Niệm Tiên Quyết
Chương 99: Trong truyện và thực tế
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bá Thiên Vũ, hắn đã không còn thời gian để chơi nữa.
Có lẽ không ai biết được, kể cả lúc trên đường đi đến Bách Mại Dược Các, hay là bước vào phòng thi rồi nghe vị trung niên nói về quy tắc của cuộc thi tuyển. Mặc dù luôn thấy hắn im lặng, gương mặt không có biểu hiện gì, nhưng thật ra trong đầu hắn lúc nào cũng đang suy nghĩ rất nhiều thứ.
Tỷ như:
Nên làm thế nào với Bá gia cho ổn thỏa?
Cha nàng, một vị siêu cấp cường giả sắp đến, ta nên chuẩn bị kế sách nào để đối phó?
Bạch gia, kinh thành? Liệu ta có nên kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa mới đi hay không?
Con củ liềng Bạch Cổ Hi dù sao cũng chỉ là một cô bé chưa ráo máo đầu, người lớn trong Bạch gia khẳng định sẽ không thừa nhận một thằng mà họ chưa biết rõ như ta. Ta cần phải có một số chuẩn bị. Hy vọng con củ liềng này vẫn đủ khả năng để chăm sóc tốt cho cha, mẹ ta, không thì…
Tổ chức ta va chạm, sớm muộn cũng sẽ biết được ta đang cư ngụ ở đâu. Ta nên rời khỏi Bá gia càng nhanh càng tốt để tránh làm họ bị liên lụy.
Sức mạnh, ta cần nhiều sức mạnh hơn nữa, nhưng phải làm thế nào?
Nếu như làm như vậy, như những lúc kia lại có thể tăng lên được Niệm Lực, thế thì…
Rồi:
Tổ chức Dược Các này liệu có to lớn như ta suy tính?
Có nên đến Lăng Diêu Tông?
Khả năng của ta, sức mạnh ở thế giới này, còn quá nhiều thứ chưa biết?
Và còn rất, rất nhiều điều hắn cần phải suy nghĩ.
Bề ngoài, có thể thấy hắn hay sủa này, sủa nọ, dâm ý thì dạt dào, liên miên không dứt, cái độ đê tiện đạt đến trình đừng hỏi vì sao trái đất có hình cầu. Nhưng xét cho cùng, đó cũng chỉ là nói cho vui, nói để xả stress, chứ hắn có bao giờ làm thật đâu.
Hắn thích xộn lào, ai chả biết điều đó, 500 anh em của hắn đều biết hết. Bởi vậy hắn mới bị gọi là con chó có cái mõm dài ơi là dài, lưỡi cũng dài tất, liếm đến em gái cũng không tha.
Bởi vì chó thì thích sủa mà, đúng không.
Whách?
Thật vậy luôn?
Thật chứ sao không thật. Không tin thì cứ xem hành động của hắn đi, chỉ có hành động của một người mới là minh chứng rõ ràng nhất để nói lên rằng người đó đang làm gì.
Ồ… vậy cùng xem đi.
Trong phòng thi.
Bá Thiên Vũ làm ra một màn quái lạ trong khi ai ai cũng đang tất bật, chuẩn bị kỹ lưỡng cho quá trình luyện đan, chế dược trước khi thời gian giới hạn được bắt đầu. Cho nên hắn đã nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Ừ, tất nhiên là tâm điểm của những loại ánh mắt khinh thường, bờ môi phỉ nhổ, suy nghĩ thuộc dạng lắc đầu, đúng là phế vật có khác, đcm, lạy hồn.
Về phần Lý Thu Uyển thì… hắn muốn làm gì mặc hắn, nàng không muốn nhìn, nhìn rồi chỉ sợ là nàng không giữ được bình tĩnh nữa, sẽ điên lên mà giết người. Đừng thấy nàng mềm yếu, xinh xinh liền tưởng bở, vài con kiến, con bọ, nàng đã giết qua rồi đấy, đá nát trứng mấy tên dê xòm cũng không phải dưới chục cái đâu.
Lý Thu Uyển tất nhiên là một nữ nhân có tư duy trưởng thành hơn rất nhiều so với tiểu Tiên Tiên yêu dấu của hắn. Nếu không, nàng cũng sẽ không làm việc ở chốn thanh lâu, nơi không dung túng cho những gì được gọi là trong sáng, thuần khiết.
Tại chỗ năm vị giám khảo.
- Hắn tu luyện ngay lúc này?
Vị giám khảo mập mạp khó hiểu lên tiếng. Nhưng không ai trả lời hắn vì cả bốn người còn lại đều không thể xác định chính xác được chuyện này.
Hắn ngồi lặng thì ngồi lặng, ai biết hắn có thật là đang tu luyện hay không. Ngồi lặng đâu nhất thiết phải là tu luyện, ngồi lặng cũng có thể là ngủ hoặc để tập trung suy nghĩ mà.
Ngồi chính giữa, Quang Đông đưa đôi mắt già, sắc lão soi lên người Bá Thiên Vũ, suy tư.
“Phải điều tra thật kỹ xuất thân, gia cảnh của hắn. Có lẽ hắn không biết luyện đan thật, nhưng với tu vi ít nhất là Khai Lực cảnh tầng 3 ở độ tuổi thiến niên, thiên phú tu luyện của hắn tuyệt đối sẽ cực cao. Tổ chức rất cần những người tài giỏi như thế này”.
“Nếu có thể đưa hắn đến gặp Phỉ Nhan đại nhân, ta ắt sẽ đạt được một ít phần thường xứng đáng”.
Thế giới này cũng giống thế giới kia.
Tổ chức mạnh mẽ cũng tựa như tập đoàn tài phú.
Vậy thì người tài giỏi ngang bằng với mầm móng cường giả trong tương lai, ai lại không cần, công ty nào lại không muốn?
Bá Thiên Vũ tự biết bản thân đã yếu, đã phế, đã gia cảnh như lòn nên mới cố gắng thể hiện mình mẩy, sớm ngày gia nhập vào một thế lực lớn để vừa có thể an lành phát triển sức mạnh lại vừa có thể dùng mối quan hệ với tổ chức, bảo vệ tru toàn cho người nhà.
Đây chính là não của hắn.
Zời ơi là zời, chuyện dựa hơi này ai mà chả biết mà não với chả không não vậy trời. Bộ không thấy Lý Thu Uyển cũng đang có mặt ở đây sao?
Từ việc nàng sợ Trương Nhị Hưu là đã đủ hiểu bối cảnh của nàng không mạnh rồi. Nàng cố gắng, chăm chỉ học tập trở thành Đan Sư, rồi ngày ngày tu luyện cầm âm để chuẩn bị đến khảo hạch đệ tử ở Thiên Âm Tông, không phải cũng là vì dựa hơi?
Và còn sáu thí sinh còn lại nữa, chắc họ không đến Bách Mại Dược Các vì hai chữ “dựa hơi” đâu?
Ờ thì… nhưng cũng có vài đứa lại không có não à nha.
Đứa nào, nói nghe thử?
Thì mấy thằng nhân vật chính trong truyện hắn hay đọc đó. Thằng nào thằng nấy cũng toàn thích thẩm du một mình không à.
Zởi ơi, người ta có chí bảo, hệ thống bên mình, đã thế thằng tác giả còn buff cho “những tình huống tươi sáng”, vậy thì nó cần dựa hơi vào tổ chức làm con cờ ặc gì?
Main: Hệ thống, thằng kia xạo lờ với tao quá, cho tao cái gì để thông ass nó coi.
Main: Hệ thống, mở vòng quay coi, tao thử vận may một chút, biết đâu kiếm được đồ xịn.
Main: Hệ thống, biến ra cho tao một nữ nhân coi.
Hệ thống: Con kẹt!
Hệ thống: Chúc mừng ngươi, ngươi giết một con lợn rừng đạt được 10 tỷ điểm kinh nghiệm, tiến thẳng từ lv 1 đến lv 999.
Hệ thống: Ngươi vô tình đạp chết một con kiến, xác con kiến không ngờ rơi ra Thần Khí.
Tác giả: Cho hắn vào tổ chức thì lên cấp lâu lắm. Cứ cho hắn chạy nhông nhông ngoài đường, tự dưng đạp phải bãi phân trâu và phát hiện trong phân trâu có tiên đan, như vậy sẽ lên lv nhanh hơn.
Tác giả: Hắn mới lv 1 mà đã chọc người lv 99. Thôi thì cứ viết, thằng lv 99 vì ngại thân phận nên sai thằng lv 2 ra, rồi lv 3, lv 4, lv 5,… ra giết hắn. Còn hắn thì vì có sức mạnh vượt cấp nên liên tiếp hạ lv 2, lv 3, lv 4, lv 5,…
Tác giả: Tao đâu có buff gì đâu. Main của tao là tự bằng chính sức của hắn đi lên nha. Công pháp người ta nghiên cứu ngàn năm, hắn nghiên cứu ba ngày là thành. Gái đẹp nhìn trai ngon thì không thích, nhưng nhìn hắn có gương mặt bình thường thì lại thích. Hắn tu luyện cùng một thứ với người, nhưng hắn luôn giỏi hơn người ta. Đó, đâu có buff gì đâu:v
Phải, mày đâu có buff gì đâu. Này, vậy có muốn ăn một nhát dao không hả?
Đấy, thế thì cần gia nhập thế lực để làm cái lồng bàn gì? Đi chu du thế giới, gặp kỳ ngộ này, kỳ ngộ kia sẽ lên lv nhanh như cái chong chóng.
Whách? Vậy con chó Bá Thiên Vũ ngu à. Sao hắn không chu du thế giới để gặp kỳ ngộ?
Ừ đúng, hắn ngu mà. Chỉ là… thực tế hình như không giống lắm so với trong truyện thì phải.
Thật?
Thì thế giới này có hàng tỷ người, cho nên khẳng định lúc gặp được kỳ ngộ cũng là lúc nhận ra rằng, ôi, chỗ này sao toàn cớt người để lại không hà, có thấy bảo vật méo đâu? Chẳng lẽ đã bị người đến trước lấy mất rồi?
Hoặc.
Ê thằng lờ, cái dãy tài nguyên, sơn mạch, khu rừng này thuộc về ABC, ngươi không được đi đến, nếu không tất chết!
Đó, nó chính là thực tế đầy khắc nghiệt.
Cũng giống như Bá Thiên Vũ. Nếu hắn là một nhân vật chính trong truyện:), với Niệm Tiên Quyết trong đầu thì bây giờ hắn đã là siêu nhân rồi, chứ đâu phải như thế này, đầu tấp mặt tối lo âu đủ mọi thứ chuyện.
Trong truyện: Hắn giết chết ba anh em Trương Hàm, lụm được linh đan, vài quyển Công pháp cùng bản đồ kho báu, sau đó làm anh hùng ở Liên gia, được gia chủ Liên gia gả con gái.
Thực tế: Hắn dây vào rắc rối, cái mạng xém chút nữa là bay màu.
Trong truyện: Hắn ăn Huyền Tuyết Nguyệt ngon lành, được nàng tặng đồ tốt.
Thực tế: Hắn bị bà già xấu vãi loằng bắt quả tang đang xoạc đệ tử của bả. Thế là hắn…
Trong truyện: Bá gia có cất giấu một cây Thần Khí, giờ trao lại cho hắn, trợ giúp hắn sớm ngày phục hưng Bá gia.
Thực tế: Đéo có cái con cóc gì hết. Làm không công.
Trong truyện: Hắn giết một con rắn. Không ngờ trong cơ thể con rắn đó có tồn tại một viên kim châu, là bảo vật chưa thể biết rõ.
Thực tế: Hắn đã giết con của Xà Vương khổng lồ cao 3000 thước. Hắn… đcm cuộc đời.
Whách!!!
WTF tình tiết?
- Phần thi, chính thức bắt đầu!
Đúng lúc này, vị trung niên ria mép cũng hô lên, bắt đầu tính thời gian luyện đan, chế dược của các thí sinh.
Phừng!
Phừng!
Phừng!
Những ngọn lửa nhanh chóng được nhóm lên.
Chạch!
Chạc!
Tiếng ai đó đang giã dược rất nhanh, rất mạnh.
- Thí sinh này…
- Thí sinh kia… ừm…
- Có vẻ như trong bảy thí sinh này, chỉ có Lý Thu Uyển, Lưu Chú thi Đan Sư, và Chu Phú thi Luyện Dược Sư là có khả năng cao sẽ thành công.
- Chưa hẳn, mọi chuyện bất ngờ đều có thể xảy ra a.
- Ngươi nhìn thí sinh bên đó, có thấy…
Và những tiếng bàn luận, phân tích nhỏ nhẹ của bốn vị giám khảo đối với từng động tác luyện chế của các thí sinh.
Không ngừng được vang lên.
Sự im lặng giờ đây chỉ còn là Bá Thiên Vũ và Quang Đông đang không rời mắt khỏi người hắn.
Bá Thiên Vũ, hắn đã không còn thời gian để chơi nữa.
Có lẽ không ai biết được, kể cả lúc trên đường đi đến Bách Mại Dược Các, hay là bước vào phòng thi rồi nghe vị trung niên nói về quy tắc của cuộc thi tuyển. Mặc dù luôn thấy hắn im lặng, gương mặt không có biểu hiện gì, nhưng thật ra trong đầu hắn lúc nào cũng đang suy nghĩ rất nhiều thứ.
Tỷ như:
Nên làm thế nào với Bá gia cho ổn thỏa?
Cha nàng, một vị siêu cấp cường giả sắp đến, ta nên chuẩn bị kế sách nào để đối phó?
Bạch gia, kinh thành? Liệu ta có nên kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa mới đi hay không?
Con củ liềng Bạch Cổ Hi dù sao cũng chỉ là một cô bé chưa ráo máo đầu, người lớn trong Bạch gia khẳng định sẽ không thừa nhận một thằng mà họ chưa biết rõ như ta. Ta cần phải có một số chuẩn bị. Hy vọng con củ liềng này vẫn đủ khả năng để chăm sóc tốt cho cha, mẹ ta, không thì…
Tổ chức ta va chạm, sớm muộn cũng sẽ biết được ta đang cư ngụ ở đâu. Ta nên rời khỏi Bá gia càng nhanh càng tốt để tránh làm họ bị liên lụy.
Sức mạnh, ta cần nhiều sức mạnh hơn nữa, nhưng phải làm thế nào?
Nếu như làm như vậy, như những lúc kia lại có thể tăng lên được Niệm Lực, thế thì…
Rồi:
Tổ chức Dược Các này liệu có to lớn như ta suy tính?
Có nên đến Lăng Diêu Tông?
Khả năng của ta, sức mạnh ở thế giới này, còn quá nhiều thứ chưa biết?
Và còn rất, rất nhiều điều hắn cần phải suy nghĩ.
Bề ngoài, có thể thấy hắn hay sủa này, sủa nọ, dâm ý thì dạt dào, liên miên không dứt, cái độ đê tiện đạt đến trình đừng hỏi vì sao trái đất có hình cầu. Nhưng xét cho cùng, đó cũng chỉ là nói cho vui, nói để xả stress, chứ hắn có bao giờ làm thật đâu.
Hắn thích xộn lào, ai chả biết điều đó, 500 anh em của hắn đều biết hết. Bởi vậy hắn mới bị gọi là con chó có cái mõm dài ơi là dài, lưỡi cũng dài tất, liếm đến em gái cũng không tha.
Bởi vì chó thì thích sủa mà, đúng không.
Whách?
Thật vậy luôn?
Thật chứ sao không thật. Không tin thì cứ xem hành động của hắn đi, chỉ có hành động của một người mới là minh chứng rõ ràng nhất để nói lên rằng người đó đang làm gì.
Ồ… vậy cùng xem đi.
Trong phòng thi.
Bá Thiên Vũ làm ra một màn quái lạ trong khi ai ai cũng đang tất bật, chuẩn bị kỹ lưỡng cho quá trình luyện đan, chế dược trước khi thời gian giới hạn được bắt đầu. Cho nên hắn đã nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Ừ, tất nhiên là tâm điểm của những loại ánh mắt khinh thường, bờ môi phỉ nhổ, suy nghĩ thuộc dạng lắc đầu, đúng là phế vật có khác, đcm, lạy hồn.
Về phần Lý Thu Uyển thì… hắn muốn làm gì mặc hắn, nàng không muốn nhìn, nhìn rồi chỉ sợ là nàng không giữ được bình tĩnh nữa, sẽ điên lên mà giết người. Đừng thấy nàng mềm yếu, xinh xinh liền tưởng bở, vài con kiến, con bọ, nàng đã giết qua rồi đấy, đá nát trứng mấy tên dê xòm cũng không phải dưới chục cái đâu.
Lý Thu Uyển tất nhiên là một nữ nhân có tư duy trưởng thành hơn rất nhiều so với tiểu Tiên Tiên yêu dấu của hắn. Nếu không, nàng cũng sẽ không làm việc ở chốn thanh lâu, nơi không dung túng cho những gì được gọi là trong sáng, thuần khiết.
Tại chỗ năm vị giám khảo.
- Hắn tu luyện ngay lúc này?
Vị giám khảo mập mạp khó hiểu lên tiếng. Nhưng không ai trả lời hắn vì cả bốn người còn lại đều không thể xác định chính xác được chuyện này.
Hắn ngồi lặng thì ngồi lặng, ai biết hắn có thật là đang tu luyện hay không. Ngồi lặng đâu nhất thiết phải là tu luyện, ngồi lặng cũng có thể là ngủ hoặc để tập trung suy nghĩ mà.
Ngồi chính giữa, Quang Đông đưa đôi mắt già, sắc lão soi lên người Bá Thiên Vũ, suy tư.
“Phải điều tra thật kỹ xuất thân, gia cảnh của hắn. Có lẽ hắn không biết luyện đan thật, nhưng với tu vi ít nhất là Khai Lực cảnh tầng 3 ở độ tuổi thiến niên, thiên phú tu luyện của hắn tuyệt đối sẽ cực cao. Tổ chức rất cần những người tài giỏi như thế này”.
“Nếu có thể đưa hắn đến gặp Phỉ Nhan đại nhân, ta ắt sẽ đạt được một ít phần thường xứng đáng”.
Thế giới này cũng giống thế giới kia.
Tổ chức mạnh mẽ cũng tựa như tập đoàn tài phú.
Vậy thì người tài giỏi ngang bằng với mầm móng cường giả trong tương lai, ai lại không cần, công ty nào lại không muốn?
Bá Thiên Vũ tự biết bản thân đã yếu, đã phế, đã gia cảnh như lòn nên mới cố gắng thể hiện mình mẩy, sớm ngày gia nhập vào một thế lực lớn để vừa có thể an lành phát triển sức mạnh lại vừa có thể dùng mối quan hệ với tổ chức, bảo vệ tru toàn cho người nhà.
Đây chính là não của hắn.
Zời ơi là zời, chuyện dựa hơi này ai mà chả biết mà não với chả không não vậy trời. Bộ không thấy Lý Thu Uyển cũng đang có mặt ở đây sao?
Từ việc nàng sợ Trương Nhị Hưu là đã đủ hiểu bối cảnh của nàng không mạnh rồi. Nàng cố gắng, chăm chỉ học tập trở thành Đan Sư, rồi ngày ngày tu luyện cầm âm để chuẩn bị đến khảo hạch đệ tử ở Thiên Âm Tông, không phải cũng là vì dựa hơi?
Và còn sáu thí sinh còn lại nữa, chắc họ không đến Bách Mại Dược Các vì hai chữ “dựa hơi” đâu?
Ờ thì… nhưng cũng có vài đứa lại không có não à nha.
Đứa nào, nói nghe thử?
Thì mấy thằng nhân vật chính trong truyện hắn hay đọc đó. Thằng nào thằng nấy cũng toàn thích thẩm du một mình không à.
Zởi ơi, người ta có chí bảo, hệ thống bên mình, đã thế thằng tác giả còn buff cho “những tình huống tươi sáng”, vậy thì nó cần dựa hơi vào tổ chức làm con cờ ặc gì?
Main: Hệ thống, thằng kia xạo lờ với tao quá, cho tao cái gì để thông ass nó coi.
Main: Hệ thống, mở vòng quay coi, tao thử vận may một chút, biết đâu kiếm được đồ xịn.
Main: Hệ thống, biến ra cho tao một nữ nhân coi.
Hệ thống: Con kẹt!
Hệ thống: Chúc mừng ngươi, ngươi giết một con lợn rừng đạt được 10 tỷ điểm kinh nghiệm, tiến thẳng từ lv 1 đến lv 999.
Hệ thống: Ngươi vô tình đạp chết một con kiến, xác con kiến không ngờ rơi ra Thần Khí.
Tác giả: Cho hắn vào tổ chức thì lên cấp lâu lắm. Cứ cho hắn chạy nhông nhông ngoài đường, tự dưng đạp phải bãi phân trâu và phát hiện trong phân trâu có tiên đan, như vậy sẽ lên lv nhanh hơn.
Tác giả: Hắn mới lv 1 mà đã chọc người lv 99. Thôi thì cứ viết, thằng lv 99 vì ngại thân phận nên sai thằng lv 2 ra, rồi lv 3, lv 4, lv 5,… ra giết hắn. Còn hắn thì vì có sức mạnh vượt cấp nên liên tiếp hạ lv 2, lv 3, lv 4, lv 5,…
Tác giả: Tao đâu có buff gì đâu. Main của tao là tự bằng chính sức của hắn đi lên nha. Công pháp người ta nghiên cứu ngàn năm, hắn nghiên cứu ba ngày là thành. Gái đẹp nhìn trai ngon thì không thích, nhưng nhìn hắn có gương mặt bình thường thì lại thích. Hắn tu luyện cùng một thứ với người, nhưng hắn luôn giỏi hơn người ta. Đó, đâu có buff gì đâu:v
Phải, mày đâu có buff gì đâu. Này, vậy có muốn ăn một nhát dao không hả?
Đấy, thế thì cần gia nhập thế lực để làm cái lồng bàn gì? Đi chu du thế giới, gặp kỳ ngộ này, kỳ ngộ kia sẽ lên lv nhanh như cái chong chóng.
Whách? Vậy con chó Bá Thiên Vũ ngu à. Sao hắn không chu du thế giới để gặp kỳ ngộ?
Ừ đúng, hắn ngu mà. Chỉ là… thực tế hình như không giống lắm so với trong truyện thì phải.
Thật?
Thì thế giới này có hàng tỷ người, cho nên khẳng định lúc gặp được kỳ ngộ cũng là lúc nhận ra rằng, ôi, chỗ này sao toàn cớt người để lại không hà, có thấy bảo vật méo đâu? Chẳng lẽ đã bị người đến trước lấy mất rồi?
Hoặc.
Ê thằng lờ, cái dãy tài nguyên, sơn mạch, khu rừng này thuộc về ABC, ngươi không được đi đến, nếu không tất chết!
Đó, nó chính là thực tế đầy khắc nghiệt.
Cũng giống như Bá Thiên Vũ. Nếu hắn là một nhân vật chính trong truyện:), với Niệm Tiên Quyết trong đầu thì bây giờ hắn đã là siêu nhân rồi, chứ đâu phải như thế này, đầu tấp mặt tối lo âu đủ mọi thứ chuyện.
Trong truyện: Hắn giết chết ba anh em Trương Hàm, lụm được linh đan, vài quyển Công pháp cùng bản đồ kho báu, sau đó làm anh hùng ở Liên gia, được gia chủ Liên gia gả con gái.
Thực tế: Hắn dây vào rắc rối, cái mạng xém chút nữa là bay màu.
Trong truyện: Hắn ăn Huyền Tuyết Nguyệt ngon lành, được nàng tặng đồ tốt.
Thực tế: Hắn bị bà già xấu vãi loằng bắt quả tang đang xoạc đệ tử của bả. Thế là hắn…
Trong truyện: Bá gia có cất giấu một cây Thần Khí, giờ trao lại cho hắn, trợ giúp hắn sớm ngày phục hưng Bá gia.
Thực tế: Đéo có cái con cóc gì hết. Làm không công.
Trong truyện: Hắn giết một con rắn. Không ngờ trong cơ thể con rắn đó có tồn tại một viên kim châu, là bảo vật chưa thể biết rõ.
Thực tế: Hắn đã giết con của Xà Vương khổng lồ cao 3000 thước. Hắn… đcm cuộc đời.
Whách!!!
WTF tình tiết?
- Phần thi, chính thức bắt đầu!
Đúng lúc này, vị trung niên ria mép cũng hô lên, bắt đầu tính thời gian luyện đan, chế dược của các thí sinh.
Phừng!
Phừng!
Phừng!
Những ngọn lửa nhanh chóng được nhóm lên.
Chạch!
Chạc!
Tiếng ai đó đang giã dược rất nhanh, rất mạnh.
- Thí sinh này…
- Thí sinh kia… ừm…
- Có vẻ như trong bảy thí sinh này, chỉ có Lý Thu Uyển, Lưu Chú thi Đan Sư, và Chu Phú thi Luyện Dược Sư là có khả năng cao sẽ thành công.
- Chưa hẳn, mọi chuyện bất ngờ đều có thể xảy ra a.
- Ngươi nhìn thí sinh bên đó, có thấy…
Và những tiếng bàn luận, phân tích nhỏ nhẹ của bốn vị giám khảo đối với từng động tác luyện chế của các thí sinh.
Không ngừng được vang lên.
Sự im lặng giờ đây chỉ còn là Bá Thiên Vũ và Quang Đông đang không rời mắt khỏi người hắn.
Tác giả :
Thông Vạn Vật