Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi
Chương 78: Dịch bệnh hãi nhân
Mọi người click link ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm "tôi không phải robot" -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người
Editor: Luna Huang
Tiến vào trong phòng thứ ba, không được trưng bày quá nhiều thứ, đơn giản vẫn như cũ là giá sách, bàn sách, giường, xem ra gian phòng này chính là nơi Lãnh Triệt sống.
Lát sau, Túc Dạ mang một thau đồng đựng nước nóng, đặt lên cái giá trên giường.
" Vương gia, thỉnh rửa tay, ngâm tay trong nước một chút mới lấy ra, sau đó hoán thân xiêm y sạch sẽ." Ôn Nhu hướng Lãnh Triệt nói xong, lại hướng Túc Dạ nói, "Đại quản sự, ngươi cũng y như vậy rửa tay, rồi cũng hoán xiêm y đi."
Túc Dạ rời khỏi, Ôn Nhu lại bổ sung: "Phiền đại quản sự đưa Duẫn nhi đến đây, phải nhanh."
Túc Dạ lên tiếng trả lời rồi rời khỏi, đến gia cũng ngoan ngoãn nghe lời, hắn sao dám không tuân theo, tuy rằng hắn không biết đây tột cùng là chuyện gì xảy ra, để Vương phi khẩn trương như vậy.
Lãnh Triệt không có hỏi cái gì nhiều, chiếu theo như lời của Ôn Nhu đưa tay ngâm vào trong nước nóng, sau một lát, âm thanh của Duẫn nhi hành lễ vang lên bên ngoài phòng.
"Duẫn nhi."
"Có nô tỳ." Không biết Vương phi vội vã tìm nàng đến đây là có chuyện gì? Từ trước đến nay Tây Uyển không phải là nơi nàng có thể ra vào, hôm nay Tây Uyển này gần như một quan thự, càng không phải là nơi để một tỳ nữ nhỏ nhoi như nàng đến.
"Vương gia, mượn bút mực dùng một lát." Ôn Nhu hướng chạy tới sa trướng trong phòng Lãnh Triệt nói một tiếng, liền ngồi vào trước bàn sách, lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, cầm lấy bút lông viết thật vội lên giấy, đợi mực khô, liền đem giấy Tuyên Thành gấp lại đưa cho Duẫn nhi, "Đây là phương thuốc, nhanh chóng chạy ra hiệu thuốc ngoài phut mua mang vê, nhanh đi nhanh về."
"Lệnh ngoại, lại hướng đại phu thủ bách lạp tô hợp hương hoàn."
(Luna: tên thuốc chịu thua =.=)
"Nô tỳ đi ngay." Duẫn nhi đem phương thuốc cất xong, xin cáo lui rời khỏi.
Đợi hướng Duẫn nhi nói rõ ràng, Ôn Nhu đứng lên, chậm rãi thả bộ bên lò sưởi, nhãn thần vi vi, đang tự trầm tư.
Nàng không muốn nghĩ như vậy, nhưng iờ lại là ngày lạnh, cũng sẽ không phải là thời tiết phát sinh loại chuyện thế này, thế nhưng, chiếu theo mạch tượng cùng khí sắc và hiện tượng trên vành tai của người đến, không thể không để nàng liên tưởng đến phương diện kia.
Nếu thực như nàng nghĩ, thì lại phải thế nào?
"Vương phi, người đến thân mắc trọng bệnh gì?" Thanh âm của Lãnh Triệt nặng nề vang lên, chỉ thấy hắn đã hoán một thân áo bào trắng thêu vân văn, xốc sa trướng đi tới.
Mật viên còn chưa nói cho hắn biết Tào thành xảy ra chuyện gì, như vậy trong lòng của hắn mơ hồ bất an, lại là bí ẩn không thể thỉnh đại phu bên ngoàim bằng không tất nhiên sẽ không cần phiền nàng.
"Hắn bị, nói không chừng không phải là bệnh." Ôn Nhu đi tới bên thau đồng, cũng đưa tay ngâm vào trong nước, hoàn hảo, vẫn là nóng, "Hiện nay Ôn Nhu suy đoán, còn chưa dám kết luận, đợi Duẫn nhi thu hồi dược liệu, Ôn Nhu vì hắn hảo hảo bắt mạch, mới có thể nói được."
Hắn quan tâm bệnh tình người đến như vậy, sợ là trên người người đến chuyện gì quan trọng, như vậy nàng cần phải cứu hắn.
"Lời nói của Vương phi, giải thích như thế nào?" Mâu quang của Lãnh Triệt nặng nề, nếu không phải bệnh, có thể là cái gì, "Vương phi suy đoán, có thể nói cho ta biết?"
Nếu không phải bệnh, vì lý do gì nàng không để ở ở lại trong gian phòng lâu hơn? Đây là người của Hắc Băng các, trên người tuyệt sẽ không mang theo thứ đồ gì nguy hiểm.
"Ôn Nhu suy đoán, hắn là bị lây dịch bệnh." Thanh âm ôn nhu cũng lạnh lùng, bởi vì nàng cũng đang suy tư, nếu thật là dịch bệnh, nguyên nhân ở nơi nào, nên chống thế nào?
Dịch bệnh bất cứ lúc nào cũng là sát thủ đáng sợ nhất, có thể để cho người bất ngờ không kịp đề phòng trở tay không kịp, nói nó có chứa tính hủy diệt cũng không quá đáng, huống chi là đây là cổ đại không có bất kỳ thiết bị phòng dịch nào, làm sao có thể không khiến nàng cẩn thận gấp bội, nếu không biện pháp ứng đối, sau ngày mai, toàn bộ đế đô liền rơi vào khủng hoảng!
"Dịch bệnh!" Lãnh Triệt chấn kinh rồi, không thể tin nhìn Ôn Nhu, hắn đương nhiên dịch bệnh là cái gì, năm mươi năm trước biên cảnh Di quốc dính dáng đến dịch bệnh bạo phát cực nhanh ở trong mấy thành trì của Viêm quốc, mặc dù hắn không có tự mình trải qua, nhưng từ sách sử ghi chép, hắn cũng có thể cảm thụ được khủng hoảng của bách tính lúc đó, bởi vì dịch bệnh như vậy, đem mấy cái thành trì phá hủy, mà bách tính chết vì dịch bệnh là càng không biết bao nhiêu, hôm nay bệnh dịch lại tập kích thành trì, thì nhất định sẽ thành phế tích của lúc trước.
May mà mấy thành trì kia cách cũng xa, lại là những thành không giàu có cũng không đông đúc, lại bị phong tỏa, hầu như không thể truyền tới cho nhưng địa phương khác của Di quốc, cứ cho là đối với kinh tế của Di quốc nhất định tổn hại, dùng sao cũng bảo vệ được Di quốc.
Nhưng hôm nay lại không giống, Tào thành là thành trì giầu thứ nhất của Di quốc, càng là nơi quan đạo giống như đế đô, nếu là ở Tào thành bạo phát dịch bệnh, làm sao thứ hủy đi chỉ là một Tào thành, huống chi, Tào thành tuyệt không có thể hủy!
Ôn Nhu không có giải thích nhiều về dịch bệnh, bởi vì từ trong phản ứng của Lãnh Triệt, nàng liền đã thấy ra, đối với tính sát thương cùng tính hủy diệt của dịch bệnh, hắn là hiểu rõ ràng.
"Cho tới bây giờ mạch tượng của người đến, sốt cao, bệnh trạng sắc mặt cùng vành tai của hắn sưng lên, Ôn Nhu suy đoán dịch bệnh, vì bảo đảm có phải là dịch bệnh hay không, sau đó Ôn Nhu mới lần nữa xác định lại." Ôn Nhu tĩnh táo chậm rãi nói, "Cho nên phòng vương gia bị lây nhiễm, nên mới cố ý để vương gia mau ly khai khỏi gian phòng, bất quá không biết vương gia lúc nãy có tiếp xúc với người người bệnh chưa?"
"Lúc hắn ngã xuống ta có đỡ qua, những thứ khác không có tiếp xúc." Tuy rằng kinh hãi, tuy rằng cực không thể tin được, thế nhưng thà tin có còn hơn không tin.
"Xiêm y mới thay ra Vương gia không thể mặc nữa, những thứ trên người lúc nãy đeo qua cũng không thể dùng lại nữa." Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vẫn là cẩn thận một chút mới tố, "Còn có trước khi xác định người tiến vào vuong phủ có phải bị bệnh dịch lây nhiễm không, gian phòng đó, vương gia không thế tiến vào nữa." Dù sao thân thể của hắn không giống người thường.
"Lời nói của Vương phi ta nhớ kỹ, chỉ là người đến có thể còn cứu được không?" Lúc này Lãnh Triệt quan tâm không phải là mình, mà là mật viên, là Tào thành, kỳ thực hắn càng nhiều hơn chính là hy vọng dưới đáy lòng nghìn vạn lần không phải là bệnh dịch.
"Hiện nay vẫn còn chưa biết, đợi sau khi Duẫn nhi trở về, Ôn Nhu chẩn qua mạch mới có thể đưa ra kết luận." Nàng không bao giờ nắm được phần thắng liền cam đoan.
" Vậy làm phiền Vương phi rồi."
Dịch bệnh... Lại là dịch bệnh?
Lãnh Triệt đi tới ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, mâu tử đen như mực trong trẻo không gì sánh được, thời tiết như vậy, nếu thật là bạo phát dịch bệnh, chỉ sợ không phải là trời không cho phép, mà là sợ có người quấy phá!
Duẫn nhi còn chưa trở về, Lãnh Triệt hướng Ôn Nhu nói một tiếng "thất bồi", liền tiến vào gian phòng thứ hai, vùi đầu vào trong công văn, để Ôn Nhu ngồi một mình.
Ôn Nhu ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, nhìn than nhỏ bốc lửa, rơi vào trầm tư.
Ước chừng qua hai khắc, Duẫn nhi trở về, Ôn Nhu lấy tô hợp hương hoàn, xem thử xem có bao nhiêu gói thuốc, tinh tế phân phó nàng nấu thế nào, sau đó gọi Túc Dạ, để Túc Dạ vì nàng mang tới một bao tay sạch sẽ cùng hùng hoàng (Luna: một loại thuốc giải độc), sau đó lại để cho Túc Dạ mang đến hai lít nước đặt trong lon ngói, đặt vào phòng Lãnh Triệt sống mỗi ngày, hai cửa đều mở rộng, lại lấy hai mươi tô hợp hương hoàn cho vào lon ngói, rõ ràng ngửi được tô hợp hương hoàn phát tán hương khí.
Ôn Nhu lại để cho Túc Dạ dùng phương pháp đó đặt bên trong phòng của mật viên đang nằm, Ôn Nhu dùng ngón tay nhúng vào hùng hoàng Túc Dạ chuẩn bị xong bôi lên mũi, lại ngồi xuống mép giường, Túc Dạ nghe theo.
Lại một lần nữa giơ tay lên bắt mạch của đối phương, chỉ thấy đối phương như trước vẫn là nhắm chặt hai mắt, hô hấp dồn dập, cả người sốt cao, nắm lấy miệng của hắn quan sát lưỡi, chỉ thấy hắn cắn chặt hàm răng, Ôn Nhu liền buông lỏng tay ra, lần lượt tra xét hiện tượng trên cổ cùng vành tay của hắn, chỉ phát hiện chỉ sau thời gian ngắn, hạch bạch huyết trên cổ của hắn sưng to, như vậy xem ra, nhất định là bệnh dịch không thể nghi ngờ.
" Đại quản sự. Người này phong trần mệt mỏi mà đến?" Xác định tình hình thực tế, Ôn Nhu chậm rãi đứng lên, hướng Túc Dạ hỏi, do mạch tượng của hắn chứng mình đích xác đã nhiễm bệnh nhưng nhiễm chưa qua hai ngày, nếu không phải ngày đêm bôn ba vất vả, với thân thể của hắn nhất định sẽ không có phát bệnh nhanh như vậy.
"Hắn là chạy đến đế đô hai ngày một đêm không ngừng nghỉ." Túc Dạ thành thật trả lời, Vương phi lại làm thế nào biết?
" Đợi Duẫn nhi đun thuốc xong, đại quản sự đút người đến dùng, nhớ kỹ khi tiến vào gian phòng, nhất thiết phải dùng hùng hoàng bôi lên, sau đó dùng tô hợp hương hoàn, gian phòng này không cho bất luận kẻ nào đến gần, căn phòng vương gia ở hiện tại cũng không thể tiếp tục ở, phiền vương gia trở về Ngõa Phủ Lôi Minh, nếu là vương gia cảm thấy Ngõa Phủ Lôi Minh hành sự bất tiện, Yên Thủy các tùy thời cũng có thể để vương gia vào ở." Muốn phòng nhất định là phải phòng.
" Nếu là lúc hắn dùng thuốc, trước giờ tý vẫn chưa có tỉnh lại, ta liền vô lực nghịch chuyển càng khôn." Ôn Nhu tiến vào phòng thứ hai nhìn một chút, hướng Túc Dạ thản nhiên nói, "Nếu là hắn trước giờ tý tỉnh lại, phiền đại quản sự thông báo ta một tiếng."
" Túc Dạ minh bạch." Túc Dạ còn chưa biết mật viên hôm nay nằm ở trên giường bất tỉnh nhân sự là bị nhiễm dịch bệnh, chỉ cảm thấy lúc Ôn Nhu hành sự lộ ra một người tình cảm người không thể nhìn thấu, dường như giống hệt Lãnh Triệt, Túc Dạ chưa bao giờ là người nói nhiều, cúi đầu đáp ứng, cũng không ỏi nhiều.
" Đại quản sự vẫn là dùng nước nóng ngâm cho thỏa đángm vương gia cũng như vậy, thuận tiện giúp ta nói với vương gia, nên chuẩn bị tâm lý cho việc xấu nhất xảy ra." Ôn Nhu nói xong, ly khai, nàng cũng dùng nước nóng tắm để trên người không bị lây nhiễm bệnh khí.
Túc Dạ mang lời nói của Ôn Nhu hướng Lãnh Triệt nhắn nhủ rõ ràng, chỉ là hắn chờ đến giờ tý, mật viên như trước không thấy tỉnh.
Sự tình, dự định xấu nhất đã xảy ra, đây là nói, mật viên, chính xác là bị nhiễm bệnh dịch, liền cũng là nói, hắn sẽ không mở mắt lên được nữa, hắn chết không thể nghi ngờ được.
" Túc Dạ." Lãnh Triệt đem công văn trên tay buông xuống, gọi Túc Dạ.
" Gia có gì phân phó?" "Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào cung gặp Vương Thượng." Đang có đại nạn ập đến Tào thành, hắn nhất thiết phải mau chóng gặp Vương Thượng, mau chóng có thể giải quyết Tào thành chi nguy.
Túc Dạ ngẩn ra, sau đó lên tiếng trả lời lui ra, chuẩn bị xe ngựa.
Yên Thủy các, Ôn Nhu cũng nhận được Túc Dạ nói mật viên không tỉnh lại, Ôn Nhu vẫn không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì vốn là chuyện nàng như đã đoán trước, chỉ là hắn không tỉnh lại, ý nghĩa hắn chết, thi thể của hắn, vẫn như cũ phải kịp thời xử lý.
" Duẫn nhi, đi theo nói Vân Lãng một tiếng, để hắn lập tức đi chuẩn bị phân tro lớn."
" Nô tỳ đi ngay."
" Sau đó ngươi đi cùng đại quản sự nói một tiếng, người nọ không cứu được, lúc tắt thở lập tực kéo đi thiêu hủy, cần phải thiêu hủy, tro cốt dùng phân tro lấp lại, cần phải cùng đại quản sự nói cho rõ."
" Nô tỳ biết, nô tỳ xin cáo lui."
Người nọ, từ nơi nào đến, dịch bệnh, đến tột cùng ở nơi nào lan tràn? Nếu không phải kịp thời áp dụng phương thức ứng đối, Di quốc chắc chắn thụ thương lớn.
Editor: Luna Huang
Tiến vào trong phòng thứ ba, không được trưng bày quá nhiều thứ, đơn giản vẫn như cũ là giá sách, bàn sách, giường, xem ra gian phòng này chính là nơi Lãnh Triệt sống.
Lát sau, Túc Dạ mang một thau đồng đựng nước nóng, đặt lên cái giá trên giường.
" Vương gia, thỉnh rửa tay, ngâm tay trong nước một chút mới lấy ra, sau đó hoán thân xiêm y sạch sẽ." Ôn Nhu hướng Lãnh Triệt nói xong, lại hướng Túc Dạ nói, "Đại quản sự, ngươi cũng y như vậy rửa tay, rồi cũng hoán xiêm y đi."
Túc Dạ rời khỏi, Ôn Nhu lại bổ sung: "Phiền đại quản sự đưa Duẫn nhi đến đây, phải nhanh."
Túc Dạ lên tiếng trả lời rồi rời khỏi, đến gia cũng ngoan ngoãn nghe lời, hắn sao dám không tuân theo, tuy rằng hắn không biết đây tột cùng là chuyện gì xảy ra, để Vương phi khẩn trương như vậy.
Lãnh Triệt không có hỏi cái gì nhiều, chiếu theo như lời của Ôn Nhu đưa tay ngâm vào trong nước nóng, sau một lát, âm thanh của Duẫn nhi hành lễ vang lên bên ngoài phòng.
"Duẫn nhi."
"Có nô tỳ." Không biết Vương phi vội vã tìm nàng đến đây là có chuyện gì? Từ trước đến nay Tây Uyển không phải là nơi nàng có thể ra vào, hôm nay Tây Uyển này gần như một quan thự, càng không phải là nơi để một tỳ nữ nhỏ nhoi như nàng đến.
"Vương gia, mượn bút mực dùng một lát." Ôn Nhu hướng chạy tới sa trướng trong phòng Lãnh Triệt nói một tiếng, liền ngồi vào trước bàn sách, lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, cầm lấy bút lông viết thật vội lên giấy, đợi mực khô, liền đem giấy Tuyên Thành gấp lại đưa cho Duẫn nhi, "Đây là phương thuốc, nhanh chóng chạy ra hiệu thuốc ngoài phut mua mang vê, nhanh đi nhanh về."
"Lệnh ngoại, lại hướng đại phu thủ bách lạp tô hợp hương hoàn."
(Luna: tên thuốc chịu thua =.=)
"Nô tỳ đi ngay." Duẫn nhi đem phương thuốc cất xong, xin cáo lui rời khỏi.
Đợi hướng Duẫn nhi nói rõ ràng, Ôn Nhu đứng lên, chậm rãi thả bộ bên lò sưởi, nhãn thần vi vi, đang tự trầm tư.
Nàng không muốn nghĩ như vậy, nhưng iờ lại là ngày lạnh, cũng sẽ không phải là thời tiết phát sinh loại chuyện thế này, thế nhưng, chiếu theo mạch tượng cùng khí sắc và hiện tượng trên vành tai của người đến, không thể không để nàng liên tưởng đến phương diện kia.
Nếu thực như nàng nghĩ, thì lại phải thế nào?
"Vương phi, người đến thân mắc trọng bệnh gì?" Thanh âm của Lãnh Triệt nặng nề vang lên, chỉ thấy hắn đã hoán một thân áo bào trắng thêu vân văn, xốc sa trướng đi tới.
Mật viên còn chưa nói cho hắn biết Tào thành xảy ra chuyện gì, như vậy trong lòng của hắn mơ hồ bất an, lại là bí ẩn không thể thỉnh đại phu bên ngoàim bằng không tất nhiên sẽ không cần phiền nàng.
"Hắn bị, nói không chừng không phải là bệnh." Ôn Nhu đi tới bên thau đồng, cũng đưa tay ngâm vào trong nước, hoàn hảo, vẫn là nóng, "Hiện nay Ôn Nhu suy đoán, còn chưa dám kết luận, đợi Duẫn nhi thu hồi dược liệu, Ôn Nhu vì hắn hảo hảo bắt mạch, mới có thể nói được."
Hắn quan tâm bệnh tình người đến như vậy, sợ là trên người người đến chuyện gì quan trọng, như vậy nàng cần phải cứu hắn.
"Lời nói của Vương phi, giải thích như thế nào?" Mâu quang của Lãnh Triệt nặng nề, nếu không phải bệnh, có thể là cái gì, "Vương phi suy đoán, có thể nói cho ta biết?"
Nếu không phải bệnh, vì lý do gì nàng không để ở ở lại trong gian phòng lâu hơn? Đây là người của Hắc Băng các, trên người tuyệt sẽ không mang theo thứ đồ gì nguy hiểm.
"Ôn Nhu suy đoán, hắn là bị lây dịch bệnh." Thanh âm ôn nhu cũng lạnh lùng, bởi vì nàng cũng đang suy tư, nếu thật là dịch bệnh, nguyên nhân ở nơi nào, nên chống thế nào?
Dịch bệnh bất cứ lúc nào cũng là sát thủ đáng sợ nhất, có thể để cho người bất ngờ không kịp đề phòng trở tay không kịp, nói nó có chứa tính hủy diệt cũng không quá đáng, huống chi là đây là cổ đại không có bất kỳ thiết bị phòng dịch nào, làm sao có thể không khiến nàng cẩn thận gấp bội, nếu không biện pháp ứng đối, sau ngày mai, toàn bộ đế đô liền rơi vào khủng hoảng!
"Dịch bệnh!" Lãnh Triệt chấn kinh rồi, không thể tin nhìn Ôn Nhu, hắn đương nhiên dịch bệnh là cái gì, năm mươi năm trước biên cảnh Di quốc dính dáng đến dịch bệnh bạo phát cực nhanh ở trong mấy thành trì của Viêm quốc, mặc dù hắn không có tự mình trải qua, nhưng từ sách sử ghi chép, hắn cũng có thể cảm thụ được khủng hoảng của bách tính lúc đó, bởi vì dịch bệnh như vậy, đem mấy cái thành trì phá hủy, mà bách tính chết vì dịch bệnh là càng không biết bao nhiêu, hôm nay bệnh dịch lại tập kích thành trì, thì nhất định sẽ thành phế tích của lúc trước.
May mà mấy thành trì kia cách cũng xa, lại là những thành không giàu có cũng không đông đúc, lại bị phong tỏa, hầu như không thể truyền tới cho nhưng địa phương khác của Di quốc, cứ cho là đối với kinh tế của Di quốc nhất định tổn hại, dùng sao cũng bảo vệ được Di quốc.
Nhưng hôm nay lại không giống, Tào thành là thành trì giầu thứ nhất của Di quốc, càng là nơi quan đạo giống như đế đô, nếu là ở Tào thành bạo phát dịch bệnh, làm sao thứ hủy đi chỉ là một Tào thành, huống chi, Tào thành tuyệt không có thể hủy!
Ôn Nhu không có giải thích nhiều về dịch bệnh, bởi vì từ trong phản ứng của Lãnh Triệt, nàng liền đã thấy ra, đối với tính sát thương cùng tính hủy diệt của dịch bệnh, hắn là hiểu rõ ràng.
"Cho tới bây giờ mạch tượng của người đến, sốt cao, bệnh trạng sắc mặt cùng vành tai của hắn sưng lên, Ôn Nhu suy đoán dịch bệnh, vì bảo đảm có phải là dịch bệnh hay không, sau đó Ôn Nhu mới lần nữa xác định lại." Ôn Nhu tĩnh táo chậm rãi nói, "Cho nên phòng vương gia bị lây nhiễm, nên mới cố ý để vương gia mau ly khai khỏi gian phòng, bất quá không biết vương gia lúc nãy có tiếp xúc với người người bệnh chưa?"
"Lúc hắn ngã xuống ta có đỡ qua, những thứ khác không có tiếp xúc." Tuy rằng kinh hãi, tuy rằng cực không thể tin được, thế nhưng thà tin có còn hơn không tin.
"Xiêm y mới thay ra Vương gia không thể mặc nữa, những thứ trên người lúc nãy đeo qua cũng không thể dùng lại nữa." Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vẫn là cẩn thận một chút mới tố, "Còn có trước khi xác định người tiến vào vuong phủ có phải bị bệnh dịch lây nhiễm không, gian phòng đó, vương gia không thế tiến vào nữa." Dù sao thân thể của hắn không giống người thường.
"Lời nói của Vương phi ta nhớ kỹ, chỉ là người đến có thể còn cứu được không?" Lúc này Lãnh Triệt quan tâm không phải là mình, mà là mật viên, là Tào thành, kỳ thực hắn càng nhiều hơn chính là hy vọng dưới đáy lòng nghìn vạn lần không phải là bệnh dịch.
"Hiện nay vẫn còn chưa biết, đợi sau khi Duẫn nhi trở về, Ôn Nhu chẩn qua mạch mới có thể đưa ra kết luận." Nàng không bao giờ nắm được phần thắng liền cam đoan.
" Vậy làm phiền Vương phi rồi."
Dịch bệnh... Lại là dịch bệnh?
Lãnh Triệt đi tới ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, mâu tử đen như mực trong trẻo không gì sánh được, thời tiết như vậy, nếu thật là bạo phát dịch bệnh, chỉ sợ không phải là trời không cho phép, mà là sợ có người quấy phá!
Duẫn nhi còn chưa trở về, Lãnh Triệt hướng Ôn Nhu nói một tiếng "thất bồi", liền tiến vào gian phòng thứ hai, vùi đầu vào trong công văn, để Ôn Nhu ngồi một mình.
Ôn Nhu ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, nhìn than nhỏ bốc lửa, rơi vào trầm tư.
Ước chừng qua hai khắc, Duẫn nhi trở về, Ôn Nhu lấy tô hợp hương hoàn, xem thử xem có bao nhiêu gói thuốc, tinh tế phân phó nàng nấu thế nào, sau đó gọi Túc Dạ, để Túc Dạ vì nàng mang tới một bao tay sạch sẽ cùng hùng hoàng (Luna: một loại thuốc giải độc), sau đó lại để cho Túc Dạ mang đến hai lít nước đặt trong lon ngói, đặt vào phòng Lãnh Triệt sống mỗi ngày, hai cửa đều mở rộng, lại lấy hai mươi tô hợp hương hoàn cho vào lon ngói, rõ ràng ngửi được tô hợp hương hoàn phát tán hương khí.
Ôn Nhu lại để cho Túc Dạ dùng phương pháp đó đặt bên trong phòng của mật viên đang nằm, Ôn Nhu dùng ngón tay nhúng vào hùng hoàng Túc Dạ chuẩn bị xong bôi lên mũi, lại ngồi xuống mép giường, Túc Dạ nghe theo.
Lại một lần nữa giơ tay lên bắt mạch của đối phương, chỉ thấy đối phương như trước vẫn là nhắm chặt hai mắt, hô hấp dồn dập, cả người sốt cao, nắm lấy miệng của hắn quan sát lưỡi, chỉ thấy hắn cắn chặt hàm răng, Ôn Nhu liền buông lỏng tay ra, lần lượt tra xét hiện tượng trên cổ cùng vành tay của hắn, chỉ phát hiện chỉ sau thời gian ngắn, hạch bạch huyết trên cổ của hắn sưng to, như vậy xem ra, nhất định là bệnh dịch không thể nghi ngờ.
" Đại quản sự. Người này phong trần mệt mỏi mà đến?" Xác định tình hình thực tế, Ôn Nhu chậm rãi đứng lên, hướng Túc Dạ hỏi, do mạch tượng của hắn chứng mình đích xác đã nhiễm bệnh nhưng nhiễm chưa qua hai ngày, nếu không phải ngày đêm bôn ba vất vả, với thân thể của hắn nhất định sẽ không có phát bệnh nhanh như vậy.
"Hắn là chạy đến đế đô hai ngày một đêm không ngừng nghỉ." Túc Dạ thành thật trả lời, Vương phi lại làm thế nào biết?
" Đợi Duẫn nhi đun thuốc xong, đại quản sự đút người đến dùng, nhớ kỹ khi tiến vào gian phòng, nhất thiết phải dùng hùng hoàng bôi lên, sau đó dùng tô hợp hương hoàn, gian phòng này không cho bất luận kẻ nào đến gần, căn phòng vương gia ở hiện tại cũng không thể tiếp tục ở, phiền vương gia trở về Ngõa Phủ Lôi Minh, nếu là vương gia cảm thấy Ngõa Phủ Lôi Minh hành sự bất tiện, Yên Thủy các tùy thời cũng có thể để vương gia vào ở." Muốn phòng nhất định là phải phòng.
" Nếu là lúc hắn dùng thuốc, trước giờ tý vẫn chưa có tỉnh lại, ta liền vô lực nghịch chuyển càng khôn." Ôn Nhu tiến vào phòng thứ hai nhìn một chút, hướng Túc Dạ thản nhiên nói, "Nếu là hắn trước giờ tý tỉnh lại, phiền đại quản sự thông báo ta một tiếng."
" Túc Dạ minh bạch." Túc Dạ còn chưa biết mật viên hôm nay nằm ở trên giường bất tỉnh nhân sự là bị nhiễm dịch bệnh, chỉ cảm thấy lúc Ôn Nhu hành sự lộ ra một người tình cảm người không thể nhìn thấu, dường như giống hệt Lãnh Triệt, Túc Dạ chưa bao giờ là người nói nhiều, cúi đầu đáp ứng, cũng không ỏi nhiều.
" Đại quản sự vẫn là dùng nước nóng ngâm cho thỏa đángm vương gia cũng như vậy, thuận tiện giúp ta nói với vương gia, nên chuẩn bị tâm lý cho việc xấu nhất xảy ra." Ôn Nhu nói xong, ly khai, nàng cũng dùng nước nóng tắm để trên người không bị lây nhiễm bệnh khí.
Túc Dạ mang lời nói của Ôn Nhu hướng Lãnh Triệt nhắn nhủ rõ ràng, chỉ là hắn chờ đến giờ tý, mật viên như trước không thấy tỉnh.
Sự tình, dự định xấu nhất đã xảy ra, đây là nói, mật viên, chính xác là bị nhiễm bệnh dịch, liền cũng là nói, hắn sẽ không mở mắt lên được nữa, hắn chết không thể nghi ngờ được.
" Túc Dạ." Lãnh Triệt đem công văn trên tay buông xuống, gọi Túc Dạ.
" Gia có gì phân phó?" "Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào cung gặp Vương Thượng." Đang có đại nạn ập đến Tào thành, hắn nhất thiết phải mau chóng gặp Vương Thượng, mau chóng có thể giải quyết Tào thành chi nguy.
Túc Dạ ngẩn ra, sau đó lên tiếng trả lời lui ra, chuẩn bị xe ngựa.
Yên Thủy các, Ôn Nhu cũng nhận được Túc Dạ nói mật viên không tỉnh lại, Ôn Nhu vẫn không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì vốn là chuyện nàng như đã đoán trước, chỉ là hắn không tỉnh lại, ý nghĩa hắn chết, thi thể của hắn, vẫn như cũ phải kịp thời xử lý.
" Duẫn nhi, đi theo nói Vân Lãng một tiếng, để hắn lập tức đi chuẩn bị phân tro lớn."
" Nô tỳ đi ngay."
" Sau đó ngươi đi cùng đại quản sự nói một tiếng, người nọ không cứu được, lúc tắt thở lập tực kéo đi thiêu hủy, cần phải thiêu hủy, tro cốt dùng phân tro lấp lại, cần phải cùng đại quản sự nói cho rõ."
" Nô tỳ biết, nô tỳ xin cáo lui."
Người nọ, từ nơi nào đến, dịch bệnh, đến tột cùng ở nơi nào lan tràn? Nếu không phải kịp thời áp dụng phương thức ứng đối, Di quốc chắc chắn thụ thương lớn.
Tác giả :
Mặc Thập Tứ