Niệm Mộ
Quyển 2 - Chương 27
Sở Mộ kéo mẹ Sở ngồi xuống sô pha, mẹ Sở nhìn tình hình loạn thất bát tao trước mắt này, lòng rất loạn, nhìn Sở Mộ, ánh mắt cũng đau đớn thất vọng đến cực điểm.
“Mẹ, mẹ hãy nghe con nói….” Sở Mộ vừa kéo vừa quỳ gối trước mặt nàng, Chu Niệm nhìn Sở Mộ như vậy, tuy là anh đang quỳ xuống trước mặt mẹ anh, hắn cũng thương tiếc đau lòng đến cực điểm, thế nhưng, hắn chỉ có thể đứng ở một bên không có bất luận biện pháp gì.
“Con đừng nói, mẹ nghe không hiểu, con nói rõ ràng cho mẹ, sau này không được lui tới cùng người kia nữa, con đi xem mắt kết hôn với nữ nhân đi….” Vẻ mặt mẹ Sở tràn đầy thương tâm, nhưng thái độ lại di thường kiên quyết.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn Chu Niệm, tuy rằng Chu Niệm chỉ có thể nghe hiểu sáu bảy phần cuộc trò chuyện của mẹ con hai người, nhưng vậy cũng đã đủ rồi, ý muốn hắn và thầy đoạn tuyệt quan hệ của mẹ Sở đã rất rõ ràng.
Sở Mộ nhìn Chu Niệm vẫn chưa trả lời, Chu Niệm sốt ruột xoay người, muốn đi tới lôi thầy đi, nhưng Sở Mộ sao có thể để hắn tùy ý lôi kéo.
“Thầy, em xin thầy, thầy đừng đoạn tuyệt quan hệ với em.” Thanh âm Chu Niệm vô cùng thê lương, Sở Mộ nghe thấy, nước mắt liền đảo quanh trong viền mắt, nhưng anh chỉ có thể đẩy Chu Niệm ra, “Cậu để cho tôi nói chuyện với mẹ tôi….”
“Không, em không cho.” Chu Niệm giống như một tiểu hài tử đang bất lực cố tình gây sự.
Từ nhỏ mẹ hắn đã nói với hắn dưới gối nam nhi có hoàng kim, hơn nữa nuông chiều hắn từ bé, hắn chưa bao giờ quỳ xuống với người nào, lúc này lại bất lực mà quỳ xuống trước mẹ Sở, bất lực mà nhìn nàng cầu xin. “Bác gái, bác không thể bảo thầy đoạn tuyệt quan hệ cùng cháu.”
Mẹ Sở bị hành vi của Chu Niệm khiến cho không biết làm thế nào mới phải, là con trai của mình, vô luận là đánh hay mắng đều được, thế nhưng đây là đứa con quý báu của người khác, nàng không có cách nào. Chỉ có thể vừa kéo hắn đứng lên, vừa nói, “Cậu đứa nhỏ này tôi không có cách quản cậu, cậu đứng lên đi, sau này cậu đừng tìm con tôi nữa là được, tôi không xen vào cậu.”
Lệ quang hiện cả ra trước mắt Sở Mộ, đau lòng Chu Niệm không ngớt, “Chu Niệm, cậu đi thi trước đi, cậu đừng quản việc này.”
“Không, đây là chuyện quan trọng nhất của em, em phải quản.” Chu Niệm cố ý không nghe lời Sở Mộ, vẫn cứ quỳ không đứng dậy cũng không đi.
“Cậu vẫn là một đứa nhỏ, chúng tôi gánh không nổi trách nhiệm này, cậu đừng quỳ ở đây nữa.” Mẹ Sở đối với đứa trẻ đang ở bên cạnh con mình này không hề có hận ý hay chán ghét, nàng chỉ hy vọng đứa trẻ này buông tha cho con mình, đừng qua lại với con mình nữa. Nàng cũng không muốn con mình và một người đàn ông khác hủy cả đời của nhau.
Chu Niệm thấy bản thân mình căn bản không có lực thuyết phục, căn bản không biết nên làm cái gì mới tốt.
Tiểu Đoàn bị sự tranh chấp của ba người bên ngoài đánh thức, vẫy đuôi đi ra từ phòng ngủ, liếc mắt mọi người một cái, lăng lăng đứng ở cửa không có động tĩnh nào khác.
Chu Niệm nghĩ đến cái gì, lập tức nói với mẹ Sở, “Bác gái, bác đừng nói như vậy, cháu lập tức gọi điện thoại bảo mẹ cháu đến, bác chờ mẹ cháu đến cùng bác có được không? Bác trước tiên đứng kêt luận, bác biết rõ, thầy nghe lời bác nhất, bác nói cái gì thầy cũng sẽ làm tất cả, thế nhưng, bác cũng phải nhìn xem rốt cuộc thầy có nguyện ý làm như vậy hay không, thầy làm theo ý của bác sau này có thể vui vẻ hay không, cuộc sống có thể hạnh phúc hay không?”
“Cùng một người nam nhân ở bên nhau, bị người khác chỉ trỏ, nhàn thoại(1) ở trong trà dư tửu hậu(2), về sau cũng không có lấy một đứa con cháu phụng dưỡng chăm sóc trước lúc lâm chung, như vậy vẫn hạnh phúc sao? Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, cậu còn nhỏ, căn bản không biết sự khó khăn của cuộc sống, không biết sự đáng sợ của lời ra tiếng vào của người khác, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng sống lâu hơn cậu đến vài chục năm, chẳng lẽ còn chưa thấy rõ bằng cậu sao? Tôi đương nhiên muốn tốt cho con của tôi, cũng muốn tốt cho cậu. Cậu cũng vậy, mẹ cậu làm sao lại bằng lòng cho cậu và một người đàn ông ở bên nhau, sau này cậu đừng qua lại với con tôi nữa, vẫn là bình bình thường thường cùng một cô gái ở bên nhau đi!” Mẹ Sở vừa giận vừa khuyên giải an ủi Chu Niệm, đối với loại chuyện này, ai cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.
Chu Niệm phe phẩy đầu căn bản không muốn nghe những lời nói độc đoán của người lớn này, họ luôn luôn nói muốn cho ngươi tốt, thế nhưng cũng phải nhìn xem người ấy có nguyện ý hay không mới được chứ. Hắn chuyển ánh mắt sang Sở Mộ, thần sắc Sở Mộ bi thương, vươn tay kéo tay Chu Niệm, nói với mẹ Sở, “Mẹ, mẹ phải nghe con nói cho hết lời. Nếu mẹ muốn tốt cho con, muốn con sau này sống thật tốt, thì mẹ nhất định phải nghe con nói cho hết lời. Con đã không còn nhỏ nữa, con biết con là người thế nào, sau này muốn sống như thế nào, con đã đủ lớn để có thể quyết định, chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, mẹ, lúc này mẹ phải nghe một chút quyết định của con là như thế nào.”
Mẹ Sở ngạc nhiên nhìn Sở Mộ, nhìn bàn tay đang cùng nắm của hai người, thần tình trong mắt cũng đồng dạng thê lương, giống như sự bất lực cùng bi thương của năm đó khi mất đi người chồng. Nàng thủ tiết đã hơn hai mươi năm, nuôi lớn đứa con, mà lúc này con nàng lại nói với nàng nó đã trưởng thành, nguyện ý tự mình gánh chịu tất cả, nó muốn rời khỏi nàng, cũng không muốn nghe lời nàng nữa….
Vô luận là người phụ nữ kiên cường đến cỡ nào, ở sâu trong nội tâm vẫn có những lúc yếu đuối, nước mắt vĩnh viễn đều chứa đầy trong tuyến lệ, chỉ còn chờ thơi gian để chảy ra mà thôi.
Nàng cúi đầu, Sở Mộ buông Chu Niệm ra đứng thẳng dậy đi đến ôm chặt lưng đã có chút còng xuống của mẹ, “Mẹ! Mẹ đừng đau lòng! Mẹ hãy nghe con nói, con không có làm sai chuyện gì cả, con chỉ là thích một người đàn ông mà thôi, con không có làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến người khác, cũng không có làm chuyện gì vi phạm lương tâm, con chỉ là thích một người đàn ông mà thôi, mẹ, xin mẹ tha thứ cho con, xin mẹ thông cảm cho con, con không thể đi xem mắt kết hôn với cô gái khác, như vậy chỉ hại người ta, con không để tâm người khác lời ra tiếng vào, không để tâm ánh mắt của người khác, nhưng là, con quan tâm mẹ, con quan tâm suy nghĩ của mẹ, quan tâm ánh mắt của mẹ, nếu mẹ muốn con đoạn tuyệt quan hệ cùng Chu Niệm, trong lòng con rất khổ sở, con căn bản không bỏ xuống được, giống như mẹ nhiều năm như vậy vẫn không bỏ xuống được cha của con, chính là, mẹ biết, con nhất định sẽ làm theo nguyện vọng của mẹ, nhưng, sau này con nhất định sẽ không mở tâm lại, mẹ, xin mẹ thông cảm cho con….”
Mẹ Sở vùi mặt vào trong lòng bàn tay không biết nên làm cái gì bây giờ, hóa ra tất cả các biện pháp đều không thể dùng trên chuyện này, chỉ có thể một mình mà chảy nước mắt.
“Hiện tại con đừng nói với mẹ những chuyện này, đừng nói với mẹ, mẹ có thể nhìn con và một người đàn ông ở bên nhau, nhưng mẹ không thể nhìn người khác ở phía sau chỉ trỏ nhàn thoại con mẹ, mẹ không thể nhìn cuộc sống sau này của con bị người khác kỳ thị, rõ ràng có thể lựa chọn một cuộc sống rất tốt, con gái tốt trên đời này có rất nhiều, con nói con a! Tại sao con lại cùng một người đàn ông ở bên nhau….” Mẹ Sở vừa quở trách vừa khóc, cuối cùng nghẹn ngào đến không nói nên lời.
“Mẹ, con gái tốt trên đời này có rất nhiều, thế nhưng con không thích ai cả, con chỉ thích cậu ta, không có cách nào sửa đổi, là con bất hiếu mẹ tha thứ cho con!” Sở Mộ cũng bật khóc ôm mẹ mình.
Chu Niệm phát hiện chính mình căn bản vô pháp xen vào giữa mẫu tử bọn họ, hắn đột nhiên cảm thấy rất bi thương, trong ngực kịch liệt đau. Hắn luôn luôn sống rất tốt, còn chưa rõ nỗi thống khổ của sự mất mát, nhưng lại hiểu được kỳ thực trong lòng Sở Mộ hẳn là đương nhiên xếp mẹ là một người vĩ đại, hắn cũng cảm giác được một trận khổ sở giống như bị vứt bỏ.
Thái độ sau đó của mẹ Sở đã không còn kịch liệt như ban đầu, nhưng cũng không có ý đồng ý cho hai người ở bên nhau, loại chuyện này vốn rất khó khăn để nghĩ thông suốt, nàng muốn con trai nàng hạnh phúc, nhưng căn bản không nghĩ đến anh muốn cùng một người đàn ông ở bên nhau là một chuyện hạn phúc.
Con mèo nhỏ đói bụng, đôi mắt màu ngọc lưu ly quạnh quẽ nhìn ba người khóc sướt mướt không hiểu họ đang làm cái gì, hoặc là cũng đồng dạng cảm nhận được bi thương, nàng đi đến bên chân Sở Mộ nhẹ nhàng mè nheo, làm cho chủ nhân của mình thoải mái.
Nước đang được đun trong nhà bếp, tiếng nước sôi trào ra ngoài đột nhiên vang vọng vào căn phòng an tĩnh chỉ có tiếng khóc nức nở, mẹ Sở nhìn hai người đang quỳ gối trên mặt đất trước mặt nàng, dùng tay lau nước mắt trên mặt, im lặng đứng dậy đi vào nhà bếp, ăn cơm sinh sống vĩnh viễn quan trọng hơn so với tất cả các hiện thực khác, nàng muốn đi nấu cơm trước…
Tiểu Đoàn chống mắt nhìn cái người xa lạ mới tới một chút, dạo bên chân nàng một vòng, rồi lại chạy đến mè nheo bên chân Sở Mộ, Sở Mộ căn bản không có tâm tư quan tâm nàng, Chu Niệm ngẩng đầu nhìn thầy, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt anh, thê ngạnh(3) kêu, “Thầy….”
Sở Mộ nhìn Chu Niệm, vươn tay xoa vài sợi tóc bên tai hắn, nói với hắn, “Buổi sáng cậu còn có cuộc thi, mau đứng lên đi! Đi rửa mặt thu dọn, đến nhà ăn trường học ăn, hảo hảo đi thi….”
“Thầy, em không đi!” Chu Niệm nhỏ giọng kiên định lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ bởi vì chuyện này, mà cậu không quan tâm việc của cậu sao?” Sở Mộ nhíu mày nói.
“Phải! Em không đi!” Chu Niệm quật cường nói.
Sở Mộ xem Chu Niệm cố chấp như thế, đôi mắt vừa mới ôm mẹ khóc đỏ bây giờ lại bắt đầu nổi tơ máu, cuối cùng cũng chỉ có thế bất đắc dĩ nói, “Lẽ nào cậu thực sự là một tiểu hài tử sao? Vì chuyện này mà không quan tâm tới những chuyện khác, cũng chỉ có cậu mới nói được điều này, vô cùng tùy hứng….”
“Thầy, em sợ em đi rồi thầy sẽ không muốn em nữa!” Chu Niệm đáng thương nhìn Sở Mộ.
“Cậu thật ngốc, tôi nào có thể đơn giản mà xoay người đi như vậy. Vô luận gặp phải chuyện gì, chuyện nên làm vẫn phải làm, cậu đừng tùy hứng nữa, rửa mặt mặc quần áo đi thi đi! Ngày hôm qua tôi đã đồng ý với cậu, tôi sẽ giữ lời!”
Sở Mộ hết lần này tới lần khác khuyến dụ(4), cuối cùng Chu Niệm mới đứng dậy thu dọn đồ đạc đi về căn nhà đối diện của mình rửa mặt rời khỏi.
Mùa đông, Sở Mộ ăn mặc rất mỏng manh quỳ trên mặt đất, mẹ Sở thương xót con trai của mình, cuối cùng vẫn kéo anh dậy, để anh ăn cơm, chậm rãi nói tất cả.
Mẹ Sở khôi phục lại thành một người phụ nữ bình tĩnh khôn khéo như lúc thường, Sở Mộ căn bản ăn không vô bất cứ cái gì, mẹ Sở muốn mượn Sở Mộ chìa khóa dự bị, bảo Sở Mộ đi làm việc của mình, còn bản thân đi bệnh viện đón em gái.
Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Tiểu Đoàn cuộn mình trên tấm thảm ở phòng khách ăn điểm tâm, ngoài cửa sổ hoa mai vàng đã nở rất đẹp, hương hoa thanh nhạt lượn lờ vào trong phòng….
Ở trong phòng, sự tranh chấp nỉ non vào buổi sáng dường như chỉ là một cơn ảo giác, mà gương mặt nặng nề cùng đau xót của ba người đã nói rõ, tất cả đều không thể quay về cuộc sống bình thản mà mỹ hảo trong quá khứ.
Tuy rằng bị Sở Mộ giáo huấn không nên đưa chuyện tình cảm vào công việc, phải thi tốt, thế nhưng Chu Niệm đâu có thể thu phóng như thường, lúc thi căn bản không làm được, sau lại hung hăn ép buộc chính mình mới miễn cưỡng ứng phó, làm xong bài liền chạy ra khỏi phòng thi.
Trở lại trong nhà trọ, phát hiện ngoài Tiểu Đoàn đang vui vẻ chơi đùa trong phòng, thầy và bác gái đều đã đi.
Chu Niệm ngồi trên chiếc sô pha lạnh lẽo một hồi, cầm điện thoại lên nhìn một lúc lâu, nhịn không được bèn gọi điện thoại cho Tần Uyển.
Lúc Tần Uyển nhận được điện thoại là đang ở trong phòng làm việc bàn việc với cấp dưới, nhìn thấy cuốc điện thoại là Chu Niệm gọi tới, liền ngừng công việc bắt máy.
“Niệm Niệm?” Tần Uyển ôn nhu kêu.
Chu Niệm nghe giọng nói của mẹ, trong nhất thời mũi bắt đầu chua xót, nghẹn ngào không nói nên lời.
Sự trầm mặc của Chu Niệm làm cho Tần Uyển cảm thấy kì quái, lại hỏi một tiếng, “Niệm Niệm?”
Qua một hồi lâu Chu Niệm mới điều chỉnh tốt thanh âm nói, “Mẹ….”
Tuy rằng Chu Niệm đã tận lực kiềm nén, nhưng trong thanh âm vẫn mang theo sự bất lực thê lương cùng rất nhỏ nghẹn ngào, Tần Uyển nghe thấy trái tim liền run một chút, bảo cấp cấp dưới đang ở trong phòng làm việc đi ra ngoài, lúc này mới hỏi, “Niệm Niệm, làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì sao?”
“Mẹ…Bây giờ con….” Chu Niệm muốn mở miệng với Tần Uyển, nhưng chuyện tới trước mắt lại có chút khiếp đảm, nếu như mẹ của mình cũng giống như mẹ của thầy, vậy thì hắn nên làm cái gì bây giờ?
“Làm sao vậy, ấp a ấp úng, nói đi! Xảy ra chuyện gì rồi?” Tần Uyển nghe thanh âm của Chu Niệm như vậy, kỳ thực đại khái đã biết xảy ra chuyện gì, đứng ở bên cửa sổ, nàng chau mày.
__
Chú giải
(1) Nhàn thoại : nói chuyện phiếm, tán gẫu.
(2) Dư trà tửu hậu : giờ rảnh rỗi.
(3) Thê ngạnh : thê = đau thương buồn bã, ngạnh = nghẹn ngào/nghẹn lời.
(4) Khuyến dụ : Khuyên bảo dụ dỗ.
“Mẹ, mẹ hãy nghe con nói….” Sở Mộ vừa kéo vừa quỳ gối trước mặt nàng, Chu Niệm nhìn Sở Mộ như vậy, tuy là anh đang quỳ xuống trước mặt mẹ anh, hắn cũng thương tiếc đau lòng đến cực điểm, thế nhưng, hắn chỉ có thể đứng ở một bên không có bất luận biện pháp gì.
“Con đừng nói, mẹ nghe không hiểu, con nói rõ ràng cho mẹ, sau này không được lui tới cùng người kia nữa, con đi xem mắt kết hôn với nữ nhân đi….” Vẻ mặt mẹ Sở tràn đầy thương tâm, nhưng thái độ lại di thường kiên quyết.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn Chu Niệm, tuy rằng Chu Niệm chỉ có thể nghe hiểu sáu bảy phần cuộc trò chuyện của mẹ con hai người, nhưng vậy cũng đã đủ rồi, ý muốn hắn và thầy đoạn tuyệt quan hệ của mẹ Sở đã rất rõ ràng.
Sở Mộ nhìn Chu Niệm vẫn chưa trả lời, Chu Niệm sốt ruột xoay người, muốn đi tới lôi thầy đi, nhưng Sở Mộ sao có thể để hắn tùy ý lôi kéo.
“Thầy, em xin thầy, thầy đừng đoạn tuyệt quan hệ với em.” Thanh âm Chu Niệm vô cùng thê lương, Sở Mộ nghe thấy, nước mắt liền đảo quanh trong viền mắt, nhưng anh chỉ có thể đẩy Chu Niệm ra, “Cậu để cho tôi nói chuyện với mẹ tôi….”
“Không, em không cho.” Chu Niệm giống như một tiểu hài tử đang bất lực cố tình gây sự.
Từ nhỏ mẹ hắn đã nói với hắn dưới gối nam nhi có hoàng kim, hơn nữa nuông chiều hắn từ bé, hắn chưa bao giờ quỳ xuống với người nào, lúc này lại bất lực mà quỳ xuống trước mẹ Sở, bất lực mà nhìn nàng cầu xin. “Bác gái, bác không thể bảo thầy đoạn tuyệt quan hệ cùng cháu.”
Mẹ Sở bị hành vi của Chu Niệm khiến cho không biết làm thế nào mới phải, là con trai của mình, vô luận là đánh hay mắng đều được, thế nhưng đây là đứa con quý báu của người khác, nàng không có cách nào. Chỉ có thể vừa kéo hắn đứng lên, vừa nói, “Cậu đứa nhỏ này tôi không có cách quản cậu, cậu đứng lên đi, sau này cậu đừng tìm con tôi nữa là được, tôi không xen vào cậu.”
Lệ quang hiện cả ra trước mắt Sở Mộ, đau lòng Chu Niệm không ngớt, “Chu Niệm, cậu đi thi trước đi, cậu đừng quản việc này.”
“Không, đây là chuyện quan trọng nhất của em, em phải quản.” Chu Niệm cố ý không nghe lời Sở Mộ, vẫn cứ quỳ không đứng dậy cũng không đi.
“Cậu vẫn là một đứa nhỏ, chúng tôi gánh không nổi trách nhiệm này, cậu đừng quỳ ở đây nữa.” Mẹ Sở đối với đứa trẻ đang ở bên cạnh con mình này không hề có hận ý hay chán ghét, nàng chỉ hy vọng đứa trẻ này buông tha cho con mình, đừng qua lại với con mình nữa. Nàng cũng không muốn con mình và một người đàn ông khác hủy cả đời của nhau.
Chu Niệm thấy bản thân mình căn bản không có lực thuyết phục, căn bản không biết nên làm cái gì mới tốt.
Tiểu Đoàn bị sự tranh chấp của ba người bên ngoài đánh thức, vẫy đuôi đi ra từ phòng ngủ, liếc mắt mọi người một cái, lăng lăng đứng ở cửa không có động tĩnh nào khác.
Chu Niệm nghĩ đến cái gì, lập tức nói với mẹ Sở, “Bác gái, bác đừng nói như vậy, cháu lập tức gọi điện thoại bảo mẹ cháu đến, bác chờ mẹ cháu đến cùng bác có được không? Bác trước tiên đứng kêt luận, bác biết rõ, thầy nghe lời bác nhất, bác nói cái gì thầy cũng sẽ làm tất cả, thế nhưng, bác cũng phải nhìn xem rốt cuộc thầy có nguyện ý làm như vậy hay không, thầy làm theo ý của bác sau này có thể vui vẻ hay không, cuộc sống có thể hạnh phúc hay không?”
“Cùng một người nam nhân ở bên nhau, bị người khác chỉ trỏ, nhàn thoại(1) ở trong trà dư tửu hậu(2), về sau cũng không có lấy một đứa con cháu phụng dưỡng chăm sóc trước lúc lâm chung, như vậy vẫn hạnh phúc sao? Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, cậu còn nhỏ, căn bản không biết sự khó khăn của cuộc sống, không biết sự đáng sợ của lời ra tiếng vào của người khác, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng sống lâu hơn cậu đến vài chục năm, chẳng lẽ còn chưa thấy rõ bằng cậu sao? Tôi đương nhiên muốn tốt cho con của tôi, cũng muốn tốt cho cậu. Cậu cũng vậy, mẹ cậu làm sao lại bằng lòng cho cậu và một người đàn ông ở bên nhau, sau này cậu đừng qua lại với con tôi nữa, vẫn là bình bình thường thường cùng một cô gái ở bên nhau đi!” Mẹ Sở vừa giận vừa khuyên giải an ủi Chu Niệm, đối với loại chuyện này, ai cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.
Chu Niệm phe phẩy đầu căn bản không muốn nghe những lời nói độc đoán của người lớn này, họ luôn luôn nói muốn cho ngươi tốt, thế nhưng cũng phải nhìn xem người ấy có nguyện ý hay không mới được chứ. Hắn chuyển ánh mắt sang Sở Mộ, thần sắc Sở Mộ bi thương, vươn tay kéo tay Chu Niệm, nói với mẹ Sở, “Mẹ, mẹ phải nghe con nói cho hết lời. Nếu mẹ muốn tốt cho con, muốn con sau này sống thật tốt, thì mẹ nhất định phải nghe con nói cho hết lời. Con đã không còn nhỏ nữa, con biết con là người thế nào, sau này muốn sống như thế nào, con đã đủ lớn để có thể quyết định, chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, mẹ, lúc này mẹ phải nghe một chút quyết định của con là như thế nào.”
Mẹ Sở ngạc nhiên nhìn Sở Mộ, nhìn bàn tay đang cùng nắm của hai người, thần tình trong mắt cũng đồng dạng thê lương, giống như sự bất lực cùng bi thương của năm đó khi mất đi người chồng. Nàng thủ tiết đã hơn hai mươi năm, nuôi lớn đứa con, mà lúc này con nàng lại nói với nàng nó đã trưởng thành, nguyện ý tự mình gánh chịu tất cả, nó muốn rời khỏi nàng, cũng không muốn nghe lời nàng nữa….
Vô luận là người phụ nữ kiên cường đến cỡ nào, ở sâu trong nội tâm vẫn có những lúc yếu đuối, nước mắt vĩnh viễn đều chứa đầy trong tuyến lệ, chỉ còn chờ thơi gian để chảy ra mà thôi.
Nàng cúi đầu, Sở Mộ buông Chu Niệm ra đứng thẳng dậy đi đến ôm chặt lưng đã có chút còng xuống của mẹ, “Mẹ! Mẹ đừng đau lòng! Mẹ hãy nghe con nói, con không có làm sai chuyện gì cả, con chỉ là thích một người đàn ông mà thôi, con không có làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến người khác, cũng không có làm chuyện gì vi phạm lương tâm, con chỉ là thích một người đàn ông mà thôi, mẹ, xin mẹ tha thứ cho con, xin mẹ thông cảm cho con, con không thể đi xem mắt kết hôn với cô gái khác, như vậy chỉ hại người ta, con không để tâm người khác lời ra tiếng vào, không để tâm ánh mắt của người khác, nhưng là, con quan tâm mẹ, con quan tâm suy nghĩ của mẹ, quan tâm ánh mắt của mẹ, nếu mẹ muốn con đoạn tuyệt quan hệ cùng Chu Niệm, trong lòng con rất khổ sở, con căn bản không bỏ xuống được, giống như mẹ nhiều năm như vậy vẫn không bỏ xuống được cha của con, chính là, mẹ biết, con nhất định sẽ làm theo nguyện vọng của mẹ, nhưng, sau này con nhất định sẽ không mở tâm lại, mẹ, xin mẹ thông cảm cho con….”
Mẹ Sở vùi mặt vào trong lòng bàn tay không biết nên làm cái gì bây giờ, hóa ra tất cả các biện pháp đều không thể dùng trên chuyện này, chỉ có thể một mình mà chảy nước mắt.
“Hiện tại con đừng nói với mẹ những chuyện này, đừng nói với mẹ, mẹ có thể nhìn con và một người đàn ông ở bên nhau, nhưng mẹ không thể nhìn người khác ở phía sau chỉ trỏ nhàn thoại con mẹ, mẹ không thể nhìn cuộc sống sau này của con bị người khác kỳ thị, rõ ràng có thể lựa chọn một cuộc sống rất tốt, con gái tốt trên đời này có rất nhiều, con nói con a! Tại sao con lại cùng một người đàn ông ở bên nhau….” Mẹ Sở vừa quở trách vừa khóc, cuối cùng nghẹn ngào đến không nói nên lời.
“Mẹ, con gái tốt trên đời này có rất nhiều, thế nhưng con không thích ai cả, con chỉ thích cậu ta, không có cách nào sửa đổi, là con bất hiếu mẹ tha thứ cho con!” Sở Mộ cũng bật khóc ôm mẹ mình.
Chu Niệm phát hiện chính mình căn bản vô pháp xen vào giữa mẫu tử bọn họ, hắn đột nhiên cảm thấy rất bi thương, trong ngực kịch liệt đau. Hắn luôn luôn sống rất tốt, còn chưa rõ nỗi thống khổ của sự mất mát, nhưng lại hiểu được kỳ thực trong lòng Sở Mộ hẳn là đương nhiên xếp mẹ là một người vĩ đại, hắn cũng cảm giác được một trận khổ sở giống như bị vứt bỏ.
Thái độ sau đó của mẹ Sở đã không còn kịch liệt như ban đầu, nhưng cũng không có ý đồng ý cho hai người ở bên nhau, loại chuyện này vốn rất khó khăn để nghĩ thông suốt, nàng muốn con trai nàng hạnh phúc, nhưng căn bản không nghĩ đến anh muốn cùng một người đàn ông ở bên nhau là một chuyện hạn phúc.
Con mèo nhỏ đói bụng, đôi mắt màu ngọc lưu ly quạnh quẽ nhìn ba người khóc sướt mướt không hiểu họ đang làm cái gì, hoặc là cũng đồng dạng cảm nhận được bi thương, nàng đi đến bên chân Sở Mộ nhẹ nhàng mè nheo, làm cho chủ nhân của mình thoải mái.
Nước đang được đun trong nhà bếp, tiếng nước sôi trào ra ngoài đột nhiên vang vọng vào căn phòng an tĩnh chỉ có tiếng khóc nức nở, mẹ Sở nhìn hai người đang quỳ gối trên mặt đất trước mặt nàng, dùng tay lau nước mắt trên mặt, im lặng đứng dậy đi vào nhà bếp, ăn cơm sinh sống vĩnh viễn quan trọng hơn so với tất cả các hiện thực khác, nàng muốn đi nấu cơm trước…
Tiểu Đoàn chống mắt nhìn cái người xa lạ mới tới một chút, dạo bên chân nàng một vòng, rồi lại chạy đến mè nheo bên chân Sở Mộ, Sở Mộ căn bản không có tâm tư quan tâm nàng, Chu Niệm ngẩng đầu nhìn thầy, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt anh, thê ngạnh(3) kêu, “Thầy….”
Sở Mộ nhìn Chu Niệm, vươn tay xoa vài sợi tóc bên tai hắn, nói với hắn, “Buổi sáng cậu còn có cuộc thi, mau đứng lên đi! Đi rửa mặt thu dọn, đến nhà ăn trường học ăn, hảo hảo đi thi….”
“Thầy, em không đi!” Chu Niệm nhỏ giọng kiên định lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ bởi vì chuyện này, mà cậu không quan tâm việc của cậu sao?” Sở Mộ nhíu mày nói.
“Phải! Em không đi!” Chu Niệm quật cường nói.
Sở Mộ xem Chu Niệm cố chấp như thế, đôi mắt vừa mới ôm mẹ khóc đỏ bây giờ lại bắt đầu nổi tơ máu, cuối cùng cũng chỉ có thế bất đắc dĩ nói, “Lẽ nào cậu thực sự là một tiểu hài tử sao? Vì chuyện này mà không quan tâm tới những chuyện khác, cũng chỉ có cậu mới nói được điều này, vô cùng tùy hứng….”
“Thầy, em sợ em đi rồi thầy sẽ không muốn em nữa!” Chu Niệm đáng thương nhìn Sở Mộ.
“Cậu thật ngốc, tôi nào có thể đơn giản mà xoay người đi như vậy. Vô luận gặp phải chuyện gì, chuyện nên làm vẫn phải làm, cậu đừng tùy hứng nữa, rửa mặt mặc quần áo đi thi đi! Ngày hôm qua tôi đã đồng ý với cậu, tôi sẽ giữ lời!”
Sở Mộ hết lần này tới lần khác khuyến dụ(4), cuối cùng Chu Niệm mới đứng dậy thu dọn đồ đạc đi về căn nhà đối diện của mình rửa mặt rời khỏi.
Mùa đông, Sở Mộ ăn mặc rất mỏng manh quỳ trên mặt đất, mẹ Sở thương xót con trai của mình, cuối cùng vẫn kéo anh dậy, để anh ăn cơm, chậm rãi nói tất cả.
Mẹ Sở khôi phục lại thành một người phụ nữ bình tĩnh khôn khéo như lúc thường, Sở Mộ căn bản ăn không vô bất cứ cái gì, mẹ Sở muốn mượn Sở Mộ chìa khóa dự bị, bảo Sở Mộ đi làm việc của mình, còn bản thân đi bệnh viện đón em gái.
Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Tiểu Đoàn cuộn mình trên tấm thảm ở phòng khách ăn điểm tâm, ngoài cửa sổ hoa mai vàng đã nở rất đẹp, hương hoa thanh nhạt lượn lờ vào trong phòng….
Ở trong phòng, sự tranh chấp nỉ non vào buổi sáng dường như chỉ là một cơn ảo giác, mà gương mặt nặng nề cùng đau xót của ba người đã nói rõ, tất cả đều không thể quay về cuộc sống bình thản mà mỹ hảo trong quá khứ.
Tuy rằng bị Sở Mộ giáo huấn không nên đưa chuyện tình cảm vào công việc, phải thi tốt, thế nhưng Chu Niệm đâu có thể thu phóng như thường, lúc thi căn bản không làm được, sau lại hung hăn ép buộc chính mình mới miễn cưỡng ứng phó, làm xong bài liền chạy ra khỏi phòng thi.
Trở lại trong nhà trọ, phát hiện ngoài Tiểu Đoàn đang vui vẻ chơi đùa trong phòng, thầy và bác gái đều đã đi.
Chu Niệm ngồi trên chiếc sô pha lạnh lẽo một hồi, cầm điện thoại lên nhìn một lúc lâu, nhịn không được bèn gọi điện thoại cho Tần Uyển.
Lúc Tần Uyển nhận được điện thoại là đang ở trong phòng làm việc bàn việc với cấp dưới, nhìn thấy cuốc điện thoại là Chu Niệm gọi tới, liền ngừng công việc bắt máy.
“Niệm Niệm?” Tần Uyển ôn nhu kêu.
Chu Niệm nghe giọng nói của mẹ, trong nhất thời mũi bắt đầu chua xót, nghẹn ngào không nói nên lời.
Sự trầm mặc của Chu Niệm làm cho Tần Uyển cảm thấy kì quái, lại hỏi một tiếng, “Niệm Niệm?”
Qua một hồi lâu Chu Niệm mới điều chỉnh tốt thanh âm nói, “Mẹ….”
Tuy rằng Chu Niệm đã tận lực kiềm nén, nhưng trong thanh âm vẫn mang theo sự bất lực thê lương cùng rất nhỏ nghẹn ngào, Tần Uyển nghe thấy trái tim liền run một chút, bảo cấp cấp dưới đang ở trong phòng làm việc đi ra ngoài, lúc này mới hỏi, “Niệm Niệm, làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì sao?”
“Mẹ…Bây giờ con….” Chu Niệm muốn mở miệng với Tần Uyển, nhưng chuyện tới trước mắt lại có chút khiếp đảm, nếu như mẹ của mình cũng giống như mẹ của thầy, vậy thì hắn nên làm cái gì bây giờ?
“Làm sao vậy, ấp a ấp úng, nói đi! Xảy ra chuyện gì rồi?” Tần Uyển nghe thanh âm của Chu Niệm như vậy, kỳ thực đại khái đã biết xảy ra chuyện gì, đứng ở bên cửa sổ, nàng chau mày.
__
Chú giải
(1) Nhàn thoại : nói chuyện phiếm, tán gẫu.
(2) Dư trà tửu hậu : giờ rảnh rỗi.
(3) Thê ngạnh : thê = đau thương buồn bã, ngạnh = nghẹn ngào/nghẹn lời.
(4) Khuyến dụ : Khuyên bảo dụ dỗ.
Tác giả :
Nam Chi