Niên Thiếu Vô Tình
Quyển 1 - Chương 10: Tu tẫn hoan
Hữu hạn kiếp người phút chốc qua,
Bỗng đâu ly biệt dạ xót xa,
Rượu đây ca đấy chớ nề hà.
Phóng mắt non sông mong bạn cũ,
Gió mưa hoa rụng tiếc xuân qua,
Chẳng thà yêu người trước mắt ta. (*)
Đời người ngắn ngủi lại đau khổ,
Nên phải tận hưởng lạc thú trước mắt,
Giữa lúc Phương Ứng Khán đang hành lạc.
Hắn vừa nạp thêm một tiểu thiếp.
Mặc dù hắn chưa chính thức thành thân,
Thế nhưng,
Cũng vẫn không cản trở việc hắn nạp thiếp.
Nếu như không tính nha hoàn thư đồng bên trong phủ và tình nhân mỹ nữ bên ngoài,
Tính đến giờ,
Đây là phòng thiếp thứ sáu của hắn.
Tất nhiên,
Có thể lọt được vào mắt hắn,
Đương nhiên không phải phẩm chất bình thường.
Có thể khiến hắn vừa ý,
Không thể không là dung nhan khuynh quốc, tuyệt đại giai nhân.
Cho nên,
Ngay từ ngày đầu tiên Nhạc Trầm Ngư vào phủ,
Tiểu hầu gia liền giả vờ cáo bệnh,
Từ chối tất cả tiệc rượu ca hát xã giao phóng túng bên ngoài.
Hắn cho rằng,
Người ta sống trên đời này,
Chỉ tốt với bản thân mình.
Cái gì mà thề non hẹn biển sống chết có nhau?
Ai biết là tình nồng ý mật hay là tình hư ý giả!
Lý tưởng của hắn,
Là cưỡi mây đạp gió một tay che trời.
Cuộc sống của hắn,
Là ngửa tay hô mây úp tay làm mưa.
Đáng tiếc,
Trời không chiều lòng người.
Giữa lúc Phương tiểu hầu gia và tiểu thiếp mây mưa, điên long đảo phượng,
Chuyện tốt đột nhiên bị cắt đứt.
Ngoài cửa có người bẩm báo.
Bất luận kẻ nào lúc đang làm loại chuyện này đột nhiên bị cắt đứt đều sẽ nổi trận lôi đình, nộ không thể át, tức sùi bọt mép.
Phương Ứng Khán cũng không ngoại lệ.
Nếu như lúc này người đứng ngoài cửa của hắn là tỳ nữ nha hoàn thư đồng tiểu tư trong phủ.
Hắn nhất định sẽ thưởng cho một cái Huyết Hà Thần Chỉ trực tiếp tiễn gã (hoặc nàng) ra đi.
Nhưng mà,
Người bẩm báo lại là Mạnh Không Không.
Một trong “Bát Đại Đao Vương”, Mạnh Không Không.
Hắn luôn luôn yêu thích, tin tưởng, coi trọng Mạnh Không Không.
Vì vậy,
Hắn chỉ phải kiềm chế dục hoả, cố nén lửa giận hỏi một câu.
“Chuyện gì?”
Mạnh Không Không dường như có vẻ căng thẳng,
Cho nên giọng nói không dõng dạc như lúc bình thường.
“Lôi Thuần Lôi tiểu thư của Lục Phần Bán đường nghe nói tiểu hầu gia thân thể không khoẻ, nên đến viếng thăm.”
Lôi Thuần?
Nàng ta?
Phương Ứng Khán thoạt nghe liền cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng hắn dù sao cũng là Phương Ứng Khán.
Chỉ thoáng qua,
Vẻ mặt lại như thường.
Hắn ngẫm lại,
Không đúng.
Chỉ một người Lôi Thuần đã có thể khiến Mạnh Không Không căng thẳng như vậy?
Như vậy “Bát Đại Đao Vương” chẳng phải rất không ra hồn?
Truyền ra ngoài chẳng phải khiến cho người ta chê cười?
Quả nhiên,
Hắn còn chưa mở lời,
Giọng nói của Mạnh Không Không lại vang lên,
“Vô Tình công tử của Thần Hầu phủ nghe được tiểu hầu gia gần đây ôm bệnh, đặc biệt đến bái kiến.”
Ngoài cửa,
Mạnh Không Không một bên lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên chờ chủ tử lên tiếng.
Một lát sau,
Trong phòng mới truyền ra giọng nói lười biếng của Phương Ứng Khán,
“Đã biết.”
***
Lôi Thuần nhìn Vô Tình ngồi đối diện,
Vô Tình cũng nhìn nàng,
Hai người cứ như thế nhìn nhau,
Phảng phất thời gian,
Như thể đã qua mấy nghìn năm.
“Thành công tử.”
Lôi Thuần cười thật ngây thơ, thanh lệ như mộng,
Tựa như nàng thật ra là một nàng tiên lạc xuống nhân gian.
Vô Tình khẽ gật đầu.
Nhìn như vô lễ,
Trên thực tế,
Đã là rất nể mặt Lôi Thuần.
Không thể nói rằng Vô Tình đối với Lôi Thuần không có hứng thú,
Dù sao Lôi Thuần cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Chỉ cần là nam nhân,
Sẽ cảm thấy có hứng thú với nàng.
Nhưng mà,
Vô Tình luôn luôn sẽ không quen ứng đối với nữ tử.
Nhất là,
Nữ tử giống như Lôi Thuần.
Lúc Phương tiểu hầu gia từ nội viện vội vã đi ra,
Thấy chính là Vô Tình công tử “lãnh ngạo tuyệt tục, thanh linh xuất trần” và Lôi đại tiểu thư “ngộ tuyết vưu thanh, kinh sương canh diễm”.
Hai người ngồi đối diện,
Hai người nhìn nhau,
Hai người đều không nói lời nào.
Bầu không khí vô cùng đặc biệt, vô cùng kỳ diệu.
____
(* Bài này là “Hoán Khê Sa” của Án Thù, bản dịch thơ là của Tần, cảm ơn Phi Thiên huynh và Tần đã giúp đỡ ^^)
Bỗng đâu ly biệt dạ xót xa,
Rượu đây ca đấy chớ nề hà.
Phóng mắt non sông mong bạn cũ,
Gió mưa hoa rụng tiếc xuân qua,
Chẳng thà yêu người trước mắt ta. (*)
Đời người ngắn ngủi lại đau khổ,
Nên phải tận hưởng lạc thú trước mắt,
Giữa lúc Phương Ứng Khán đang hành lạc.
Hắn vừa nạp thêm một tiểu thiếp.
Mặc dù hắn chưa chính thức thành thân,
Thế nhưng,
Cũng vẫn không cản trở việc hắn nạp thiếp.
Nếu như không tính nha hoàn thư đồng bên trong phủ và tình nhân mỹ nữ bên ngoài,
Tính đến giờ,
Đây là phòng thiếp thứ sáu của hắn.
Tất nhiên,
Có thể lọt được vào mắt hắn,
Đương nhiên không phải phẩm chất bình thường.
Có thể khiến hắn vừa ý,
Không thể không là dung nhan khuynh quốc, tuyệt đại giai nhân.
Cho nên,
Ngay từ ngày đầu tiên Nhạc Trầm Ngư vào phủ,
Tiểu hầu gia liền giả vờ cáo bệnh,
Từ chối tất cả tiệc rượu ca hát xã giao phóng túng bên ngoài.
Hắn cho rằng,
Người ta sống trên đời này,
Chỉ tốt với bản thân mình.
Cái gì mà thề non hẹn biển sống chết có nhau?
Ai biết là tình nồng ý mật hay là tình hư ý giả!
Lý tưởng của hắn,
Là cưỡi mây đạp gió một tay che trời.
Cuộc sống của hắn,
Là ngửa tay hô mây úp tay làm mưa.
Đáng tiếc,
Trời không chiều lòng người.
Giữa lúc Phương tiểu hầu gia và tiểu thiếp mây mưa, điên long đảo phượng,
Chuyện tốt đột nhiên bị cắt đứt.
Ngoài cửa có người bẩm báo.
Bất luận kẻ nào lúc đang làm loại chuyện này đột nhiên bị cắt đứt đều sẽ nổi trận lôi đình, nộ không thể át, tức sùi bọt mép.
Phương Ứng Khán cũng không ngoại lệ.
Nếu như lúc này người đứng ngoài cửa của hắn là tỳ nữ nha hoàn thư đồng tiểu tư trong phủ.
Hắn nhất định sẽ thưởng cho một cái Huyết Hà Thần Chỉ trực tiếp tiễn gã (hoặc nàng) ra đi.
Nhưng mà,
Người bẩm báo lại là Mạnh Không Không.
Một trong “Bát Đại Đao Vương”, Mạnh Không Không.
Hắn luôn luôn yêu thích, tin tưởng, coi trọng Mạnh Không Không.
Vì vậy,
Hắn chỉ phải kiềm chế dục hoả, cố nén lửa giận hỏi một câu.
“Chuyện gì?”
Mạnh Không Không dường như có vẻ căng thẳng,
Cho nên giọng nói không dõng dạc như lúc bình thường.
“Lôi Thuần Lôi tiểu thư của Lục Phần Bán đường nghe nói tiểu hầu gia thân thể không khoẻ, nên đến viếng thăm.”
Lôi Thuần?
Nàng ta?
Phương Ứng Khán thoạt nghe liền cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng hắn dù sao cũng là Phương Ứng Khán.
Chỉ thoáng qua,
Vẻ mặt lại như thường.
Hắn ngẫm lại,
Không đúng.
Chỉ một người Lôi Thuần đã có thể khiến Mạnh Không Không căng thẳng như vậy?
Như vậy “Bát Đại Đao Vương” chẳng phải rất không ra hồn?
Truyền ra ngoài chẳng phải khiến cho người ta chê cười?
Quả nhiên,
Hắn còn chưa mở lời,
Giọng nói của Mạnh Không Không lại vang lên,
“Vô Tình công tử của Thần Hầu phủ nghe được tiểu hầu gia gần đây ôm bệnh, đặc biệt đến bái kiến.”
Ngoài cửa,
Mạnh Không Không một bên lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên chờ chủ tử lên tiếng.
Một lát sau,
Trong phòng mới truyền ra giọng nói lười biếng của Phương Ứng Khán,
“Đã biết.”
***
Lôi Thuần nhìn Vô Tình ngồi đối diện,
Vô Tình cũng nhìn nàng,
Hai người cứ như thế nhìn nhau,
Phảng phất thời gian,
Như thể đã qua mấy nghìn năm.
“Thành công tử.”
Lôi Thuần cười thật ngây thơ, thanh lệ như mộng,
Tựa như nàng thật ra là một nàng tiên lạc xuống nhân gian.
Vô Tình khẽ gật đầu.
Nhìn như vô lễ,
Trên thực tế,
Đã là rất nể mặt Lôi Thuần.
Không thể nói rằng Vô Tình đối với Lôi Thuần không có hứng thú,
Dù sao Lôi Thuần cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Chỉ cần là nam nhân,
Sẽ cảm thấy có hứng thú với nàng.
Nhưng mà,
Vô Tình luôn luôn sẽ không quen ứng đối với nữ tử.
Nhất là,
Nữ tử giống như Lôi Thuần.
Lúc Phương tiểu hầu gia từ nội viện vội vã đi ra,
Thấy chính là Vô Tình công tử “lãnh ngạo tuyệt tục, thanh linh xuất trần” và Lôi đại tiểu thư “ngộ tuyết vưu thanh, kinh sương canh diễm”.
Hai người ngồi đối diện,
Hai người nhìn nhau,
Hai người đều không nói lời nào.
Bầu không khí vô cùng đặc biệt, vô cùng kỳ diệu.
____
(* Bài này là “Hoán Khê Sa” của Án Thù, bản dịch thơ là của Tần, cảm ơn Phi Thiên huynh và Tần đã giúp đỡ ^^)
Tác giả :
Diễm Ảnh Khuynh Thành