Night Of Love (Đêm Tình Yêu)
Chương 4
Meg mất một đêm dài không ngủ đau đớn với lời đề nghị của Steven. Cô thật sự không thể tin được anh lại nói một điều như thế, hay tin anh thật sự hy vọng cô sẽ chấp thuận. Làm sao mà nhiệt tình sôi nổi của anh có thể chuyển sang sự khinh miệt trong một thời gian ngắn đến thế? Chắc hắn là vì điều cô đã nghĩ tới: anh không muốn gì hơn sự trả thù bởi vì cô đã chạy trốn anh. Nghĩa là sự giải thích của cô đã rơi vào đôi tai điếc đặc. Hay có lẽ anh không muốn tin vào điều đó. Và phải chăng anh quá lầm lẫn, sau tất cả? Anh chính là người đã đẩy cô đi. Anh đã nói cô hãy đi khỏi đời anh.
Bây giờ cô ước rằng cô đã nhắc anh về thực tế đó một cách cương quyết hơn. Nhưng ảnh hưởng của giọng nói chậm rãi kéo dài của anh đã làm cô quên đi mọi thứ.
Gạt tay anh ra và tự lột áo mình với đôi tay run rẩy trong khi anh cay nghiệt cười nhạo các nỗ lực của cô.
“Điều đó thật là tàn nhẫn, Steve” cô đã khàn khàn thốt lên, nhìn chằm chặp vào anh khi cuối cùng cô cũng có thể bình tĩnh khôi phục lại được nét mặt. “Thật sao? Thực tế là tôi muốn thế” anh đã nói. “Và lời đề nghị vẫn còn hiệu lực. Ngủ với tôi và tôi sẽ kéo vũ đoàn yêu quý của em ra khỏi nguy cơ phá sản. Em cũng sẽ không phải lo về chuyện có thai.” anh nói thêm khi bắt đầu khởi động xe “Tôi sẽ bảo vệ em tránh khỏi điều đó đến hơi thở cuối cùng của mình. Em biết đấy, Meg, bây giờ điều cuối cùng trên thế giới tôi muốn là bị cột vào em bởi một đứa trẻ.” Đôi mắt anh còn nhấn mạnh thêm tác động, chậm rãi di chuyển khắp người cô như thể anh có thể thấy mọi thứ dưới quần áo cô. “Tất cả điều tôi muốn là để cho sự điên rồ này kết thúc đi, một lần và mãi mãi.”
Như thể nó cũng đã từng là như thế, cô đột nhiên nghĩ, khi anh bỏ cô lại cửa nhà mình không nói một lời và lái xe đi. Sự điên rồ, như anh đã gọi tên nó, vẫn chỉ là một điều ngắn ngủi, bởi vì cô đã chọn con đường dễ dàng là ra đi bốn năm trước. Cô không thừa nhận nỗi sợ hãi của mình và mối nghi ngại về sự thân thiết với anh, hay chất vấn anh về Daphne. Cô phát sợ phải nói điều cô đã nghĩ, thậm chí còn sợ hơn nữa phải chiến đấu giành tình yêu của anh. Thay vào đó, cô nghe lời những người khác - cha anh và mẹ cô, những người muốn cô có một sự nghiệp múa balê và không bao giờ vướng vào chuyện có thai đầy rủi ro.
Nhưng động cơ của Steven thậm chí còn ít rõ ràng hơn. Cô thường kín đáo nghĩ rằng Steven chỉ hơi lạnh lùng trong cách biểu lộ cảm xúc thôi, rằng có lẽ anh sẽ thoải mái hơn khi giai đoạn đính hôn của họ chấm dứt. Sự tìm hiểu của anh về cô rất miễn cưỡng, mang sức ép, như thể nó hoàn toàn trái với lý trí minh mẫn của anh. Lúc đó, Meg đã nghĩ rằng tình yêu là điều gì đó anh sẽ không bao giờ hoàn toàn hiểu rõ. Cuộc đời anh chỉ biết chút ít về nó. Cha anh muốn có một con rối ông có thể điều khiển. Mẹ anh xa cách anh từ khi anh vẫn còn là một đứa trẻ, không thể hiểu được bản tính dữ dội của anh chứ chưa nói đến đối mặt với những quyết định quyết đoán của anh trong mọi vấn đề.
Steve đã lớn nên thành một người cô độc. Anh vẫn thế. Anh có thể dùng một người đàn bà để giải toả những thèm khát sinh lý của mình, nhưng anh né tránh những gần gũi tình cảm. Meg đã cảm thấy điều đó, dù là ở tuổi 18. Ở khía cạnh nào đó, nó chính là một phần rất riêng biệt của Steve làm cô phải trốn tránh. Cô có đủ khôn ngoan để biết rằng tình yêu và khao khát anh dành cho cô sẽ không bao giờ có mối liên hệ. Bây giờ nhớ lại, luôn luôn, trong những ngày ấy, còn là nỗi sợ phi thực tế của cô về việc sinh nở. Bây giờ cô tự hỏi phải chăng mẹ cô đã nuôi dưỡng nỗi sợ đó một cách thái quá, để ép cô đi theo con đường bà mong muốn. Mẹ cô là một người thích thao túng người khác chính hiệu. Giống như cha của Steve.
Đêm qua, Meg đã chạy nhào lên gác, gọi với lại một câu chúc ngủ ngon tới anh trai mình còn đang ngồi xem một bộ phim chiếu muộn trong phòng khách. Cô đã cố kìm chế cho đến khi vào đến phòng mình, và rồi những giọt nước mặt giận dữ ào ào tuôn rơi.
Một đêm ân ái để đổi lại sự hỗ trợ tài chính. Anh thật sự nghĩ rằng bản thân cô nghèo túng đến thế? Ôi, Steven có thể giữ hơi thở của mình cho đến khi cô cầu anh giúp đỡ tài chính, cô cuồng nộ nghĩ. Kiểu gì thì vũ đoàn của cô sẽ xoay xở được. Cô sẽ không đáp ứng điều kiện phi lý của anh, dù là để cứu vãn sự nghiệp của mình.
Lúc Meg tỉnh dậy và đi xuống nhà vào buổi sáng hôm sau, David đã đến văn phòng. Đầu cô đau và mắt cá chân cũng đau kinh khủng do hậu quả của việc cô chạy lên gác tối hôm trước. Dầu vậy, cô không thể nhìn lâu vào mắt mình ở trong gương, để nhớ lại cô đã dễ dàng nhượng bộ cho nhiệt tình nóng bỏng của Steven đến mức nào. Cô không hề có một kháng cự nào khi cô ở gần anh trong vòng một bước chân.
Cô rửa mặt, đánh răng và ăn sáng. Cô đi đến bệnh viện để trị liệu chấn thương và sau đó quay về nhà rồi tập giãn cơ trong vài phút. Trong lúc đó, cô nghĩ đến Steven và đam mê giữa họ đã bùng nổ thế nào. Điều đó chẳng giúp ích cho tâm trạng của cô.
David về nhà với vẻ bối rối.
“Tại sao anh có vẻ ủ rũ thế?” Cô nhẹ nhàng trêu chọc anh.
Anh liếc nhìn cô. “Gì cơ? Ồ, không có gì” anh nói nhanh và mỉm cười. “Nếu em không nấu nướng gì, hay là ta ra ngoài ăn thịt bò nhỉ?”
Cô nhướn mày “Thịt bò?”
“Thịt bò. Anh tự nhiên thích nhai gì đó.”
“Au. Một ngày tồi tệ à anh?” cô lầm bầm.
“Cực xấu!” anh nhún vai. “Nhân tiện, Ahmed đã nói là anh ta muốn đi cùng, nếu em không phiền.”
“Chắc chắc không!” cô mỉm cười “Em thích anh ta.”
“Anh cũng thế. Nhưng đừng quá gần gũi anh ta.” Anh lưu ý. “Có vài thứ đang xảy ra mà em không hề biết, sẽ an toàn hơn cho em nếu không biết. Nhưng Ahmed không đơn giản như anh ta tỏ vẻ đâu.”
“Thật sao?” cô tò mò. “Kể thêm đi anh.”
“Em sẽ phải cậy răng anh thôi.” Anh nói “Anh không muốn mạo hiểm để nhận thêm những chỉ trích thô lỗ từ sếp nữa. Hôm nay, anh ta có vẻ điên máu. Một trong những thư ký đã ném một cái đèn bàn vào anh ta và rời khỏi công ty mà không thèm lấy lương!”
“Thư ký của Steven á?”
“Thực tế đúng là vậy.” anh tặc lưỡi “Những người khác thì lảng đi. Nhưng Daphne thì không. Anh đoán cô ấy đã biết anh ấy lâu rồi nên có thể kiềm chế anh ấy.”
Tim Meg ngừng đập. “Daphne - Phải Daphne mà anh ấy đã ngủ cùng trong khi em và anh ấy đã đính hôn không?”
David nheo mắt, “Anh không nghĩ là họ có thân mật như thế, và chắc chắn là không kể từ sau khi anh ấy cầu hôn em. Nhưng, đúng, họ đã quen biết nhau nhiều năm rồi.”
“Em biết.”
“Cô ấy là lý do em đã tranh cãi với anh ấy. Là lý do em đã bỏ đi, theo như anh nhớ.”
Cô hít một hơi dài. “Là một phần lý do”, cô sửa lại. Cô nặn ra một nụ cười. “Thực tế là cô ấy đã cho em một đường lui đúng lúc. Em sẽ không bao giờ có cơ hội để tiếp tục việc học tập ở New York nếu em cưới Steven có phải không ạ?”
“Em đã không cho một người đàn ông đến gần em từ sau khi em rời Wichita.” David nghiêm túc nói “Và đừng nói với anh đó là vì không có thời gian cho các quan hệ xã giao.”
Cô hất cằm lên “Có lẽ chuyện với Steve là một hành động không thể cho phép” cô nói với một nụ cười bí hiểm. “Hay có lẽ anh ấy đã dạy em một bài học cay đắng về tình yêu của đàn ông.”
“Steve không như anh ấy tỏ vẻ đâu” anh đột nhiên nói “Anh ấy có một tâm hồn nhạy cảm, bất chấp tất cả các biểu hiện anh ấy tỏ ra. Anh ấy thật sự tổn thương khi em bỏ đi. Anh không nghĩ anh ấy đã quên được em đâu”.
“Niềm kiêu hãnh của anh ấy không quên, chính anh ấy đã thừa nhận điều đó” cô đồng ý. “Nhưng anh ấy chưa bao giờ yêu em. Nếu có, làm sao anh ấy có thể đi với Daphne được?”
“Đàn ông làm những điều lạ lùng khi họ cảm thấy bị đe doạ.”
“Em chưa bao giờ đe doạ anh ấy.” cô cằn nhằn.
“Không ư?” Anh đút tay vào túi quần và dò xét gương mặt cô vừa quay đi. “Meg, trong tất cả những năm chúng ta quen biết nhà Ryker, Steve chưa bao giờ để người đàn bà nào loanh quanh bên anh ấy quá hai tuần lễ. Anh ấy né tránh mọi cuộc trò chuyện về sự ràng buộc hay hôn nhân. Vậy mà anh ấy đã đưa em ra ngoài một lần và bắt đầu nói đến chuyện đính hôn.”
“Em là một điều mới lạ” cô nhả ra từng từ.
“Em thật sự là thế. Em làm tan chảy bức tường băng giá dựng quanh anh ấy và làm anh ấy cười, làm anh ấy trẻ lại. Meg, nếu em có thật sự nhìn vào anh ấy, em sẽ thấy anh ấy thay đổi nhiều thế nào khi anh ấy ở bên em. Steven Ryker sẽ nhảy vào gầm xe bus nếu em yêu cầu anh ấy làm thế. Anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì vì em. Bất cứ điều gì.” Anh lặng lẽ nói thêm. “Cha anh ấy không muốn Steven cưới em vì ông ấy nghĩ Steve sẽ mù quáng đứng về phía em trong một cuộc chiến tranh giành quyền lực.” Anh mỉm cười với vẻ bị sốc của cô. “Em không biết rằng mọi người đã điều khiển em vì lợi ích của chính họ phải không? Em và Steven chưa bao giờ có cơ hội, Meg ạ. Em cảm thấy bị đẩy vào thế kẹt và đã làm chính xác điều em định làm. Và người thật sự trả giá là Steven già nua tội nghiệp, với tình yêu đầu tiên trong cuộc đời anh ấy”
“Anh ấy không yêu em.” cô nghẹn ngào.
“Đúng vậy. Anh ấy thờ phụng em. Anh ấy không thể rời mắt khỏi em. Mọi điều anh ấy làm trong một tháng dài hai người đính hôn đó đều chỉ là vì muốn làm em hài lòng, mọi suy nghĩ của anh ấy đều là vì sự vui vẻ của em, hạnh phúc của em.” Anh lắc đầu “Em còn quá trẻ để nhận ra điều đó, phải không em?”
Cô cảm thấy như thể chân cô không mang nổi mình nữa. Cô ngồi xuống một cách nặng nhọc “Anh ấy chưa bao giờ nói một lời nào”
“Anh ấy có thể nói gì? Anh ấy không phải là kiểu người thích cầu xin. Em đã bỏ đi. Anh ấy đoan chắc rằng em chỉ quan tâm đến anh ấy một cách hời hợt. Anh ấy uống say. Chè chén ầm ĩ. Anh ấy đã làm thế ba ngày liền. Rồi anh ấy quay lại với công việc với một sự thù hận và bắt đầu kiếm tiền với đôi tay xiết chặt. Đó là khi những người đàn bà bắt đầu xuất hiện, hết người này đến người khác. Họ làm tê liệt nỗi đau của anh ấy, nhưng vết thương lòng thì vẫn còn đó. Chẳng có ai có thể chữa lành cho anh ấy, trừ việc nhìn anh ấy chịu đựng và giả vờ như không nhận thấy anh ấy nắm chặt tay mỗi lần tên em được nhắc đến.”
Cô ôm lấy mặt.
Anh đặt một tay lên vai cô an ủi. “Đừng tự trách mình. Cuối cùng thì anh ấy cũng đã quên em, Meg. Mất một năm và khi anh ấy vượt qua được điều đó, anh ấy trở thành một người đàn ông tốt hơn. Nhưng không còn là người đàn ông trước nữa. Anh ấy đã mất và được điều gì đó cùng một lúc. Nó làm anh ấy khó khăn hơn để biểu lộ tình cảm.”
“Em không phải con ngốc” cô nói nặng nề, vuốt ngược mái tóc xõa. “Em yêu anh ấy thật nhiều, nhưng em sợ anh ấy. Đôi lúc, anh ấy dường như quá xa cách, như thể anh ấy không thể chịu nổi việc nói chuyện với em về bất cứ điều gì riêng tư”
“Em cũng thế” anh chỉ trích.
Cô cười rầu rầu “Dĩ nhiên em thế rồi. Em đã kiềm nén và thu mình lại một cách vô thức, và em không thể tin một người đàn ông như thế muốn cưới em. Khi đó, em đã kính sợ anh ấy. Bây giờ, em vẫn còn kính sợ anh ấy, một chút thôi. Nhưng giờ thì em hiểu anh ấy nhiều hơn... giờ thì đã quá muộn rồi.”
“Em chắc chắn như vậy sao?”
Cô đã nghĩ cả đêm qua, về nhiệt tình mãnh liệt của anh, về nỗi đau và nỗi khổ sở khi nghe lời đề nghị của anh. Cô chậm chạp gật đầu. “Vâng, David” cô nói ngước đôi mắt xanh dương ngập đầy đau khổ nhìn anh “Em sợ là thế.”
“Anh rất tiếc.”
Cô đứng lên “Không phải người ta nói rằng mọi thứ luôn luôn hướng tới điều tốt đẹp nhất sao?” cô vuốt nhẹ váy “Chúng ta sẽ đi ăn ở đâu?”
“Nhà hàng Castello. Và anh rất tiếc phải nói với em là Steve cũng đi cùng.”
Cô ghét phải đối mặt với anh, nhưng cô không phải kẻ hèn nhát. Cô chỉ khẽ nhún vai “Vậy thì em sẽ đi thay đồ.”
Anh nói với cô thời gian họ cần rời nhà đi và bỏ đi gọi một cuộc điện thoại.
Cô lên gác “Mình nghĩ mình sẽ mặc cái gì đó màu đỏ.” cô giận dữ thì thầm với chính mình. “Với cổ áo chữ V, khoét sâu đến tận mắt cá chân, và xẻ dọc cả hai bên...”
Cô chẳng có cái gì giống như thế, nhưng chiếc đầm đỏ cô vừa lôi ra có quai đeo nhỏ như mì sợi. Nó vừa khít người, khêu gợi. Cô thả mái tóc hoe vàng buông lơi quanh bờ vai và trang điểm đậm hơn thường lệ. Cô có vài món trang sức cổ, đính kim cương. Cô lấy nó ra khỏi két và cũng đeo vào. Bài hát về việc ra ngoài trong một chiến thắng rực rỡ ngân nga trong đầu cô. Cô sắp đá Steven Ryker xuống địa ngục.
Như David đã nói, anh ấy thật sự ở nhà hàng. Nhưng anh không cô đơn. Và trái tim đáng thương của Meg đã chìm xuống khi cô nhìn thấy người đang ngồi cùng anh: một cô nàng tóc vàng bạch kim lả lơi, đầy nhục cảm với nước da rám nắng mịn màng, mặc một chiếc váy đầm đen có lẽ có giá gấp đôi cái váy của cô. Dĩ nhiên, đó là Daphne, dán vào tay Steve như thể cô ta là một mẩu xơ vải đắt tiền. Meg cố nặn ra một nụ cười sáng lạn khi Ahmed đứng dậy từ bàn, với một bộ vest đen thanh lịch, và nụ cười cảm kích rành rành khi cô và David đến nơi.
“Tiểu thư làm tôi thấy hớ hênh” anh ta nói, cầm lấy tay cô và cúi chào trước khi anh ta hôn lên mu bàn tay theo một cách rất nịnh đầm. “Tôi sẽ cắn lưỡi mình và nén lại những từ ngữ đang nhộn nhạo trong miệng tôi.”
Meg cười phá lên sung sướng “Nếu anh định đề nghị tôi gia nhập vào hậu cung của anh” cô phản bác một cách ranh mãnh “sợ là anh sẽ phải chờ cho đến khi tôi quá già để có thể múa.”
“Tôi đã bị phá huỷ.” anh ta nặng nề nói.
Steven nhìn chằm chằm cô, đôi mắt ánh bạc ánh lên nguy hiểm. “Một lựa chọn màu sắc thú vị làm sao, Meg.” anh thầm thì.
Cô khẽ nhún gối chào, nhăn mặt khi cô lại làm mắt cá chân đang chấn thương bị đau với hành động đó. “Đó là chiếc váy yêu thích của em đó. Anh không nghĩ nó hợp với em sao?” cô hỏi với một vẻ thách thức trong mắt.
Anh rời cái nhìn chằm chằm của mình đi như thể những từ ngữ đó làm anh xấu hổ.
“Không, tôi không cho thế.” anh cứng ngắc nói “Ngồi đi, David.”
David giúp Meg ngồi xuống ghế cạnh Ahmed và chào Daphne.
“Làm thế nào mà em xử lý được điều này?” David hỏi cô.
“Anh ấy thích những thứ bị ném vào mặt mình, phải không, Steven, anh yêu?” Daphne cười phá lên. “Em đã được thuê lại với mức lương cao hơn. Anh cũng nên tự thử làm thế.”
“Không, cảm ơn” David thở dài “Anh sẽ được khiêng tới thang máy cùng các vết thương của mình.”
“Em không nghĩ Meg là người thích ném đồ, phải không, bạn thân mến?” Daphne hỏi.
“Chúng ta cùng tìm hiểu xem?” Meg trả lời, nhấc cốc nước của cô lên với một cái liếc mắt đầy ẩn ý hướng sang Daphne.
David đặt một tay lên eo cô, bị sốc vì phản ứng của cô.
“Tha lỗi cho tôi nếu tôi đã làm cô bực mình.” Daphne nói nhanh. Cô có vẻ còn hơn cả ngạc nhiên. “Lạy Chúa, tôi cho là, tôi chỉ mở miệng và các từ ngữ cứ thế tuôn ra.” Cô nói thêm với một cái liếc mắt xin lỗi đầy căng thẳng hướng về Steven.
Steven đang đông cứng và đôi mắt anh không hề rời mắt Meg.
“Không cần xin lỗi” Meg nói một cách cứng nhắc. “Tôi ít khi để ý đến sự xúc phạm, thậm chí khi người ta cố tình ám chỉ tôi”.
Steven có vẻ không thoải mái và không khí quanh bàn trở nên ngột ngạt.
Ahmed đứng lên, hướng tay đến chỗ Meg. “Tôi sẽ rất vinh dự được mời em khiêu vũ với tôi” anh đề nghị.
“Tôi rất vinh dự nhận lời” Meg tránh đôi mắt Steven khi cô đứng lên và để Ahmed dẫn cô tới sàn nhảy.
Anh ta ôm cô rất vừa phải. Cô thích vẻ ngoài chỉn chu của anh ta và gương mặt đẹp trai với đôi mắt đen long láy như nước đang mỉm cười nhìn xuống cô. Nhưng không hề có tia lửa nào khi anh ta chạm vào cô, không có nỗi đau rộn ràng của chiếm hữu và được chiếm hữu.
“Cảm ơn” cô nói nhẹ nhàng “Tôi nghĩ là anh đã cứu vãn buổi tối nay.”
“Daphne không có ác ý, mặc dù có thể em nghĩ thế” anh nói dịu dàng “Đó hiển nhiên là điều Steven đã cảm thấy với em.”
Meg xúc động, hạ mắt xuống chiếc áo sơ mi trắng của anh ta “Đúng vậy.”
“Nhảy như này... có làm em đau không?” anh ta đột nhiên hỏi khi cô hơi thiếu duyên dáng và nặng nề ngả vào anh.
Cô nuốt nghẹn “Mắt cá chân em vẫn còn đau.” cô nói chân thành. “Và chưa tiến triển nhiều như em đã hy vọng” Đôi mắt cô nhìn lên với nỗi hoảng hốt sâu trong mắt. “Nó đã bị bong gân tồi tệ...”
“Và múa là cuộc đời em”
Cô gặm môi dưới, nhăn mặt khi cô di chuyển cùng anh trong tiếng nhạc chầm chậm “Nó phải là thế” cô nói một cách kỳ quặc.
“Tôi có thể chen ngang chứ?”
Một tiếng nói trầm sâu, đột ngột và không thể lờ đi trừ phi muốn cãi lộn. “Dĩ nhiên rồi.” Ahmed nói, mỉm cười với Steven “Cảm ơn, tiểu thư.” anh mềm mỏng nói thêm và lùi lại.
Steven kéo Meg lại gần anh, hơi quá gần, và cố định cô ở đó với một cánh tay dài, mạnh mẽ khi anh dẫn cô theo tiếng nhạc.
“Mắt cá chân em bị đau” cô nói lạnh lùng “và em không muốn nhảy với anh.”
“Tôi biết.”
Anh nghiêng mặt cô hướng lên anh và xem xét quầng thâm dưới mắt cô, làn da nhợt nhạt “Tôi cũng biết vì sao em mặc váy đỏ. Có liên quan đến điều tôi đã nói với em tối qua, phải không?”
“Đúng chóc.” cô nói với một nụ cười lạnh nhạt.
Anh hít một hơi dài. Đôi mắt ánh bạc trượt suốt chiều dài mái tóc gợn sóng của cô, xuống bờ vai lộ trần. Chúng rơi xuống bờ ngực cô, nơi chiếc cổ chữ V với đường viền để lộ đường cong mềm mại và quai hàm anh cứng lại. Cánh tay sau lưng cô trở nên căng thẳng.
“Em có làn da mềm mại nhất tôi từng chạm vào” anh nói một cách cộc cằn. “Mềm mại, ấm áp và mỏng manh. Tôi không cần chiếc váy này để nhắc tôi nhớ rằng tôi không thể suy nghĩ một cách lành mạnh khi em ở trong tầm với của tôi.”
“Vậy thì anh hãy tránh xa ra.” cô phản pháo “Tại sao anh không đưa Daphne về nhà cùng anh và quyến rũ cô ấy? Nếu anh không còn loanh quanh ở đây.” cô nói thêm với vẻ kiêu kỳ.
Cô bị lỡ một nhịp và anh túm được cô, một cách dễ dàng, và ôm cô lại.
“Mắt cá chân đó vẫn còn làm em đau. Em không nên nhảy.” anh nhắc nhở.
“Bác sĩ trị liệu đã nói cần luyện tập” cô nói rít qua kẽ răng “Và bà ấy cũng bảo rằng nó sẽ đau.”
Anh không nói ra điều anh đang nghĩ đến. Nếu mắt cá chân đó còn đau sau năm tuần, cô sẽ có thể múa thế nào đây? Liệu nó có mang nổi trọng lượng của cô? Chắc chắn nó không phục hồi như được hy vọng.
Cô nhìn thấy biểu hiện trên mặt anh “Em sẽ lại múa được. Nhất định!” Cô khẳng định với anh.
Anh chạm vào khuôn mặt cô với những ngón tay dài, thận trọng, lướt qua má, cằm rồi lượn quanh bờ môi đầy đặn, cong cong của cô. “Vì chính em, Meg, hay vì điều mẹ em đã luôn luôn mong muốn?”
“Nó là điều duy nhất em đã làm trong đời em mà bà hài lòng.”
“Đúng. Tôi nghĩ có lẽ nó là thế.” Ngón tay anh chà lên môi dưới của cô. Kỳ lạ làm sao dường như ngón tay đó run rẩy, đặt biệt khi nó len vào giữa đôi môi cô và cảm thấy nó tách mở, cảm thấy hơi thở cô phủ lên. “Em vẫn còn sợ việc sinh con sao?” anh thì thầm một cách đứt quãng.
“Steven!” cô la lên. Cô kéo mặt mình ra sau và nó bừng đỏ.
“Em làm tôi nghĩ về điều đã xảy ra vào cái đêm chúng ta bên nhau đó, trước khi chúng ta cãi nhau” anh nói, như thể cô không hề phản ứng gì với câu hỏi của anh. “Tôi nhớ khi em bắt đầu chống cự tôi. Tôi nhớ tôi đã nói gì với em.”
“Điều này là không cần thiết...!” cô điên cuồng phản đối.
“Tôi đã nói nếu chúng ta yêu nhau đến cùng, nó sẽ không thật sự thành vấn đề” anh thì thầm sâu lắng, ghim chặt đôi mắt cô “Bởi vì tôi thực sự mong muốn làm em có thai.”
Cô thật sự run lên và cơ thể cô run rẩy khi nó tìm kiếm sức mạnh và sự tự tin của anh.
Anh ôm ấp cô trong tay anh, chậm rãi di chuyển theo tiếng nhạc, miệng anh áp vào tai cô “Em không nghĩ tôi sẽ dừng lại. Và em sợ có một đứa trẻ.”
“Vâng.”
Ngón tay anh luồn vào mái tóc mềm như tơ của cô và kéo cô lại gần hơn. Đôi chân anh run run phía trên chân cô, khi phản ứng hóa học khó tin họ đang chia xẻ làm anh thấy yếu ớt. Chính lúc đó, ngay lập tức, anh hoàn toàn bị khuấy động và cô có thể cảm thấy điều đó.
“Đừng lùi xa tôi” anh nói một cách dữ dội. “Tôi biết thế là thô lỗ với em, nhưng, lạy Chúa tôi, tôi không thể làm cách nào...!”
Cô lập tức đứng yên. “Ồ, không, không phải thế.” Cô thì thầm, mắt bừng lên “Em không muốn làm anh đau! Anh đã từng nói với em là đừng cử động khi điều đó xảy ra, anh nhớ không?”
Anh dừng nhảy và đôi mắt anh tìm kiếm mắt cô khao khát đến nỗi cô gần như không thể chịu nổi sức mãnh liệt trong cái nhìn họ đang trao nhau.
Môi anh hé ra khi anh cố thở, bị kìm giữ bởi nỗi khao khát dành cho cô, bởi vẻ đẹp của khuôn mặt cô ngẩng cao, và vẻ quyến rũ của cơ thể hoàn mỹ, trong trắng của cô bên người anh. “Tôi nhớ mọi thứ” anh căng thẳng nói “Em đã ám ảnh tôi. Đêm nối đêm, những đêm dài trống vắng.”
Cô nhìn thấy vẻ căng thẳng trên gương mặt ngăm đen của anh và cảm thấy có lỗi vì chính cô đã gây nên điều đó. Đôi tay cô nhè nhẹ ấn lên ngực anh, cảm nhận sức mạnh, hơi nóng và bên dưới nó là nhịp đập rộn lên do sự rung động của anh.
“Em xin lỗi” cô nói dịu dàng “Em thật sự xin lỗi...”
Anh tìm lại được sự tự chủ, đôi mắt cuối cùng nâng lên nhìn chằm chằm qua đầu cô.
Cô dịch ra một chút, và bắt đầu nói một cách khá bình thản về tình hình thế giới, thời tiết, nhảy một cách lười biếng trong khi anh dần bình tĩnh lại.
“Bây giờ, em phải dừng lại thôi, Steven” cuối cùng cô nói “Mắt cá chân của em thật sự đau quá.”
Anh dừng nhảy. Đôi mắt anh dò xét khuôn mặt cô. “Tôi xin lỗi về điều tôi đã nói với em đêm qua, khi tôi đề nghị em” anh nói cộc lốc. “Tôi muốn em đến mức điên rồ.” Anh cười cay đắng “Điều đó, ít nhất, chưa bao giờ thay đổi.”
Mắt cô tôn sùng anh. Cô không thể cưỡng lại. Với cô, anh hoàn hảo hơn bất cứ cái gì trên thế giới này, và khi anh ở gần cô, cô có mọi thứ. Nhưng điều anh mong muốn sẽ phá huỷ cô.
“Em không thể ngủ với anh và rồi cứ thế đi tiếp cuộc đời em” cô nhẹ nhàng nói. “Với anh, nó sẽ chỉ là một đêm nữa, một cơ thể khác. Nhưng nó sẽ phá hủy em. Không chỉ vì đó là lần đầu tiên của em, mà với một người em...” cô nhìn lảng đi “Một người em đã từng quan tâm rất nhiều”
“Nhìn tôi đi.”
Cô bắt mình ngước lên nhìn anh,...
“Meg” anh nói, khi âm nhạc lại bắt đầu “Nó sẽ không phải chỉ là một đêm khác, một cơ thể khác.”
“Nó là để trả thù.” cô cãi lại “Và anh biết điều đó, Steven. Nó không phải là ân ái, chỉ là chiếm đoạt. Em đã bước đi khỏi cuộc đời anh và làm anh tổn thương. Bây giờ anh muốn em đền bù lại, và có cách nào tốt hơn là ngủ với em rồi anh tự mình rời xa?”
“Em nghĩ là tôi có thể sao?” anh hỏi với một nụ cười chua chát.
“Cả hai ta sẽ không thật sự biết cho đến khi điều đó xảy ra” Cô nhìn chằm chằm vào ngực anh. “Em biết anh cố bảo hộ em, nhưng anh không thật sự kiểm soát nổi bản thân khi chúng ta âu yếm nhau. Chắc chắn là đêm qua anh không như thế.” Cô ngẩng mặt lên. Rồi chúng ta sẽ làm gì nếu em thật sự có thai?”
Miệng anh khẽ hé ra. Anh chầm chậm dò xét cô “Em có thể lấy tôi.” anh nói nhẹ nhàng. “Chúng ta có thể cùng nhau nuôi nấng con.”
Suy nghĩ đó thật đáng sợ, đe doạ “Và sự nghiệp của em thì sao?”
Sự hài lòng của anh biến mất. Mặt anh mất đi vẻ dịu dàng và đôi mắt anh trở nên băng giá “Đó, dĩ nhiên, sẽ là lịch sử. Và em không thể chịu nổi điều đó. Sau tất cả em đã dành cả đời em cho nó, phải không?” anh để cô đi “Chúng ta tốt hơn là nên quay lại bàn. Chúng ta không muốn để mắt cá chân đó bị nguy hiểm.”
Họ quay lại bàn. Anh nắm tay Daphne và giữ nó trong tay anh suốt phần còn lại của buổi tối. Và mỗi lần anh nhìn Meg, mắt anh mang sự căm ghét, và ngập tràn nỗi chua xót cùng sự khinh miệt.
Bây giờ cô ước rằng cô đã nhắc anh về thực tế đó một cách cương quyết hơn. Nhưng ảnh hưởng của giọng nói chậm rãi kéo dài của anh đã làm cô quên đi mọi thứ.
Gạt tay anh ra và tự lột áo mình với đôi tay run rẩy trong khi anh cay nghiệt cười nhạo các nỗ lực của cô.
“Điều đó thật là tàn nhẫn, Steve” cô đã khàn khàn thốt lên, nhìn chằm chặp vào anh khi cuối cùng cô cũng có thể bình tĩnh khôi phục lại được nét mặt. “Thật sao? Thực tế là tôi muốn thế” anh đã nói. “Và lời đề nghị vẫn còn hiệu lực. Ngủ với tôi và tôi sẽ kéo vũ đoàn yêu quý của em ra khỏi nguy cơ phá sản. Em cũng sẽ không phải lo về chuyện có thai.” anh nói thêm khi bắt đầu khởi động xe “Tôi sẽ bảo vệ em tránh khỏi điều đó đến hơi thở cuối cùng của mình. Em biết đấy, Meg, bây giờ điều cuối cùng trên thế giới tôi muốn là bị cột vào em bởi một đứa trẻ.” Đôi mắt anh còn nhấn mạnh thêm tác động, chậm rãi di chuyển khắp người cô như thể anh có thể thấy mọi thứ dưới quần áo cô. “Tất cả điều tôi muốn là để cho sự điên rồ này kết thúc đi, một lần và mãi mãi.”
Như thể nó cũng đã từng là như thế, cô đột nhiên nghĩ, khi anh bỏ cô lại cửa nhà mình không nói một lời và lái xe đi. Sự điên rồ, như anh đã gọi tên nó, vẫn chỉ là một điều ngắn ngủi, bởi vì cô đã chọn con đường dễ dàng là ra đi bốn năm trước. Cô không thừa nhận nỗi sợ hãi của mình và mối nghi ngại về sự thân thiết với anh, hay chất vấn anh về Daphne. Cô phát sợ phải nói điều cô đã nghĩ, thậm chí còn sợ hơn nữa phải chiến đấu giành tình yêu của anh. Thay vào đó, cô nghe lời những người khác - cha anh và mẹ cô, những người muốn cô có một sự nghiệp múa balê và không bao giờ vướng vào chuyện có thai đầy rủi ro.
Nhưng động cơ của Steven thậm chí còn ít rõ ràng hơn. Cô thường kín đáo nghĩ rằng Steven chỉ hơi lạnh lùng trong cách biểu lộ cảm xúc thôi, rằng có lẽ anh sẽ thoải mái hơn khi giai đoạn đính hôn của họ chấm dứt. Sự tìm hiểu của anh về cô rất miễn cưỡng, mang sức ép, như thể nó hoàn toàn trái với lý trí minh mẫn của anh. Lúc đó, Meg đã nghĩ rằng tình yêu là điều gì đó anh sẽ không bao giờ hoàn toàn hiểu rõ. Cuộc đời anh chỉ biết chút ít về nó. Cha anh muốn có một con rối ông có thể điều khiển. Mẹ anh xa cách anh từ khi anh vẫn còn là một đứa trẻ, không thể hiểu được bản tính dữ dội của anh chứ chưa nói đến đối mặt với những quyết định quyết đoán của anh trong mọi vấn đề.
Steve đã lớn nên thành một người cô độc. Anh vẫn thế. Anh có thể dùng một người đàn bà để giải toả những thèm khát sinh lý của mình, nhưng anh né tránh những gần gũi tình cảm. Meg đã cảm thấy điều đó, dù là ở tuổi 18. Ở khía cạnh nào đó, nó chính là một phần rất riêng biệt của Steve làm cô phải trốn tránh. Cô có đủ khôn ngoan để biết rằng tình yêu và khao khát anh dành cho cô sẽ không bao giờ có mối liên hệ. Bây giờ nhớ lại, luôn luôn, trong những ngày ấy, còn là nỗi sợ phi thực tế của cô về việc sinh nở. Bây giờ cô tự hỏi phải chăng mẹ cô đã nuôi dưỡng nỗi sợ đó một cách thái quá, để ép cô đi theo con đường bà mong muốn. Mẹ cô là một người thích thao túng người khác chính hiệu. Giống như cha của Steve.
Đêm qua, Meg đã chạy nhào lên gác, gọi với lại một câu chúc ngủ ngon tới anh trai mình còn đang ngồi xem một bộ phim chiếu muộn trong phòng khách. Cô đã cố kìm chế cho đến khi vào đến phòng mình, và rồi những giọt nước mặt giận dữ ào ào tuôn rơi.
Một đêm ân ái để đổi lại sự hỗ trợ tài chính. Anh thật sự nghĩ rằng bản thân cô nghèo túng đến thế? Ôi, Steven có thể giữ hơi thở của mình cho đến khi cô cầu anh giúp đỡ tài chính, cô cuồng nộ nghĩ. Kiểu gì thì vũ đoàn của cô sẽ xoay xở được. Cô sẽ không đáp ứng điều kiện phi lý của anh, dù là để cứu vãn sự nghiệp của mình.
Lúc Meg tỉnh dậy và đi xuống nhà vào buổi sáng hôm sau, David đã đến văn phòng. Đầu cô đau và mắt cá chân cũng đau kinh khủng do hậu quả của việc cô chạy lên gác tối hôm trước. Dầu vậy, cô không thể nhìn lâu vào mắt mình ở trong gương, để nhớ lại cô đã dễ dàng nhượng bộ cho nhiệt tình nóng bỏng của Steven đến mức nào. Cô không hề có một kháng cự nào khi cô ở gần anh trong vòng một bước chân.
Cô rửa mặt, đánh răng và ăn sáng. Cô đi đến bệnh viện để trị liệu chấn thương và sau đó quay về nhà rồi tập giãn cơ trong vài phút. Trong lúc đó, cô nghĩ đến Steven và đam mê giữa họ đã bùng nổ thế nào. Điều đó chẳng giúp ích cho tâm trạng của cô.
David về nhà với vẻ bối rối.
“Tại sao anh có vẻ ủ rũ thế?” Cô nhẹ nhàng trêu chọc anh.
Anh liếc nhìn cô. “Gì cơ? Ồ, không có gì” anh nói nhanh và mỉm cười. “Nếu em không nấu nướng gì, hay là ta ra ngoài ăn thịt bò nhỉ?”
Cô nhướn mày “Thịt bò?”
“Thịt bò. Anh tự nhiên thích nhai gì đó.”
“Au. Một ngày tồi tệ à anh?” cô lầm bầm.
“Cực xấu!” anh nhún vai. “Nhân tiện, Ahmed đã nói là anh ta muốn đi cùng, nếu em không phiền.”
“Chắc chắc không!” cô mỉm cười “Em thích anh ta.”
“Anh cũng thế. Nhưng đừng quá gần gũi anh ta.” Anh lưu ý. “Có vài thứ đang xảy ra mà em không hề biết, sẽ an toàn hơn cho em nếu không biết. Nhưng Ahmed không đơn giản như anh ta tỏ vẻ đâu.”
“Thật sao?” cô tò mò. “Kể thêm đi anh.”
“Em sẽ phải cậy răng anh thôi.” Anh nói “Anh không muốn mạo hiểm để nhận thêm những chỉ trích thô lỗ từ sếp nữa. Hôm nay, anh ta có vẻ điên máu. Một trong những thư ký đã ném một cái đèn bàn vào anh ta và rời khỏi công ty mà không thèm lấy lương!”
“Thư ký của Steven á?”
“Thực tế đúng là vậy.” anh tặc lưỡi “Những người khác thì lảng đi. Nhưng Daphne thì không. Anh đoán cô ấy đã biết anh ấy lâu rồi nên có thể kiềm chế anh ấy.”
Tim Meg ngừng đập. “Daphne - Phải Daphne mà anh ấy đã ngủ cùng trong khi em và anh ấy đã đính hôn không?”
David nheo mắt, “Anh không nghĩ là họ có thân mật như thế, và chắc chắn là không kể từ sau khi anh ấy cầu hôn em. Nhưng, đúng, họ đã quen biết nhau nhiều năm rồi.”
“Em biết.”
“Cô ấy là lý do em đã tranh cãi với anh ấy. Là lý do em đã bỏ đi, theo như anh nhớ.”
Cô hít một hơi dài. “Là một phần lý do”, cô sửa lại. Cô nặn ra một nụ cười. “Thực tế là cô ấy đã cho em một đường lui đúng lúc. Em sẽ không bao giờ có cơ hội để tiếp tục việc học tập ở New York nếu em cưới Steven có phải không ạ?”
“Em đã không cho một người đàn ông đến gần em từ sau khi em rời Wichita.” David nghiêm túc nói “Và đừng nói với anh đó là vì không có thời gian cho các quan hệ xã giao.”
Cô hất cằm lên “Có lẽ chuyện với Steve là một hành động không thể cho phép” cô nói với một nụ cười bí hiểm. “Hay có lẽ anh ấy đã dạy em một bài học cay đắng về tình yêu của đàn ông.”
“Steve không như anh ấy tỏ vẻ đâu” anh đột nhiên nói “Anh ấy có một tâm hồn nhạy cảm, bất chấp tất cả các biểu hiện anh ấy tỏ ra. Anh ấy thật sự tổn thương khi em bỏ đi. Anh không nghĩ anh ấy đã quên được em đâu”.
“Niềm kiêu hãnh của anh ấy không quên, chính anh ấy đã thừa nhận điều đó” cô đồng ý. “Nhưng anh ấy chưa bao giờ yêu em. Nếu có, làm sao anh ấy có thể đi với Daphne được?”
“Đàn ông làm những điều lạ lùng khi họ cảm thấy bị đe doạ.”
“Em chưa bao giờ đe doạ anh ấy.” cô cằn nhằn.
“Không ư?” Anh đút tay vào túi quần và dò xét gương mặt cô vừa quay đi. “Meg, trong tất cả những năm chúng ta quen biết nhà Ryker, Steve chưa bao giờ để người đàn bà nào loanh quanh bên anh ấy quá hai tuần lễ. Anh ấy né tránh mọi cuộc trò chuyện về sự ràng buộc hay hôn nhân. Vậy mà anh ấy đã đưa em ra ngoài một lần và bắt đầu nói đến chuyện đính hôn.”
“Em là một điều mới lạ” cô nhả ra từng từ.
“Em thật sự là thế. Em làm tan chảy bức tường băng giá dựng quanh anh ấy và làm anh ấy cười, làm anh ấy trẻ lại. Meg, nếu em có thật sự nhìn vào anh ấy, em sẽ thấy anh ấy thay đổi nhiều thế nào khi anh ấy ở bên em. Steven Ryker sẽ nhảy vào gầm xe bus nếu em yêu cầu anh ấy làm thế. Anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì vì em. Bất cứ điều gì.” Anh lặng lẽ nói thêm. “Cha anh ấy không muốn Steven cưới em vì ông ấy nghĩ Steve sẽ mù quáng đứng về phía em trong một cuộc chiến tranh giành quyền lực.” Anh mỉm cười với vẻ bị sốc của cô. “Em không biết rằng mọi người đã điều khiển em vì lợi ích của chính họ phải không? Em và Steven chưa bao giờ có cơ hội, Meg ạ. Em cảm thấy bị đẩy vào thế kẹt và đã làm chính xác điều em định làm. Và người thật sự trả giá là Steven già nua tội nghiệp, với tình yêu đầu tiên trong cuộc đời anh ấy”
“Anh ấy không yêu em.” cô nghẹn ngào.
“Đúng vậy. Anh ấy thờ phụng em. Anh ấy không thể rời mắt khỏi em. Mọi điều anh ấy làm trong một tháng dài hai người đính hôn đó đều chỉ là vì muốn làm em hài lòng, mọi suy nghĩ của anh ấy đều là vì sự vui vẻ của em, hạnh phúc của em.” Anh lắc đầu “Em còn quá trẻ để nhận ra điều đó, phải không em?”
Cô cảm thấy như thể chân cô không mang nổi mình nữa. Cô ngồi xuống một cách nặng nhọc “Anh ấy chưa bao giờ nói một lời nào”
“Anh ấy có thể nói gì? Anh ấy không phải là kiểu người thích cầu xin. Em đã bỏ đi. Anh ấy đoan chắc rằng em chỉ quan tâm đến anh ấy một cách hời hợt. Anh ấy uống say. Chè chén ầm ĩ. Anh ấy đã làm thế ba ngày liền. Rồi anh ấy quay lại với công việc với một sự thù hận và bắt đầu kiếm tiền với đôi tay xiết chặt. Đó là khi những người đàn bà bắt đầu xuất hiện, hết người này đến người khác. Họ làm tê liệt nỗi đau của anh ấy, nhưng vết thương lòng thì vẫn còn đó. Chẳng có ai có thể chữa lành cho anh ấy, trừ việc nhìn anh ấy chịu đựng và giả vờ như không nhận thấy anh ấy nắm chặt tay mỗi lần tên em được nhắc đến.”
Cô ôm lấy mặt.
Anh đặt một tay lên vai cô an ủi. “Đừng tự trách mình. Cuối cùng thì anh ấy cũng đã quên em, Meg. Mất một năm và khi anh ấy vượt qua được điều đó, anh ấy trở thành một người đàn ông tốt hơn. Nhưng không còn là người đàn ông trước nữa. Anh ấy đã mất và được điều gì đó cùng một lúc. Nó làm anh ấy khó khăn hơn để biểu lộ tình cảm.”
“Em không phải con ngốc” cô nói nặng nề, vuốt ngược mái tóc xõa. “Em yêu anh ấy thật nhiều, nhưng em sợ anh ấy. Đôi lúc, anh ấy dường như quá xa cách, như thể anh ấy không thể chịu nổi việc nói chuyện với em về bất cứ điều gì riêng tư”
“Em cũng thế” anh chỉ trích.
Cô cười rầu rầu “Dĩ nhiên em thế rồi. Em đã kiềm nén và thu mình lại một cách vô thức, và em không thể tin một người đàn ông như thế muốn cưới em. Khi đó, em đã kính sợ anh ấy. Bây giờ, em vẫn còn kính sợ anh ấy, một chút thôi. Nhưng giờ thì em hiểu anh ấy nhiều hơn... giờ thì đã quá muộn rồi.”
“Em chắc chắn như vậy sao?”
Cô đã nghĩ cả đêm qua, về nhiệt tình mãnh liệt của anh, về nỗi đau và nỗi khổ sở khi nghe lời đề nghị của anh. Cô chậm chạp gật đầu. “Vâng, David” cô nói ngước đôi mắt xanh dương ngập đầy đau khổ nhìn anh “Em sợ là thế.”
“Anh rất tiếc.”
Cô đứng lên “Không phải người ta nói rằng mọi thứ luôn luôn hướng tới điều tốt đẹp nhất sao?” cô vuốt nhẹ váy “Chúng ta sẽ đi ăn ở đâu?”
“Nhà hàng Castello. Và anh rất tiếc phải nói với em là Steve cũng đi cùng.”
Cô ghét phải đối mặt với anh, nhưng cô không phải kẻ hèn nhát. Cô chỉ khẽ nhún vai “Vậy thì em sẽ đi thay đồ.”
Anh nói với cô thời gian họ cần rời nhà đi và bỏ đi gọi một cuộc điện thoại.
Cô lên gác “Mình nghĩ mình sẽ mặc cái gì đó màu đỏ.” cô giận dữ thì thầm với chính mình. “Với cổ áo chữ V, khoét sâu đến tận mắt cá chân, và xẻ dọc cả hai bên...”
Cô chẳng có cái gì giống như thế, nhưng chiếc đầm đỏ cô vừa lôi ra có quai đeo nhỏ như mì sợi. Nó vừa khít người, khêu gợi. Cô thả mái tóc hoe vàng buông lơi quanh bờ vai và trang điểm đậm hơn thường lệ. Cô có vài món trang sức cổ, đính kim cương. Cô lấy nó ra khỏi két và cũng đeo vào. Bài hát về việc ra ngoài trong một chiến thắng rực rỡ ngân nga trong đầu cô. Cô sắp đá Steven Ryker xuống địa ngục.
Như David đã nói, anh ấy thật sự ở nhà hàng. Nhưng anh không cô đơn. Và trái tim đáng thương của Meg đã chìm xuống khi cô nhìn thấy người đang ngồi cùng anh: một cô nàng tóc vàng bạch kim lả lơi, đầy nhục cảm với nước da rám nắng mịn màng, mặc một chiếc váy đầm đen có lẽ có giá gấp đôi cái váy của cô. Dĩ nhiên, đó là Daphne, dán vào tay Steve như thể cô ta là một mẩu xơ vải đắt tiền. Meg cố nặn ra một nụ cười sáng lạn khi Ahmed đứng dậy từ bàn, với một bộ vest đen thanh lịch, và nụ cười cảm kích rành rành khi cô và David đến nơi.
“Tiểu thư làm tôi thấy hớ hênh” anh ta nói, cầm lấy tay cô và cúi chào trước khi anh ta hôn lên mu bàn tay theo một cách rất nịnh đầm. “Tôi sẽ cắn lưỡi mình và nén lại những từ ngữ đang nhộn nhạo trong miệng tôi.”
Meg cười phá lên sung sướng “Nếu anh định đề nghị tôi gia nhập vào hậu cung của anh” cô phản bác một cách ranh mãnh “sợ là anh sẽ phải chờ cho đến khi tôi quá già để có thể múa.”
“Tôi đã bị phá huỷ.” anh ta nặng nề nói.
Steven nhìn chằm chằm cô, đôi mắt ánh bạc ánh lên nguy hiểm. “Một lựa chọn màu sắc thú vị làm sao, Meg.” anh thầm thì.
Cô khẽ nhún gối chào, nhăn mặt khi cô lại làm mắt cá chân đang chấn thương bị đau với hành động đó. “Đó là chiếc váy yêu thích của em đó. Anh không nghĩ nó hợp với em sao?” cô hỏi với một vẻ thách thức trong mắt.
Anh rời cái nhìn chằm chằm của mình đi như thể những từ ngữ đó làm anh xấu hổ.
“Không, tôi không cho thế.” anh cứng ngắc nói “Ngồi đi, David.”
David giúp Meg ngồi xuống ghế cạnh Ahmed và chào Daphne.
“Làm thế nào mà em xử lý được điều này?” David hỏi cô.
“Anh ấy thích những thứ bị ném vào mặt mình, phải không, Steven, anh yêu?” Daphne cười phá lên. “Em đã được thuê lại với mức lương cao hơn. Anh cũng nên tự thử làm thế.”
“Không, cảm ơn” David thở dài “Anh sẽ được khiêng tới thang máy cùng các vết thương của mình.”
“Em không nghĩ Meg là người thích ném đồ, phải không, bạn thân mến?” Daphne hỏi.
“Chúng ta cùng tìm hiểu xem?” Meg trả lời, nhấc cốc nước của cô lên với một cái liếc mắt đầy ẩn ý hướng sang Daphne.
David đặt một tay lên eo cô, bị sốc vì phản ứng của cô.
“Tha lỗi cho tôi nếu tôi đã làm cô bực mình.” Daphne nói nhanh. Cô có vẻ còn hơn cả ngạc nhiên. “Lạy Chúa, tôi cho là, tôi chỉ mở miệng và các từ ngữ cứ thế tuôn ra.” Cô nói thêm với một cái liếc mắt xin lỗi đầy căng thẳng hướng về Steven.
Steven đang đông cứng và đôi mắt anh không hề rời mắt Meg.
“Không cần xin lỗi” Meg nói một cách cứng nhắc. “Tôi ít khi để ý đến sự xúc phạm, thậm chí khi người ta cố tình ám chỉ tôi”.
Steven có vẻ không thoải mái và không khí quanh bàn trở nên ngột ngạt.
Ahmed đứng lên, hướng tay đến chỗ Meg. “Tôi sẽ rất vinh dự được mời em khiêu vũ với tôi” anh đề nghị.
“Tôi rất vinh dự nhận lời” Meg tránh đôi mắt Steven khi cô đứng lên và để Ahmed dẫn cô tới sàn nhảy.
Anh ta ôm cô rất vừa phải. Cô thích vẻ ngoài chỉn chu của anh ta và gương mặt đẹp trai với đôi mắt đen long láy như nước đang mỉm cười nhìn xuống cô. Nhưng không hề có tia lửa nào khi anh ta chạm vào cô, không có nỗi đau rộn ràng của chiếm hữu và được chiếm hữu.
“Cảm ơn” cô nói nhẹ nhàng “Tôi nghĩ là anh đã cứu vãn buổi tối nay.”
“Daphne không có ác ý, mặc dù có thể em nghĩ thế” anh nói dịu dàng “Đó hiển nhiên là điều Steven đã cảm thấy với em.”
Meg xúc động, hạ mắt xuống chiếc áo sơ mi trắng của anh ta “Đúng vậy.”
“Nhảy như này... có làm em đau không?” anh ta đột nhiên hỏi khi cô hơi thiếu duyên dáng và nặng nề ngả vào anh.
Cô nuốt nghẹn “Mắt cá chân em vẫn còn đau.” cô nói chân thành. “Và chưa tiến triển nhiều như em đã hy vọng” Đôi mắt cô nhìn lên với nỗi hoảng hốt sâu trong mắt. “Nó đã bị bong gân tồi tệ...”
“Và múa là cuộc đời em”
Cô gặm môi dưới, nhăn mặt khi cô di chuyển cùng anh trong tiếng nhạc chầm chậm “Nó phải là thế” cô nói một cách kỳ quặc.
“Tôi có thể chen ngang chứ?”
Một tiếng nói trầm sâu, đột ngột và không thể lờ đi trừ phi muốn cãi lộn. “Dĩ nhiên rồi.” Ahmed nói, mỉm cười với Steven “Cảm ơn, tiểu thư.” anh mềm mỏng nói thêm và lùi lại.
Steven kéo Meg lại gần anh, hơi quá gần, và cố định cô ở đó với một cánh tay dài, mạnh mẽ khi anh dẫn cô theo tiếng nhạc.
“Mắt cá chân em bị đau” cô nói lạnh lùng “và em không muốn nhảy với anh.”
“Tôi biết.”
Anh nghiêng mặt cô hướng lên anh và xem xét quầng thâm dưới mắt cô, làn da nhợt nhạt “Tôi cũng biết vì sao em mặc váy đỏ. Có liên quan đến điều tôi đã nói với em tối qua, phải không?”
“Đúng chóc.” cô nói với một nụ cười lạnh nhạt.
Anh hít một hơi dài. Đôi mắt ánh bạc trượt suốt chiều dài mái tóc gợn sóng của cô, xuống bờ vai lộ trần. Chúng rơi xuống bờ ngực cô, nơi chiếc cổ chữ V với đường viền để lộ đường cong mềm mại và quai hàm anh cứng lại. Cánh tay sau lưng cô trở nên căng thẳng.
“Em có làn da mềm mại nhất tôi từng chạm vào” anh nói một cách cộc cằn. “Mềm mại, ấm áp và mỏng manh. Tôi không cần chiếc váy này để nhắc tôi nhớ rằng tôi không thể suy nghĩ một cách lành mạnh khi em ở trong tầm với của tôi.”
“Vậy thì anh hãy tránh xa ra.” cô phản pháo “Tại sao anh không đưa Daphne về nhà cùng anh và quyến rũ cô ấy? Nếu anh không còn loanh quanh ở đây.” cô nói thêm với vẻ kiêu kỳ.
Cô bị lỡ một nhịp và anh túm được cô, một cách dễ dàng, và ôm cô lại.
“Mắt cá chân đó vẫn còn làm em đau. Em không nên nhảy.” anh nhắc nhở.
“Bác sĩ trị liệu đã nói cần luyện tập” cô nói rít qua kẽ răng “Và bà ấy cũng bảo rằng nó sẽ đau.”
Anh không nói ra điều anh đang nghĩ đến. Nếu mắt cá chân đó còn đau sau năm tuần, cô sẽ có thể múa thế nào đây? Liệu nó có mang nổi trọng lượng của cô? Chắc chắn nó không phục hồi như được hy vọng.
Cô nhìn thấy biểu hiện trên mặt anh “Em sẽ lại múa được. Nhất định!” Cô khẳng định với anh.
Anh chạm vào khuôn mặt cô với những ngón tay dài, thận trọng, lướt qua má, cằm rồi lượn quanh bờ môi đầy đặn, cong cong của cô. “Vì chính em, Meg, hay vì điều mẹ em đã luôn luôn mong muốn?”
“Nó là điều duy nhất em đã làm trong đời em mà bà hài lòng.”
“Đúng. Tôi nghĩ có lẽ nó là thế.” Ngón tay anh chà lên môi dưới của cô. Kỳ lạ làm sao dường như ngón tay đó run rẩy, đặt biệt khi nó len vào giữa đôi môi cô và cảm thấy nó tách mở, cảm thấy hơi thở cô phủ lên. “Em vẫn còn sợ việc sinh con sao?” anh thì thầm một cách đứt quãng.
“Steven!” cô la lên. Cô kéo mặt mình ra sau và nó bừng đỏ.
“Em làm tôi nghĩ về điều đã xảy ra vào cái đêm chúng ta bên nhau đó, trước khi chúng ta cãi nhau” anh nói, như thể cô không hề phản ứng gì với câu hỏi của anh. “Tôi nhớ khi em bắt đầu chống cự tôi. Tôi nhớ tôi đã nói gì với em.”
“Điều này là không cần thiết...!” cô điên cuồng phản đối.
“Tôi đã nói nếu chúng ta yêu nhau đến cùng, nó sẽ không thật sự thành vấn đề” anh thì thầm sâu lắng, ghim chặt đôi mắt cô “Bởi vì tôi thực sự mong muốn làm em có thai.”
Cô thật sự run lên và cơ thể cô run rẩy khi nó tìm kiếm sức mạnh và sự tự tin của anh.
Anh ôm ấp cô trong tay anh, chậm rãi di chuyển theo tiếng nhạc, miệng anh áp vào tai cô “Em không nghĩ tôi sẽ dừng lại. Và em sợ có một đứa trẻ.”
“Vâng.”
Ngón tay anh luồn vào mái tóc mềm như tơ của cô và kéo cô lại gần hơn. Đôi chân anh run run phía trên chân cô, khi phản ứng hóa học khó tin họ đang chia xẻ làm anh thấy yếu ớt. Chính lúc đó, ngay lập tức, anh hoàn toàn bị khuấy động và cô có thể cảm thấy điều đó.
“Đừng lùi xa tôi” anh nói một cách dữ dội. “Tôi biết thế là thô lỗ với em, nhưng, lạy Chúa tôi, tôi không thể làm cách nào...!”
Cô lập tức đứng yên. “Ồ, không, không phải thế.” Cô thì thầm, mắt bừng lên “Em không muốn làm anh đau! Anh đã từng nói với em là đừng cử động khi điều đó xảy ra, anh nhớ không?”
Anh dừng nhảy và đôi mắt anh tìm kiếm mắt cô khao khát đến nỗi cô gần như không thể chịu nổi sức mãnh liệt trong cái nhìn họ đang trao nhau.
Môi anh hé ra khi anh cố thở, bị kìm giữ bởi nỗi khao khát dành cho cô, bởi vẻ đẹp của khuôn mặt cô ngẩng cao, và vẻ quyến rũ của cơ thể hoàn mỹ, trong trắng của cô bên người anh. “Tôi nhớ mọi thứ” anh căng thẳng nói “Em đã ám ảnh tôi. Đêm nối đêm, những đêm dài trống vắng.”
Cô nhìn thấy vẻ căng thẳng trên gương mặt ngăm đen của anh và cảm thấy có lỗi vì chính cô đã gây nên điều đó. Đôi tay cô nhè nhẹ ấn lên ngực anh, cảm nhận sức mạnh, hơi nóng và bên dưới nó là nhịp đập rộn lên do sự rung động của anh.
“Em xin lỗi” cô nói dịu dàng “Em thật sự xin lỗi...”
Anh tìm lại được sự tự chủ, đôi mắt cuối cùng nâng lên nhìn chằm chằm qua đầu cô.
Cô dịch ra một chút, và bắt đầu nói một cách khá bình thản về tình hình thế giới, thời tiết, nhảy một cách lười biếng trong khi anh dần bình tĩnh lại.
“Bây giờ, em phải dừng lại thôi, Steven” cuối cùng cô nói “Mắt cá chân của em thật sự đau quá.”
Anh dừng nhảy. Đôi mắt anh dò xét khuôn mặt cô. “Tôi xin lỗi về điều tôi đã nói với em đêm qua, khi tôi đề nghị em” anh nói cộc lốc. “Tôi muốn em đến mức điên rồ.” Anh cười cay đắng “Điều đó, ít nhất, chưa bao giờ thay đổi.”
Mắt cô tôn sùng anh. Cô không thể cưỡng lại. Với cô, anh hoàn hảo hơn bất cứ cái gì trên thế giới này, và khi anh ở gần cô, cô có mọi thứ. Nhưng điều anh mong muốn sẽ phá huỷ cô.
“Em không thể ngủ với anh và rồi cứ thế đi tiếp cuộc đời em” cô nhẹ nhàng nói. “Với anh, nó sẽ chỉ là một đêm nữa, một cơ thể khác. Nhưng nó sẽ phá hủy em. Không chỉ vì đó là lần đầu tiên của em, mà với một người em...” cô nhìn lảng đi “Một người em đã từng quan tâm rất nhiều”
“Nhìn tôi đi.”
Cô bắt mình ngước lên nhìn anh,...
“Meg” anh nói, khi âm nhạc lại bắt đầu “Nó sẽ không phải chỉ là một đêm khác, một cơ thể khác.”
“Nó là để trả thù.” cô cãi lại “Và anh biết điều đó, Steven. Nó không phải là ân ái, chỉ là chiếm đoạt. Em đã bước đi khỏi cuộc đời anh và làm anh tổn thương. Bây giờ anh muốn em đền bù lại, và có cách nào tốt hơn là ngủ với em rồi anh tự mình rời xa?”
“Em nghĩ là tôi có thể sao?” anh hỏi với một nụ cười chua chát.
“Cả hai ta sẽ không thật sự biết cho đến khi điều đó xảy ra” Cô nhìn chằm chằm vào ngực anh. “Em biết anh cố bảo hộ em, nhưng anh không thật sự kiểm soát nổi bản thân khi chúng ta âu yếm nhau. Chắc chắn là đêm qua anh không như thế.” Cô ngẩng mặt lên. Rồi chúng ta sẽ làm gì nếu em thật sự có thai?”
Miệng anh khẽ hé ra. Anh chầm chậm dò xét cô “Em có thể lấy tôi.” anh nói nhẹ nhàng. “Chúng ta có thể cùng nhau nuôi nấng con.”
Suy nghĩ đó thật đáng sợ, đe doạ “Và sự nghiệp của em thì sao?”
Sự hài lòng của anh biến mất. Mặt anh mất đi vẻ dịu dàng và đôi mắt anh trở nên băng giá “Đó, dĩ nhiên, sẽ là lịch sử. Và em không thể chịu nổi điều đó. Sau tất cả em đã dành cả đời em cho nó, phải không?” anh để cô đi “Chúng ta tốt hơn là nên quay lại bàn. Chúng ta không muốn để mắt cá chân đó bị nguy hiểm.”
Họ quay lại bàn. Anh nắm tay Daphne và giữ nó trong tay anh suốt phần còn lại của buổi tối. Và mỗi lần anh nhìn Meg, mắt anh mang sự căm ghét, và ngập tràn nỗi chua xót cùng sự khinh miệt.
Tác giả :
Diana Palmer