Niệm Bồ Công Anh
Chương 1: Đoan Mộc Huyền Ngự
Thảo Nguyên phía tây tuy rộng lớn nhưng lại thưa thớt nghèo nàn dân cư vì quá khắc nghiệt. Không một loài cây nào có thể sống nổi, ngoại trừ cỏ dại và loài hoa duy nhất bồ công anh bất chấp tất cả kiên cường nở hoa trên vùng thảo nguyên khô cằn. Tựa như Huyền Minh Cung cơn gió chướng trong giang hồ, chủ nhân Huyền Minh cung là một cao nhân bí ẩn đến từ Tây Vực. Ban đầu vì mái tóc bạch và ánh mát màu lam bích của hắn, mọi người đều cho hắn là quái nhân ắt là tà ma ngoại đạo.
Hắn mang họ Demon nhưng theo cách phiên âm của người trung nguyên thành Đoan Mộc. Không thèm để ý đến ai, hắn như cơn gió chướng lăn lộn khắp đại giang nam bắc.Một tay gây dựng thế lực lớn mạnh Huyền Minh giáo, gọi tắt là Minh giáo cắm trụ ở thảo nguyên phía tây, tự xưng Minh Vương. Sau khi Thiên Ma giáo giải tán quy ẩn Minh Giáo nghiễm nhiên trở thành đệ nhất giáo trong võ lâm. Cây cao đón gió lớn, trong võ lâm không ít kẻ ghen ghét với võ công và thành tựu của Minh Vương, hắn kinh thường, độc lai độc vãng đầu đội trời chân đạp đất tự thân đứng trên giang hồ không luồn cúi trước bất kì ai.
Nói đến bằng hữu hắn không phải là không có, nhưng ít ai biết là có người kết giao với hắn. Chỉ có cựu giáo chủ của Thiên Ma giáo và một số linh tinh người trong gia đình Đông Phương. Như vậy có tính là hơi nhiều không nhỉ?
Minh Vương tưởng chừng cứ như vậy đơn độc cả đời làm mưa làm gió tuỳ hứng trên giang hồ cũng có ngày bị đánh gục. Khi nghe tin này khối kẻ ban đầu cao hứng hả dạ, sau lại tức đến hộc máu. Vì tin đồn vốn là một nửa tin vịt, thực ra Minh Vương rút về ở ẩn là do bị lão bà quản thúc không cho ra ngoài quậy phá nữa. Hắn không phải sợ lão bà nga… nhưng do hắn vô ý làm hoàng hoa khuê nữ nhà người ta mang thai nên đành uỷ khuất ở nhà mà phục vụ Minh Vương phi đang thời kì thai nghén. Đợi đấy khi tiểu tử nhà hắn ra đời hắn lại tái xuất giang hồ cho mà xem.
Đợi mãi cũng qua chín tháng mười ngày, Minh Vương Phi ruốc cuộc khai hoa nở nhuỵ tưởng khổ ải đã kết thúc, ai ngờ đó mới là bắt đầu. Minh Vương phải đau đầu nghĩ tên cho tiểu tử vì vương phi nói không thể kêu con trai suốt đời là tiểu tử được. Sau mấy đêm thức trắng hắn mới nghĩ ra, một chữ Huyền trong Huyền Minh giáo tượng trưng sau này con hắn sẽ ở nhà chịu trận trong khi hắn có thể trốn đi chơi. Thêm một chữ Ngự giống đậu ngự cho con trai khoẻ mạnh to béo như hột đậu Ngự thế là Đoan Mộc Huyền Ngự thiếu chủ cái tên ra đời một cách li kì như thế.(Tác giả: mở đầu đã thấy thương cho Ngự ca rồi có một ông bố hết sức quái dị và ham chơi….)
——— ———-
Mười bảy năm sau…….
“Thiếu chủ dậy mau, Vương lại trốn đi rồi vương phi đang nổi giận một khóc, hai nháo, ba thắt cổ kìa” Một tiểu gia đinh hớt hải chạy vào Đông Điệp Điện, đánh thức Đoan Mộc Huyền Ngự ngủ gục trên bàn vì đêm qua hắn phải xem lại sổ sách suốt nửa năm bị vương phụ làm cho lung tung hết cả lên. Vuốt lại hắc trường bào đối chọi nổi bật cùng ngân sắc như thác bạc mái tóc. Hẹp dài phượng nhãn lam bích , cương nghị bạc môi đỏ au ướt át tuyệt đối kế thừa vẻ yêu mị của Minh Vương. Nhưng đường hoàng, băng lãnh, u lệ không xen một chút cợt nhả như Minh Vương.
Đoan Mộc Huyền Ngự bình thản bước ra Đông Điệp Điện, hắn đã quá quen cái cảnh vương phụ trốn mất tăm, mẫu thân khóc nháo. Ai.. hắn thật khổ a, chẳng ai được phép chọn phụ mẫu.
“Mẫu thân diễn cho ai xem nữa chứ, vương phụ chắc giờ cũng đã đến kinh thành xem náo nhiệt rồi” Huyền Ngự thở dài tự rót cho mình một ly trà ngán ngẩn nhìn thiếu phụ hoa lê ngọc cốt trước mặt.
“Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Ngự Nhi lần nay hãy xem mẫu thân trừng trị hắn thế nào” thiếu phụ nghiến răng rít lên ,vẻ yêu kiều yếu đuối ban đâu đã mất tích.
“Mẫu thân lần này là chiêu gì?” Huyền Ngự nhàm chán hỏi.
“Là ngươi Ngự Nhi lần này đích thân ngươi phải tìm được cha ngươi về”
“Ta không đi, muốn đi nương tự mình đi đi”
“Ngươi không đi? có tin nương ngươi phá xập Đông Điệp Điện của ngươi không?”.Tại sao Minh Vương Phi lại đe dọa như vậy ?vì Đoan Mộc Huyền Ngự thiếu chủ tuy văn võ toàn tài, lãnh lẽo vô tình bất khả xâm phạm như lại có một điểm yếu trí mạng chính là yêu thích những thứ dễ thương. Người ngoài không biết chứ Minh vương phi thì lại quá rõ cốt nhục của mình. Từ nhỏ Ngự Nhi đã yêu thích những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh, mềm mềm nhiều lông càng tốt. Rất may Minh vương phi đã phát hiện sở thích quái dị của con mình sớm nên đã ra tay ngăn chặn kịp thời. Dùng phương pháp huấn luyện nghiêm khắc đễ áp chế sở thích của Huyền Ngự trong giới hạn, nếu thả rông dễ trở nên biến thái giống cha hắn.
Nhưng cha mẹ sinh con trời sinh tính, dù vương phi có tài giỏi đến đâu cũng chỉ có thể che mắt người ngoài chứ không ngăn chặn được sở thích của thiếu chủ ngày càng tăng tiến. Bên trong Đông Điệp Điện, trái với vẻ ngoài uy nghi lạnh lùng là một thế giới hoàn toàn khác. Thế giới của lông mềm, thú cưng và mọi thứ linh tinh Huyền Ngự cho là đáng yêu mở ra thật khiến cho người ta phải choáng váng. Thảm sàn một màu trắng tuyết mềm mại, loan loan đu đưa thiên thanh mành trướng huyền ảo mờ nhạt như mây tơ trời ngọc.Rúc rích bên cửa sổ một đôi tiểu điêu nhi như hai trái banh lông vàng óng. Nhàn nhã trên nhuyễn ghế một tiểu bạch thỏ mắt đỏ hồng ngọc lựu. Thư án lãng đãng trầm hương quấn quýt chi chít những vật nhỏ nhỏ dễ thương được chưng bày còn bắt mắt hơn cả cửa hàng lưu niệm tình nhân. Khuất trong góc là một tủ gỗ có chút lạc điệu chứa đầy y phục màu đen, thật ra hắn chẳng thích màu đen vì chẳng đáng yêu tí nào. Nhưng vì từ nhỏ bị vương phi bắt mặc trang phục hắc sắc nên mặc mãi cũng thành thói quen. Nhưng về đêm Huyền Ngự sau khi cho hạ nhân lui hết vẫn lén lút lấy ngoại bào may bằng gấm nguyệt nha trên cổ viền lông bạch tuyết hồ, thoải mái vứt phăng đôi giày đen xấu xí mang vào đôi dép lông tai thỏ dễ thương đi qua đi lại trong phòng cho thoải mái để có tâm trạng giải quyết việc trong Minh giáo.
“Thôi được mẫu thân, lần này ta đi.Thật là….” Huyền Ngự quyệt quyệt miệng nhìn mẫu thân, thầm than thân hắn thật khổ a.Mẫu thân thì suốt ngày chỉ biết bắt nạt hắn, vượng phụ thì còn đợi hắn cai quản đúng là trên búa dưới đe mà.
——— —————-
Tử Nguyệt vương triều kinh thành
Phố chợ náo nhiệt người xe qua lại như nêm, Đệ Nhất Quán tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành một anh tuấn thiếu niên bạch y phiên dật khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi như phong thái bất phàm thu hút mọi ánh nhìn. Tao nhã từng động tác nhấc tay nâng chén, nhãn thần hoa đào uyển chuyển nhìn quanh, chín mọng anh đào bạc môi khẽ cười làm nhiều thiếu nữ muốn vỡ tim đồng loạt hò hét.
Thiếu niên đắc ý nhìn đám nữ nhân mê đắm hắn như điên dại kia, thực cám ơn phụ mẫu a.Đã cho hắn một ngoại hình đáng giá đến vậy, ngoài ra một thân võ nghệ thượng thừa và toàn tài cầm nghệ thi thư thêm vài binh thư yếu lược trận pháp cũng không đáng giá bằng bề ngoài của hắn. Trên đời này còn ai hơn hắn, bất luận kẻ nào dù nam hay nữ cũng chỉ thể xếp hàng thứ hai hắn là độc nhất vô nhị chính như cái tên mẫu thân đã kiêu ngạo mà đặt cho hắn, Đông Phương Vô Song.(tác giả: con hơn mẹ là nhà có phúc hắc hắc… bệnh tự kỉ nặng bẩm sinh đó Vô Song ca)
“Công tử ta có thể ngồi cùng bàn chứ” Một nữ tử bạo dạm tiến lại gần.
“Cô nương mời” Đông Phương Vô Song tiếu như xuân phong làm nữ nhân trước mặt phải lảo đảo.
“Tiểu nữ mạn phép hỏi tên công tử” nữ nhân e dè nói.
“Tại hạ họ Đông Phương”
“Họ Đông Phương?” nữ tử có chút chấn động, người mang họ Đông Phương thực không đơn giản tốt nhất không nên dây vào.
“Ách.. tiểu nữ nhớ ra còn chút chuyện xin cáo lui trước” nữ tử vội đứng lên rời đi.
“Nhát gan” Đông Phương Vô Song tà tứ cười. Hắn tiếp tục thẩm vò nữ nhi hồng trên bàn nhìn khách nhân ra vào tửu quán.Đã là giờ trưa tửu quán đã chật ních không còn chỗ trống, bỗng tiểu nhị đến trước mặt hắn khúm núm nói.
“Vị này công tử có thể chia sẽ bàn này với thêm một khách nhân nữa không? vì bổn quán hiện đã hết chỗ”
“Tuỳ tiện” Đông Phương Vô Song lơ đãng nói.
Một bóng người vận hắc sắc trường bào nhìn có vẻ quý giá gấm lụa, viền thêu bạch ngâm kim tuyến. Đai lưng cẩn hắc bảo thạch, bên không đeo một huyết thạch ngọc bội, thân người thanh thoát, chân bước trầm ổn ắt hẳn cũng là kẻ không tầm thường. Rất tiếc không thấy rõ dung mạo vì hắn mang một mũ rộng vành có vải đen dài viền xung quanh che khuất từ đỉnh đầu đến ngang vai.
“Khách quan người dùng gì?” tiểu nhị lễ phép hỏi.
“Một bình nữ nhi hồng, vài món rau là được” hắc bào nam nhân tuy thanh âm đã có chút trầm nhưng vẫn còn chút gì đó của thiếu niên.
“Bổn quán có món thịt bò rất ngon, khách quan muốn dùng thử?
“ Ăn thịt nhiều không tốt, uống rượu nên ăn rau quả mới có tác dụng đẹp da”
Đông Phương Vô Song chút nữa là phun ngay ngụm rượu trong miệng ra, còn tiểu nhị thì cứng đờ nghe vị khách quan quái dị kia phun chân nhả ngọc lời nói vốn dĩ chỉ có thể từ miệng của một vị cô nương.
“Nhìn gì? không mau đi lấy đồ ăn” Hắc bào nam nhân âm thanh có phần sinh khí làm tiểu nhị cứng đờ hoàn hồn vội vã chạy đi.
Đông Phương Vô Song bất chợt có hứng thú với người này, từ lúc đến kinh thành đây là lần đầu tiên có kẻ khiến hắn sinh hứng thú.
“Ta họ Đông Phương còn huynh?”
“Ta họ Đoan Mộc” hắc bào nam tử không chút sợ hãi trả lời.Đông Phương Vô Song nhướn một bên mày kiếm.Chả trách hắn không sợ hãi khi nghe đến tên họ của ta, Đông Phương và Đoan Mộc hai cá họ đáng né tránh nhất giang hồ hữu duyên lại tương phùng.
“Chẳng hay Viêm An bá phụ có khoẻ không?” Vô Song cố tỏ vẻ thân thiết hỏi.
“Gia phụ không có nhà, tại hạ cũng không rõ.Còn bá phụ bá mẫu bên đó thì sao?”
“Song thân đều còn tráng kiện vài năm trước còn cho ta thêm một cái muội muội”
“Chúc mừng”
“Cám ơn”
Trong lúc hai kẻ xa lạ đang nói chuyện thân tình, một tia sát khí tứ đây bay tới. Đồng thời phản ứng, bốn ngón tay, hai người, một trên một dưới vừa vặn chặn một ám khí. Điềm nhiên thanh thản một hắc một bạch, cùng vơ nắm đũa trên bàn liên tục ném loạn xạ một lúc. Xung quanh yên ắng, khách nhân trong quán cứng đờ người không biết chuyện gì xảy ra bây giờ mới vội vã thở hắt ra cùng lúc với những tiếng bình bịch rơi xuống của một đống hắc y nhân rơi ra từ mái hiên. Tên nào tên nấy nằm ngay đơ cứng nhắc với một chiếc đũa cắm sau ót.
“Ta không còn hứng thú uống nữa, hay chúng ta đi dạo một chút nhé Đoan Mộc huynh”
“Hảo” Hai thiếu niên thoáng như là gió phi thân biến mất khỏi tửu quán.(Tiểu Nhị: Khoan khách quan quên trả tiền.Tác giả: vỗ vai tiểu nhị, chỉ chỉ tấm ngân phiếu trên bàn…..(ta là quản gia của hai tên nhà ngươi sao? làm đại hiệp mà quên trả tiền thật là…giống thổ phỉ)
————-
Tà dương hồng thuận chiếu rực một góc trời, huyết tinh bay lượn thây người lần lượt ngã xuống hắc bạch đan xen quần anh bay múa. Động thủ võ thương uyển chuyển nhịp nhàng không phải đang hạ sát mà như đang biểu diễn trên sân khấu có trời làm phông, đất rừng làm nền, huyết tinh làm đèn màu phô diễn.
Đạm đạm một tiếng quạ đen báo hiệu màn diễn đã tàn, thái dương lạnh nhạt khuất sau núi như tấm màn nhung khép lại. Hiu quanh bóng trắng gió tung bay, độc cô hắc bóng tản theo gió từ ngày đó trên giang hồ họ Đông Phương và Đoan Mộc lại đứng cạnh nhau.
“Đoan Mộc huynh, chúng ta là bằng hữu chứ?” Đông Phương Vô Song sảng khoái cười nhìn người đứng trước mặt, đã lâu hắn không được đánh đã tay như vậy .Đương thời may ra chỉ có mấy vị trưởng lão kì cựu trong võ lâm mới có thể miễn cưỡng tiếp chiêu của hắn. Mà người này võ công chỉ có hơn chứ không kém.
“Xưa nay hai nhà vốn đã có giao tình, tuy lần đầu gặp mặt cũng coi như là bằng hữu.Đông Phương huynh không cần quá khách khí”
“Gọi ta là Vô Song, ta năm nay thập ngũ.Còn huynh”
“Ta thập thất, ta dọi Huyền Ngự”
“Huyền Ngự huynh cẩn thận” Vô Song thất thanh kêu lên giúp Huyền Ngự giật mình trách một hắc vũ tiễn đâm tới. Người bắt tiễn cũng thực đáng nể chỉ trong gang tấc có thể bắng xuyên yết hầu Huyền Ngự. Nhờ Vô Song cảnh báo mũi tên chỉ sợt qua hất tung chiếc mũ rộng vành .
Chiếc mũ có tấm vải đen vừa rơi xuống như màn đêm để lộ mảnh trăng ánh bạc.Phiêu phiêu tróng gió nổi bật bạch kim tóc trắng sơ buộc một dải huyền lụa mong mang như mây vô tình trôi ngang ánh trăng. Lam bích tròng mắt lưu chuyển như tinh tú xa sôi vĩnh viễn không thể với đến.Bạc môi ướt át hồng lựu phong tình vạng trạng, nhưng không kẻ nào dám tiến lên khi phía trên là lãnh lệ quang mang. Hắn Đoan Mộc Huyền Ngự tuyệt xứng với hai chữ yêu mị, huyễn hoặc quyến rũ nhưng cách xa vạn chủng không thể chạm đến.
Thế gian còn người có thể sánh ngang với hắn Đông Phương Vô Song có lẽ chỉ có một người mang họ Đoan Mộc. Hạ quyết tâm Đông Phương Vô Song nhất quyết phải khiến cho vẻ kiêu ngạo mị hoặc của tên tóc trắng kia suy giảm, chỉ có hắn Vô Song bất nhị mới có thể độc bá bảng mĩ nam mà thôi.Nhưng trước hết phải ở cạnh hắn mới hạ bệ hắn được.Một lời đã định
“Huyền Ngự huynh chúng ta kết bái đi”….
Hắn mang họ Demon nhưng theo cách phiên âm của người trung nguyên thành Đoan Mộc. Không thèm để ý đến ai, hắn như cơn gió chướng lăn lộn khắp đại giang nam bắc.Một tay gây dựng thế lực lớn mạnh Huyền Minh giáo, gọi tắt là Minh giáo cắm trụ ở thảo nguyên phía tây, tự xưng Minh Vương. Sau khi Thiên Ma giáo giải tán quy ẩn Minh Giáo nghiễm nhiên trở thành đệ nhất giáo trong võ lâm. Cây cao đón gió lớn, trong võ lâm không ít kẻ ghen ghét với võ công và thành tựu của Minh Vương, hắn kinh thường, độc lai độc vãng đầu đội trời chân đạp đất tự thân đứng trên giang hồ không luồn cúi trước bất kì ai.
Nói đến bằng hữu hắn không phải là không có, nhưng ít ai biết là có người kết giao với hắn. Chỉ có cựu giáo chủ của Thiên Ma giáo và một số linh tinh người trong gia đình Đông Phương. Như vậy có tính là hơi nhiều không nhỉ?
Minh Vương tưởng chừng cứ như vậy đơn độc cả đời làm mưa làm gió tuỳ hứng trên giang hồ cũng có ngày bị đánh gục. Khi nghe tin này khối kẻ ban đầu cao hứng hả dạ, sau lại tức đến hộc máu. Vì tin đồn vốn là một nửa tin vịt, thực ra Minh Vương rút về ở ẩn là do bị lão bà quản thúc không cho ra ngoài quậy phá nữa. Hắn không phải sợ lão bà nga… nhưng do hắn vô ý làm hoàng hoa khuê nữ nhà người ta mang thai nên đành uỷ khuất ở nhà mà phục vụ Minh Vương phi đang thời kì thai nghén. Đợi đấy khi tiểu tử nhà hắn ra đời hắn lại tái xuất giang hồ cho mà xem.
Đợi mãi cũng qua chín tháng mười ngày, Minh Vương Phi ruốc cuộc khai hoa nở nhuỵ tưởng khổ ải đã kết thúc, ai ngờ đó mới là bắt đầu. Minh Vương phải đau đầu nghĩ tên cho tiểu tử vì vương phi nói không thể kêu con trai suốt đời là tiểu tử được. Sau mấy đêm thức trắng hắn mới nghĩ ra, một chữ Huyền trong Huyền Minh giáo tượng trưng sau này con hắn sẽ ở nhà chịu trận trong khi hắn có thể trốn đi chơi. Thêm một chữ Ngự giống đậu ngự cho con trai khoẻ mạnh to béo như hột đậu Ngự thế là Đoan Mộc Huyền Ngự thiếu chủ cái tên ra đời một cách li kì như thế.(Tác giả: mở đầu đã thấy thương cho Ngự ca rồi có một ông bố hết sức quái dị và ham chơi….)
——— ———-
Mười bảy năm sau…….
“Thiếu chủ dậy mau, Vương lại trốn đi rồi vương phi đang nổi giận một khóc, hai nháo, ba thắt cổ kìa” Một tiểu gia đinh hớt hải chạy vào Đông Điệp Điện, đánh thức Đoan Mộc Huyền Ngự ngủ gục trên bàn vì đêm qua hắn phải xem lại sổ sách suốt nửa năm bị vương phụ làm cho lung tung hết cả lên. Vuốt lại hắc trường bào đối chọi nổi bật cùng ngân sắc như thác bạc mái tóc. Hẹp dài phượng nhãn lam bích , cương nghị bạc môi đỏ au ướt át tuyệt đối kế thừa vẻ yêu mị của Minh Vương. Nhưng đường hoàng, băng lãnh, u lệ không xen một chút cợt nhả như Minh Vương.
Đoan Mộc Huyền Ngự bình thản bước ra Đông Điệp Điện, hắn đã quá quen cái cảnh vương phụ trốn mất tăm, mẫu thân khóc nháo. Ai.. hắn thật khổ a, chẳng ai được phép chọn phụ mẫu.
“Mẫu thân diễn cho ai xem nữa chứ, vương phụ chắc giờ cũng đã đến kinh thành xem náo nhiệt rồi” Huyền Ngự thở dài tự rót cho mình một ly trà ngán ngẩn nhìn thiếu phụ hoa lê ngọc cốt trước mặt.
“Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Ngự Nhi lần nay hãy xem mẫu thân trừng trị hắn thế nào” thiếu phụ nghiến răng rít lên ,vẻ yêu kiều yếu đuối ban đâu đã mất tích.
“Mẫu thân lần này là chiêu gì?” Huyền Ngự nhàm chán hỏi.
“Là ngươi Ngự Nhi lần này đích thân ngươi phải tìm được cha ngươi về”
“Ta không đi, muốn đi nương tự mình đi đi”
“Ngươi không đi? có tin nương ngươi phá xập Đông Điệp Điện của ngươi không?”.Tại sao Minh Vương Phi lại đe dọa như vậy ?vì Đoan Mộc Huyền Ngự thiếu chủ tuy văn võ toàn tài, lãnh lẽo vô tình bất khả xâm phạm như lại có một điểm yếu trí mạng chính là yêu thích những thứ dễ thương. Người ngoài không biết chứ Minh vương phi thì lại quá rõ cốt nhục của mình. Từ nhỏ Ngự Nhi đã yêu thích những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh, mềm mềm nhiều lông càng tốt. Rất may Minh vương phi đã phát hiện sở thích quái dị của con mình sớm nên đã ra tay ngăn chặn kịp thời. Dùng phương pháp huấn luyện nghiêm khắc đễ áp chế sở thích của Huyền Ngự trong giới hạn, nếu thả rông dễ trở nên biến thái giống cha hắn.
Nhưng cha mẹ sinh con trời sinh tính, dù vương phi có tài giỏi đến đâu cũng chỉ có thể che mắt người ngoài chứ không ngăn chặn được sở thích của thiếu chủ ngày càng tăng tiến. Bên trong Đông Điệp Điện, trái với vẻ ngoài uy nghi lạnh lùng là một thế giới hoàn toàn khác. Thế giới của lông mềm, thú cưng và mọi thứ linh tinh Huyền Ngự cho là đáng yêu mở ra thật khiến cho người ta phải choáng váng. Thảm sàn một màu trắng tuyết mềm mại, loan loan đu đưa thiên thanh mành trướng huyền ảo mờ nhạt như mây tơ trời ngọc.Rúc rích bên cửa sổ một đôi tiểu điêu nhi như hai trái banh lông vàng óng. Nhàn nhã trên nhuyễn ghế một tiểu bạch thỏ mắt đỏ hồng ngọc lựu. Thư án lãng đãng trầm hương quấn quýt chi chít những vật nhỏ nhỏ dễ thương được chưng bày còn bắt mắt hơn cả cửa hàng lưu niệm tình nhân. Khuất trong góc là một tủ gỗ có chút lạc điệu chứa đầy y phục màu đen, thật ra hắn chẳng thích màu đen vì chẳng đáng yêu tí nào. Nhưng vì từ nhỏ bị vương phi bắt mặc trang phục hắc sắc nên mặc mãi cũng thành thói quen. Nhưng về đêm Huyền Ngự sau khi cho hạ nhân lui hết vẫn lén lút lấy ngoại bào may bằng gấm nguyệt nha trên cổ viền lông bạch tuyết hồ, thoải mái vứt phăng đôi giày đen xấu xí mang vào đôi dép lông tai thỏ dễ thương đi qua đi lại trong phòng cho thoải mái để có tâm trạng giải quyết việc trong Minh giáo.
“Thôi được mẫu thân, lần này ta đi.Thật là….” Huyền Ngự quyệt quyệt miệng nhìn mẫu thân, thầm than thân hắn thật khổ a.Mẫu thân thì suốt ngày chỉ biết bắt nạt hắn, vượng phụ thì còn đợi hắn cai quản đúng là trên búa dưới đe mà.
——— —————-
Tử Nguyệt vương triều kinh thành
Phố chợ náo nhiệt người xe qua lại như nêm, Đệ Nhất Quán tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành một anh tuấn thiếu niên bạch y phiên dật khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi như phong thái bất phàm thu hút mọi ánh nhìn. Tao nhã từng động tác nhấc tay nâng chén, nhãn thần hoa đào uyển chuyển nhìn quanh, chín mọng anh đào bạc môi khẽ cười làm nhiều thiếu nữ muốn vỡ tim đồng loạt hò hét.
Thiếu niên đắc ý nhìn đám nữ nhân mê đắm hắn như điên dại kia, thực cám ơn phụ mẫu a.Đã cho hắn một ngoại hình đáng giá đến vậy, ngoài ra một thân võ nghệ thượng thừa và toàn tài cầm nghệ thi thư thêm vài binh thư yếu lược trận pháp cũng không đáng giá bằng bề ngoài của hắn. Trên đời này còn ai hơn hắn, bất luận kẻ nào dù nam hay nữ cũng chỉ thể xếp hàng thứ hai hắn là độc nhất vô nhị chính như cái tên mẫu thân đã kiêu ngạo mà đặt cho hắn, Đông Phương Vô Song.(tác giả: con hơn mẹ là nhà có phúc hắc hắc… bệnh tự kỉ nặng bẩm sinh đó Vô Song ca)
“Công tử ta có thể ngồi cùng bàn chứ” Một nữ tử bạo dạm tiến lại gần.
“Cô nương mời” Đông Phương Vô Song tiếu như xuân phong làm nữ nhân trước mặt phải lảo đảo.
“Tiểu nữ mạn phép hỏi tên công tử” nữ nhân e dè nói.
“Tại hạ họ Đông Phương”
“Họ Đông Phương?” nữ tử có chút chấn động, người mang họ Đông Phương thực không đơn giản tốt nhất không nên dây vào.
“Ách.. tiểu nữ nhớ ra còn chút chuyện xin cáo lui trước” nữ tử vội đứng lên rời đi.
“Nhát gan” Đông Phương Vô Song tà tứ cười. Hắn tiếp tục thẩm vò nữ nhi hồng trên bàn nhìn khách nhân ra vào tửu quán.Đã là giờ trưa tửu quán đã chật ních không còn chỗ trống, bỗng tiểu nhị đến trước mặt hắn khúm núm nói.
“Vị này công tử có thể chia sẽ bàn này với thêm một khách nhân nữa không? vì bổn quán hiện đã hết chỗ”
“Tuỳ tiện” Đông Phương Vô Song lơ đãng nói.
Một bóng người vận hắc sắc trường bào nhìn có vẻ quý giá gấm lụa, viền thêu bạch ngâm kim tuyến. Đai lưng cẩn hắc bảo thạch, bên không đeo một huyết thạch ngọc bội, thân người thanh thoát, chân bước trầm ổn ắt hẳn cũng là kẻ không tầm thường. Rất tiếc không thấy rõ dung mạo vì hắn mang một mũ rộng vành có vải đen dài viền xung quanh che khuất từ đỉnh đầu đến ngang vai.
“Khách quan người dùng gì?” tiểu nhị lễ phép hỏi.
“Một bình nữ nhi hồng, vài món rau là được” hắc bào nam nhân tuy thanh âm đã có chút trầm nhưng vẫn còn chút gì đó của thiếu niên.
“Bổn quán có món thịt bò rất ngon, khách quan muốn dùng thử?
“ Ăn thịt nhiều không tốt, uống rượu nên ăn rau quả mới có tác dụng đẹp da”
Đông Phương Vô Song chút nữa là phun ngay ngụm rượu trong miệng ra, còn tiểu nhị thì cứng đờ nghe vị khách quan quái dị kia phun chân nhả ngọc lời nói vốn dĩ chỉ có thể từ miệng của một vị cô nương.
“Nhìn gì? không mau đi lấy đồ ăn” Hắc bào nam nhân âm thanh có phần sinh khí làm tiểu nhị cứng đờ hoàn hồn vội vã chạy đi.
Đông Phương Vô Song bất chợt có hứng thú với người này, từ lúc đến kinh thành đây là lần đầu tiên có kẻ khiến hắn sinh hứng thú.
“Ta họ Đông Phương còn huynh?”
“Ta họ Đoan Mộc” hắc bào nam tử không chút sợ hãi trả lời.Đông Phương Vô Song nhướn một bên mày kiếm.Chả trách hắn không sợ hãi khi nghe đến tên họ của ta, Đông Phương và Đoan Mộc hai cá họ đáng né tránh nhất giang hồ hữu duyên lại tương phùng.
“Chẳng hay Viêm An bá phụ có khoẻ không?” Vô Song cố tỏ vẻ thân thiết hỏi.
“Gia phụ không có nhà, tại hạ cũng không rõ.Còn bá phụ bá mẫu bên đó thì sao?”
“Song thân đều còn tráng kiện vài năm trước còn cho ta thêm một cái muội muội”
“Chúc mừng”
“Cám ơn”
Trong lúc hai kẻ xa lạ đang nói chuyện thân tình, một tia sát khí tứ đây bay tới. Đồng thời phản ứng, bốn ngón tay, hai người, một trên một dưới vừa vặn chặn một ám khí. Điềm nhiên thanh thản một hắc một bạch, cùng vơ nắm đũa trên bàn liên tục ném loạn xạ một lúc. Xung quanh yên ắng, khách nhân trong quán cứng đờ người không biết chuyện gì xảy ra bây giờ mới vội vã thở hắt ra cùng lúc với những tiếng bình bịch rơi xuống của một đống hắc y nhân rơi ra từ mái hiên. Tên nào tên nấy nằm ngay đơ cứng nhắc với một chiếc đũa cắm sau ót.
“Ta không còn hứng thú uống nữa, hay chúng ta đi dạo một chút nhé Đoan Mộc huynh”
“Hảo” Hai thiếu niên thoáng như là gió phi thân biến mất khỏi tửu quán.(Tiểu Nhị: Khoan khách quan quên trả tiền.Tác giả: vỗ vai tiểu nhị, chỉ chỉ tấm ngân phiếu trên bàn…..(ta là quản gia của hai tên nhà ngươi sao? làm đại hiệp mà quên trả tiền thật là…giống thổ phỉ)
————-
Tà dương hồng thuận chiếu rực một góc trời, huyết tinh bay lượn thây người lần lượt ngã xuống hắc bạch đan xen quần anh bay múa. Động thủ võ thương uyển chuyển nhịp nhàng không phải đang hạ sát mà như đang biểu diễn trên sân khấu có trời làm phông, đất rừng làm nền, huyết tinh làm đèn màu phô diễn.
Đạm đạm một tiếng quạ đen báo hiệu màn diễn đã tàn, thái dương lạnh nhạt khuất sau núi như tấm màn nhung khép lại. Hiu quanh bóng trắng gió tung bay, độc cô hắc bóng tản theo gió từ ngày đó trên giang hồ họ Đông Phương và Đoan Mộc lại đứng cạnh nhau.
“Đoan Mộc huynh, chúng ta là bằng hữu chứ?” Đông Phương Vô Song sảng khoái cười nhìn người đứng trước mặt, đã lâu hắn không được đánh đã tay như vậy .Đương thời may ra chỉ có mấy vị trưởng lão kì cựu trong võ lâm mới có thể miễn cưỡng tiếp chiêu của hắn. Mà người này võ công chỉ có hơn chứ không kém.
“Xưa nay hai nhà vốn đã có giao tình, tuy lần đầu gặp mặt cũng coi như là bằng hữu.Đông Phương huynh không cần quá khách khí”
“Gọi ta là Vô Song, ta năm nay thập ngũ.Còn huynh”
“Ta thập thất, ta dọi Huyền Ngự”
“Huyền Ngự huynh cẩn thận” Vô Song thất thanh kêu lên giúp Huyền Ngự giật mình trách một hắc vũ tiễn đâm tới. Người bắt tiễn cũng thực đáng nể chỉ trong gang tấc có thể bắng xuyên yết hầu Huyền Ngự. Nhờ Vô Song cảnh báo mũi tên chỉ sợt qua hất tung chiếc mũ rộng vành .
Chiếc mũ có tấm vải đen vừa rơi xuống như màn đêm để lộ mảnh trăng ánh bạc.Phiêu phiêu tróng gió nổi bật bạch kim tóc trắng sơ buộc một dải huyền lụa mong mang như mây vô tình trôi ngang ánh trăng. Lam bích tròng mắt lưu chuyển như tinh tú xa sôi vĩnh viễn không thể với đến.Bạc môi ướt át hồng lựu phong tình vạng trạng, nhưng không kẻ nào dám tiến lên khi phía trên là lãnh lệ quang mang. Hắn Đoan Mộc Huyền Ngự tuyệt xứng với hai chữ yêu mị, huyễn hoặc quyến rũ nhưng cách xa vạn chủng không thể chạm đến.
Thế gian còn người có thể sánh ngang với hắn Đông Phương Vô Song có lẽ chỉ có một người mang họ Đoan Mộc. Hạ quyết tâm Đông Phương Vô Song nhất quyết phải khiến cho vẻ kiêu ngạo mị hoặc của tên tóc trắng kia suy giảm, chỉ có hắn Vô Song bất nhị mới có thể độc bá bảng mĩ nam mà thôi.Nhưng trước hết phải ở cạnh hắn mới hạ bệ hắn được.Một lời đã định
“Huyền Ngự huynh chúng ta kết bái đi”….
Tác giả :
Điệp Phi Tuyết