Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 144
Cốc cốc cốc.....
Bên ngoài vang đến từng tiếng nhỏ cửa cốc cốc, xen lẫn tiếng mưa, rất ồn, nhưng lần này Lục Dung Nhan nghe rõ rồi.
Cô giật mình hoàn hồn, thốt lên: - Anh đang ở bên ngoài?
Sao có thể chứ?
Nếu là thật thì thật đáng sợ! Thật khó tin!
- Mở cửa!
Lục Ngạn Diễm trong điện thoại có chút bực dọc, hối thúc Lục dung Nhan.
Lục Dung Nhan phản ứng chậm chạp và nói: - Anh, anh chờ chút! Em đến mở cửa cho anh liền!
Cô vội vả giở bỏ tấm chăn, xỏ đôi dép bông chạy ra ngoài, tiến thẳng đến sảnh lớn của cánh cồng.
Mưa ngoài trời, càng ngày càng to, lộp bộp lộp bộp vỗ lên kính cửa sổ, gió lãnh thổi vù vù, nghe có vẻ rợn người.
Lục Dung Nhan vội vã rút thanh gỗ chắn ngay cửa – Soạc ---- một tiếng to, phải tốn nhiều công sức mới mở được hai cánh cổng gỗ to.
Khi nhìn thấy Lục Ngạn Diễm đứng ngay trước cửa, Lục Dung Nhan không khỏi giật bắn mình.
Bất ngờ! Sửng sốt! Khó tin!
Trước cửa, dưới mái hiên, anh khoác trên người chiếc áo gió đen dài, đứng thẳng người như cây tùng cao.
Làn mưa theo gió bay đến, nghiêng ngả vào trong mái hiên, rơi trên bờ vai rộng của anh, như thể phủ lên người anh một vầng quang mát lạnh.
Mái tóc ngắn gọn của anh lúc này bị ướt mưa, nhìn có chút rối, nhưng lại không bê bối, cũng không làm mất đi khí chất cao quý bẩm sinh của anh chút nào, anh ấy như vậy, càng tôn thêm vẻ mê hoặc đặc biệt với cô.
Lục Dung Nhan có vài khắc nhìn say đắm.
- Không mời anh vào nhà sao?
Thấy Lục Dung Nhan bất động đứng trong nhà, Lục Ngạn Diễm cất tiếng nhắc nhở.
- À, ừm ừm!
Lúc này Lục Dung Nhan mới hoàn hồn, đỏ mặt vội vàng đứng nép sang một bên, - Anh mau vào nhà, ngoài trời mưa to gió lớn thế này....
Cũng may ngoài phòng khách chỉ bật một cái đèn đêm, ánh sáng yếu ớt nên nét mặt xấu hổ của cô không bị Lục Ngạn Diễm bắt gặp.
- Tiểu Nhan à, bên ngoài ồn ào gì vậy con? Sao con lại mở cửa? Có ai đến sao? Khuya thế này.....
Viên Tấn Tâm cũng bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, lần mò trong đêm bước ra ngoài phòng ngủ, vào đến phòng khách.
- Thưa mẹ!
Lục Dung Nhan thậm chí còn chưa kịp nói rõ sự tình với mẹ thì nghe tiếng người đàn ông đứng sau, cực kỳ tự nhiên thuận miệng gọi Viên Tấn Tâm một tiếng mẹ.
Lục Dung Nhan và Viên Tấn Tâm đồng thời ngơ người ra!
Cơn ngủ của Viên Tấn Tâm hoàn toàn biến mất, đi nhanh đến bờ tường, bật đèn sáng trong phòng khách lên.
Cả ba người cùng lúc được tỏa sáng.
Viên Tấn Tâm nhìn thấy trước cửa, toàn thân ướt mưa nhưng khí chất ngời ngời, vẻ ngoài điển trai xuất chúng của Lục Ngạn Diễm, bà ngớ người mất vài chục giây có.
Lục Dung Nhan gắng gượng giới thiệu với mẹ: - Thưa mẹ, anh ấy là.... Ngạn Diễm.
Lục Dung Nhan lần đầu tiên ở trước mặt gọi tên anh ấy thân mật đến vậy.
Có chút ngượng ngụng thật sự!
- Thưa mẹ, con xin lỗi! Con đến muộn rồi!
Lục Ngạn Diễm bước về trước, lễ phép nắm lấy tay mẹ vợ.
Viên Tân Tâm sau khi bắt tay cháng rễ xong, mới chậm chạp có phản ứng, - Ây da, Tiểu Lục à, sao con lại đến trễ đến thế? Bên ngoài còn đang mưa to gió lớn vậy?
Viên Tấn Tâm vừa nói vừa tiến đến phía trước đóng cửa lại.
Lục Ngạn Diễm cũng vội vàng tiến về trước giúp đỡ, và nói: - hôm nay con có hai ca phẫu thuật, thật sự không thể vắng mặt, chỉ có thể chờ kết thúc con mới chạy đến đây được.
Lời nói của Lục Ngạn Diễm khiến Lục Dung Nhan ngẩn người.
Ngiêng đầu nhìn anh, và trùng hợp ánh mắt anh cũng nhìn về phía cô, Lục Dung Nhan đỏ mặt quay ngoắc mặt đi.
Trái tim, không hiểu sao lại đập nhanh một nhịp.
Ở một nơi mềm mại nào đó, dường như có gì đó khe khẽ chui vào.
Cô thật sự không ngờ rằng anh lại đến đây thật! Nhưng tối qua anh ấy đâu có nói thế chứ!
Con bé Dung Nhan này, cũng không chịu nói sớm! Ba mẹ còn nghĩ rằng con không đến nữa cơ! Còn nữa, đến thì đến, cũng không nhất thiết là hôm nay, ngày mai đếnn vẫn được mà. Bên ngoài trời đang mưa to đến thế! Dạ không sao. Lần trước không đến được đã thất lễ lắm rồi, lần này nói thế nào cũng phải đến ạ. Lục Dung Nhan ngạc nhiên, không ngờ anh ấy cũng biết cách lấy lòng người lớn.
- Trời ơi! toàn thân con ướt sũng hết này, Dung Nhan, Mau dẫn Ngạn Diễm vào tắm nước nóng ngay kẻo cảm lạnh đó. Có mang quần áo theo không?
Lục Ngạn Diễm lắc đầu: - Đi vội quá!
Anh kết thúc ca phẫu thuật, từ bệnh viện trực tiếp chạy đến đây, đâu có kịp về nhà thu dọn hành lý chứ! Trong lòng nghĩ đến đây rồi mua mới cũng được.
Vậy thì mặc quần áo của ba nhé! Con không chê chứ? Đương nhiên là không. – Lục Ngạn Diễm mỉm cười tỏ vẻ thân thiện dễ gần. Vậy thì mau đi tắm đi, chốc nữa mẹ lấy quần áo sạch mang đến cho con Dạ vâng, cám ơn mẹ ạ! – Tiếng gọi “ mẹ ” của Lục Ngạn Diễm thật sự tự nhiên không tưởng. Viên Tấn Tâm vui vẻ ngời ngời, cứ ừm ừm liên tục.
Lục Ngạn Diễm đưa tay ôm lấy vòng eo tròn múp của Lục Dung Nhan – Đi nào vợ! Dẫn anh đi tắm nào!
Một tiếng gọi “ vợ ” khiến trong lòng Viên Tấn Tâm như nở hoa, và nét mặt Lục Dung Nhan không khỏi đỏ ửng lên.
Vừa vào phòng ngủ, Lục Dung Nhan lập tức đi vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng cho anh, Lục Ngạn Diễm tựa người vào mép cửa phòng tắm, chắp tay trước ngực nhìn cô ấy lẫn trong màn sương trong phòng tắm.
Dù Lục Dung Nhan không nhìn anh nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, xuyên qua màn sương nhìn cô chằm chằm, khiến đôi gò má cô đỏ bừng lên.
Để xoa dịu bầu không khí ngượng ngụng vô danh này, Lục Dung Nhan lên tiếng trước, phá bỏ sự yên lặng kỳ quái này, hỏi anh – Sao anh lại đến vậy?
- Anh có nói là không đến sao?
Lục Ngạn Diễm nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lục Dung Nhan.
Lục Dung Nhan bắt chước điệu bộ của anh, cũng nhường mày nói – Anh cũng không có nói là sẽ đến mà.
Anh ấy nói gì ấy nhỉ?
- -- Ngày mai có hai ca phẫu thuật, không vắng mặt được.
- Còn nữa, lời anh nói nghe giống như anh từ chối vậy mà.
Lục Ngạn Diễm tiến đến, đón lấy vòi sen từ tay cô – nếu anh muốn từ chối thì đã từ chối thẳng thừng rồi! Lần sau còn phải nhờ em diễn trước mặt ba mẹ anh nữa cơ! Không phối hợp em, lần sau em không phục thì biết làm sao?
Vì thế, anh đội mưa đêm chạy đến đây, chính là lo lắng lần sau cô không phối hợp anh diễn suất hay sao?
Khuôn mặt Dung Nhan có vẻ cứng đơ – Vậy thì anh cũng không cần vội vàng, ngày mai đến vẫn còn kịp mà....
Dù gì cũng rãnh mà! ...... – cô có thể nói thêm gì nữa chứ! Thế là vừa nãy cô rung động vô ích rồi.
Muộn rồi, em đi ngủ trước đi! – Lục Ngạn Diễm nói với Dung Nhan. Đêm nay anh.... Những lời nói sau đó, Lục Dung Nhan không dám nói tiếp nữa
Tuy cô không nói nhưng anh vẫn hiểu, anh chau mày – Định cho anh ngủ phòng sách sao?
- .....
Cô tính cho anh ngủ phòng sách khi nào chứ? Rõ ràng trước đây đều là anh ấy thích ngủ ở phòng sách mà.
- Nhà em không có phòng sách, chỉ có phòng thuốc. – Lục Dung Nhan nói với giọng giận dỗi
Lục Ngạn Diễm -....... –
Lục Dung Nhan leo lên giường, chừa trống một bên cho anh, nghiêng người dựa tường nằm xuống – tối nay anh chịu thiệt thòi ngủ đây vậy.
Sau đó, bồi thêm một câu – Em không chạm vào anh đâu!
Lục Ngạn Diễm -..... vậy nếu như anh muốn chạm em thì sao?
Lục Dung Nhan xấu hổ, ngồi dậy, giận dỗi liếc mắt nhìn anh trong phòng tắm – Anh uống rượu sao?
Uống rượu có thể lái xe lâu như vậy sao? Muốn chết hả? Vậy anh nói say xĩn gì thế? Lục Dung Nhan đỏ mặt, tiếp tục nằm ngủ.
Nghĩa là, cô ấy cảm thấy anh chỉ chạm vào cô khi anh uống say thôi sao?
*
Sáng hôm sau ----
Sớm tinh mơ, Lục Dung Nhan tỉnh giấc, bên cạnh giường đã không thấy bóng dáng anh ta đâu cả.
Bước ra phòng ngủ, chỉ thấy mẹ đang bày chén đũa lên bàn, chuẩn bị bữa sáng.
Phòng khách cũng không thấy bóng dáng ba đâu cả.
Lục Dung Nhan đảo mắt nhìn quanh, người đâu cả rồi?
Nhìn tìm nữa, sáng sớm tinh mơ, ba con đã lôi Ngạn Diễm tập Thái cực quyền trên cầu rồi. – Viên Tân Tâm vừa nhìn đã đoán được tâm tư của con gái. Hả? Lục Dung Nhan ngạc nhiên – Không phải ba chỉ tập quyền trước sân nhà mình thôi sao? Đổi địa điểm lên trên cầu từ khi nào vậy?
Còn nữa, Lục Ngạn Diễm biết Thái cực quyền sao? Đi theo làm gì cơ chứ?
Viên Tấn Tâm cười nói: - Ba con không phải say xĩn vì rượu, ngoài vẻ bào là tập Thái cực quyền nhưng thực chất là khoe khoang chàng rễ cho khắp xóm làng!
- .....
Lục Dung Nhan xìu mặt.
- Nói thật lòng thì Ngạn Diễm quả thật không tệ! Giàu có, đẹp trai khỏi chê, đặc biệt nhất là hiểu chuyện! Sáng sớm tinh mơ, trời chưa sáng hẳn đã chủ động cùng mẹ ra chợ, trên đường về còn không cho mẹ xách bất cứ thứ gì luôn! Tuy xuất thân từ gia đình giàu có nhưng không hề tỏ ra có giá kiêu ngạo. Không tệ! Thật sự không tệ! Có thể thấy được là gia giaoc1 rất tốt! – Lúc này Viên Tấn Tâm đối với chàng rễ này thật lòng khen không ngớt lời.
Lục Dung Nhan ngẩn người mà nghe.
Không ngờ Lục Ngạn Diễm lại đi chợ với mẹ? Anh ta là điển hình của một đại thiếu gia!!! Hình ảnh đó, thật sự khó tưởng tượng.
“ Vai diễn” chàng rễ tốt này thật sự đóng rất đạt! Nhưng có hơi quá lố rồi chăng? Thật ra, anh ta có thể đến Lục Dung Nhan đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Mẹ này, như thế là ba phải nhé! Hôm qua mẹ đâu có nói anh ấy như vậy đâu! Ha! Đó là do mẹ chưa hiểu rõ người ta! Nào nào nào! Bảo ba con đừng khoe nữa, nhanh chóng về nhà ăn cơm nào! Dạ! Lục Dung Nhan vội vàng đi ra đầu chân cầu gọi Lục Bảo Lương và Lục Ngạn Diễm.
Vừa ra khỏi cửa, nhìn từ xa phía đầu cầu đã thấy một già một trẻ, đang chuyên tâm múa quyền Thái cực.
Lục Ngạn Diễm quả nhiên là tân binh, nhưng cũng bắt chước ra dáng lắm!
Her! Thu phục hai lão, không ngờ anh ta cũng lắm chiêu ghê!
Phía đầu cầu lúc này đứng đầy hàng xóm láng giềng.
Đó là chồng của Tiểu Nhan sao? Ái chà chà! Đẹp trai thật đấy! Thì đó, sao lại đẹp trai đến thế nhỉ? Đứa con sau này sinh ra thì sẽ như nào? Chắc là xinh đẹp lắm đây! Tôi còn nghe nói anh ta mua một tòa nhà biệt thự to trong thành thị A cho ông Lục nữa kìa! Nghe nói mấy nghìn vạn lận đó! Đúng là con số khổng lồ mà! Lục Dung Nhan -....
Mấy nghìn vạn? Biệt thự to?
Lời đồn đúng là càng thổi càng vô lý mà!
Những việc này cô còn chưa nghe nói qua, không biết những bà cô bà thím này nghe từ đâu đây?
Bên ngoài vang đến từng tiếng nhỏ cửa cốc cốc, xen lẫn tiếng mưa, rất ồn, nhưng lần này Lục Dung Nhan nghe rõ rồi.
Cô giật mình hoàn hồn, thốt lên: - Anh đang ở bên ngoài?
Sao có thể chứ?
Nếu là thật thì thật đáng sợ! Thật khó tin!
- Mở cửa!
Lục Ngạn Diễm trong điện thoại có chút bực dọc, hối thúc Lục dung Nhan.
Lục Dung Nhan phản ứng chậm chạp và nói: - Anh, anh chờ chút! Em đến mở cửa cho anh liền!
Cô vội vả giở bỏ tấm chăn, xỏ đôi dép bông chạy ra ngoài, tiến thẳng đến sảnh lớn của cánh cồng.
Mưa ngoài trời, càng ngày càng to, lộp bộp lộp bộp vỗ lên kính cửa sổ, gió lãnh thổi vù vù, nghe có vẻ rợn người.
Lục Dung Nhan vội vã rút thanh gỗ chắn ngay cửa – Soạc ---- một tiếng to, phải tốn nhiều công sức mới mở được hai cánh cổng gỗ to.
Khi nhìn thấy Lục Ngạn Diễm đứng ngay trước cửa, Lục Dung Nhan không khỏi giật bắn mình.
Bất ngờ! Sửng sốt! Khó tin!
Trước cửa, dưới mái hiên, anh khoác trên người chiếc áo gió đen dài, đứng thẳng người như cây tùng cao.
Làn mưa theo gió bay đến, nghiêng ngả vào trong mái hiên, rơi trên bờ vai rộng của anh, như thể phủ lên người anh một vầng quang mát lạnh.
Mái tóc ngắn gọn của anh lúc này bị ướt mưa, nhìn có chút rối, nhưng lại không bê bối, cũng không làm mất đi khí chất cao quý bẩm sinh của anh chút nào, anh ấy như vậy, càng tôn thêm vẻ mê hoặc đặc biệt với cô.
Lục Dung Nhan có vài khắc nhìn say đắm.
- Không mời anh vào nhà sao?
Thấy Lục Dung Nhan bất động đứng trong nhà, Lục Ngạn Diễm cất tiếng nhắc nhở.
- À, ừm ừm!
Lúc này Lục Dung Nhan mới hoàn hồn, đỏ mặt vội vàng đứng nép sang một bên, - Anh mau vào nhà, ngoài trời mưa to gió lớn thế này....
Cũng may ngoài phòng khách chỉ bật một cái đèn đêm, ánh sáng yếu ớt nên nét mặt xấu hổ của cô không bị Lục Ngạn Diễm bắt gặp.
- Tiểu Nhan à, bên ngoài ồn ào gì vậy con? Sao con lại mở cửa? Có ai đến sao? Khuya thế này.....
Viên Tấn Tâm cũng bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, lần mò trong đêm bước ra ngoài phòng ngủ, vào đến phòng khách.
- Thưa mẹ!
Lục Dung Nhan thậm chí còn chưa kịp nói rõ sự tình với mẹ thì nghe tiếng người đàn ông đứng sau, cực kỳ tự nhiên thuận miệng gọi Viên Tấn Tâm một tiếng mẹ.
Lục Dung Nhan và Viên Tấn Tâm đồng thời ngơ người ra!
Cơn ngủ của Viên Tấn Tâm hoàn toàn biến mất, đi nhanh đến bờ tường, bật đèn sáng trong phòng khách lên.
Cả ba người cùng lúc được tỏa sáng.
Viên Tấn Tâm nhìn thấy trước cửa, toàn thân ướt mưa nhưng khí chất ngời ngời, vẻ ngoài điển trai xuất chúng của Lục Ngạn Diễm, bà ngớ người mất vài chục giây có.
Lục Dung Nhan gắng gượng giới thiệu với mẹ: - Thưa mẹ, anh ấy là.... Ngạn Diễm.
Lục Dung Nhan lần đầu tiên ở trước mặt gọi tên anh ấy thân mật đến vậy.
Có chút ngượng ngụng thật sự!
- Thưa mẹ, con xin lỗi! Con đến muộn rồi!
Lục Ngạn Diễm bước về trước, lễ phép nắm lấy tay mẹ vợ.
Viên Tân Tâm sau khi bắt tay cháng rễ xong, mới chậm chạp có phản ứng, - Ây da, Tiểu Lục à, sao con lại đến trễ đến thế? Bên ngoài còn đang mưa to gió lớn vậy?
Viên Tấn Tâm vừa nói vừa tiến đến phía trước đóng cửa lại.
Lục Ngạn Diễm cũng vội vàng tiến về trước giúp đỡ, và nói: - hôm nay con có hai ca phẫu thuật, thật sự không thể vắng mặt, chỉ có thể chờ kết thúc con mới chạy đến đây được.
Lời nói của Lục Ngạn Diễm khiến Lục Dung Nhan ngẩn người.
Ngiêng đầu nhìn anh, và trùng hợp ánh mắt anh cũng nhìn về phía cô, Lục Dung Nhan đỏ mặt quay ngoắc mặt đi.
Trái tim, không hiểu sao lại đập nhanh một nhịp.
Ở một nơi mềm mại nào đó, dường như có gì đó khe khẽ chui vào.
Cô thật sự không ngờ rằng anh lại đến đây thật! Nhưng tối qua anh ấy đâu có nói thế chứ!
Con bé Dung Nhan này, cũng không chịu nói sớm! Ba mẹ còn nghĩ rằng con không đến nữa cơ! Còn nữa, đến thì đến, cũng không nhất thiết là hôm nay, ngày mai đếnn vẫn được mà. Bên ngoài trời đang mưa to đến thế! Dạ không sao. Lần trước không đến được đã thất lễ lắm rồi, lần này nói thế nào cũng phải đến ạ. Lục Dung Nhan ngạc nhiên, không ngờ anh ấy cũng biết cách lấy lòng người lớn.
- Trời ơi! toàn thân con ướt sũng hết này, Dung Nhan, Mau dẫn Ngạn Diễm vào tắm nước nóng ngay kẻo cảm lạnh đó. Có mang quần áo theo không?
Lục Ngạn Diễm lắc đầu: - Đi vội quá!
Anh kết thúc ca phẫu thuật, từ bệnh viện trực tiếp chạy đến đây, đâu có kịp về nhà thu dọn hành lý chứ! Trong lòng nghĩ đến đây rồi mua mới cũng được.
Vậy thì mặc quần áo của ba nhé! Con không chê chứ? Đương nhiên là không. – Lục Ngạn Diễm mỉm cười tỏ vẻ thân thiện dễ gần. Vậy thì mau đi tắm đi, chốc nữa mẹ lấy quần áo sạch mang đến cho con Dạ vâng, cám ơn mẹ ạ! – Tiếng gọi “ mẹ ” của Lục Ngạn Diễm thật sự tự nhiên không tưởng. Viên Tấn Tâm vui vẻ ngời ngời, cứ ừm ừm liên tục.
Lục Ngạn Diễm đưa tay ôm lấy vòng eo tròn múp của Lục Dung Nhan – Đi nào vợ! Dẫn anh đi tắm nào!
Một tiếng gọi “ vợ ” khiến trong lòng Viên Tấn Tâm như nở hoa, và nét mặt Lục Dung Nhan không khỏi đỏ ửng lên.
Vừa vào phòng ngủ, Lục Dung Nhan lập tức đi vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng cho anh, Lục Ngạn Diễm tựa người vào mép cửa phòng tắm, chắp tay trước ngực nhìn cô ấy lẫn trong màn sương trong phòng tắm.
Dù Lục Dung Nhan không nhìn anh nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, xuyên qua màn sương nhìn cô chằm chằm, khiến đôi gò má cô đỏ bừng lên.
Để xoa dịu bầu không khí ngượng ngụng vô danh này, Lục Dung Nhan lên tiếng trước, phá bỏ sự yên lặng kỳ quái này, hỏi anh – Sao anh lại đến vậy?
- Anh có nói là không đến sao?
Lục Ngạn Diễm nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lục Dung Nhan.
Lục Dung Nhan bắt chước điệu bộ của anh, cũng nhường mày nói – Anh cũng không có nói là sẽ đến mà.
Anh ấy nói gì ấy nhỉ?
- -- Ngày mai có hai ca phẫu thuật, không vắng mặt được.
- Còn nữa, lời anh nói nghe giống như anh từ chối vậy mà.
Lục Ngạn Diễm tiến đến, đón lấy vòi sen từ tay cô – nếu anh muốn từ chối thì đã từ chối thẳng thừng rồi! Lần sau còn phải nhờ em diễn trước mặt ba mẹ anh nữa cơ! Không phối hợp em, lần sau em không phục thì biết làm sao?
Vì thế, anh đội mưa đêm chạy đến đây, chính là lo lắng lần sau cô không phối hợp anh diễn suất hay sao?
Khuôn mặt Dung Nhan có vẻ cứng đơ – Vậy thì anh cũng không cần vội vàng, ngày mai đến vẫn còn kịp mà....
Dù gì cũng rãnh mà! ...... – cô có thể nói thêm gì nữa chứ! Thế là vừa nãy cô rung động vô ích rồi.
Muộn rồi, em đi ngủ trước đi! – Lục Ngạn Diễm nói với Dung Nhan. Đêm nay anh.... Những lời nói sau đó, Lục Dung Nhan không dám nói tiếp nữa
Tuy cô không nói nhưng anh vẫn hiểu, anh chau mày – Định cho anh ngủ phòng sách sao?
- .....
Cô tính cho anh ngủ phòng sách khi nào chứ? Rõ ràng trước đây đều là anh ấy thích ngủ ở phòng sách mà.
- Nhà em không có phòng sách, chỉ có phòng thuốc. – Lục Dung Nhan nói với giọng giận dỗi
Lục Ngạn Diễm -....... –
Lục Dung Nhan leo lên giường, chừa trống một bên cho anh, nghiêng người dựa tường nằm xuống – tối nay anh chịu thiệt thòi ngủ đây vậy.
Sau đó, bồi thêm một câu – Em không chạm vào anh đâu!
Lục Ngạn Diễm -..... vậy nếu như anh muốn chạm em thì sao?
Lục Dung Nhan xấu hổ, ngồi dậy, giận dỗi liếc mắt nhìn anh trong phòng tắm – Anh uống rượu sao?
Uống rượu có thể lái xe lâu như vậy sao? Muốn chết hả? Vậy anh nói say xĩn gì thế? Lục Dung Nhan đỏ mặt, tiếp tục nằm ngủ.
Nghĩa là, cô ấy cảm thấy anh chỉ chạm vào cô khi anh uống say thôi sao?
*
Sáng hôm sau ----
Sớm tinh mơ, Lục Dung Nhan tỉnh giấc, bên cạnh giường đã không thấy bóng dáng anh ta đâu cả.
Bước ra phòng ngủ, chỉ thấy mẹ đang bày chén đũa lên bàn, chuẩn bị bữa sáng.
Phòng khách cũng không thấy bóng dáng ba đâu cả.
Lục Dung Nhan đảo mắt nhìn quanh, người đâu cả rồi?
Nhìn tìm nữa, sáng sớm tinh mơ, ba con đã lôi Ngạn Diễm tập Thái cực quyền trên cầu rồi. – Viên Tân Tâm vừa nhìn đã đoán được tâm tư của con gái. Hả? Lục Dung Nhan ngạc nhiên – Không phải ba chỉ tập quyền trước sân nhà mình thôi sao? Đổi địa điểm lên trên cầu từ khi nào vậy?
Còn nữa, Lục Ngạn Diễm biết Thái cực quyền sao? Đi theo làm gì cơ chứ?
Viên Tấn Tâm cười nói: - Ba con không phải say xĩn vì rượu, ngoài vẻ bào là tập Thái cực quyền nhưng thực chất là khoe khoang chàng rễ cho khắp xóm làng!
- .....
Lục Dung Nhan xìu mặt.
- Nói thật lòng thì Ngạn Diễm quả thật không tệ! Giàu có, đẹp trai khỏi chê, đặc biệt nhất là hiểu chuyện! Sáng sớm tinh mơ, trời chưa sáng hẳn đã chủ động cùng mẹ ra chợ, trên đường về còn không cho mẹ xách bất cứ thứ gì luôn! Tuy xuất thân từ gia đình giàu có nhưng không hề tỏ ra có giá kiêu ngạo. Không tệ! Thật sự không tệ! Có thể thấy được là gia giaoc1 rất tốt! – Lúc này Viên Tấn Tâm đối với chàng rễ này thật lòng khen không ngớt lời.
Lục Dung Nhan ngẩn người mà nghe.
Không ngờ Lục Ngạn Diễm lại đi chợ với mẹ? Anh ta là điển hình của một đại thiếu gia!!! Hình ảnh đó, thật sự khó tưởng tượng.
“ Vai diễn” chàng rễ tốt này thật sự đóng rất đạt! Nhưng có hơi quá lố rồi chăng? Thật ra, anh ta có thể đến Lục Dung Nhan đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Mẹ này, như thế là ba phải nhé! Hôm qua mẹ đâu có nói anh ấy như vậy đâu! Ha! Đó là do mẹ chưa hiểu rõ người ta! Nào nào nào! Bảo ba con đừng khoe nữa, nhanh chóng về nhà ăn cơm nào! Dạ! Lục Dung Nhan vội vàng đi ra đầu chân cầu gọi Lục Bảo Lương và Lục Ngạn Diễm.
Vừa ra khỏi cửa, nhìn từ xa phía đầu cầu đã thấy một già một trẻ, đang chuyên tâm múa quyền Thái cực.
Lục Ngạn Diễm quả nhiên là tân binh, nhưng cũng bắt chước ra dáng lắm!
Her! Thu phục hai lão, không ngờ anh ta cũng lắm chiêu ghê!
Phía đầu cầu lúc này đứng đầy hàng xóm láng giềng.
Đó là chồng của Tiểu Nhan sao? Ái chà chà! Đẹp trai thật đấy! Thì đó, sao lại đẹp trai đến thế nhỉ? Đứa con sau này sinh ra thì sẽ như nào? Chắc là xinh đẹp lắm đây! Tôi còn nghe nói anh ta mua một tòa nhà biệt thự to trong thành thị A cho ông Lục nữa kìa! Nghe nói mấy nghìn vạn lận đó! Đúng là con số khổng lồ mà! Lục Dung Nhan -....
Mấy nghìn vạn? Biệt thự to?
Lời đồn đúng là càng thổi càng vô lý mà!
Những việc này cô còn chưa nghe nói qua, không biết những bà cô bà thím này nghe từ đâu đây?
Tác giả :
Bộ Tòng Dung