Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 258
Sau khi trải giường xong, Mộ Sở dắt bé Nhật Lâm xuống lầu, đi thẳng về phía phòng ăn.
Kết quả, trong phòng ăn cũng không có hình bóng của Lâu Tư Trầm.
Mộ Sở có chút hoài nghi, hỏi má Trần:
- Ngài đâu rồi?
- Hình như đột nhiên ngàu có công việc quan trọng phải xử lý, lúc nãy đã ra ngoài rồi.
Má Trần trả lời.
- Đã tối vậy rồi, còn bận việc sao?
Mộ Sở nhíu mày lại, ngồi trước bàn ăn, hỏi má Trần:
- Anh ấy vẫn chưa ăn cơm đúng không?
- Chắc là ra ngoài ăn.
- Ừ.
Giọng điệu của Mộ Sở, thất vọng vài phần.
Lúc nãy cô còn tưởng tượng vẻ mặt của hắn khi cùng ăn cơm với mình! Cuối cùng bây giờ, không thấy người đâu.
Có chút buồn bực!
Nhưng mà, nể mặt hắn vì lo cho công việc, nên tha thứ cho hắn!
- Sở Sở, dì cảm rồi, uống chút canh nóng đi, ba nói có thể tăng sức đề kháng đó.
Bé Nhật Lâm rất hiểu chuyện nên đã đưa chén canh gà nóng của mình để trước mặt Mộ Sở.
- Cảm ơn!
Mộ Sở cảm động nói lời cảm ơn.
Bé Nhật Lâm như ông cụ non vậy, dặn dò Mộ Sở:
Dì phải mau chóng khỏe lại, có biết không hả?
- Biết rồi!
Mộ Sở gật đầu.
Mặt bé Nhật Lâm đỏ lên:
- Dì ăn chút rau đi.
- Ừ, con cũng ăn nhiều chút.
- Dạ!
Hôm nay tâm trạng của cậu bé rất tốt, thường ngày chỉ ăn có một chén cơm thôi, hôm nay lại ăn tận hai chén cơm.
Còn Mộ Sở, tuy Lâu Tư Trầm không ở đây, nhưng cũng may có bé Nhật Lâm và má Trần ở bên, nên cũng không cảm thấy cô đơn, nhất là sự nhiệt tình của bé Nhật Lâm, líu lo vài câu liền đem những phiền muộn trong lòng cô quên đi.
Ăn xong bữa cơm, Mộ Sở cảm thấy tinh thần của mình khỏe hơn nhiều rồi.
Đến Luân Đôn lâu như vậy, lâu rồi chưa từng ăn qua món đồ Trung ngon miệng đến như vậy, cô vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình, đúng là thoải mái thật!
Sau bữa cơm, Mộ Sở với bé Nhật Lâm ở vườn hoa bên ngoài biệt thự đảo vài vòng, đi dạo một chút, đợi sau khi tiêu hóa xong, cô mới trở lại biệt thự.
Không biết là tại uống thuốc, hay là tâm trạng tốt, nói chung, tinh thần của cô tốt hơn lúc sáng nhiều, dường như cũng hạ sốt đưuọc vài phần.
Xem ra không cần phải chích thuốc nữa.
Mộ Sở lại cùng bé Tiểu Lâm chơi trò xếp gỗ, cho đến khi bảo mẫu chuyên chăm sóc cho Nhật Lâm đến hói cậu bé đi ngủ, hai người mới dừng chơi.
Bảo mẫu dẫn Nhật Lâm về phòng ngủ, Mộ Sở nhìn lên đồng hồ treo tường, đồng hồ đã điểm 10 giờ rồi.
Má Trần làm xong hết mọi việc, quay lại phòng khách, thấy Mộ sở vẫn còn đang ngồi giữa trên tấm thảm Ba Tư, vội khuyên cô:
- Cô Tần, thời gian không còn sớm nữa, mau về phòng ngủ sớm đi, cô còn đang bệnh đó! Phải nghỉ ngơi nhiều chút mới được.
- ......Ừ.
Mộ Sở trả lời xong, vẫn không nhúc nhích.
Nghĩ qua nghĩ lại, vẫn hỏi má Trần một câu:
- Má Trần, buổi tối ngài Lâu thường mấy giờ mới về vậy?
- Cũng không chắc nữa, có khi sớm, có khi trễ, không chắc được.
- Vậy à......
Mộ Sở gật đầu hiểu chuyện.
- Cô Tần, cô đừng đợi ngài nữa, ngủ sớm chút, đang bệnh thì giấc ngủ là quan trọng nhất, hiểu không?
- ......Ừ, biết rồi.
Mộ Sở nghĩ, chắc là hắn đang bận việc thôi!
- Mau đi ngủ đi! Nếu không lát ngài ấy về nói tôi không chăm sóc tốt cho cô, e là sẽ trách tội tôi đó.
Má Trần lại hối thúc cô một câu.
Lúc này Mộ Sở mới đứng dậy, đi về phòng của mình ở lầu hai.
Tắm xong, nằm trên giường, mới phát hiện bản thân không hề buồn ngủ, có lẽ lúc sáng cô đã ngủ quá nhiều rồi.
Cô nằm trên giường cứ trở mình rồi lăn qua lăn lại, tai cô vểnh lên rất cao, như đang để ý đến động tĩnh ở bên ngoài.
Nhưng mà, bên ngoài vẫn không có chút động tĩnh gì.
Người đàn ông đó, vẫn chưa về.
Cho đến 1 giờ sáng, Lâu Tư Trầm vẫn chưa về, còn Mộ Sở đã không chịu nổi, ôm lấy mền, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau ---
Mới sáng sớn, Mộ Sở đã tỉnh rồi.
Cô đã hạ sốt thành công, cả người đều khỏe khoắn hẳn.
Cô vừa tỉnh dậy, quần áo còn chưa kịp thay, vẫn mặc bộ đồ ngủ trên người, mang theo đôi dép ‘đùng đùng đùng’ chạy ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng của Lâu tư Trầm.
Cửa phòng không khóa, liền bị cô đẩy cửa đi vào.
Mộ Sở cứ tưởng là giờ này hắn đang ngủ rất ngon trên giường, đang tính nhân lúc này chiếm chút tiện nghi của hắn, nhưng không ngờ, chiếc giường bự đó không có người.
Mền vẫn được bố trí ngay ngắn ở đó, như chưa có ai ngủ qua ở đây vậy.
Vậy là tối qua không hề về nhà, hay là mới sáng sớm đã dậy rồi?
Mộ Sở lại ‘đùng đùng đùng’ đi xuống lầu.
Giờ này mới hơn 6 giờ sáng thôi, ngay cả bữa sáng má Trần còn chưa kịp chuẩn bị xong, thấy Mộ Sở đi xuống, có chút ngạc nhiên.
- Sao cô Tần lại dậy sớm vậy? Ngủ không quen hả?
Mộ Sở nhìn một lượt khắp phòng khách, phòng khách vẫn không có bóng dáng người đàn ông đó.
Mộ Sở mới hỏi má Trần:
- Ngài ấy đâu rồi?
- Tối qua ngài ấy không về! Chắc là ngủ ở khách sạn rồi!
- Ngủ ở khách sạn?
Mộ Sở nhíu mày, chẳng lẽ hắn lại ngủ ở khách sạn Thuyền Buồm sao? Làm trò gì vậy!
Cô ở đây, hắn dám không về nhà ngủ?
- Ngài ấy vẫn thường không về nhà sao?
- Không có đâu.
Má Trần lắc đầu nói:
- Chân của ngài đi lại không tiện, nếu không phải tình trạng đặc biệt gì, ngài ấy cũng không ra ngoài ngủ đâu, đương nhiên, nếu đi công tác thì chắc chắn ngủ ở ngoài rồi.
- Chẳng lẽ tối qua hắn đi công tác?
- Không đâu! Trước khi ngài đi công tác nhất địng sẽ về nói với Nhật Lâm biết, nếu không về có nghĩa là ngài ấy không có đi công tác.
- Vậy à......
Mộ Sở không biết bản thân mình nên vui vẻ, hay buồn bực nữa.
Má Trần nhìn đồng hồ thạch anh treo trên tường, nói với Mộ Sở:
- Cô Tần, thời gian vẫn còn sớm, hay cô ngủ thêm chút nữa đi?
- Không cần đâu, tôi cũng ngủ không được......
Mộ Sở chán nản ngồi trên ghế sofa.
- Vậy được thôi, tôi đi làm bữa sáng cho cô trước.
- Cảm ơn.
Má Trần quay người đi vào nhà bếp.
Mộ Sở ngồi trên ghế sofa suy nghĩ lung tung.
Sau khi ăn sáng xong, bé Nhật Lâm đến trường đi học, Mộ Sở lại đi đến khách sạn Thuyền Buồm để học.
Đương nhiên, cô không mang theo hành lý, cô chỉ đến học thôi, chứ không ở lại đây.
Lúc cô đi học, đi ngang qua phòng hội nghị, theo quán tính cô nhìn vào trong một cái, trong đó hình như có một vài người Anh đang họp, nhưng vẫn không thấy Lâu Tư Trầm đâu.
Cũng đúng, hắn không thể nào ngày nào cũng ngồi đây họp được!
Tia hi vọng cuối cùng của Mộ Sở cũng không còn, liền đi vào phòng tập huấn.
- Chị Sở Sở, đây nè!
Mộ Sở vừa xuất hiện ở cửa, Lý Sảng đã nhiệt tình vẫy tay kêu cô.
Mộ Sở đi về hướng của cô ấy.
Lý Sảng lo lắng hỏi cô:
- Hôm qua chị đi đâu vậy? Tối qua em đi kiếm chị, bấm chuông rất lâu, vẫn không có ai mở cửa cho em, gọi điện cho chị cũng không được, tối qua chị không ở trong phòng hả?
- Ừ.
Mộ Sở gật đầu, không giấu diếm Mộ Sở.
- Tối qua chị không có ở khách sạn, sau này có lẽ cũng không ở trong khách sạn nữa!
- ........
Lý Sảng kinh ngạc há hốc mồm nhìn cô, một hồi lâu, mới lên tiếng:
- Chị không ở khách sạn vậy chị ở đâu? Chắc không phải........
Lý Sảng kinh ngạc bịt miệng mình lại.
- Chị thật sự cửa đổ ngài Lâu sao?
Mộ Sở nhíu mày.
- Tay cũng nắm rồi!
- Ôi trời! Chị của tôi, chị lợi hại thật!
- Chuyện nhỏ.
- Nhìn bộ dạng đắc ý của chị, thế nên bệnh của chị cũng đỡ nhiều rồi?
- YES!
Mộ Sở gật đầu.
- Nè! Là ngài Lâu chữa khỏi đúng không!
Lý Sảng lấy vai hất nhẹ Mộ Sở một cái, cố ý trêu chọc cô:
- Ngài Lâu chữa như thế nào hay vậy? Dùng cơ thể của ngài ấy sao?
- Trời! Con nhỏ này, bề ngoài nhìn trong sáng thật, vậy mà não em lại suy nghĩ linh tinh gì vậy hả!
Mộ Sở cầm quyển tài liệu gõ nhẹ lên đầu của Lý Sảng, vừa hay lúc đó, giáo viên tập huấn từ ngoài đi vào, hai người vội đứng thẳng người, không dám tiếp tục đùa giỡn nữa.
Sau khi lên lớp cả ngày, Mộ Sở lại quay về biệt thự của Lâu Tư Trầm.
Rốt cuộc, người đàn ông đó vẫn chưa về nhà.
Má Trần đã chuẩn bị xong cơm tối rồi, thấy Mộ Sở về, liền vội nói cô:
- Cô Tần, mau rửa tay ăn cơm đi!
- Ừ.
Mộ Sở trả lời một tiếng, dẫn bé Nhật Lâm đi vào phòng tắm, cô vừa rửa tay vừa hỏi má Trần:
- Ngài ấy không về ăn cơm sao?
- Đúng vậy, ngài nói sẽ ăn ở ngoài.
- Ừ.
Mộ Sở có chút buồn bực.
Cô cứ tưởng cô dọn về đây ở, sẽ làm cho quan hệ giữa hai người sẽ thân thiết hơn, dù sao ở gần nhau thì sẽ có lợi hơn, nhưng ai ngờ cuối cùng, đừng nói làm thân với nhau, ngay cả bình thường muốn gặp mặt cũng thấy khó rồi.
Mộ Sở còn muốn ăn bữa cơm với hắn! Haiz, không có cơ hội!
Mộ Sở có chút nghi ngờ, người đàn ông đó có phải cố ý tránh né cô không.
Vì cô ở đây, nên hắn mới không về?
Bỏ đi, không nghĩ nữa! Có lẽ hắn ăn cơm xong sẽ về thôi?
Sau khi Mộ Sở lau sạch tay cho bé Nhật Lâm, dắt tay cậu bé ra ngoài.
Ngồi trong bàn ăn, bé Nhật Lâm phát hiện ra tâm trạng ủ rũ của Mộ Sở, cậu bé hiểu chuyện, liền nghĩ cách làm cho cô vui.
- Sở Sở, dì xem, tay con cầm đũa có đúng không?
- Đúng rồi, giỏi quá!
- Sở Sở, hôm nay chúng ta thi ăn cơm được không? Chúng ta thi coi ai ăn nhanh hơn.
- Được.
- Sở Sở, dì đang không vui hả?
- Không có!
Mộ Sở miễn cưỡng nở nụ cười.
- Rõ ràng là có.
Bé Nhật Lâm vạch mặt cô.
- Được rồi, vậy thì có!
Mộ Sở nhận rồi.
Sau khi ăn cơm, cùng bé Nhật Lâm làm bài tập, về phòng tắm rửa, nằm trên giường, nhưng đột nhiên, điện thoại reo lên.
Mộ Sở liền nghĩ ngay trong đầu là Lâu Tư Trầm gọi đến, ngoài hắn ra, Mộ Sở không nghĩ được ai khác nữa, vì giờ này, ở nước nhà chỉ mới 5 giờ sáng thôi, không có ai sớm như vậy gọi cho cô đâu.
Mộ Sở vui mừng lấy điện thoại ở đầu giường xuống.
Sau đó, thấy tên hiển thị ở trên điện thoại, những mong đợi trong lòng cô, trong phút chốc tan thành mây khói.
Ngây người nhìn cái tên quen thuộc hiện trên màn hình điện thoại, lúc đó cô hơi do dự, không biết cuộc điện thoại này, cô nên nghe máy, hay là không.
Kết quả, trong phòng ăn cũng không có hình bóng của Lâu Tư Trầm.
Mộ Sở có chút hoài nghi, hỏi má Trần:
- Ngài đâu rồi?
- Hình như đột nhiên ngàu có công việc quan trọng phải xử lý, lúc nãy đã ra ngoài rồi.
Má Trần trả lời.
- Đã tối vậy rồi, còn bận việc sao?
Mộ Sở nhíu mày lại, ngồi trước bàn ăn, hỏi má Trần:
- Anh ấy vẫn chưa ăn cơm đúng không?
- Chắc là ra ngoài ăn.
- Ừ.
Giọng điệu của Mộ Sở, thất vọng vài phần.
Lúc nãy cô còn tưởng tượng vẻ mặt của hắn khi cùng ăn cơm với mình! Cuối cùng bây giờ, không thấy người đâu.
Có chút buồn bực!
Nhưng mà, nể mặt hắn vì lo cho công việc, nên tha thứ cho hắn!
- Sở Sở, dì cảm rồi, uống chút canh nóng đi, ba nói có thể tăng sức đề kháng đó.
Bé Nhật Lâm rất hiểu chuyện nên đã đưa chén canh gà nóng của mình để trước mặt Mộ Sở.
- Cảm ơn!
Mộ Sở cảm động nói lời cảm ơn.
Bé Nhật Lâm như ông cụ non vậy, dặn dò Mộ Sở:
Dì phải mau chóng khỏe lại, có biết không hả?
- Biết rồi!
Mộ Sở gật đầu.
Mặt bé Nhật Lâm đỏ lên:
- Dì ăn chút rau đi.
- Ừ, con cũng ăn nhiều chút.
- Dạ!
Hôm nay tâm trạng của cậu bé rất tốt, thường ngày chỉ ăn có một chén cơm thôi, hôm nay lại ăn tận hai chén cơm.
Còn Mộ Sở, tuy Lâu Tư Trầm không ở đây, nhưng cũng may có bé Nhật Lâm và má Trần ở bên, nên cũng không cảm thấy cô đơn, nhất là sự nhiệt tình của bé Nhật Lâm, líu lo vài câu liền đem những phiền muộn trong lòng cô quên đi.
Ăn xong bữa cơm, Mộ Sở cảm thấy tinh thần của mình khỏe hơn nhiều rồi.
Đến Luân Đôn lâu như vậy, lâu rồi chưa từng ăn qua món đồ Trung ngon miệng đến như vậy, cô vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình, đúng là thoải mái thật!
Sau bữa cơm, Mộ Sở với bé Nhật Lâm ở vườn hoa bên ngoài biệt thự đảo vài vòng, đi dạo một chút, đợi sau khi tiêu hóa xong, cô mới trở lại biệt thự.
Không biết là tại uống thuốc, hay là tâm trạng tốt, nói chung, tinh thần của cô tốt hơn lúc sáng nhiều, dường như cũng hạ sốt đưuọc vài phần.
Xem ra không cần phải chích thuốc nữa.
Mộ Sở lại cùng bé Tiểu Lâm chơi trò xếp gỗ, cho đến khi bảo mẫu chuyên chăm sóc cho Nhật Lâm đến hói cậu bé đi ngủ, hai người mới dừng chơi.
Bảo mẫu dẫn Nhật Lâm về phòng ngủ, Mộ Sở nhìn lên đồng hồ treo tường, đồng hồ đã điểm 10 giờ rồi.
Má Trần làm xong hết mọi việc, quay lại phòng khách, thấy Mộ sở vẫn còn đang ngồi giữa trên tấm thảm Ba Tư, vội khuyên cô:
- Cô Tần, thời gian không còn sớm nữa, mau về phòng ngủ sớm đi, cô còn đang bệnh đó! Phải nghỉ ngơi nhiều chút mới được.
- ......Ừ.
Mộ Sở trả lời xong, vẫn không nhúc nhích.
Nghĩ qua nghĩ lại, vẫn hỏi má Trần một câu:
- Má Trần, buổi tối ngài Lâu thường mấy giờ mới về vậy?
- Cũng không chắc nữa, có khi sớm, có khi trễ, không chắc được.
- Vậy à......
Mộ Sở gật đầu hiểu chuyện.
- Cô Tần, cô đừng đợi ngài nữa, ngủ sớm chút, đang bệnh thì giấc ngủ là quan trọng nhất, hiểu không?
- ......Ừ, biết rồi.
Mộ Sở nghĩ, chắc là hắn đang bận việc thôi!
- Mau đi ngủ đi! Nếu không lát ngài ấy về nói tôi không chăm sóc tốt cho cô, e là sẽ trách tội tôi đó.
Má Trần lại hối thúc cô một câu.
Lúc này Mộ Sở mới đứng dậy, đi về phòng của mình ở lầu hai.
Tắm xong, nằm trên giường, mới phát hiện bản thân không hề buồn ngủ, có lẽ lúc sáng cô đã ngủ quá nhiều rồi.
Cô nằm trên giường cứ trở mình rồi lăn qua lăn lại, tai cô vểnh lên rất cao, như đang để ý đến động tĩnh ở bên ngoài.
Nhưng mà, bên ngoài vẫn không có chút động tĩnh gì.
Người đàn ông đó, vẫn chưa về.
Cho đến 1 giờ sáng, Lâu Tư Trầm vẫn chưa về, còn Mộ Sở đã không chịu nổi, ôm lấy mền, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau ---
Mới sáng sớn, Mộ Sở đã tỉnh rồi.
Cô đã hạ sốt thành công, cả người đều khỏe khoắn hẳn.
Cô vừa tỉnh dậy, quần áo còn chưa kịp thay, vẫn mặc bộ đồ ngủ trên người, mang theo đôi dép ‘đùng đùng đùng’ chạy ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng của Lâu tư Trầm.
Cửa phòng không khóa, liền bị cô đẩy cửa đi vào.
Mộ Sở cứ tưởng là giờ này hắn đang ngủ rất ngon trên giường, đang tính nhân lúc này chiếm chút tiện nghi của hắn, nhưng không ngờ, chiếc giường bự đó không có người.
Mền vẫn được bố trí ngay ngắn ở đó, như chưa có ai ngủ qua ở đây vậy.
Vậy là tối qua không hề về nhà, hay là mới sáng sớm đã dậy rồi?
Mộ Sở lại ‘đùng đùng đùng’ đi xuống lầu.
Giờ này mới hơn 6 giờ sáng thôi, ngay cả bữa sáng má Trần còn chưa kịp chuẩn bị xong, thấy Mộ Sở đi xuống, có chút ngạc nhiên.
- Sao cô Tần lại dậy sớm vậy? Ngủ không quen hả?
Mộ Sở nhìn một lượt khắp phòng khách, phòng khách vẫn không có bóng dáng người đàn ông đó.
Mộ Sở mới hỏi má Trần:
- Ngài ấy đâu rồi?
- Tối qua ngài ấy không về! Chắc là ngủ ở khách sạn rồi!
- Ngủ ở khách sạn?
Mộ Sở nhíu mày, chẳng lẽ hắn lại ngủ ở khách sạn Thuyền Buồm sao? Làm trò gì vậy!
Cô ở đây, hắn dám không về nhà ngủ?
- Ngài ấy vẫn thường không về nhà sao?
- Không có đâu.
Má Trần lắc đầu nói:
- Chân của ngài đi lại không tiện, nếu không phải tình trạng đặc biệt gì, ngài ấy cũng không ra ngoài ngủ đâu, đương nhiên, nếu đi công tác thì chắc chắn ngủ ở ngoài rồi.
- Chẳng lẽ tối qua hắn đi công tác?
- Không đâu! Trước khi ngài đi công tác nhất địng sẽ về nói với Nhật Lâm biết, nếu không về có nghĩa là ngài ấy không có đi công tác.
- Vậy à......
Mộ Sở không biết bản thân mình nên vui vẻ, hay buồn bực nữa.
Má Trần nhìn đồng hồ thạch anh treo trên tường, nói với Mộ Sở:
- Cô Tần, thời gian vẫn còn sớm, hay cô ngủ thêm chút nữa đi?
- Không cần đâu, tôi cũng ngủ không được......
Mộ Sở chán nản ngồi trên ghế sofa.
- Vậy được thôi, tôi đi làm bữa sáng cho cô trước.
- Cảm ơn.
Má Trần quay người đi vào nhà bếp.
Mộ Sở ngồi trên ghế sofa suy nghĩ lung tung.
Sau khi ăn sáng xong, bé Nhật Lâm đến trường đi học, Mộ Sở lại đi đến khách sạn Thuyền Buồm để học.
Đương nhiên, cô không mang theo hành lý, cô chỉ đến học thôi, chứ không ở lại đây.
Lúc cô đi học, đi ngang qua phòng hội nghị, theo quán tính cô nhìn vào trong một cái, trong đó hình như có một vài người Anh đang họp, nhưng vẫn không thấy Lâu Tư Trầm đâu.
Cũng đúng, hắn không thể nào ngày nào cũng ngồi đây họp được!
Tia hi vọng cuối cùng của Mộ Sở cũng không còn, liền đi vào phòng tập huấn.
- Chị Sở Sở, đây nè!
Mộ Sở vừa xuất hiện ở cửa, Lý Sảng đã nhiệt tình vẫy tay kêu cô.
Mộ Sở đi về hướng của cô ấy.
Lý Sảng lo lắng hỏi cô:
- Hôm qua chị đi đâu vậy? Tối qua em đi kiếm chị, bấm chuông rất lâu, vẫn không có ai mở cửa cho em, gọi điện cho chị cũng không được, tối qua chị không ở trong phòng hả?
- Ừ.
Mộ Sở gật đầu, không giấu diếm Mộ Sở.
- Tối qua chị không có ở khách sạn, sau này có lẽ cũng không ở trong khách sạn nữa!
- ........
Lý Sảng kinh ngạc há hốc mồm nhìn cô, một hồi lâu, mới lên tiếng:
- Chị không ở khách sạn vậy chị ở đâu? Chắc không phải........
Lý Sảng kinh ngạc bịt miệng mình lại.
- Chị thật sự cửa đổ ngài Lâu sao?
Mộ Sở nhíu mày.
- Tay cũng nắm rồi!
- Ôi trời! Chị của tôi, chị lợi hại thật!
- Chuyện nhỏ.
- Nhìn bộ dạng đắc ý của chị, thế nên bệnh của chị cũng đỡ nhiều rồi?
- YES!
Mộ Sở gật đầu.
- Nè! Là ngài Lâu chữa khỏi đúng không!
Lý Sảng lấy vai hất nhẹ Mộ Sở một cái, cố ý trêu chọc cô:
- Ngài Lâu chữa như thế nào hay vậy? Dùng cơ thể của ngài ấy sao?
- Trời! Con nhỏ này, bề ngoài nhìn trong sáng thật, vậy mà não em lại suy nghĩ linh tinh gì vậy hả!
Mộ Sở cầm quyển tài liệu gõ nhẹ lên đầu của Lý Sảng, vừa hay lúc đó, giáo viên tập huấn từ ngoài đi vào, hai người vội đứng thẳng người, không dám tiếp tục đùa giỡn nữa.
Sau khi lên lớp cả ngày, Mộ Sở lại quay về biệt thự của Lâu Tư Trầm.
Rốt cuộc, người đàn ông đó vẫn chưa về nhà.
Má Trần đã chuẩn bị xong cơm tối rồi, thấy Mộ Sở về, liền vội nói cô:
- Cô Tần, mau rửa tay ăn cơm đi!
- Ừ.
Mộ Sở trả lời một tiếng, dẫn bé Nhật Lâm đi vào phòng tắm, cô vừa rửa tay vừa hỏi má Trần:
- Ngài ấy không về ăn cơm sao?
- Đúng vậy, ngài nói sẽ ăn ở ngoài.
- Ừ.
Mộ Sở có chút buồn bực.
Cô cứ tưởng cô dọn về đây ở, sẽ làm cho quan hệ giữa hai người sẽ thân thiết hơn, dù sao ở gần nhau thì sẽ có lợi hơn, nhưng ai ngờ cuối cùng, đừng nói làm thân với nhau, ngay cả bình thường muốn gặp mặt cũng thấy khó rồi.
Mộ Sở còn muốn ăn bữa cơm với hắn! Haiz, không có cơ hội!
Mộ Sở có chút nghi ngờ, người đàn ông đó có phải cố ý tránh né cô không.
Vì cô ở đây, nên hắn mới không về?
Bỏ đi, không nghĩ nữa! Có lẽ hắn ăn cơm xong sẽ về thôi?
Sau khi Mộ Sở lau sạch tay cho bé Nhật Lâm, dắt tay cậu bé ra ngoài.
Ngồi trong bàn ăn, bé Nhật Lâm phát hiện ra tâm trạng ủ rũ của Mộ Sở, cậu bé hiểu chuyện, liền nghĩ cách làm cho cô vui.
- Sở Sở, dì xem, tay con cầm đũa có đúng không?
- Đúng rồi, giỏi quá!
- Sở Sở, hôm nay chúng ta thi ăn cơm được không? Chúng ta thi coi ai ăn nhanh hơn.
- Được.
- Sở Sở, dì đang không vui hả?
- Không có!
Mộ Sở miễn cưỡng nở nụ cười.
- Rõ ràng là có.
Bé Nhật Lâm vạch mặt cô.
- Được rồi, vậy thì có!
Mộ Sở nhận rồi.
Sau khi ăn cơm, cùng bé Nhật Lâm làm bài tập, về phòng tắm rửa, nằm trên giường, nhưng đột nhiên, điện thoại reo lên.
Mộ Sở liền nghĩ ngay trong đầu là Lâu Tư Trầm gọi đến, ngoài hắn ra, Mộ Sở không nghĩ được ai khác nữa, vì giờ này, ở nước nhà chỉ mới 5 giờ sáng thôi, không có ai sớm như vậy gọi cho cô đâu.
Mộ Sở vui mừng lấy điện thoại ở đầu giường xuống.
Sau đó, thấy tên hiển thị ở trên điện thoại, những mong đợi trong lòng cô, trong phút chốc tan thành mây khói.
Ngây người nhìn cái tên quen thuộc hiện trên màn hình điện thoại, lúc đó cô hơi do dự, không biết cuộc điện thoại này, cô nên nghe máy, hay là không.
Tác giả :
Bộ Tòng Dung