Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám
Chương 10
Hai người nam thanh nữ tú tiến vào cổng chung cư.
Chẳng là khu này cũng dành cho người công nhân viên lương tầm trung ở nên cũng có khá nhiều căn hộ đã có người.
Hơn nữa trời trăng gió mát thế này, cũng còn nhiều người chưa ngủ. Ánh mắt của họ cứ nhìn vào cặp tình nhân kia! Ai mà chẳng thấy ánh mắt của cô gái thẹn thùng hạnh phúc, mà chàng trai cũng dành cho cô gái sự yêu thương vô hạn.
Ấy thế mà chỉ có họ là không nhận ra được tình cảm của nhau, cứ như vậy mà tham lam gìn giữ chút thời gian ở bên nhau như vậy!
Họ tiến vào trong, cô gái bấm thang máy,2 người đứng nói chuyện, cũng chẳng có ai quan tâm chuyện gì, lo chuyện của mình tiếp.
Được anh tiễn tới cửa thang máy, Thanh Ngọc muốn mời anh lên nhà uống nước nhưng là con gái hay thẹn thùng, nên đành im lặng, cúi đầu nói:
- Cảm ơn anh!
- Không có gì đâu! Nhưng mà tôi thấy hơi khát, có thể mời tôi 1 ly nước được không? – Anh bỗng nhiên đánh bạo hỏi dò.
- Vậy…mời anh! – Mừng rỡ buột miệng nói xong, Thanh Ngọc như muốn cắn lưỡi mình. “Cô không có tự chủ sao? Đồng ý liền như vậy! Anh có nghĩ cô là người phụ nữ dễ dãi không?”
- Cảm ơn cô!
Bước vào cầu thang, lên tầng 2 đi một đoạn ngắn tới phòng 2/5 cô mở cửa mời anh bước vào.
Căn phòng được gọi là nhà này tuy không rộng bằng phòng ngủ của anh, nhưng trang trí rất ấm cúng, cho thấy sự chăm chút từng tí một của chủ nhân, anh càng thêm yêu thương cô gái này!
Ngồi xuống ghế sofa, anh nhìn thấy 1 số bức ảnh của cô với 1 người phụ nữ trung niên, có lẽ là mẹ cô; lại thấy 1 tấm cô chụp với 1 người đàn ông và đàn bà cũng lớn tuổi, có lẽ đó là cậu cô! Có mấy tấm chụp với Thanh Ngân! Nhìn vào trong 1 xíu anh thấy hình ảnh cô hồi nhỏ! Thật đã xinh vậy rồi!
Nhưng bỗng nhiên ánh mắt anh dừng lại 1 nơi, bỗng nhiên sự vui vẻ biến mất, con ngươi của anh tối lại.
Cầm bức ảnh kia lên, anh giận dữ! Đây là người đàn ông nào vậy? Xuất hiện trong 5, 6 tấm hình, lại có những cử chỉ thân mật ôm vai bá cổ với cô, hơn nữa cũng có vài tấm có 1 cậu bé hôn lên má cô!
Chết tiệt đây là ai? Ám vệ làm việc kiểu gì vậy? Sao không thấy nói quanh cô xuất hiện người đàn ông nào?
Mải mê ném thùng dấm chua nồng nặc trong không khí, anh không nhận ra cô gái nhỏ đã bưng 2 ly nước bước ra. Cô nói:
- Mời anh uống nước!
- …… - Anh trầm tư suy nghĩ, quay mặt trầm lạnh không nặng không nhẹ hỏi – Đây là ai?
- A ! đây là anh bạn hàng xóm sống với tôi từ nhỏ! Chúng tôi học chung cấp 3. Sau này tôi đi du học, gia đình cậu ấy cũng chuyển qua Pháp sống với cha cậu ấy. Cậu ấy tên LÂm Bình Anh! Đây là tấm chúng tôi chụp năm cấp 3. – cô giải thích 1 tràng với anh, sợ anh hiểu lầm cô là người tùy tiện.
Chính bản thân cô cũng không hiểu nổi ngày thường cô rất cẩn thận, làm việc không bao giờ sai sót, ấy vậy mà chỉ trong 1 buổi tối, cô đã nói và làm những hành động sai lầm cơ bản như vậy. Thật không thể hiểu nổi!
- Đây cũng là cái người tên Lâm Bình Anh đó? – thấy cô giải thích anh cũng bớt căng thẳng nhưng vẫn ghen tỵ với tên này, tay đưa tấm ảnh bé trai hôn bé gái.
- Vâng! Là cậu ấy!
- Hừ! – Anh thở hắt.
Đặt mạnh tấm ảnh lên bàn như hận không thể đem xé nó đi cho đỡ ngứa mắt. Anh bước lại bàn, ngồi xuống sofa cứng trông hơi cũ kia, làm 1 ly hết sạch ly nước .” Hừ 1 ly không đủ hạ hỏa” anh nghĩ vậy!
– Cảm ơn cô!
Dù sao người ta cũng mời anh uống nước, không thể để mất hình tượng của mình trước mặt cô được. Anh cố gắng tự nhủ mình nhẫn nhịn, nhìn quanh căn phòng khách! Mắt anh lơ đãng thấy cái khăn mùi xoa, trong đầu lóe ra 1 lí do thích hợp.
- Cái khăn đó là do chị tôi mua cho! – anh nói rồi chỉ vào cái khăn mùi xoa màu vàng sọc đen kia
- A! Vậy sao? Thế thì tôi sẽ giặt, gửi trả lại anh – Cô giật mình nói.
- Vậy cô đưa điện thoại đây! – anh như bá đạo ra lệnh theo thói quen, giật mình nhìn cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn anh, liền hạ giọng – Tôi sẽ cho cô số điện thoại. Khi nào giặt xong khăn thì liên lạc rồi trả lại cho tôi! Được chứ?
Cô im lặng không đáp, chỉ gật đầu liên tục! Tay đưa điện thoại của mình cho anh mà không để ý con người đối diện nở 1 nụ cười giảo hoạt!
- Vậy tôi về! Cũng khuya rồi! – Sau khi thành công lấy được lý do cho lần gặp mặt tới, anh không nhanh không chậm đứng lên.
- Chào anh! Cảm ơn anh
- Không có gì! Cô ngủ sớm đi không cần tiễn!
- Chào anh!
Sau khi anh bước ra cánh cửa, cô cố gắng nhịn mọi cảm xúc nở nụ cười tạm biệt rồi đóng cửa lại. Ngơ ngác nhìn vào phòng! Anh chỉ mới vừa bước ra thôi! Trong không khí vẫn còn mùi thơm của anh.
Ngoài kia có người đàn ông mỉm cười vui vẻ! Anh nhìn điện thoại trên tay, lưu vào điện thoại đen kia một số điện thoại với cái tên : Mèo con!
Haiz~ Ai mà thấy được chắc cứ tưởng mặt trời mọc hướng Tây mất! Lạnh lùng như anh mà cũng có lúc cuồng si như thế này sao?
Chính bản thân anh cũng tự giễu mình. Có lẽ trời phái cô thiên sứ này xuống thu phục ác ma như anh đây mà! Không sao! Anh tình nguyện chịu để cô thu phục!
Anh mỉm cười đầy mê hoặc, nhắn 1 dòng tin nhắn rồi bước ra khỏi thang máy.
Cô đang thẫn thờ thì điện thoại reo lên báo có tin nhắn. Một số điện thoại nhắn đến: “ Chúc ngủ ngon” làm cô giật mình không hiểu ai!
Một lúc sau cô nhìn mãi mới biết thì ra đây là số anh mới vừa gọi cho mình! Mỉm cười gửi cho anh 1 kí tự cười thật tươi: “ Chúc anh ngủ ngon ” rồi đi vào phòng ngủ!
Cô nghĩ mãi không biết phải lưu tên anh là gì! Bỗng nhiên điện thoại rung lên, cô lại nhận được 1 kí tự hình đầu heo đang ngáy khò khò! Ý tưởng lóe lên cô lưu anh với cái tên : Đầu heo!
Cô không trả lời anh nữa, thay bộ đồ ngủ, bước lên giường cầm sách Y lí tiếp tục đọc. Một lát cô nghe tiếng mở cửa phòng bên cạnh, biết Ngân về rồi nên cũng an tâm, cô ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô mơ thấy mình đang lạc vào 1 xứ sở đầy sương mù huyền ảo. Cứ bước tới phía trước chỉ là cây cối, hồ sen! Cô ngồi bên gốc cây, ngủ thiếp đi! Bỗng nhiên cô thấy có 1 chàng hoàng tử cưỡi bạch mã, mỉm cười đưa bàn tay về phía cô, như muốn đưa cô đi ra khỏi nơi đó! Cô mỉm cười nhẹ trong giấc ngủ say chỉ như 1 hiện tượng bình thường!
Bên này sau khi bước vào phòng ngủ, Trần Minh Diệp cũng hạnh phúc lấp đầy trái tim, ngủ thiếp đi. Trong mơ anh cũng mơ thấy mình cưỡi 1 con ngựa trắng đi lang thang vô định, bỗng nhiên thấy 1 cô công chúa đang ngủ bên gốc cây lớn! Nhẹ nhàng đưa bàn tay ra phía công chúa và được cô đáp lại! Anh cũng mỉm cười hạnh phúc!
Đó chính là thời khắc Thần Cupid đã bắn ra mũi tên có hình trái tim màu đỏ ở phía đuôi mũi tên về phía! Nguyệt lão cũng đã tháo trên tay họ sợi dây chỉ màu tím, thay vào đó là sợi chỉ đỏ rực như chứng minh tình yêu của họ!
Chẳng là khu này cũng dành cho người công nhân viên lương tầm trung ở nên cũng có khá nhiều căn hộ đã có người.
Hơn nữa trời trăng gió mát thế này, cũng còn nhiều người chưa ngủ. Ánh mắt của họ cứ nhìn vào cặp tình nhân kia! Ai mà chẳng thấy ánh mắt của cô gái thẹn thùng hạnh phúc, mà chàng trai cũng dành cho cô gái sự yêu thương vô hạn.
Ấy thế mà chỉ có họ là không nhận ra được tình cảm của nhau, cứ như vậy mà tham lam gìn giữ chút thời gian ở bên nhau như vậy!
Họ tiến vào trong, cô gái bấm thang máy,2 người đứng nói chuyện, cũng chẳng có ai quan tâm chuyện gì, lo chuyện của mình tiếp.
Được anh tiễn tới cửa thang máy, Thanh Ngọc muốn mời anh lên nhà uống nước nhưng là con gái hay thẹn thùng, nên đành im lặng, cúi đầu nói:
- Cảm ơn anh!
- Không có gì đâu! Nhưng mà tôi thấy hơi khát, có thể mời tôi 1 ly nước được không? – Anh bỗng nhiên đánh bạo hỏi dò.
- Vậy…mời anh! – Mừng rỡ buột miệng nói xong, Thanh Ngọc như muốn cắn lưỡi mình. “Cô không có tự chủ sao? Đồng ý liền như vậy! Anh có nghĩ cô là người phụ nữ dễ dãi không?”
- Cảm ơn cô!
Bước vào cầu thang, lên tầng 2 đi một đoạn ngắn tới phòng 2/5 cô mở cửa mời anh bước vào.
Căn phòng được gọi là nhà này tuy không rộng bằng phòng ngủ của anh, nhưng trang trí rất ấm cúng, cho thấy sự chăm chút từng tí một của chủ nhân, anh càng thêm yêu thương cô gái này!
Ngồi xuống ghế sofa, anh nhìn thấy 1 số bức ảnh của cô với 1 người phụ nữ trung niên, có lẽ là mẹ cô; lại thấy 1 tấm cô chụp với 1 người đàn ông và đàn bà cũng lớn tuổi, có lẽ đó là cậu cô! Có mấy tấm chụp với Thanh Ngân! Nhìn vào trong 1 xíu anh thấy hình ảnh cô hồi nhỏ! Thật đã xinh vậy rồi!
Nhưng bỗng nhiên ánh mắt anh dừng lại 1 nơi, bỗng nhiên sự vui vẻ biến mất, con ngươi của anh tối lại.
Cầm bức ảnh kia lên, anh giận dữ! Đây là người đàn ông nào vậy? Xuất hiện trong 5, 6 tấm hình, lại có những cử chỉ thân mật ôm vai bá cổ với cô, hơn nữa cũng có vài tấm có 1 cậu bé hôn lên má cô!
Chết tiệt đây là ai? Ám vệ làm việc kiểu gì vậy? Sao không thấy nói quanh cô xuất hiện người đàn ông nào?
Mải mê ném thùng dấm chua nồng nặc trong không khí, anh không nhận ra cô gái nhỏ đã bưng 2 ly nước bước ra. Cô nói:
- Mời anh uống nước!
- …… - Anh trầm tư suy nghĩ, quay mặt trầm lạnh không nặng không nhẹ hỏi – Đây là ai?
- A ! đây là anh bạn hàng xóm sống với tôi từ nhỏ! Chúng tôi học chung cấp 3. Sau này tôi đi du học, gia đình cậu ấy cũng chuyển qua Pháp sống với cha cậu ấy. Cậu ấy tên LÂm Bình Anh! Đây là tấm chúng tôi chụp năm cấp 3. – cô giải thích 1 tràng với anh, sợ anh hiểu lầm cô là người tùy tiện.
Chính bản thân cô cũng không hiểu nổi ngày thường cô rất cẩn thận, làm việc không bao giờ sai sót, ấy vậy mà chỉ trong 1 buổi tối, cô đã nói và làm những hành động sai lầm cơ bản như vậy. Thật không thể hiểu nổi!
- Đây cũng là cái người tên Lâm Bình Anh đó? – thấy cô giải thích anh cũng bớt căng thẳng nhưng vẫn ghen tỵ với tên này, tay đưa tấm ảnh bé trai hôn bé gái.
- Vâng! Là cậu ấy!
- Hừ! – Anh thở hắt.
Đặt mạnh tấm ảnh lên bàn như hận không thể đem xé nó đi cho đỡ ngứa mắt. Anh bước lại bàn, ngồi xuống sofa cứng trông hơi cũ kia, làm 1 ly hết sạch ly nước .” Hừ 1 ly không đủ hạ hỏa” anh nghĩ vậy!
– Cảm ơn cô!
Dù sao người ta cũng mời anh uống nước, không thể để mất hình tượng của mình trước mặt cô được. Anh cố gắng tự nhủ mình nhẫn nhịn, nhìn quanh căn phòng khách! Mắt anh lơ đãng thấy cái khăn mùi xoa, trong đầu lóe ra 1 lí do thích hợp.
- Cái khăn đó là do chị tôi mua cho! – anh nói rồi chỉ vào cái khăn mùi xoa màu vàng sọc đen kia
- A! Vậy sao? Thế thì tôi sẽ giặt, gửi trả lại anh – Cô giật mình nói.
- Vậy cô đưa điện thoại đây! – anh như bá đạo ra lệnh theo thói quen, giật mình nhìn cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn anh, liền hạ giọng – Tôi sẽ cho cô số điện thoại. Khi nào giặt xong khăn thì liên lạc rồi trả lại cho tôi! Được chứ?
Cô im lặng không đáp, chỉ gật đầu liên tục! Tay đưa điện thoại của mình cho anh mà không để ý con người đối diện nở 1 nụ cười giảo hoạt!
- Vậy tôi về! Cũng khuya rồi! – Sau khi thành công lấy được lý do cho lần gặp mặt tới, anh không nhanh không chậm đứng lên.
- Chào anh! Cảm ơn anh
- Không có gì! Cô ngủ sớm đi không cần tiễn!
- Chào anh!
Sau khi anh bước ra cánh cửa, cô cố gắng nhịn mọi cảm xúc nở nụ cười tạm biệt rồi đóng cửa lại. Ngơ ngác nhìn vào phòng! Anh chỉ mới vừa bước ra thôi! Trong không khí vẫn còn mùi thơm của anh.
Ngoài kia có người đàn ông mỉm cười vui vẻ! Anh nhìn điện thoại trên tay, lưu vào điện thoại đen kia một số điện thoại với cái tên : Mèo con!
Haiz~ Ai mà thấy được chắc cứ tưởng mặt trời mọc hướng Tây mất! Lạnh lùng như anh mà cũng có lúc cuồng si như thế này sao?
Chính bản thân anh cũng tự giễu mình. Có lẽ trời phái cô thiên sứ này xuống thu phục ác ma như anh đây mà! Không sao! Anh tình nguyện chịu để cô thu phục!
Anh mỉm cười đầy mê hoặc, nhắn 1 dòng tin nhắn rồi bước ra khỏi thang máy.
Cô đang thẫn thờ thì điện thoại reo lên báo có tin nhắn. Một số điện thoại nhắn đến: “ Chúc ngủ ngon” làm cô giật mình không hiểu ai!
Một lúc sau cô nhìn mãi mới biết thì ra đây là số anh mới vừa gọi cho mình! Mỉm cười gửi cho anh 1 kí tự cười thật tươi: “ Chúc anh ngủ ngon ” rồi đi vào phòng ngủ!
Cô nghĩ mãi không biết phải lưu tên anh là gì! Bỗng nhiên điện thoại rung lên, cô lại nhận được 1 kí tự hình đầu heo đang ngáy khò khò! Ý tưởng lóe lên cô lưu anh với cái tên : Đầu heo!
Cô không trả lời anh nữa, thay bộ đồ ngủ, bước lên giường cầm sách Y lí tiếp tục đọc. Một lát cô nghe tiếng mở cửa phòng bên cạnh, biết Ngân về rồi nên cũng an tâm, cô ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô mơ thấy mình đang lạc vào 1 xứ sở đầy sương mù huyền ảo. Cứ bước tới phía trước chỉ là cây cối, hồ sen! Cô ngồi bên gốc cây, ngủ thiếp đi! Bỗng nhiên cô thấy có 1 chàng hoàng tử cưỡi bạch mã, mỉm cười đưa bàn tay về phía cô, như muốn đưa cô đi ra khỏi nơi đó! Cô mỉm cười nhẹ trong giấc ngủ say chỉ như 1 hiện tượng bình thường!
Bên này sau khi bước vào phòng ngủ, Trần Minh Diệp cũng hạnh phúc lấp đầy trái tim, ngủ thiếp đi. Trong mơ anh cũng mơ thấy mình cưỡi 1 con ngựa trắng đi lang thang vô định, bỗng nhiên thấy 1 cô công chúa đang ngủ bên gốc cây lớn! Nhẹ nhàng đưa bàn tay ra phía công chúa và được cô đáp lại! Anh cũng mỉm cười hạnh phúc!
Đó chính là thời khắc Thần Cupid đã bắn ra mũi tên có hình trái tim màu đỏ ở phía đuôi mũi tên về phía! Nguyệt lão cũng đã tháo trên tay họ sợi dây chỉ màu tím, thay vào đó là sợi chỉ đỏ rực như chứng minh tình yêu của họ!
Tác giả :
Siro