Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám
Chương 16
Mùa xuân ấm áp cứ dần trôi qua. Người ta dần nhận ra không khí bắt đầu thay đổi. Ánh nắng ấm áp dần trở nên oi bức khó chịu. Xa xa xuất hiện những “ ngọn lửa đỏ” của những cánh phượng vĩ, ve bắt đầu xuất hiện rải rác. Không khí này làm cho người ta muốn đi đâu đó, đến những nơi mát mẻ để nghỉ ngơi.
Ở bệnh viện nọ, vào lúc thời tiết chuyển giao xuân hè này là thời điểm nhạy cảm. Thường thì các bác sĩ được đi đào tạo nghiệp vụ, còn một số thì ở lại. Nhưng chính vào thời điểm này các căn bệnh như sốt xuất huyết hay tay, chân, miệng hoành hành làm cho các y bác sỹ phải đẩy cao tinh thần, cố gắng chữa trị, đồng thời tuyên truyền để ngăn chặn bệnh.
Thanh Ngọc và Thanh Ngân cũng đang cố gắng cứu chữa hết sức cho bệnh nhân. Hôm nay có gần 10 ca nhập viện điều trị, có thêm vài bác sĩ tăng ca nhưng vẫn không thể nhanh chóng giúp đỡ cho bệnh nhân. Bây giờ đã qua giờ trưa nhưng họ vẫn chưa ngừng tay, họ còn chạy qua chỗ này chỗ nọ.
Ở ngoài hành lang có người đàn ông mặc bộ vest đen nhìn vào, trong mắt anh hiện lên 1 tia không đành lòng. Nhìn Thanh Ngọc khổ cực như vậy, Minh Diệp lại không giúp được gì, anh chỉ đứng nhìn mà đau lòng thay cô. Đứng nhìn 1 lát anh cũng bước đi nhanh một chút. Hôm nay sáng anh chưa vào thăm ba nên anh ghé qua, đi thẳng lên tầng 10.
Sau khi anh đi lên tầng 1 lát, Thanh Ngọc cũng nghỉ ngơi. Cô có điện thoại gọi tới, cô vui mừng nhận điện thoại:
- Alo! Mẹ à!
- Ừm! Tiểu Ngọc hả? – đầu dây bên kia là tiếng nói của mẹ cô dịu dàng vang lên.
- Mẹ khỏe không ạ! Dạo này con bận quá, không về thăm mẹ được!
- Mẹ khỏe, cậu mợ con cũng khỏe! Con có chăm sóc bản thân tốt không?
- Hi mẹ! Con vẫn tốt mà! Không tin mẹ cứ gọi cho Ngân là biết ngay mà!
- Ừm mẹ tin con gái mẹ! Đừng cố làm việc mà phải lo cho sức khỏe nghe không?
- Mẹ! Con là bác sĩ mà! Con không chăm sóc được cho mình thì làm sao chăm sóc được cho người khác ạ! Hi
- Vâng! Tôi biết cô giỏi! Vậy mà lúc nào cũng về kêu mệt với mẹ!
- Mẹ nha! Con chỉ muốn mẹ thương con thôi mà!
- Ừm cô sao cũng nói được!
- Mẹ gọi cho con có gì không ạ? Hay là nhớ con? – cô lém lỉnh hỏi
- Cả 2 luôn!
- A vậy mẹ nói đi ạ!
- Chuyện là mợ con nói với mẹ. Năm nay con cũng 27t rồi mà chưa thấy con quen với ai hết! Hôm trước mợ liên hoan công ty mợ con làm, biết được 1 đồng nghiệp nọ có con trai đang làm việc tại thành phố con làm việc đấy! Nên mợ muốn làm mai cho con, mợ nói mẹ hỏi khi nào con rảnh thì gặp người ta đi!
- Vậy ạ! Nhưng con…
- Con định nói con rất bận hoặc là chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình phải không? – Giản mẹ ngắt lời Thanh Ngọc.
- Vâng ạ! – cô nhỏ nhẹ trả lời.
- Mơ đã cho số điện thoại của con rồi! Nếu cậu ta có liên lạc thì con nhớ đi gặp, đừng phụ ý tốt của mợ. Nghe nói cậu ta làm kỹ sư ở thành phố, mợ nói nhìn cậu taa cũng rất được. Con không được từ chối. Nếu con không thích thì có thể không gặp lại, không được không đi. – Giản mẹ nghiêm túc nói.
- Dạ vậy con biết rồi ạ! Con sẽ gặp!
- Ừm vậy được rồi! Mẹ sẽ nói lại với mợ một tiếng!
- Vâng ạ!
- Con nhớ chăm sóc mình cho tốt đấy!
- Vâng con biết rồi ạ! Con sẽ không để mẹ và cậu mợ lo ạ!
- Ừm vậy con làm việc tiếp đi!
- Dạ con chào mẹ!
Cô chào mẹ xong rồi cúp máy thở dài. Định đứng lên thì có 1 số lạ gọi đến. Cô bắt máy:
- Alo! Xin chào!
- Chào Giản tiểu thư! Tôi là Nguyễn Thanh Nguyên! Mợ cô cho tôi số điện thoại của cô, nói là làm mối! Tôi muốn hỏi cô có thời gian không? Chúng ta gặp mặt một chút để không phụ ý tốt của mọi người!
- A! Vậy khi nào anh rảnh ạ!
- Cô cũng biết tôi là kỹ sư phải không? Tôi thì lúc nào cũng được, tùy cô thôi!
- Vậy tối nay đi! Địa điểm thì anh chọn!
- Vậy chúng ta hẹn ở nhà hàng C đi! Cô biết chỗ đó chứ!
- Tôi biết! Vậy 8h tối!
- Được! Chào cô!
- Chào anh!
Vừa cúp điện thoại, Thanh Ngân vỗ vai cô, cười cười hỏi:
- Ai gọi vậy?
- Mẹ tớ với lại người mợ tớ làm mối! – Thanh Ngọc thở dài.
- Úi làm mối? - Thanh Ngân giật mình.
- Ừ! – Thanh Ngọc gật đầu.
- Vậy là cậu sắp bước lên xe hoa rồi!
- Cậu nói vớ vẩn gì thế? Mới chỉ là hẹn gặp thôi! Chưa biết tới đâu!
- Chính là các bậc phụ huynh đã sốt sắng rồi! Chắc chắn họ sẽ bắt cậu lấy được chồng mới dừng tay!
- Vậy..cậu cũng bị giục rồi! – Thanh Ngọc quay sang hỏi.
- Ừ! Ba mẹ tớ cũng giục rồi! – Thanh Ngân ỉu xìu nói.
- Cậu tính sao?
- Tớ đi gặp chứ sao?
- Cậu…thích ai chưa? – Thanh Ngọc hỏi.
- Tớ…a..tớ chưa! Làm gì có ai mà thích! – Thanh Ngân giật mình chối.
- Tớ nghi lắm! Hôm trước cậu tan ca sớm nhưng về rất khuya! Đừng tưởng rón rén mà tớ không biết! Khai mau, nếu không tớ giận! – Thanh Ngọc hù dọa.
- Aizz thật ra hắn nói thích tớ! Còn tớ thì cậu biết đấy! Chẳng biết làm sao hết!
- Hắn là ai? – Thanh Ngọc tò mò.
- Khi nào có dịp tớ giới thiệu cho cậu!
- Ừ nhớ đấy! – cô gật đầu.
- Nhưng còn chuyện gặp mặt của cậu thì sao? – Thanh Ngân hỏi.
- Tớ đi gặp thôi! Cũng nên tìm hiểu 1 chút! – cô không biểu hiện gì mà nói.
- Ừ vậy tối nay tớ không cần nấu cơm cho cậu rồi!
- Ừ tớ sẽ ăn cơm ở ngoài! Cậu tự lo đi – Thanh Ngọc gật đầu.
- Thôi! Tớ làm tiếp đây! Tối về nói chuyện sau nhé.
- Ừ! Cậu đi đi, bye!
Sau khi Thanh Ngân đi, cô ngẩn người.
Điều duy nhất cô nghĩ đến bây giờ là Trần Minh Diệp. Cũng đã lâu 2 người không trực tiếp gặp mặt. Tuy có liên lạc nhưng cũng không lâu vì lúc cô bận, lúc thì anh đi công tác nên cô cũng không liên lạc. Chỉ là thỉnh thoảng thấy anh đến bệnh viện, chỉ là không biết nói gì nên cũng không gọi anh. Nghĩ ngợi vẩn vơ, nghe tiếng đồng nghiệp gọi, cô cũng giật mình rồi tiếp tục làm.
Ở bệnh viện nọ, vào lúc thời tiết chuyển giao xuân hè này là thời điểm nhạy cảm. Thường thì các bác sĩ được đi đào tạo nghiệp vụ, còn một số thì ở lại. Nhưng chính vào thời điểm này các căn bệnh như sốt xuất huyết hay tay, chân, miệng hoành hành làm cho các y bác sỹ phải đẩy cao tinh thần, cố gắng chữa trị, đồng thời tuyên truyền để ngăn chặn bệnh.
Thanh Ngọc và Thanh Ngân cũng đang cố gắng cứu chữa hết sức cho bệnh nhân. Hôm nay có gần 10 ca nhập viện điều trị, có thêm vài bác sĩ tăng ca nhưng vẫn không thể nhanh chóng giúp đỡ cho bệnh nhân. Bây giờ đã qua giờ trưa nhưng họ vẫn chưa ngừng tay, họ còn chạy qua chỗ này chỗ nọ.
Ở ngoài hành lang có người đàn ông mặc bộ vest đen nhìn vào, trong mắt anh hiện lên 1 tia không đành lòng. Nhìn Thanh Ngọc khổ cực như vậy, Minh Diệp lại không giúp được gì, anh chỉ đứng nhìn mà đau lòng thay cô. Đứng nhìn 1 lát anh cũng bước đi nhanh một chút. Hôm nay sáng anh chưa vào thăm ba nên anh ghé qua, đi thẳng lên tầng 10.
Sau khi anh đi lên tầng 1 lát, Thanh Ngọc cũng nghỉ ngơi. Cô có điện thoại gọi tới, cô vui mừng nhận điện thoại:
- Alo! Mẹ à!
- Ừm! Tiểu Ngọc hả? – đầu dây bên kia là tiếng nói của mẹ cô dịu dàng vang lên.
- Mẹ khỏe không ạ! Dạo này con bận quá, không về thăm mẹ được!
- Mẹ khỏe, cậu mợ con cũng khỏe! Con có chăm sóc bản thân tốt không?
- Hi mẹ! Con vẫn tốt mà! Không tin mẹ cứ gọi cho Ngân là biết ngay mà!
- Ừm mẹ tin con gái mẹ! Đừng cố làm việc mà phải lo cho sức khỏe nghe không?
- Mẹ! Con là bác sĩ mà! Con không chăm sóc được cho mình thì làm sao chăm sóc được cho người khác ạ! Hi
- Vâng! Tôi biết cô giỏi! Vậy mà lúc nào cũng về kêu mệt với mẹ!
- Mẹ nha! Con chỉ muốn mẹ thương con thôi mà!
- Ừm cô sao cũng nói được!
- Mẹ gọi cho con có gì không ạ? Hay là nhớ con? – cô lém lỉnh hỏi
- Cả 2 luôn!
- A vậy mẹ nói đi ạ!
- Chuyện là mợ con nói với mẹ. Năm nay con cũng 27t rồi mà chưa thấy con quen với ai hết! Hôm trước mợ liên hoan công ty mợ con làm, biết được 1 đồng nghiệp nọ có con trai đang làm việc tại thành phố con làm việc đấy! Nên mợ muốn làm mai cho con, mợ nói mẹ hỏi khi nào con rảnh thì gặp người ta đi!
- Vậy ạ! Nhưng con…
- Con định nói con rất bận hoặc là chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình phải không? – Giản mẹ ngắt lời Thanh Ngọc.
- Vâng ạ! – cô nhỏ nhẹ trả lời.
- Mơ đã cho số điện thoại của con rồi! Nếu cậu ta có liên lạc thì con nhớ đi gặp, đừng phụ ý tốt của mợ. Nghe nói cậu ta làm kỹ sư ở thành phố, mợ nói nhìn cậu taa cũng rất được. Con không được từ chối. Nếu con không thích thì có thể không gặp lại, không được không đi. – Giản mẹ nghiêm túc nói.
- Dạ vậy con biết rồi ạ! Con sẽ gặp!
- Ừm vậy được rồi! Mẹ sẽ nói lại với mợ một tiếng!
- Vâng ạ!
- Con nhớ chăm sóc mình cho tốt đấy!
- Vâng con biết rồi ạ! Con sẽ không để mẹ và cậu mợ lo ạ!
- Ừm vậy con làm việc tiếp đi!
- Dạ con chào mẹ!
Cô chào mẹ xong rồi cúp máy thở dài. Định đứng lên thì có 1 số lạ gọi đến. Cô bắt máy:
- Alo! Xin chào!
- Chào Giản tiểu thư! Tôi là Nguyễn Thanh Nguyên! Mợ cô cho tôi số điện thoại của cô, nói là làm mối! Tôi muốn hỏi cô có thời gian không? Chúng ta gặp mặt một chút để không phụ ý tốt của mọi người!
- A! Vậy khi nào anh rảnh ạ!
- Cô cũng biết tôi là kỹ sư phải không? Tôi thì lúc nào cũng được, tùy cô thôi!
- Vậy tối nay đi! Địa điểm thì anh chọn!
- Vậy chúng ta hẹn ở nhà hàng C đi! Cô biết chỗ đó chứ!
- Tôi biết! Vậy 8h tối!
- Được! Chào cô!
- Chào anh!
Vừa cúp điện thoại, Thanh Ngân vỗ vai cô, cười cười hỏi:
- Ai gọi vậy?
- Mẹ tớ với lại người mợ tớ làm mối! – Thanh Ngọc thở dài.
- Úi làm mối? - Thanh Ngân giật mình.
- Ừ! – Thanh Ngọc gật đầu.
- Vậy là cậu sắp bước lên xe hoa rồi!
- Cậu nói vớ vẩn gì thế? Mới chỉ là hẹn gặp thôi! Chưa biết tới đâu!
- Chính là các bậc phụ huynh đã sốt sắng rồi! Chắc chắn họ sẽ bắt cậu lấy được chồng mới dừng tay!
- Vậy..cậu cũng bị giục rồi! – Thanh Ngọc quay sang hỏi.
- Ừ! Ba mẹ tớ cũng giục rồi! – Thanh Ngân ỉu xìu nói.
- Cậu tính sao?
- Tớ đi gặp chứ sao?
- Cậu…thích ai chưa? – Thanh Ngọc hỏi.
- Tớ…a..tớ chưa! Làm gì có ai mà thích! – Thanh Ngân giật mình chối.
- Tớ nghi lắm! Hôm trước cậu tan ca sớm nhưng về rất khuya! Đừng tưởng rón rén mà tớ không biết! Khai mau, nếu không tớ giận! – Thanh Ngọc hù dọa.
- Aizz thật ra hắn nói thích tớ! Còn tớ thì cậu biết đấy! Chẳng biết làm sao hết!
- Hắn là ai? – Thanh Ngọc tò mò.
- Khi nào có dịp tớ giới thiệu cho cậu!
- Ừ nhớ đấy! – cô gật đầu.
- Nhưng còn chuyện gặp mặt của cậu thì sao? – Thanh Ngân hỏi.
- Tớ đi gặp thôi! Cũng nên tìm hiểu 1 chút! – cô không biểu hiện gì mà nói.
- Ừ vậy tối nay tớ không cần nấu cơm cho cậu rồi!
- Ừ tớ sẽ ăn cơm ở ngoài! Cậu tự lo đi – Thanh Ngọc gật đầu.
- Thôi! Tớ làm tiếp đây! Tối về nói chuyện sau nhé.
- Ừ! Cậu đi đi, bye!
Sau khi Thanh Ngân đi, cô ngẩn người.
Điều duy nhất cô nghĩ đến bây giờ là Trần Minh Diệp. Cũng đã lâu 2 người không trực tiếp gặp mặt. Tuy có liên lạc nhưng cũng không lâu vì lúc cô bận, lúc thì anh đi công tác nên cô cũng không liên lạc. Chỉ là thỉnh thoảng thấy anh đến bệnh viện, chỉ là không biết nói gì nên cũng không gọi anh. Nghĩ ngợi vẩn vơ, nghe tiếng đồng nghiệp gọi, cô cũng giật mình rồi tiếp tục làm.
Tác giả :
Siro