Nịch Tửu
Chương 15 Chương 15
Việc làm CMND của Thẩm Đình Vị không được dễ dàng như cậu tưởng tượng.
Cậu ở căn biệt thự của Liên Quyết đợi gần 2 tuần, nửa chừng Lâm Sâm dẫn người tới chụp cho cậu vài bức ảnh, còn chuẩn bị một phần tài liệu dặn cậu học thuộc lòng, cũng bảo cậu nghiêm túc dựa theo nội dung trong tài liệu mà phối hợp trả lời điều tra viên đến đây hỏi thăm về hộ tịch.
Sau hai tuần, khi Lâm Sâm giao một tấm CMND hoàn chỉnh cùng một quyển sổ hộ khẩu mới tinh vào trong tay cậu, Thẩm Đình Vị nhận lấy thì có hơi áy náy: "Xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ phiền phức như vậy."
"Không có việc gì." Gương mặt Lâm Sâm mang theo một nụ cười công thức của thường ngày, giống như là một hình nộm không có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, hỏi thăm cậu còn cần gọi điện thoại với Liên Quyết hay không.
Thẩm Đình Vị nghĩ nghĩ, nói không cần, chỉ nhờ hắn chuyển lại lời cảm ơn của mình.
Trước khi đi Lâm Sâm hỏi cậu muốn đi chỗ nào, có cần tài xế đưa cậu đi hay không.
Cậu lắc đầu, do dự rút ra một tờ tiền từ trong xấp tiền mà đối phương đã chuẩn bị cho cậu, muốn nói sau này sẽ trả, lại cảm thấy Liên Quyết sẽ không để ý đến chút tiền ấy -- Nếu cậu thật sự trả tiền nói không chừng còn bị Liên Quyết xuyên tạc thành ý tứ gì khác -- Cậu không muốn lại để cho Liên Quyết hiểu lầm điều gì, chỉ nghiêm túc nói tiếng cảm ơn.
Thẩm Đình Vị hai bàn tay trắng mà đi ra khỏi căn biệt thự kia, nhìn con đường vắng vẻ, thở ra một hơi thật dài, tâm tình nặng trĩu nhiều ngày trở nên thoải mái một cách khó hiểu.
Trong căn phòng mà cậu ở kia có một chiếc Laptop, Thẩm Đình Vị mở ra thì phát hiện đã được kết nối Internet, có lẽ là Liên Quyết hoặc là Lâm Sâm chuẩn bị cho cậu.
Đã kiểm tra các trang web tuyển dụng từ trước, lọc ra những nơi cần trình độ và kinh nghiệm làm việc, còn lại không nhiều các thông báo tuyển dụng, bao ăn ở thì càng ít.
Cậu cẩn thận ghi chép địa chỉ tuyển dụng cùng số điện thoại lên tờ giấy, bồi bàn ở khách sạn cũng được tính, cậu định sẽ đi phỏng vấn từng nơi từng nơi một.
Đi dọc theo con đường trở về từ bệnh viện lúc trước thật lâu, có vài chiếc taxi trống chạy chậm lại lúc đi ngang qua, cậu xua tay, từ chối đối phương chở khách.
Trên người ước chừng chỉ có 100 tệ, cậu không biết lộ trình từ nơi này đến nội thành có bao xa, dù sao bây giờ thời gian vẫn còn sớm, đi thêm một đoạn đường cũng có thể tiết kiệm một ít phí bắt xe.
Cậu cần tiết kiệm chút tiền để tính cho đêm nay -- Lỡ như không tìm được công việc phù hợp, có lẽ ban đêm cần tìm một nhà nghỉ thanh niên để ở tạm, cậu đã điều tra, quán trọ rẻ nhất ở nơi này có lẽ cần đến 70-80 tệ một đêm, còn lại thì giữ làm tiền ăn, ước chừng cũng có thể chống đỡ một ngày.
Một chiếc xe địa hình thương mại lao vùn vụt trên con đường bên cạnh cậu, rất nhanh đã dừng lại ở cách đó không xa.
Thẩm Đình Vị đi bộ không được chuyên tâm, nhớ lại bản đồ thành phố đã nhìn thấy vào hôm qua ở trong đại não.
Cậu không có điện thoại, chỉ có thể cố gắng ghi tạc những chuyện quan trọng vào trong đầu, cũng may trí nhớ của cậu cũng không tệ, vuốt tỉ mỉ những thứ đã từng nhìn thấy, trên cơ bản có thể nhớ lại được bảy tám phần.
Thẳng đến khi đi ngang qua chiếc Land Rover dừng ở ven đường, người ở trong xe mở miệng gọi cậu lại: "Thẩm tiên sinh."
Bước chân của Thẩm Đình Vị ngừng lại, còn chưa hoàn toàn hoàn hồn lại, mờ mịt quay đầu nhìn sang.
"Lên xe đi." Lâm Sâm nói: "Đưa cậu đến nội thành, vừa lúc tôi cũng muốn quay về, tiện đường."
Thẩm Đình Vị do dự một lát, vẫn lên xe, nói: "Cảm ơn."
Lâm Sâm có hơi kéo khóe môi xuống, cúi đầu nhìn về chiếc Laptop ở trên đùi.
Dường như hắn đang xử lý chuyện gì quan trọng lắm, điện thoại thỉnh thoảng lại vang lên, Thẩm Đình Vị luôn giữ yên lặng, ánh mắt tránh khỏi màn hình máy tính của hắn, thất thần nhìn khung cảnh đường phố vắng lặng ở bên ngoài cửa sổ.
"Đúng vậy Liên tổng, đã gửi văn kiện qua gmail của ngài." Ánh mắt của Lâm Sâm lướt rất nhẹ qua bên mặt của Thẩm Đình Vị, đè giọng xuống tiếp tục nói: "Ngoài ra, Thẩm tiên sinh đã rời đi."
Thẩm Đình Vị đang nhìn bà lão đang đẩy xe ba gác bán hoa quả theo mùa ở ven đường, khi nghe thấy người bên cạnh nhắc tên mình cũng không quay đầu, nhìn chằm chằm vào cái giỏ lớn đầy ắp dâu tây ở trên chiếc xe ba gác kia, không đầu không đuôi mà nghĩ, mùa xuân đã đến rồi.
Chỉ sau bốn tháng thời tiết nhanh chóng ấm lên, rất nhanh áo len đã không còn mặc được nữa.
Khang Đồng trở về từ trường học, khuôn mặt nhỏ nóng đến đỏ bừng, dì cởϊ áσ len cao cổ ra giúp nó, tìm một chiếc áo hở cổ mỏng hơn một chút cho nó mặc, thúc giục nó nhanh chóng đi rửa mặt.
"Đợi lát nữa tiểu thư Ninh Tuyết tới đón cháu, chủ yếu là để đưa cháu đến cái gì mà khu vui chơi dành cho trẻ em để chơi." Dì vừa giúp nó chuẩn bị nước mật ong để uống khi đi ra ngoài, vừa nói.
Tiếng nước ở toilet nhanh chóng dừng lại, Khang Đồng còn chưa lau mặt đã rất hưng phấn chạy đến, sửa lại cho bà: "Dì, là khu vui chơi bật nhún*!"
"Đúng đúng, khu vui chơi bật nhún." Dì quay đầu lại thấy trên mặt nó vẫn còn giọt nước, bất đắc dĩ cười cười, cầm khăn mặt tới lau mặt giúp nó: "Là ta không hiểu rõ mấy thứ mà trẻ con bọn cháu chơi, công viên trước kia năm tệ một tấm vé vào cửa là có thể chơi cả một ngày, hiện tại bật nhún cũng phải làm một khu vui chơi riêng biệt."
*蹦床 - Trampoline, bật nhún trên tấm bạc lò xo ý, mà em để vậy cho ngắn.
"Không phải chỉ có bật nhún." Khang Đồng vạch ngón tay ra đếm từng mục mà mình đã nhìn thấy trong tấm ảnh của bạn cùng lớp vào lúc trước: "Bên trong còn có bóng biển, còn có cầu trượt rất cao rất cao, phải ngồi thuyền Kayak để trượt xuống, còn có nhảy lầu......"
"Ôi, còn có nhảy lầu a?" Dì sững sờ, có chút lo lắng: "Cái đó có thể an toàn sao, con nít có thể chơi sao?"
"Có thể nha, bạn học của con đều từng chơi hết rồi, phía dưới có đệm bọt biển, rơi xuống chắc chắn sẽ không đau." Khang Đồng càng nói càng chột dạ, cuối cùng xấu hổ mà cười cười: "Thật ra con cũng không biết có đau hay không, con còn chưa từng tới, mấy bạn ấy đều nói không đau."
Dì nghe thấy thì lòng chua xót, trìu mến sờ tóc của nó: "Đi chơi đi, chú ý an toàn nha, phải uống hết nước trong bình, lúc về dì sẽ kiểm tra."
Mục Nhảy lầu trong miệng Khang Đồng kia gọi là tháp nhện, là trò chơi nổi tiếng nhất trong khu vui chơi bật nhún -- Đứng trên bục cao mấy mét rồi nằm xuống, ở trong có tầng tầng lớp lớp lưới đàn hồi để giảm xóc, cuối cùng toàn bộ phần lưng sẽ rơi xuống đệm bọt biển dày ở phía dưới.
So với cái cảm giác đau đớn cực kỳ bé nhỏ khi mông rơi vào miếng đệm, cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ gần như mất khống chế khi rơi xuống còn hấp dẫn Khang Đồng hơn nhiều.
Khang Đồng làm không biết mệt mà chơi mấy lần, bíu vào hàng rào ở trên bục cao mà hét lên với Trần Ninh Tuyết đang nghỉ ngơi ở trong quả bóng biển: "Cô cô, cô cũng tới nha, cái này rất vui!"
Ban đầu Trần Ninh Tuyết có hơi sợ hãi với độ cao của tháp nhện, nhưng lại không ngăn nổi Khang Đồng gọi đi gọi lại, đành phải kiên trì đi lên.
Khang Đồng đưa lưng về phía thâp nhện, bíu vào hàng rào giải thích với cô: "Cô cứ như vậy nè, đưa lưng về đằng sau, sau đó nhắm mắt lại rồi nằm về phía sau, tuyệt đối không đáng sợ."
Khi Trần Ninh Tuyết đi lên còn cảm thấy mình có thể chống lại, kết quả khi đứng ở nơi này rồi, nhìn độ cao ở dưới một cái lại bắt đầu nhút nhát ở trong lòng, nhịn không được mà bỏ cuộc giữa chừng: "Có chỗ nào không đáng sợ, quên đi thôi, cô thật sự là không dám chơi."
"Cô cô người thử một chút đi mà!" Khang Đồng chơi một mình đến phấn khởi, không kìm được mà muốn tìm người để chia sẻ, nó ra khỏi chỗ, đi tới đẩy eo của Trần Ninh Tuyết đến bên cạnh cầu nhảy: "Chơi rất vui, cô mau tới."
Nhân viên nữ chịu trách nhiệm bảo trì tháp nhện nhìn hai người bọn họ một lớn một nhỏ ngươi đẩy ta tránh giằng co hơn nửa ngày, đứng bên cạnh cười một hồi lâu.
Chờ bọn họ đến gần, nhân viên công tác lấy xuống một cái hộp nhựa từ trên kệ ở bên cạnh, nói với Trần Ninh Tuyết: "Chào cô, vui lòng kiểm tra trên người có các vật sắc nhọn hay không trước khi chơi trò chơi ở trên cao, những thứ như chìa khóa hay trang sức đều phải tháo xuống, cẩn thận bị thương và rơi mất đồ."
Trần Ninh Tuyết bị Khang Đồng ồn ào đến không có cách nào, bất đắc dĩ đưa tay tháo hoa tai xuống: "Ai nha được rồi, chỉ một lần a."
Khang Đồng dùng sức gật đầu, cười đến con mắt đen đen sáng sáng: "Cháu chờ cô ở phía dưới, thưởng cho cô cô ăn kem ly!"
Trần Ninh Tuyết bị nó chọc cười: "Ha ha ha ha được, vậy thì cô muốn ăn vị vani."
Khang Đồng chạy xuống cầu thang, Trần Ninh Tuyết tháo xuống hoa tai cùng đồng hồ bỏ vào trong thùng.
Bên dưới có người kêu lên một tiếng gì đó, nữ nhân viên quay đầu nói chuyện với người ở phía dưới, Trần Ninh Tuyết hít thở sâu mấy lần, mới lấy dũng khí đi đến bên cạnh cầu nhảy.
Khang Đồng ở phía dưới ngửa đầu lên gọi Trần Ninh Tuyết nhanh xuống, Trần Ninh Tuyết bị nó thúc giục càng khẩn trương hơn, giọng nói cũng hơi phát run: "Đừng hối thúc, tới ngay đây."
Nói xong thở ra một hơi, cột mái tóc lại, cô nhắm mắt, quyết tâm cao độ, học tư thế vừa rồi của Khang Đồng mà ngửa người ra đằng sau.
Khi cơ thể vừa rơi xuống trái tim của Trần Ninh Tuyết nhảy lên cổ họng, nhưng rất nhanh sau lưng đã chạm vào lưới giảm xóc, gánh nặng ở trong lòng cũng được gỡ xuống rất nhiều.
Quá trình rơi xuống thực sự nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, Trần Ninh Tuyết nhắm mắt lại, đột nhiên nhận thấy rằng cổ bị thứ gì đó giật mạnh một chút, cô còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể đã bình ổn lọt vào trong đệm êm.
Cô bò ra từ dưới tấm lưới, cơn đau rát ở trên cổ khó mà xem nhẹ, cô đưa tay lên thử sờ vào một chút, cổ bên bị ngón tay của cô cọ xát mà đau nhói.
Khang Đồng nhận hai ly kem vani còn cao hơn mặt nó từ trong tay của anh trai đứng ở quầy lễ tân, rón rén đi đến chỗ tháp nhện.
Tới gần hơn, nhìn thấy nữ nhân viên công tác trẻ tuổi vừa rồi còn đứng trên cái tháp kia đang quỳ gối trên đệm êm tìm một thứ gì đó, Trần Ninh Tuyết cũng hơi cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó ở xung quanh.
"Cô cô." Khang Đồng đưa ly kem cho Trần Ninh Tuyết, tò mò hỏi: "Hai người ngươi đang tìm cái gì?"
"Dây chuyền của cô mất rồi." Trần Ninh Tuyết nói.
"Hả?" Khang Đồng nghe xong, cũng không đoái hoài tới việc ăn nữa, vội vàng xoay người tìm giúp.
Cô và Khang Đồng tới muộn, lúc này đã cách lúc tan làm rất gần, người trong sân cũng không nhiều, chàng trai vừa giúp Khang Đồng làm kem ở quầy lễ tân cũng đi tới, hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Nữ nhân viên công tác tìm không được, trong lòng cô biết là do mình đã phân tâm trong công việc, không làm tròn nhiệm vụ nhắc nhớ cùng trông giữ, tự trách đến vành mắt cũng đỏ lên, nhỏ giọng nói với chàng trai: "Dây chuyền của khách hàng mất rồi."
Thẩm Đình Vị nhìn nữ khách hàng ở trước mặt, từ quần áo đến trang sức của Trần Ninh Tuyết rõ ràng đều có giá trị không nhỏ, dây chuyền chắc hẳn cũng sẽ không rẻ, chẳng trách Thường Khai Tâm lại sợ hãi.
Cô gái trẻ vừa mới đi làm không có nhiều tiền dư dả ở trong tay, một sợi dây chuyền có khi bằng đến mấy tháng tiền lương, tình hình hiện tại của Thẩm Đình Vị lại càng túng quẫn hơn, lời an ủi cũng không nói nên lời, đành phải thay cô xin lỗi nữ khách hàng trước, lại nhanh chóng giúp đỡ tìm kiếm
"Là một sợi dây chuyền vàng hồng, mặt dây chuyền là hình cỏ bốn lá, xung quanh có đính một vòng kim cương." Trần Ninh Tuyết miêu tả lại cho cậu.
Thẩm Đình Vị quỳ gối trên đệm cẩn thận tìm thật lâu, ngay cả các đường nối lại cũng nghiêm túc sờ qua một lần, vẫn không thấy tung tích của sợi dây chuyền.
Điện thoại di động của Trần Ninh Tuyết đang chờ ở một bên vang lên, cô nhận điện thoại, bất ngờ nhìn ra cổng lớn của sân chơi: "Anh? Anh đến rồi?"
Cô vỗ vỗ bả vai của Khang Đồng: "Đi đổi giày, ba cháu tới đón chúng ta đi ăn cơm."
Không tìm thấy dây chuyền, Thường Khai Tâm giống như một học sinh tiểu học phạm lỗi, nước mắt giàn giụa trong hốc mắt, sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Trần Ninh Tuyết nhìn đến mềm lòng, ngược lại còn nhỏ nhẹ an ủi cô: "Không sao cả, chỉ một sợi dây chuyền mà thôi, không phải vật phẩm gì quý giá, mất thì mất đi."
Cô không nói còn ổn, nói xong nước mắt của Thường Khai Tâm liền rơi xuống không ngừng, Trần Ninh Tuyết cười có hơi bất đắc dĩ: "Sao mà còn khóc, thật sự không sao, cũng do chính tôi chủ quan nên mới rơi.
Hai người sắp tan làm chưa? Đừng tìm nữa, mau đi ăn cơm thôi."
Cô không thể để Liên Quyết tiếp tục chờ ở cửa ra vào, đơn giản an ủi cô gái hai câu, liền dẫn Khang Đồng chuẩn bị rời đi.
Thường Khai Tâm ấp úng gọi Thẩm Đình Vị còn đang bò ở dưới tấm lưới đi ra.
Có lẽ là đã cúi đầu một lúc lâu, lúc Thẩm Đình Vị đứng dậy trước mắt lại tối sầm lần nữa, cơ thể mất tự nhiên mà lung lay một chút, được Thường Khai Tâm vội vàng đỡ lấy.
Nước mắt của cô còn chưa được lau khô, lo âu nhìn gương mặt hơi tái nhợt của Thẩm Đình Vị: "Anh sao thế? Lại chóng mặt rồi?"
Thẩm Đình Vị được cô đỡ thì đứng vững vàng, nhắm mắt lại đợi sự tối tăm ngắn ngủi ở trước mắt qua đi, mới lắc đầu, vỗ cánh tay của cô thúc giục: "Đi hỏi phương thức liên lạc của khách hàng đi, đợi lát nữa khi anh dọn dẹp lại cẩn thận tìm xem, tìm được rồi thì trả lại cho người ta."
Thường Khai Tâm được cậu nhắc nhở, giật mình gật đầu, vội vội vàng vàng đuổi theo bóng lưng của Trần Ninh Tuyết.
Liên Quyết nhận bình nước của Khang Đồng, ánh mắt vẫn còn dừng trên bóng lưng gầy yếu cách đó không xa kia.
Người kia quay người lại ngồi xổm xuống trên đệm, cúi đầu giống như là đang tìm gì đó, áo phông màu đen rộng thùng thình thuận theo tư thế nửa quỳ của cậu mà kéo căng ra trên lưng, phác hoạ ra phần eo hẹp gầy.
Trần Ninh Tuyết lưu số điện thoại cho cô gái ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Liên Quyết, nhìn theo ánh mắt của hắn, nghi hoặc hỏi: "Nhìn cái gì đấy?"
Liên Quyết nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Không có.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao lại lâu như vậy."
"Dây chuyền của cô cô mất rồi." Khang Đồng hơi méo miệng, rũ mắt xuống có hơi tự trách: "Đều tại con để cô cô đi theo con nhảy lầu, làm rơi dây chuyền của cô cô."
"Nhảy lầu cái gì!" Trần Ninh Tuyết cười nhéo nhéo mặt của nó: "Hay là như thế này đi, phạt cháu lát nữa cơm nước xong xuôi chọn cho cô cái khác, để ba cháu đền cho cô."
"Để nó tự đền." Liên Quyết kéo bả vai của Khang Đồng qua, lúc quay người ánh mắt bất giác rơi lại trên thân người kia, khi chưa bị Trần Ninh Tuyết nhận ra lại quay về: "Đi thôi.".