Niết Bàn Chi Khuynh Phúc
Chương 36
Đoan Mộc Thanh Lam nghĩ, đến đây quả là thu hoạch lớn, thứ nhất hắn tìm được một người có tài vì hắn mà làm việc, đến tột cùng có bao nhiêu tài hoa còn chưa biết, chí ít là không hề kém cỏi. Thứ hai là hắn phát hiện một mặt khác của Dĩnh nhi, cuối cùng Dĩnh nhi đã tiếp nhận chuyện mình ra thân vương của Tề quốc, đồng thời làm việc vì Tề quốc, đối với mình mà nói đó là một chuyện cực kì tốt. Đoan Mộc Thanh Lam thấy Đoan Mộc Dĩnh giữ gìn tôn nghiêm cho Tề quốc, trong lòng vui vẻ không lời nào có thể diễn tả được, thật muốn ôm hắn bây giờ, hung hăng hôn hắn.
Đoan Mộc Dĩnh rót rượu cho Đoan Mộc Thanh Lam, cũng thêm cho mình một ít rượu ngon, Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh nhìn nhau cười, nâng ly rượu chạm một chút, uống một hơi cạn sạch, trong lòng thư sướng, rượu nhập phế phủ, dĩ nhiên là ngọt.
“Uống ít rượu một chút, ngày mai còn có chính sự phải làm.” Đoan Mộc Thanh Lam buông ly rượu, tửu lượng của hài tử này thực sự không tốt, mới uống một ít, khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng, thực sự là kiều diễm.
“Phiên nhược kinh hồng
Uyển nhược du long
Vinh diệu thu cúc
Hoa mậu xuân tùng
Bàng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt
Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết
Viễn nhi vọng chi
Kiểu nhược thái dương thăng triêu hà.
Bách nhi sat chi
Chước nhược phù cừ xuất lục ba.
Nông tiêm đắc trung
Tu đoản hợp độ
Kiên nhược tước thành
Yêu như ước tố
Duyên cảnh tú hạng
Hạo chất trình lộ
Phương trạch vô gia
Duyên hoa phất ngự
Vân kế nga nga
Tu my liên quyên
Đan thần ngoại lãng
Hạo xỉ nội tiên
Minh mâu thiện lãi.
Yếp phụ thừa quyền
Tương tư diễm dật
Uy tĩnh thể nhàn
Nhu tình xước thái
Mị ư ngữ ngôn . ” (1)
Một sĩ tử còn trẻ si ngốc trông lại phía bọn họ xướng, khiến Đoan Mộc Thanh Lam không thoải mái, thi từ ca ngợi trong miệng của hắn biến vị, thành dâm thi khúc, Đoan Mộc Thanh Lam hung hăng liếc hắn. Dĩnh nhi nhà ta đẹp, ta biết, không cần ngươi chảy nước miếng ba thước.
Đoan Mộc Dĩnh nhận thấy săc mặt Đoan Mộc Thanh Lam thay đổi, chẳng lẽ là bởi vì lời nói của người nọ. Đoan Mộc Dĩnh cầm tay Đoan Mộc Thanh Lam, hỏi: “Phụ thân, ngươi xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là bị một số con ruồi làm phiền, muốn giết chết bọn nó.” Đoan Mộc Thanh Lam hừ lạnh một tiếng.
Lúc này một người thị nữ đi tới, hướng bọn họ hành lễ, nói: “Hai vị tiên sinh, chủ nhân của ta cho mời.”
“Chủ nhân nhà ngươi?” Đoan Mộc Dĩnh kỳ quái hỏi, nghe nói chủ nhân của Thiên Hương Minh là người thấy đầu không thấy đuôi, sao hôm nay lại nghĩ thông suốt, muốn gặp bọn hắn?
“Chủ nhân nhà ta ngưỡng mộ phong thái hai vị, muốn cùng nhị vị tiên sinh kết giao, chẳng hay ý tiên sinh thế nào.” Thị nữ nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, lập tức cúi đầu nói.
“Nếu chủ nhân cho mời, chúng ta sẽ đi xem.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
Đoan Mộc Dĩnh vừa thấy Đoan Mộc Thanh Lam đồng ý, cũng đứng dậy đi theo phía sau Đoan Mộc Thanh Lam, cùng thị nữ đi khỏi chính sự đường, đi qua hành lang, đi tới một gian mật thất phía sau. Gian mật thất được sắp xếp trang nhã, gia cụ bài biện giống như đã từng quen biết, Đoan Mộc Dĩnh suy nghĩ hắn đã gặp qua ở nơi nào?
“Ha ha ha, thật là có duyên, hoàng thượng, Hiếu thân vương, thảo dân ở chỗ này cũng gặp được người, thực sự là duyên phận tời định.” Người chưa tới, thanh âm sang sảng đã tới trước, thanh âm cũng giống như đã từng quen biết, Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam theo tiếng nhìn lại, một người từ ngoài cửa tiến vào, ngoại bào thêu hoa mai, bên trong là trường bào màu đen. Da đen, tuấn lãng như trước, không phải là Tang gia chơi cờ hôm đó sao.
“Nguyên lai là Tang tiên sinh, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười hướng Tang gia chắp tay, những người tài năng ở Lương quốc đều đến đây, người có thể mở mặt tiền như vậy, hẳn phải rất giàu có, chủ nhân của Thiên Hương Minh nhất định là một nhân vật có địa vị, hắn sẽ tôn trọng một chút. Chỉ là hắn không nghĩ tới người này là Tang gia, Tang gia đến tột cùng là người ra sao, phải điều tra tỉ mỉ.
Sau khi vào cửa, Tang gia hành lễ với Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam, rồi nói: “Mới vừa rồi thảo dân nghe có người chê cười Tề quốc, trong lòng tức giận, đang muốn đi ra ngoài nói với hắn, không nghĩ tới cái đầu heo này bị Hiếu thân vương thu thập, Hiếu thân vương thật là thiếu niên anh hùng, khiến người Tề quốc chúng ta kiêu ngạo. Thống khoái.”
Đoan Mộc Dĩnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Tang gia rất thích nói từ thống khoái, lần trước hắn cũng nói thống khoái, lần này cũng nói thống khoái, hắn thực sự là một người thú vị.”Tang tiên sinh quá khen, tiểu vương nào có bản lĩnh như vậy.”
“Rất bản lĩnh, lúc ta bằng tuổi ngươi, ngu ngốc không gì sánh được, bị người ta vu oan cũng không biết tự biện hộ cho mình.” Tang gia là một người sảng khoái, lấy thời thiếu niên của mình so sánh với Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh cười rộ lên, người này lúc còn trẻ, phụ thân của hắn nhất định rất đau đầu với hắn.
“Tang tiên sinh là chủ nhân của Thiên Hương Minh, Tang tiên sinh thật có bản lĩnh, có thể ở chỗ này buôn bán, Tang tiên sinh mới là người có bản lĩnh nhất.” Đoan Mộc Dĩnh khích lệ nói.
“Sao lại đứng nói, mời ngồi, ghế trên! Thượng trà!” Tang gia mời Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh ngồi xuống, lệnh thị nữ pha trà. Thị nữ động tác nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau hương trà tỏa ra thoang thoảng, thấm vào ruột gan.
“Hoàng thượng nhất định rất hiếu kỳ vì sao thảo dân ở chỗ này. Thảo dân là kinh thương, đi tới Lương quốc. Người Lương quốc giàu có và đông đúc, coi thường người Tề người, tổ phụ ở chỗ này bị người chê cười, thế là lập chí, khuynh tẫn gia tài xây dựng Thiên Minh Hương ở kinh thành Lương quốc, giúp người Tề quốc kiếm tiền trong tay người Lương quốc.” Tang gia nói, tổ phụ của Tang gia là Tang Mẫn làm kinh thương, đi khắp tứ phương, tại Lương quốc nhận hết kỳ thị, Tang Mẫn lập chí kiếm tiền ở Lương quốc, thế là tự mình mở tửu lâu.
“Tổ phụ của ngươi là đại thương nhân vamg danh Tề quốc – Tang Mẫn.” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.
“Đúng vậy.” Tang gia nói, “Tổ phụ của thảo dân là Tang Mẫn.”
“Thật không nghĩ tới, ta có thể gặp tôn tử của Tang Mẫn, thất kính thất kính.” Đoan Mộc Thanh Lam nghe thấy tên Tang Mẫn, khi còn nhỏ từng gặp qua người này, đối với Tang Mẫn có ấn tượng rất tốt.
“Hoàng thượng không cần khách khí như vậy, thảo dân không nghĩ có thể gặp được hoàng thượng ở chỗ này, có việc gì có thì cứ giao cho Tang gia, Vọng kinh thành thậm chí toàn bộ Lương quốc, đều giống như là tiểu quan phóng cái rắm.” Tang gia nói, tổ huấn của Tang thị, đừng quên quốc sỉ, đừng quên gia cừu. Mẫu thân của Tang gia có khuôn mặt đẹp, bị người Lương quốc gian ô mà tự sát, bọn hắn kiện lên cấp trên, chỉ vì bọn hắn là người Tề quốc, hơn nữa người kia có thế lực lớn, nên quan lại xử thắng. Trái lại Tang thị đã bị rất nhiều nhục nhã, chê cười, Tang gia sao có thể quên sỉ nhục cùng cừu hận này.
“Mẫu thân của Tang gia xinh đẹp như hoa, bị người Lương quốc gian ô mà chết, phụ thân kiện lên quan mà nhận hết khuất nhục, buồn giận mà chết. Tổ phụ trước khi chết nói rằng, đừng quên quốc sỉ, đừng quên gia cừu. Hoàng thượng có gì phân phó, chỉ cần thảo dân có khả năng thảo dân sẽ dốc hết sức làm.”
“Kẻ hại chết phụ mẫu ngươi là ai?” Đoan Mộc Dĩnh hỏi.
“Bác Vọng hầu Thịnh Ngọc Minh.” Tang gia nói.
“Như vậy a.” Tròng mắt Đoan Mộc Dĩnh vừa chuyển, trong lòng liền có chủ ý, “Nghe nói Bác Vọng hầu với thái sư cùng tiên tri Lưu Đình chính kiến không hợp, oán hận chất chứa đã lâu, Lưu Đình xinh đẹp, tuy nhiều tuổi nhưng vẫn còn rất trẻ, hắn là người của tiên hoàng. Giả như, Lưu Đình trên đường tới thần miếu bị người bắt cóc, bắt cóc Lưu Đình, cường bạo Lưu Đình, cái người này vừa lúc là Bác Vọng hầu Thịnh Ngọc Minh, ngươi thấy thế nào? Thái sư nhất định sẽ tấu hắn, Lưu Đình sẽ hận chết hắn, sẽ chỉnh hắn đến chết.”
“Diệu kế a, sao ta không nghĩ tới ni, ta dùng tiền tìm người đi làm.”Tang gia vỗ đầu, mình khổ công tìm cách báo thù, lại không nghĩ tới điểm này.
“Đây là kế sách mượn dao giết người, ngươi không nên đi làm, người giang hồ không thể tin, trẫm hiểu biết, sẽ giúp ngươi xử lý không để lại vết tích, ngươi yên tâm đi.”Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghĩ kế hoạch mặc dù tốt, những dễ dàng để lại sơ hở. Vu oan hãm hại một người phải tìm thủ hạ tin cậy của mình đi làm, người giang hồ sao có thể tin. Trong lòng Dĩnh nhi căm hận Lưu Đình, không thể để Lưu Đình sống khá giả được, ta mượn cơ hội này vì hắn báo thù.
“Tang tiên sinh yên tâm, phụ hoàng tự có biện pháp xử trí, sẽ dùng máu của Bác Vọng hầu tế phụ mẫu của ngươi tên trời.” Đoan Mộc Dĩnh âm ngoan nói, Lưu Đình, ta cho ngươi cả đời không được sống yên ổn. Nếu ta rơi xuống địa ngục, các ngươi cũng bị hỏa trung giày vò.
“Như vậy, Tang gia đa tạ hoàng thượng, đa tạ điện hạ.” Mắt Tang gia hàm nhiệt lệ, quỳ trên mặt đất dập đầu biểu thị trung thành, “Từ nay về sau, cho dù tang gia có phấn thân toái cốt cũng báo hoàng ân.”
——— —————————-
Đoan Mộc Dĩnh ngâm mình trong dục trì, tự hỏi bước tiếp theo nên làm thế nào, ngày mai sẽ dùng khuôn mặt này nhìn ba cừu nhân, lửa giận trong lòng có hừng hực dấy lên hay không. Đoan Mộc Thanh Lam đi tới bên người hắn, cầm lấy hương liệu giúp hắn làm sạch tóc, mái tóc dài hắc sắc pha lẫn tử sắc nhu thuận lóe sáng, làm hắn yêu thích không buông tay. Đoan Mộc Dĩnh lại bị phụ thân giở trò, nói thật thì trong lòng Đoan Mộc Dĩnh không coi Đoan Mộc Thanh Lam là phụ thân, Đoan Mộc Thanh Lam là phụ thân của thân thể này, cũng không phải là phụ thân của hắn. Nhưng dựa vào quan hệ huyết thống mà nói, bọn hắn chính là phụ tử. Thực sự là quan hệ rắc rối, phụ tử lại không phải phụ tử.
“Đang nghĩ cái gì, sao lại thất thần như vậy.” Đoan Mộc Thanh Lam ôn nhu hỏi, thuận tiện vuốt ve tấm lưng mềm mại của Đoan Mộc Dĩnh, từ trên xuống dưới, cắn lên vành tai khéo léo của thiếu niên.
“Ân, ta đang suy nghĩ quan hệ của chúng ta, quan hệ phụ tử rắc rối, ai, rất khó nói rõ ràng.” Hai điểm trước ngực Đoan Mộc Dĩnh bị bàn tay thô to vuốt ve, dần dần phiếm hồng, dựng thẳng lên. Thiếu niên vì bị kích thích mà hư nhuyễn, Đoan Mộc Dĩnh tiến sát vào trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, hiện tại phụ thân muốn làm gì thì làm.
“Dĩnh nhi, thật muốn giấu ngươi đi, để không người nào nhìn thấy ngươi, như vậy ngươi vĩnh viễn thuộc về một mình ta.” Đoan Mộc Thanh Lam nhìn hai mắt đã nhiễm sương mù của Đoan Mộc Dĩnh, đôi con ngươi tử quang sâu thẳm đều có thể làm hắn say mê.
Cả người thiếu niên trầm mê vì thanh âm trầm thấp của Đoan Mộc Thanh Lam, giơ tay lên ôm lấy cổ Đoan Mộc Thanh Lam, chủ động hôn. Đoan Mộc Thanh Lam cũng không khách khí hôn lên đôi môi khiến hắn động tâm, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách ra đôi môi không hề phản kháng, thoải mái xâm nhậpnnơi ngọt ngào, dây dưa đầu lưỡi.
“Ân. . .” Toàn thân Đoan Mộc Dĩnh phát nhiệt, ngâm khẽ một tiếng, thân thể hư nhuyễn nằm úp sấp trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam.
Nghĩ được rồi, Đoan Mộc Thanh Lam nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi của Đoan Mộc Dĩnh , ôm sát eo nhỏ của thiếu niên, mềm nhẹ đặt hắn ở dưới thân, hàm trụ khỏa hồng anh trước ngực, thoả mãn nghe người dưới thân phát sinh tiếng thở dốc.
Âu yếm trước ngực khiến cả người thiếu niên run rẩy, một cỗ nhiệt lưu di chuyển xuống hạ thân, phân thân hưng phấn ngẩng đầu lên.
“Dĩnh nhi, ngươi thật đáng yêu.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa thấy biểu hiện thành thực của thiếu niên liền tươi cười, mấy ngày nay cố gắng nhanh chóng đến Lương quốc, không có thời gian nghỉ ngơi, thật sự là tưởng niệm nha! Nhất là thấy Dĩnh nhi khả ái như thế, bảo hắn làm thế nào để chế trụ dục vọng ni?
Đoan Mộc Thanh Lam nhẹ nhàng cầm phân thân non nớt trong tay, Đoan Mộc Dĩnh nheo mắt lại thoải mái hưởng thụ kỹ thuật của Đoan Mộc Thanh loan, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ.
Đoan Mộc Thanh Lam ôn nhu nói với Đoan Mộc Dĩnh: “Thoải mái sao?”
Đoan Mộc Dĩnh thành thực nói: “Thoải mái, phụ hoàng. . .”
Đoan Mộc Thanh Lam ác liệt nắm chặt, thiếu niên chịu không nổi kích thích liền bắn rất nhanh, thể dịch màu trắng loang lổ trong bể nước.
Thiếu niên vô lực dựa vào người Đoan Mộc Thanh Lam, nhiệt triều vừa rồi còn chưa hết, Đoan Mộc Thanh Lam lại bắt đầu lộng khởi phân thân của hắn, “Phụ hoàng. . . Không nên lộng. . .” Ngón tay thoải mái giảo trứ phân thân, cái cổ non mịn đỏ ửng khiến Đoan Mộc Thanh Lam nhịn không được nhẹ nhàng hôn liếm.
“Thực sự muốn ta dừng?” Đoan Mộc Thanh Lam nhìn đôi mắt chứa đầy tình dục của Đoan Mộc Dĩnh, bộ lộng phân thân, ngón tay nhờ nước mà tham nhập tiểu huyệt chặt chẽ kia.
“Ân. . .” Cảm giác đau đớn rất nhỏ khiến Đoan Mộc Dĩnh thoáng lấy lại tinh thần, hắn hừ một tiếng, nắm chặt hai tay lại.
Động tác của Đoan Mộc Thanh Lam mềm nhẹ, hắn cúi thấp người khẽ hôn lên tóc Đoan Mộc Dĩnh, ngón tay nhẹ nhàng đảo lộng tiểu huyệt phía sau, một tay còn lại hướng hai điểm hồng anh trước ngực chà xát.
“Phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh thoải mái hô, toàn thân thả lỏng tùy ý Đoan Mộc Thanh Lam xâm phạm, con ngươi trong suốt nhiễm một tầng nước mông lung, môi đỏ mọng khẽ nhếc như là mời gọi người khác trầm mê.
Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy thân thể Đoan Mộc Dĩnh, để cả người hắn kề sát mình, dùng một tay tách đôi chân mảnh khảnh, mở rộng tiểu huyệt hồng nhạt, nhờ nước bôi trơn, phân thân thô to lập tức tiến nhập tiểu huyệt.
“Đau nhức. . .” Đoan Mộc Dĩnh có cảm giác đau nhức, cắn đôi môi đỏ mọng của mình.
“Nhịn một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa.” Đoan Mộc Thanh Lam tuy rằng cũng rất khó chịu, thế nhưng hắn vẫn kiềm chế ý muốn mãnh mẽ luật động trong cơ thể Đoan Mộc Dĩnh, nhẹ giọng thoải mái nói.
Bàn tay cần lấy phân thân thiếu niên tiếp tục bộ lộng, Đoan Mộc Thanh Lam cúi đầu hôn lên môi Đoan Mộc Dĩnh, nỗ lực giảm bớt thống khổ cho hắn.
Thân thể thiếu niên dâng lên một cỗ nhiệt triều, cả người nóng bức khó chịu, tiểu huyệt cũng có chút cảm giác ngứa ngáy, thiếu niên chịu không được liền vặn vẹo thân thể mong muốn giảm bớt độ nóng trên người. Bị thiếu niên động như thế, tiểu huyệt chặt chẽ không ngừng ma sát phân thân thô to của Đoan Mộc Thanh Lam, khiến phân thân của Đoan Mộc Thanh Lam lập tức lớn thêm vài lần, nhịn không được nhẹ nhàng động một cái, thiếu niên liền phát sinh thanh âm rên rỉ mê người, thân thể đều phiếm đỏ, chân bị nâng lên khiến cho hắn chỉ có thể hoàn toàn tựa vào người Đoan Mộc Thanh Lam, cái mông kề sát hạ thân của Đoan Mộc Thanh Lam.
Đoan Mộc Thanh Lam cúi đầu hôn môi Đoan Mộc Dĩnh, mà hai tay âu yếm hạ thân cùng nhũ tiêm trước ngực hắn, Đoan Mộc Dĩnh tựa trên người phụ thân liên tục rên rỉ, cuối cùng nhịn không được Đoan Mộc Thanh Lam bắt đầu trừu sáp tại tiểu huyệt mê người.
“A. . . . A. . .” Đoan Mộc Dĩnh ngửa đầu liên tục rên rỉ, toàn thân không nổi khoái cảm mà run rẩy, hai bàn tay gắt gao nắm chặt bàn tay to của nam nhân đang tàn sát bừa bãi trước ngực hắn.
“Dĩnh nhi. . . . .” Nhẹ nhàng hạ xuống rất nhiều nụ hôn trên khuôn mặt mê người, Đoan Mộc Thanh Lam không thể kiềm chế mình trước mặt bảo bối. Một cái đánh mãnh liệt, tinh dịch ấm áp bắn vào sâu bên trong tiểu huyệt, Đoan Mộc Thanh Lam chăm chú ôm Đoan Mộc Dĩnh đã xụi lơ nằm trong lòng mình, hôn lên môi Đoan Mộc Dĩnh, quyến luyến day day bên tai hắn một cái, rút ra phân thân ở trong cơ thể Đoan Mộc Dĩnh, mềm nhẹ giúp tinh dịch trong cơ thể Đoan Mộc Dĩnh chảy ra, vẫn hôn lên mặt hắn, giúp hắn lau rửa sạch sẽ.
P.s: Dịch đoan thơ (1)
Thần thái nàng khinh doanh nhu mỹ tựa như chỉ cần động nhẹ cũng khiến nàng phiên phiên bay lên như hồng nhạn, thân hình nàng kiện mỹ nhu khúc như du long đằng không hỷ hí; dung nhan sáng lạng giống hoa cúc mùa thu nở rộ, nét thanh xuân phồn thịnh như thanh tùng mùa xuân xanh tươi; bước đi như có như không tựa mây thưa nhè nhẹ bao quanh minh nguyệt, hình tượng phiêu đãng bất định như gió thổi làm tuyết hoa cuốn lên; nhìn xa xa, trong sáng khiết bạch giống như thái dương từ trong sóng nước đang dần lên cao, đến gần xem thì thật là minh lệ diệu nhãn như hoa hà đang đứng trên mặt nước hồ trong suốt; vai đẹp như được vót, eo được thắt một sợi lụa trắng mềm mại, cổ nhỏ dài, làn da trắng nhạt ẩn ẩn hiển lộ; không cần nước hoa, không cần son phấn; búi tóc phất phơ cao cao, đôi lông mày dài dài uốn khúc; hàm răng trắng tinh hiện sau đôi môi; đôi mắt sáng trong đa tư thật quyến rũ, hai lún đồng tiền ẩn hiện trên hai gò má. Tư thái kỳ mỹ, minh diễm cao nhã, nghi dung an tịnh, thần thái nhàn thục, nhu thuận khoan hòa duyên dáng, dùng lời nói thật khó mà hình dung được.
Đoan Mộc Dĩnh rót rượu cho Đoan Mộc Thanh Lam, cũng thêm cho mình một ít rượu ngon, Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh nhìn nhau cười, nâng ly rượu chạm một chút, uống một hơi cạn sạch, trong lòng thư sướng, rượu nhập phế phủ, dĩ nhiên là ngọt.
“Uống ít rượu một chút, ngày mai còn có chính sự phải làm.” Đoan Mộc Thanh Lam buông ly rượu, tửu lượng của hài tử này thực sự không tốt, mới uống một ít, khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng, thực sự là kiều diễm.
“Phiên nhược kinh hồng
Uyển nhược du long
Vinh diệu thu cúc
Hoa mậu xuân tùng
Bàng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt
Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết
Viễn nhi vọng chi
Kiểu nhược thái dương thăng triêu hà.
Bách nhi sat chi
Chước nhược phù cừ xuất lục ba.
Nông tiêm đắc trung
Tu đoản hợp độ
Kiên nhược tước thành
Yêu như ước tố
Duyên cảnh tú hạng
Hạo chất trình lộ
Phương trạch vô gia
Duyên hoa phất ngự
Vân kế nga nga
Tu my liên quyên
Đan thần ngoại lãng
Hạo xỉ nội tiên
Minh mâu thiện lãi.
Yếp phụ thừa quyền
Tương tư diễm dật
Uy tĩnh thể nhàn
Nhu tình xước thái
Mị ư ngữ ngôn . ” (1)
Một sĩ tử còn trẻ si ngốc trông lại phía bọn họ xướng, khiến Đoan Mộc Thanh Lam không thoải mái, thi từ ca ngợi trong miệng của hắn biến vị, thành dâm thi khúc, Đoan Mộc Thanh Lam hung hăng liếc hắn. Dĩnh nhi nhà ta đẹp, ta biết, không cần ngươi chảy nước miếng ba thước.
Đoan Mộc Dĩnh nhận thấy săc mặt Đoan Mộc Thanh Lam thay đổi, chẳng lẽ là bởi vì lời nói của người nọ. Đoan Mộc Dĩnh cầm tay Đoan Mộc Thanh Lam, hỏi: “Phụ thân, ngươi xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là bị một số con ruồi làm phiền, muốn giết chết bọn nó.” Đoan Mộc Thanh Lam hừ lạnh một tiếng.
Lúc này một người thị nữ đi tới, hướng bọn họ hành lễ, nói: “Hai vị tiên sinh, chủ nhân của ta cho mời.”
“Chủ nhân nhà ngươi?” Đoan Mộc Dĩnh kỳ quái hỏi, nghe nói chủ nhân của Thiên Hương Minh là người thấy đầu không thấy đuôi, sao hôm nay lại nghĩ thông suốt, muốn gặp bọn hắn?
“Chủ nhân nhà ta ngưỡng mộ phong thái hai vị, muốn cùng nhị vị tiên sinh kết giao, chẳng hay ý tiên sinh thế nào.” Thị nữ nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, lập tức cúi đầu nói.
“Nếu chủ nhân cho mời, chúng ta sẽ đi xem.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
Đoan Mộc Dĩnh vừa thấy Đoan Mộc Thanh Lam đồng ý, cũng đứng dậy đi theo phía sau Đoan Mộc Thanh Lam, cùng thị nữ đi khỏi chính sự đường, đi qua hành lang, đi tới một gian mật thất phía sau. Gian mật thất được sắp xếp trang nhã, gia cụ bài biện giống như đã từng quen biết, Đoan Mộc Dĩnh suy nghĩ hắn đã gặp qua ở nơi nào?
“Ha ha ha, thật là có duyên, hoàng thượng, Hiếu thân vương, thảo dân ở chỗ này cũng gặp được người, thực sự là duyên phận tời định.” Người chưa tới, thanh âm sang sảng đã tới trước, thanh âm cũng giống như đã từng quen biết, Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam theo tiếng nhìn lại, một người từ ngoài cửa tiến vào, ngoại bào thêu hoa mai, bên trong là trường bào màu đen. Da đen, tuấn lãng như trước, không phải là Tang gia chơi cờ hôm đó sao.
“Nguyên lai là Tang tiên sinh, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười hướng Tang gia chắp tay, những người tài năng ở Lương quốc đều đến đây, người có thể mở mặt tiền như vậy, hẳn phải rất giàu có, chủ nhân của Thiên Hương Minh nhất định là một nhân vật có địa vị, hắn sẽ tôn trọng một chút. Chỉ là hắn không nghĩ tới người này là Tang gia, Tang gia đến tột cùng là người ra sao, phải điều tra tỉ mỉ.
Sau khi vào cửa, Tang gia hành lễ với Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam, rồi nói: “Mới vừa rồi thảo dân nghe có người chê cười Tề quốc, trong lòng tức giận, đang muốn đi ra ngoài nói với hắn, không nghĩ tới cái đầu heo này bị Hiếu thân vương thu thập, Hiếu thân vương thật là thiếu niên anh hùng, khiến người Tề quốc chúng ta kiêu ngạo. Thống khoái.”
Đoan Mộc Dĩnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Tang gia rất thích nói từ thống khoái, lần trước hắn cũng nói thống khoái, lần này cũng nói thống khoái, hắn thực sự là một người thú vị.”Tang tiên sinh quá khen, tiểu vương nào có bản lĩnh như vậy.”
“Rất bản lĩnh, lúc ta bằng tuổi ngươi, ngu ngốc không gì sánh được, bị người ta vu oan cũng không biết tự biện hộ cho mình.” Tang gia là một người sảng khoái, lấy thời thiếu niên của mình so sánh với Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh cười rộ lên, người này lúc còn trẻ, phụ thân của hắn nhất định rất đau đầu với hắn.
“Tang tiên sinh là chủ nhân của Thiên Hương Minh, Tang tiên sinh thật có bản lĩnh, có thể ở chỗ này buôn bán, Tang tiên sinh mới là người có bản lĩnh nhất.” Đoan Mộc Dĩnh khích lệ nói.
“Sao lại đứng nói, mời ngồi, ghế trên! Thượng trà!” Tang gia mời Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh ngồi xuống, lệnh thị nữ pha trà. Thị nữ động tác nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau hương trà tỏa ra thoang thoảng, thấm vào ruột gan.
“Hoàng thượng nhất định rất hiếu kỳ vì sao thảo dân ở chỗ này. Thảo dân là kinh thương, đi tới Lương quốc. Người Lương quốc giàu có và đông đúc, coi thường người Tề người, tổ phụ ở chỗ này bị người chê cười, thế là lập chí, khuynh tẫn gia tài xây dựng Thiên Minh Hương ở kinh thành Lương quốc, giúp người Tề quốc kiếm tiền trong tay người Lương quốc.” Tang gia nói, tổ phụ của Tang gia là Tang Mẫn làm kinh thương, đi khắp tứ phương, tại Lương quốc nhận hết kỳ thị, Tang Mẫn lập chí kiếm tiền ở Lương quốc, thế là tự mình mở tửu lâu.
“Tổ phụ của ngươi là đại thương nhân vamg danh Tề quốc – Tang Mẫn.” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.
“Đúng vậy.” Tang gia nói, “Tổ phụ của thảo dân là Tang Mẫn.”
“Thật không nghĩ tới, ta có thể gặp tôn tử của Tang Mẫn, thất kính thất kính.” Đoan Mộc Thanh Lam nghe thấy tên Tang Mẫn, khi còn nhỏ từng gặp qua người này, đối với Tang Mẫn có ấn tượng rất tốt.
“Hoàng thượng không cần khách khí như vậy, thảo dân không nghĩ có thể gặp được hoàng thượng ở chỗ này, có việc gì có thì cứ giao cho Tang gia, Vọng kinh thành thậm chí toàn bộ Lương quốc, đều giống như là tiểu quan phóng cái rắm.” Tang gia nói, tổ huấn của Tang thị, đừng quên quốc sỉ, đừng quên gia cừu. Mẫu thân của Tang gia có khuôn mặt đẹp, bị người Lương quốc gian ô mà tự sát, bọn hắn kiện lên cấp trên, chỉ vì bọn hắn là người Tề quốc, hơn nữa người kia có thế lực lớn, nên quan lại xử thắng. Trái lại Tang thị đã bị rất nhiều nhục nhã, chê cười, Tang gia sao có thể quên sỉ nhục cùng cừu hận này.
“Mẫu thân của Tang gia xinh đẹp như hoa, bị người Lương quốc gian ô mà chết, phụ thân kiện lên quan mà nhận hết khuất nhục, buồn giận mà chết. Tổ phụ trước khi chết nói rằng, đừng quên quốc sỉ, đừng quên gia cừu. Hoàng thượng có gì phân phó, chỉ cần thảo dân có khả năng thảo dân sẽ dốc hết sức làm.”
“Kẻ hại chết phụ mẫu ngươi là ai?” Đoan Mộc Dĩnh hỏi.
“Bác Vọng hầu Thịnh Ngọc Minh.” Tang gia nói.
“Như vậy a.” Tròng mắt Đoan Mộc Dĩnh vừa chuyển, trong lòng liền có chủ ý, “Nghe nói Bác Vọng hầu với thái sư cùng tiên tri Lưu Đình chính kiến không hợp, oán hận chất chứa đã lâu, Lưu Đình xinh đẹp, tuy nhiều tuổi nhưng vẫn còn rất trẻ, hắn là người của tiên hoàng. Giả như, Lưu Đình trên đường tới thần miếu bị người bắt cóc, bắt cóc Lưu Đình, cường bạo Lưu Đình, cái người này vừa lúc là Bác Vọng hầu Thịnh Ngọc Minh, ngươi thấy thế nào? Thái sư nhất định sẽ tấu hắn, Lưu Đình sẽ hận chết hắn, sẽ chỉnh hắn đến chết.”
“Diệu kế a, sao ta không nghĩ tới ni, ta dùng tiền tìm người đi làm.”Tang gia vỗ đầu, mình khổ công tìm cách báo thù, lại không nghĩ tới điểm này.
“Đây là kế sách mượn dao giết người, ngươi không nên đi làm, người giang hồ không thể tin, trẫm hiểu biết, sẽ giúp ngươi xử lý không để lại vết tích, ngươi yên tâm đi.”Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghĩ kế hoạch mặc dù tốt, những dễ dàng để lại sơ hở. Vu oan hãm hại một người phải tìm thủ hạ tin cậy của mình đi làm, người giang hồ sao có thể tin. Trong lòng Dĩnh nhi căm hận Lưu Đình, không thể để Lưu Đình sống khá giả được, ta mượn cơ hội này vì hắn báo thù.
“Tang tiên sinh yên tâm, phụ hoàng tự có biện pháp xử trí, sẽ dùng máu của Bác Vọng hầu tế phụ mẫu của ngươi tên trời.” Đoan Mộc Dĩnh âm ngoan nói, Lưu Đình, ta cho ngươi cả đời không được sống yên ổn. Nếu ta rơi xuống địa ngục, các ngươi cũng bị hỏa trung giày vò.
“Như vậy, Tang gia đa tạ hoàng thượng, đa tạ điện hạ.” Mắt Tang gia hàm nhiệt lệ, quỳ trên mặt đất dập đầu biểu thị trung thành, “Từ nay về sau, cho dù tang gia có phấn thân toái cốt cũng báo hoàng ân.”
——— —————————-
Đoan Mộc Dĩnh ngâm mình trong dục trì, tự hỏi bước tiếp theo nên làm thế nào, ngày mai sẽ dùng khuôn mặt này nhìn ba cừu nhân, lửa giận trong lòng có hừng hực dấy lên hay không. Đoan Mộc Thanh Lam đi tới bên người hắn, cầm lấy hương liệu giúp hắn làm sạch tóc, mái tóc dài hắc sắc pha lẫn tử sắc nhu thuận lóe sáng, làm hắn yêu thích không buông tay. Đoan Mộc Dĩnh lại bị phụ thân giở trò, nói thật thì trong lòng Đoan Mộc Dĩnh không coi Đoan Mộc Thanh Lam là phụ thân, Đoan Mộc Thanh Lam là phụ thân của thân thể này, cũng không phải là phụ thân của hắn. Nhưng dựa vào quan hệ huyết thống mà nói, bọn hắn chính là phụ tử. Thực sự là quan hệ rắc rối, phụ tử lại không phải phụ tử.
“Đang nghĩ cái gì, sao lại thất thần như vậy.” Đoan Mộc Thanh Lam ôn nhu hỏi, thuận tiện vuốt ve tấm lưng mềm mại của Đoan Mộc Dĩnh, từ trên xuống dưới, cắn lên vành tai khéo léo của thiếu niên.
“Ân, ta đang suy nghĩ quan hệ của chúng ta, quan hệ phụ tử rắc rối, ai, rất khó nói rõ ràng.” Hai điểm trước ngực Đoan Mộc Dĩnh bị bàn tay thô to vuốt ve, dần dần phiếm hồng, dựng thẳng lên. Thiếu niên vì bị kích thích mà hư nhuyễn, Đoan Mộc Dĩnh tiến sát vào trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, hiện tại phụ thân muốn làm gì thì làm.
“Dĩnh nhi, thật muốn giấu ngươi đi, để không người nào nhìn thấy ngươi, như vậy ngươi vĩnh viễn thuộc về một mình ta.” Đoan Mộc Thanh Lam nhìn hai mắt đã nhiễm sương mù của Đoan Mộc Dĩnh, đôi con ngươi tử quang sâu thẳm đều có thể làm hắn say mê.
Cả người thiếu niên trầm mê vì thanh âm trầm thấp của Đoan Mộc Thanh Lam, giơ tay lên ôm lấy cổ Đoan Mộc Thanh Lam, chủ động hôn. Đoan Mộc Thanh Lam cũng không khách khí hôn lên đôi môi khiến hắn động tâm, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách ra đôi môi không hề phản kháng, thoải mái xâm nhậpnnơi ngọt ngào, dây dưa đầu lưỡi.
“Ân. . .” Toàn thân Đoan Mộc Dĩnh phát nhiệt, ngâm khẽ một tiếng, thân thể hư nhuyễn nằm úp sấp trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam.
Nghĩ được rồi, Đoan Mộc Thanh Lam nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi của Đoan Mộc Dĩnh , ôm sát eo nhỏ của thiếu niên, mềm nhẹ đặt hắn ở dưới thân, hàm trụ khỏa hồng anh trước ngực, thoả mãn nghe người dưới thân phát sinh tiếng thở dốc.
Âu yếm trước ngực khiến cả người thiếu niên run rẩy, một cỗ nhiệt lưu di chuyển xuống hạ thân, phân thân hưng phấn ngẩng đầu lên.
“Dĩnh nhi, ngươi thật đáng yêu.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa thấy biểu hiện thành thực của thiếu niên liền tươi cười, mấy ngày nay cố gắng nhanh chóng đến Lương quốc, không có thời gian nghỉ ngơi, thật sự là tưởng niệm nha! Nhất là thấy Dĩnh nhi khả ái như thế, bảo hắn làm thế nào để chế trụ dục vọng ni?
Đoan Mộc Thanh Lam nhẹ nhàng cầm phân thân non nớt trong tay, Đoan Mộc Dĩnh nheo mắt lại thoải mái hưởng thụ kỹ thuật của Đoan Mộc Thanh loan, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ.
Đoan Mộc Thanh Lam ôn nhu nói với Đoan Mộc Dĩnh: “Thoải mái sao?”
Đoan Mộc Dĩnh thành thực nói: “Thoải mái, phụ hoàng. . .”
Đoan Mộc Thanh Lam ác liệt nắm chặt, thiếu niên chịu không nổi kích thích liền bắn rất nhanh, thể dịch màu trắng loang lổ trong bể nước.
Thiếu niên vô lực dựa vào người Đoan Mộc Thanh Lam, nhiệt triều vừa rồi còn chưa hết, Đoan Mộc Thanh Lam lại bắt đầu lộng khởi phân thân của hắn, “Phụ hoàng. . . Không nên lộng. . .” Ngón tay thoải mái giảo trứ phân thân, cái cổ non mịn đỏ ửng khiến Đoan Mộc Thanh Lam nhịn không được nhẹ nhàng hôn liếm.
“Thực sự muốn ta dừng?” Đoan Mộc Thanh Lam nhìn đôi mắt chứa đầy tình dục của Đoan Mộc Dĩnh, bộ lộng phân thân, ngón tay nhờ nước mà tham nhập tiểu huyệt chặt chẽ kia.
“Ân. . .” Cảm giác đau đớn rất nhỏ khiến Đoan Mộc Dĩnh thoáng lấy lại tinh thần, hắn hừ một tiếng, nắm chặt hai tay lại.
Động tác của Đoan Mộc Thanh Lam mềm nhẹ, hắn cúi thấp người khẽ hôn lên tóc Đoan Mộc Dĩnh, ngón tay nhẹ nhàng đảo lộng tiểu huyệt phía sau, một tay còn lại hướng hai điểm hồng anh trước ngực chà xát.
“Phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh thoải mái hô, toàn thân thả lỏng tùy ý Đoan Mộc Thanh Lam xâm phạm, con ngươi trong suốt nhiễm một tầng nước mông lung, môi đỏ mọng khẽ nhếc như là mời gọi người khác trầm mê.
Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy thân thể Đoan Mộc Dĩnh, để cả người hắn kề sát mình, dùng một tay tách đôi chân mảnh khảnh, mở rộng tiểu huyệt hồng nhạt, nhờ nước bôi trơn, phân thân thô to lập tức tiến nhập tiểu huyệt.
“Đau nhức. . .” Đoan Mộc Dĩnh có cảm giác đau nhức, cắn đôi môi đỏ mọng của mình.
“Nhịn một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa.” Đoan Mộc Thanh Lam tuy rằng cũng rất khó chịu, thế nhưng hắn vẫn kiềm chế ý muốn mãnh mẽ luật động trong cơ thể Đoan Mộc Dĩnh, nhẹ giọng thoải mái nói.
Bàn tay cần lấy phân thân thiếu niên tiếp tục bộ lộng, Đoan Mộc Thanh Lam cúi đầu hôn lên môi Đoan Mộc Dĩnh, nỗ lực giảm bớt thống khổ cho hắn.
Thân thể thiếu niên dâng lên một cỗ nhiệt triều, cả người nóng bức khó chịu, tiểu huyệt cũng có chút cảm giác ngứa ngáy, thiếu niên chịu không được liền vặn vẹo thân thể mong muốn giảm bớt độ nóng trên người. Bị thiếu niên động như thế, tiểu huyệt chặt chẽ không ngừng ma sát phân thân thô to của Đoan Mộc Thanh Lam, khiến phân thân của Đoan Mộc Thanh Lam lập tức lớn thêm vài lần, nhịn không được nhẹ nhàng động một cái, thiếu niên liền phát sinh thanh âm rên rỉ mê người, thân thể đều phiếm đỏ, chân bị nâng lên khiến cho hắn chỉ có thể hoàn toàn tựa vào người Đoan Mộc Thanh Lam, cái mông kề sát hạ thân của Đoan Mộc Thanh Lam.
Đoan Mộc Thanh Lam cúi đầu hôn môi Đoan Mộc Dĩnh, mà hai tay âu yếm hạ thân cùng nhũ tiêm trước ngực hắn, Đoan Mộc Dĩnh tựa trên người phụ thân liên tục rên rỉ, cuối cùng nhịn không được Đoan Mộc Thanh Lam bắt đầu trừu sáp tại tiểu huyệt mê người.
“A. . . . A. . .” Đoan Mộc Dĩnh ngửa đầu liên tục rên rỉ, toàn thân không nổi khoái cảm mà run rẩy, hai bàn tay gắt gao nắm chặt bàn tay to của nam nhân đang tàn sát bừa bãi trước ngực hắn.
“Dĩnh nhi. . . . .” Nhẹ nhàng hạ xuống rất nhiều nụ hôn trên khuôn mặt mê người, Đoan Mộc Thanh Lam không thể kiềm chế mình trước mặt bảo bối. Một cái đánh mãnh liệt, tinh dịch ấm áp bắn vào sâu bên trong tiểu huyệt, Đoan Mộc Thanh Lam chăm chú ôm Đoan Mộc Dĩnh đã xụi lơ nằm trong lòng mình, hôn lên môi Đoan Mộc Dĩnh, quyến luyến day day bên tai hắn một cái, rút ra phân thân ở trong cơ thể Đoan Mộc Dĩnh, mềm nhẹ giúp tinh dịch trong cơ thể Đoan Mộc Dĩnh chảy ra, vẫn hôn lên mặt hắn, giúp hắn lau rửa sạch sẽ.
P.s: Dịch đoan thơ (1)
Thần thái nàng khinh doanh nhu mỹ tựa như chỉ cần động nhẹ cũng khiến nàng phiên phiên bay lên như hồng nhạn, thân hình nàng kiện mỹ nhu khúc như du long đằng không hỷ hí; dung nhan sáng lạng giống hoa cúc mùa thu nở rộ, nét thanh xuân phồn thịnh như thanh tùng mùa xuân xanh tươi; bước đi như có như không tựa mây thưa nhè nhẹ bao quanh minh nguyệt, hình tượng phiêu đãng bất định như gió thổi làm tuyết hoa cuốn lên; nhìn xa xa, trong sáng khiết bạch giống như thái dương từ trong sóng nước đang dần lên cao, đến gần xem thì thật là minh lệ diệu nhãn như hoa hà đang đứng trên mặt nước hồ trong suốt; vai đẹp như được vót, eo được thắt một sợi lụa trắng mềm mại, cổ nhỏ dài, làn da trắng nhạt ẩn ẩn hiển lộ; không cần nước hoa, không cần son phấn; búi tóc phất phơ cao cao, đôi lông mày dài dài uốn khúc; hàm răng trắng tinh hiện sau đôi môi; đôi mắt sáng trong đa tư thật quyến rũ, hai lún đồng tiền ẩn hiện trên hai gò má. Tư thái kỳ mỹ, minh diễm cao nhã, nghi dung an tịnh, thần thái nhàn thục, nhu thuận khoan hòa duyên dáng, dùng lời nói thật khó mà hình dung được.
Tác giả :
Tiểu Trư Tước