Ninh Phi
Quyển 2 - Chương 16: Tức giận đùng đùng vì vợ bỏ trốn
Hôm nay Từ Xán ra khỏi phủ cứ thấy là lạ thế nào, trên đường hắn cưỡi ngựa đi đến nhà bằng hữu luôn cảm giác có người đang chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng hắn, thì thầm rỉ tai nhau, nhưng hắn vừa quay đầu lại thì mấy người dân thường kia tản ra ngay tức khắc, hoặc nghểnh cổ lên ngắm trời, hoặc là lắc đầu ngao ngán, không có ai nhìn thẳng hắn.
Hắn buồn bực, gọi tên dắt ngựa bên người tới, bảo hắn đi nghe ngóng xem cuối cùng thì người trong thành đang bàn tán chuyện gì.
Ngày thứ tư sau khi nhị phu nhân rời phủ, trong phủ đã tìm kiếm bốn năm lượt, dù bọn người hầu và đám quản lý sự vụ cũng đã đào cả ba tấc đất lên rồi nhưng cũng chẳng thể tìm thấy người đâu. Vì việc xấu trong nhà không muốn truyền ra ngoài nên Từ Xán không có ý định báo quan. Nhưng trong kinh thành Hoài Trung mênh mông, dân cư hơn hai trăm nghìn người, muốn tìm được một người phụ nữ có ý định lẩn trốn là khó tới mức nào. Mong muốn đến nhà bằng hữu cũng dần hết, hắn kéo đầu ngựa, vội vã về phủ.
Vừa về tới Ngân Sam viên đã nhìn thấy ngay mấy tên quản lý lại đang quanh quẩn một chỗ ngoài Ngân Sam viên, thấy hắn về, một tên trong số đó đi lên bẩm: "Từ chủ nhân, không hay rồi. Hôm nay tiểu nhân đến hiệu cầm đồ trong kinh thành, tên chủ quầy nói với tiểu nhân một chuyện..."
Từ Xán thấy là tên quản lý kho, biết hắn thường làm việc với hiệu cầm đồ, mà lần cầm cố này cũng là hắn đi làm, Từ Xán đứng ngoài Ngân Sam viên không đi vào nữa: "Chuyện gì? Đừng ấp a ấp úng nữa, nói ra mau lên!"
"Chủ quầy cầm đồ nói hôm kia nhị phu nhân cầm một túi đồ châu báu đến quầy của hắn, có giấy bỏ vợ của tướng quân làm căn cứ!"
Từ Xán đứng ở đó, nhất thời không hiểu tên quản ký kho đang nhắc đến nhị phu nhân nhà nào. Hắn hoài nghi, hít sâu vào một hơi, hỏi một cách khó tin: "Ngươi nói là nhị phu nhân nhà ai bị bỏ cơ?"
"Ai da, Từ chủ nhân! Chính là nhị phu nhân phủ chúng ta ấy!"
"Trương Quý khốn khiếp!" Từ Xán nghe xong tức giận hầm hầm, giơ chân đạp vào ngực tên quản lý kho khiến hắn ngã ra đất. Đám quản gia, quản lý sự vụ đều chưa từng thấy hắn tức giận thế này, hai mắt trợn trừng đỏ sẫm như muốn nứt ra, bọn họ vội vàng quỳ rạp xuống xin thay tên quản lý kho.
Từ Xán hít sâu vào vài hơi, nhìn trời đang lúc giữa trưa, cúi đầu nói với quản lý kho đang nằm trên đất: "Ngươi đứng dậy đi, lần này ta tạm tha cho. Về sau không được phép nói vớ vẩn nữa. Giữa ban ngày ban mặt tự dưng điên điên khùng khùng, không biết là trúng tà gì."
Mấy tên quản lý dìu tên quản lý kho đang không thở ra hơi, hắn nói đau buồn: "Nếu tướng quân không tin thì có thể gọi người chủ quầy đến đối chất, chúng tiểu nhân cũng vừa đến Phương Phi uyển kiểm tra rồi, đúng là trong phòng nhị phu nhân không thấy rất nhiều trang sức quý, trùng hợp với danh sách chủ quầy cầm đồ đưa ra!"
Đang lúc Từ Xán không biết nói gì thì Cao ma ma vội vàng chạy từ trong viện đến trước mặt hắn bẩm báo: "Tướng quân, tướng quân! Công chúa tỉnh rồi!"
Hắn nghe xong thì mừng rỡ vô cùng, gạt mấy lời vớ vẩn của người hầu sang một bên, hắn nhìn cảnh cáo bọn họ một cái: "Nể mặt công chúa nên lần này ta không so đo với các ngươi." Nói xong thì vội theo Cao ma ma đi.
Vào trong phòng, Ngân Lâm đã tỉnh lại thật, nàng đang được người hầu gái đỡ ngồi dựa vào gối mềm ăn cháo yến. Ngân Lâm vẫn còn rất yếu, cơ thể chẳng có chút sức lực. Từ Xán bước nhanh tới giang tay ôm nàng vào lòng, cầm lấy bát cháo rồi sai hầu gái lui xuống hết, hắn tự mình đút từng thìa một lên miệng thê tử thân yêu.
Ngân Lâm ngẩng đầu nhìn hắn đầy tình cảm. Kiểu nhìn không chớp mắt đấy thật là khiến người ta yêu thương. Từ Xán không kìm được, cúi đầu hôn lên môi trắng bệch của nàng ta một cái, hỏi nàng: "Người còn đau không?"
Ngân Lâm từ từ lắc đầu, chớp mắt vài cái. Bỗng nhiên buồn bã, hai giọt nước mắt to bằng hạt đậu nương theo khóe mắt rơi xuống. Từ Xán đưa tay ra hứng được, nước mắt nóng hổi ở trong lòng bàn tay hắn, làm hắn thương xót không đành lòng. Nhưng chuyện đứa bé qua đời cũng đã khiến hắn đủ đau buồn rồi, hắn cũng không biết an ủi bản thân ra sao, không biết an ủi thê tử thân yêu. Hai người lặng lẽ rơi lệ.
Rất lâu sau, cơ thể Ngân Lâm vẫn còn yếu, vì vậy ngủ thiếp đi.
Từ Xán để nàng nằm ngay ngắn, đặt bát cháo lên bàn cạnh tường, hắn cúi đầu suy nghĩ.
Trời về chiều, bụng Từ Xán phát ra tiếng ùng ục, lúc này hắn mới nhớ ra rằng mình vẫn chưa ăn bữa trưa. Hắn cười ảm đạm, đến nay mấy việc trong nhà cứ quấn lấy hắn, làm hắn bất an mà hay quên cả nhu cầu cơ bản của cơ thể.
Vừa rời khỏi nơi ở của Ngân Lâm thì chợt nghe tiếng Cao ma ma bên ngoài: "Đứa nha đầu điên này còn không mau cút về đi, đừng có mà ảnh hưởng tới thân thể cao quý của công chúa! Nếu ngươi không nghe lời, ta cũng có thể nhốt ngươi vào kho củi!"
Từ Xán cảm thấy kì lạ trong bụng, không biết là ai mà khiến Cao ma ma trở nên chua ngoa thế này. Hắn đi ra phòng khách, nhìn thấy một a hoàn mặt mũi không còn chút máu đang quỳ trước mặt Cao ma ma, khóc sướt mướt: "Cao ma ma, cầu xin người cho tiểu nhân gặp tướng quân! Xin người thương tiểu nhân, cứu cái mạng này của Thu Ngưng! Nhị phu nhân hại chết tiểu nhân rồi!"
Từ Xán nhớ ra đây là đại a hoàn Thu Ngưng hầu hạ Giang Ngưng Phi ở Phương Phi uyển, mấy ngày trước còn xích mích với Giang Ngưng Phi rồi bị phạt nữa. Không biết lần này lại liên quan gì tới Ngưng Phi đây? Hắn muốn nhanh chóng biết tin của Giang Ngưng Phi, vì vậy bước tới, nói với Cao ma ma: "Công chúa đã ngủ rồi. Ngươi vào xem nàng đã ổn chưa. Chỗ này cứ để ta."
Cao ma ma vâng mệnh đi vào. Từ Xán nói với Thu Ngưng: "Ngươi nói đi."
Thu Ngưng nhìn thấy Từ Xán thì như được uống thuốc an thần vậy. Nàng ta dập mạnh đầu ba cái xuống đất, cho tới khi trán bắt đầu tím xanh lại, mới ngẩng đầu lên kể lại đầu đuôi chuyện ngày nàng bị phạt quỳ đó, nhị phu nhân đã lừa nàng ăn "Tam thi não thần đan" như thế nào. Thu Ngưng là một a hoàn thông minh lanh lợi, bình thường quen thói khiêu khích kẻ khác, lúc này kể những chuyện này ra thì vô cùng mạch lạc rõ ràng.
Từ Xán chú tâm lắng nghe, lúc nghe đến đoạn trong phòng nhị phu nhân giấu một gã "tôn sư" cả tháng trời, cả người bất giác run rẩy. Hắn không ngờ Giang Ngưng Phi dám vụng trộm với nam nhân sau lưng hắn, còn ngủ cùng giường, còn...
Từ Xán không dám nghĩ nữa nhưng trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh thân thể trắng nõn nà của Giang Ngưng Phi khép nép bên người nam nhân không quen kia.
Nói như vậy thì lần này nàng rời phủ thật sao? Không quay đầu lại, im lặng ra đi —— Là vì tên đàn ông đó!
Từ Xán chầm chậm nắm chặt hai bàn tay đang đặt trên đùi.
Thu Ngưng khóc lóc, nói: "Tội nô tỳ đáng chết ngàn lần, nhưng thật sự là do nhị phu nhân đã khống chế nô tỳ bằng "Tam thi não thần đan" của Tô mặt ngựa trên Hắc kỳ trại, nô tỳ không thể không giúp bọn họ giấu diếm tình cảm. Lúc nhị phu nhân đi chỉ nói đi mấy tháng sẽ về, nào biết người đã quyết định không quay đầu lại nữa! Người nói sau này sẽ thường xuyên đưa tiểu nhân thuốc giải, nào biết đó đều là nói dối, tất cả đều là lừa gạt!"
Từ Xán nghe được mấy từ quan trọng, vội đứng lên, tiến tới hai bước, đứng trước mặt Thu Ngưng: "Ngươi nói gì? Cái gì mà không quay đầu lại? Làm sao mà ngươi biết được?"
Thu Ngưng liền lấy ra một bức thư: "Từ chủ nhân, đây là bức thư mà hôm đó nhị phu nhân để lại cho người. Nói là đến lúc Từ chủ nhân tìm thấy nó trên người tiểu nhân thì mới được đưa ra. Đêm qua Thu Ngưng càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, mới mở thư ra xem thì liền biết nhị phu nhân đã quyết định một đi không trở lại!"
"Chết tiệt!" Từ Xán chửi to. Thu Ngưng sợ khiếp ngã ngồi trên đất. Nàng giơ tay ôm lấy đầu mình, sợ hắn tức giận đánh nàng thì máu me rơi đầy.
Từ Xán đi đi lại lại, đi vài vòng lại nhớ tới bức thư nọ. Hắn đến trước mặt Thu Ngưng cầm lấy bức thư, rút lá thư ra, đọc lướt rất nhanh, chẳng qua là "Hôm nay phu quân đuổi thiếp khỏi cửa, từ nay hai ta chia tay hai đường, không ngày gặp lại" vân vân... Còn nói mấy câu tương tự như "Sau này phu quân phải chăm sóc công chúa cho tốt, đừng để nàng theo gót thiếp".
Ngày đó, lúc Ninh Phi viết thư đã nghĩ kỹ, viết mấy câu mắng Từ Xán chẳng bằng viết mấy lời như lùi một bước trời cao biển rộng... tránh Từ Xán đem bức thư này đến phủ nha để vạch trần việc bỏ vợ không có thật.
Từ Xán đọc, coi như nàng vẫn còn tình cảm với mình, không giống kiểu bỏ nhà theo nam nhân. Chỉ cần không phải vậy thì chuyện gì cũng có thể cứu vãn. Nghĩ mãi nghĩ mãi lại nhớ ra cái tát đau rát trên mặt nàng. Có lẽ hắn đã sai thật, là hắn quá xúc động nên làm nàng tổn thương... Nhưng dù có tổn thương tới mức nào cũng không thể nói ra những lời ngốc nghếch như "phu quân bỏ thiếp" chứ, nhất định là nàng rất đau buồn, dù gì thì đó cũng là lần đầu tiên hắn đánh nàng.
Về phần những lời Thu Ngưng vừa nói cũng không thể tin toàn bộ. Có thể là mấy hôm nay nàng ta thấy trong phủ bị kiểm tra nghiêm ngặt, sợ là việc giúp nhị phu nhân rời phủ bị bại lộ nên mới ra tự thú, sau đó để thoát tội nên nói mấy câu nói dối đến đứa ngốc cũng phải lăn ra cười kia.
Từ Xán thở dài một hơi, cố gắng không tức giận, hắn hỏi Thu Ngưng: "Lời của nha đầu nhà ngươi cũng quá hoang đường rồi, sao có thể có người của Hắc Kỳ trại trong phủ ta được. Huống hồ ta làm quan trong triều bao nhiêu năm, cũng chưa tưng nghe qua Tô mặt ngựa chế ra cái gì mà "Tam thi não thần đan", đây là chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta xem."
Thu Ngưng sợ Từ Xán nghĩ rằng mình vì thoát tội mà nói dối nên lại kể tỉ mỉ thêm một lần nguyên nhân hậu quả, còn cẩn thận rút ra một hộp gấm. Bên trong chứa đầy những viên thuốc giải mà Ninh Phi đưa cho nàng ta trước khi rời kinh.
Từ Xán nhận lấy xem, không thấy gì đặc biệt cả. Hắn cầm lên ngửi ngửi —— Một mùi hôi thối dưới nách của nam nhân xộc thẳng vào mũi...
Hắn quát lớn: "Đồ a hoàn ngu ngốc! Đây là gì ngươi có biết không hả!" Vừa quát vừa ném viên thuốc lên đầu Thu Ngưng. Viên thuốc đen sì vẫn còn chút đàn hồi, nó nảy lên rồi mới đáp xuống đất cách mấy bước chân, sau đó lăn ra xa.
Thu Ngưng không hiểu vì sao Từ Xán lại tức giận, mà nàng ta lại coi viên thuốc nó quý ngang tính mạng, vội vàng lết tới nhặt lên, giữ cẩn thận trong lòng bàn tay, cũng không để ý bề mặt thuốc đã dính đầy bụi.
Từ Xán sai người đánh Thu Ngưng đuổi khỏi phủ, vẫn chưa hết giận.
Hắn càng nghĩ càng thấy bực không chịu nổi. Gần đầy vì chuyện của hai vị phu nhân nhà hắn mà khó chịu muốn chết. Cứ tưởng chỉ phạt nàng nhẹ nhàng một lần, để sau này nàng yên phận mà sống, quan hệ tốt với Ngân Lâm, ai ngờ nàng lại chơi trò bỏ nhà đi với hắn.
Hắn hậm hực vứt bức thư trên mặt đất, dẫm mạnh lên mấy cái vẫn không hết giận, quát lớn: "Người đâu! Lập tức đi báo quan! Bắt bằng được nhị phu nhân về!"
Người hầu đầy tớ thì cũng chỉ tìm được trong phạm vi nhà, nếu muốn đến nhà trọ khám khách khứa thì cần phải có công văn của phủ nha mới được.
Lúc này, ngoài cửa có người tới bẩm báo, hắn chạy vào trong, vẫn còn thở hổn hển. Từ Xán nhìn hắn, đúng là tên dắt ngựa mà sáng nay được phái đi nghe ngóng chuyện dân chúng bàn tán.
Tên dắt ngựa vẫn chưa kịp hít thở bình thường lại, hắn nói: "Đại nhân, không hay rồi. Thuộc hạ đi dò la xem dân chúng đang đồn đại gì, bọn họ lại nói người đuổi nhị phu nhân rồi chứ. Thuộc hạ chửi họ nói hươu nói vượn, họ nói đây là tin tức từ đám nha sai. Lúc đầu thuộc hạ nghĩ chuyện này không thể nào là thật, nhưng vẫn lo lỡ như thế nào, vậy là đến phủ nha, dùng thẻ bài phủ chúng ta để kiểm tra giấy tờ... Ai... Ai ngờ được... trên giấy tờ... trên giấy tờ có cả giấy bỏ vợ đầy đủ chữ ký của người. Nha sai còn nói rằng hôm đó hắn cũng đã chuyển hộ tịch cho nhị phu nhân rồi!"
Từ Xán nghe xong đầu gối mềm nhũn, hắn ngã ngồi trên ghế bành, run run hỏi: "Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa!"
Tên dắt ngựa lại kể từ đầu chí cuối một lần, Từ Xán run rẩy cầm lấy chén trà đưa lên bên miệng, uống vài ngụm, vẫn cảm thấy miệng khô rát muốn nứt ra, tinh thần bất an, hắn thì thào: "Không thể nào. Ta chưa từng viết giấy bỏ vợ, tuyệt đối không thể..."
Nói xong thì vịn bàn đứng dậy: "Đi, ta phải đi xem xem bên phủ nha làm ra trò gì để làm nhục ta!"
Đến giờ hắn vẫn không tin Giang Ngưng Phi dám bỏ hắn, càng không tin nàng bỏ đi cùng nam nhân.
Đến cổng phủ, vừa lúc thấy một chiếc kiệu mà xanh lam tới, một người có tuổi râu tóc đã bạc phơ bước xuống. Là Chương thái y của Thái y viện. Từ Xán đoán chắc là hôm qua mời họ nghiên cứu hồng hoa đã có kết quả rồi, nhưng bây giờ hắn chẳng còn tâm trí đi nghe chuyện này. Đầu óc đều đang nghĩ xem cái giấy bỏ vợ kia là từ đâu mà ra, nữ nhân kia bỏ hắn thật rồi sao, không cần hắn nữa...
Hắn hàn huyên cùng Chương thái y vài câu, hẹn lúc khác gặp xong vội vàng lên ngựa chạy tới phủ nha kinh thành.
Ra gặp hắn là phủ doãn kinh thành Hoài Trung. Từ Xán nói rõ vì sao hắn tới, tạm thời không đề cập đến chuyện muốn xem hộ tịch mà chỉ nói rằng nhị phu nhân bỏ nhà đi, xin phủ nha phát thông báo truy nã để tiện cho hắn đi điều tra từng nhà.
Vừa mới nói xong ý định, phủ doãn còn chưa kịp mở miệng thì Từ Xán đã nghe thấy có người thì thầm cười cợt sau lưng hắn: "Tên lòng lang dạ thú này đuổi thê tử lấy lúc nghèo hèn, giờ mới biết mình hiểu nhầm người ta, lại đi tìm người, đúng là ○X#@**..."
Từ Xán quay đầu trừng mắt nhìn, thấy mấy tên nha sai đang chụm đầu buôn chuyện, giống như đang nói nhỏ cho nhau nghe, nhưng âm lượng lại cố tình để mức "đủ" cho hắn nghe được. Mấy nam nhân đó tản ra hết, giống hệt phản ứng của dân chúng hồi sáng vậy.
Phủ doãn bày ra bộ mặt khó coi, nói với hắn: "Bản quan không thể đáp ứng yêu cầu của Từ tướng quân."
"Xin hỏi phủ doãn có gì khó khăn sao?" Từ Xán nghe mấy lời bàn tán của bọn nha sai, lại thấy liên quan tới việc đuổi vợ, hắn càng ngày càng thấy có gì đó không đúng, mặt mũi trắng bệch, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Phủ doãn trả lời: "Hôm trước Từ tướng quân đã đuổi Giang Ngưng Phi ra khỏi phủ rồi, có giấy bỏ vợ mà tướng quân kí tên lên đó làm chứng. Hôm nay không phải tướng quân đã sai người dắt ngựa của phủ đến đây kiểm tra giấy tờ hộ tịch rồi sao, nếu như vẫn không tin thì có thể cùng đi xem lại với bản quan."
Cho đến khi trở về Ngân Sam viên, đầu óc Từ Xán vẫn đang quẩn quanh hàng chữ ngay ngắn trên tờ giấy bỏ vợ kia. Trường học không nhận học sinh nữ, mà Từ phụ Từ mẫu cũng không có nhiều tiền tới mức thuê thầy giáo về dạy tại nhà, vì vậy chữ viết của Giang Ngưng Phi là do hắn tận tay dạy nàng từng nét một. Hắn có thể nhận ra ngay. Nhưng bên dưới lại có chữ kí của hắn, người khác không thể giả được.
Khi đó hắn ngỡ ngàng một hồi, nhớ ra tờ giấy này hắn biết, chính xác là trang giấy sổ sách mà phủ hắn từng dùng. Vội vàng sai người về nhà tìm sổ sách, đợi hơn nửa canh giờ mới thấy tên quản lý sổ sách khiêng cả hòm tới phủ nha. Hắn và phủ doãn Hoài Trung cùng giở ra xem từng quyển một, nhưng không thể thấy quyển nào cùng loại giấy kia.
Tên quản lý sổ sách nói không chắc chắn lắm, rằng số sổ này từng qua tay nhị phu nhân, hình như thiếu đi vài quyển. Có lẽ là muốn hủy chứng cớ nên quyển sổ bị xé tờ giấy đó ra cũng đã bị vứt đi rồi.
Từ Xán nghĩ: "Chẳng lẽ lại thế? Nàng lấy lại giấy bán thân của mình, đổi tờ giấy bỏ vợ vào, sao nàng lại không hiểu chuyện vậy? Lẽ nào nàng không biết cuộc sống gian nan, nữ nhân như nàng dù có học văn tập võ thì cũng chẳng có đường sống không?" Lại nghĩ: "Chẳng lẽ chuyện dan díu với nam nhân mà Thu Ngưng nói là thật?"
Hắn đứng trong Ngân Sam viên, mặc gió lạnh thổi thốc vào mặt. Rất lâu sau đó, tâm trạng hoảng hốt và ngẩn ngơ mất dần, cuối cùng là sự tức giận khi bị phản bội.
Thôi vậy, nàng ta muốn đi cũng tốt. Dù gì nàng ở lại đây càng ngày càng không chịu nghe lời, chi bằng để nàng rời đi khi vẫn giữ được hình ảnh tiểu cô nương ngây thơ nhanh nhẹn trong lòng hắn, đỡ cho sau này trở mặt thành thù.
Từ Xán tóm lấy cành thông khô bên cạnh chĩa ngang ra, nắm chặt trong tay rồi bẽ gãy thành khúc, nói nhỏ:"Nàng đã muốn đi như vậy, nàng đã muốn mỗi người một nơi thì nàng cứ đi đi, đi mà chịu khổ đi, đừng có trở về cho người ta khinh!"
Hắn buồn bực, gọi tên dắt ngựa bên người tới, bảo hắn đi nghe ngóng xem cuối cùng thì người trong thành đang bàn tán chuyện gì.
Ngày thứ tư sau khi nhị phu nhân rời phủ, trong phủ đã tìm kiếm bốn năm lượt, dù bọn người hầu và đám quản lý sự vụ cũng đã đào cả ba tấc đất lên rồi nhưng cũng chẳng thể tìm thấy người đâu. Vì việc xấu trong nhà không muốn truyền ra ngoài nên Từ Xán không có ý định báo quan. Nhưng trong kinh thành Hoài Trung mênh mông, dân cư hơn hai trăm nghìn người, muốn tìm được một người phụ nữ có ý định lẩn trốn là khó tới mức nào. Mong muốn đến nhà bằng hữu cũng dần hết, hắn kéo đầu ngựa, vội vã về phủ.
Vừa về tới Ngân Sam viên đã nhìn thấy ngay mấy tên quản lý lại đang quanh quẩn một chỗ ngoài Ngân Sam viên, thấy hắn về, một tên trong số đó đi lên bẩm: "Từ chủ nhân, không hay rồi. Hôm nay tiểu nhân đến hiệu cầm đồ trong kinh thành, tên chủ quầy nói với tiểu nhân một chuyện..."
Từ Xán thấy là tên quản lý kho, biết hắn thường làm việc với hiệu cầm đồ, mà lần cầm cố này cũng là hắn đi làm, Từ Xán đứng ngoài Ngân Sam viên không đi vào nữa: "Chuyện gì? Đừng ấp a ấp úng nữa, nói ra mau lên!"
"Chủ quầy cầm đồ nói hôm kia nhị phu nhân cầm một túi đồ châu báu đến quầy của hắn, có giấy bỏ vợ của tướng quân làm căn cứ!"
Từ Xán đứng ở đó, nhất thời không hiểu tên quản ký kho đang nhắc đến nhị phu nhân nhà nào. Hắn hoài nghi, hít sâu vào một hơi, hỏi một cách khó tin: "Ngươi nói là nhị phu nhân nhà ai bị bỏ cơ?"
"Ai da, Từ chủ nhân! Chính là nhị phu nhân phủ chúng ta ấy!"
"Trương Quý khốn khiếp!" Từ Xán nghe xong tức giận hầm hầm, giơ chân đạp vào ngực tên quản lý kho khiến hắn ngã ra đất. Đám quản gia, quản lý sự vụ đều chưa từng thấy hắn tức giận thế này, hai mắt trợn trừng đỏ sẫm như muốn nứt ra, bọn họ vội vàng quỳ rạp xuống xin thay tên quản lý kho.
Từ Xán hít sâu vào vài hơi, nhìn trời đang lúc giữa trưa, cúi đầu nói với quản lý kho đang nằm trên đất: "Ngươi đứng dậy đi, lần này ta tạm tha cho. Về sau không được phép nói vớ vẩn nữa. Giữa ban ngày ban mặt tự dưng điên điên khùng khùng, không biết là trúng tà gì."
Mấy tên quản lý dìu tên quản lý kho đang không thở ra hơi, hắn nói đau buồn: "Nếu tướng quân không tin thì có thể gọi người chủ quầy đến đối chất, chúng tiểu nhân cũng vừa đến Phương Phi uyển kiểm tra rồi, đúng là trong phòng nhị phu nhân không thấy rất nhiều trang sức quý, trùng hợp với danh sách chủ quầy cầm đồ đưa ra!"
Đang lúc Từ Xán không biết nói gì thì Cao ma ma vội vàng chạy từ trong viện đến trước mặt hắn bẩm báo: "Tướng quân, tướng quân! Công chúa tỉnh rồi!"
Hắn nghe xong thì mừng rỡ vô cùng, gạt mấy lời vớ vẩn của người hầu sang một bên, hắn nhìn cảnh cáo bọn họ một cái: "Nể mặt công chúa nên lần này ta không so đo với các ngươi." Nói xong thì vội theo Cao ma ma đi.
Vào trong phòng, Ngân Lâm đã tỉnh lại thật, nàng đang được người hầu gái đỡ ngồi dựa vào gối mềm ăn cháo yến. Ngân Lâm vẫn còn rất yếu, cơ thể chẳng có chút sức lực. Từ Xán bước nhanh tới giang tay ôm nàng vào lòng, cầm lấy bát cháo rồi sai hầu gái lui xuống hết, hắn tự mình đút từng thìa một lên miệng thê tử thân yêu.
Ngân Lâm ngẩng đầu nhìn hắn đầy tình cảm. Kiểu nhìn không chớp mắt đấy thật là khiến người ta yêu thương. Từ Xán không kìm được, cúi đầu hôn lên môi trắng bệch của nàng ta một cái, hỏi nàng: "Người còn đau không?"
Ngân Lâm từ từ lắc đầu, chớp mắt vài cái. Bỗng nhiên buồn bã, hai giọt nước mắt to bằng hạt đậu nương theo khóe mắt rơi xuống. Từ Xán đưa tay ra hứng được, nước mắt nóng hổi ở trong lòng bàn tay hắn, làm hắn thương xót không đành lòng. Nhưng chuyện đứa bé qua đời cũng đã khiến hắn đủ đau buồn rồi, hắn cũng không biết an ủi bản thân ra sao, không biết an ủi thê tử thân yêu. Hai người lặng lẽ rơi lệ.
Rất lâu sau, cơ thể Ngân Lâm vẫn còn yếu, vì vậy ngủ thiếp đi.
Từ Xán để nàng nằm ngay ngắn, đặt bát cháo lên bàn cạnh tường, hắn cúi đầu suy nghĩ.
Trời về chiều, bụng Từ Xán phát ra tiếng ùng ục, lúc này hắn mới nhớ ra rằng mình vẫn chưa ăn bữa trưa. Hắn cười ảm đạm, đến nay mấy việc trong nhà cứ quấn lấy hắn, làm hắn bất an mà hay quên cả nhu cầu cơ bản của cơ thể.
Vừa rời khỏi nơi ở của Ngân Lâm thì chợt nghe tiếng Cao ma ma bên ngoài: "Đứa nha đầu điên này còn không mau cút về đi, đừng có mà ảnh hưởng tới thân thể cao quý của công chúa! Nếu ngươi không nghe lời, ta cũng có thể nhốt ngươi vào kho củi!"
Từ Xán cảm thấy kì lạ trong bụng, không biết là ai mà khiến Cao ma ma trở nên chua ngoa thế này. Hắn đi ra phòng khách, nhìn thấy một a hoàn mặt mũi không còn chút máu đang quỳ trước mặt Cao ma ma, khóc sướt mướt: "Cao ma ma, cầu xin người cho tiểu nhân gặp tướng quân! Xin người thương tiểu nhân, cứu cái mạng này của Thu Ngưng! Nhị phu nhân hại chết tiểu nhân rồi!"
Từ Xán nhớ ra đây là đại a hoàn Thu Ngưng hầu hạ Giang Ngưng Phi ở Phương Phi uyển, mấy ngày trước còn xích mích với Giang Ngưng Phi rồi bị phạt nữa. Không biết lần này lại liên quan gì tới Ngưng Phi đây? Hắn muốn nhanh chóng biết tin của Giang Ngưng Phi, vì vậy bước tới, nói với Cao ma ma: "Công chúa đã ngủ rồi. Ngươi vào xem nàng đã ổn chưa. Chỗ này cứ để ta."
Cao ma ma vâng mệnh đi vào. Từ Xán nói với Thu Ngưng: "Ngươi nói đi."
Thu Ngưng nhìn thấy Từ Xán thì như được uống thuốc an thần vậy. Nàng ta dập mạnh đầu ba cái xuống đất, cho tới khi trán bắt đầu tím xanh lại, mới ngẩng đầu lên kể lại đầu đuôi chuyện ngày nàng bị phạt quỳ đó, nhị phu nhân đã lừa nàng ăn "Tam thi não thần đan" như thế nào. Thu Ngưng là một a hoàn thông minh lanh lợi, bình thường quen thói khiêu khích kẻ khác, lúc này kể những chuyện này ra thì vô cùng mạch lạc rõ ràng.
Từ Xán chú tâm lắng nghe, lúc nghe đến đoạn trong phòng nhị phu nhân giấu một gã "tôn sư" cả tháng trời, cả người bất giác run rẩy. Hắn không ngờ Giang Ngưng Phi dám vụng trộm với nam nhân sau lưng hắn, còn ngủ cùng giường, còn...
Từ Xán không dám nghĩ nữa nhưng trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh thân thể trắng nõn nà của Giang Ngưng Phi khép nép bên người nam nhân không quen kia.
Nói như vậy thì lần này nàng rời phủ thật sao? Không quay đầu lại, im lặng ra đi —— Là vì tên đàn ông đó!
Từ Xán chầm chậm nắm chặt hai bàn tay đang đặt trên đùi.
Thu Ngưng khóc lóc, nói: "Tội nô tỳ đáng chết ngàn lần, nhưng thật sự là do nhị phu nhân đã khống chế nô tỳ bằng "Tam thi não thần đan" của Tô mặt ngựa trên Hắc kỳ trại, nô tỳ không thể không giúp bọn họ giấu diếm tình cảm. Lúc nhị phu nhân đi chỉ nói đi mấy tháng sẽ về, nào biết người đã quyết định không quay đầu lại nữa! Người nói sau này sẽ thường xuyên đưa tiểu nhân thuốc giải, nào biết đó đều là nói dối, tất cả đều là lừa gạt!"
Từ Xán nghe được mấy từ quan trọng, vội đứng lên, tiến tới hai bước, đứng trước mặt Thu Ngưng: "Ngươi nói gì? Cái gì mà không quay đầu lại? Làm sao mà ngươi biết được?"
Thu Ngưng liền lấy ra một bức thư: "Từ chủ nhân, đây là bức thư mà hôm đó nhị phu nhân để lại cho người. Nói là đến lúc Từ chủ nhân tìm thấy nó trên người tiểu nhân thì mới được đưa ra. Đêm qua Thu Ngưng càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, mới mở thư ra xem thì liền biết nhị phu nhân đã quyết định một đi không trở lại!"
"Chết tiệt!" Từ Xán chửi to. Thu Ngưng sợ khiếp ngã ngồi trên đất. Nàng giơ tay ôm lấy đầu mình, sợ hắn tức giận đánh nàng thì máu me rơi đầy.
Từ Xán đi đi lại lại, đi vài vòng lại nhớ tới bức thư nọ. Hắn đến trước mặt Thu Ngưng cầm lấy bức thư, rút lá thư ra, đọc lướt rất nhanh, chẳng qua là "Hôm nay phu quân đuổi thiếp khỏi cửa, từ nay hai ta chia tay hai đường, không ngày gặp lại" vân vân... Còn nói mấy câu tương tự như "Sau này phu quân phải chăm sóc công chúa cho tốt, đừng để nàng theo gót thiếp".
Ngày đó, lúc Ninh Phi viết thư đã nghĩ kỹ, viết mấy câu mắng Từ Xán chẳng bằng viết mấy lời như lùi một bước trời cao biển rộng... tránh Từ Xán đem bức thư này đến phủ nha để vạch trần việc bỏ vợ không có thật.
Từ Xán đọc, coi như nàng vẫn còn tình cảm với mình, không giống kiểu bỏ nhà theo nam nhân. Chỉ cần không phải vậy thì chuyện gì cũng có thể cứu vãn. Nghĩ mãi nghĩ mãi lại nhớ ra cái tát đau rát trên mặt nàng. Có lẽ hắn đã sai thật, là hắn quá xúc động nên làm nàng tổn thương... Nhưng dù có tổn thương tới mức nào cũng không thể nói ra những lời ngốc nghếch như "phu quân bỏ thiếp" chứ, nhất định là nàng rất đau buồn, dù gì thì đó cũng là lần đầu tiên hắn đánh nàng.
Về phần những lời Thu Ngưng vừa nói cũng không thể tin toàn bộ. Có thể là mấy hôm nay nàng ta thấy trong phủ bị kiểm tra nghiêm ngặt, sợ là việc giúp nhị phu nhân rời phủ bị bại lộ nên mới ra tự thú, sau đó để thoát tội nên nói mấy câu nói dối đến đứa ngốc cũng phải lăn ra cười kia.
Từ Xán thở dài một hơi, cố gắng không tức giận, hắn hỏi Thu Ngưng: "Lời của nha đầu nhà ngươi cũng quá hoang đường rồi, sao có thể có người của Hắc Kỳ trại trong phủ ta được. Huống hồ ta làm quan trong triều bao nhiêu năm, cũng chưa tưng nghe qua Tô mặt ngựa chế ra cái gì mà "Tam thi não thần đan", đây là chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta xem."
Thu Ngưng sợ Từ Xán nghĩ rằng mình vì thoát tội mà nói dối nên lại kể tỉ mỉ thêm một lần nguyên nhân hậu quả, còn cẩn thận rút ra một hộp gấm. Bên trong chứa đầy những viên thuốc giải mà Ninh Phi đưa cho nàng ta trước khi rời kinh.
Từ Xán nhận lấy xem, không thấy gì đặc biệt cả. Hắn cầm lên ngửi ngửi —— Một mùi hôi thối dưới nách của nam nhân xộc thẳng vào mũi...
Hắn quát lớn: "Đồ a hoàn ngu ngốc! Đây là gì ngươi có biết không hả!" Vừa quát vừa ném viên thuốc lên đầu Thu Ngưng. Viên thuốc đen sì vẫn còn chút đàn hồi, nó nảy lên rồi mới đáp xuống đất cách mấy bước chân, sau đó lăn ra xa.
Thu Ngưng không hiểu vì sao Từ Xán lại tức giận, mà nàng ta lại coi viên thuốc nó quý ngang tính mạng, vội vàng lết tới nhặt lên, giữ cẩn thận trong lòng bàn tay, cũng không để ý bề mặt thuốc đã dính đầy bụi.
Từ Xán sai người đánh Thu Ngưng đuổi khỏi phủ, vẫn chưa hết giận.
Hắn càng nghĩ càng thấy bực không chịu nổi. Gần đầy vì chuyện của hai vị phu nhân nhà hắn mà khó chịu muốn chết. Cứ tưởng chỉ phạt nàng nhẹ nhàng một lần, để sau này nàng yên phận mà sống, quan hệ tốt với Ngân Lâm, ai ngờ nàng lại chơi trò bỏ nhà đi với hắn.
Hắn hậm hực vứt bức thư trên mặt đất, dẫm mạnh lên mấy cái vẫn không hết giận, quát lớn: "Người đâu! Lập tức đi báo quan! Bắt bằng được nhị phu nhân về!"
Người hầu đầy tớ thì cũng chỉ tìm được trong phạm vi nhà, nếu muốn đến nhà trọ khám khách khứa thì cần phải có công văn của phủ nha mới được.
Lúc này, ngoài cửa có người tới bẩm báo, hắn chạy vào trong, vẫn còn thở hổn hển. Từ Xán nhìn hắn, đúng là tên dắt ngựa mà sáng nay được phái đi nghe ngóng chuyện dân chúng bàn tán.
Tên dắt ngựa vẫn chưa kịp hít thở bình thường lại, hắn nói: "Đại nhân, không hay rồi. Thuộc hạ đi dò la xem dân chúng đang đồn đại gì, bọn họ lại nói người đuổi nhị phu nhân rồi chứ. Thuộc hạ chửi họ nói hươu nói vượn, họ nói đây là tin tức từ đám nha sai. Lúc đầu thuộc hạ nghĩ chuyện này không thể nào là thật, nhưng vẫn lo lỡ như thế nào, vậy là đến phủ nha, dùng thẻ bài phủ chúng ta để kiểm tra giấy tờ... Ai... Ai ngờ được... trên giấy tờ... trên giấy tờ có cả giấy bỏ vợ đầy đủ chữ ký của người. Nha sai còn nói rằng hôm đó hắn cũng đã chuyển hộ tịch cho nhị phu nhân rồi!"
Từ Xán nghe xong đầu gối mềm nhũn, hắn ngã ngồi trên ghế bành, run run hỏi: "Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa!"
Tên dắt ngựa lại kể từ đầu chí cuối một lần, Từ Xán run rẩy cầm lấy chén trà đưa lên bên miệng, uống vài ngụm, vẫn cảm thấy miệng khô rát muốn nứt ra, tinh thần bất an, hắn thì thào: "Không thể nào. Ta chưa từng viết giấy bỏ vợ, tuyệt đối không thể..."
Nói xong thì vịn bàn đứng dậy: "Đi, ta phải đi xem xem bên phủ nha làm ra trò gì để làm nhục ta!"
Đến giờ hắn vẫn không tin Giang Ngưng Phi dám bỏ hắn, càng không tin nàng bỏ đi cùng nam nhân.
Đến cổng phủ, vừa lúc thấy một chiếc kiệu mà xanh lam tới, một người có tuổi râu tóc đã bạc phơ bước xuống. Là Chương thái y của Thái y viện. Từ Xán đoán chắc là hôm qua mời họ nghiên cứu hồng hoa đã có kết quả rồi, nhưng bây giờ hắn chẳng còn tâm trí đi nghe chuyện này. Đầu óc đều đang nghĩ xem cái giấy bỏ vợ kia là từ đâu mà ra, nữ nhân kia bỏ hắn thật rồi sao, không cần hắn nữa...
Hắn hàn huyên cùng Chương thái y vài câu, hẹn lúc khác gặp xong vội vàng lên ngựa chạy tới phủ nha kinh thành.
Ra gặp hắn là phủ doãn kinh thành Hoài Trung. Từ Xán nói rõ vì sao hắn tới, tạm thời không đề cập đến chuyện muốn xem hộ tịch mà chỉ nói rằng nhị phu nhân bỏ nhà đi, xin phủ nha phát thông báo truy nã để tiện cho hắn đi điều tra từng nhà.
Vừa mới nói xong ý định, phủ doãn còn chưa kịp mở miệng thì Từ Xán đã nghe thấy có người thì thầm cười cợt sau lưng hắn: "Tên lòng lang dạ thú này đuổi thê tử lấy lúc nghèo hèn, giờ mới biết mình hiểu nhầm người ta, lại đi tìm người, đúng là ○X#@**..."
Từ Xán quay đầu trừng mắt nhìn, thấy mấy tên nha sai đang chụm đầu buôn chuyện, giống như đang nói nhỏ cho nhau nghe, nhưng âm lượng lại cố tình để mức "đủ" cho hắn nghe được. Mấy nam nhân đó tản ra hết, giống hệt phản ứng của dân chúng hồi sáng vậy.
Phủ doãn bày ra bộ mặt khó coi, nói với hắn: "Bản quan không thể đáp ứng yêu cầu của Từ tướng quân."
"Xin hỏi phủ doãn có gì khó khăn sao?" Từ Xán nghe mấy lời bàn tán của bọn nha sai, lại thấy liên quan tới việc đuổi vợ, hắn càng ngày càng thấy có gì đó không đúng, mặt mũi trắng bệch, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Phủ doãn trả lời: "Hôm trước Từ tướng quân đã đuổi Giang Ngưng Phi ra khỏi phủ rồi, có giấy bỏ vợ mà tướng quân kí tên lên đó làm chứng. Hôm nay không phải tướng quân đã sai người dắt ngựa của phủ đến đây kiểm tra giấy tờ hộ tịch rồi sao, nếu như vẫn không tin thì có thể cùng đi xem lại với bản quan."
Cho đến khi trở về Ngân Sam viên, đầu óc Từ Xán vẫn đang quẩn quanh hàng chữ ngay ngắn trên tờ giấy bỏ vợ kia. Trường học không nhận học sinh nữ, mà Từ phụ Từ mẫu cũng không có nhiều tiền tới mức thuê thầy giáo về dạy tại nhà, vì vậy chữ viết của Giang Ngưng Phi là do hắn tận tay dạy nàng từng nét một. Hắn có thể nhận ra ngay. Nhưng bên dưới lại có chữ kí của hắn, người khác không thể giả được.
Khi đó hắn ngỡ ngàng một hồi, nhớ ra tờ giấy này hắn biết, chính xác là trang giấy sổ sách mà phủ hắn từng dùng. Vội vàng sai người về nhà tìm sổ sách, đợi hơn nửa canh giờ mới thấy tên quản lý sổ sách khiêng cả hòm tới phủ nha. Hắn và phủ doãn Hoài Trung cùng giở ra xem từng quyển một, nhưng không thể thấy quyển nào cùng loại giấy kia.
Tên quản lý sổ sách nói không chắc chắn lắm, rằng số sổ này từng qua tay nhị phu nhân, hình như thiếu đi vài quyển. Có lẽ là muốn hủy chứng cớ nên quyển sổ bị xé tờ giấy đó ra cũng đã bị vứt đi rồi.
Từ Xán nghĩ: "Chẳng lẽ lại thế? Nàng lấy lại giấy bán thân của mình, đổi tờ giấy bỏ vợ vào, sao nàng lại không hiểu chuyện vậy? Lẽ nào nàng không biết cuộc sống gian nan, nữ nhân như nàng dù có học văn tập võ thì cũng chẳng có đường sống không?" Lại nghĩ: "Chẳng lẽ chuyện dan díu với nam nhân mà Thu Ngưng nói là thật?"
Hắn đứng trong Ngân Sam viên, mặc gió lạnh thổi thốc vào mặt. Rất lâu sau đó, tâm trạng hoảng hốt và ngẩn ngơ mất dần, cuối cùng là sự tức giận khi bị phản bội.
Thôi vậy, nàng ta muốn đi cũng tốt. Dù gì nàng ở lại đây càng ngày càng không chịu nghe lời, chi bằng để nàng rời đi khi vẫn giữ được hình ảnh tiểu cô nương ngây thơ nhanh nhẹn trong lòng hắn, đỡ cho sau này trở mặt thành thù.
Từ Xán tóm lấy cành thông khô bên cạnh chĩa ngang ra, nắm chặt trong tay rồi bẽ gãy thành khúc, nói nhỏ:"Nàng đã muốn đi như vậy, nàng đã muốn mỗi người một nơi thì nàng cứ đi đi, đi mà chịu khổ đi, đừng có trở về cho người ta khinh!"
Tác giả :
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu