Niệm Xuân Quy
Chương 89: Lôi đình
Tất cả nha hoàn, sai vặt đều lui xuống. Trong phòng, chỉ có mẫu tử Thái tử phi cùng Chu Diễm.
Chu Diễm cúi đầu, thành thành thật thật đứng, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt thái tử phi.
Cơn tức giận tối hôm qua của thái tử phi liền bốc lên, thấy bộ dáng hắn chẳng những không có giảm bớt, ngược lại càng thêm căm tức, trầm giọng hỏi: “Tối hôm qua làm sao con say thành ra như vậy?”
Chu Diễm nhỏ giọng giải thích: “Đêm qua tâm tình thập tứ thúc không tốt, nên kéo con đi tửu lâu. Con không lay chuyển được thúc ấy, đành phải đi cùng…”
“Hắn sống phóng túng không học vấn không nghề nghiệp không cầu tiến, tương lai làm phiên vương phú quý là xong. Con làm sao có thể giống hắn.” Giọng nói thái tử phi lại tăng thêm vài phần tức giận: “Phụ vương con là thái tử, chờ ông ấy tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế, con chính là thái tử Đại Tần. Không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm con, chờ con ham mê vui chơi không biết cầu tiến, chờ con sơ sẩy để loại bỏ. Rốt cuộc con có biết hay không?”
Những lời này, câu sau lại nghiêm khắc hơn câu trước.
Chu Diễm cúi đầu, không dám phản bác.
Những lời này, hắn sớm nghe xong vô số lần. Từ khi biết suy nghĩ, mẫu phi liền ân cần dạy bảo đạo lý này. Sinh ra trong gia đình đế vương, phụ vương là thái tử, hắn lại là trưởng tử của phụ vương, thuận lý được phong làm thái tôn. Hắn đương nhiên là phải cố gắng nỗ lực hơn người khác gấp nhiều lần. Lúc nào cũng khắc ghi thân phận mình, không thể bước đi sai lầm.
Vì thế, hắn luôn nơm nớp lo sợ thập phần cố gắng,
Nhóm đường huynh đệ, ai nấy đều xuất chúng. Nhất là Triệu vương thế tử Chu Tuần, thiên tư thông minh văn võ song toàn, được hoàng tổ phụ rất yêu thích. Triệu vương là hoàng tử đứng hàng thứ nhất, không chỉ am hiểu lãnh binh, còn đi phiên thống trị Triệu Châu, địa vị trong lòng hoàng tổ phụ cũng cực cao.
Phụ vương mẫu phi không nói, nhưng đối với phụ tử Triệu vương thập phần kiêng kị. Mẫu phi luôn lấy Chu Tuần ra để so sánh, sau đó dùng ánh mắt tiếc không rèn sắt thành thép nhìn hắn.
Hắn làm sao không nghĩ cố gắng hơn người? Nhưng là, có một số việc. Không phải cố gắng có thể làm được. Cho dù người khác không nói, trong lòng hắn rất rõ ràng.
“Tối hôm qua Phương Đồng lấy trên người ngươi một phong thư.” Ngữ khí thái tử phi lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia hàn ý: “Con cũng biết phong thư này là ai viết?”
Chu Diễm lấy dũng khí ngẩng đầu lên: “Mẫu phi, người đừng tức giận. Kỳ thật, Mộ đại tiểu thư không phải nữ tử lỗ mãng…”
“Không phải người lỗ mãng, làm sao lại làm ra chuyện không biết liêm sỉ như thế này?” Thái tử phi hừ nhẹ một tiếng, vứt “bộp” lá thư lên bàn.
Chu Diễm theo phản xạ co rúm lại, nhanh chóng liếc phong thư một cái. Vừa thấy, trong lòng nhất thời cả kinh, thốt lên: “Mẫu phi, là sao mẹ lại hủy thư của con?”
Thái tử phi lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Làm sao, thư của con ta không thể xem?”
Chu Diễm nhìn ánh mắt sắc bén của bà, liền cúi đầu thấp xuống. Lần đầu tiên trong cuộc đời dâng lên cảm xúc bất mãn.
Giọng thái tử phi vang lên bên tai: “Hà Hoa yến kết thúc, ta đã nói với con, Mộ đại tiểu thư không phải người được chọn là thái tôn phi, bây giờ cô ta lại làm ra cử chỉ lỗ mãng thế này, chứng minh quyết định của ta là chính xác. Phong thư này ta thay con xử lý, sau này không chuẩn con đi Mộ gia, lại càng không được lén tiếp xúc với Mộ Trường Hủ.”
Với sự khôn khéo của thái tử phi, tự nhiên nhanh chóng đoán ra chân tướng sự tình. Mộ Nguyên Xuân ở khuê các, viết thư làm sao tới được tay Chu Diễm? Người truyền tin, chắc hẳn Mộ Trường Hủ.
Chu Diễm lặng yên nắm chặt tay, không hé răng.
Thái tử phi tiếp tục nói: “Mấy ngày nay ta luôn luôn cân nhắc, chuẩn bị cho con định thân. Thu nương là biểu muội con, tài mạo xuất chúng, đáng tiếc là thứ xuất, nếu làm thái tôn phi, tương lai đối mặt đám thế tử phi thân phận cao quý, sẽ có vài phần lo lắng. La bát tiểu thư xuất thân được nhưng không trí tuệ lanh lợi. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Tương tam tiểu thư thích hợp…”
Kỳ thật, thái tử phi vốn hướng về Lục đại tiểu thư Vĩnh Ninh hầu phủ. Bất quá, nghe nói chuyện Lục đại tiểu thư đi Từ Vân am xong, lập tức bỏ ý niệm này khỏi đầu.
“Việc này ta và phụ vương con đã thương nghị qua, phụ vương con cũng hiểu Tương tam tiểu thư là thích hợp nhất. Chờ qua Trung thu, ta sẽ sai người đến Bình Viễn hầu phủ cầu hôn.” Thái tử phi nói nửa ngày, rốt cục dừng: “Diễm Nhi. Ta nói con có nghe không?”
Chu Diễm rầu rĩ đáp lời.
Thái tử phi thấy phản ứng này của hắn, trong lòng khó chịu, nhịn không được cao giọng: “Con không phải đang nhớ thương Mộ đại tiểu thư chứ? Ta nói cho con hay, con sớm bỏ ý niệm này đi! Ta tuyệt không dung loại nữ tử tâm cơ thâm trầm gả đến phủ thái tử!”
Chu Diễm vẫn không buồn hé răng, ngẩng đầu lên: “Mẫu phi, nếu con nói cho người, con không thích Tương tam tiểu thư, chỉ thích Mộ đại tiểu thư. Người còn kiên trì đến Bình Viễn hầu phủ cầu hôn sao?”
Thái tử phi gần như không thể tin được vào tai mình, đứng bật dậy: “Con nói cái gì? Nói lại lần nữa?”
Chu Diễm luôn thành thật nghe lời, hôm nay lại thay đổi, thẳng thắn đem lời trong lòng nói lại một lần nữa.
Thái tử phi nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.
Mẫu tử hai người giằng co một lát, rốt cuộc vẫn là thái tử phi đánh vỡ trầm mặc: “Chung thân đại sự, há có thể là trò đùa! Như thế nào có thể do cảm tính của con dính vào?”
Trả lời như vậy, nửa điểm cũng không ngoài dự đoán của mọi người.
Chu Diễm im lặng, sau đó lộ ra nụ cười tự giễu: “Mẫu phi nói phải, là con nhất thời hồ đồ.” Dừng một chút, lại bình tĩnh nói: “Mẫu phi, phong thư của Mộ đại tiểu thư con chưa kịp xem, có thể cho con cầm đi?”
Thái tử phi theo bản năng muốn cự tuyệt, nhìn lại Chu Diễm có chút xa lạ, trong lòng bỗng nhiên có chút không được tự nhiên. Nghĩ nghĩ, rốt cục gật gật đầu: “Cũng được, con lấy đi. Bất quá, sau khi xem xong phải thiêu hủy, tuyệt không thể lưu lại.”
Chu Diễm đáp ứng, liến lên vài bước cầm thư, lại cung kính hành lễ cáo lui. Hết thảy vẫn giống như mọi khi, như thể chưa hề phát sinh chuyện gì.
Thái tử phi kinh ngạc nhìn thân ảnh Chu Diễm, trong lòng dâng lên vài phần cảm giác khác thường.
Sau khi Chu Diễm về phòng, đuổi toàn bộ hạ nhân ra ngoài. Hắn mở thư ra, bên trong là mảnh giấy màu hồng nhạt, giấy viết thư tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, chữ viết thanh tú, trên mặt chỉ có ngắn ngủi hai hàng chữ.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri!
(Núi có cây, cây có lá, trong lòng ta có ngươi, nhưng ngươi lại không biết)
Chu Diễm si ngốc nhìn thư. Những chữ viết dần dần mơ hồ, hóa thành gương mặt một cô nương động lòng người. Hướng về hắn mỉm cười…
Không biết hơn bao lâu, hắn rốt cục phục hồi tinh thần lại. Không thiêu hủy lá thư, ngược lại cẩn thận cất dưới gối. Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng, nha hoàn thu dọn lật gối sẽ phát hiện! Phải tìm chỗ giấu mới được.
Chu Diễm thiêu hủy bì thư, đem giấy viết thư hồng nhạt gấp lại cẩn thận, để trong Kinh Thi lý, sau đó đặt cuốn sách vào góc tối trên kệ. Xong xuôi, thả lỏng tâm tình.
Chạng vạng, Tề vương tới.
Tề vương đánh giá Chu Diễm từ trên xuống dưới, không khách khí cười trêu: “Uống có chút, sao cháu đã thành thế này? Nhìn mặt cháu xem, đến giờ còn đỏ.”
Tâm tình Chu Diễm kém, không có ý cãi lại, tùy ý kéo kéo khóe môi.
Có gì đó không thích hợp! Tề vương nhíu mày nói: “Ngũ tẩu lại răn dạy cháu à.” Ngữ khí thập phần khẳng định.
Trước mặt Tề vương, Chu Diễm không che giấu tâm tình: “Vâng, hôm nay mẫu phi giận dữ, dạy dỗ cháu thật lâu.”
“Ngũ tẩu cũng thật là, bất quá là uống chút rượu, có gì mà nổi giận như thế!” Tề vương không cho là đúng nói: “Cháu cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, còn phải quản đầu quản chân. Cháu cũng là, cứ như vậy thành thật nghe lời. Không biết vì mình tranh thủ sao?”
Chu Diễm thở dài, cười khổ một tiếng: “Thập tứ thúc, đừng giễu cợt cháu nữa. Cháu nào có lá gan lớn như vậy.”
Nếu hắn có dũng khí như thập tứ thúc thì tốt biết bao. Thập tứ thúc vì Mộ tứ tiểu thư, dám chống lại Dung phi ngay trước mặt, nửa bước cũng không thoái nhượng. Nhưng hắn, lại chỉ dám vụng trộm giấu thư Mộ đại tiểu thư…
Tâm tư rối rắm của thiếu niên, cho dù đối với Tề vương cũng nói không nên lời.
Tề vương thấy Chu Diễm như vậy, trong lòng không phải không có chút tư vị.
Chu Diễm bản tính thiện lương hàm hậu, hiếu thuận nghe lời. Đây vốn là ưu điểm của hắn, nhưng chút ưu điểm này, đặt trên người thái tôn Đại Tần lại không thích hợp.
Thiện lương thường thường nghĩa nhân từ nương tay, hàm hậu thường không có tâm cơ. Thân là thái tử Đại Tần tương lai, lại có tính tình như vậy, cũng không lạ phụ hoàng lại thích Chu Tuần trí tuệ nhiệt huyết hơn người.
Chu Diễm như đoán được hắn suy nghĩ gì, thì thào hỏi: “Thập tứ thúc, có phải cháu thật sự vô dụng?”
Thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt non nớt làm người ta thật đau lòng.
“Đương nhiên không,” Tề vương thu liễm sự giễu cợt hằng ngày, nghiêm mặt nói: “Cháu thiện lương chính trực ôn hòa, khoan dung độ lượng, chăm chỉ kiên trì. Trong mắt ta, cháu còn mạnh hơn đám Chu Tuần, Chu Quyết nhiều.”
Chu Diễm miễn cưỡng cười cười: “Thập tứ thúc, cảm ơn thúc an ủi cháu.”
Cháu biết, cháu không thể vĩ đại như thúc nói.
Bằng không, vì cái gì hoàng tổ phụ luôn thích Chu Tuần? Vì cái gì phụ vương cùng mẫu hậu luôn dùng ánh mắt thất vọng nhìn hắn? Hắn thậm chí không dám đấu tranh cho hạnh phúc chính mình…
Tề vương không quen nhìn bộ dáng này của hắn, dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Nam tử hán đại trượng phu, mặc kệ gặp chuyện gì cũng phải thẳng lưng chống đỡ, đừng ủ rũ. Nói cho ta nghe, rốt cuộc cháu gặp chuyện gì không giải quyết được? Ta giúp cháu nghĩ biện pháp.”
Chu Diễm hàm hồ không chịu nói thật: “Không có gì, chỉ là bị mẫu phi trách cứ vài câu, tâm tình không tốt thôi.”
Trên mặt viết rõ ràng bốn chữ “Cháu đang nói dối”.
Tề vương nhíu mày, không cố hỏi nữa.
Chu Diễm xưa nay không giấu được tâm sự, lúc này đây lại tìm mọi cách không chịu nói thẳng. Xem ra, việc này không phải là nhỏ. Ngày sau để ý một chút, sẽ biết vì sao.
P/S: Bỗng nhiên đau lòng thái tôn…
Chu Diễm cúi đầu, thành thành thật thật đứng, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt thái tử phi.
Cơn tức giận tối hôm qua của thái tử phi liền bốc lên, thấy bộ dáng hắn chẳng những không có giảm bớt, ngược lại càng thêm căm tức, trầm giọng hỏi: “Tối hôm qua làm sao con say thành ra như vậy?”
Chu Diễm nhỏ giọng giải thích: “Đêm qua tâm tình thập tứ thúc không tốt, nên kéo con đi tửu lâu. Con không lay chuyển được thúc ấy, đành phải đi cùng…”
“Hắn sống phóng túng không học vấn không nghề nghiệp không cầu tiến, tương lai làm phiên vương phú quý là xong. Con làm sao có thể giống hắn.” Giọng nói thái tử phi lại tăng thêm vài phần tức giận: “Phụ vương con là thái tử, chờ ông ấy tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế, con chính là thái tử Đại Tần. Không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm con, chờ con ham mê vui chơi không biết cầu tiến, chờ con sơ sẩy để loại bỏ. Rốt cuộc con có biết hay không?”
Những lời này, câu sau lại nghiêm khắc hơn câu trước.
Chu Diễm cúi đầu, không dám phản bác.
Những lời này, hắn sớm nghe xong vô số lần. Từ khi biết suy nghĩ, mẫu phi liền ân cần dạy bảo đạo lý này. Sinh ra trong gia đình đế vương, phụ vương là thái tử, hắn lại là trưởng tử của phụ vương, thuận lý được phong làm thái tôn. Hắn đương nhiên là phải cố gắng nỗ lực hơn người khác gấp nhiều lần. Lúc nào cũng khắc ghi thân phận mình, không thể bước đi sai lầm.
Vì thế, hắn luôn nơm nớp lo sợ thập phần cố gắng,
Nhóm đường huynh đệ, ai nấy đều xuất chúng. Nhất là Triệu vương thế tử Chu Tuần, thiên tư thông minh văn võ song toàn, được hoàng tổ phụ rất yêu thích. Triệu vương là hoàng tử đứng hàng thứ nhất, không chỉ am hiểu lãnh binh, còn đi phiên thống trị Triệu Châu, địa vị trong lòng hoàng tổ phụ cũng cực cao.
Phụ vương mẫu phi không nói, nhưng đối với phụ tử Triệu vương thập phần kiêng kị. Mẫu phi luôn lấy Chu Tuần ra để so sánh, sau đó dùng ánh mắt tiếc không rèn sắt thành thép nhìn hắn.
Hắn làm sao không nghĩ cố gắng hơn người? Nhưng là, có một số việc. Không phải cố gắng có thể làm được. Cho dù người khác không nói, trong lòng hắn rất rõ ràng.
“Tối hôm qua Phương Đồng lấy trên người ngươi một phong thư.” Ngữ khí thái tử phi lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia hàn ý: “Con cũng biết phong thư này là ai viết?”
Chu Diễm lấy dũng khí ngẩng đầu lên: “Mẫu phi, người đừng tức giận. Kỳ thật, Mộ đại tiểu thư không phải nữ tử lỗ mãng…”
“Không phải người lỗ mãng, làm sao lại làm ra chuyện không biết liêm sỉ như thế này?” Thái tử phi hừ nhẹ một tiếng, vứt “bộp” lá thư lên bàn.
Chu Diễm theo phản xạ co rúm lại, nhanh chóng liếc phong thư một cái. Vừa thấy, trong lòng nhất thời cả kinh, thốt lên: “Mẫu phi, là sao mẹ lại hủy thư của con?”
Thái tử phi lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Làm sao, thư của con ta không thể xem?”
Chu Diễm nhìn ánh mắt sắc bén của bà, liền cúi đầu thấp xuống. Lần đầu tiên trong cuộc đời dâng lên cảm xúc bất mãn.
Giọng thái tử phi vang lên bên tai: “Hà Hoa yến kết thúc, ta đã nói với con, Mộ đại tiểu thư không phải người được chọn là thái tôn phi, bây giờ cô ta lại làm ra cử chỉ lỗ mãng thế này, chứng minh quyết định của ta là chính xác. Phong thư này ta thay con xử lý, sau này không chuẩn con đi Mộ gia, lại càng không được lén tiếp xúc với Mộ Trường Hủ.”
Với sự khôn khéo của thái tử phi, tự nhiên nhanh chóng đoán ra chân tướng sự tình. Mộ Nguyên Xuân ở khuê các, viết thư làm sao tới được tay Chu Diễm? Người truyền tin, chắc hẳn Mộ Trường Hủ.
Chu Diễm lặng yên nắm chặt tay, không hé răng.
Thái tử phi tiếp tục nói: “Mấy ngày nay ta luôn luôn cân nhắc, chuẩn bị cho con định thân. Thu nương là biểu muội con, tài mạo xuất chúng, đáng tiếc là thứ xuất, nếu làm thái tôn phi, tương lai đối mặt đám thế tử phi thân phận cao quý, sẽ có vài phần lo lắng. La bát tiểu thư xuất thân được nhưng không trí tuệ lanh lợi. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Tương tam tiểu thư thích hợp…”
Kỳ thật, thái tử phi vốn hướng về Lục đại tiểu thư Vĩnh Ninh hầu phủ. Bất quá, nghe nói chuyện Lục đại tiểu thư đi Từ Vân am xong, lập tức bỏ ý niệm này khỏi đầu.
“Việc này ta và phụ vương con đã thương nghị qua, phụ vương con cũng hiểu Tương tam tiểu thư là thích hợp nhất. Chờ qua Trung thu, ta sẽ sai người đến Bình Viễn hầu phủ cầu hôn.” Thái tử phi nói nửa ngày, rốt cục dừng: “Diễm Nhi. Ta nói con có nghe không?”
Chu Diễm rầu rĩ đáp lời.
Thái tử phi thấy phản ứng này của hắn, trong lòng khó chịu, nhịn không được cao giọng: “Con không phải đang nhớ thương Mộ đại tiểu thư chứ? Ta nói cho con hay, con sớm bỏ ý niệm này đi! Ta tuyệt không dung loại nữ tử tâm cơ thâm trầm gả đến phủ thái tử!”
Chu Diễm vẫn không buồn hé răng, ngẩng đầu lên: “Mẫu phi, nếu con nói cho người, con không thích Tương tam tiểu thư, chỉ thích Mộ đại tiểu thư. Người còn kiên trì đến Bình Viễn hầu phủ cầu hôn sao?”
Thái tử phi gần như không thể tin được vào tai mình, đứng bật dậy: “Con nói cái gì? Nói lại lần nữa?”
Chu Diễm luôn thành thật nghe lời, hôm nay lại thay đổi, thẳng thắn đem lời trong lòng nói lại một lần nữa.
Thái tử phi nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.
Mẫu tử hai người giằng co một lát, rốt cuộc vẫn là thái tử phi đánh vỡ trầm mặc: “Chung thân đại sự, há có thể là trò đùa! Như thế nào có thể do cảm tính của con dính vào?”
Trả lời như vậy, nửa điểm cũng không ngoài dự đoán của mọi người.
Chu Diễm im lặng, sau đó lộ ra nụ cười tự giễu: “Mẫu phi nói phải, là con nhất thời hồ đồ.” Dừng một chút, lại bình tĩnh nói: “Mẫu phi, phong thư của Mộ đại tiểu thư con chưa kịp xem, có thể cho con cầm đi?”
Thái tử phi theo bản năng muốn cự tuyệt, nhìn lại Chu Diễm có chút xa lạ, trong lòng bỗng nhiên có chút không được tự nhiên. Nghĩ nghĩ, rốt cục gật gật đầu: “Cũng được, con lấy đi. Bất quá, sau khi xem xong phải thiêu hủy, tuyệt không thể lưu lại.”
Chu Diễm đáp ứng, liến lên vài bước cầm thư, lại cung kính hành lễ cáo lui. Hết thảy vẫn giống như mọi khi, như thể chưa hề phát sinh chuyện gì.
Thái tử phi kinh ngạc nhìn thân ảnh Chu Diễm, trong lòng dâng lên vài phần cảm giác khác thường.
Sau khi Chu Diễm về phòng, đuổi toàn bộ hạ nhân ra ngoài. Hắn mở thư ra, bên trong là mảnh giấy màu hồng nhạt, giấy viết thư tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, chữ viết thanh tú, trên mặt chỉ có ngắn ngủi hai hàng chữ.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri!
(Núi có cây, cây có lá, trong lòng ta có ngươi, nhưng ngươi lại không biết)
Chu Diễm si ngốc nhìn thư. Những chữ viết dần dần mơ hồ, hóa thành gương mặt một cô nương động lòng người. Hướng về hắn mỉm cười…
Không biết hơn bao lâu, hắn rốt cục phục hồi tinh thần lại. Không thiêu hủy lá thư, ngược lại cẩn thận cất dưới gối. Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng, nha hoàn thu dọn lật gối sẽ phát hiện! Phải tìm chỗ giấu mới được.
Chu Diễm thiêu hủy bì thư, đem giấy viết thư hồng nhạt gấp lại cẩn thận, để trong Kinh Thi lý, sau đó đặt cuốn sách vào góc tối trên kệ. Xong xuôi, thả lỏng tâm tình.
Chạng vạng, Tề vương tới.
Tề vương đánh giá Chu Diễm từ trên xuống dưới, không khách khí cười trêu: “Uống có chút, sao cháu đã thành thế này? Nhìn mặt cháu xem, đến giờ còn đỏ.”
Tâm tình Chu Diễm kém, không có ý cãi lại, tùy ý kéo kéo khóe môi.
Có gì đó không thích hợp! Tề vương nhíu mày nói: “Ngũ tẩu lại răn dạy cháu à.” Ngữ khí thập phần khẳng định.
Trước mặt Tề vương, Chu Diễm không che giấu tâm tình: “Vâng, hôm nay mẫu phi giận dữ, dạy dỗ cháu thật lâu.”
“Ngũ tẩu cũng thật là, bất quá là uống chút rượu, có gì mà nổi giận như thế!” Tề vương không cho là đúng nói: “Cháu cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, còn phải quản đầu quản chân. Cháu cũng là, cứ như vậy thành thật nghe lời. Không biết vì mình tranh thủ sao?”
Chu Diễm thở dài, cười khổ một tiếng: “Thập tứ thúc, đừng giễu cợt cháu nữa. Cháu nào có lá gan lớn như vậy.”
Nếu hắn có dũng khí như thập tứ thúc thì tốt biết bao. Thập tứ thúc vì Mộ tứ tiểu thư, dám chống lại Dung phi ngay trước mặt, nửa bước cũng không thoái nhượng. Nhưng hắn, lại chỉ dám vụng trộm giấu thư Mộ đại tiểu thư…
Tâm tư rối rắm của thiếu niên, cho dù đối với Tề vương cũng nói không nên lời.
Tề vương thấy Chu Diễm như vậy, trong lòng không phải không có chút tư vị.
Chu Diễm bản tính thiện lương hàm hậu, hiếu thuận nghe lời. Đây vốn là ưu điểm của hắn, nhưng chút ưu điểm này, đặt trên người thái tôn Đại Tần lại không thích hợp.
Thiện lương thường thường nghĩa nhân từ nương tay, hàm hậu thường không có tâm cơ. Thân là thái tử Đại Tần tương lai, lại có tính tình như vậy, cũng không lạ phụ hoàng lại thích Chu Tuần trí tuệ nhiệt huyết hơn người.
Chu Diễm như đoán được hắn suy nghĩ gì, thì thào hỏi: “Thập tứ thúc, có phải cháu thật sự vô dụng?”
Thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt non nớt làm người ta thật đau lòng.
“Đương nhiên không,” Tề vương thu liễm sự giễu cợt hằng ngày, nghiêm mặt nói: “Cháu thiện lương chính trực ôn hòa, khoan dung độ lượng, chăm chỉ kiên trì. Trong mắt ta, cháu còn mạnh hơn đám Chu Tuần, Chu Quyết nhiều.”
Chu Diễm miễn cưỡng cười cười: “Thập tứ thúc, cảm ơn thúc an ủi cháu.”
Cháu biết, cháu không thể vĩ đại như thúc nói.
Bằng không, vì cái gì hoàng tổ phụ luôn thích Chu Tuần? Vì cái gì phụ vương cùng mẫu hậu luôn dùng ánh mắt thất vọng nhìn hắn? Hắn thậm chí không dám đấu tranh cho hạnh phúc chính mình…
Tề vương không quen nhìn bộ dáng này của hắn, dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Nam tử hán đại trượng phu, mặc kệ gặp chuyện gì cũng phải thẳng lưng chống đỡ, đừng ủ rũ. Nói cho ta nghe, rốt cuộc cháu gặp chuyện gì không giải quyết được? Ta giúp cháu nghĩ biện pháp.”
Chu Diễm hàm hồ không chịu nói thật: “Không có gì, chỉ là bị mẫu phi trách cứ vài câu, tâm tình không tốt thôi.”
Trên mặt viết rõ ràng bốn chữ “Cháu đang nói dối”.
Tề vương nhíu mày, không cố hỏi nữa.
Chu Diễm xưa nay không giấu được tâm sự, lúc này đây lại tìm mọi cách không chịu nói thẳng. Xem ra, việc này không phải là nhỏ. Ngày sau để ý một chút, sẽ biết vì sao.
P/S: Bỗng nhiên đau lòng thái tôn…
Tác giả :
Mất Mát Đích Tình Yêu