Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 250
Lâu Tư Trầm đi rồi.
Tầng cao nhất của khách sạn không còn lại bất cứ dấu vết nào của hắn.
Mọi thứ đã khôi phục bộ dáng vốn có, căn phòng trở lại lạnh lẽo như cũ.
Tần Mộ Sở đứng ngoài cửa, ngẩn người nhìn gian phòng đã trống rỗng, trong lòng buồn đến khó tả.
Hắn rõ ràng đã tới đây nhưng lại giống như một giấc mộng mịt mờ...
Cuộc sống của cô lại trở về guồng quay cũ, chỉ có một điều thay đổi là chiếc lọ thủy tinh giờ không còn trên cổ cô nữa.
Tần Mộ Sở bất giác giơ tay lên sờ thử, nơi đó trống không, chẳng có thứ gì hết.
Có lẽ cô nên tìm một món đồ trang sức nào đó để thay thế thôi!
Trang sức có thể thay thế nhưng còn người trong lòng thì sao?
Có thay thế được không?
Cô hy vọng là có!
Từ đó về sau mối quan hệ của Tần Mộ Sở và Tô Kỳ có vẻ trở nên thân thiết hơn, dù hai người cũng không chính thức xác nhận quan hệ yêu đương nhưng cô đã không còn cố tình né tránh anh nhiều như trước, giờ nếu có thời gian cô cũng sẽ cùng anh đi xem phim hoặc đi ăn cơm.
Tần Mộ Sở không thể không thừa nhận Tô Kỳ thật sự là một người đàn ông rất tốt, cũng sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt.
Thế nên nhiều khi cô sẽ do dự tự hỏi bản thân, mình rốt cuộc có nên đồng ý hẹn hò với anh không, có nên cho anh một cơ hội cũng có nghĩa là cho chính mình thêm một cơ hội không.
Hôm nay lúc cô vừa mới nói chuyện xong với Tô Kỳ thì giám đốc lại gọi cho cô:
Mộ Sở, tới văn phòng tôi một lát. Vâng! Tần Mộ Sở đồng ý.
Sau đó cô nhanh chóng lên văn phòng của giám đốc.
Giám đốc cầm một tập hồ sơ đưa cô:
- Cô xem thử đi.
Tần Mộ Sở nhận lấy rồi lật xem vài tờ, cô kinh ngạc hỏi:
Đào tạo ạ? Đúng thế, đến trụ sở chính tại London. Tần Mộ Sở không khỏi sửng sốt.
London ư?
Thủ đô của nướcAnh.
- Có chuyện gì sao?
Thấy sắc mặt cô rất lạ nên giám đốc mới hỏi thử.
- Không, không sao ạ.
Cô vội lắc đầu.
Chuyện là thế này, trình độ tiếng Anh của cô rất tốt nên chuyến đi này tôi đã báo cáo với cấp trên để cô làm đội trưởng dẫn người của chúng ta qua đó đào tạo. Cô là nhân viên lâu năm của công ty nên cũng đã có nhiều kinh nghiệm, ngoài ra còn có Lý Sảng và mười người nữa. Còn danh sách mười người này thì lát nữa chúng ta sẽ họp bàn sau. Đi... London ạ? Có vấn đề gì sao? Đúng thế, có vấn đề gì sao?
Chẳng lẽ cô vẫn ngây thơ cho rằng tại thành phố lớn như London có thể tình cờ gặp được người đàn ông đó ư? Cô nghĩ trái đất chỉ bé như một góc làng đấy chắc?
Cũng chỉ là London thôi mà! Trong lòng cô rốt cuộc đang mong chờ gì chứ?
Tần Mộ Sở hỏi giám đốc:
Thời gian đào tạo kéo dài bao lâu ạ? Không lâu lắm, chỉ một tháng thôi. Một tháng cũng không quá lâu.
Chỉ là phải xa nhà một tháng cô vẫn thấy không nỡ.
Vậy khi nào xuất phát thưa giám đốc. Thứ hai. Trong mấy hôm tới cô bàn giao công việc dần đi, chiều tôi sẽ cho cô danh sách người tham dự. Vâng ạ. Chuyến đi London của Tần Mộ Sở thế là được quyết định xong.
Đến hôm bay thì buổi sáng cô mới nghỉ ở nhà sắp xếp hành lý.
Cái đuôi nhỏ vì muốn tiễn cô nên xin nghỉ học một hôm.
Con bé khoanh chân ngồi dưới đất, lưu luyến nhìn mẹ mình xếp đồ vào vali:
Mẹ đi một tháng thật ạ? Ừ! Có phải lâu lắm không? Đúng thế! Con sẽ nhớ mẹ lắm. Bé cưng, mẹ cũng sẽ nhớ con! Mẹ phải hứa hàng ngày đều gọi video call về cho con nhé? OK! Cô giơ tay ra dấu OK với con gái, rồi lại bảo:
Thế con cũng hứa với mẹ ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời ông bà, ăn ngủ đúng giờ, không được lén khóc một mình nữa nhé, con làm được không? Tất nhiên rồi ạ, con có phải trẻ con đâu! Diên Vĩ nghếch cằm cam đoan với cô.
Ngoan lắm. Mẹ ơi, lúc về nhớ đừng quên mua quà cho con đấy nhé. Ừ, mẹ không quên đâu! Con muốn quà gì thì cứ nói với mẹ là được. Vâng ạ! Nghe được sẽ có quà là khuôn mặt đang ủ rũ của con bé cuối cùng mới sáng lên một nụ cười.
Rồi nó lại lo lắng dặn dò Tần Mộ Sở:
Mẹ nhớ tự chăm sóc mình cho tốt đó, còn phải chú ý an toàn nữa, mẹ rõ chưa? Biết rồi. Tần Mộ Sở vỗ nhẹ khuôn mặt bầu bĩnh của con gái:
Làm như mẹ là trẻ con không bằng ấy! Cẩn thận vẫn hơn chứ, giờ xã hội loạn ghê lắm! Xem weibo ít thôi. ... “Cốc cốc cốc —— ”
Đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
- Vào đi!
Tần Mộ Sở lên tiếng.
Sau đó cửa bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn của Tô Kỳ xuất hiện.
Cái đuôi nhỏ lập tức chào hỏi:
- Chào chú ạ!
Sau đó con bé đứng dậy rồi nói:
- Con còn bài tập chưa làm xong, giờ con về phòng làm nốt đây, hai người cứ nói chuyện đi nhé!
Dứt lời con bé nháy mắt ra hiệu với Tô Kỳ rồi mới chịu ra ngoài.
Con nhóc này đúng là hiểu đạo lý đối nhân xử thế ghê cơ! Không biết là học ai nữa?
Cái đuôi nhỏ đi rồi thì trong phòng chỉ còn lại Tần Mộ Sở và Tô Kỳ.
Cô ngại ngùng cười:
- Sao anh lại tới đây?
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, sau đó nhìn chằm chằm cô rồi hỏi:
Có phải nếu tôi không đến thì em cũng định cứ thế đi thẳng không? Đâu có, không phải tôi vẫn chưa đi à?! Chờ em đi thì cũng muộn rồi. Tần Mộ Sở chỉ cười không nói.
Anh lại hỏi:
Đi bao lâu? Một tháng. Nghe thế anh không khỏi nhíu mày:
- Lâu thế à?
Cô gật đầu xác nhận:
Vâng. ...Một tháng. Tô Kỳ thì thào gì đó rồi đột ngột lấy một chiếc hộp nhung từ trong túi ra sau đó đưa cho Tần Mộ Sở.
Cô ngây người không hiểu.
- Mở ra thử đi.
Tần Mộ Sở nghi hoặc nhận chiếc hộp rồi mở nắp xem thử.
Là một sợi dây chuyền rất đẹp.
Thấy thế cô cứ ngơ ngác nhìn anh mãi.
- Tặng em đấy. Tôi thấy lâu lắm em không đeo thứ gì trên cổ rồi.
Tần Mộ Sở theo bản năng lại sờ cái cổ trống rỗng của mình, thật lòng không ngờ anh lại tỉ mỉ đến thế.
Thế nhưng cô vẫn trả lại chiếc hộp cho anh rồi bảo:
Thứ đắt tiền thế này tôi không nhận được đâu. Tôi biết ngay em sẽ sợ nó đắt mà không dám nhận nên đã chọn cái rẻ nhất rồi đó, chỉ tốn mấy nghìn thôi. Đeo lên đi, tôi không đi cùng em được thì để dây chuyền của tôi đi thay, có được không? Nhưng mà... Em không dùng là tôi vứt đi đấy, dù sao nếu em không cần thì nó cũng chỉ là rác mà thôi. Cô thật sự không biết phải làm sao nữa.
- Ngoan lắm.
Tô Kỳ cười cười, anh lấy dây chuyền trong hộp ra rồi đeo lên cho cô.
Thật ra cô không thích đeo vòng cổ lắm, trước đây cũng chẳng mấy khi đeo, ngay cả dây chuyền gia bảo Lâu Tư Trầm đưa cô còn chẳng đeo lần nào nữa là. Giờ đeo sợi dây Tô Kỳ tặng thật sự cô thấy không quen tí nào nhưng lại không từ chối được nên đành nhận đại vậy thôi.
- Tôi sẽ tranh thủ tới London thăm em.
Anh nhìn cô rồi nói.
Tần Mộ Sở vội xua tay:
- Không cần đâu, cũng chỉ có một tháng thôi mà, nhanh lắm.
Thế nhưng anh lại cười nói:
Đối với em thì một tháng có thể rất nhanh nhưng với tôi một tháng không có em chẳng khác nào một năm hết! ... Với những lời tâm tình thế này của Tô Kỳ cô luôn không biết phải đáp lại thế nào.
Anh dịu dàng vuốt tóc cô:
- Sắp xếp đồ đạc nốt đi, lát tôi sẽ tiễn em ra sân bay.
Nói xong anh đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn bóng anh rời đi bỗng cô lại thấy giật mình kinh ngạc.
Đúng thế! Tô Kỳ là một người đàn ông vô cùng tốt! Sao cô lại không biết quý trọng anh cơ chứ?
Nếu chỉ có thể dùng từ ngữ để hình dung mình, thì chính là đáng chết!
Rất đáng chết!
...
Đến chiều Tần Mộ Sở rời khỏi sân bay thành phố S, cùng các đồng nghiệp bay thẳng tới London nước Anh.
Ngồi trên máy bay, nghe loa không ngừng phát thứ tiếng Anh tiêu chuẩn mà lòng cô lại chỉ nghĩ đến người đàn ông tên Lâu Tư Trầm kia.
Có phải lần này cô lại đến gần hắn một chút rồi không?
- Lâu Tư Trầm...
Cô không kìm lòng được mà lặp đi lặp lại việc viết tên hắn lên cửa sổ thủy tinh.
Cũng không ngừng tưởng tượng ra cảnh chính mình gặp hắn tại London, lúc đó cô phải chào hỏi thế nào đây? Cứ học bộ dáng kiêu ngạo của hắn, giả vờ không nhìn thấy nhau ư?
Tần Mộ Sở tự nhận về điểm này cô không thể học nổi, không thể nào tuyệt tình giống hắn được.
Nếu có thể thì cô tội gì cứ nhớ mãi không quên được hắn chứ?
Hắn giống như lời nguyền trong lòng cô, bất kể cô cố gắng đến đâu cũng không tránh thoát được nguyền rủa!
Mười mấy tiếng sau thì Tần Mộ Sở và các đồng nghiệp cũng đến nơi.
Mùa xuân ở London tới rất sớm, phía Bắc Trung Quốc vẫn còn lạnh nhưng ở đây đã ngập tràn nắng ấm, gió nhè nhẹ thổi qua khiến những người vừa đặt chân xuống máy bay đã cảm nhận được sự khác biệt của nước ngoài.
Lý Sảng rất vui vẻ, cứ quấn quýt lấy Tần Mộ Sở mà kể luyên thuyên đủ thứ chuyện, cô như một con chim sẻ lần đầu thấy được thế giới tươi đẹp này nên không ngừng líu lo ca ngợi nó.
Tần Mộ Sở rất ngưỡng mộ cô bạn đồng nghiệp của mình. Tuổi trẻ thật tốt, luôn luôn sẽ thấy tò mò với những thứ mới lạ, rõ ràng đã ngồi mười mấy tiếng trên máy bay nhưng giờ vẫn hoạt bát được như thế, riêng chuyện này là cô đã không bằng nổi Lý Sảng rồi.
Vừa lên xe của khách sạn tới đón là Tần Mộ Sở đã ngả đầu ngủ luôn rồi.
Trụ sở chính của khách sạn Thuyền Buồm so với chi nhánh trong nước đúng là vô cùng xa hoa và rực rỡ.
May mắn là tiếng Anh của Tần Mộ Sở cũng rất tốt thế nên không có khó khăn gì khi giao tiếp. Tuần đầu tiên tham gia đào tạo ngoại trừ đồ ăn thức uống vẫn chưa quen được thì mọi thứ khác đều rất ổn.
Trong một tuần ấy Tần Mộ Sở cũng không gặp được người đàn ông kia.
Thật ra cô cũng chưa từng có bất cứ hy vọng nào.
Thế mà trong khi cô đã không còn chờ mong gì thì lại ngoài ý muốn...
Nhìn thấy hắn!
Lúc cô và đồng nghiệp vừa từ phòng đào tạo của khách sạn ra ngoài, khi đi qua phòng họp thì lại bắt gặp bóng dáng cao lớn vô cùng quen thuộc ấy!
Tầng cao nhất của khách sạn không còn lại bất cứ dấu vết nào của hắn.
Mọi thứ đã khôi phục bộ dáng vốn có, căn phòng trở lại lạnh lẽo như cũ.
Tần Mộ Sở đứng ngoài cửa, ngẩn người nhìn gian phòng đã trống rỗng, trong lòng buồn đến khó tả.
Hắn rõ ràng đã tới đây nhưng lại giống như một giấc mộng mịt mờ...
Cuộc sống của cô lại trở về guồng quay cũ, chỉ có một điều thay đổi là chiếc lọ thủy tinh giờ không còn trên cổ cô nữa.
Tần Mộ Sở bất giác giơ tay lên sờ thử, nơi đó trống không, chẳng có thứ gì hết.
Có lẽ cô nên tìm một món đồ trang sức nào đó để thay thế thôi!
Trang sức có thể thay thế nhưng còn người trong lòng thì sao?
Có thay thế được không?
Cô hy vọng là có!
Từ đó về sau mối quan hệ của Tần Mộ Sở và Tô Kỳ có vẻ trở nên thân thiết hơn, dù hai người cũng không chính thức xác nhận quan hệ yêu đương nhưng cô đã không còn cố tình né tránh anh nhiều như trước, giờ nếu có thời gian cô cũng sẽ cùng anh đi xem phim hoặc đi ăn cơm.
Tần Mộ Sở không thể không thừa nhận Tô Kỳ thật sự là một người đàn ông rất tốt, cũng sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt.
Thế nên nhiều khi cô sẽ do dự tự hỏi bản thân, mình rốt cuộc có nên đồng ý hẹn hò với anh không, có nên cho anh một cơ hội cũng có nghĩa là cho chính mình thêm một cơ hội không.
Hôm nay lúc cô vừa mới nói chuyện xong với Tô Kỳ thì giám đốc lại gọi cho cô:
Mộ Sở, tới văn phòng tôi một lát. Vâng! Tần Mộ Sở đồng ý.
Sau đó cô nhanh chóng lên văn phòng của giám đốc.
Giám đốc cầm một tập hồ sơ đưa cô:
- Cô xem thử đi.
Tần Mộ Sở nhận lấy rồi lật xem vài tờ, cô kinh ngạc hỏi:
Đào tạo ạ? Đúng thế, đến trụ sở chính tại London. Tần Mộ Sở không khỏi sửng sốt.
London ư?
Thủ đô của nướcAnh.
- Có chuyện gì sao?
Thấy sắc mặt cô rất lạ nên giám đốc mới hỏi thử.
- Không, không sao ạ.
Cô vội lắc đầu.
Chuyện là thế này, trình độ tiếng Anh của cô rất tốt nên chuyến đi này tôi đã báo cáo với cấp trên để cô làm đội trưởng dẫn người của chúng ta qua đó đào tạo. Cô là nhân viên lâu năm của công ty nên cũng đã có nhiều kinh nghiệm, ngoài ra còn có Lý Sảng và mười người nữa. Còn danh sách mười người này thì lát nữa chúng ta sẽ họp bàn sau. Đi... London ạ? Có vấn đề gì sao? Đúng thế, có vấn đề gì sao?
Chẳng lẽ cô vẫn ngây thơ cho rằng tại thành phố lớn như London có thể tình cờ gặp được người đàn ông đó ư? Cô nghĩ trái đất chỉ bé như một góc làng đấy chắc?
Cũng chỉ là London thôi mà! Trong lòng cô rốt cuộc đang mong chờ gì chứ?
Tần Mộ Sở hỏi giám đốc:
Thời gian đào tạo kéo dài bao lâu ạ? Không lâu lắm, chỉ một tháng thôi. Một tháng cũng không quá lâu.
Chỉ là phải xa nhà một tháng cô vẫn thấy không nỡ.
Vậy khi nào xuất phát thưa giám đốc. Thứ hai. Trong mấy hôm tới cô bàn giao công việc dần đi, chiều tôi sẽ cho cô danh sách người tham dự. Vâng ạ. Chuyến đi London của Tần Mộ Sở thế là được quyết định xong.
Đến hôm bay thì buổi sáng cô mới nghỉ ở nhà sắp xếp hành lý.
Cái đuôi nhỏ vì muốn tiễn cô nên xin nghỉ học một hôm.
Con bé khoanh chân ngồi dưới đất, lưu luyến nhìn mẹ mình xếp đồ vào vali:
Mẹ đi một tháng thật ạ? Ừ! Có phải lâu lắm không? Đúng thế! Con sẽ nhớ mẹ lắm. Bé cưng, mẹ cũng sẽ nhớ con! Mẹ phải hứa hàng ngày đều gọi video call về cho con nhé? OK! Cô giơ tay ra dấu OK với con gái, rồi lại bảo:
Thế con cũng hứa với mẹ ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời ông bà, ăn ngủ đúng giờ, không được lén khóc một mình nữa nhé, con làm được không? Tất nhiên rồi ạ, con có phải trẻ con đâu! Diên Vĩ nghếch cằm cam đoan với cô.
Ngoan lắm. Mẹ ơi, lúc về nhớ đừng quên mua quà cho con đấy nhé. Ừ, mẹ không quên đâu! Con muốn quà gì thì cứ nói với mẹ là được. Vâng ạ! Nghe được sẽ có quà là khuôn mặt đang ủ rũ của con bé cuối cùng mới sáng lên một nụ cười.
Rồi nó lại lo lắng dặn dò Tần Mộ Sở:
Mẹ nhớ tự chăm sóc mình cho tốt đó, còn phải chú ý an toàn nữa, mẹ rõ chưa? Biết rồi. Tần Mộ Sở vỗ nhẹ khuôn mặt bầu bĩnh của con gái:
Làm như mẹ là trẻ con không bằng ấy! Cẩn thận vẫn hơn chứ, giờ xã hội loạn ghê lắm! Xem weibo ít thôi. ... “Cốc cốc cốc —— ”
Đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
- Vào đi!
Tần Mộ Sở lên tiếng.
Sau đó cửa bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn của Tô Kỳ xuất hiện.
Cái đuôi nhỏ lập tức chào hỏi:
- Chào chú ạ!
Sau đó con bé đứng dậy rồi nói:
- Con còn bài tập chưa làm xong, giờ con về phòng làm nốt đây, hai người cứ nói chuyện đi nhé!
Dứt lời con bé nháy mắt ra hiệu với Tô Kỳ rồi mới chịu ra ngoài.
Con nhóc này đúng là hiểu đạo lý đối nhân xử thế ghê cơ! Không biết là học ai nữa?
Cái đuôi nhỏ đi rồi thì trong phòng chỉ còn lại Tần Mộ Sở và Tô Kỳ.
Cô ngại ngùng cười:
- Sao anh lại tới đây?
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, sau đó nhìn chằm chằm cô rồi hỏi:
Có phải nếu tôi không đến thì em cũng định cứ thế đi thẳng không? Đâu có, không phải tôi vẫn chưa đi à?! Chờ em đi thì cũng muộn rồi. Tần Mộ Sở chỉ cười không nói.
Anh lại hỏi:
Đi bao lâu? Một tháng. Nghe thế anh không khỏi nhíu mày:
- Lâu thế à?
Cô gật đầu xác nhận:
Vâng. ...Một tháng. Tô Kỳ thì thào gì đó rồi đột ngột lấy một chiếc hộp nhung từ trong túi ra sau đó đưa cho Tần Mộ Sở.
Cô ngây người không hiểu.
- Mở ra thử đi.
Tần Mộ Sở nghi hoặc nhận chiếc hộp rồi mở nắp xem thử.
Là một sợi dây chuyền rất đẹp.
Thấy thế cô cứ ngơ ngác nhìn anh mãi.
- Tặng em đấy. Tôi thấy lâu lắm em không đeo thứ gì trên cổ rồi.
Tần Mộ Sở theo bản năng lại sờ cái cổ trống rỗng của mình, thật lòng không ngờ anh lại tỉ mỉ đến thế.
Thế nhưng cô vẫn trả lại chiếc hộp cho anh rồi bảo:
Thứ đắt tiền thế này tôi không nhận được đâu. Tôi biết ngay em sẽ sợ nó đắt mà không dám nhận nên đã chọn cái rẻ nhất rồi đó, chỉ tốn mấy nghìn thôi. Đeo lên đi, tôi không đi cùng em được thì để dây chuyền của tôi đi thay, có được không? Nhưng mà... Em không dùng là tôi vứt đi đấy, dù sao nếu em không cần thì nó cũng chỉ là rác mà thôi. Cô thật sự không biết phải làm sao nữa.
- Ngoan lắm.
Tô Kỳ cười cười, anh lấy dây chuyền trong hộp ra rồi đeo lên cho cô.
Thật ra cô không thích đeo vòng cổ lắm, trước đây cũng chẳng mấy khi đeo, ngay cả dây chuyền gia bảo Lâu Tư Trầm đưa cô còn chẳng đeo lần nào nữa là. Giờ đeo sợi dây Tô Kỳ tặng thật sự cô thấy không quen tí nào nhưng lại không từ chối được nên đành nhận đại vậy thôi.
- Tôi sẽ tranh thủ tới London thăm em.
Anh nhìn cô rồi nói.
Tần Mộ Sở vội xua tay:
- Không cần đâu, cũng chỉ có một tháng thôi mà, nhanh lắm.
Thế nhưng anh lại cười nói:
Đối với em thì một tháng có thể rất nhanh nhưng với tôi một tháng không có em chẳng khác nào một năm hết! ... Với những lời tâm tình thế này của Tô Kỳ cô luôn không biết phải đáp lại thế nào.
Anh dịu dàng vuốt tóc cô:
- Sắp xếp đồ đạc nốt đi, lát tôi sẽ tiễn em ra sân bay.
Nói xong anh đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn bóng anh rời đi bỗng cô lại thấy giật mình kinh ngạc.
Đúng thế! Tô Kỳ là một người đàn ông vô cùng tốt! Sao cô lại không biết quý trọng anh cơ chứ?
Nếu chỉ có thể dùng từ ngữ để hình dung mình, thì chính là đáng chết!
Rất đáng chết!
...
Đến chiều Tần Mộ Sở rời khỏi sân bay thành phố S, cùng các đồng nghiệp bay thẳng tới London nước Anh.
Ngồi trên máy bay, nghe loa không ngừng phát thứ tiếng Anh tiêu chuẩn mà lòng cô lại chỉ nghĩ đến người đàn ông tên Lâu Tư Trầm kia.
Có phải lần này cô lại đến gần hắn một chút rồi không?
- Lâu Tư Trầm...
Cô không kìm lòng được mà lặp đi lặp lại việc viết tên hắn lên cửa sổ thủy tinh.
Cũng không ngừng tưởng tượng ra cảnh chính mình gặp hắn tại London, lúc đó cô phải chào hỏi thế nào đây? Cứ học bộ dáng kiêu ngạo của hắn, giả vờ không nhìn thấy nhau ư?
Tần Mộ Sở tự nhận về điểm này cô không thể học nổi, không thể nào tuyệt tình giống hắn được.
Nếu có thể thì cô tội gì cứ nhớ mãi không quên được hắn chứ?
Hắn giống như lời nguyền trong lòng cô, bất kể cô cố gắng đến đâu cũng không tránh thoát được nguyền rủa!
Mười mấy tiếng sau thì Tần Mộ Sở và các đồng nghiệp cũng đến nơi.
Mùa xuân ở London tới rất sớm, phía Bắc Trung Quốc vẫn còn lạnh nhưng ở đây đã ngập tràn nắng ấm, gió nhè nhẹ thổi qua khiến những người vừa đặt chân xuống máy bay đã cảm nhận được sự khác biệt của nước ngoài.
Lý Sảng rất vui vẻ, cứ quấn quýt lấy Tần Mộ Sở mà kể luyên thuyên đủ thứ chuyện, cô như một con chim sẻ lần đầu thấy được thế giới tươi đẹp này nên không ngừng líu lo ca ngợi nó.
Tần Mộ Sở rất ngưỡng mộ cô bạn đồng nghiệp của mình. Tuổi trẻ thật tốt, luôn luôn sẽ thấy tò mò với những thứ mới lạ, rõ ràng đã ngồi mười mấy tiếng trên máy bay nhưng giờ vẫn hoạt bát được như thế, riêng chuyện này là cô đã không bằng nổi Lý Sảng rồi.
Vừa lên xe của khách sạn tới đón là Tần Mộ Sở đã ngả đầu ngủ luôn rồi.
Trụ sở chính của khách sạn Thuyền Buồm so với chi nhánh trong nước đúng là vô cùng xa hoa và rực rỡ.
May mắn là tiếng Anh của Tần Mộ Sở cũng rất tốt thế nên không có khó khăn gì khi giao tiếp. Tuần đầu tiên tham gia đào tạo ngoại trừ đồ ăn thức uống vẫn chưa quen được thì mọi thứ khác đều rất ổn.
Trong một tuần ấy Tần Mộ Sở cũng không gặp được người đàn ông kia.
Thật ra cô cũng chưa từng có bất cứ hy vọng nào.
Thế mà trong khi cô đã không còn chờ mong gì thì lại ngoài ý muốn...
Nhìn thấy hắn!
Lúc cô và đồng nghiệp vừa từ phòng đào tạo của khách sạn ra ngoài, khi đi qua phòng họp thì lại bắt gặp bóng dáng cao lớn vô cùng quen thuộc ấy!
Tác giả :
Bộ Tòng Dung