Niếp Môn
Chương 38: Tiểu cô nương thôi
Lãnh Tang Thanh chỉ ngây ngốc mà đứng tại chỗ, vài lần muốn trái tim đang đập loạn nhịp của mình bình thường trở lại nhưng lại phát hiện chỉ là uổng công thôi.
Cô không nên ảo tưởng nữa, bởi vì chuyện đã xảy ra, đã vượt quá giới hạn tưởng tượng của cô.
Một đôi lông mi kiều diễm chớp chớp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tồn tại sự vui mừng, nhưng lại có một sự yên tĩnh như đứng bên cạnh dốc núi cao.
"Anh.. Sao có thể để áo cưới ở chỗ này? Chúng ta tiến triển có phải quá nhanh rồi không!” Cô bình tĩnh mà suy nghĩ đến mỗi hình ảnh của hai người sống chung mấy ngày qua.
Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng bản tính của phụ nữ giục cô vô thức mà đi vào nơi rực rỡ này.
Đầu tiên cô trực tiếp đi thẳng đến đôi hài thủy tinh giống như trong truyện cổ tích kia, mở cửa thủy tinh ra, cẩn thận mà dùng tay lấy nó ra, cũng không phải bởi vì nó đắc tiền, mà bởi vì Lãnh Tang Thanh đối với những thứ mình vô cùng yêu thích, đều có phản ứng như vậy.
Cô hưng phấn mà mang vào chân, đứng trước gương mà múa mai, tự diễn một hồi, lại đi tới phòng khác, dây chuyền, nhẫn, hoa tai, vương miện,... Áo cưới chọn kiểu Kate mặc khi kết hôn cùng với hoàng từ William.
Đứng trước gương, cô hưng phấn mà nhìn chính mình, thì ra mình mặc áo cưới đẹp như thế, vẻ đẹp không chút kém hơn ngày cưới của Kate, nhịn không được, cô đứng tại chỗ xoay vòng mấy cái, làn váy lúc đó xòe ra, giống như thiên nga đang bơi trên mặt hồ.
"Cô dâu đẹp như vậy, trên thế giới này tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy." Ruby tán dương một câu, cắt ngang sự say mê của Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh có chút xấu hổ mà cười cười, hỏi tiếp: " Niếp Ngân có nói anh ấy khi nào mới giải quyết xong công việc không?"
Ruby thong thả bước đến bên cạnh Lãnh Tang Thanh, hai tay đặt sau lưng, ánh mắt tán dương mà nhìn toàn thân cô từ trên xuống dưới: "Có lẽ một ngày, có lẽ vài ngày, cũng có lẽ sẽ rất nhanh, anh ấy sẽ không để một cô công chúa xinh đẹp như vậy chờ ở chỗ này lâu đâu."
Lãnh Tang Thanh không để ý đến lời khen ngợi của cô, đôi mắt trừng to: "Thế nhưng, anh ấy phải nói cho tôi biết mấy ngày nữa mới dẫn tôi ra khỏi chỗ này chứ!"
"Rời khỏi? Tại sao phải rời khỏi? Ở chỗ này làm cho cô dâu trở nên xinh đẹp nhất, chẳng lẽ không được?" Ruby nhẹ nhàng mà quấn quấn tóc cô.
Lãnh Tang Thanh lần nữa quay đầu nhìn mình trong gương, trên mặt ửng đỏ, trong lòng có chút ngứa ngái...
__________________________________
Niếp Nhân Quân xử lý xong mọi việc, trở về biệt thự.
Do Tần quản gia mở cửa xe, Niếp Nhân Quân đưa chân ra khỏi cửa bình tĩnh mà giẫm lên mặt đất, cùng với mặt đất không chút khe hỡ, sau đó mỗi một bước đi của ông đều có suy nghĩ kĩ lưỡng.
Trên nóc nhà, Niếp Ngân nhìn bao quát toàn bộ quá trình, giống như một con chim ưng dang cánh.
Miệng anh trầm xuống, môi bạc mím lại, mí mắt hơi giật giật, hô hấp nhanh mà mạnh, nhưng trong thoáng chốc giống như gió trên biển của Somalia.
Khi Niếp Nhân Quân đi tới trước cổng biệt thự, trong bồn hoa ở cổng thấy một con bướm đang húp sương mai, ông đi qua, nhẹ nhàng mà nắm đôi cánh của con bướm, sau đó nắm nó trong lòng bàn tay.
Mặc dù con bướm cố gắng vùng vẫy đôi cánh, nhưng trong tay Niếp Nhân Quân vẫn là phí sức. Sau đó, ông mở bàn tay ra, con bướm lập tức hoảng sợ mà bay lên, bởi vì căng thẳng quá, vừa mới cất cánh đã lảo đảo..
Cũng không ngờ tới, Niếp Nhân Quân thình lình đưa tay bắt lấy, con bướm đáng thương lần nữa bị giam trong lòng bàn, không có hi vọng nào trốn thoát.
Niếp Ngân đứng trên nóc nhà vẫn tiếp tục quan sát tất cả, hai mắt nhắm chặt, cười nhạt một tiếng, xoay người rời khỏi.
Niếp Nhân Quân chú ý tới Niếp Ngân đã biến mất khỏi tầm mắt của mình, khóe môi hơi cong lên, thả con bướm vừa mới húp sương trên đóa hoa, bước vào trong biệt thự.
Xa xa, nơi bãi cỏ trong rừng cây, trong cái võng được mắc giữa hai cây, Niếp Tích quan sát diễn xuất của hai cha con trong màn "Kịch câm", bất đắc dĩ mà lắc đầu, tiếp theo lấy tay xoa xoa thái dương của mình, thở dài một hơi.
Lúc ăn bữa tối.
Ngọn nến trong phòng ăn của biệt thự sáng rực rỡ, người hầu bận rộn dọn món ăn, bận châm rượu, mà trên bàn ăn cũng có một sự vắng vẻ khác thường, không ai nói chuyện.
Niếp Tích vừa uống hết một ly rượu đầy, ném ly rượu qua bàn cơm, "keng" một tiếng, làm bọn người hầu đều sợ hãi.
"Bữa cơm hôm nay, mùi vị quả thực hỏng bét.” Anh nhìn món trâu hầm trên bàn, vô cùng bất mãn là lắc đầu, mặc dù món trâu hầm này anh ăn mấy chục năm nay không có gì thay đổi.
"Được rồi, Ngân, sao không thấy chị dâu đến dùng cơm?" Khuôn mặt anh mặc dù là nhìn Niếp Ngân, nhưng ánh mắt lại liếc xéo cha.
Niếp Ngân nhẹ nhàng đặt dao nĩa đang cầm trong tay sang hai bên dĩa, cầm khăn ăn lau miệng, cười nhạt một tiếng, sau đó cầm ly, lắc lắc vài cái, rượu đỏ trong ly hình thành một vòng xoáy, anh đem ly rượu nâng lên trước mặt, xuyên qua lớp rượu đó dập dềnh, như có như không mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân Quân.
Niếp Nhân Quân không hề ngừng dùng cơm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào dao nĩa đang vất vả làm việc trong lòng bàn tay, nhưng ông đối với chuyện trên bàn ăn rõ như trong lòng bàn tay.
"Cô ấy lánh sang chỗ khác, các ngươi không cần lo lắng." Nói xong, ông húp một ngụm trâu hầm vào miệng, đắc ý nhìn hai người một chút, nhất là Niếp Ngân.
"Điều kiện chỗ đó ra sao?" Niếp Tích buột miệng hỏi.
Niếp Nhân Quân ngẩng đầu nhìn lướt qua Niếp Tích, trong ánh mắt có chút khó hiểu.
Ly rượu cầm trong tay Niếp Ngân hơi ngừng lại một chút, con mắt không có dấu vết gì nhìn lướt qua Niếp Tích.
Niếp Tích thả lỏng biểu cảm trên mặt: "Tôi thấy Lãnh Tang Thanh là một cô gái vừa mới khỏi bệnh, sợ cô ấy không được chăm sóc tốt, dù sao cô ấy cũng đã liều mạng cứu đại ca."
"Cô ấy ở đó được đối xử như vua." Niếp Nhân Quân nhạt nhạt mở miệng.
"Cha trước khi con hỏi vấn đề của chị dâu, cùng chuyện này có liên quan sao? Cha thật không muốn để cho cô ấy ở Somalia lâu sao?" Niếp Tích nhìn cha, trong mắt có một chút chờ mong.
Niếp Nhân Quân không nói gì, chỉ nhìn Niếp Ngân cười cười.
Niếp Ngân buông ly rượu trong tay xuống, bình tĩnh mà đáp lại ánh mắt của cha: "Cha sẽ không hiểu lầm con cùng cô ấy có quan hệ gì chứ, loại chuyện hoang đường này vẫn nên là sớm kết thúc đi."
Niếp Nhân Quân vẫn nhàn nhạt cười, bắt đầu di chuyển tô trâu hầm.
"Nếu như cha muốn lợi dụng Lãnh Tang Thanh để khống chế con, con e ràng cha phải thất vọng rồi." Niếp Ngân tháo khăn ăn trên cổ áo xuống, nhã nhặn mà đặt lại trên bàn cơm, ý bảo việc dùng cơm đã kết thúc.
Anh chậm rãi đứng lên, bình tĩnh đềm đạm mà nói,
"Cô ấy với con mà nói, bất quá cùng với người xa lạ không có gì khác nhau!"
Niếp Nhân Quân buông dao nĩa xuống, chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Niếp Ngân.
Niếp Tích ở một bên, hô hấp cũng trở nên nặng nề, một đôi mắt thâm sâu mà nhìn phía trước, biểu cảm trên mặt trở nên nặng nề, muốn nói gì đó, rồi lại không nói.
"Lẽ nào con không rõ tình cảm cô ấy đối với con sao?" Niếp Nhân Quân thoáng mang theo ý giận mà nói.
Niếp Ngân bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Chỉ là một tiểu cô nương ngây thơ, cô ấy còn không hiểu thứ gì gọi là tình yêu, chẳng lẽ tất cả phụ nữ tới, con đều phải chấp nhận sao?"
Anh từng bước thong thả hướng về phía Niếp Nhân Quân đi tới: "Con đã nói qua rồi, bởi vì cô ấy là em gái của bạn cũ, cho nên con mới đi tới mật thất cứu cô ấy, đến nổi một đòn mất mạng, là bởi vì một đòn kia ban đầu hướng về con đi tới, con không muốn để cô ấy đỡ, con không muốn thiếu nợ bất cứ ai."
Xoa đầu vai của Niếp Nhân Quân, Niếp Ngân hướng tới của phòng ăn đi đến.
"Con có tâm sự." Đôi mắt sắc bén của Niếp Nhân Quân nhìn chằm chằm Niếp Ngân.
Niếp Ngân dừng lại một chút, bình tĩnh mà lắc đầu.
Niếp Nhân Quân cũng đứng lên, thở dài một hơi: "Vậy được rồi, vốn tưởng rằng sẽ vẹn cả đôi đường, căn bản muốn giết nha đầu đó có thể thấy rằng mình làm không sai, chỉ là chuyện vẫn phải tiếp tục."
Ông xoay người: "Cha bây giờ tuyên bố, hai ngày sau sẽ là hôn lễ của Niếp Ngân - con trưởng của Niếp Nhân Quân, tin rằng bây giờ Thanh nhi đã chọn được áo cưới rồi, đến lúc đó tất cả mọi người trong gia tộc Niếp thị sẽ đến, cùng làm chứng cho sự kết hợp của cô dâu và chú rể, và, Niếp môn sẽ có người thừa kế mới."
"Cái gì?" Niếp Ngân cả kinh, quay đầu nhìn cha mình.
Khóe miệng Niếp Nhân Quân cong lên: "Tất cả mọi người đã được thông báo rồi, dĩ nhiên, con cũng có thể mang theo người, ngày mai bay đến nơi con muốn đi."
Cô không nên ảo tưởng nữa, bởi vì chuyện đã xảy ra, đã vượt quá giới hạn tưởng tượng của cô.
Một đôi lông mi kiều diễm chớp chớp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tồn tại sự vui mừng, nhưng lại có một sự yên tĩnh như đứng bên cạnh dốc núi cao.
"Anh.. Sao có thể để áo cưới ở chỗ này? Chúng ta tiến triển có phải quá nhanh rồi không!” Cô bình tĩnh mà suy nghĩ đến mỗi hình ảnh của hai người sống chung mấy ngày qua.
Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng bản tính của phụ nữ giục cô vô thức mà đi vào nơi rực rỡ này.
Đầu tiên cô trực tiếp đi thẳng đến đôi hài thủy tinh giống như trong truyện cổ tích kia, mở cửa thủy tinh ra, cẩn thận mà dùng tay lấy nó ra, cũng không phải bởi vì nó đắc tiền, mà bởi vì Lãnh Tang Thanh đối với những thứ mình vô cùng yêu thích, đều có phản ứng như vậy.
Cô hưng phấn mà mang vào chân, đứng trước gương mà múa mai, tự diễn một hồi, lại đi tới phòng khác, dây chuyền, nhẫn, hoa tai, vương miện,... Áo cưới chọn kiểu Kate mặc khi kết hôn cùng với hoàng từ William.
Đứng trước gương, cô hưng phấn mà nhìn chính mình, thì ra mình mặc áo cưới đẹp như thế, vẻ đẹp không chút kém hơn ngày cưới của Kate, nhịn không được, cô đứng tại chỗ xoay vòng mấy cái, làn váy lúc đó xòe ra, giống như thiên nga đang bơi trên mặt hồ.
"Cô dâu đẹp như vậy, trên thế giới này tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy." Ruby tán dương một câu, cắt ngang sự say mê của Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh có chút xấu hổ mà cười cười, hỏi tiếp: " Niếp Ngân có nói anh ấy khi nào mới giải quyết xong công việc không?"
Ruby thong thả bước đến bên cạnh Lãnh Tang Thanh, hai tay đặt sau lưng, ánh mắt tán dương mà nhìn toàn thân cô từ trên xuống dưới: "Có lẽ một ngày, có lẽ vài ngày, cũng có lẽ sẽ rất nhanh, anh ấy sẽ không để một cô công chúa xinh đẹp như vậy chờ ở chỗ này lâu đâu."
Lãnh Tang Thanh không để ý đến lời khen ngợi của cô, đôi mắt trừng to: "Thế nhưng, anh ấy phải nói cho tôi biết mấy ngày nữa mới dẫn tôi ra khỏi chỗ này chứ!"
"Rời khỏi? Tại sao phải rời khỏi? Ở chỗ này làm cho cô dâu trở nên xinh đẹp nhất, chẳng lẽ không được?" Ruby nhẹ nhàng mà quấn quấn tóc cô.
Lãnh Tang Thanh lần nữa quay đầu nhìn mình trong gương, trên mặt ửng đỏ, trong lòng có chút ngứa ngái...
__________________________________
Niếp Nhân Quân xử lý xong mọi việc, trở về biệt thự.
Do Tần quản gia mở cửa xe, Niếp Nhân Quân đưa chân ra khỏi cửa bình tĩnh mà giẫm lên mặt đất, cùng với mặt đất không chút khe hỡ, sau đó mỗi một bước đi của ông đều có suy nghĩ kĩ lưỡng.
Trên nóc nhà, Niếp Ngân nhìn bao quát toàn bộ quá trình, giống như một con chim ưng dang cánh.
Miệng anh trầm xuống, môi bạc mím lại, mí mắt hơi giật giật, hô hấp nhanh mà mạnh, nhưng trong thoáng chốc giống như gió trên biển của Somalia.
Khi Niếp Nhân Quân đi tới trước cổng biệt thự, trong bồn hoa ở cổng thấy một con bướm đang húp sương mai, ông đi qua, nhẹ nhàng mà nắm đôi cánh của con bướm, sau đó nắm nó trong lòng bàn tay.
Mặc dù con bướm cố gắng vùng vẫy đôi cánh, nhưng trong tay Niếp Nhân Quân vẫn là phí sức. Sau đó, ông mở bàn tay ra, con bướm lập tức hoảng sợ mà bay lên, bởi vì căng thẳng quá, vừa mới cất cánh đã lảo đảo..
Cũng không ngờ tới, Niếp Nhân Quân thình lình đưa tay bắt lấy, con bướm đáng thương lần nữa bị giam trong lòng bàn, không có hi vọng nào trốn thoát.
Niếp Ngân đứng trên nóc nhà vẫn tiếp tục quan sát tất cả, hai mắt nhắm chặt, cười nhạt một tiếng, xoay người rời khỏi.
Niếp Nhân Quân chú ý tới Niếp Ngân đã biến mất khỏi tầm mắt của mình, khóe môi hơi cong lên, thả con bướm vừa mới húp sương trên đóa hoa, bước vào trong biệt thự.
Xa xa, nơi bãi cỏ trong rừng cây, trong cái võng được mắc giữa hai cây, Niếp Tích quan sát diễn xuất của hai cha con trong màn "Kịch câm", bất đắc dĩ mà lắc đầu, tiếp theo lấy tay xoa xoa thái dương của mình, thở dài một hơi.
Lúc ăn bữa tối.
Ngọn nến trong phòng ăn của biệt thự sáng rực rỡ, người hầu bận rộn dọn món ăn, bận châm rượu, mà trên bàn ăn cũng có một sự vắng vẻ khác thường, không ai nói chuyện.
Niếp Tích vừa uống hết một ly rượu đầy, ném ly rượu qua bàn cơm, "keng" một tiếng, làm bọn người hầu đều sợ hãi.
"Bữa cơm hôm nay, mùi vị quả thực hỏng bét.” Anh nhìn món trâu hầm trên bàn, vô cùng bất mãn là lắc đầu, mặc dù món trâu hầm này anh ăn mấy chục năm nay không có gì thay đổi.
"Được rồi, Ngân, sao không thấy chị dâu đến dùng cơm?" Khuôn mặt anh mặc dù là nhìn Niếp Ngân, nhưng ánh mắt lại liếc xéo cha.
Niếp Ngân nhẹ nhàng đặt dao nĩa đang cầm trong tay sang hai bên dĩa, cầm khăn ăn lau miệng, cười nhạt một tiếng, sau đó cầm ly, lắc lắc vài cái, rượu đỏ trong ly hình thành một vòng xoáy, anh đem ly rượu nâng lên trước mặt, xuyên qua lớp rượu đó dập dềnh, như có như không mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân Quân.
Niếp Nhân Quân không hề ngừng dùng cơm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào dao nĩa đang vất vả làm việc trong lòng bàn tay, nhưng ông đối với chuyện trên bàn ăn rõ như trong lòng bàn tay.
"Cô ấy lánh sang chỗ khác, các ngươi không cần lo lắng." Nói xong, ông húp một ngụm trâu hầm vào miệng, đắc ý nhìn hai người một chút, nhất là Niếp Ngân.
"Điều kiện chỗ đó ra sao?" Niếp Tích buột miệng hỏi.
Niếp Nhân Quân ngẩng đầu nhìn lướt qua Niếp Tích, trong ánh mắt có chút khó hiểu.
Ly rượu cầm trong tay Niếp Ngân hơi ngừng lại một chút, con mắt không có dấu vết gì nhìn lướt qua Niếp Tích.
Niếp Tích thả lỏng biểu cảm trên mặt: "Tôi thấy Lãnh Tang Thanh là một cô gái vừa mới khỏi bệnh, sợ cô ấy không được chăm sóc tốt, dù sao cô ấy cũng đã liều mạng cứu đại ca."
"Cô ấy ở đó được đối xử như vua." Niếp Nhân Quân nhạt nhạt mở miệng.
"Cha trước khi con hỏi vấn đề của chị dâu, cùng chuyện này có liên quan sao? Cha thật không muốn để cho cô ấy ở Somalia lâu sao?" Niếp Tích nhìn cha, trong mắt có một chút chờ mong.
Niếp Nhân Quân không nói gì, chỉ nhìn Niếp Ngân cười cười.
Niếp Ngân buông ly rượu trong tay xuống, bình tĩnh mà đáp lại ánh mắt của cha: "Cha sẽ không hiểu lầm con cùng cô ấy có quan hệ gì chứ, loại chuyện hoang đường này vẫn nên là sớm kết thúc đi."
Niếp Nhân Quân vẫn nhàn nhạt cười, bắt đầu di chuyển tô trâu hầm.
"Nếu như cha muốn lợi dụng Lãnh Tang Thanh để khống chế con, con e ràng cha phải thất vọng rồi." Niếp Ngân tháo khăn ăn trên cổ áo xuống, nhã nhặn mà đặt lại trên bàn cơm, ý bảo việc dùng cơm đã kết thúc.
Anh chậm rãi đứng lên, bình tĩnh đềm đạm mà nói,
"Cô ấy với con mà nói, bất quá cùng với người xa lạ không có gì khác nhau!"
Niếp Nhân Quân buông dao nĩa xuống, chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Niếp Ngân.
Niếp Tích ở một bên, hô hấp cũng trở nên nặng nề, một đôi mắt thâm sâu mà nhìn phía trước, biểu cảm trên mặt trở nên nặng nề, muốn nói gì đó, rồi lại không nói.
"Lẽ nào con không rõ tình cảm cô ấy đối với con sao?" Niếp Nhân Quân thoáng mang theo ý giận mà nói.
Niếp Ngân bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Chỉ là một tiểu cô nương ngây thơ, cô ấy còn không hiểu thứ gì gọi là tình yêu, chẳng lẽ tất cả phụ nữ tới, con đều phải chấp nhận sao?"
Anh từng bước thong thả hướng về phía Niếp Nhân Quân đi tới: "Con đã nói qua rồi, bởi vì cô ấy là em gái của bạn cũ, cho nên con mới đi tới mật thất cứu cô ấy, đến nổi một đòn mất mạng, là bởi vì một đòn kia ban đầu hướng về con đi tới, con không muốn để cô ấy đỡ, con không muốn thiếu nợ bất cứ ai."
Xoa đầu vai của Niếp Nhân Quân, Niếp Ngân hướng tới của phòng ăn đi đến.
"Con có tâm sự." Đôi mắt sắc bén của Niếp Nhân Quân nhìn chằm chằm Niếp Ngân.
Niếp Ngân dừng lại một chút, bình tĩnh mà lắc đầu.
Niếp Nhân Quân cũng đứng lên, thở dài một hơi: "Vậy được rồi, vốn tưởng rằng sẽ vẹn cả đôi đường, căn bản muốn giết nha đầu đó có thể thấy rằng mình làm không sai, chỉ là chuyện vẫn phải tiếp tục."
Ông xoay người: "Cha bây giờ tuyên bố, hai ngày sau sẽ là hôn lễ của Niếp Ngân - con trưởng của Niếp Nhân Quân, tin rằng bây giờ Thanh nhi đã chọn được áo cưới rồi, đến lúc đó tất cả mọi người trong gia tộc Niếp thị sẽ đến, cùng làm chứng cho sự kết hợp của cô dâu và chú rể, và, Niếp môn sẽ có người thừa kế mới."
"Cái gì?" Niếp Ngân cả kinh, quay đầu nhìn cha mình.
Khóe miệng Niếp Nhân Quân cong lên: "Tất cả mọi người đã được thông báo rồi, dĩ nhiên, con cũng có thể mang theo người, ngày mai bay đến nơi con muốn đi."
Tác giả :
Ân Tầm