Niệm Bồ Công Anh
Chương 12: Rời đảo
Việc hỉ của đại công tử Kình Long Đảo kết thúc bằng một màn chú rể chạy trốn, tân nương quất ngựa truy phu. Cho nên quan khách cũng chẳng còn việc gì mà xem lục tục ra về. Dù không muốn Đoan Mộc Huyền Ngự cuối cùng cũng phải rời đảo, hắn mới trở thành Huyền Minh Vương chưa lâu còn rất nhiều chuyện cần làm. Huyền Ngự lựa chọn rời đi khi trời chưa sáng hẳn, vì Tiểu Băng Nhi có lẽ vẫn còn ngọt ngào ngủ trong chăn ấm mà biết hắn phải đi sẽ khóc hết nước mắt cho coi.
Khi không còn nhìn thấy đất liền, trời và biển ngập lút tầm mắt Huyền Ngự mới thở phào nhẹ nhõm. Băng Nhi chắc chưa biết hắn rời đi, nếu biết thì thuyền đã đi xa bé con có lẽ sẽ khóc nhưng hắn thà không nhìn thấy. Nhìn thấy đôi mắt ngập nước ấy, hắn lại mất tự chủ đáp ứng mọi yêu cầu của Băng Nhi. Rời mũi thuyền, Huyền Ngự mới trở vào khoang thuyền dù việc nghỉ ngơi đối với hắn có hay không cũng chẳng sao. Nhưng long nhân vẫn chịu ảnh hưởng tập tính của rồng thích nằm ngủ lim dim. Huyền Ngự ngả lưng lên tấm đệm lông thú, những ngón tay thon dài đan vào mái tóc ngân bạch phát quang nhè nhẹ trong ánh sáng mờ nhạt. Đôi nhãn thần yêu dã lười biếng khép hờ hững, cánh mũi cao thẳng bắt đầu khe khẽ thở đều. Không gian tĩnh lặng chỉ còn lại âm thanh trầm trầm hít thở, nắp rương gỗ ở góc phòng vô thanh vô thức hé mở.
Một bàn tay thò ra qua khe hở đen ngòm khuất sáng dưới nắp rương. Ngập ngừng một lúc không thấy có động tĩnh, thêm một vạt tay áo màu tím nhạt trượt ra mang theo cái đầu nhỏ tóc đen rối bời. Đưa tay vén tóc làm lộ ra khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, Tiểu Băng Nhi rón rén bò ra khỏi rương. Khi cái chân cuối cùng chạm sàn tàu, nàng liếc nhìn nam nhân vẫn nằm im trên đệm lông thú mà thở phào, may quá không bị phát hiện.
Nhón chân thật nhẹ, nhân ảnh nhỏ nhắn nhanh chóng đến trước nam nhân đang ngủ say. Bàn tay nhỏ nhón lấy tấm chăn mỏng lên rồi chui tuột vào chăn, Tiểu Băng Nhi co người nhắm mắt chuẩn bị cho cơn thịnh nộ của Huyền Ngữ khi bất ngờ thấy nàng. Thế nhưng chờ cả buổi, nam nhân vẫn thở đều đều không có động tĩnh. Băng Nhi hé mở một mắt thấy hình như Ngự ca ca vẫn chưa phát hiện ra nàng liền bịt miệng cười như tiểu hồ ly, duỗi người tìm tư thế thoải mái ôm Ngự ca ca. Nàng ngáp nhẹ “oa..” từ đêm qua không ngủ tìm cách trốn xuống tàu,ở trong rương vừa ngộp vừa nóng không tài nào ngủ được bây giờ đã đi ra giữa biển xem Ngự ca ca làm sao đuổi nàng về, trừ phi huynh ấy nhẫn tâm ném nàng xuống biển.
Nhanh chóng cái miệng nhỏ khép mở đều đặn còn chảy ra một dòng thóa dịch (Tác giả: thóa dịch cho sang chứ thẳng ra là nước miếng) trong suốt, Tiểu Băng Nhi đã ngủ không biết trời đất.
Lúc này mị nhãn mới hé mở ôn nhu nhìn nhân nhi trong ngực mà thở dài, nhưng khóe môi không tự chủ nhếch lên cười nhẹ. Ánh sáng mờ nhạt càng khiến làn da Tiểu Băng Nhi trở nên trong suốt như một búp bê bằng ngọc mong manh dễ vỡ. Nàng còn quá nhỏ, hắn một mực muốn mang theo nàng bên mình để giờ giờ khắc khắc nâng niu bảo vệ. Mặt khác muốn nàng ở lại Kình Long Đảo tách biệt với loạn lạc bên ngoài để không một ai có tế bước vào tâm nàng ngoại trừ hắn. Nhưng Băng Nhi a, nàng đã lựa chọn theo ta vậy thì thuận theo nàng đi. Huyền Ngự thở dài, ôm sát thân hình nhỏ bé của Băng Nhi vào ngực tham lam hưởng dụng mùi thơm nhàn nhạt còn vương mùi sữa.
Khi thuyền gần cập bến, hạ nhân đến báo cho Huyền Ngự. Tuy tiếng bẩm báo rất khẽ nhưng cũng đã đánh thức Băng Nhi. Thấy Băng Nhi sắp tỉnh dậy, hắn điều chỉnh lại tâm tình giả bộ như mình cũng vừa tỉnh và ngạc nhiên khi thấy tiểu hồ ly đáng yêu trong ngực.
“Băng Nhi sao muội lại ở đây?”
“Băng Nhi muốn theo Ngự ca ca đến quê hương của Bồ Công Anh. Ta muốn ở bên cạnh Ngự ca ca chứ không cần nhờ đến hạt bồ công anh theo gió nữa” Khuynh thành nhan sắc còn đôi ba phần trẻ thơ, ánh mắt như lưu thủy vẫn to tròn và ướt át khiên định nhìn hắn.
“Nhưng bá phụ và bá mẫu sẽ lo lắng”
“Ngự ca ca ghét Băng Nhi rồi sao?”
“Không ta…ta vẫn thích Băng Nhi” ôm nàng vào lòng, hắn thờ dài. Hắn vô phương phản kháng trước sự đáng yêu của nàng, trước nàng bản thân hắn hoàn toàn biến mất chỉ còn như hạt bồ công anh mặc cho gió cuốn bay.
Vì mang theo Tiểu Băng Nhi, Huyền Ngự quyết định ngồi xe ngựa chậm rãi thưởng ngoạn trên đường trở về Huyền Minh Cung. Tiểu Băng Nhi tuy có rất nhiều kiến thức do được sự dạy dỗ của những kì nhân trên Kình Long Đảo, nhưng vẫn là lần đầu tiên đến đất liền mọi thứ đều thực hấp dẫn. Vì đi đường vòng nên trên đường đi qua Tử Nguyệt Thành, đế đô của vương triều, Huyền Ngự dưới sức mạnh làm nũng của bé con liền đồng ý ở lại đây vài ngày.
“Ngự ca ca, Băng Nhi muốn đi dạo phố”
“Không phải mới mang muội dạo phố buổi sáng rồi sao?”
“Phố đêm thì khác phố ban ngày chứ, đi mà Ngự ca ca…..”
“Thôi được rồi, nhưng muội phải ăn chết chén cơm này thì mới được đi” Huyền Ngự lại thở dài thường thượt, Băng Nhi điên cuồng với mấy món ăn vặt trên phố đến no bụng không chịu ăn uống đàng hoàng hắn thực lo lắng.
“Ngự ca ca muội ăn xong chúng ta dạo phố”
“Trời còn chưa tối” Huyền Ngự kiếm cớ.
“Cứ đi dạo đến chợ, trời tối là vừa” không đợi Huyền Ngự phản đối Băng Nhi liền lôi kéo hắn ra khỏi khách điếm.
“Lan ngươi mang theo áo choàng phòng khi đêm xuống trời lạnh” Huyền Ngự bị Băng Nhi lôi kéo cũng không quên phân phó tì nữ bên cạnh. Tiện đây nói luôn, Huyền Ngự có bốn thiếp thân tì nữ là Mai Lan Cúc Trúc, và một tiểu tư tên Lãnh. Cúc và Trúc hiện đang ở lại trong cung giúp đỡ tổng quản làm việc, chỉ có Mai, Lan và Lãnh theo bên cạnh Huyền Ngự.
“Vâng thưa vương thượng” Lan mỉm cười nhìn giáng vẻ bất lực của chủ nhân, đúng là chỉ có Băng Nhi tiểu thư mới khiến chủ nhân có nhiều cảm xúc đa dạng như thế. Bình thường hầu hạ bên cạnh chủ nhân một người khó đoán hỉ nộ không hiện, lại mị hoặc yêu dã không giống phàm nhân chỉ khi ở cạnh tiểu thư chủ nhân mới giống một con người.
Ánh sáng cuối ngày vụt tắt, cũng là lúc thứ ánh sáng phồn hoa của kinh đô được thắp sáng. Trong thời kì quốc thái dân an, nhà nhà no đủ đều treo đèn lồng đỏ tượng trưng cho may mắn phú quý. Chợ đêm cũng nhộn nhịp không kém ban ngày, nhưng lại mang một phong vị hoàn toàn mới mẻ. Băng Nhi mê mẩn với hàng lồng đèn đoán câu đố, chỉ cần trả một đồng tiền mua một câu đố nếu giải được sẽ được thưởng một lồng đèn.
“Ngự ca ca ta có thể mượn huynh một đồng tiền sao?” Băng Nhi thèm thuồng nhìn lồng đèn hình cá vàng.
“Nếu muội thích huynh sẽ mua tất cả lồng đèn ở đây cho muội” Huyền Ngự cưng chiều, đang định ra hiệu cho Lãnh mua hết lồng đèn treo trên sạp hàng.
“Không, như vậy không còn thú vị nữa. Nếu đoán được câu đố thì mới cảm thấy có thành tựu” Băng Nhi nhíu nhíu mày, chu môi anh đào.
“Vậy tùy muội” Huyền Ngự đưa cho nàng một túi tiền mày lam thêu chỉ bạc trong nó nặng trĩu bạc vụn.
“Nha, muội chỉ cần một đồng tiền thôi” Băng Nhi khó xử nhìn túi tiền.
“Lãnh ?” Huyền Ngự hỏi tiểu tư bên cạnh.
“Ách chủ nhân, chúng ta vì ra ngoài gấp nên không có chuẩn bị tiền đồng chỉ mang ngân phiếu và kim bảo. Túi bạc vụn này là do Lan bỏ ra a” Lãnh một thân to cao, gãi tai giải thích.
“Ông chủ dùng bạc vụn được không?” Băng Nhi buồn buồn hỏi ông chủ hàng. Đôi mắt lấp lánh như sao, dung mạo mềm mại ửng hồng khiến ông lão chủ hàng đã ngoài ngũ tuần cũng thoáng ngẩn ngơ. Nhưng nhanh chóng bị ánh mắt giết người của nam nhân đứng sau lưng tiểu cô nương làm cho tỉnh lại.
“Ách tiểu cô nương bạc quá nhiều đi, à hay là thế này. Hôm nay các gian hàng có tổ chức một cuộc tranh tài giải đố người thắng sẽ được tặng một bộ giá y. Tiểu cô nương tuy nhỏ tuổi nếu thắng được giá y chưa dùng được thì cũng coi như điềm lành. Chi phí tham gia cuộc chơi là một nén bạc” ông lão chủ hàng nói.
“Được a” Băng Nhi cười tươi đưa cho ông chủ hàng một nén bạch, nhận lại một mảnh giấy đỏ tựa như vé thông hàng tham gia cuộc thi.
Giữa khu chợ, người ta dựng nên một đài bằng tre dùng vải đỏ trang trí đơi giản, rất nhiều đèn lồng đủ màu sắc treo xung quanh khiến đài cao lung linh mờ ảo khác thường. Đa số người tham gia giải đố là những cô nương thanh xuân e thẹn, chỉ có vài nam nhân thay ý trung nhân lên đài dành giải thưởng. Phần thưởng là giá y lụa đỏ phiêu phiêu, thêm một bộ trang sức tinh xảo không tính là trân bảo nhưng đối với thường dân cũng là khó cầu.
“Băng Nhi muội thực sự muốn tham gia” Huyền Ngự nhíu mày chán ghét những ánh mắt kinh ngạc say mê xung quanh khi Tiểu Băng Nhi bước lên đài. Nếu nàng muốn chỉ cần tùy tiện lấy một bộ trong rương còn quý báu gấp trăm lần bộ giá y tầm thường kia, việc gì phải vất vả giải câu đố.
“Ân muội muốn mà” Băng Nhi mắt long lanh nhìn Huyền Ngự.
“Nhưng huynh không thích những người kia nhìn muội” Huyền Ngự nói chuyện có một chút hờn dỗi.
“Vậy Ngự ca ca cùng muội lên đài đi, huynh dùng áo choàng che khuất muội để không ai nhìn muội, mà muội lại được chơi giải đố rất thú vị nha”.
“Vậy coi như tạm được” Huyền Ngự có vẻ hòa hoãn một chút. Dùng áo choàng phủ lấy thân hình nhỏ nhắn của Băng nhi chỉ để lột một đầu tóc đen như mây ra bên ngoài.
Nam nhân một thân huyền sắc áo choàng, viền cổ làm từ lông ngân hồ quý hiếm cũng không nềm mại bằng đầu tóc ngân bạc tuyệt đẹp. Nam nhân mang khí tức vương giả, nhìn ngũ quan quý khí cũng biết là người ngoại tộc lại tăng thêm một tầng mê hoặc câu nhân, khiến mấy cô nương đứng trên đài ngốc lăng ngắm nhìn dường như sức hút của phần thưởng đã không còn hấp dẫn. Trong ngực nam nhân ôm nhân ảnh nho nhỏ, chỉ lộ một góc áo hồng điều viền da lông chồn lửa đỏ rực quý phái. Tuy không rõ dung mạo nhưng một đầu tóc đen dài như mây óng ả hơn lụa thì chắc chủ nhân cũng không tầm thường.
“Giải đố bắt đầu” một vị lão giả râu tóc điểm bạc cất cao giọng.
“Câu thứ nhất, “trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là gì?”
Mọi người viết câu trả lời vào giấy đỏ đưa cho ông lão, nếu đúng ông lão sẽ thông qua còn trả lời sai liền rời đài. Mới chỉ câu đầ tiên đã hơn phân nửa thí sinh xuống đài, chỉ còn lại mấy cô nương có vẻ thông minh và ba nam nhân trong đó tính cả Huyền Ngự. Câu đố dễ vậy mà đã không đoán được nền giáo dục của triều đại này cần cải cách a.
“Câu thứ hai, thân em vừa trắng lại vừa tròn bảy nổi ba chìm với nước non, là món ăn gì?”
Giấy đỏ tung bay, chỉ còn lại một cô nương, một nam nhân và Huyền Ngự ở lại trên đài giải đố. Bên dưới mọi người đã râm ran bàn tán, khen ngợi tài năng của ba người. Vị cô nương kia là cháu gái của Bắc Thần thừa tướng, tài nữ đệ nhất kinh thành thái hậu rất yêu thương nên được phong Phính Đình Quận Chúa. Vị nam tử là công tử của đại tướng quân, ai cũng biết vị công tử này say mê Phính Đình quận chúa hôm nay muốn thi thố tài năng lấy lòng giai nhân, mong ngày sau có thể thành người nhà. Nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện nam nhân kiệt xuất không tầm thường kia, khiến ánh mắt Phính Đình quận chúa không thể rời. Đáng thương cho vị công tử ôm mối tương tư vô vọng a.
Phính Đình quận chúa lớn lên trên châu ngọc, có được yêu thương sủng ái của gia tộc. Nàng lại là tài nữ suất chúng nơi kinh kì nên ánh mắt vài phần cao hơn người thường cũng không thể trách. Hôm nay vì muốn phô diễn tài năng mới tham gia giải đố ai ngờ gặp được kỳ nhân, nàng tin vào mĩ mạo và tài năng của mình sẽ chinh phục được nam nhân bất phàm kia.
“Câu thứ ba, khi đánh thì sống, khi không đánh thì chết, là cái gì?”
Công tử nhà đại tướng quân mặt mày như trái khổ qua khi đưa mảnh giấy cho ông lão, đổi lại được một cái lắc đầu không cam lòng mà hạ đài. Còn lại Phính Đình quận chúa và nam nhân tóc ngân bạch đấu tiếp. Phính Đình quận chúa ngày càng tán thưởng Huyền Ngự, lòng ngưỡng mộ lại tăng lên thể hiện rõ qua ánh mắt. Ngoài nhân nhi trong ngực, Huyền Ngự không để ý đến ai làm sao thấy được sự mê luyến trong mắt quận chúa chứ.
“Câu tiếp theo, con gì khi tròn khi khuyết?”
Lần này Phính Đình quận chúa đúng là bị làm khó, nàng đoán không ra đành thua cuộc như thua vào tay nam nhân kia cũng đáng. Nữ nhân vốn mê luyến anh tài, nam nhân thì trâm mê hương sắc. Phính Đình định tiến đến nói vài câu cùng tài tử ai ngờ hắn đã phi thân đi mất chỉ để lại hầu cận ở lại nhận giải thưởng.
Trở về khách điếm, vào phòng đóng cửa lại Huyền Ngự mới mở áo choàng để lộ bé con vì quá ấm áp mà ngủ gật trong lòng hắn. Hôn lên má hông hồng như trái đào Huyền Ngự yêu chiều mà bật cười. Bé con nằng nặc đòi chơi giải câu đố vừa xong trên đường về liền ỷ lại trong ngực hắn mà ngủ, đúng là đáng yêu quá đi mà.
“Chủ…”
“Suỵt” Lãnh ôm một đống phần thưởng về vừa định báo cáo công việc liền bị chủ tử trừng nha, thật lạnh chết người đi. Vì sao trời bất công sinh ra chủ tử chỉ duy nhất nhìn Băng Nhi tiểu thư mới có độ ấm chứ?
Vì quá hưng phấn Băng Nhi không ngủ lâu, chỉ qua một hai canh giờ liền tỉnh lại. Đập vào mắt nàng là hung linh rất nhiều đèn lồng đỏ treo từ trần nhà rải rác khắp phòng.
“Ư, Ngự ca ca?”
“Băng Nhi tỉnh rồi. Thật hư nha chưa xem phần thưởng liền ngủ” Huyền Ngự sủng nịnh khẽ vuốt má bé con.
“Đâu phần thưởng đâu muội muốn xem” Băng Nhi hào hứng muốn ra khỏi vòng tay Huyền Ngự để xem giải thưởng.
“Không cần chạy loạn, phần thưởng không phải đang mặc trên người muội sao?” cánh môi quyến rũ nhếch lên cười khi thấy bé con thích thú vuốt ve giá y rỏ rực trên thân. Ánh sáng hồng thấu từ đèn lồng đỏ càng khiến Băng Nhi lộng lẫy như một con chim lửa loài chim xinh đẹp nhất mạnh mẽ nhất, giống loài duy nhất có thể sóng đôi với rồng. Đồng tử như bảo thạch co rút tỏa ra quang lam tử sắc như muốn từ nhân ảnh bé nhỏ nhìn thấy được bé con sẽ còn tuyệt mỹ hơn nữa trong vài năm tới khi mặc giá y sắc đỏ gả cho hắn, thật mong chờ.
“Ngự ca ca thực đẹp quá, muội còn muốn được trang điểm như tân nương thực nha” Băng Nhi cười mắt híp lại như mặt trăng.
“Được ta giúp muội”
Đặt Băng Nhi ngồi xuống trước gương đồng, Huyền ngự điểm lấy chu sa vẽ một đóa mai đỏ giữa mi tâm nàng. Vì da Băng nhi trơn mịn trong suốt như sứ, mội đỏ mọng hồng đào như hoa không cần tô vẽ. Chấm thêm một nét màu đen vẽ lên đuôi lông mày khéo léo, khiến đôi nhãn đồng to tròn tăng thêm một phần thanh tao phong vị.
“Tiểu Băng Nhi muội có biết cái gì làm nên thần khí cho khuôn mặt không?”
“Cái gì nga?”
“Là chân mày, một nam nhân khi vẽ chân mày cho nữ nhân chính là muốn trở thành thần khí có nữ nhân ấy. Một nét là nguyện cùng sống chết kiếp này, hai nét là kết tóc se tơ cả kiếp sau”
“Như vậy cả kiếp sau Ngự ca ca sẽ tiếp tục vẽ chân mày cho muội, để chúng ta cùng nhau đời đời kiếp kiếp được sao?”
“Tất nhiên, Băng Nhi đời đời kiếp kiếp là cô dâu của Đoan Mộc Huyền Ngự”
“Vâng” Băng Nhi e thẹn cúi đầu.
Huyền Ngự nhẹ nhàng phủ khuôn mặt nàng trong bàn tay ấm áp, trân quý và tôn nhờ nhẹ nhàng hôn lên cánh môi rực rỡ hơn chu sa, ngọt ngào hơn mật. Băng Nhi của hắn, cô dâu đời đời kiếp kiếp của Đoan Mộc Huyền Ngự.
Khi không còn nhìn thấy đất liền, trời và biển ngập lút tầm mắt Huyền Ngự mới thở phào nhẹ nhõm. Băng Nhi chắc chưa biết hắn rời đi, nếu biết thì thuyền đã đi xa bé con có lẽ sẽ khóc nhưng hắn thà không nhìn thấy. Nhìn thấy đôi mắt ngập nước ấy, hắn lại mất tự chủ đáp ứng mọi yêu cầu của Băng Nhi. Rời mũi thuyền, Huyền Ngự mới trở vào khoang thuyền dù việc nghỉ ngơi đối với hắn có hay không cũng chẳng sao. Nhưng long nhân vẫn chịu ảnh hưởng tập tính của rồng thích nằm ngủ lim dim. Huyền Ngự ngả lưng lên tấm đệm lông thú, những ngón tay thon dài đan vào mái tóc ngân bạch phát quang nhè nhẹ trong ánh sáng mờ nhạt. Đôi nhãn thần yêu dã lười biếng khép hờ hững, cánh mũi cao thẳng bắt đầu khe khẽ thở đều. Không gian tĩnh lặng chỉ còn lại âm thanh trầm trầm hít thở, nắp rương gỗ ở góc phòng vô thanh vô thức hé mở.
Một bàn tay thò ra qua khe hở đen ngòm khuất sáng dưới nắp rương. Ngập ngừng một lúc không thấy có động tĩnh, thêm một vạt tay áo màu tím nhạt trượt ra mang theo cái đầu nhỏ tóc đen rối bời. Đưa tay vén tóc làm lộ ra khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, Tiểu Băng Nhi rón rén bò ra khỏi rương. Khi cái chân cuối cùng chạm sàn tàu, nàng liếc nhìn nam nhân vẫn nằm im trên đệm lông thú mà thở phào, may quá không bị phát hiện.
Nhón chân thật nhẹ, nhân ảnh nhỏ nhắn nhanh chóng đến trước nam nhân đang ngủ say. Bàn tay nhỏ nhón lấy tấm chăn mỏng lên rồi chui tuột vào chăn, Tiểu Băng Nhi co người nhắm mắt chuẩn bị cho cơn thịnh nộ của Huyền Ngữ khi bất ngờ thấy nàng. Thế nhưng chờ cả buổi, nam nhân vẫn thở đều đều không có động tĩnh. Băng Nhi hé mở một mắt thấy hình như Ngự ca ca vẫn chưa phát hiện ra nàng liền bịt miệng cười như tiểu hồ ly, duỗi người tìm tư thế thoải mái ôm Ngự ca ca. Nàng ngáp nhẹ “oa..” từ đêm qua không ngủ tìm cách trốn xuống tàu,ở trong rương vừa ngộp vừa nóng không tài nào ngủ được bây giờ đã đi ra giữa biển xem Ngự ca ca làm sao đuổi nàng về, trừ phi huynh ấy nhẫn tâm ném nàng xuống biển.
Nhanh chóng cái miệng nhỏ khép mở đều đặn còn chảy ra một dòng thóa dịch (Tác giả: thóa dịch cho sang chứ thẳng ra là nước miếng) trong suốt, Tiểu Băng Nhi đã ngủ không biết trời đất.
Lúc này mị nhãn mới hé mở ôn nhu nhìn nhân nhi trong ngực mà thở dài, nhưng khóe môi không tự chủ nhếch lên cười nhẹ. Ánh sáng mờ nhạt càng khiến làn da Tiểu Băng Nhi trở nên trong suốt như một búp bê bằng ngọc mong manh dễ vỡ. Nàng còn quá nhỏ, hắn một mực muốn mang theo nàng bên mình để giờ giờ khắc khắc nâng niu bảo vệ. Mặt khác muốn nàng ở lại Kình Long Đảo tách biệt với loạn lạc bên ngoài để không một ai có tế bước vào tâm nàng ngoại trừ hắn. Nhưng Băng Nhi a, nàng đã lựa chọn theo ta vậy thì thuận theo nàng đi. Huyền Ngự thở dài, ôm sát thân hình nhỏ bé của Băng Nhi vào ngực tham lam hưởng dụng mùi thơm nhàn nhạt còn vương mùi sữa.
Khi thuyền gần cập bến, hạ nhân đến báo cho Huyền Ngự. Tuy tiếng bẩm báo rất khẽ nhưng cũng đã đánh thức Băng Nhi. Thấy Băng Nhi sắp tỉnh dậy, hắn điều chỉnh lại tâm tình giả bộ như mình cũng vừa tỉnh và ngạc nhiên khi thấy tiểu hồ ly đáng yêu trong ngực.
“Băng Nhi sao muội lại ở đây?”
“Băng Nhi muốn theo Ngự ca ca đến quê hương của Bồ Công Anh. Ta muốn ở bên cạnh Ngự ca ca chứ không cần nhờ đến hạt bồ công anh theo gió nữa” Khuynh thành nhan sắc còn đôi ba phần trẻ thơ, ánh mắt như lưu thủy vẫn to tròn và ướt át khiên định nhìn hắn.
“Nhưng bá phụ và bá mẫu sẽ lo lắng”
“Ngự ca ca ghét Băng Nhi rồi sao?”
“Không ta…ta vẫn thích Băng Nhi” ôm nàng vào lòng, hắn thờ dài. Hắn vô phương phản kháng trước sự đáng yêu của nàng, trước nàng bản thân hắn hoàn toàn biến mất chỉ còn như hạt bồ công anh mặc cho gió cuốn bay.
Vì mang theo Tiểu Băng Nhi, Huyền Ngự quyết định ngồi xe ngựa chậm rãi thưởng ngoạn trên đường trở về Huyền Minh Cung. Tiểu Băng Nhi tuy có rất nhiều kiến thức do được sự dạy dỗ của những kì nhân trên Kình Long Đảo, nhưng vẫn là lần đầu tiên đến đất liền mọi thứ đều thực hấp dẫn. Vì đi đường vòng nên trên đường đi qua Tử Nguyệt Thành, đế đô của vương triều, Huyền Ngự dưới sức mạnh làm nũng của bé con liền đồng ý ở lại đây vài ngày.
“Ngự ca ca, Băng Nhi muốn đi dạo phố”
“Không phải mới mang muội dạo phố buổi sáng rồi sao?”
“Phố đêm thì khác phố ban ngày chứ, đi mà Ngự ca ca…..”
“Thôi được rồi, nhưng muội phải ăn chết chén cơm này thì mới được đi” Huyền Ngự lại thở dài thường thượt, Băng Nhi điên cuồng với mấy món ăn vặt trên phố đến no bụng không chịu ăn uống đàng hoàng hắn thực lo lắng.
“Ngự ca ca muội ăn xong chúng ta dạo phố”
“Trời còn chưa tối” Huyền Ngự kiếm cớ.
“Cứ đi dạo đến chợ, trời tối là vừa” không đợi Huyền Ngự phản đối Băng Nhi liền lôi kéo hắn ra khỏi khách điếm.
“Lan ngươi mang theo áo choàng phòng khi đêm xuống trời lạnh” Huyền Ngự bị Băng Nhi lôi kéo cũng không quên phân phó tì nữ bên cạnh. Tiện đây nói luôn, Huyền Ngự có bốn thiếp thân tì nữ là Mai Lan Cúc Trúc, và một tiểu tư tên Lãnh. Cúc và Trúc hiện đang ở lại trong cung giúp đỡ tổng quản làm việc, chỉ có Mai, Lan và Lãnh theo bên cạnh Huyền Ngự.
“Vâng thưa vương thượng” Lan mỉm cười nhìn giáng vẻ bất lực của chủ nhân, đúng là chỉ có Băng Nhi tiểu thư mới khiến chủ nhân có nhiều cảm xúc đa dạng như thế. Bình thường hầu hạ bên cạnh chủ nhân một người khó đoán hỉ nộ không hiện, lại mị hoặc yêu dã không giống phàm nhân chỉ khi ở cạnh tiểu thư chủ nhân mới giống một con người.
Ánh sáng cuối ngày vụt tắt, cũng là lúc thứ ánh sáng phồn hoa của kinh đô được thắp sáng. Trong thời kì quốc thái dân an, nhà nhà no đủ đều treo đèn lồng đỏ tượng trưng cho may mắn phú quý. Chợ đêm cũng nhộn nhịp không kém ban ngày, nhưng lại mang một phong vị hoàn toàn mới mẻ. Băng Nhi mê mẩn với hàng lồng đèn đoán câu đố, chỉ cần trả một đồng tiền mua một câu đố nếu giải được sẽ được thưởng một lồng đèn.
“Ngự ca ca ta có thể mượn huynh một đồng tiền sao?” Băng Nhi thèm thuồng nhìn lồng đèn hình cá vàng.
“Nếu muội thích huynh sẽ mua tất cả lồng đèn ở đây cho muội” Huyền Ngự cưng chiều, đang định ra hiệu cho Lãnh mua hết lồng đèn treo trên sạp hàng.
“Không, như vậy không còn thú vị nữa. Nếu đoán được câu đố thì mới cảm thấy có thành tựu” Băng Nhi nhíu nhíu mày, chu môi anh đào.
“Vậy tùy muội” Huyền Ngự đưa cho nàng một túi tiền mày lam thêu chỉ bạc trong nó nặng trĩu bạc vụn.
“Nha, muội chỉ cần một đồng tiền thôi” Băng Nhi khó xử nhìn túi tiền.
“Lãnh ?” Huyền Ngự hỏi tiểu tư bên cạnh.
“Ách chủ nhân, chúng ta vì ra ngoài gấp nên không có chuẩn bị tiền đồng chỉ mang ngân phiếu và kim bảo. Túi bạc vụn này là do Lan bỏ ra a” Lãnh một thân to cao, gãi tai giải thích.
“Ông chủ dùng bạc vụn được không?” Băng Nhi buồn buồn hỏi ông chủ hàng. Đôi mắt lấp lánh như sao, dung mạo mềm mại ửng hồng khiến ông lão chủ hàng đã ngoài ngũ tuần cũng thoáng ngẩn ngơ. Nhưng nhanh chóng bị ánh mắt giết người của nam nhân đứng sau lưng tiểu cô nương làm cho tỉnh lại.
“Ách tiểu cô nương bạc quá nhiều đi, à hay là thế này. Hôm nay các gian hàng có tổ chức một cuộc tranh tài giải đố người thắng sẽ được tặng một bộ giá y. Tiểu cô nương tuy nhỏ tuổi nếu thắng được giá y chưa dùng được thì cũng coi như điềm lành. Chi phí tham gia cuộc chơi là một nén bạc” ông lão chủ hàng nói.
“Được a” Băng Nhi cười tươi đưa cho ông chủ hàng một nén bạch, nhận lại một mảnh giấy đỏ tựa như vé thông hàng tham gia cuộc thi.
Giữa khu chợ, người ta dựng nên một đài bằng tre dùng vải đỏ trang trí đơi giản, rất nhiều đèn lồng đủ màu sắc treo xung quanh khiến đài cao lung linh mờ ảo khác thường. Đa số người tham gia giải đố là những cô nương thanh xuân e thẹn, chỉ có vài nam nhân thay ý trung nhân lên đài dành giải thưởng. Phần thưởng là giá y lụa đỏ phiêu phiêu, thêm một bộ trang sức tinh xảo không tính là trân bảo nhưng đối với thường dân cũng là khó cầu.
“Băng Nhi muội thực sự muốn tham gia” Huyền Ngự nhíu mày chán ghét những ánh mắt kinh ngạc say mê xung quanh khi Tiểu Băng Nhi bước lên đài. Nếu nàng muốn chỉ cần tùy tiện lấy một bộ trong rương còn quý báu gấp trăm lần bộ giá y tầm thường kia, việc gì phải vất vả giải câu đố.
“Ân muội muốn mà” Băng Nhi mắt long lanh nhìn Huyền Ngự.
“Nhưng huynh không thích những người kia nhìn muội” Huyền Ngự nói chuyện có một chút hờn dỗi.
“Vậy Ngự ca ca cùng muội lên đài đi, huynh dùng áo choàng che khuất muội để không ai nhìn muội, mà muội lại được chơi giải đố rất thú vị nha”.
“Vậy coi như tạm được” Huyền Ngự có vẻ hòa hoãn một chút. Dùng áo choàng phủ lấy thân hình nhỏ nhắn của Băng nhi chỉ để lột một đầu tóc đen như mây ra bên ngoài.
Nam nhân một thân huyền sắc áo choàng, viền cổ làm từ lông ngân hồ quý hiếm cũng không nềm mại bằng đầu tóc ngân bạc tuyệt đẹp. Nam nhân mang khí tức vương giả, nhìn ngũ quan quý khí cũng biết là người ngoại tộc lại tăng thêm một tầng mê hoặc câu nhân, khiến mấy cô nương đứng trên đài ngốc lăng ngắm nhìn dường như sức hút của phần thưởng đã không còn hấp dẫn. Trong ngực nam nhân ôm nhân ảnh nho nhỏ, chỉ lộ một góc áo hồng điều viền da lông chồn lửa đỏ rực quý phái. Tuy không rõ dung mạo nhưng một đầu tóc đen dài như mây óng ả hơn lụa thì chắc chủ nhân cũng không tầm thường.
“Giải đố bắt đầu” một vị lão giả râu tóc điểm bạc cất cao giọng.
“Câu thứ nhất, “trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là gì?”
Mọi người viết câu trả lời vào giấy đỏ đưa cho ông lão, nếu đúng ông lão sẽ thông qua còn trả lời sai liền rời đài. Mới chỉ câu đầ tiên đã hơn phân nửa thí sinh xuống đài, chỉ còn lại mấy cô nương có vẻ thông minh và ba nam nhân trong đó tính cả Huyền Ngự. Câu đố dễ vậy mà đã không đoán được nền giáo dục của triều đại này cần cải cách a.
“Câu thứ hai, thân em vừa trắng lại vừa tròn bảy nổi ba chìm với nước non, là món ăn gì?”
Giấy đỏ tung bay, chỉ còn lại một cô nương, một nam nhân và Huyền Ngự ở lại trên đài giải đố. Bên dưới mọi người đã râm ran bàn tán, khen ngợi tài năng của ba người. Vị cô nương kia là cháu gái của Bắc Thần thừa tướng, tài nữ đệ nhất kinh thành thái hậu rất yêu thương nên được phong Phính Đình Quận Chúa. Vị nam tử là công tử của đại tướng quân, ai cũng biết vị công tử này say mê Phính Đình quận chúa hôm nay muốn thi thố tài năng lấy lòng giai nhân, mong ngày sau có thể thành người nhà. Nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện nam nhân kiệt xuất không tầm thường kia, khiến ánh mắt Phính Đình quận chúa không thể rời. Đáng thương cho vị công tử ôm mối tương tư vô vọng a.
Phính Đình quận chúa lớn lên trên châu ngọc, có được yêu thương sủng ái của gia tộc. Nàng lại là tài nữ suất chúng nơi kinh kì nên ánh mắt vài phần cao hơn người thường cũng không thể trách. Hôm nay vì muốn phô diễn tài năng mới tham gia giải đố ai ngờ gặp được kỳ nhân, nàng tin vào mĩ mạo và tài năng của mình sẽ chinh phục được nam nhân bất phàm kia.
“Câu thứ ba, khi đánh thì sống, khi không đánh thì chết, là cái gì?”
Công tử nhà đại tướng quân mặt mày như trái khổ qua khi đưa mảnh giấy cho ông lão, đổi lại được một cái lắc đầu không cam lòng mà hạ đài. Còn lại Phính Đình quận chúa và nam nhân tóc ngân bạch đấu tiếp. Phính Đình quận chúa ngày càng tán thưởng Huyền Ngự, lòng ngưỡng mộ lại tăng lên thể hiện rõ qua ánh mắt. Ngoài nhân nhi trong ngực, Huyền Ngự không để ý đến ai làm sao thấy được sự mê luyến trong mắt quận chúa chứ.
“Câu tiếp theo, con gì khi tròn khi khuyết?”
Lần này Phính Đình quận chúa đúng là bị làm khó, nàng đoán không ra đành thua cuộc như thua vào tay nam nhân kia cũng đáng. Nữ nhân vốn mê luyến anh tài, nam nhân thì trâm mê hương sắc. Phính Đình định tiến đến nói vài câu cùng tài tử ai ngờ hắn đã phi thân đi mất chỉ để lại hầu cận ở lại nhận giải thưởng.
Trở về khách điếm, vào phòng đóng cửa lại Huyền Ngự mới mở áo choàng để lộ bé con vì quá ấm áp mà ngủ gật trong lòng hắn. Hôn lên má hông hồng như trái đào Huyền Ngự yêu chiều mà bật cười. Bé con nằng nặc đòi chơi giải câu đố vừa xong trên đường về liền ỷ lại trong ngực hắn mà ngủ, đúng là đáng yêu quá đi mà.
“Chủ…”
“Suỵt” Lãnh ôm một đống phần thưởng về vừa định báo cáo công việc liền bị chủ tử trừng nha, thật lạnh chết người đi. Vì sao trời bất công sinh ra chủ tử chỉ duy nhất nhìn Băng Nhi tiểu thư mới có độ ấm chứ?
Vì quá hưng phấn Băng Nhi không ngủ lâu, chỉ qua một hai canh giờ liền tỉnh lại. Đập vào mắt nàng là hung linh rất nhiều đèn lồng đỏ treo từ trần nhà rải rác khắp phòng.
“Ư, Ngự ca ca?”
“Băng Nhi tỉnh rồi. Thật hư nha chưa xem phần thưởng liền ngủ” Huyền Ngự sủng nịnh khẽ vuốt má bé con.
“Đâu phần thưởng đâu muội muốn xem” Băng Nhi hào hứng muốn ra khỏi vòng tay Huyền Ngự để xem giải thưởng.
“Không cần chạy loạn, phần thưởng không phải đang mặc trên người muội sao?” cánh môi quyến rũ nhếch lên cười khi thấy bé con thích thú vuốt ve giá y rỏ rực trên thân. Ánh sáng hồng thấu từ đèn lồng đỏ càng khiến Băng Nhi lộng lẫy như một con chim lửa loài chim xinh đẹp nhất mạnh mẽ nhất, giống loài duy nhất có thể sóng đôi với rồng. Đồng tử như bảo thạch co rút tỏa ra quang lam tử sắc như muốn từ nhân ảnh bé nhỏ nhìn thấy được bé con sẽ còn tuyệt mỹ hơn nữa trong vài năm tới khi mặc giá y sắc đỏ gả cho hắn, thật mong chờ.
“Ngự ca ca thực đẹp quá, muội còn muốn được trang điểm như tân nương thực nha” Băng Nhi cười mắt híp lại như mặt trăng.
“Được ta giúp muội”
Đặt Băng Nhi ngồi xuống trước gương đồng, Huyền ngự điểm lấy chu sa vẽ một đóa mai đỏ giữa mi tâm nàng. Vì da Băng nhi trơn mịn trong suốt như sứ, mội đỏ mọng hồng đào như hoa không cần tô vẽ. Chấm thêm một nét màu đen vẽ lên đuôi lông mày khéo léo, khiến đôi nhãn đồng to tròn tăng thêm một phần thanh tao phong vị.
“Tiểu Băng Nhi muội có biết cái gì làm nên thần khí cho khuôn mặt không?”
“Cái gì nga?”
“Là chân mày, một nam nhân khi vẽ chân mày cho nữ nhân chính là muốn trở thành thần khí có nữ nhân ấy. Một nét là nguyện cùng sống chết kiếp này, hai nét là kết tóc se tơ cả kiếp sau”
“Như vậy cả kiếp sau Ngự ca ca sẽ tiếp tục vẽ chân mày cho muội, để chúng ta cùng nhau đời đời kiếp kiếp được sao?”
“Tất nhiên, Băng Nhi đời đời kiếp kiếp là cô dâu của Đoan Mộc Huyền Ngự”
“Vâng” Băng Nhi e thẹn cúi đầu.
Huyền Ngự nhẹ nhàng phủ khuôn mặt nàng trong bàn tay ấm áp, trân quý và tôn nhờ nhẹ nhàng hôn lên cánh môi rực rỡ hơn chu sa, ngọt ngào hơn mật. Băng Nhi của hắn, cô dâu đời đời kiếp kiếp của Đoan Mộc Huyền Ngự.
Tác giả :
Điệp Phi Tuyết