ” Còn chờ cái gì nữa, đi Cao gia trực tiếp diệt nó là được.”
Quyền Thập Phương lắc đầu: “Không vội. Đừng đánh rắn động cỏ, làm bị thương người khác sẽ không tốt, tối nay và ngày mai đi qua theo dõi. Tốt nhất có thể dẫn nó đi ra.”
Đám người Triều Vân tông gật đầu, cảm thấy lại không cho là đúng: “Quyền sư huynh mềm lòng, cho dù làm bị thương mấy người phàm thì lo gì? Nhanh chóng xử lý cái phiền toái này, trong tông còn có đại sự phải làm đấy.”
Thương lượng lâu như vậy, mỹ vị trên bàn đều đã nguội rồi, Ninh Tiểu Nhàn thấy lại cảm thấy đau lòng. Cuối cùng đã thương lượng xong, Hoàng lão tài cũng động đũa rồi, nàng vội vàng làm theo. Lão nhân gia thích náo nhiệt, mặc dù có khách quý đến thăm, Hoàng lão tài vẫn an bài mọi người cùng nhau ngồi vây quanh tại bên cạnh bàn cơm dùng cơm. Thú vị chính là, Hoàng lão tài an bài ngoại tôn ở bên trái mình, lại hữu ý vô ý an bài nàng ngồi tại bên phải mình, thường xuyên cười tủm tỉm và nói chuyện phiếm hai câu với nàng.
Những tu sĩ trẻ tuổi đang ngồi bên bàn cơm chưa từng đột phá Kim Đan kỳ, lại không cần bảo trì phong thái như ở trong phái Xích Tiêu, nơi nào sẽ kiêng kị ăn thịt? Mặc dù Quyền Thập Phương làm người ổn trọng, nhưng lại rất hiểu rõ lí lẽ, đã sớm nói với ông ngoại: “Không kiêng ăn mặn “, bởi vậy thức ăn trên bàn rực rỡ muôn màu, đó cũng là từ khi xuyên việt đến nay Ninh Tiểu Nhàn được ăn một bữa cơm đầy đủ như thế.
Bản thân Hoàng lão tài là kẻ tham ăn, người lão đãi lại là đệ tử tiên phái của cháu trai yêu quý, đã sớm phân phó các đầu bếp làm món ăn đã ngon phải ngon hơn.
Trong nhà ông có nuôi hai người đầu bếp, nghe nói là phải bỏ ra số tiền lớn mới lấy được từ trong tay quán rượu nổi danh Trung Châu, chế biến món ăn tại huyện Tứ Bình xưng thứ hai, thì không ai dám xưng thứ nhất. Ninh Tiểu Nhàn nhìn xem thức ăn trên bàn, đã biết rõ nhà Hoàng lão tài mời đầu bếp không có uổng phí tiền.
Chỉ riêng món canh gà nhân sâm mới bê lên này, nàng nếm một ngụm thì đã biết, đây ít nhất là dùng gà mái nuôi mười năm hầm hơn ba canh giờ. Bởi vì dân gian tin rằng gà nuôi hơn mười năm sẽ độc, bởi vậy sớm đã băm mất.
Hơn nữa sẽ không dùng nước canh gà hầm lần đầu . Mà mời khách uống là nước canh hầm lần thứ hai, lúc này nước canh mới trong, ngọt mà không đầy mỡ. Đầu bếp còn bỏ thêm nhân sâm, đảng sâm*(đắng sâm), cùng với cam thảo , long nhãn để tăng vị ngọt, Ninh Tiểu Nhàn còn nếm ra mỹ vị loài nấm hoa quả khô tươ, nhưng trong canh lại không thấy, có lẽ là bí quyết riêng của đầu bếp.
Theo lý thuyết, canh gà mái phải dùng nồi đất sâu lòng để nấu, lúc nấu không thể nhấc nắp lên để xem, lúc này mới có thể bức ra mùi thơm của gà. Thế nhưng mà ngoại trừ đồ làm bếp nàng nhét vào tầng năm Thần Ma ngục, cũng chỉ có thôn Thiển Thủy mới có loại thần khí nồi đất nấu nướng này rồi. Xem ra, trên đời người tài ba quả nhiên rất nhiều ah, đầu bếp của Hoàng lão tài cũng không biết dùng biện pháp gì có thể giữ nguyên mùi thơm thịt gà như thế.
Uống ngụm canh này vào trong miệng, đầu lưỡi cảm nhận được vị thơm ngon của gà, sau đó ở trong cổ cảm thấy mùi thơm ngát của dược liệu, ấm áp trôi xuống dạ dày, trong bụng cũng cảm thấy ấm áp lên, phân tán ngũ tạng lục phủ. Nhai một miếng thịt gà, xốp giòn mền mượt, vị gà già biến mất, chỉ còn lại đầy mùi thơm ngát trong miệng.
Hoàng lão tài thích ngọt, nên chắc đầu bếp cũng vắt óc tìm nghĩ cách làm món “Cá nho hạt thông” .
Bên ngoài huyện Tứ Bình có con sông Tố, hàng năm theo con nước đều nghênh đón một người khách đặc thù là cá tam nhãn ngược dòng bơi về. Loại cá này vốn sinh ra tại sông Tố, sau khi trưởng thành lại bơi sang sông khác, nhưng khi đến thời điểm thân mình béo tốt nhất, sẽ cố gắng bơi về sông cũ đẻ trứng. Mọi người ở hai bên bờ sông Tố đợi, một khi cá nhảy tới thì đem tay bắt, thời cơ nắm phải rất chuẩn, bởi vì nếu nhảy không cao thân thể cá không đủ mạnh, thịt chất không đủ, không đáng bắt; mà một khi nhảy vào sông, con cá bắt đầu giao phối đẻ trứng, cá sau khi đẻ thì gầy yếu, dùng ăn nhai như cây khô, không có vị ngon gì.
Quyền Thập Phương về nhà đúng dịp tốt, đúng lúc có con nước , cũng là thời điểm cá béo tốt nhất.
Sau khi đầu bếp cạo vẩy cá xong thì tỉ mỉ lọc xương cá, thịt cá nguyên vẹn, sau đó tách da cá ra, rồi cắt chéo, cũng muốn bảo đảm mỗi một khối hoa văn đều là hình thoi cực xinh đẹp. Cái này đúng yêu cầu kỹ thuật cắt cực cao, da cá gần đứt, nếu không lúc nấu không thể uốn lượn hoàn mỹ, miếng cá phải cắt đều, lớn nhỏ như một.
Sau đó, đầu bếp ướp cá với gia vị ngon nhất hơn một canh giờ, rồi lăn cá lên bột, bỏ mặt da cá vào dầu nóng trong nồi được đặc chế . Sau khi chín thì cả miếng thịt cá sẽ co rút lại thành hình rất đẹp, hắn rưới bên trên thịt cá đã nứt ra chút gia dị, có bộ dáng như trái nho.
Lúc này ở trong mâm trang trí dây leo, để miếng cá xuống sau đó đổ tương cà chua đã đun sôi lên, cực kỳ giống nho trên giàn dây leo. Về phần hạt thông , xào chín hạt thông, rồi rắc lên mặt cá là được rồi. Món ăn này có đủ vị chua ngọt mặn, mặc dù tương cà đậm đặc nhưng lại không lấn át được vị ngọt của cá, càng quan trọng hơn là toàn bộ miếng cá không có một cái xương dăm nào, vô cùng thích hợp cho người vừa béo vừa già như Hoàng lão tài. Những người khác nếm thử cũng khen không dứt miệng.
Cả một bàn thức ăn còn gia nhập không ít nguyên liệu nấu trân quý ăn. Ninh Tiểu Nhàn muốn lột xác thể chất, không thể giống như trước kia chỉ ăn rau quả dưa leo rồi, thân thể của nàng cần bồi bổ rất nhiều, thức ăn trên bàn đúng là nhu cầu cần thiết của nàng. Sau khi nàng ăn gạo Vân Hương cùng với thịt nanh thú thì khí cơ trong cơ thể biến hóa vô cùng mẫn cảm, hiện tại uống mấy ngụm canh gà hầm sâm nóng vào trong bụng, ăn hết mấy ngắp thịt lợn rừng thơm ngào ngạt, rất nhanh cũng cảm giác cơ thể ấm áp, dùng ngôn ngữ Hoa Hạ mà nói chính là “Mỗi một tế bào đều đang thỏa thích hoan hô”, vì vậy biết rõ công dụng của những nguyên liệu nấu ăn này đang phát huy toàn lực.
Cái này đương nhiên đều do Hoàng lão tài ban tặng. Nàng cũng là người nhanh mồm nhanh miệng, hiện tại không ngừng trêu chọc lão nhân gia vui vẻ, sao mà không dỗ được Hoàng lão đầu vui vẻ hớn hởn chứ? Quay đầu nói chuyện với nàng còn nhiều hơn Quyền Thập Phương.
Có thể là Yêu Nghiệt đã tiềm phục tại hiện trường, vì sao người phát hiện ra nó không phải hai người tu sĩ Dư sư đệ, cũng không phải Thạch sư muội này, mà là Ninh cô nương không có một chút trụ cột tu tiên?
Tốc độ yêu quái kia nhanh như vậy, ngay cả Dư sư đệ cũng không đuổi kịp, vì sao nó đang nấp ở cột gỗ mà Ninh cô nương lại có thể thấy rõ như thế?
Quyền Thập Phương chưa từng tò mò về một người như vậy.
Chỉ thấy Hoàng lão tài suy tư hơn nửa ngày, lại vuốt vuốt con mắt lim dim, lúc này mới nói: “Hình như Cao gia ở phía bắc huyện, hạ nhân nhà đó dùng đồ án này.” Gia tộc hơi có một chút thân phận đều cho hạ nhân ăn mặc quần áo và trang sức có thêu đồ án bản phủ đi ra ngoài, ở trong huyện làm việc dễ dàng hơn một chút.
Nói như vậy, yêu quái nấp ở bên trong Cao gia? Thạch Quý San nói: ” Còn chờ cái gì nữa, đi Cao gia trực tiếp diệt nó là được.”
Quyền Thập Phương lắc đầu: “Không vội. Đừng đánh rắn động cỏ, làm bị thương người khác sẽ không tốt, tối nay và ngày mai đi qua theo dõi. Tốt nhất có thể dẫn nó đi ra.”
Đám người Triều Vân tông gật đầu, cảm thấy lại không cho là đúng: “Quyền sư huynh mềm lòng, cho dù làm bị thương mấy người phàm thì lo gì? Nhanh chóng xử lý cái phiền toái này, trong tông còn có đại sự phải làm đấy.”
Thương lượng lâu như vậy, mỹ vị trên bàn đều đã nguội rồi, Ninh Tiểu Nhàn thấy lại cảm thấy đau lòng. Cuối cùng đã thương lượng xong, Hoàng lão tài cũng động đũa rồi, nàng vội vàng làm theo. Lão nhân gia thích náo nhiệt, mặc dù có khách quý đến thăm, Hoàng lão tài vẫn an bài mọi người cùng nhau ngồi vây quanh tại bên cạnh bàn cơm dùng cơm. Thú vị chính là, Hoàng lão tài an bài ngoại tôn ở bên trái mình, lại hữu ý vô ý an bài nàng ngồi tại bên phải mình, thường xuyên cười tủm tỉm và nói chuyện phiếm hai câu với nàng.
Những tu sĩ trẻ tuổi đang ngồi bên bàn cơm chưa từng đột phá Kim Đan kỳ, lại không cần bảo trì phong thái như ở trong phái Xích Tiêu, nơi nào sẽ kiêng kị ăn thịt? Mặc dù Quyền Thập Phương làm người ổn trọng, nhưng lại rất hiểu rõ lí lẽ, đã sớm nói với ông ngoại: “Không kiêng ăn mặn “, bởi vậy thức ăn trên bàn rực rỡ muôn màu, đó cũng là từ khi xuyên việt đến nay Ninh Tiểu Nhàn được ăn một bữa cơm đầy đủ như thế.
Bản thân Hoàng lão tài là kẻ tham ăn, người lão đãi lại là đệ tử tiên phái của cháu trai yêu quý, đã sớm phân phó các đầu bếp làm món ăn đã ngon phải ngon hơn.
Trong nhà ông có nuôi hai người đầu bếp, nghe nói là phải bỏ ra số tiền lớn mới lấy được từ trong tay quán rượu nổi danh Trung Châu, chế biến món ăn tại huyện Tứ Bình xưng thứ hai, thì không ai dám xưng thứ nhất. Ninh Tiểu Nhàn nhìn xem thức ăn trên bàn, đã biết rõ nhà Hoàng lão tài mời đầu bếp không có uổng phí tiền.
Chỉ riêng món canh gà nhân sâm mới bê lên này, nàng nếm một ngụm thì đã biết, đây ít nhất là dùng gà mái nuôi mười năm hầm hơn ba canh giờ. Bởi vì dân gian tin rằng gà nuôi hơn mười năm sẽ độc, bởi vậy sớm đã băm mất.
Hơn nữa sẽ không dùng nước canh gà hầm lần đầu . Mà mời khách uống là nước canh hầm lần thứ hai, lúc này nước canh mới trong, ngọt mà không đầy mỡ. Đầu bếp còn bỏ thêm nhân sâm, đảng sâm*(đắng sâm), cùng với cam thảo , long nhãn để tăng vị ngọt, Ninh Tiểu Nhàn còn nếm ra mỹ vị loài nấm hoa quả khô tươ, nhưng trong canh lại không thấy, có lẽ là bí quyết riêng của đầu bếp.
Theo lý thuyết, canh gà mái phải dùng nồi đất sâu lòng để nấu, lúc nấu không thể nhấc nắp lên để xem, lúc này mới có thể bức ra mùi thơm của gà. Thế nhưng mà ngoại trừ đồ làm bếp nàng nhét vào tầng năm Thần Ma ngục, cũng chỉ có thôn Thiển Thủy mới có loại thần khí nồi đất nấu nướng này rồi. Xem ra, trên đời người tài ba quả nhiên rất nhiều ah, đầu bếp của Hoàng lão tài cũng không biết dùng biện pháp gì có thể giữ nguyên mùi thơm thịt gà như thế.
Uống ngụm canh này vào trong miệng, đầu lưỡi cảm nhận được vị thơm ngon của gà, sau đó ở trong cổ cảm thấy mùi thơm ngát của dược liệu, ấm áp trôi xuống dạ dày, trong bụng cũng cảm thấy ấm áp lên, phân tán ngũ tạng lục phủ. Nhai một miếng thịt gà, xốp giòn mền mượt, vị gà già biến mất, chỉ còn lại đầy mùi thơm ngát trong miệng.
Hoàng lão tài thích ngọt, nên chắc đầu bếp cũng vắt óc tìm nghĩ cách làm món “Cá nho hạt thông” .
Bên ngoài huyện Tứ Bình có con sông Tố, hàng năm theo con nước đều nghênh đón một người khách đặc thù là cá tam nhãn ngược dòng bơi về. Loại cá này vốn sinh ra tại sông Tố, sau khi trưởng thành lại bơi sang sông khác, nhưng khi đến thời điểm thân mình béo tốt nhất, sẽ cố gắng bơi về sông cũ đẻ trứng. Mọi người ở hai bên bờ sông Tố đợi, một khi cá nhảy tới thì đem tay bắt, thời cơ nắm phải rất chuẩn, bởi vì nếu nhảy không cao thân thể cá không đủ mạnh, thịt chất không đủ, không đáng bắt; mà một khi nhảy vào sông, con cá bắt đầu giao phối đẻ trứng, cá sau khi đẻ thì gầy yếu, dùng ăn nhai như cây khô, không có vị ngon gì.
Quyền Thập Phương về nhà đúng dịp tốt, đúng lúc có con nước , cũng là thời điểm cá béo tốt nhất.
Sau khi đầu bếp cạo vẩy cá xong thì tỉ mỉ lọc xương cá, thịt cá nguyên vẹn, sau đó tách da cá ra, rồi cắt chéo, cũng muốn bảo đảm mỗi một khối hoa văn đều là hình thoi cực xinh đẹp. Cái này đúng yêu cầu kỹ thuật cắt cực cao, da cá gần đứt, nếu không lúc nấu không thể uốn lượn hoàn mỹ, miếng cá phải cắt đều, lớn nhỏ như một.
Sau đó, đầu bếp ướp cá với gia vị ngon nhất hơn một canh giờ, rồi lăn cá lên bột, bỏ mặt da cá vào dầu nóng trong nồi được đặc chế . Sau khi chín thì cả miếng thịt cá sẽ co rút lại thành hình rất đẹp, hắn rưới bên trên thịt cá đã nứt ra chút gia dị, có bộ dáng như trái nho.
Lúc này ở trong mâm trang trí dây leo, để miếng cá xuống sau đó đổ tương cà chua đã đun sôi lên, cực kỳ giống nho trên giàn dây leo. Về phần hạt thông , xào chín hạt thông, rồi rắc lên mặt cá là được rồi. Món ăn này có đủ vị chua ngọt mặn, mặc dù tương cà đậm đặc nhưng lại không lấn át được vị ngọt của cá, càng quan trọng hơn là toàn bộ miếng cá không có một cái xương dăm nào, vô cùng thích hợp cho người vừa béo vừa già như Hoàng lão tài. Những người khác nếm thử cũng khen không dứt miệng.
Cả một bàn thức ăn còn gia nhập không ít nguyên liệu nấu trân quý ăn. Ninh Tiểu Nhàn muốn lột xác thể chất, không thể giống như trước kia chỉ ăn rau quả dưa leo rồi, thân thể của nàng cần bồi bổ rất nhiều, thức ăn trên bàn đúng là nhu cầu cần thiết của nàng. Sau khi nàng ăn gạo Vân Hương cùng với thịt nanh thú thì khí cơ trong cơ thể biến hóa vô cùng mẫn cảm, hiện tại uống mấy ngụm canh gà hầm sâm nóng vào trong bụng, ăn hết mấy ngắp thịt lợn rừng thơm ngào ngạt, rất nhanh cũng cảm giác cơ thể ấm áp, dùng ngôn ngữ Hoa Hạ mà nói chính là “Mỗi một tế bào đều đang thỏa thích hoan hô”, vì vậy biết rõ công dụng của những nguyên liệu nấu ăn này đang phát huy toàn lực.
Cái này đương nhiên đều do Hoàng lão tài ban tặng. Nàng cũng là người nhanh mồm nhanh miệng, hiện tại không ngừng trêu chọc lão nhân gia vui vẻ, sao mà không dỗ được Hoàng lão đầu vui vẻ hớn hởn chứ? Quay đầu nói chuyện với nàng còn nhiều hơn Quyền Thập Phương.
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian