Niên Thiếu Vô Tình
Quyển 1 - Chương 4: Trích tiên ảnh
Không ai sinh ra đã là anh hùng hoặc kiêu hùng.
Khi còn bé, Phương Ứng Khán tâm cao khí ngạo.
Hắn tư chất thông minh, ngộ tính cực cao, vợ chồng Phương Cự hiệp vô cùng yêu thương hắn.
Cho nên, hắn luôn luôn được nuông chiều từ bé, có thể nói là nhận được nghìn sủng vạn ái vào một thân.
Bởi vì hắn tuấn mỹ và kiêu ngạo, khiến cho không ít nữ tử cùng trang lứa đều sinh lòng ngưỡng mộ.
Mà tài hoa và khí chất của hắn, lại càng khiến cho không ít hiệp nữ trên giang hồ vì vậy mà khuynh tâm.
Hắn khi đó mặc dù chỉ là một thiếu niên ngây ngô, nhưng cũng không hề động dung vì những nữ tử như vậy.
Cho đến có một lần, Phương Cự hiệp đi kinh thành, Phương phu nhân bởi vì luôn luôn dung túng cưng chiều hắn, nên đã để hắn ra ngoài du ngoạn.
Khi đó…
Hắn gặp một nữ tử.
Chính xác mà nói, là một nữ hài.
Đôi mắt của nữ hài, rất trong suốt, phảng phất như hắn từng nhìn thấy trong mơ, rất quen thuộc…
Lập tức cảm giác tiếp theo của hắn chính là: nàng và nghĩa mẫu giống nhau!
Mặc dù nàng khi đó chỉ là một tiểu cô nương, nhưng loại khí chất so với sương còn đẹp, so với tuyết còn trong, như hương mai lẫn trong sương, phong lưu thắng tuyết, hầu như khiến Phương Ứng Khán khuynh đảo.
Đáng tiếc, lần đầu tiên luyến ái của hắn, không có thành công.
Nữ hài kia dường như chuyện gì cũng nghe theo hắn, thế nhưng bỗng nhiên uyển chuyển cự tuyệt hắn.
Cự tuyệt hắn rất nhẹ nhàng, tuyệt đối không làm tổn thương hắn.
Lý do là, nàng đã sớm có hôn ước.
Phương Ứng Khán có vẻ như hoàn toàn không bị tổn thương.
Nhưng sự thật là thương tâm và thất bại khiến hắn đã từng một lần nghĩ đến cái chết.
Bởi vì hắn thấy tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình đều đã bị chà đạp.
— người như hắn cho tới bây giờ hễ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sao lại có thể bị người cự tuyệt?
Nhưng mà hắn lúc này còn chưa biết nguyên nhân thật sự khiến mình bị cự tuyệt.
Bởi vì ngay cả nữ hài tử kia cũng không biết.
— vì sao lại cự tuyệt một người như hắn?
— hay là bởi vì nàng nghĩ, ánh mắt hắn nhìn nàng, giống như là đang xuyên qua nàng mà nhìn một người khác?
Người này, có phải như lời hắn nói, rất giống nghĩa mẫu Hạ Vãn Y của hắn?
Hay là…
…….
Đã trải qua một lần bị ái tình đả kích, Phương Ứng Khán vào kinh dưới sự giúp đỡ của nghĩa mẫu, chủ chưởng Thần Thông Hầu phủ.
Dụng ý của Phương phu nhân đơn giản chỉ là mong muốn hắn đem tâm trí chuyên chú vào sự nghiệp, mà quên đi tình sầu ái toả.
Đương nhiên, nếu như huệ chất lan tâm như Hạ Vãn Y có thể biết được ái tử của mình vài năm sau này, sẽ mang đến cho kinh sư, cho võ lâm, cho thiên hạ tai hoạ gì, chắc hẳn, vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không để Phương Ứng Khán vào kinh.
Sau khi vào kinh,
Hắn gặp được y tại Tam Điểm đường, có lúc cũng theo Gia Cát tiên sinh ra vào vườn thượng uyển hoàng cung.
Khi đó, Phương Ứng Khán bởi vì võ công trác tuyệt mà cùng với thiếu niên Thiết Thủ song song trở thành nhân tài cao thủ mới của cung đình: “Ban Thiết Thủ, Đoạn Huyết Hà”…
Mà khi đó, Thành Nhai Dư đã mất đi khả năng đứng thẳng, đã trải qua nhiều chuyện mà lẽ ra tuổi của y không nên trải qua, thậm chí đã nhìn thấu thế gian tang thương — đã vô tình.
Vô tình Thành Nhai Dư.
Vô tình Vô Tình.
Bọn họ gặp nhau trong cung lần đầu tiên,
Y dùng ánh mắt băng lãnh nhìn hắn một cái.
Ánh mắt vẫn trong suốt như trước, chỉ là ngây thơ rực rỡ của năm đó, đã không còn sót lại chút gì.
Hắn từng lặng lẽ lẻn vào Tam Điểm đường.
Mục đích, chỉ là muốn cùng y, đơn độc gặp một lần, chỉ là muốn nghe y nói mấy câu.
Kết quả, hắn nhìn thấy, chính là nàng đưa cho y củ sen và quả long đảm, hắn nghe được, chính là tiếng tiêu của y hoà cùng nàng…
Từ đó, Phương Ứng Khán quả nhiên dốc toàn tâm toàn lực gây dựng cơ nghiệp, không hề do dự, cuối cùng trở thành “Phiên thủ vi vân phúc thủ vũ, đàm tiếu tụ thủ kiếm tiếu huyết” Thần Thông hầu.
Hắn nghĩ tâm của mình đã trống rỗng hơn phân nửa, lại bị một ít xa lạ gì đó len vào.
Mười ba tuổi năm ấy, hắn mất đi rất nhiều, nhưng cũng chiếm được rất nhiều.
Khi còn bé, Phương Ứng Khán tâm cao khí ngạo.
Hắn tư chất thông minh, ngộ tính cực cao, vợ chồng Phương Cự hiệp vô cùng yêu thương hắn.
Cho nên, hắn luôn luôn được nuông chiều từ bé, có thể nói là nhận được nghìn sủng vạn ái vào một thân.
Bởi vì hắn tuấn mỹ và kiêu ngạo, khiến cho không ít nữ tử cùng trang lứa đều sinh lòng ngưỡng mộ.
Mà tài hoa và khí chất của hắn, lại càng khiến cho không ít hiệp nữ trên giang hồ vì vậy mà khuynh tâm.
Hắn khi đó mặc dù chỉ là một thiếu niên ngây ngô, nhưng cũng không hề động dung vì những nữ tử như vậy.
Cho đến có một lần, Phương Cự hiệp đi kinh thành, Phương phu nhân bởi vì luôn luôn dung túng cưng chiều hắn, nên đã để hắn ra ngoài du ngoạn.
Khi đó…
Hắn gặp một nữ tử.
Chính xác mà nói, là một nữ hài.
Đôi mắt của nữ hài, rất trong suốt, phảng phất như hắn từng nhìn thấy trong mơ, rất quen thuộc…
Lập tức cảm giác tiếp theo của hắn chính là: nàng và nghĩa mẫu giống nhau!
Mặc dù nàng khi đó chỉ là một tiểu cô nương, nhưng loại khí chất so với sương còn đẹp, so với tuyết còn trong, như hương mai lẫn trong sương, phong lưu thắng tuyết, hầu như khiến Phương Ứng Khán khuynh đảo.
Đáng tiếc, lần đầu tiên luyến ái của hắn, không có thành công.
Nữ hài kia dường như chuyện gì cũng nghe theo hắn, thế nhưng bỗng nhiên uyển chuyển cự tuyệt hắn.
Cự tuyệt hắn rất nhẹ nhàng, tuyệt đối không làm tổn thương hắn.
Lý do là, nàng đã sớm có hôn ước.
Phương Ứng Khán có vẻ như hoàn toàn không bị tổn thương.
Nhưng sự thật là thương tâm và thất bại khiến hắn đã từng một lần nghĩ đến cái chết.
Bởi vì hắn thấy tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình đều đã bị chà đạp.
— người như hắn cho tới bây giờ hễ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sao lại có thể bị người cự tuyệt?
Nhưng mà hắn lúc này còn chưa biết nguyên nhân thật sự khiến mình bị cự tuyệt.
Bởi vì ngay cả nữ hài tử kia cũng không biết.
— vì sao lại cự tuyệt một người như hắn?
— hay là bởi vì nàng nghĩ, ánh mắt hắn nhìn nàng, giống như là đang xuyên qua nàng mà nhìn một người khác?
Người này, có phải như lời hắn nói, rất giống nghĩa mẫu Hạ Vãn Y của hắn?
Hay là…
…….
Đã trải qua một lần bị ái tình đả kích, Phương Ứng Khán vào kinh dưới sự giúp đỡ của nghĩa mẫu, chủ chưởng Thần Thông Hầu phủ.
Dụng ý của Phương phu nhân đơn giản chỉ là mong muốn hắn đem tâm trí chuyên chú vào sự nghiệp, mà quên đi tình sầu ái toả.
Đương nhiên, nếu như huệ chất lan tâm như Hạ Vãn Y có thể biết được ái tử của mình vài năm sau này, sẽ mang đến cho kinh sư, cho võ lâm, cho thiên hạ tai hoạ gì, chắc hẳn, vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không để Phương Ứng Khán vào kinh.
Sau khi vào kinh,
Hắn gặp được y tại Tam Điểm đường, có lúc cũng theo Gia Cát tiên sinh ra vào vườn thượng uyển hoàng cung.
Khi đó, Phương Ứng Khán bởi vì võ công trác tuyệt mà cùng với thiếu niên Thiết Thủ song song trở thành nhân tài cao thủ mới của cung đình: “Ban Thiết Thủ, Đoạn Huyết Hà”…
Mà khi đó, Thành Nhai Dư đã mất đi khả năng đứng thẳng, đã trải qua nhiều chuyện mà lẽ ra tuổi của y không nên trải qua, thậm chí đã nhìn thấu thế gian tang thương — đã vô tình.
Vô tình Thành Nhai Dư.
Vô tình Vô Tình.
Bọn họ gặp nhau trong cung lần đầu tiên,
Y dùng ánh mắt băng lãnh nhìn hắn một cái.
Ánh mắt vẫn trong suốt như trước, chỉ là ngây thơ rực rỡ của năm đó, đã không còn sót lại chút gì.
Hắn từng lặng lẽ lẻn vào Tam Điểm đường.
Mục đích, chỉ là muốn cùng y, đơn độc gặp một lần, chỉ là muốn nghe y nói mấy câu.
Kết quả, hắn nhìn thấy, chính là nàng đưa cho y củ sen và quả long đảm, hắn nghe được, chính là tiếng tiêu của y hoà cùng nàng…
Từ đó, Phương Ứng Khán quả nhiên dốc toàn tâm toàn lực gây dựng cơ nghiệp, không hề do dự, cuối cùng trở thành “Phiên thủ vi vân phúc thủ vũ, đàm tiếu tụ thủ kiếm tiếu huyết” Thần Thông hầu.
Hắn nghĩ tâm của mình đã trống rỗng hơn phân nửa, lại bị một ít xa lạ gì đó len vào.
Mười ba tuổi năm ấy, hắn mất đi rất nhiều, nhưng cũng chiếm được rất nhiều.
Tác giả :
Diễm Ảnh Khuynh Thành