Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi
Chương 72-2: Tam phương thất thủ (2)
Editor: Luna Huang
** chính diện giao phong **
Trấn Quốc Công phủ.
Lúc này Triệu Yên Nhi chưa nghe được đồn đãi bên ngoài, trong lòng đắc ý lại tự tin, đêm qua nàng len lén đi tìm Lam vương, Lam vương đáp ứng giúp nàng diệt trừ Ôn Nhu, điều kiện vẫn như cũ, chỉ cần nàng cử động của Thanh vương mà bản thân biết nói cho hắn nghe, mà nàng vừa thấy được Lam vương lạnh cả người nàng liền cảm thấy lạnh, nàng tin tưởng, hắn nói được, nhất định làm được, cho nên, mạng của Ôn Nhu, hôm nay liền kết thúc.
Mà Ôn Thế Nghi mang tin tức về, cũng là Thanh vương đáp ứng giúp bọn hắn diệt trừ Ôn Nhu, như vậy tựa như có hai tầng bảo đảm, nàng cũng không tin Ôn Nhu còn có thể toàn mạng, còn có thể sống được!
Thế nhưng điều kiện Thanh vương ra là, hắn giúp bọn hắn diệt trừ Ôn Nhu, bọn họ nhất thiết phải giúp hắn diệt trừ Ôn Nhan, không thể để cho nàng gả và Thanh vương phủ, thành sự ngày sau, thú Ôn Tâm vào Thanh vương phủ, Ôn Thế Nghi vui vẻ đáp ứng.
Trong mắt Ôn Thế Nghi, mạng của một thứ nữ, không tính là mạng, chỉ cần có thể giúp hắn thông quan lộ, chết cũng đáng giá, cho nên mới có cử động hôm nay của Triệu Yên Nhi.
Mà Ôn Nhan đoán được không có sai, đây không phải là canh tổ yến, mà là một chén đã hạ kịch độc vô sắc vô vị, trong nháy mắt liền có thể lấy mạng người! Loại độc chất này, Ôn Nhan liền chết, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tra ra được nàng vì trúng độc mà chết, cứ cho là có người hoài nghi, thi thể cũng đã vào quan tài, chôn xuống đất hóa thành cát bụi.
Sở dĩ Triệu Yên Nhi dám đường hoàng hạ độc trong thực phẩm như vậy, muốn giết chết Ôn Nhan, là bởi vì phía sau có Ôn Thế Nghi làm chỗ dựa cho nàng, mà nàng cũng đem toàn bộ hạ nhân trong viện của Ôn Nhan lui hết, lúc này cứ cho là nàng đã chết cũng có không người biết, sau phát hiện, nàng tự nhiên có thể mượn cớ vì mình bài trừ hiềm nghi, mục đích của nàng, chính là muốn Ôn Nhan chết.
Về phần nương nhát gan sợ phiền phức bất thành khí của Ôn Nhan, ngày sau xử lý cũng không muộn.
" Tam cô nương, thừa dịp vẫn còn nóng mau ăn đi." Ôn Nhan chỉ là bưng canh tổ yến không có dấu hiệu muốn ăn, Triệu Yên Nhi không khỏi thúc giục.
" Đa tạ ý tốt của phu nhân, Ôn Nhan ăn xong điểm tâm, hiện nay vẫn chưa đói, ăn không vô." Ôn Nhan không nhanh không chậm giải thích.
" Ngươi ăn hay là không ăn?" Ánh mắt của Triệu Yên Nhi đột nhiên trở nên dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm Ôn Nhan, ngược lại hiện tại bốn bề vắng lặng, nàng không cần giả vờ giả vịt nữa, cứ cho là Ôn Nhan không ăn, nàng cũng có biện pháp để cho nàng ăn!
" Phu nhân gấp như vậy để Ôn Nhan ăn canh tổ yến này, có đúng hay không canh tổ yến này rất không bình thường?" Nếu Triệu Yên Nhi lộ ra chân diện mục, Ôn Nhan cũng không giả bộ, cũng rút lui tiếu ý giả tạo trên mặt.
" Tam cô nương khi nào trở nên thông minh?" Triệu Yên Nhi lạnh lùng cười, "Chỉ là canh tổ yến này, hôm nay ngươi ăn cũng được, không ăn cũng phải ăn! Từ ma ma, giúp nàng ăn!"
"Vâng!" Từ ma ma ứng tiếng, vén tay áo lên đè Ôn Nhan lại, nếu nói cái khác, Từ ma ma nàng không nhất định làm được, nhưng nếu nói trừng trị thị nữ trẻ tuổi cùng thứ tiểu thư không được sủng, nàng có biện pháp! Một là đối đãi với thứ tiểu thư có chút tâm tư đầu óc như Ôn Nhan, Từ ma ma rất là hưng phấn.
" Phu nhân gấp như vậy muốn cho Ôn Nhan đi tìm chết, thế nhưng Ôn Nhan sống còn chưa đủ, trái lại sao có thể đưa tay chịu trói." Tiểu Linh chưa có trở về, chứng minh sự tình đã hoàn thành, nàng liền yên tâm, đó là tử, nàng cũng muốn Triệu Yên Nhi vì nàng chôn cùng! Nàng cũng tin tưởng, Triệu Yên Nhi như thế nào sẽ đơn giản đem mạng của mình ra nói đùa.
" Vậy tam cô nương trái lại nói một chút, ngươi bây giờ, có biện pháp nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta? Lẽ nào tam cô nương muốn làm thú bị nhốt mà đấu?"
" Xin phu nhân hãy nhận rõ sự tình, so sánh rồi mới nói." Ôn Nhan tuy rằng nét mặt trấn định, trong lòng cũng không ngừng sợ, dù sao nàng chưa từng cùng Triệu Yên Nhi chính diện giao phong, cứ cho là trước đó nàng để tiểu Linh đi tìm Ôn Nhu, cũng không biết chiêu này đối với Triệu Yên Nhi có tác dụng hay không, "Lẽ nào phu nhân không có nhìn thấy thị nữ thiếp thân tiểu Linh của Ôn Nhan không ở bên người sao?"
" Một thị nữ nho nhỏ, có ở hay không ở thì đã làm sao, chẳng lẽ tam cô nương còn muốn lấy mạng của mình cột trên người thị nữ?" Triệu Yên Nhi cười nhạt, nàng là phát hiện nha đầu tiểu Linh kia không ở đây, thế thì đã sao? Cũng không thấy đối được chuyện nàng muốn đưa Ôn Nhan đến hoàng tuyền.
" Phu nhân đoán không sai, Ôn Nhan chính là đem mạng của mình trao trên tay của tiểu Linh roiò, lẽ nào phu nhân không muốn biết vì sao tiểu Linh không ở trong phòng, lại đi nơi nào?"
" Tam cô nương, ngươi cho là ngươi đấu thắng ta?" Triệu Yên Nhi hung tợn trừng mắt Ôn Nhan.
" Cứ cho là Ôn Nhan đấu không lại phu nhân, cũng có thể ôm phu nhân chôn cùng Ôn Nhan." Ôn Nhan cố tĩnh táo chậm rãi nói rằng, "Ta để tiểu Linh mang theo ngọc trụy thiếp thân đi tìm Bạch vương phi rồi, nếu là giờ lành ngày mai Ôn Nhan không có xuất hiện ở hỉ đường, giờ lành ngày mai chính là tử kỳ của phu nhân!"
Triệu Yên Nhi chấn kinh rồi, không thể tin nhìn Ôn Nhan, lúc nào bắt đầu, Ôn Nhan cũng có tâm tư bén nhạy như thế? Cư nhiên biết tiên hạ thủ vi cường?
" Ôn Nhan, ngươi cho là ngươi uy hiếp được ta?" Đáy lòng Triệu Yên Nhi có chút luống cuống, nếu thật như Ôn Nhan nói, với Ôn Nhu bây giờ mà nói, định sẽ không bỏ qua nàng!
" Nếu là phu nhân không tin, có thể bây giờ sẽ giết Ôn Nhan, ngày mai không phải là có thể nghiệm chứng xem lời nói của Ôn Nhan có thật hay không rồi?" Ôn Nhan khẽ hít một hơi, nhãn thần bén nhọn tiếp tục nói: "Nếu là hôm nay Ôn Nhan chết ở chỗ này, sợ rằng không chỉ là tính mệnh của phu nhân, còn có đường làm quan của cham xin phu nhân cùng cha hãy nghĩ lại!"
Nàng không tin, nếu không có người cha kia bày mưu đặt kế, Triệu Yên Nhi sao dám sao dám như thế đường hoàng lấy tính mệnh của nàng! Cha? Đây là cha?
Đầu vai của Triệu Yên Nhi đột nhiên run lên, khá lắm Ôn Nhan, không chỉ có uy hiếp nàng, lại còn dùng con đường làm quan của lão gia để uy hiếp lão gia!
" Ôn Nhan, để ngươi đắc ý thêm mấy ngày! Đường hoàng tuyền trước mặt luốn chờ người!" Nhãn thần của Triệu Yên Nhi thâm độc, nghiến răng nghiến lợi hung hăng nói, mang giá y hung hăng xé rách, cố sức vứt trên mặt Ôn Nhan, phất tay áo nổi giận rời khỏi!
Đợi Triệu Yên Nhi đi rồi, Ôn Nhan xụi lơ trên mặt đất.
Thấm Hương lâu.
Trong nháy mắt người bịt mặt xuất hiện, Túc Dạ bước nhanh đến trước mặt Ôn Nhu, nắm chặt bội kiếm bên người không rời, ngưng thần tĩnh khí, mắt lạnh quan sát đến mỗi người, quan sát thân thủ của bọn họ, mặc dù không phải là cao thủ, nhưng đối phương có đến mười người, mà bọn họ, cùng hắn và Vương phi hai người! Cũng may còn có dẫn theo hai ám vệ, bọn họ sẽ hợp thời xuất thủ, nếu không bọn họ ít không đấu lại.
Mà xem ánh mắt của người bịt mặt, cũng không phải là giống kẻ bắt cóc, lại không có ý cướp bạc, cũng không có bắt cóc tống tiền chi tâm, xem ra, là đối với tính mạng của bọn họ cảm thấy hứng thú, hay là nói là, đối với mạng của Vương phi có hứng thú.
" Vương phi, cẩn thận." Túc Dạ chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng Ôn Nhu thấp giọng nói rằng, "Vô luận như thế nào, Túc Dạ chắc chắn bảo hộ Vương phi an toàn."
Khóe miệng của Ôn Nhu cong lên, nàng biết cái này nhất định là ý của Lãnh Triệt, bằng không Túc Dạ tuyệt không sẽ vì nàng liều mạng, không nghĩ tới hắn là người đáng tin, nói qua không cho nàng chịu gió táp mưa sa, thật đúng là làm tốt.
Đáy lòng của Ôn Nhu mọc lên một tia ấm áp, được người quan tâm tình cảm ấm áp.
Về phần Vương Như Mẫn, không có thể rời khỏi, nhìn người bịt mặt chợt xuất hiện, chấn kinh không cạn, Ôn Nhu cho rằng lúc này nàng cũng trốn không thoát, liền đem nàng ném vào một bên, để tránh khỏi vướng chân vướng tay.
Ôn Nhu cùng Túc Dạ đưa lưng về nhau, hai mắt nhìn trên người đám người bịt mặt, nắm chặt chủy thủ trong tay, ám tiễn trong tay trái, chỉ có ba mũi tên, không được chỉ mành treo chuông, tuyệt không có thể lãng phí.
Là lúc binh khí va chạm, dưới lầu bốc khói nồng nặc! "Cháy rồi ——! Cháy rồi ——! Thấm Hương lâu cháy rồi ——!
** chính diện giao phong **
Trấn Quốc Công phủ.
Lúc này Triệu Yên Nhi chưa nghe được đồn đãi bên ngoài, trong lòng đắc ý lại tự tin, đêm qua nàng len lén đi tìm Lam vương, Lam vương đáp ứng giúp nàng diệt trừ Ôn Nhu, điều kiện vẫn như cũ, chỉ cần nàng cử động của Thanh vương mà bản thân biết nói cho hắn nghe, mà nàng vừa thấy được Lam vương lạnh cả người nàng liền cảm thấy lạnh, nàng tin tưởng, hắn nói được, nhất định làm được, cho nên, mạng của Ôn Nhu, hôm nay liền kết thúc.
Mà Ôn Thế Nghi mang tin tức về, cũng là Thanh vương đáp ứng giúp bọn hắn diệt trừ Ôn Nhu, như vậy tựa như có hai tầng bảo đảm, nàng cũng không tin Ôn Nhu còn có thể toàn mạng, còn có thể sống được!
Thế nhưng điều kiện Thanh vương ra là, hắn giúp bọn hắn diệt trừ Ôn Nhu, bọn họ nhất thiết phải giúp hắn diệt trừ Ôn Nhan, không thể để cho nàng gả và Thanh vương phủ, thành sự ngày sau, thú Ôn Tâm vào Thanh vương phủ, Ôn Thế Nghi vui vẻ đáp ứng.
Trong mắt Ôn Thế Nghi, mạng của một thứ nữ, không tính là mạng, chỉ cần có thể giúp hắn thông quan lộ, chết cũng đáng giá, cho nên mới có cử động hôm nay của Triệu Yên Nhi.
Mà Ôn Nhan đoán được không có sai, đây không phải là canh tổ yến, mà là một chén đã hạ kịch độc vô sắc vô vị, trong nháy mắt liền có thể lấy mạng người! Loại độc chất này, Ôn Nhan liền chết, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tra ra được nàng vì trúng độc mà chết, cứ cho là có người hoài nghi, thi thể cũng đã vào quan tài, chôn xuống đất hóa thành cát bụi.
Sở dĩ Triệu Yên Nhi dám đường hoàng hạ độc trong thực phẩm như vậy, muốn giết chết Ôn Nhan, là bởi vì phía sau có Ôn Thế Nghi làm chỗ dựa cho nàng, mà nàng cũng đem toàn bộ hạ nhân trong viện của Ôn Nhan lui hết, lúc này cứ cho là nàng đã chết cũng có không người biết, sau phát hiện, nàng tự nhiên có thể mượn cớ vì mình bài trừ hiềm nghi, mục đích của nàng, chính là muốn Ôn Nhan chết.
Về phần nương nhát gan sợ phiền phức bất thành khí của Ôn Nhan, ngày sau xử lý cũng không muộn.
" Tam cô nương, thừa dịp vẫn còn nóng mau ăn đi." Ôn Nhan chỉ là bưng canh tổ yến không có dấu hiệu muốn ăn, Triệu Yên Nhi không khỏi thúc giục.
" Đa tạ ý tốt của phu nhân, Ôn Nhan ăn xong điểm tâm, hiện nay vẫn chưa đói, ăn không vô." Ôn Nhan không nhanh không chậm giải thích.
" Ngươi ăn hay là không ăn?" Ánh mắt của Triệu Yên Nhi đột nhiên trở nên dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm Ôn Nhan, ngược lại hiện tại bốn bề vắng lặng, nàng không cần giả vờ giả vịt nữa, cứ cho là Ôn Nhan không ăn, nàng cũng có biện pháp để cho nàng ăn!
" Phu nhân gấp như vậy để Ôn Nhan ăn canh tổ yến này, có đúng hay không canh tổ yến này rất không bình thường?" Nếu Triệu Yên Nhi lộ ra chân diện mục, Ôn Nhan cũng không giả bộ, cũng rút lui tiếu ý giả tạo trên mặt.
" Tam cô nương khi nào trở nên thông minh?" Triệu Yên Nhi lạnh lùng cười, "Chỉ là canh tổ yến này, hôm nay ngươi ăn cũng được, không ăn cũng phải ăn! Từ ma ma, giúp nàng ăn!"
"Vâng!" Từ ma ma ứng tiếng, vén tay áo lên đè Ôn Nhan lại, nếu nói cái khác, Từ ma ma nàng không nhất định làm được, nhưng nếu nói trừng trị thị nữ trẻ tuổi cùng thứ tiểu thư không được sủng, nàng có biện pháp! Một là đối đãi với thứ tiểu thư có chút tâm tư đầu óc như Ôn Nhan, Từ ma ma rất là hưng phấn.
" Phu nhân gấp như vậy muốn cho Ôn Nhan đi tìm chết, thế nhưng Ôn Nhan sống còn chưa đủ, trái lại sao có thể đưa tay chịu trói." Tiểu Linh chưa có trở về, chứng minh sự tình đã hoàn thành, nàng liền yên tâm, đó là tử, nàng cũng muốn Triệu Yên Nhi vì nàng chôn cùng! Nàng cũng tin tưởng, Triệu Yên Nhi như thế nào sẽ đơn giản đem mạng của mình ra nói đùa.
" Vậy tam cô nương trái lại nói một chút, ngươi bây giờ, có biện pháp nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta? Lẽ nào tam cô nương muốn làm thú bị nhốt mà đấu?"
" Xin phu nhân hãy nhận rõ sự tình, so sánh rồi mới nói." Ôn Nhan tuy rằng nét mặt trấn định, trong lòng cũng không ngừng sợ, dù sao nàng chưa từng cùng Triệu Yên Nhi chính diện giao phong, cứ cho là trước đó nàng để tiểu Linh đi tìm Ôn Nhu, cũng không biết chiêu này đối với Triệu Yên Nhi có tác dụng hay không, "Lẽ nào phu nhân không có nhìn thấy thị nữ thiếp thân tiểu Linh của Ôn Nhan không ở bên người sao?"
" Một thị nữ nho nhỏ, có ở hay không ở thì đã làm sao, chẳng lẽ tam cô nương còn muốn lấy mạng của mình cột trên người thị nữ?" Triệu Yên Nhi cười nhạt, nàng là phát hiện nha đầu tiểu Linh kia không ở đây, thế thì đã sao? Cũng không thấy đối được chuyện nàng muốn đưa Ôn Nhan đến hoàng tuyền.
" Phu nhân đoán không sai, Ôn Nhan chính là đem mạng của mình trao trên tay của tiểu Linh roiò, lẽ nào phu nhân không muốn biết vì sao tiểu Linh không ở trong phòng, lại đi nơi nào?"
" Tam cô nương, ngươi cho là ngươi đấu thắng ta?" Triệu Yên Nhi hung tợn trừng mắt Ôn Nhan.
" Cứ cho là Ôn Nhan đấu không lại phu nhân, cũng có thể ôm phu nhân chôn cùng Ôn Nhan." Ôn Nhan cố tĩnh táo chậm rãi nói rằng, "Ta để tiểu Linh mang theo ngọc trụy thiếp thân đi tìm Bạch vương phi rồi, nếu là giờ lành ngày mai Ôn Nhan không có xuất hiện ở hỉ đường, giờ lành ngày mai chính là tử kỳ của phu nhân!"
Triệu Yên Nhi chấn kinh rồi, không thể tin nhìn Ôn Nhan, lúc nào bắt đầu, Ôn Nhan cũng có tâm tư bén nhạy như thế? Cư nhiên biết tiên hạ thủ vi cường?
" Ôn Nhan, ngươi cho là ngươi uy hiếp được ta?" Đáy lòng Triệu Yên Nhi có chút luống cuống, nếu thật như Ôn Nhan nói, với Ôn Nhu bây giờ mà nói, định sẽ không bỏ qua nàng!
" Nếu là phu nhân không tin, có thể bây giờ sẽ giết Ôn Nhan, ngày mai không phải là có thể nghiệm chứng xem lời nói của Ôn Nhan có thật hay không rồi?" Ôn Nhan khẽ hít một hơi, nhãn thần bén nhọn tiếp tục nói: "Nếu là hôm nay Ôn Nhan chết ở chỗ này, sợ rằng không chỉ là tính mệnh của phu nhân, còn có đường làm quan của cham xin phu nhân cùng cha hãy nghĩ lại!"
Nàng không tin, nếu không có người cha kia bày mưu đặt kế, Triệu Yên Nhi sao dám sao dám như thế đường hoàng lấy tính mệnh của nàng! Cha? Đây là cha?
Đầu vai của Triệu Yên Nhi đột nhiên run lên, khá lắm Ôn Nhan, không chỉ có uy hiếp nàng, lại còn dùng con đường làm quan của lão gia để uy hiếp lão gia!
" Ôn Nhan, để ngươi đắc ý thêm mấy ngày! Đường hoàng tuyền trước mặt luốn chờ người!" Nhãn thần của Triệu Yên Nhi thâm độc, nghiến răng nghiến lợi hung hăng nói, mang giá y hung hăng xé rách, cố sức vứt trên mặt Ôn Nhan, phất tay áo nổi giận rời khỏi!
Đợi Triệu Yên Nhi đi rồi, Ôn Nhan xụi lơ trên mặt đất.
Thấm Hương lâu.
Trong nháy mắt người bịt mặt xuất hiện, Túc Dạ bước nhanh đến trước mặt Ôn Nhu, nắm chặt bội kiếm bên người không rời, ngưng thần tĩnh khí, mắt lạnh quan sát đến mỗi người, quan sát thân thủ của bọn họ, mặc dù không phải là cao thủ, nhưng đối phương có đến mười người, mà bọn họ, cùng hắn và Vương phi hai người! Cũng may còn có dẫn theo hai ám vệ, bọn họ sẽ hợp thời xuất thủ, nếu không bọn họ ít không đấu lại.
Mà xem ánh mắt của người bịt mặt, cũng không phải là giống kẻ bắt cóc, lại không có ý cướp bạc, cũng không có bắt cóc tống tiền chi tâm, xem ra, là đối với tính mạng của bọn họ cảm thấy hứng thú, hay là nói là, đối với mạng của Vương phi có hứng thú.
" Vương phi, cẩn thận." Túc Dạ chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng Ôn Nhu thấp giọng nói rằng, "Vô luận như thế nào, Túc Dạ chắc chắn bảo hộ Vương phi an toàn."
Khóe miệng của Ôn Nhu cong lên, nàng biết cái này nhất định là ý của Lãnh Triệt, bằng không Túc Dạ tuyệt không sẽ vì nàng liều mạng, không nghĩ tới hắn là người đáng tin, nói qua không cho nàng chịu gió táp mưa sa, thật đúng là làm tốt.
Đáy lòng của Ôn Nhu mọc lên một tia ấm áp, được người quan tâm tình cảm ấm áp.
Về phần Vương Như Mẫn, không có thể rời khỏi, nhìn người bịt mặt chợt xuất hiện, chấn kinh không cạn, Ôn Nhu cho rằng lúc này nàng cũng trốn không thoát, liền đem nàng ném vào một bên, để tránh khỏi vướng chân vướng tay.
Ôn Nhu cùng Túc Dạ đưa lưng về nhau, hai mắt nhìn trên người đám người bịt mặt, nắm chặt chủy thủ trong tay, ám tiễn trong tay trái, chỉ có ba mũi tên, không được chỉ mành treo chuông, tuyệt không có thể lãng phí.
Là lúc binh khí va chạm, dưới lầu bốc khói nồng nặc! "Cháy rồi ——! Cháy rồi ——! Thấm Hương lâu cháy rồi ——!
Tác giả :
Mặc Thập Tứ