Niệm Bồ Công Anh
Chương 19: Long thai
Ngày tháng thấm thoát trôi, vợ chồng son ân ái nổi tiếng trên thảo nguyên ai cũng biết Huyền Minh Vương yêu chiều Vương Phi thế nào. Nâng như trứng hứng như hoa, cầm trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan. Trên dưới Minh Cung đều ngầm hiểu một chuyện chính là trong cung vương phi mới là thứ nhất. Vương chỉ là người đứng ra trả bạc hàng tháng cho hạ nhân mà thôi.
“Vương phi cả ngày dạo chơi bên ngoài chắc sẽ mệt mỏi, ngươi nói đầu bếp thêm một quả trứng trần vào cháo cho vương phi” Cúc phân phó Nguyệt Nô đi lấy đồ ăn, còn mình thì bước vào phòng chuẩn bị giúp tiểu vương phi chải đầu rửa mặt. Hôm nay Vương mang theo vương phi đi cưỡi ngựa cả một ngày, khiến làn da trắng nõn của vương phi đỏ ửng lên có vẻ là do cháy nắng. Vương thực là không biết tốt xấu, vương phi nhỏ như thế da mỏng thịt mềm lại để cho vương phi cưỡi ngựa cơ chứ.
“Vậy còn vương thì sao ạ” Nguyện Nô hỏi, vì nghĩ hình như Cúc đã quên gì đó.
“Vương sao? cứu dặn là vương hôm nay muốn ăn thanh đạm bữa khuya chỉ cần cháo trắng là được” Cúc hừ một tiếng quyết định cho vương ăn ít đồ bổ lại để khỏi dư thừa tình lực mà mang Tiểu vương phi đi hồ nháo.
“Nhưng……”
“Đừng nhưng nhị gì hết mau đi.”
“Vâng” Nguyệt Nô cúi đầu cắn môi rất nhanh giấu đi một tia không cam lòng trong mắt. Vì sao chứ, nàng là nha hoàn hồi môn của tiểu thư đáng lẽ ra phải là nha hoàn nhất đẳng hầu hạ bên người vương phi. Mà nay vẫn chỉ là một nha hoàn nhị đẳng bị người ta sai xử. Bốn người Mai Lan Cúc Trúc luôn ngày đêm túc trực bên cạnh tiểu thư ngay cả một cơ hội chen chân vào trong tẩm thất của vương phi cũng không có. Nguyệt Nô thực sự không cam lòng, nhưng ở Huyền Minh Cung thân cô thế cô ngay cả tiểu thư là chỗ dựa duy nhất cũng không hỏi han đến, làm sao nàng có cơ hội chuyển mình?
…………………………
Sau khi rửa mặt xong, được Trúc bôi thuốc mỡ Băng Ni thấy dễ chịu hơn bắt đầu ăn bữa khuya.
“Ngự ca ca con chưa trở về sao?” múc một muỗng cháo thơm mùi trứng Băng Nhi thấy ngấy ngấy liền bỏ xuống thuận miệng hỏi.
“Vương còn đang nghị sự ở thư phòng, Vương dặn vương phi cứ nghỉ ngơi trước” Cúc nhẹ nhàng nhíu mày vì thấy Băng Nhi ăn thực ít, hình như thời tiết thay đổi khiến vương phi không có khẩu vị phải dặn nhà bếp đổi món.
“Vậy sao, vậy bữa khuya thì thế nào?”
“À đã dặn dò nhà bếp” Cúc lơ đãng trả lời.
“ Ta cũng không mệt, hay là để ta mang bữa khuya sang cho Ngự ca ca. Nhớ nói nhà bếp thêm ít trứng trần” Băng Nhi nhanh chóng đứng lên bước ra ngoài.
Đi theo Băng Nhi là Cúc tay mang giỏ thức ăn khuya. Hai người băng qua dãy hành lang dài uốn lượn xuống vài bậc thang cẩm thạch trắng mất hơn một khắc mới đến thư phòng. Bên trong đèn đuốc vẫn sáng rực, Huyền Ngự một thân tử sắc trường bào lười biếng chống cằm trên tay ghế, nghe thuộc hạ báo cáo tình hình trên giang hồ và sinh ý trong cung. Có vẻ tình hình không được tốt lắm, triều đình thực sự có hành động nhúng tay thâu tóm giang hồ. Đôi nhãn châu híp lại lười biếng như ẩn chứa sâu xa. Bỗng nhiên tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, tiếng nghị sự im bặt. Thông thường khi vương đang nghị sự không ai được phép đến gần thư phòng, chỉ có một ngoại lệ duy nhất là vương phi.
“Vào đi” Huyền Ngự lên tiếng đồng thời cũng bước xuống khỏi chủ toạ đi đến trước cửa lớn đón tiểu vương phi của hắn.
“Ngự ca ca, ta mang đồ ăn khuya đến cho mọi người” Băng Nhi mặc một bộ tố y trắng tuyết, lóc vấn đơn giản không trang điểm, khiến nét thanh xuân nổi bật thoát túc. Nàng nhẹ nhàng lướt vào phòng cười nhẹ chào hỏi mọi người, sóng đôi cùng Huyền Ngự bước lên thượng tọa còn Cúc thì giúp phân phát bữa khuya cho mọi người.
“Băng Nhi muội ăn chưa?” Huyền Ngự múc muỗng cháo lên ăn gật gù.
“Hôm nay muội không có khẩu vị”
“Không khỏe sao? có cần bảo Trúc xem cho muội một chút” Huyền Ngự lo lắng bỏ chén xuống đứa tay lên trán Băng Nhi xem nàng có bị sốt không.
“Làm gì vậy mọi người đang nhìn” Băng Nhi gạt tay Huyền Ngự xấu hổ trước hành động thân mật của Huyền Ngự.
“Ta quan tâm nương tử của ta là thiên kinh địa nghĩa có ai dám cười” biết Băng Nhi da mặt mỏng Huyền Ngự trêu ghẹo. Nhưng mắt không quên quét một đường rét lạnh xuống bên dưới. Mọi người bên dưới vội cúi gằm vào bát tuyệt nhiên muốn hô to chúng ta không thấy gì cả mời vương cứ tiếp tục.
“Chán ghét, muội trở về huynh cứ tiếp tục nghị sự” Băng Nhi che lấy hai vành tai ửng hồng bước nhanh trở về. Nhưng khi bước đến cửa nàng bỗng thấy mắt hoa lên, cảnh vật quay cuồng trước khi tầm nhìn lâm vào hắc ám nàng nghe được tiếng kêu sốt ruột của Ngự ca ca. Hỏng rồi lại khiến Ngự ca ca lo lắng.
…………………………………….
“Thế nào Băng Nhi như thế nào?” Huyền Ngự lo lắng ôm lấy Băng Nhi để nàng tựa lưng vào ngực mình một tay đưa ra cho Trúc bắt mặt. Thấy Trúc nhíu mày tim Huyền Ngự như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Vương phi không sao, nhưng mà..”
“Ngươi đừng ấp úng nữa được không?” Huyền Ngự bắt đầu nóng giận.
“Là vương phi có hỉ mạch” Trúc một hơi nói.
“Thật sao?” Huyền Ngự vui mừng nhìn nhân nhi trong ngực âu yếm bàn tay vô vàn cẩn thận đặt lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng. Một cổ cảm xúc nói không nên lời, hắn thực sự quá vui mừng khi biết trong bụng nàng đang dựng dục kết tinh tình yêu của cả hai.
“Tuy nhiên vì vương phi còn nhỏ tuổi, thân thể vừa mới thoát khỏi di chứng của hàn độc cho nên cơ thể mẹ yếu nếu không điểu dưỡng tốt liền có thể sinh non” Huyện Ngự đang vui sướng liền bị một câu của Trúc làm cho hóa đá. Là hắn đáng trách không biết tiết chế, khiến Băng Nhi tuổi nhỏ đã phải mang thai thực đáng chết. Nhưng bằng bất cứ giá nào hắn của phải bảo vệ cho thê nhi bình an.
“Bằng bất cứ giá nào phải bảo vệ cho Băng Nhi và con ta. Mặt khác truyền lệnh xuống cho người đi tìm tất cả các loại dược liệu trân quý an thai bảo mệnh. Trúc nói cho ta biết cần lưu ý những gì khi chăm sóc Băng Nhi?”
“ trong ba tháng đầu mang thai cần an dưỡng trên giường ăn uống đầu đủ, ngoài ra thuộc hạ sẽ phối thêm dược thiện giúp an thai cho vương phi. Ngoài ra..ngoài ra…”
“Cái gì?”
“Việc hành phòng tuyệt đối không được”
“Ta biết rồi, các ngươi lui ra đi”
Hạ nhân nhanh chóng ra ngoài chỉ còn lại Huyền Ngự và Băng Nhi trong tẩm phòng. Nét mặt Huyền Ngự từ cứng ngắc lo lắng dần chuyển thành nhu hòa khi nhìn đến phần bụng còn bằng phẳng của Băng Nhi. Bàn tay lớn run rẩy mà vuốt ve nhè nhẹ, Huyền Ngự như cảm nhận được năng lượng sống thân thiết từ cốt nhục đang kết nối với hắn. Rất nhỏ bé rất yếu ớt nhưng mang long khí thuần khiết nhất mà hắn từng thấy. Là con hắn là cốt nhục của hắn và nàng là bằng chứng kết tinh của họ. Băng Nhi thực cảm ơn ông trời đã cho ta có được nàng, lại còn tặng cho ta món quà vô giá con chúng ta.
“Ân.. Ngự ca”
“Băng Nhi muội tỉnh”
“Ta bị làm sao vậy?”
“Băng Nhi, ở nơi này có bảo bối của chúng ta” Huyền Ngự nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Băng Nhi đặt lên bụng nàng, đôi đồng mâu màu lục bảo tỏa ra ánh sáng nhu hòa vô hạn.
“Là thực sao?” Băng Nhi không tin vào tai mình, run rẩy không dám chạm mạnh vào bụng, nàng sợ sẽ tổn thương đến bảo bối trong bụng.
“Băng Nhi ngốc, đúng là nàng mang thai. Con của chúng ta bảo bối trân quý nhất ông trời ban cho chúng ta. Nhưng mà Băng Nhi là lỗi tại ta, để nàng mang thai quá sớm. Việc mang thai có thể khiến nàng nguy hiểm. Băng Nhi liệu….?”
“Không cho chàng nói, không được có ý nghĩ như vậy. Bảo bối chính là ân huệ của trời dù có khó khăn nguy hiểm thế nào ta cũng phải sinh ra. Nếu chàng không cần con ta.. ta….” Băng Nhi nức nở muốn vùng ra khỏi vòng tay Huyền Ngự. Vì sao Ngự ca lại không thích bảo bối chứ, bảo bối chính là cốt nhục của họ a. Nàng muốn về nhà để cha mẹ bảo vệ mẫu tử nàng.
“Băng Nhi đừng kích động nghe ta giải thích. Ta rất yêu con, nàng cũng biết dòng giống long nhân vô cùng thưa thớt có hậu nhân chính là vinh dự của mọi long nhân. Nhưng mà Băng Nhi nàng là duy nhất của ta nếu không có nàng ta ….”
“Vậy chàng cũng thương con sao?”
“Tất nhiên”
“Muội không tin”
“Phải làm sao muội mới tin ta?”
“Chàng phải hứa để mẫu tử ta bình an, khi bảo bối ra đời phải yêu thương chúng. Nếu chàng không thề ta liền trở về Kình Long Đảo vĩnh viễn không gặp lại chàng nữa”
“Được rồi ta thề, sẽ bằng mọi giá bảo vệ mẫu tử nàng bình an. Khi bảo bối sinh ra ta sẽ sủng nói lên trời, bảo bối sẽ là đứa trẻ được sủng ái nhất thế gian. Ngoan Băng Nhi đừng khóc, nàng cứ khóc mãi bảo bối sinh ra sẽ là mít ướt”
“Bảo bối của ta không là mít ướt, bảo bối là thiên thần nhỏ đáng yếu nhất”
“Đúng bảo bối của chúng ta là đáng yêu nhất..” Huyền Ngự yêu thương mà cẩn trọng ôm cả thiên hạ vào lòng, có thê có tử không còn cầu gì hơn.
……………………………….
Thân thể vốn không tốt, phản ứng mang thai lại cường hơn người thường. Đã nửa tháng Băng Nhi ăn gì vào đều nôn ra chỉ uống được cháo loãng thanh đạm. Dù dược thiện từ ngàn loại dược liệu trân quý cũng không thể đi vào thân thể nàng. Vì chỉ cần ngửi mùi liền muốn nôn, chỉ vừa mang thai đến tháng thứ ba Băng Nhi đã gầy đi một vòng. Thân thể vốn đã nhỏ nhắn càng trở nên ốm yếu cằm nhỏ trở nên tiêm nhọn khiến Huyền Ngự đau lòng không thôi. Hằng đêm Huyền Ngự vẫn âm thầm truyền chân khí vào giúp Băng Nhi duy trì thể lực nhưng như vậy cũng không phải là cách lâu dài. Huyền Ngự đã viết thư cho Đoan Mộc Viêm An hỏi thăm về chuyện này, liệu có giải pháp nào không? vì long thai luôn rất mãnh liệt hấp thụ rất nhiều chất dinh dưỡng. Mà Băng Nhi lại không ăn được gì chẳng mấy chốc sẽ suy kiệt cả mẹ lẫn con. Chỉ mới ba tháng đầu đã như vậy sáu tháng nữa làm sao nàng chịu được.
Huyền Ngự bóp bóp thái dương đau nhức, một tháng nay hắn không có đêm nào ngủ yên chỉ dám lơ mơ một chút túc trực bên cạnh Băng Nhi. Sợ nàng có sơ sót gì cả tinh thần cùng tinh lực đều xuống dốc, Băng Nhi gầy yếu hắn cũng tiều tụy không khá hơn. Đêm nay có sự vụ quan trọng hắn mới ghé qua thư phòng xử lý, muốn nhanh chóng về với Băng Nhi.
“Vương có thư của thái vương, bồ câu vừa đến” tổng quản tay nắm một con bồ câu bước vào phòng. Huyền Ngự vội bắt lấy tháo ống tre nhỏ trên chân bồ câu, lấy ra một mảnh giấy nhỏ.
“Long Huyết” nét chữ quen thuộc trên nền giấy trắng khiến đồng mâu lóe lên ánh sáng. Đúng vậy sao hắn không nghĩ ra, Băng Nhi dũng mang dòng máu của nhà Độc Cô có Thiên Hỏa Lệnh. Long huyết có thể kiềm chế cũng có thể kích phát Thiên Hảo Lệnh, do đó Băng Nhi sẽ có đủ sức để nuôi thai. Huyền Ngự vội trở về tẩm cung, Trúc và Cúc đang túc trực bên giường Băng Nhi đang xanh xao thiêm thiếp trên giường.
“Các ngươi ra ngoài”
“Vâng vương thượng”
Trúc và Cúc lui ra, Huyền Ngự vội đến bên giường đỡ lấy Băng Nhi để nàng dựa vào ngực mình. Răng nanh sắc nhọn xé nát động mạch cổ tay, dòng máu đỏ chói mang kim quang nhàn nhạt chảy vào khóe môi nhợt nhạt của Băng Nhi. Ban đầu Băng Nhi trong cơ mê mang cảm nhận được mùi tanh nồng khó chịu liền vô thức phản kháng, nhưng bị Huyền Ngự cứng rắn giữ chặt liền yếu ớt nằm im. Khi dòng nhiệt huyết trôi xuống cổ họng, tự như đất khô gặp mưa rào khao khát trào dâng trong vô thức liền tham lam chiếm lấy nguồn sống mới.
Nhìn sắc mặt tái nhợt dần trở nên có huyết sắc, Huyền Ngự trong lòng nhảy mừng. Khi Băng Nhi khe khẽ thoải mái chìm vào giấc ngủ sâu Huyền Ngự mới cẩn thẩn đặt nàng xuống, dịch góc chăn cho nàng rồi mới ra ngoài gọi người vào hầu hạ. Dùng tay áo màu đen dấu đi vết thương, hắn một đường đến thư phòng tự mình băng bó và điều tức. Tuy rằng mất chút máu đối với hắn không sao nhưng do mệt mỏi nhiều ngày tích tụ Huyền Ngự liền thấy choáng váng ngả người xuống ghế mềm nghỉ ngơi một chút. Nhưng lại ngủ thật say, giấc ngủ ngon nhất trong cả tháng này. Hắn ngủ say đến mức không nghe thấy cửa thư phòng bị đẩy ra tạo thanh một khe hở để một cái bóng nhanh chóng bước vào.
Ánh sáng mờ của đèn dầu trên thư án đủ chiếu rõ cái bóng lả lướt của thiếu nữ. Nàng mặc một thân sa y mỏng manh lướt đến bên nhuyễn ghế. Nam nhân trên ghế nằm nghiêng đang ngủ say. Một thân hắc bào, ngân phát tuấn nhan như ngọc khi ngủ say tựa như một vị thần đọa lạc. Khi đôi ngươi màu lục bảo nhắm nghiền hắn tựa thiên thần, khi lục mâu mở ra lại yêu mị mê hoặc mọi nữ nhân đều say đắm. Tình nguyện chết chìm trong đôi mắt hăn, nàng cũng không ngoại lệ. Ngày đầu tiên theo tiểu thư bồi giá đến Huyền Minh Cung, nhìn thấy cô gia trái tim thiếu nữ đàng rung lên từng hồi. Nàng âm thầm thấy mình may mắn vì được là nha hoàn hồi môn cho tiểu thư, vì theo lẽ thường trong những nhà giàu có nha hoàn bồi giá đều trở thành thiếp thất của cô gia. Nhưng nàng lại không được làm thiếp thân nha hoàn liền mất đi nhiều cơ hội. Nay tiểu thư mang thai chính là cơ hội của nàng, một bước thành phượng hoàng.Nếu tiểu thư biết thì cũng sẽ không trách nàng vì nàng sẽ trở thành trợ lực cho tiểu thư đứng vững trong cung.
Nguyệt Nô phiêu thượng áo ngoài để lộ vai ngọc xinh đẹp, nàng lần theo nút thắt trên y phục của Huyền Ngự mà tháo gỡ. Từ lớp trường bào, trung y, rồi áo lót rớt ra để lộ bờ ngực tinh tráng. Tay nhỏ chưa kịp chạm đến da thịt nam nhân liền bị một bàn tay như sắt thép kiềm chặt.
“Ngươi……”
“Ngự ca, muội mang canh đến cho…..” Cùng lúc giọng nói mềm mại của Băng Nhi ngoài cửa vang lên. Hôm nay nàng tỉnh dậy thấy trong người khoan khoái không còn choáng vàng buồn nôn, có thể xuống giường liền nhớ ra đã lâu không chăm sóc trượng phu liền mang canh qua thư phòng cho Huyền Ngự.
“Băng Nhi.”
“Tiểu thư”
“Các ngươi” vừa bước vào phòng liền thấy trượng phu cùng nha hoàn bồi giá của mình y phục không chỉnh trong tứ thế mờ ám. Thần kinh Băng Nhi như nổ tung dù cho nàng có thông tuệ bao nhiều cũng vô pháp bình tĩnh.
“Băng Nhi nghe ta giải thích” Huyền Ngự vọt lên một chưởng đánh bay vật đeo bám phía trước vọt chạy đuổi theo Tử Băng, hắn không để ý đến Nguyệt Nô hộc máu ở góc tường. Huyền Ngự vừa đi khuất Mai là Lan vào phòng nhìn thấy Nguyệt Nô ánh mắt liền lạnh đi vài phần. Ngay từ đầu họ đã biết nha đầu này tâm tư không thuần khiết nên mới cách ly ả không cho lại gần vương phi. Nếu ả yên phận liền có thể bình yên qua ngày nhưng tự làm bậy không thể sống. Mai và Lan liền đem ả mang đi tránh làm bẩn thư phòng của vương thượng.
…………………………
Băng Nhi tim như bị bóp nghẹn, không biết sức lực từ đâu khiến nàng băng băng chạy đi. nàng chỉ muốn nhanh chóng chạy càng xa càng tốt tránh xa nơi khiến nàng đau lòng này.
“Băng Nhi” tiếng Huyền Ngự vang lên sao lưng khiến Băng Nhi càng tăng tốc nàng không để ý dưới chân bậc thang đá. Hài thêu liền trượt một đường, trời đất xoay chuyển mắt ca chân đau nhói Băng Nhi ngã xuống. Huyền Ngự rống to một tiếng lao đến ôm lấy Băng Nhi.
“Ngự ca ta đau.”
“Ở đâu?’
“Bụng đau, đau quá Ngự ca bảo bối …bảo bối của chúng ta” Băng Nhi mặt mày tái nhợt ôm bụng cuộn tròn trong ngực Huyền Ngự. Váy lụa màu vàng anh dần dần bị nhuộm đỏ. Huyền Ngự sợ hãi đến chân tay luống cuống gào thét gọi Trúc đến.
“Nàng thế nào?”
“Vương, vương phi …..”
“Thế nào?”
“Nàng sinh non”
“Ngu ngốc cứu nàng, không thể để mất con ta” Huyền Ngự ôm lấy Băng Nhi đã hôn mê trong lòng. Ngực đau như muốn nổ tung hắn không thể tưởng tượng nếu mất đi đứa con Băng Nhi sẽ chết mất.
“Vương thượng tha tội…” TRúc quỳ xuống thúc thủ vô sách.
Lần đầu tiên hạ nhân của Huyền Minh cung thấy vương của bọn họ mất khống chế. Đôi lục mâu tối sầm cuồn chuộn chuyển sang màu tím yêu mị, ngân phát tung bay theo nộ khí ngút trời. Huyền Ngự như ảo ảnh tan biến mất trước mặt cung nhân.
Mật thất, hàn đàm lạnh thấu xương cũng không làm lui lửa nóng giận dữ của long nhân. Huyền Ngự mang theo Băng Nhi xuống hàn đàm tọa trên bảo ngai bằng thạch anh trắng tím hình thành lúc hắn biến thân. Nơi đây tinh hoa tụ hội cùng chân chính long khí thượng cổ có thể so sánh. Huyền Ngự không ngừng xé rách tay mình từng dòng chất lỏng đỏ chói theo cánh môi nhợt nhạt chảy vào miệng nàng. Nhưng dường như vô dụng, hắn cảm nhận long khí trong thân thể Băng Nhi dần yếu đi thoi thóp hấp hối. Không thể, con của hắn là long nhân mạnh mẽ nhất nó sẽ không chết. Huyền Ngự một bàn tay đã biến thành ngũ trảo long thủ, một vuốt vẽ ra một đường trên ngực. Thọc sâu một dòng máu mang kim quang rực rỡ từ trái tim chảy ra. Kim huyết vừa thấm vào môi Băng Nhi máu nơi hạ thân liền ngừng chảy. Nhịp đập long khí trong bụng nàng dần ổn định dần dần trở nên mạnh mẽ. Khi cảm nhân thai nhi đã hấp thụ đủ năng lượng, Huyền Ngự mới niệm chú kép miệng vết thương ở ngực, tuy đầu óc choáng váng muốn ngất đi nhưng vẫn gắng ngượng lay tỉnh Băng Nhi.
“Băng Nhi.. Băng Nhi…”
“Ân… Ngự ca”
“Băng Nhi tốt quá nàng tỉnh”
“Bảo bối thì sao?’
“Không có gì, bảo bối ổn nó đang ngủ” Huyền Ngự đôi môi tái nhợt nhêch lên cười nhu hòa vuốt ve bụng nhỏ của thê tử.
“Ngự ca vì sao huynh đầy mình là máu và vết thương?” Băng Nhi nhận ra khác thường.
“Băng Nhi ta…”
Băng Nhi liền thấy môi ươn ướt liền đưa tay áo lên lau liền phát hiện miệng mình toàn máu. Nàng nhanh chóng hiểu ra, vành mắt đỏ lên.
“Ngự ca việc gì huynh phải làm vậy?”
“Băng Nhi đừng khóc, vì nàng và con dù cho ta chảy đến giọt máu cuối cùng cũng bảo mệnh hai mẫu tử nàng bình an” Huyền Ngự suy yếu nói.
“Ngự ca muội xin lỗi…..” Băng Nhi thập phần hối hận, Ngự ca chấp nhận hy sinh tất cả vì nàng và con làm sao có thể phản bội nàng được. Đông Phương Tử Băng ngươi thực ngu ngốc.
“Băng Nhi, nàng và đứa con là tất cả của ta nếu không có hai người còn giữ lại mạng sống để làm gì?” Huyền Ngự ôm siết nàng vào lòng.
“Ngự ca..” Băng Nhi đang định mở miệng nói chuyện liền thấy hạ thân nóng ra khó chịu. Huyền Ngự cũng liền nhận ra Băng Nhi khác lạ hắn vội mở y phục nàng ra xem xét. Hắn không tin vào mắt mình nữa. Đôi chân thon dài của Băng Nhi biến mất. Hạ thân đang dần xuất hiện những mảng màu hồng phấn. Nhanh chóng những mảng màu hồng cứng lại thành hình những chiếc vẩy mềm phát sáng hồng sắc xinh đẹp như san hô. Khi chiếc vẩy cuối cùng kết xong thì cơn đau của Băng Nhi kết thúc, chiếc đuôi màu hồng san hô xinh đẹp uốn lượn nằm trên đuôi màu ngân bạc của Huyền Ngự.
“Này…này là sao?” Băng Nhi giọng nói run run sờ sờ hạ thân, nàng có đuôi đi nhưng không thô và cứng như Huyền Ngự mà mềm mại như phần vẩy cở bụng của hắn.
“Ta.. cũng không rõ có lẽ muội uống quá nhiều máu của ta khiến long khí của bảo bối đại thịnh cho nên chuyển hóa cả cơ thể mẹ. Băng Nhi đừng sợ ta se nghĩ cách để muội biến lại” Huyền Ngự vội an ủi Băng Nhi.
“Không sao nga, bây giờ muội giống huynh rồi không ai có thể giống huynh hơn muội. Do đó Đoan Mộc Huyền Ngự huynh chính là của muội duy nhất của một mình muội biết không”
“Tuân lệnh nương tử” cả hai ôm nhau ngọt ngào, mười ngón tay đan khít, bạch hồng một mảnh xoán lấy nhau khăng khít không rời.
……………………….
Từ ngày Huyền Ngự mang Băng Nhi biến mất trước mặt cung nhân, nàng không còn xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Còn Huyền Ngự thì chỉ thỉnh thoảng xuất hiện giải quyết vài việc quang trọng xong thì liền biến mất. Do đó lời đồn bay đầy trời, lan ra toàn thảo nguyên rất nhiều người cho rằng vương phi sinh non mà qua đời, vương đau khổ. Có người nói vương phi làm mất thế tử vương liền giam cầm nàng. Nói chung là tam sao thất bảng.
Mặc kệ lời ong tiếng ve Huyền Ngự vẫn điềm nhiên biến mất trở về hàn đàm nay đã phủ một tầng sen ngọc. Thê tử của hắn xinh đẹp hơn hoa đợi hắn về, như thế nhân sinh đã đủ mãn nguyện.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ——————-
“Vương phi cả ngày dạo chơi bên ngoài chắc sẽ mệt mỏi, ngươi nói đầu bếp thêm một quả trứng trần vào cháo cho vương phi” Cúc phân phó Nguyệt Nô đi lấy đồ ăn, còn mình thì bước vào phòng chuẩn bị giúp tiểu vương phi chải đầu rửa mặt. Hôm nay Vương mang theo vương phi đi cưỡi ngựa cả một ngày, khiến làn da trắng nõn của vương phi đỏ ửng lên có vẻ là do cháy nắng. Vương thực là không biết tốt xấu, vương phi nhỏ như thế da mỏng thịt mềm lại để cho vương phi cưỡi ngựa cơ chứ.
“Vậy còn vương thì sao ạ” Nguyện Nô hỏi, vì nghĩ hình như Cúc đã quên gì đó.
“Vương sao? cứu dặn là vương hôm nay muốn ăn thanh đạm bữa khuya chỉ cần cháo trắng là được” Cúc hừ một tiếng quyết định cho vương ăn ít đồ bổ lại để khỏi dư thừa tình lực mà mang Tiểu vương phi đi hồ nháo.
“Nhưng……”
“Đừng nhưng nhị gì hết mau đi.”
“Vâng” Nguyệt Nô cúi đầu cắn môi rất nhanh giấu đi một tia không cam lòng trong mắt. Vì sao chứ, nàng là nha hoàn hồi môn của tiểu thư đáng lẽ ra phải là nha hoàn nhất đẳng hầu hạ bên người vương phi. Mà nay vẫn chỉ là một nha hoàn nhị đẳng bị người ta sai xử. Bốn người Mai Lan Cúc Trúc luôn ngày đêm túc trực bên cạnh tiểu thư ngay cả một cơ hội chen chân vào trong tẩm thất của vương phi cũng không có. Nguyệt Nô thực sự không cam lòng, nhưng ở Huyền Minh Cung thân cô thế cô ngay cả tiểu thư là chỗ dựa duy nhất cũng không hỏi han đến, làm sao nàng có cơ hội chuyển mình?
…………………………
Sau khi rửa mặt xong, được Trúc bôi thuốc mỡ Băng Ni thấy dễ chịu hơn bắt đầu ăn bữa khuya.
“Ngự ca ca con chưa trở về sao?” múc một muỗng cháo thơm mùi trứng Băng Nhi thấy ngấy ngấy liền bỏ xuống thuận miệng hỏi.
“Vương còn đang nghị sự ở thư phòng, Vương dặn vương phi cứ nghỉ ngơi trước” Cúc nhẹ nhàng nhíu mày vì thấy Băng Nhi ăn thực ít, hình như thời tiết thay đổi khiến vương phi không có khẩu vị phải dặn nhà bếp đổi món.
“Vậy sao, vậy bữa khuya thì thế nào?”
“À đã dặn dò nhà bếp” Cúc lơ đãng trả lời.
“ Ta cũng không mệt, hay là để ta mang bữa khuya sang cho Ngự ca ca. Nhớ nói nhà bếp thêm ít trứng trần” Băng Nhi nhanh chóng đứng lên bước ra ngoài.
Đi theo Băng Nhi là Cúc tay mang giỏ thức ăn khuya. Hai người băng qua dãy hành lang dài uốn lượn xuống vài bậc thang cẩm thạch trắng mất hơn một khắc mới đến thư phòng. Bên trong đèn đuốc vẫn sáng rực, Huyền Ngự một thân tử sắc trường bào lười biếng chống cằm trên tay ghế, nghe thuộc hạ báo cáo tình hình trên giang hồ và sinh ý trong cung. Có vẻ tình hình không được tốt lắm, triều đình thực sự có hành động nhúng tay thâu tóm giang hồ. Đôi nhãn châu híp lại lười biếng như ẩn chứa sâu xa. Bỗng nhiên tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, tiếng nghị sự im bặt. Thông thường khi vương đang nghị sự không ai được phép đến gần thư phòng, chỉ có một ngoại lệ duy nhất là vương phi.
“Vào đi” Huyền Ngự lên tiếng đồng thời cũng bước xuống khỏi chủ toạ đi đến trước cửa lớn đón tiểu vương phi của hắn.
“Ngự ca ca, ta mang đồ ăn khuya đến cho mọi người” Băng Nhi mặc một bộ tố y trắng tuyết, lóc vấn đơn giản không trang điểm, khiến nét thanh xuân nổi bật thoát túc. Nàng nhẹ nhàng lướt vào phòng cười nhẹ chào hỏi mọi người, sóng đôi cùng Huyền Ngự bước lên thượng tọa còn Cúc thì giúp phân phát bữa khuya cho mọi người.
“Băng Nhi muội ăn chưa?” Huyền Ngự múc muỗng cháo lên ăn gật gù.
“Hôm nay muội không có khẩu vị”
“Không khỏe sao? có cần bảo Trúc xem cho muội một chút” Huyền Ngự lo lắng bỏ chén xuống đứa tay lên trán Băng Nhi xem nàng có bị sốt không.
“Làm gì vậy mọi người đang nhìn” Băng Nhi gạt tay Huyền Ngự xấu hổ trước hành động thân mật của Huyền Ngự.
“Ta quan tâm nương tử của ta là thiên kinh địa nghĩa có ai dám cười” biết Băng Nhi da mặt mỏng Huyền Ngự trêu ghẹo. Nhưng mắt không quên quét một đường rét lạnh xuống bên dưới. Mọi người bên dưới vội cúi gằm vào bát tuyệt nhiên muốn hô to chúng ta không thấy gì cả mời vương cứ tiếp tục.
“Chán ghét, muội trở về huynh cứ tiếp tục nghị sự” Băng Nhi che lấy hai vành tai ửng hồng bước nhanh trở về. Nhưng khi bước đến cửa nàng bỗng thấy mắt hoa lên, cảnh vật quay cuồng trước khi tầm nhìn lâm vào hắc ám nàng nghe được tiếng kêu sốt ruột của Ngự ca ca. Hỏng rồi lại khiến Ngự ca ca lo lắng.
…………………………………….
“Thế nào Băng Nhi như thế nào?” Huyền Ngự lo lắng ôm lấy Băng Nhi để nàng tựa lưng vào ngực mình một tay đưa ra cho Trúc bắt mặt. Thấy Trúc nhíu mày tim Huyền Ngự như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Vương phi không sao, nhưng mà..”
“Ngươi đừng ấp úng nữa được không?” Huyền Ngự bắt đầu nóng giận.
“Là vương phi có hỉ mạch” Trúc một hơi nói.
“Thật sao?” Huyền Ngự vui mừng nhìn nhân nhi trong ngực âu yếm bàn tay vô vàn cẩn thận đặt lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng. Một cổ cảm xúc nói không nên lời, hắn thực sự quá vui mừng khi biết trong bụng nàng đang dựng dục kết tinh tình yêu của cả hai.
“Tuy nhiên vì vương phi còn nhỏ tuổi, thân thể vừa mới thoát khỏi di chứng của hàn độc cho nên cơ thể mẹ yếu nếu không điểu dưỡng tốt liền có thể sinh non” Huyện Ngự đang vui sướng liền bị một câu của Trúc làm cho hóa đá. Là hắn đáng trách không biết tiết chế, khiến Băng Nhi tuổi nhỏ đã phải mang thai thực đáng chết. Nhưng bằng bất cứ giá nào hắn của phải bảo vệ cho thê nhi bình an.
“Bằng bất cứ giá nào phải bảo vệ cho Băng Nhi và con ta. Mặt khác truyền lệnh xuống cho người đi tìm tất cả các loại dược liệu trân quý an thai bảo mệnh. Trúc nói cho ta biết cần lưu ý những gì khi chăm sóc Băng Nhi?”
“ trong ba tháng đầu mang thai cần an dưỡng trên giường ăn uống đầu đủ, ngoài ra thuộc hạ sẽ phối thêm dược thiện giúp an thai cho vương phi. Ngoài ra..ngoài ra…”
“Cái gì?”
“Việc hành phòng tuyệt đối không được”
“Ta biết rồi, các ngươi lui ra đi”
Hạ nhân nhanh chóng ra ngoài chỉ còn lại Huyền Ngự và Băng Nhi trong tẩm phòng. Nét mặt Huyền Ngự từ cứng ngắc lo lắng dần chuyển thành nhu hòa khi nhìn đến phần bụng còn bằng phẳng của Băng Nhi. Bàn tay lớn run rẩy mà vuốt ve nhè nhẹ, Huyền Ngự như cảm nhận được năng lượng sống thân thiết từ cốt nhục đang kết nối với hắn. Rất nhỏ bé rất yếu ớt nhưng mang long khí thuần khiết nhất mà hắn từng thấy. Là con hắn là cốt nhục của hắn và nàng là bằng chứng kết tinh của họ. Băng Nhi thực cảm ơn ông trời đã cho ta có được nàng, lại còn tặng cho ta món quà vô giá con chúng ta.
“Ân.. Ngự ca”
“Băng Nhi muội tỉnh”
“Ta bị làm sao vậy?”
“Băng Nhi, ở nơi này có bảo bối của chúng ta” Huyền Ngự nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Băng Nhi đặt lên bụng nàng, đôi đồng mâu màu lục bảo tỏa ra ánh sáng nhu hòa vô hạn.
“Là thực sao?” Băng Nhi không tin vào tai mình, run rẩy không dám chạm mạnh vào bụng, nàng sợ sẽ tổn thương đến bảo bối trong bụng.
“Băng Nhi ngốc, đúng là nàng mang thai. Con của chúng ta bảo bối trân quý nhất ông trời ban cho chúng ta. Nhưng mà Băng Nhi là lỗi tại ta, để nàng mang thai quá sớm. Việc mang thai có thể khiến nàng nguy hiểm. Băng Nhi liệu….?”
“Không cho chàng nói, không được có ý nghĩ như vậy. Bảo bối chính là ân huệ của trời dù có khó khăn nguy hiểm thế nào ta cũng phải sinh ra. Nếu chàng không cần con ta.. ta….” Băng Nhi nức nở muốn vùng ra khỏi vòng tay Huyền Ngự. Vì sao Ngự ca lại không thích bảo bối chứ, bảo bối chính là cốt nhục của họ a. Nàng muốn về nhà để cha mẹ bảo vệ mẫu tử nàng.
“Băng Nhi đừng kích động nghe ta giải thích. Ta rất yêu con, nàng cũng biết dòng giống long nhân vô cùng thưa thớt có hậu nhân chính là vinh dự của mọi long nhân. Nhưng mà Băng Nhi nàng là duy nhất của ta nếu không có nàng ta ….”
“Vậy chàng cũng thương con sao?”
“Tất nhiên”
“Muội không tin”
“Phải làm sao muội mới tin ta?”
“Chàng phải hứa để mẫu tử ta bình an, khi bảo bối ra đời phải yêu thương chúng. Nếu chàng không thề ta liền trở về Kình Long Đảo vĩnh viễn không gặp lại chàng nữa”
“Được rồi ta thề, sẽ bằng mọi giá bảo vệ mẫu tử nàng bình an. Khi bảo bối sinh ra ta sẽ sủng nói lên trời, bảo bối sẽ là đứa trẻ được sủng ái nhất thế gian. Ngoan Băng Nhi đừng khóc, nàng cứ khóc mãi bảo bối sinh ra sẽ là mít ướt”
“Bảo bối của ta không là mít ướt, bảo bối là thiên thần nhỏ đáng yếu nhất”
“Đúng bảo bối của chúng ta là đáng yêu nhất..” Huyền Ngự yêu thương mà cẩn trọng ôm cả thiên hạ vào lòng, có thê có tử không còn cầu gì hơn.
……………………………….
Thân thể vốn không tốt, phản ứng mang thai lại cường hơn người thường. Đã nửa tháng Băng Nhi ăn gì vào đều nôn ra chỉ uống được cháo loãng thanh đạm. Dù dược thiện từ ngàn loại dược liệu trân quý cũng không thể đi vào thân thể nàng. Vì chỉ cần ngửi mùi liền muốn nôn, chỉ vừa mang thai đến tháng thứ ba Băng Nhi đã gầy đi một vòng. Thân thể vốn đã nhỏ nhắn càng trở nên ốm yếu cằm nhỏ trở nên tiêm nhọn khiến Huyền Ngự đau lòng không thôi. Hằng đêm Huyền Ngự vẫn âm thầm truyền chân khí vào giúp Băng Nhi duy trì thể lực nhưng như vậy cũng không phải là cách lâu dài. Huyền Ngự đã viết thư cho Đoan Mộc Viêm An hỏi thăm về chuyện này, liệu có giải pháp nào không? vì long thai luôn rất mãnh liệt hấp thụ rất nhiều chất dinh dưỡng. Mà Băng Nhi lại không ăn được gì chẳng mấy chốc sẽ suy kiệt cả mẹ lẫn con. Chỉ mới ba tháng đầu đã như vậy sáu tháng nữa làm sao nàng chịu được.
Huyền Ngự bóp bóp thái dương đau nhức, một tháng nay hắn không có đêm nào ngủ yên chỉ dám lơ mơ một chút túc trực bên cạnh Băng Nhi. Sợ nàng có sơ sót gì cả tinh thần cùng tinh lực đều xuống dốc, Băng Nhi gầy yếu hắn cũng tiều tụy không khá hơn. Đêm nay có sự vụ quan trọng hắn mới ghé qua thư phòng xử lý, muốn nhanh chóng về với Băng Nhi.
“Vương có thư của thái vương, bồ câu vừa đến” tổng quản tay nắm một con bồ câu bước vào phòng. Huyền Ngự vội bắt lấy tháo ống tre nhỏ trên chân bồ câu, lấy ra một mảnh giấy nhỏ.
“Long Huyết” nét chữ quen thuộc trên nền giấy trắng khiến đồng mâu lóe lên ánh sáng. Đúng vậy sao hắn không nghĩ ra, Băng Nhi dũng mang dòng máu của nhà Độc Cô có Thiên Hỏa Lệnh. Long huyết có thể kiềm chế cũng có thể kích phát Thiên Hảo Lệnh, do đó Băng Nhi sẽ có đủ sức để nuôi thai. Huyền Ngự vội trở về tẩm cung, Trúc và Cúc đang túc trực bên giường Băng Nhi đang xanh xao thiêm thiếp trên giường.
“Các ngươi ra ngoài”
“Vâng vương thượng”
Trúc và Cúc lui ra, Huyền Ngự vội đến bên giường đỡ lấy Băng Nhi để nàng dựa vào ngực mình. Răng nanh sắc nhọn xé nát động mạch cổ tay, dòng máu đỏ chói mang kim quang nhàn nhạt chảy vào khóe môi nhợt nhạt của Băng Nhi. Ban đầu Băng Nhi trong cơ mê mang cảm nhận được mùi tanh nồng khó chịu liền vô thức phản kháng, nhưng bị Huyền Ngự cứng rắn giữ chặt liền yếu ớt nằm im. Khi dòng nhiệt huyết trôi xuống cổ họng, tự như đất khô gặp mưa rào khao khát trào dâng trong vô thức liền tham lam chiếm lấy nguồn sống mới.
Nhìn sắc mặt tái nhợt dần trở nên có huyết sắc, Huyền Ngự trong lòng nhảy mừng. Khi Băng Nhi khe khẽ thoải mái chìm vào giấc ngủ sâu Huyền Ngự mới cẩn thẩn đặt nàng xuống, dịch góc chăn cho nàng rồi mới ra ngoài gọi người vào hầu hạ. Dùng tay áo màu đen dấu đi vết thương, hắn một đường đến thư phòng tự mình băng bó và điều tức. Tuy rằng mất chút máu đối với hắn không sao nhưng do mệt mỏi nhiều ngày tích tụ Huyền Ngự liền thấy choáng váng ngả người xuống ghế mềm nghỉ ngơi một chút. Nhưng lại ngủ thật say, giấc ngủ ngon nhất trong cả tháng này. Hắn ngủ say đến mức không nghe thấy cửa thư phòng bị đẩy ra tạo thanh một khe hở để một cái bóng nhanh chóng bước vào.
Ánh sáng mờ của đèn dầu trên thư án đủ chiếu rõ cái bóng lả lướt của thiếu nữ. Nàng mặc một thân sa y mỏng manh lướt đến bên nhuyễn ghế. Nam nhân trên ghế nằm nghiêng đang ngủ say. Một thân hắc bào, ngân phát tuấn nhan như ngọc khi ngủ say tựa như một vị thần đọa lạc. Khi đôi ngươi màu lục bảo nhắm nghiền hắn tựa thiên thần, khi lục mâu mở ra lại yêu mị mê hoặc mọi nữ nhân đều say đắm. Tình nguyện chết chìm trong đôi mắt hăn, nàng cũng không ngoại lệ. Ngày đầu tiên theo tiểu thư bồi giá đến Huyền Minh Cung, nhìn thấy cô gia trái tim thiếu nữ đàng rung lên từng hồi. Nàng âm thầm thấy mình may mắn vì được là nha hoàn hồi môn cho tiểu thư, vì theo lẽ thường trong những nhà giàu có nha hoàn bồi giá đều trở thành thiếp thất của cô gia. Nhưng nàng lại không được làm thiếp thân nha hoàn liền mất đi nhiều cơ hội. Nay tiểu thư mang thai chính là cơ hội của nàng, một bước thành phượng hoàng.Nếu tiểu thư biết thì cũng sẽ không trách nàng vì nàng sẽ trở thành trợ lực cho tiểu thư đứng vững trong cung.
Nguyệt Nô phiêu thượng áo ngoài để lộ vai ngọc xinh đẹp, nàng lần theo nút thắt trên y phục của Huyền Ngự mà tháo gỡ. Từ lớp trường bào, trung y, rồi áo lót rớt ra để lộ bờ ngực tinh tráng. Tay nhỏ chưa kịp chạm đến da thịt nam nhân liền bị một bàn tay như sắt thép kiềm chặt.
“Ngươi……”
“Ngự ca, muội mang canh đến cho…..” Cùng lúc giọng nói mềm mại của Băng Nhi ngoài cửa vang lên. Hôm nay nàng tỉnh dậy thấy trong người khoan khoái không còn choáng vàng buồn nôn, có thể xuống giường liền nhớ ra đã lâu không chăm sóc trượng phu liền mang canh qua thư phòng cho Huyền Ngự.
“Băng Nhi.”
“Tiểu thư”
“Các ngươi” vừa bước vào phòng liền thấy trượng phu cùng nha hoàn bồi giá của mình y phục không chỉnh trong tứ thế mờ ám. Thần kinh Băng Nhi như nổ tung dù cho nàng có thông tuệ bao nhiều cũng vô pháp bình tĩnh.
“Băng Nhi nghe ta giải thích” Huyền Ngự vọt lên một chưởng đánh bay vật đeo bám phía trước vọt chạy đuổi theo Tử Băng, hắn không để ý đến Nguyệt Nô hộc máu ở góc tường. Huyền Ngự vừa đi khuất Mai là Lan vào phòng nhìn thấy Nguyệt Nô ánh mắt liền lạnh đi vài phần. Ngay từ đầu họ đã biết nha đầu này tâm tư không thuần khiết nên mới cách ly ả không cho lại gần vương phi. Nếu ả yên phận liền có thể bình yên qua ngày nhưng tự làm bậy không thể sống. Mai và Lan liền đem ả mang đi tránh làm bẩn thư phòng của vương thượng.
…………………………
Băng Nhi tim như bị bóp nghẹn, không biết sức lực từ đâu khiến nàng băng băng chạy đi. nàng chỉ muốn nhanh chóng chạy càng xa càng tốt tránh xa nơi khiến nàng đau lòng này.
“Băng Nhi” tiếng Huyền Ngự vang lên sao lưng khiến Băng Nhi càng tăng tốc nàng không để ý dưới chân bậc thang đá. Hài thêu liền trượt một đường, trời đất xoay chuyển mắt ca chân đau nhói Băng Nhi ngã xuống. Huyền Ngự rống to một tiếng lao đến ôm lấy Băng Nhi.
“Ngự ca ta đau.”
“Ở đâu?’
“Bụng đau, đau quá Ngự ca bảo bối …bảo bối của chúng ta” Băng Nhi mặt mày tái nhợt ôm bụng cuộn tròn trong ngực Huyền Ngự. Váy lụa màu vàng anh dần dần bị nhuộm đỏ. Huyền Ngự sợ hãi đến chân tay luống cuống gào thét gọi Trúc đến.
“Nàng thế nào?”
“Vương, vương phi …..”
“Thế nào?”
“Nàng sinh non”
“Ngu ngốc cứu nàng, không thể để mất con ta” Huyền Ngự ôm lấy Băng Nhi đã hôn mê trong lòng. Ngực đau như muốn nổ tung hắn không thể tưởng tượng nếu mất đi đứa con Băng Nhi sẽ chết mất.
“Vương thượng tha tội…” TRúc quỳ xuống thúc thủ vô sách.
Lần đầu tiên hạ nhân của Huyền Minh cung thấy vương của bọn họ mất khống chế. Đôi lục mâu tối sầm cuồn chuộn chuyển sang màu tím yêu mị, ngân phát tung bay theo nộ khí ngút trời. Huyền Ngự như ảo ảnh tan biến mất trước mặt cung nhân.
Mật thất, hàn đàm lạnh thấu xương cũng không làm lui lửa nóng giận dữ của long nhân. Huyền Ngự mang theo Băng Nhi xuống hàn đàm tọa trên bảo ngai bằng thạch anh trắng tím hình thành lúc hắn biến thân. Nơi đây tinh hoa tụ hội cùng chân chính long khí thượng cổ có thể so sánh. Huyền Ngự không ngừng xé rách tay mình từng dòng chất lỏng đỏ chói theo cánh môi nhợt nhạt chảy vào miệng nàng. Nhưng dường như vô dụng, hắn cảm nhận long khí trong thân thể Băng Nhi dần yếu đi thoi thóp hấp hối. Không thể, con của hắn là long nhân mạnh mẽ nhất nó sẽ không chết. Huyền Ngự một bàn tay đã biến thành ngũ trảo long thủ, một vuốt vẽ ra một đường trên ngực. Thọc sâu một dòng máu mang kim quang rực rỡ từ trái tim chảy ra. Kim huyết vừa thấm vào môi Băng Nhi máu nơi hạ thân liền ngừng chảy. Nhịp đập long khí trong bụng nàng dần ổn định dần dần trở nên mạnh mẽ. Khi cảm nhân thai nhi đã hấp thụ đủ năng lượng, Huyền Ngự mới niệm chú kép miệng vết thương ở ngực, tuy đầu óc choáng váng muốn ngất đi nhưng vẫn gắng ngượng lay tỉnh Băng Nhi.
“Băng Nhi.. Băng Nhi…”
“Ân… Ngự ca”
“Băng Nhi tốt quá nàng tỉnh”
“Bảo bối thì sao?’
“Không có gì, bảo bối ổn nó đang ngủ” Huyền Ngự đôi môi tái nhợt nhêch lên cười nhu hòa vuốt ve bụng nhỏ của thê tử.
“Ngự ca vì sao huynh đầy mình là máu và vết thương?” Băng Nhi nhận ra khác thường.
“Băng Nhi ta…”
Băng Nhi liền thấy môi ươn ướt liền đưa tay áo lên lau liền phát hiện miệng mình toàn máu. Nàng nhanh chóng hiểu ra, vành mắt đỏ lên.
“Ngự ca việc gì huynh phải làm vậy?”
“Băng Nhi đừng khóc, vì nàng và con dù cho ta chảy đến giọt máu cuối cùng cũng bảo mệnh hai mẫu tử nàng bình an” Huyền Ngự suy yếu nói.
“Ngự ca muội xin lỗi…..” Băng Nhi thập phần hối hận, Ngự ca chấp nhận hy sinh tất cả vì nàng và con làm sao có thể phản bội nàng được. Đông Phương Tử Băng ngươi thực ngu ngốc.
“Băng Nhi, nàng và đứa con là tất cả của ta nếu không có hai người còn giữ lại mạng sống để làm gì?” Huyền Ngự ôm siết nàng vào lòng.
“Ngự ca..” Băng Nhi đang định mở miệng nói chuyện liền thấy hạ thân nóng ra khó chịu. Huyền Ngự cũng liền nhận ra Băng Nhi khác lạ hắn vội mở y phục nàng ra xem xét. Hắn không tin vào mắt mình nữa. Đôi chân thon dài của Băng Nhi biến mất. Hạ thân đang dần xuất hiện những mảng màu hồng phấn. Nhanh chóng những mảng màu hồng cứng lại thành hình những chiếc vẩy mềm phát sáng hồng sắc xinh đẹp như san hô. Khi chiếc vẩy cuối cùng kết xong thì cơn đau của Băng Nhi kết thúc, chiếc đuôi màu hồng san hô xinh đẹp uốn lượn nằm trên đuôi màu ngân bạc của Huyền Ngự.
“Này…này là sao?” Băng Nhi giọng nói run run sờ sờ hạ thân, nàng có đuôi đi nhưng không thô và cứng như Huyền Ngự mà mềm mại như phần vẩy cở bụng của hắn.
“Ta.. cũng không rõ có lẽ muội uống quá nhiều máu của ta khiến long khí của bảo bối đại thịnh cho nên chuyển hóa cả cơ thể mẹ. Băng Nhi đừng sợ ta se nghĩ cách để muội biến lại” Huyền Ngự vội an ủi Băng Nhi.
“Không sao nga, bây giờ muội giống huynh rồi không ai có thể giống huynh hơn muội. Do đó Đoan Mộc Huyền Ngự huynh chính là của muội duy nhất của một mình muội biết không”
“Tuân lệnh nương tử” cả hai ôm nhau ngọt ngào, mười ngón tay đan khít, bạch hồng một mảnh xoán lấy nhau khăng khít không rời.
……………………….
Từ ngày Huyền Ngự mang Băng Nhi biến mất trước mặt cung nhân, nàng không còn xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Còn Huyền Ngự thì chỉ thỉnh thoảng xuất hiện giải quyết vài việc quang trọng xong thì liền biến mất. Do đó lời đồn bay đầy trời, lan ra toàn thảo nguyên rất nhiều người cho rằng vương phi sinh non mà qua đời, vương đau khổ. Có người nói vương phi làm mất thế tử vương liền giam cầm nàng. Nói chung là tam sao thất bảng.
Mặc kệ lời ong tiếng ve Huyền Ngự vẫn điềm nhiên biến mất trở về hàn đàm nay đã phủ một tầng sen ngọc. Thê tử của hắn xinh đẹp hơn hoa đợi hắn về, như thế nhân sinh đã đủ mãn nguyện.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ——————-
Tác giả :
Điệp Phi Tuyết