Niên Niên Hữu Dư
Chương 118
Lúc Trần Tinh trở về, nhìn thấy Tôn Lê có chút chật vật ngồi xổm ở cửa, ngay cả giày cao gót đều đã cởi ra, nhìn giống như đợi rất lâu rồi, thật sự rất đáng thương, làm cho Trần Tinh có chút mềm lòng.“Em đợi bao lâu rồi? Không phải em có chìa khóa sao?” Trần Tinh hỏi, lấy cá tính bá đạo của Tôn Lê, như thế nào cũng không giống người sẽ chờ ở cửa lâu như vậy.“Ba bốn tiếng gì đó. Em sợ chọc chị mất hứng, lần trước chị cũng tức giận như vậy….” Ngữ khí của Tôn Lê có chút ủy khuất nói, cho đến bây giờ cô cũng chưa làm chuyện gì ngốc đến như vậy, rõ ràng là có chìa khóa mà lại đợi ở ngoài cửa đến ba bốn tiếng đồng hồ, thật sự là đứng trêи giày cao gót cũng không còn nổi, phải cởi giày ngồi xuống, ngay cả hình tượng cũng không cần nữa.“Lần này không giống như lần trước, tôi cũng không phải là người không kể nhân tình.” Miệng Trần Tinh nói như vậy, nhưng không thể không thừa nhận lần này Tôn Lê làm cho hảo cảm của mình tăng lên một chút.“Vậy lần sau em đến đây có thể vào nhà không?” Tôn Lê lập tức vì bản thân mình tranh thủ, vì quyền lợi lần sau đến là có thể quang minh chính đại đi vào nhà.Trần Tinh cảm thấy mình giống như ‘gậy ông đập lưng ông’, nếu đáp ứng, sau này Tôn Lê có thể tùy ý ra vào nhà nàng, nếu không đáp ứng, thì câu nói vừa rồi là tự vẽ ba ba lên mặt mình.“Tùy em đi.” Nội tâm Trần Tinh xoắn xuýt một chút cũng buông tha.
Tôn Lê thấy lần này Trần Tinh đồng ý rồi, trong lòng âm thầm mừng như điên, xem ra hôm nay đợi ba bốn tiếng đồng hồ bên ngoài cũng không uổng. Đồng thời, Tôn Lê đối với tính cách của Trần Tinh cũng hiểu đại khái, dễ dàng mềm lòng, không đụng đến điểm giới hạn thì rất tốt. Tôn Lê đột nhiên cảm thấy chặng đường trước kia mình đi rất oan uổng, giờ mới cảm giác bản thân có chút thành tựu tiến công, tràn đầy hy vọng và tin tưởng. Có thể có được chìa khóa nhà Trần Tinh, đối với Trần Tinh mà nói có lẽ mình cũng có chút đặc biệt đi, nghĩ như vậy, chút lo lắng trong lòng Tôn Lê như trở thành hư không, trong lòng lại có hy vọng được thắp lên.Trần Tinh không nhìn đến gương mặt vui sướиɠ của Tôn Lê, nàng cảm giác có điểm không được tự nhiên, trực tiếp mở cửa vào nhà, Tôn Lê cũng nhanh chóng cầm giày cao gót chạy theo vào.“Em ăn cơm chiều chưa?” Trần Tinh đổi giày ở cửa đột nhiên nhớ đến cái gì hỏi Tôn Lê đang đi phía sau.“Còn chưa ăn.” Tôn Lê thành thật trả lời, cô tan làm xong liền trực tiếp đến nhà Trần Tinh.“Tôi nấu mì cho em.” Trần Tinh ăn xong mới về, nghĩ đến Tôn Lê còn chưa ăn gì liền đi vào phòng bếp nấu một tô mì đơn giản.“Em ăn đi, tôi đi chạy bộ một chút.” Trần Tinh để tô mì xuống xong thì đi thay đồ đến phòng tập, mở máy chạy bộ, một ngày nàng đều tận lực dành ra nửa tiếng đến một tiếng để vận động.Tôn Lê ăn mì Trần Tinh nấu, nói thật ra thì tài nấu nướng của Trần Tinh không tốt như Niên Ấu Dư, chung quy cũng chỉ là tạm được, nhưng Tôn Lê không hiểu sao lại ăn đến đặc biệt thỏa mãn, nhanh chóng ăn xong tô mì, sau khi dọn dẹp xuống phòng bếp thì đi đến phòng tập thể thao tìm Trần Tinh, liền thấy Trần Tinh đang chạy bộ, Tôn Lê cảm thấy thích một người thực sự là kỳ diệu, cơ hồ cái gì cũng không làm, chỉ cần nhìn là được rồi, mà nhìn thế nào cũng thấy không chán.Tầm mắt thẳng tắp của Tôn Lê đã quấy nhiễu đến Trần Tinh, Trần Tinh không biết mình có gì đẹp, nhưng là Tôn Lê từ khi bước vào đều nhìn nàng chằm chằm, mình vận động bao lâu thì em ấy liền nhìn bao lâu.“Nhìn đủ chưa?” Trần Tinh nhẫn đến lúc chạy bộ xong, Tôn Lê vẫn còn nhìn, rốt cục cũng nhịn không được mà hỏi.“Tầm mắt của em làm cho chị không thoải mái sao?” Tôn Lê hỏi lại.“Có một chút.” Có một chút quấy nhiễu đến mình, bất luận là ai, bị người khác nhìn chằm chằm như vậy cũng không được tự nhiên đi, Trần Tinh âm thầm nghĩ.“Em đã tận lực không nhìn chị rồi, nhưng là em không kiềm chế được mình.” Tôn Lê cảm thấy tầm mắt là tự theo đuổi người mình thích, chuyện này là bình thường thôi mà, đây cũng không phải chuyện nói khống chế là khống chế được, có những lúc không có những chuyện không thể khống chế.“Có cái gì đẹp sao?” Trần Tinh thực khó hiểu, nói về mỹ mạo, hay dáng người, thì nàng cũng không bằng Tôn Lê, Tôn Lê nhìn nàng, còn không bằng đi xem gương.
“Chỉ nguyện ý nhìn chị, đây là phản ứng khi thích một người đi, là hoàn toàn không kiềm lòng được.” Tôn Lê cảm thấy Trần Tinh hỏi thật ngốc, dù sao hiện tại cũng là cô thích Trần Tinh mà.Trần Tinh cảm thấy điều mình vừa hỏi ngốc vô cùng, bất quá cũng đã từng này tuổi, dù đã nói yêu đương hai lần, nhưng ý nghĩa chân chính của ‘kiềm lòng không đặng’ hình như là chưa có.“Em thích tôi cái gì?” Trần Tinh lại hỏi, nàng cảm thấy bản thân mình quả thật rất cứng ngắc và không thú vị, dù sao Trần Tinh cũng không thích nữ nhân bao giờ, người khác thích mình đại khái đều là nhất thời đi, sự thật cũng chứng minh, bọn họ lâu dài quả thật cũng không chịu được tính cách không thú vị của nàng.“Có đôi khi cảm thấy chị đặc biệt không thú vị, còn đặc biết cứng nhắc, có khi còn có cả lãnh cảm, nhưng sau đó lại thấy chị rất đáng tin cậy, cũng rất biết chăm sóc người khác, đặc biệt có cảm giác an toàn, trước đây em cũng không thích dạng người giống như chị, cũng không thích nữ nhân, nhưng thực sự là mạc danh kỳ diệu thích chị, mỗi lần đều tự nói chị không tốt như vậy, không cần thích chị, nhưng vẫn là nhịn không được nhớ đến chị….” Kỳ thật mỗi lần Tôn Lê nghĩ đến Trần Tinh, luôn cố gắng công kϊƈɦ khuyết điểm trêи người Trần Tinh, ý đồ thuyết phục bản thân mình không cần thích Trần Tinh nữa, nhưng là mỗi lần lừa mình dối người xong, lại nhịn không được suy nghĩ đến Trần Tinh, nghĩ đến Trần Tinh từ chối và coi thường mình, cảm giác liền trằn trọc khó chịu.“Có lẽ là em cầu mà không được nên mới vậy, dù sao trước đó em cũng chưa từng có chuyện muốn mà không thể.” Trần Tinh cảm thán nói, có lẽ là cầu mà không được lẫn với chút thích, cái gì không chiếm được luôn cảm thấy tốt, đây đại khái cũng là chuyện thường tình của con người. Giống như lúc nhỏ, cực kỳ muốn làm cái gì đó nhưng không được, loại cảm giác này gần như là khát vọng day dứt, mặc dù lớn lên không thể quên, cũng rất dễ dàng làm được chuyện đó, nhưng vẫn có cảm giác khó chịu, vì ký ức muốn có mãnh liệt đã sớm bao phủ trong trí nhớ. Bản thân mình đại khái là người mà Tôn Lê khó có được, cho nên khiến cho cô cảm thấy dày vò khó chịu.“Em mặc kệ đó là loại nào, em chỉ biết hiện tại em thích chị, em thậm chí còn cảm thấy sau này sẽ không thích một người đến mức thế này. Cho dù là giống như chị nói, em là cầu mà không thể mới thích chị, đối với chị quyến luyến không quên, nhưng chung quy vẫn là em thích chị, em muốn chị.” Tôn Lê phát hiện, phản ứng đối với chuyện tình cảm của cô là đơn giản mà thô bạo, biết rõ Trần Tinh ăn mềm không ăn cứng, nhưng cô cũng không có cách nào rút lại được. Hiện tại Tôn Lê phát hiện, trong tình cảm mình giống như một đứa ngốc, sao cô có thể trả lời như vậy, lỡ như Trần Tinh cảm thấy mình có được chị ấy rồi sẽ không quý trọng thì làm sao bây giờ?Trần Tinh nghe Tôn Lê nói như vậy, không hiểu sao lại nở nụ cười, tuy rằng cảm thấy Tôn Lê quả thật là bạo đến bức người, dù sao cũng không hợp với mình, đồng thời cũng cảm thấy nữ nhân này thật sự là bạo gan đến mức khiến cho người ta không biết phải nói cái gì. Bất quá cũng phải nói, mặc kệ người khác thấy thế nào, chỉ cần cô muốn là được, cố tình lại là cầu mà không được càng thấy dày vò tâm lý hơn. Hiển nhiên, bản thân mình đối với Tôn Lê cũng trở thành một nỗi dày vò rồi. Tôn Lê thấy Trần Tinh cười, trong lòng không hiểu, căn bản cô không biết Trần Tinh suy nghĩ cái gì, đang cười cái gì.“Rốt cục chị nghĩ như thế nào?” Ngữ khí Tôn Lê có chút lo âu hỏi, vất vả lắm mới dấy lên chút hy vọng, lần này lại giống như quẹo vào ngõ cụt rồi.Trần Tinh đột nhiên đi đến chỗ Tôn Lê, trong lúc Tôn Lê còn chưa kịp phản ứng, Trần Tinh đưa môi dán lên môi Tôn Lê, nội tâm Trần Tinh cũng có chút mâu thuẫn, nàng ẩn ẩn có thể cảm giác, bản thân mình không hoàn toàn kiên quyết từ chối Tôn Lê như trước đó nữa, ít nhất vẫn còn có dao động. Nếu ngay cả tâm cũng không biết có muốn tiếp nhận Tôn Lê hay không thì sao không dùng thân thể để cảm nhận thử xem, giống như Ninh Dĩ Tầm nói, thoát khỏi vỏ ốc sên tùy tâm sở ɖu͙ƈ một lần, nếu không có khi sau này già đi sẽ tiếc nuối vì cuộc sống quá quy củ. Lão nhân cũng có câu, con người chỉ tiếc chuyện mình không làm, chứ không tiếc chuyện mình đã làm. Ít nhất sau khi thử xong, sẽ biết bản thân mình rốt cục là thích cuộc sống phấn khích như Ninh Dĩ Tầm, hay là bản thân xưa cũ của mình, mọi chuyện đều nằm trong khống chế.Tôn Lê hoàn toàn bị động tác bất thình lình của Trần Tinh làm cho mê mộng, đến nổi lúc Trần Tinh hôn cô, ánh mắt cô vẫn còn mở thật to, nhưng là khi Trần Tinh đưa đầu lưỡi tiến nhập vào miệng mình, tuy rằng đầu óc Tôn Lê vẫn còn mơ hồ, nhưng bản năng cô liền nhanh chóng phản ứng, lập tức cuốn lấy đầu lưỡi trúc trắc của Trần Tinh.…….//……..Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Ninh Dĩ Tầm: Tôn Lê, nhớ công lớn nhất là của tôi đó…..
Tôn Lê thấy lần này Trần Tinh đồng ý rồi, trong lòng âm thầm mừng như điên, xem ra hôm nay đợi ba bốn tiếng đồng hồ bên ngoài cũng không uổng. Đồng thời, Tôn Lê đối với tính cách của Trần Tinh cũng hiểu đại khái, dễ dàng mềm lòng, không đụng đến điểm giới hạn thì rất tốt. Tôn Lê đột nhiên cảm thấy chặng đường trước kia mình đi rất oan uổng, giờ mới cảm giác bản thân có chút thành tựu tiến công, tràn đầy hy vọng và tin tưởng. Có thể có được chìa khóa nhà Trần Tinh, đối với Trần Tinh mà nói có lẽ mình cũng có chút đặc biệt đi, nghĩ như vậy, chút lo lắng trong lòng Tôn Lê như trở thành hư không, trong lòng lại có hy vọng được thắp lên.Trần Tinh không nhìn đến gương mặt vui sướиɠ của Tôn Lê, nàng cảm giác có điểm không được tự nhiên, trực tiếp mở cửa vào nhà, Tôn Lê cũng nhanh chóng cầm giày cao gót chạy theo vào.“Em ăn cơm chiều chưa?” Trần Tinh đổi giày ở cửa đột nhiên nhớ đến cái gì hỏi Tôn Lê đang đi phía sau.“Còn chưa ăn.” Tôn Lê thành thật trả lời, cô tan làm xong liền trực tiếp đến nhà Trần Tinh.“Tôi nấu mì cho em.” Trần Tinh ăn xong mới về, nghĩ đến Tôn Lê còn chưa ăn gì liền đi vào phòng bếp nấu một tô mì đơn giản.“Em ăn đi, tôi đi chạy bộ một chút.” Trần Tinh để tô mì xuống xong thì đi thay đồ đến phòng tập, mở máy chạy bộ, một ngày nàng đều tận lực dành ra nửa tiếng đến một tiếng để vận động.Tôn Lê ăn mì Trần Tinh nấu, nói thật ra thì tài nấu nướng của Trần Tinh không tốt như Niên Ấu Dư, chung quy cũng chỉ là tạm được, nhưng Tôn Lê không hiểu sao lại ăn đến đặc biệt thỏa mãn, nhanh chóng ăn xong tô mì, sau khi dọn dẹp xuống phòng bếp thì đi đến phòng tập thể thao tìm Trần Tinh, liền thấy Trần Tinh đang chạy bộ, Tôn Lê cảm thấy thích một người thực sự là kỳ diệu, cơ hồ cái gì cũng không làm, chỉ cần nhìn là được rồi, mà nhìn thế nào cũng thấy không chán.Tầm mắt thẳng tắp của Tôn Lê đã quấy nhiễu đến Trần Tinh, Trần Tinh không biết mình có gì đẹp, nhưng là Tôn Lê từ khi bước vào đều nhìn nàng chằm chằm, mình vận động bao lâu thì em ấy liền nhìn bao lâu.“Nhìn đủ chưa?” Trần Tinh nhẫn đến lúc chạy bộ xong, Tôn Lê vẫn còn nhìn, rốt cục cũng nhịn không được mà hỏi.“Tầm mắt của em làm cho chị không thoải mái sao?” Tôn Lê hỏi lại.“Có một chút.” Có một chút quấy nhiễu đến mình, bất luận là ai, bị người khác nhìn chằm chằm như vậy cũng không được tự nhiên đi, Trần Tinh âm thầm nghĩ.“Em đã tận lực không nhìn chị rồi, nhưng là em không kiềm chế được mình.” Tôn Lê cảm thấy tầm mắt là tự theo đuổi người mình thích, chuyện này là bình thường thôi mà, đây cũng không phải chuyện nói khống chế là khống chế được, có những lúc không có những chuyện không thể khống chế.“Có cái gì đẹp sao?” Trần Tinh thực khó hiểu, nói về mỹ mạo, hay dáng người, thì nàng cũng không bằng Tôn Lê, Tôn Lê nhìn nàng, còn không bằng đi xem gương.
“Chỉ nguyện ý nhìn chị, đây là phản ứng khi thích một người đi, là hoàn toàn không kiềm lòng được.” Tôn Lê cảm thấy Trần Tinh hỏi thật ngốc, dù sao hiện tại cũng là cô thích Trần Tinh mà.Trần Tinh cảm thấy điều mình vừa hỏi ngốc vô cùng, bất quá cũng đã từng này tuổi, dù đã nói yêu đương hai lần, nhưng ý nghĩa chân chính của ‘kiềm lòng không đặng’ hình như là chưa có.“Em thích tôi cái gì?” Trần Tinh lại hỏi, nàng cảm thấy bản thân mình quả thật rất cứng ngắc và không thú vị, dù sao Trần Tinh cũng không thích nữ nhân bao giờ, người khác thích mình đại khái đều là nhất thời đi, sự thật cũng chứng minh, bọn họ lâu dài quả thật cũng không chịu được tính cách không thú vị của nàng.“Có đôi khi cảm thấy chị đặc biệt không thú vị, còn đặc biết cứng nhắc, có khi còn có cả lãnh cảm, nhưng sau đó lại thấy chị rất đáng tin cậy, cũng rất biết chăm sóc người khác, đặc biệt có cảm giác an toàn, trước đây em cũng không thích dạng người giống như chị, cũng không thích nữ nhân, nhưng thực sự là mạc danh kỳ diệu thích chị, mỗi lần đều tự nói chị không tốt như vậy, không cần thích chị, nhưng vẫn là nhịn không được nhớ đến chị….” Kỳ thật mỗi lần Tôn Lê nghĩ đến Trần Tinh, luôn cố gắng công kϊƈɦ khuyết điểm trêи người Trần Tinh, ý đồ thuyết phục bản thân mình không cần thích Trần Tinh nữa, nhưng là mỗi lần lừa mình dối người xong, lại nhịn không được suy nghĩ đến Trần Tinh, nghĩ đến Trần Tinh từ chối và coi thường mình, cảm giác liền trằn trọc khó chịu.“Có lẽ là em cầu mà không được nên mới vậy, dù sao trước đó em cũng chưa từng có chuyện muốn mà không thể.” Trần Tinh cảm thán nói, có lẽ là cầu mà không được lẫn với chút thích, cái gì không chiếm được luôn cảm thấy tốt, đây đại khái cũng là chuyện thường tình của con người. Giống như lúc nhỏ, cực kỳ muốn làm cái gì đó nhưng không được, loại cảm giác này gần như là khát vọng day dứt, mặc dù lớn lên không thể quên, cũng rất dễ dàng làm được chuyện đó, nhưng vẫn có cảm giác khó chịu, vì ký ức muốn có mãnh liệt đã sớm bao phủ trong trí nhớ. Bản thân mình đại khái là người mà Tôn Lê khó có được, cho nên khiến cho cô cảm thấy dày vò khó chịu.“Em mặc kệ đó là loại nào, em chỉ biết hiện tại em thích chị, em thậm chí còn cảm thấy sau này sẽ không thích một người đến mức thế này. Cho dù là giống như chị nói, em là cầu mà không thể mới thích chị, đối với chị quyến luyến không quên, nhưng chung quy vẫn là em thích chị, em muốn chị.” Tôn Lê phát hiện, phản ứng đối với chuyện tình cảm của cô là đơn giản mà thô bạo, biết rõ Trần Tinh ăn mềm không ăn cứng, nhưng cô cũng không có cách nào rút lại được. Hiện tại Tôn Lê phát hiện, trong tình cảm mình giống như một đứa ngốc, sao cô có thể trả lời như vậy, lỡ như Trần Tinh cảm thấy mình có được chị ấy rồi sẽ không quý trọng thì làm sao bây giờ?Trần Tinh nghe Tôn Lê nói như vậy, không hiểu sao lại nở nụ cười, tuy rằng cảm thấy Tôn Lê quả thật là bạo đến bức người, dù sao cũng không hợp với mình, đồng thời cũng cảm thấy nữ nhân này thật sự là bạo gan đến mức khiến cho người ta không biết phải nói cái gì. Bất quá cũng phải nói, mặc kệ người khác thấy thế nào, chỉ cần cô muốn là được, cố tình lại là cầu mà không được càng thấy dày vò tâm lý hơn. Hiển nhiên, bản thân mình đối với Tôn Lê cũng trở thành một nỗi dày vò rồi. Tôn Lê thấy Trần Tinh cười, trong lòng không hiểu, căn bản cô không biết Trần Tinh suy nghĩ cái gì, đang cười cái gì.“Rốt cục chị nghĩ như thế nào?” Ngữ khí Tôn Lê có chút lo âu hỏi, vất vả lắm mới dấy lên chút hy vọng, lần này lại giống như quẹo vào ngõ cụt rồi.Trần Tinh đột nhiên đi đến chỗ Tôn Lê, trong lúc Tôn Lê còn chưa kịp phản ứng, Trần Tinh đưa môi dán lên môi Tôn Lê, nội tâm Trần Tinh cũng có chút mâu thuẫn, nàng ẩn ẩn có thể cảm giác, bản thân mình không hoàn toàn kiên quyết từ chối Tôn Lê như trước đó nữa, ít nhất vẫn còn có dao động. Nếu ngay cả tâm cũng không biết có muốn tiếp nhận Tôn Lê hay không thì sao không dùng thân thể để cảm nhận thử xem, giống như Ninh Dĩ Tầm nói, thoát khỏi vỏ ốc sên tùy tâm sở ɖu͙ƈ một lần, nếu không có khi sau này già đi sẽ tiếc nuối vì cuộc sống quá quy củ. Lão nhân cũng có câu, con người chỉ tiếc chuyện mình không làm, chứ không tiếc chuyện mình đã làm. Ít nhất sau khi thử xong, sẽ biết bản thân mình rốt cục là thích cuộc sống phấn khích như Ninh Dĩ Tầm, hay là bản thân xưa cũ của mình, mọi chuyện đều nằm trong khống chế.Tôn Lê hoàn toàn bị động tác bất thình lình của Trần Tinh làm cho mê mộng, đến nổi lúc Trần Tinh hôn cô, ánh mắt cô vẫn còn mở thật to, nhưng là khi Trần Tinh đưa đầu lưỡi tiến nhập vào miệng mình, tuy rằng đầu óc Tôn Lê vẫn còn mơ hồ, nhưng bản năng cô liền nhanh chóng phản ứng, lập tức cuốn lấy đầu lưỡi trúc trắc của Trần Tinh.…….//……..Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Ninh Dĩ Tầm: Tôn Lê, nhớ công lớn nhất là của tôi đó…..
Tác giả :
Minh Dã