Nịch Tửu
Chương 28 Chương 28
Thẩm Đình Vị cầu được ước thấy mà ăn ở cái nhà hàng trông có vẻ đặc sắc ở bên cạnh tòa thị chính —— Khi vừa mới đến đây cậu đã chú ý đến.
Vốn cho rằng biểu hiện của mình cũng không rõ ràng, chưa từng nghĩ vẫn sẽ bị Liên Quyết nhìn thấu.
Vì sự khác biệt trong thói quen ăn uống, mùi vị cũng không vừa miệng như trong tưởng tượng, nhưng cũng may là thanh đạm, Thẩm Đình Vị vẫn ăn rất vui vẻ.
Chỉ là Liên Quyết nếm mấy miếng liền để bộ đồ ăn xuống, làm cậu có hơi áy náy.
Ông trời không được tốt, khi đi ra khỏi nhà hàng quả nhiên y hệt như suy đoán cậu mà bắt đầu mưa, cơn mưa không lớn, nhưng tài xế vốn đang chờ ở cổng lại không biết đã đi đâu rồi.
Liên Quyết gọi hai cuộc điện thoại đối phương mới nhận, rất không có đạo đức nghề nghiệp mà cười hì hì ở trong điện thoại nói sẽ nhanh về thôi.
Thẩm Đình Vị phỏng đoán có lẽ là Liên Quyết đã quen sống trong nhung lụa từ bé rồi, chưa từng bị đối xử như thế này, rất bất mãn với hành vi thiếu chuyên nghiệp của vị tài xế do Lâm Sâm sắp xếp.
Bởi vì từ sau khi cúp điện thoại vẻ mặt của Liên Quyết đã trở nên rất nghiêm trọng, khiến cho tâm trạng của Thẩm Đình Vị cũng không được tốt như thể đã làm sai chuyện gì đó.
Khoảng hai mươi phút trôi qua, cơn mưa chậm rãi lớn lên.
Hai người đứng ở cổng nhà hàng không hề nói gì, Thẩm Đình Vị nhìn vào màn mưa bụi, những tinh thể nhỏ bé vẫn chưa hình thành bông tuyết rơi trên tay áo và tan ra ngay khi chạm vào, thất thần một lát, sau đó chú ý thấy ánh mắt của Liên Quyết cũng đang rơi trên tay áo của hắn.
Thẩm Đình Vị vừa ngẩng đầu lên, suy nghĩ xem có nên nói điều gì đó hay không, tài xế trở về.
Tài xế nở nụ cười, thật ra là không hề có thành ý mà giải thích chỗ này không thể đậu xe, vậy nên đỗ xe ở chỗ xa một chút.
Liên Quyết không vạch trần lời nói dối của ông, sau khi lên xe cũng không nói chuyện nữa.
Trở về khách sạn không được bao lâu, có người đưa tới một cái Laptop, Liên Quyết cầm máy tính rồi lập tức trở về phòng, có lẽ là còn phải bận việc.
Cái mũi của Thẩm Đình Vị có hơi nghẹt, không biết có phải là bị cảm hay không, cậu xoa xoa mũi, cũng về phòng, cởi xuống chiếc nhẫn đã cẩn thận mang theo suốt cả một đường.
Cậu không có thói quen đeo đồ ở trên tay, cộng thêm chiếc nhẫn không đúng số đo quá lớn, đeo vào rất khó chịu, cậu dùng vải nhung gói kỹ chiếc nhẫn lại, bỏ vào túi áo khoác đã được treo trên móc áo.
Cơn mưa xen lẫn với tuyết đến chạng vạng mới hoàn toàn biến thành tuyết, Thẩm Đình Vị cầm một ly nước lọc bốc lên hơi nóng ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Những bông tuyết trắng tinh mềm mại như nhung tung bay ở trong không trung, lưu loát rơi xuống, xem ra không thể ngừng lại trong chốc lát.
Cửa phòng ngủ khép hờ, Liên Quyết lại đang nghe điện thoại, hắn dùng một âm tiết rất ngắn trả lời đối phương, một lát sau cúp điện thoại, đi tới, nói với Thẩm Đình Vị: "Tuyết rơi, chuyến bay đêm nay bị hủy bỏ, chúng ta đợi tuyết ngừng rồi mới trở về."
Thẩm Đình Vị đã đoán được, nói "Được".
Liên Quyết ngồi xuống trên ghế sofa, lấy IPad ra từ dưới bàn trà rồi xem giao diện dành cho ăn uống trong dịch vụ khách sạn: "Bữa tối muốn ăn cái gì?"
Thẩm Đình Vị đã mất hứng thú với việc thưởng thức ẩm thực địa phương: "Đều được."
Dường như Liên Quyết đã có dự cảm với câu trả lời của cậu từ trước, khi giọng nói của cậu chưa phát ra quá nhiều, đã chọn xong món ăn, gọi điện thoại dặn dò nhân viên buồng phòng đến giao bữa ăn.
Thẩm Đình Vị nghe thấy hắn nhấn mạnh "ít dầu" và "thanh đạm" với đầu bên kia điện thoại, nhiệt độ ùn ùn không ngừng chạy vào đầu ngón tay, cậu bưng ly nước ấm ở trong tay lên nhẹ nhàng uống một ngụm, thả lỏng đại não, xuyên qua hơi nóng lượn lờ ở trước mắt mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ăn xong bữa tối hai người lập tức trở về phòng riêng của mình, ban đêm Thẩm Đình Vị ngủ rất sớm.
Tình huống bất ngờ ngoại trừ trận tuyết lớn vẫn chưa ngừng vào sáng sớm ngày thứ hai ra, còn có cơn sốt nhẹ lại chạy đến một lần nữa của Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị cũng không phải là người có thể chất rất dễ bị bệnh, nhưng từ khi đi đến chỗ này tần suất bị bệnh cao đến mức vô lý, không biết là do sau khi mang thai thì sức đề kháng trở nên kém hơn, hay là vốn dĩ không thể thích ứng được cái thế giới khuyết thiếu tin tức tố này.
Giống như vẫn chưa quen với khí hậu.
Lần này không nóng đến mức khó chịu như lần trước khi phát tình, chỉ cảm thấy lạnh.
Trong cổ họng của cậu giống như là chứa một ngọn lửa than củi vẫn còn đang cháy, mí mắt cũng trở nên nặng nề, nhắm mắt lại hòa hoãn một hồi lâu, mới ngồi dậy từ trên giường.
Vừa mới hắng giọng một cái, cửa phòng đã bị người ở bên ngoài đẩy ra.
Liên Quyết có vẻ như là cũng vừa mới thức dậy không lâu, trên người còn mặc áo ngủ do khách sạn cung cấp, đi tới, đặt ly nước vào tay cậu, cũng đưa tới viên thuốc con nhộng đã bóc ra.
Từ sau khi mang thai Thẩm Đình Vị đều rất cẩn thận khi uống thuốc, cậu nhận lấy, cầm ở trong tay giống như nghiên cứu mà nhìn một hồi.
Liên Quyết đứng ở một bên nói đã hỏi ý kiến của bác sĩ, kiểm soát liều lượng tốt sẽ không có vấn đề gì, cậu mới bán tin bán nghi mà nuốt thuốc và nước xuống.
"Tôi ngủ lâu chưa?" Thẩm Đình Vị lo rằng sẽ trễ chuyến bay.
Liên Quyết nói "Vẫn ổn", lại hỏi cậu có muốn ăn sáng hay không, Thẩm Đình Vị lắc đầu, nói không có khẩu vị.
Liên Quyết đi đến cửa sổ và kéo lại rèm cửa còn chưa được kéo chặt, tăng nhiệt độ của điều hòa ở trong phòng lên thêm vài độ: "Nếu không thoải mái thì cứ ngủ tiếp đi, tuyết vẫn chưa ngừng."
Thẩm Đình Vị "Ừm" một tiếng, dưới sự thúc giục thầm lặng của Liên Quyết mà uống hết nước, đưa ly thủy tinh trống rỗng vào tay Liên Quyết, lại ngẩng đầu nhìn hắn: "Cảm ơn."
"Ngủ đi." Lúc rời đi Liên Quyết đã khép cửa lại.
Trong thuốc hạ sốt chứa thành phần an giấc, Thẩm Đình Vị uống thuốc chưa được bao lâu đã nặng nề mà ngủ mất.
Nhưng giấc ngủ này không phải là rất dễ chịu, tuyến thể ở gáy sưng lên âm ỷ, trong cơ thể giống như là có hơi nóng bốc lên, khiến cho cậu cảm thấy khát nước, lại cảm thấy choáng váng.
Không biết là qua bao lâu, có một mùi hương cực kỳ nhạt tiến vào trong khoang mũi của cậu, hình như có người ghé vào tai cậu nói điều gì đó, ý thức của cậu không được tỉnh táo cho lắm, chỉ kịp cảm thấy nhiệt độ cơ thể và hơi thở ở rất gần của đối phương.
Hơi thở đang tới gần giống như là mang theo một năng lực kỳ diệu nào đó, an ủi tin tức tố vì phát sốt mà trở nên hỗn loạn của cậu.
Nhưng hình như là không có ý ở lại.
Khi hơi thở làm cậu cảm thấy thoải mái này chậm rãi rời khỏi người cậu, cậu mờ mịt vươn tay, theo bản năng muốn giữ nó lại, giữa các ngón tay lại thật sự giữ chặt một cái gì đó như thể có thực chất.
Liên Quyết cụp mắt xuống, nhìn ống tay áo sơ mi bị Thẩm Đình Vị nắm lấy của mình.
Chẳng qua chỉ là lúc hắn mới đi ngang qua cánh cửa phòng khép hờ, nghe thấy tiếng thở có hơi dồn dập của Thẩm Đình Vị, liền đi vào nhìn thoáng qua, không nghĩ tới lại bị Thẩm Đình Vị dùng cách này để ỷ lại.
Trong phòng không mở đèn, Liên Quyết không nhìn thấy rõ mặt của cậu, không thể phán đoán cậu có phải là giả vờ ngủ hay không.
Giọng điệu của hắn không được tính là quá mức lạnh lùng, chỉ dùng một giọng điệu trình bày để nói với cậu: "Thẩm Đình Vị, thả tay ra."
Bàn tay trắng gầy đó vốn dĩ chỉ nắm lớp vải ở ống tay áo của hắn, sau khi hắn nói ra câu này, lại biến thành dùng sức để nắm chặt cổ tay của hắn, giống như là cố ý chống lại hắn, làm cho Liên Quyết nhíu mày lại, kêu tên của cậu một lần nữa.
Thẩm Đình Vị thấp giọng nói một câu gì đó.
Liên Quyết không nghe rõ.
Thẩm Đình Vị mở miệng, liếm bờ môi có hơi khô, Liên Quyết từ bi cúi người xuống chỉ cách cậu một khoảng nhỏ.
"Đừng đi mà." Liên Quyết nghe thấy Thẩm Đình Vị khàn giọng nói, giọng điệu giống như là đang làm nũng: "Thật là khó chịu."
Khi Thẩm Đình Vị tỉnh lại lần nữa cảm thấy có ánh sáng gõ nhẹ vào mi mắt của mình trước tiên, còn chưa mở to mắt, đã nghe thấy tiếng gõ bàn phím nhẹ nhàng lại có tiết tấu ở bên tai.
Trong phòng sáng lên một ngọn đèn ấm áp có màu rất tối.
Liên Quyết ngồi trên ghế sofa đơn ở cuối giường gần cửa sổ, mang cặp kính gọng vàng mà lúc trước Thẩm Đình Vị đã từng nhìn thấy ở trong biệt thự, bên trong thấu kính phản chiếu ánh huỳnh quang trắng lạnh của máy tính, ánh mắt chuyên tâm dừng trên màn hình máy tính, hiển nhiên không để ý Thẩm Đình Vị đã tỉnh.
Thẩm Đình Vị tỉnh giấc lại nhìn thấy hắn đang ở phòng của mình, thất thần một lát
Không đợi cậu kích động*, động tác gõ bàn phím trên tay của Liên Quyết đột nhiên dừng lại một chút.
*Raw là 癔症 - Hysteria
Thẩm Đình Vị có tật giật mình mà nhanh chóng nhắm mắt lại, muốn giả vờ mình chưa có tỉnh dậy, lại không biết mấy động tác nhỏ xíu ở dưới chăn lúc cậu tỉnh lại sớm đã bị người ta nhìn thấu.
Tiếng bàn phím lại vang lên lần nữa, cùng với giọng nói rất nhẹ của Liên Quyết: "Lấy nhiệt kế ra."
Giả ngủ bị phát hiện, Thẩm Đình Vị khó chịu mở to mắt, lấy ra một cái nhiệt kế đã bị nhiệt độ cơ thể ủ ấm từ dưới nách của mình.
Ánh đèn quá mờ, có thể là còn do Thẩm Đình Vị vẫn còn chóng mặt, cậu nhìn một hồi lâu cũng không thấy rõ vạch thủy ngân ở mặt trên.
"Bao nhiêu độ?" Liên quyết hỏi.
Thẩm Đình Vị mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình cũng rất khàn, nói hai lần mới phát ra một tiếng nói yếu ớt: "......!Không nhìn rõ được."
Liên Quyết ngước mắt liếc tới, Thẩm Đình Vị chống giường nửa ngồi, cầm nhiệt kế ở trên tay, khó khăn xác định con số ở phía trên.
Động tác tay của Liên Quyết không dừng lại, khoảng chừng nửa phút, mới dừng công việc trên tay lại rồi đi tới, lấy nhiệt kế từ trong tay Thẩm Đình Vị, duỗi tay bật đèn bàn ở đầu giường.
Tầm nhìn trở nên rõ ràng khiến Thẩm Đình Vị có hơi xấu hổ, cảm thấy có thể là đầu óc của mình thật sự không được tốt cho lắm, sao lại không nghĩ tới việc bật đèn chứ.
Liên Quyết nhìn thoáng qua nhiệt kế, thuận tay đặt nhiệt kế ở trên tủ đầu giường: "Tốt hơn một chút."
Đến trưa, Liên Quyết bảo người ta mang cơm trưa lên, Thẩm Đình Vị vẫn không có khẩu vị, chỉ ăn một chút đã nói no rồi.
Sau khi ăn cơm trưa xong Liên Quyết vẫn ở trong phòng của Thẩm Đình Vị, thấy hắn không hề có ý rời đi, Thẩm Đình Vị kêu hắn một tiếng như nhắc nhở: "Liên tiên sinh?"
Liên Quyết ngước mắt khỏi máy tính, nhìn qua: "Chuyện gì."
Thẩm Đình Vị mở miệng, lắc lắc đầu: "Không có gì hết."
Dường như Liên Quyết có chuyện vô cùng quan trọng phải xử lý, Thẩm Đình Vị mở miệng làm phiền thì lại không tốt, đành phải mặc kệ chuyện hắn ở trong phòng để làm việc.
Nằm trên giường quá lâu, xương cổ cũng hơi mỏi nhừ, nhưng Thẩm Đình Vị còn cảm thấy mệt, không muốn xuống giường.
Cậu không có việc gì làm, ngồi dựa vào đầu giường, tùy tiện tìm một bộ phim trên Ipad, đeo tai nghe lên bắt đầu xem.
Ban đầu chỉ là tùy tiện tìm một ít chuyện gì đí để gϊếŧ thời gian, về sau bị kịch bản hấp dẫn, xem đến mê mẩn.
Bộ phim còn chưa kết thúc, tai nghe đã bị người ta tháo xuống một bên, Thẩm Đình Vị ngẩng đầu lên, Liên Quyết đang đứng ở bên giường.
"......!Có chuyện gì vậy?" Thẩm Đình Vị nhìn Liên Quyết.
Liên Quyết để xuống một chồng hợp đồng rất dày: "Cậu xác nhận một chút, không có vấn đề gì thì ký vào."
"Đây là cái gì?" Thẩm Đình Vị tạm dừng bộ phim lại, cầm hợp đồng.
"Hợp đồng phân chia tài sản sau khi kết hôn." Liên Quyết khái quát đơn giản: "Bất động sản, cổ phiếu, tiền."
Động tác chuẩn bị đọc lướt qua của Thẩm Đình Vị dừng lại, theo bản năng mà từ chối: "Liêm tiên sinh, tôi không cần......"
Ánh mắt của Liên Quyết khi nhìn Thẩm Đình Vị có hơi quái lạ, một lát sau, qua loa tìm được một cái cớ mà Thẩm Đình Vị rất khó từ chối.
"Cho con."
Thẩm Đình Vị sửng sốt một chút, hơi do dự mà mở miệng: "Bây giờ còn quá sớm, hay là sau này lại......"
Mắt thường cũng có thể thấy sự kiên nhẫn của Liên Quyết đã cạn kiện, giọng điệu gần như là mệnh lệnh, nói: "Ký."
Thẩm Đình Vị nhìn lông mày nhíu chặt của hắn, nghĩ thầm có lẽ là Liên Quyết thật sự cảm thấy cậu là loại người rất yêu tiền.
Cậu cúi đầu nhìn bản hợp đồng nặng ngàn cân ở trên đùi mình, chưa đọc nhiều, dưới ánh mắt cực kỳ áp bức của Liên Quyết mà ký xuống, như khoai lang nóng bỏng tay gấp gáp trả lại cho Liên Quyết..