Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi
Chương 1: Xuyên cổ kỳ gả
Editor: LunaHuang
Đế đố Di quốc, vạn người đều đổ xô ra đường, tuyết trắng từ bầu trời cao màu xám xanh không ngừng lả tả rơi xuống.
"Nhìn xem! Đến rồi đến rồi!" Mãn chen trong đám người, đột nhiên có người hô to một tiếng, đưa tay chỉ về phương hướng của Trấn Quốc Công phủ.
"Ai ai ai! Chớ đẩy ta a! Còn xa! Còn chưa đến trước mặt!" Trong đám người có người oán giận, "Có bản lĩnh đến phía trước xem đi! Đừng ở chỗ này chen lão tử!"
"Lý công tử! Xem ngươi nói như thế, nghe như thế nào, đều giống mang theo một mùi dấm chua, mọi người nói xem, có đúng hay không a?" Có người chế nhạo trào phúng.
"Không có lý nào như vậy! Chúng ta ai không biết, Lý công tử thế nhưng mỗi ngày nhớ Ôn đại tiểu thư, đáng tiếc a, từ trước nàng không phải người của Lý công tử, đã là người đàn bà dâm đãng, bây giờ cũng không phảu là người của Lý công tử!"
"Ngươi ngươi ngươi! Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
"Được rồi Lý công tử, ngươi cũng đừng cãi chày cãi cối, mỹ mạo của Ôn đại tiểu thư mọi người đều biết! Làm nam nhân, người nào không muốn cưới được Ôn đại tiểu thư mỹ kiều nương như vậy? Chỉ bất quá, hắc hắc hắc..." Người nói ý vị thâm trường.
"Phi! Nam nhân không biết xấu hổ này! Cái gì mỹ kiều nương! Nữ nhân như nàng vậy nên ngâm lồng heo! Lại còn dám rêu rao khắp nơi muốn gả ra ngoài!" Một âm thanh bén nhọn mạnh mẽ của phụ nhân vang lên.
"Ô, dô dô! Nương tử nàng nhẹ chút nhẹ chút! Vi phu có thể chưa từng nghĩ tới Ôn đại tiểu thư a!"
"Hừ! Cái gì mà đích nữ Trấn Quốc Công, cái gì mà khuynh quốc khuynh thành, kết quả là, bất quá chỉ là nữ nhân dâm dãng bị vạn người phỉ nhổ, thật không nghĩ tới nàng còn có thể gả ra ngoài." Có tiểu thư cười nhạt dè bỉu, vẻ mặt ngạo mạn đầy khinh thường.
"Suỵt! Tiểu thư, nhỏ giọng chút, người Ôn tiểu thư phải gả là Bạch vương."
"Hừ! Bạch vương có gì đặc biệt hơn người! Liên Huyền gia một đầu ngón tay đều không so được, ai không biết, Bạch vương trời sinh bệnh tật, những năm gần đây tựa hồ bệnh nặng hơn, một vương gia bệnh tật yếu ớt, chỉ có thể bị khi dễ! Đây không phải là, việc trước mắt chính là minh chứng tốt nhất sao!"
"Tiểu thư người xem, Ôn đại tiểu thư đến rồi!"
Một con bạch mã, trên lưng ngựa một bóng dáng yểu điệu đội khăn hỉ, hàng vạn ánh nhìn hướng đến Trấn Quốc Công phủ chậm rãi di chuyển, tuyết trắng rơi vào trên đầu nàng, trên vai, khiến bóng dáng yểu điệu của nàng thoạt nhìn đơn bạc mà lạnh lẽo.
Nhưng mà, rõ ràng xuất giá vốn nên là phi thường náo nhiệt, hôm nay, cái con đường dài này, ngoại trừ chỉ có một con bạch mã ra, ngoại trừ tuyết trắng rơi không tình cảm ra, thì không còn gì nữa, không có âm thanh kèn trống vui mừng, không có hỉ phục đẹp đẽ đồ cưới, thậm chí ngay cả kiệu cũng không có, bách tính ven đường đều chỉ chỏ bàn tán, người người manh động, liên tiếp chửi rủa, tuyết một màu trắng, đem giá y đỏ thẫm chè ép cô đơn vắng lặng.
Đây, chính là tình cảnh xuất giá của đích nữ Trấn Quốc công.
Di quốc có một tập tục, nữ tử trước khi xuất giá làm ra chuuyện đồi phong bại tục, lúc xuất giá, lấy ngựa thay kiệu, để cho nàng lộ mặt ra trước ánh nhìn của hàng vạn người.
Tuy rằng đây chỉ là tập tục, thế nhưng ở Di quốc rất ít phát sinh ra những chuyện như vậy, lại thêm người xuất giá là Trấn Quốc Công phủ chi nữ, vì gả cho một trong sáu vương của Di quốc Bạch vương, có thể nói là vạn người chú ý rồi.
Đột nhiên, chỉ thấy người trên lưng ngựa thân thể có chút lay động, sau đó thân thể ngã về bên phải, cứ vậy mà từ trên lưng ngữa ngã xuống.
Xuyên qua chi Đại Tế Ti hằng ngày! rất nhanh, liền thấy có máu tươi dọc theo khăn hỉ tinh tế chảy ra, chảy lên nền tuyết trắng, trắng đỏ hòa hợp, cực kỳ chói mắt.
Con ngựa trắng phảng phất giống như có linh tính, cảm thấy được người ngồi trên lưng ngựa ngã xuống đất, cũng không rời đi, chỉ là móng ngựa đạp bên người nữ tử, khi thì dùng miệng cọ cọ vào vai nữ tử, khi thì nhìn bốn phía, ngửa cổ hí, hình như mong chờ bách tính xem náo nhiệt xung quanh có thể hỗ trợ vậy.
Nhưng mà, không ai trong đám người đi ra, bọn họ chỉ là mắt lạnh quan sát, hoặc đố kị, hoặc cười nhạt, có thể bọn họ đang suy nghĩ, một nữ tử không biết liêm sỉ như vậy, dung mạo nghiên nước nghiên thành thì thế nào, chết ở chỗ này mới là tốt nhất.
Ôn Nhu chỉ cảm thấy đầu óc mê mẩn, trong miệng có vị ngọt của máu tươi, rõ ràng nhắm chặt hai mắt, lại cảm thấy trước mắt có vô số ảo biến xuất hiện, không ngừng nghe được những âm thanh chữi rủa dũng mãnh bay thẳng vào tai, tựa hồ đem nàng bao phủ, nghẹt thở rất khó chịu.
Còn có hàn ý lạnh thấu xương, lạnh, rất lạnh, lạnh đến nỗi đem nàng nuốt chửng.
Không! Sai!
Ôn Nhu bỗng dưng mở mắt ra! Một mảnh phi sắc sương mù liền rơi vài mi mắt, tách hình ảnh ảo biến trước, đầu óc mê mẩn, nhưng bên tai nghe tiếng ầm ĩ không ngừng.
Sự cảnh giác của sát thủ khiến nàng ngay lập tức kết hợp suy nghĩ trước mắt, nhanh chóng gạt đi cái khăn màu đỏ che tầm mắt của nàng, bất chấp hàn ý, mạnh mẽ đứng lên!
Chỉ thấy, người vây xem như hít phải một hơi lạnh, tiếng động lớn vốn có liền nhất thời im lặng, người không chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc khăn hỉ vừa rơi của Ôn Nhu, chỉ là kinh ngạc của nàng cử động, càng nhiều hơn chính là bị dung mạo của nàng làm khiếp sợ.
Tay thon thả, da nõn nà, cổ như ấu trùng, răng như tê bầu, trán bóng loáng, hai mắt thanh khiết thấu đáo, như thể phảng phất hết những thứ hỗn độn của trần thế, mũi cao, cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, tóc búi đơn giản, chỉ có một cây trâm hoa hải đường ngọc bích gài trong tóc, mi tâm có một điểm chu sa, làm lộ ra dung nhan như tranh vẽ làm khuynh đảo mọi người.
Quả thực, là trăm nghe không bằng một thấy mỹ nhân!
Nhưng mà, ánh mắt của Ôn Nhu vừa chạm đến đến, đúng là nàng chưa từng thấy qua cảnh tượng, người vận trang phục cổ đại đứng chen lấn trên đường, phía sau đoàn người là các lầu cổ kính tửu lâu, còn có, trên người nàng còn có hồng trù y thêu uyên ương hí thủy, trên tay phải có cầm khăn tơ lụa đỏ thẫm.
Đây là giá ý của cổ đại, làm sao lại mặc trên người nàng? Tại sao nàng lại ở cái chỗ này?
Đây là cái tình huống gì? Nàng nhớ mình bị tổ chức vứt bỏ, mặc kệ nàng liên lạc thế nào thì cũng không cùng tổ chức liên lạc được, sau đó, nàng đến Giang Hộ, phải hoàng thành nhiệm vụ tổ chức giao cho nàng, nàng còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, lại ——
"Nhìn xem! Nữ nhân này thật là không biết xấu hổ! Trước mặt mọi người như vậy gạt khăn che mặt! Không biết cảm thấy thẹn! Không biết cảm thấy thẹn!" Có người phỉ nhổ.
"Lão nương cũng nói rồi nữ nhân không biết xấu hổ như vậy thì phải mang đi ngâm lồng heo! Thật không nghĩ đến cư nhiên có thể vô sỉ đến loại tình cảnh này!"
"Chẹp chẹp, lão tử nói trên đời chưa từng thấy người đẹp như vậy!"
"Phi! Loại nữ nhân không biết xấu hổ này!"
"Đúng đó đúng đó! Chúng ta còn phải xem xem nữ nhân này như thế nào đi ra ngoài!! Đây chính là kỳ cảnh trăm năm khó gặp."
"Thật bẩn! Cũng xuất giá rồi mà mặt cũng không lau sạch sẽ, khóe miệng cũng còn vươn máu!"
"Thật mất hứng, còn tưởng rằng nữ nhân không biết xấu hồ này sẽ té chết chứ."
"Nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, có đẹp hơn nữa thì có ích lợi gì!"
Nam nhân đều kinh hãi thán, nữ nhânđố kỵ, âm thanh chửi rủa và tán thưởng không ngừng truyền vào trong tai của Ôn Nhu.
Nghe nói ngươi muốn cặn bả ta? [ xuyên nhanh ].
A! Dâm phụ? Giày rách? Đáy lòng của Ôn Nhu cười lạnh một tiếng, nguyên bản còn sót lại ở trong mắt kinh ngạc chậm rãi bị lạnh lẽo bao trùm, như lúc này băng hàn khí trời.
Nàng là sát thủ, nàng bất luận là phải đối mặt với trường hợp nào nàng cũng có thể làm được bởi nàng đủ bình tĩnh, nàng không ngốc, nàng nhỡ rõ bị đạn bắn xuyên qua thái dương, hôm nay nàng xuất hiện ở đây như vậy ở địa phương dị phục dị cảnh, tám mươi phần trăm có thể là, nàng chuyển kiếp, dùng thân thể của người khác để lấy sinh mệnh mới.
Mà nhìn tình huống trước mắt, ước chừng là chủ nhân của thân thể này phải xuất giá, mà xung quanh toàn là những ánh nhìn khinh bỉ những lời nói phỉ nhổ, là đang cười nhạo nàng.
Có một số ký ức của chủ cũ liên tục tràn vào trong não nàng, trong nháy mắt Ôn Nhu cảm thấy đầu óc có chút mê man, cố nhắm nghiền hai mắt, ký ức liên tục tràn vào não của nàng.
Bỗng dưng mở mắt ra! Ánh mắt trầm lãnh như băng khiến mọi người xung quanh không khỏi ngẩn ra, phảng phức bị một cổ hàn khí không rõ ở đâu khiến cho không dám mở miệng tùy ý nói linh tinh.
"Đạp Tuyết, đi thôi." Giơ tay lên lấy mu bàn tay lau vét máu ở khóe miệng, đem máu trong miệng hung hăng nuốt xuống bụng, duỗi tay vỗ vỗ lên lưng con ngựa trắng bên cạnh, trong miệng Ôn Nhu tự nhiên phun ra một cái tên, sau đó giơ tay lên một cái, đem cẩm bạc cầm trong tay ném xuống đất.
Không phải là danh tiếng kém một chút? Không phải là gả chồng? Lại không phải đi long đàm hổ huyệt, cứ như vậy một chút việc nhỏ, nàng căn bản không để vào mắt, điều này có thể làm cho Ôn Nhu không chịu nỗi những lưu ngôn phỉ nhổ mà cắn lưỡi tự sát, mà nàng không phải lại đại tiểu thư Ôn Nhu mềm yếu kia mặc người khác chèn ép nữa! Ôn Nhu nàng tỏ ra một ánh mắt không quan tâm thế tục!
Trong mắt của hàng vạn người, Ôn Nhu dắt cương ngựa, nén hàn ý xuống, ngẩng đầu, từng bước một đi đến Bạch vương phủ.
Muốn nhìn nàng bị chê cười? Cũng không biết ngày sau là ai xem ai chê cười, Bạch vương, gả thì có làm sao đâu!
Nhu đi xa, đủ loại màu sắc hình dạng ngôn luận tùy ý cuốn lên.
"Ha hả... Có ý tứ, thật đúng là thú vị." Trong một trà lâu trên gác, trên đài gác đối diện đường, một gã hắc y nam tử nâng lên ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt cười ra tiếng, "Đây là đại tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ bị người người phỉ nhổ trong truyền thuyết sao? Quả nhiên là mỹ nhân."
Một đôi mắt xếch hẹp dài, sóng mắt nhàn nhạt lưu chuyển, thoáng như phong cảnh Giang Nam, lãng mi ngọn núi, mũi cao ngất như ngọn núi, đôi môi mỏng tước gợi cảm, trên đầu đỉnh đầu hắc ngọc quan bốn tất, mái tóc đen như mực rũ xuống trước ngực, cả người quanh thân tản ra nhàn nhạt quang vựng, khiến cho nam tử mặc y phục màu nâu bên thân cũng không khỏi sợ hãi nam tử tuấn mỹ như tiên tử này.
"Hồi công tử, là thật." Nam tử mặc y phục màu nâu nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa, không khỏi nhíu mày, hắn không nghĩ ra, một nữ nhân bị người người phỉ nhổ như vậy có gì chỗ đáng giá để công tử chú ý.
"Không nghĩ tới đại ca phải lấy một nữ nhân thú vị như vậy." Ánh mắt của nam tử rơi vào trên bóng lưng của Ôn Nhu, khóe miệng hơi nhếch lên, "Ngũ đệ cũng thú vị, cư nhiên đem nữ nhân như thế tặng cho đại ca."
Có ý tứ? Hắn có thể không cảm thấy, mi của nam tử mặc y phục màu nâu nhíu càng lúc càng chặt.
"Mộc Phong, sao lại cau mày, thế nhưng cảm thấy ta nói sai? Từ xưa đến nay, chưa từng có vị nữ tử nào ở thời điểm xuất giá trên đường xốc khăn hỉ, lại tự mình đến nhà phu gia?" Hắc y nam tử đem đường nhìn thu hồi, lại lần nữa nhấp ngụm nước trà, hướng Mộc Phong bên cạnh liếc mắt.
"Cái này... Đích xác không có, " Lâm Mộc Phong vội vã trả lời, "Chỉ là vi thần đang suy nghĩ, công tử không đi hướng Bạch vương gia ăn mừng?"
"Ăn mừng tất nhiên là không cần, lễ cũng sắp đến, ta nhớ kỹ đại ca thế nhưng từng nói, không mở tiệc chiêu đãi tân khách, lúc này đi, bất quá là không thức thời, thôi đi." Nam tử đem tách trà trong tay buông xuống, chậm rãi đứng dậy, "Đi thôi, náo nhiệt xem xong rồi, chúng ta cũng nên đi, đỡ phải nhìn chằm chằm người của chúng ta chằm chằm, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi tiến công chiếm đóng thượng tướng."
"Vâng."
Một chỗ khác.
"Gia, Huyền Vương gia đi." Xa xa trông thấy hăc y nam tử đi ra từ trà lâu, Kham Diệc hướng lưng của lam y nam tử bẩm báo.
Nam tử lộ ra gương mặt nhu hòa góc cạnh, một đôi mắt phượng, dung mạo cùng hắc y nam tử lúc nãy có ba phần thương tự, có thể nói là ngũ quan tuấn mỹ, da trắng nõn nà, phối cùng hắn là một thân hải lam sắc bào, càng lộ ra vẻ tuấn dật phi phàm.
"Ừ." Nam tử áo lam khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Bạch vương phủ, khẽ mỉm cười, "Không thể tưởng, Bạch vương cưới vợ, cư nhiên cũng có thể khiến cho Huyền vương hứng thú."
"Gia, nếu không phải Thanh Vương gia đề ra, sợ là gia ngày hôm nay cũng không có náo nhiệt đến xem." Kham Diệc cười nói.
"Mọi người đều biết đại ca thân thể không tốt, Ngũ đệ nháo như thế, chẳng phải là cấp đại ca bệnh tình họa vô đơn chí sao? Ta thật thay đại ca lo lắng." Nam tử áo lam lộ ra ưu sầu thần tình, nhưng mà tự hắn đáy mắt lưu lộ ra ngoài, cũng sâu đậm tiếu ý.
"Gia, có muốn hay không đi cấp Bạch vương gia tặng hạ lễ?"
"Hạ lễ tự nhiên phải tặng" Nam tử lam y khẽ mỉm cười, "Đại hôn của đại ca, làm huynh đệ nếu không tặng chút hạ lễ, chẳng phải để người chê cười? Bất quá có ngươi chờ không kịp hạ lễ lúc này."
"Vâng, tiểu nhân hiểu rõ."
Tuyết rơi ngày một to, lại không cách nào giải tán bách tính xem náo nhiệt, trái lại càng hăng hái tăng mạnh, người người đều suy đoán Ôn đại tiểu thư này gả đến Bạch vương phủ thì như thế nào, đó là đối với quốc gia đại sự, bọn họ cũng không có quan tâm như vậy.
"Khụ khụ khụ..." Một trận nhẹ nhàng tiếng ho khan, từ cửa sổ khắt hoa truyền ra, mang theo một chút khàn khàn, "Túc Dạ."
Âm thanh đó như lúc băng tuyết tan rã vậy, có chút tình cảm ấm áp, nhưng càng nhiều hơn chính là băng lãnh, phảng phất có thể dựa vào gần, rồi lại vĩnh viễn vô pháp tới gần.
"Gia, hôm nay là đông chí, thuốc ta đã mang đến rồi." Danh hoán Túc Dạ nam tử đáp.
"Ừ, bưng tới đi." Ngón tay tthon dài trắng nõn, nhận lấy chén thuốc từ Túc Dạ.
" Túc Dạ, có lời muốn nói?" Âm thanh của nam tử nhẹ nhàng truyền đến, khiến Túc Dạ nhất thời quỳ một chân xuống đất.
"Gia, Túc Dạ có một chuyện không hiểu." Túc Dạ nói lý, lộ ra một chút tức giận bất bình.
Trầm ngâm chỉ chốc lát, giọng nam vang lên lần nữa, "Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì, đứng lên mà nói thôi."
Gia vì sao lần nữa nhường nhịn, Thanh vương quả thực chính là khinh người quá đáng!" Túc Dạ hận hận nói, trong mắt bính ra bén nhọn quang, "Bọn họ chính là nhìn chuẩn vào đông đến rồi, lại như thế dối gạt người! Năm kia là đưa tới nữ tử Tây Vực! Năm ngoái lại đưa đến mấy vị tiểu thư thứ nữ của mấy đại nhân! Năm nay lại là —— còn là vị trí chính phi! Túc Dạ thay gia bất bình!"
"Túc Dạ, ta đã nói, không muốn lặp lại."
"Túc Dạ luống cuống, thỉnh gia thứ tội." Nghe được âm thanh của nam tử gợn sóng không sợ hãi, Túc Dạ lập tức đem trong mắt sắc bén thu liễm.
"Đi thôi, thay ta nghênh tiếp Ôn tiểu thư, tuy nói từng là nữ nhân của Thanh vương, nhưng là hoàng thượng khâm ban cho, chậm trễ lại không tốt." Khẩu khí của nam tử nhàn nhạt, nghe không ra ấm lạnh, "Trong phủ chuyện, liền toàn quyền giao cho ngươi."
"Vâng, Túc Dạ tuân mệnh."
Khẩn cấp như vậy, có đúng hay không năm nay vào đông nhất định phải chỉnh ra chút gì? A...
Đế đố Di quốc, vạn người đều đổ xô ra đường, tuyết trắng từ bầu trời cao màu xám xanh không ngừng lả tả rơi xuống.
"Nhìn xem! Đến rồi đến rồi!" Mãn chen trong đám người, đột nhiên có người hô to một tiếng, đưa tay chỉ về phương hướng của Trấn Quốc Công phủ.
"Ai ai ai! Chớ đẩy ta a! Còn xa! Còn chưa đến trước mặt!" Trong đám người có người oán giận, "Có bản lĩnh đến phía trước xem đi! Đừng ở chỗ này chen lão tử!"
"Lý công tử! Xem ngươi nói như thế, nghe như thế nào, đều giống mang theo một mùi dấm chua, mọi người nói xem, có đúng hay không a?" Có người chế nhạo trào phúng.
"Không có lý nào như vậy! Chúng ta ai không biết, Lý công tử thế nhưng mỗi ngày nhớ Ôn đại tiểu thư, đáng tiếc a, từ trước nàng không phải người của Lý công tử, đã là người đàn bà dâm đãng, bây giờ cũng không phảu là người của Lý công tử!"
"Ngươi ngươi ngươi! Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
"Được rồi Lý công tử, ngươi cũng đừng cãi chày cãi cối, mỹ mạo của Ôn đại tiểu thư mọi người đều biết! Làm nam nhân, người nào không muốn cưới được Ôn đại tiểu thư mỹ kiều nương như vậy? Chỉ bất quá, hắc hắc hắc..." Người nói ý vị thâm trường.
"Phi! Nam nhân không biết xấu hổ này! Cái gì mỹ kiều nương! Nữ nhân như nàng vậy nên ngâm lồng heo! Lại còn dám rêu rao khắp nơi muốn gả ra ngoài!" Một âm thanh bén nhọn mạnh mẽ của phụ nhân vang lên.
"Ô, dô dô! Nương tử nàng nhẹ chút nhẹ chút! Vi phu có thể chưa từng nghĩ tới Ôn đại tiểu thư a!"
"Hừ! Cái gì mà đích nữ Trấn Quốc Công, cái gì mà khuynh quốc khuynh thành, kết quả là, bất quá chỉ là nữ nhân dâm dãng bị vạn người phỉ nhổ, thật không nghĩ tới nàng còn có thể gả ra ngoài." Có tiểu thư cười nhạt dè bỉu, vẻ mặt ngạo mạn đầy khinh thường.
"Suỵt! Tiểu thư, nhỏ giọng chút, người Ôn tiểu thư phải gả là Bạch vương."
"Hừ! Bạch vương có gì đặc biệt hơn người! Liên Huyền gia một đầu ngón tay đều không so được, ai không biết, Bạch vương trời sinh bệnh tật, những năm gần đây tựa hồ bệnh nặng hơn, một vương gia bệnh tật yếu ớt, chỉ có thể bị khi dễ! Đây không phải là, việc trước mắt chính là minh chứng tốt nhất sao!"
"Tiểu thư người xem, Ôn đại tiểu thư đến rồi!"
Một con bạch mã, trên lưng ngựa một bóng dáng yểu điệu đội khăn hỉ, hàng vạn ánh nhìn hướng đến Trấn Quốc Công phủ chậm rãi di chuyển, tuyết trắng rơi vào trên đầu nàng, trên vai, khiến bóng dáng yểu điệu của nàng thoạt nhìn đơn bạc mà lạnh lẽo.
Nhưng mà, rõ ràng xuất giá vốn nên là phi thường náo nhiệt, hôm nay, cái con đường dài này, ngoại trừ chỉ có một con bạch mã ra, ngoại trừ tuyết trắng rơi không tình cảm ra, thì không còn gì nữa, không có âm thanh kèn trống vui mừng, không có hỉ phục đẹp đẽ đồ cưới, thậm chí ngay cả kiệu cũng không có, bách tính ven đường đều chỉ chỏ bàn tán, người người manh động, liên tiếp chửi rủa, tuyết một màu trắng, đem giá y đỏ thẫm chè ép cô đơn vắng lặng.
Đây, chính là tình cảnh xuất giá của đích nữ Trấn Quốc công.
Di quốc có một tập tục, nữ tử trước khi xuất giá làm ra chuuyện đồi phong bại tục, lúc xuất giá, lấy ngựa thay kiệu, để cho nàng lộ mặt ra trước ánh nhìn của hàng vạn người.
Tuy rằng đây chỉ là tập tục, thế nhưng ở Di quốc rất ít phát sinh ra những chuyện như vậy, lại thêm người xuất giá là Trấn Quốc Công phủ chi nữ, vì gả cho một trong sáu vương của Di quốc Bạch vương, có thể nói là vạn người chú ý rồi.
Đột nhiên, chỉ thấy người trên lưng ngựa thân thể có chút lay động, sau đó thân thể ngã về bên phải, cứ vậy mà từ trên lưng ngữa ngã xuống.
Xuyên qua chi Đại Tế Ti hằng ngày! rất nhanh, liền thấy có máu tươi dọc theo khăn hỉ tinh tế chảy ra, chảy lên nền tuyết trắng, trắng đỏ hòa hợp, cực kỳ chói mắt.
Con ngựa trắng phảng phất giống như có linh tính, cảm thấy được người ngồi trên lưng ngựa ngã xuống đất, cũng không rời đi, chỉ là móng ngựa đạp bên người nữ tử, khi thì dùng miệng cọ cọ vào vai nữ tử, khi thì nhìn bốn phía, ngửa cổ hí, hình như mong chờ bách tính xem náo nhiệt xung quanh có thể hỗ trợ vậy.
Nhưng mà, không ai trong đám người đi ra, bọn họ chỉ là mắt lạnh quan sát, hoặc đố kị, hoặc cười nhạt, có thể bọn họ đang suy nghĩ, một nữ tử không biết liêm sỉ như vậy, dung mạo nghiên nước nghiên thành thì thế nào, chết ở chỗ này mới là tốt nhất.
Ôn Nhu chỉ cảm thấy đầu óc mê mẩn, trong miệng có vị ngọt của máu tươi, rõ ràng nhắm chặt hai mắt, lại cảm thấy trước mắt có vô số ảo biến xuất hiện, không ngừng nghe được những âm thanh chữi rủa dũng mãnh bay thẳng vào tai, tựa hồ đem nàng bao phủ, nghẹt thở rất khó chịu.
Còn có hàn ý lạnh thấu xương, lạnh, rất lạnh, lạnh đến nỗi đem nàng nuốt chửng.
Không! Sai!
Ôn Nhu bỗng dưng mở mắt ra! Một mảnh phi sắc sương mù liền rơi vài mi mắt, tách hình ảnh ảo biến trước, đầu óc mê mẩn, nhưng bên tai nghe tiếng ầm ĩ không ngừng.
Sự cảnh giác của sát thủ khiến nàng ngay lập tức kết hợp suy nghĩ trước mắt, nhanh chóng gạt đi cái khăn màu đỏ che tầm mắt của nàng, bất chấp hàn ý, mạnh mẽ đứng lên!
Chỉ thấy, người vây xem như hít phải một hơi lạnh, tiếng động lớn vốn có liền nhất thời im lặng, người không chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc khăn hỉ vừa rơi của Ôn Nhu, chỉ là kinh ngạc của nàng cử động, càng nhiều hơn chính là bị dung mạo của nàng làm khiếp sợ.
Tay thon thả, da nõn nà, cổ như ấu trùng, răng như tê bầu, trán bóng loáng, hai mắt thanh khiết thấu đáo, như thể phảng phất hết những thứ hỗn độn của trần thế, mũi cao, cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, tóc búi đơn giản, chỉ có một cây trâm hoa hải đường ngọc bích gài trong tóc, mi tâm có một điểm chu sa, làm lộ ra dung nhan như tranh vẽ làm khuynh đảo mọi người.
Quả thực, là trăm nghe không bằng một thấy mỹ nhân!
Nhưng mà, ánh mắt của Ôn Nhu vừa chạm đến đến, đúng là nàng chưa từng thấy qua cảnh tượng, người vận trang phục cổ đại đứng chen lấn trên đường, phía sau đoàn người là các lầu cổ kính tửu lâu, còn có, trên người nàng còn có hồng trù y thêu uyên ương hí thủy, trên tay phải có cầm khăn tơ lụa đỏ thẫm.
Đây là giá ý của cổ đại, làm sao lại mặc trên người nàng? Tại sao nàng lại ở cái chỗ này?
Đây là cái tình huống gì? Nàng nhớ mình bị tổ chức vứt bỏ, mặc kệ nàng liên lạc thế nào thì cũng không cùng tổ chức liên lạc được, sau đó, nàng đến Giang Hộ, phải hoàng thành nhiệm vụ tổ chức giao cho nàng, nàng còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, lại ——
"Nhìn xem! Nữ nhân này thật là không biết xấu hổ! Trước mặt mọi người như vậy gạt khăn che mặt! Không biết cảm thấy thẹn! Không biết cảm thấy thẹn!" Có người phỉ nhổ.
"Lão nương cũng nói rồi nữ nhân không biết xấu hổ như vậy thì phải mang đi ngâm lồng heo! Thật không nghĩ đến cư nhiên có thể vô sỉ đến loại tình cảnh này!"
"Chẹp chẹp, lão tử nói trên đời chưa từng thấy người đẹp như vậy!"
"Phi! Loại nữ nhân không biết xấu hổ này!"
"Đúng đó đúng đó! Chúng ta còn phải xem xem nữ nhân này như thế nào đi ra ngoài!! Đây chính là kỳ cảnh trăm năm khó gặp."
"Thật bẩn! Cũng xuất giá rồi mà mặt cũng không lau sạch sẽ, khóe miệng cũng còn vươn máu!"
"Thật mất hứng, còn tưởng rằng nữ nhân không biết xấu hồ này sẽ té chết chứ."
"Nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, có đẹp hơn nữa thì có ích lợi gì!"
Nam nhân đều kinh hãi thán, nữ nhânđố kỵ, âm thanh chửi rủa và tán thưởng không ngừng truyền vào trong tai của Ôn Nhu.
Nghe nói ngươi muốn cặn bả ta? [ xuyên nhanh ].
A! Dâm phụ? Giày rách? Đáy lòng của Ôn Nhu cười lạnh một tiếng, nguyên bản còn sót lại ở trong mắt kinh ngạc chậm rãi bị lạnh lẽo bao trùm, như lúc này băng hàn khí trời.
Nàng là sát thủ, nàng bất luận là phải đối mặt với trường hợp nào nàng cũng có thể làm được bởi nàng đủ bình tĩnh, nàng không ngốc, nàng nhỡ rõ bị đạn bắn xuyên qua thái dương, hôm nay nàng xuất hiện ở đây như vậy ở địa phương dị phục dị cảnh, tám mươi phần trăm có thể là, nàng chuyển kiếp, dùng thân thể của người khác để lấy sinh mệnh mới.
Mà nhìn tình huống trước mắt, ước chừng là chủ nhân của thân thể này phải xuất giá, mà xung quanh toàn là những ánh nhìn khinh bỉ những lời nói phỉ nhổ, là đang cười nhạo nàng.
Có một số ký ức của chủ cũ liên tục tràn vào trong não nàng, trong nháy mắt Ôn Nhu cảm thấy đầu óc có chút mê man, cố nhắm nghiền hai mắt, ký ức liên tục tràn vào não của nàng.
Bỗng dưng mở mắt ra! Ánh mắt trầm lãnh như băng khiến mọi người xung quanh không khỏi ngẩn ra, phảng phức bị một cổ hàn khí không rõ ở đâu khiến cho không dám mở miệng tùy ý nói linh tinh.
"Đạp Tuyết, đi thôi." Giơ tay lên lấy mu bàn tay lau vét máu ở khóe miệng, đem máu trong miệng hung hăng nuốt xuống bụng, duỗi tay vỗ vỗ lên lưng con ngựa trắng bên cạnh, trong miệng Ôn Nhu tự nhiên phun ra một cái tên, sau đó giơ tay lên một cái, đem cẩm bạc cầm trong tay ném xuống đất.
Không phải là danh tiếng kém một chút? Không phải là gả chồng? Lại không phải đi long đàm hổ huyệt, cứ như vậy một chút việc nhỏ, nàng căn bản không để vào mắt, điều này có thể làm cho Ôn Nhu không chịu nỗi những lưu ngôn phỉ nhổ mà cắn lưỡi tự sát, mà nàng không phải lại đại tiểu thư Ôn Nhu mềm yếu kia mặc người khác chèn ép nữa! Ôn Nhu nàng tỏ ra một ánh mắt không quan tâm thế tục!
Trong mắt của hàng vạn người, Ôn Nhu dắt cương ngựa, nén hàn ý xuống, ngẩng đầu, từng bước một đi đến Bạch vương phủ.
Muốn nhìn nàng bị chê cười? Cũng không biết ngày sau là ai xem ai chê cười, Bạch vương, gả thì có làm sao đâu!
Nhu đi xa, đủ loại màu sắc hình dạng ngôn luận tùy ý cuốn lên.
"Ha hả... Có ý tứ, thật đúng là thú vị." Trong một trà lâu trên gác, trên đài gác đối diện đường, một gã hắc y nam tử nâng lên ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt cười ra tiếng, "Đây là đại tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ bị người người phỉ nhổ trong truyền thuyết sao? Quả nhiên là mỹ nhân."
Một đôi mắt xếch hẹp dài, sóng mắt nhàn nhạt lưu chuyển, thoáng như phong cảnh Giang Nam, lãng mi ngọn núi, mũi cao ngất như ngọn núi, đôi môi mỏng tước gợi cảm, trên đầu đỉnh đầu hắc ngọc quan bốn tất, mái tóc đen như mực rũ xuống trước ngực, cả người quanh thân tản ra nhàn nhạt quang vựng, khiến cho nam tử mặc y phục màu nâu bên thân cũng không khỏi sợ hãi nam tử tuấn mỹ như tiên tử này.
"Hồi công tử, là thật." Nam tử mặc y phục màu nâu nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa, không khỏi nhíu mày, hắn không nghĩ ra, một nữ nhân bị người người phỉ nhổ như vậy có gì chỗ đáng giá để công tử chú ý.
"Không nghĩ tới đại ca phải lấy một nữ nhân thú vị như vậy." Ánh mắt của nam tử rơi vào trên bóng lưng của Ôn Nhu, khóe miệng hơi nhếch lên, "Ngũ đệ cũng thú vị, cư nhiên đem nữ nhân như thế tặng cho đại ca."
Có ý tứ? Hắn có thể không cảm thấy, mi của nam tử mặc y phục màu nâu nhíu càng lúc càng chặt.
"Mộc Phong, sao lại cau mày, thế nhưng cảm thấy ta nói sai? Từ xưa đến nay, chưa từng có vị nữ tử nào ở thời điểm xuất giá trên đường xốc khăn hỉ, lại tự mình đến nhà phu gia?" Hắc y nam tử đem đường nhìn thu hồi, lại lần nữa nhấp ngụm nước trà, hướng Mộc Phong bên cạnh liếc mắt.
"Cái này... Đích xác không có, " Lâm Mộc Phong vội vã trả lời, "Chỉ là vi thần đang suy nghĩ, công tử không đi hướng Bạch vương gia ăn mừng?"
"Ăn mừng tất nhiên là không cần, lễ cũng sắp đến, ta nhớ kỹ đại ca thế nhưng từng nói, không mở tiệc chiêu đãi tân khách, lúc này đi, bất quá là không thức thời, thôi đi." Nam tử đem tách trà trong tay buông xuống, chậm rãi đứng dậy, "Đi thôi, náo nhiệt xem xong rồi, chúng ta cũng nên đi, đỡ phải nhìn chằm chằm người của chúng ta chằm chằm, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi tiến công chiếm đóng thượng tướng."
"Vâng."
Một chỗ khác.
"Gia, Huyền Vương gia đi." Xa xa trông thấy hăc y nam tử đi ra từ trà lâu, Kham Diệc hướng lưng của lam y nam tử bẩm báo.
Nam tử lộ ra gương mặt nhu hòa góc cạnh, một đôi mắt phượng, dung mạo cùng hắc y nam tử lúc nãy có ba phần thương tự, có thể nói là ngũ quan tuấn mỹ, da trắng nõn nà, phối cùng hắn là một thân hải lam sắc bào, càng lộ ra vẻ tuấn dật phi phàm.
"Ừ." Nam tử áo lam khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Bạch vương phủ, khẽ mỉm cười, "Không thể tưởng, Bạch vương cưới vợ, cư nhiên cũng có thể khiến cho Huyền vương hứng thú."
"Gia, nếu không phải Thanh Vương gia đề ra, sợ là gia ngày hôm nay cũng không có náo nhiệt đến xem." Kham Diệc cười nói.
"Mọi người đều biết đại ca thân thể không tốt, Ngũ đệ nháo như thế, chẳng phải là cấp đại ca bệnh tình họa vô đơn chí sao? Ta thật thay đại ca lo lắng." Nam tử áo lam lộ ra ưu sầu thần tình, nhưng mà tự hắn đáy mắt lưu lộ ra ngoài, cũng sâu đậm tiếu ý.
"Gia, có muốn hay không đi cấp Bạch vương gia tặng hạ lễ?"
"Hạ lễ tự nhiên phải tặng" Nam tử lam y khẽ mỉm cười, "Đại hôn của đại ca, làm huynh đệ nếu không tặng chút hạ lễ, chẳng phải để người chê cười? Bất quá có ngươi chờ không kịp hạ lễ lúc này."
"Vâng, tiểu nhân hiểu rõ."
Tuyết rơi ngày một to, lại không cách nào giải tán bách tính xem náo nhiệt, trái lại càng hăng hái tăng mạnh, người người đều suy đoán Ôn đại tiểu thư này gả đến Bạch vương phủ thì như thế nào, đó là đối với quốc gia đại sự, bọn họ cũng không có quan tâm như vậy.
"Khụ khụ khụ..." Một trận nhẹ nhàng tiếng ho khan, từ cửa sổ khắt hoa truyền ra, mang theo một chút khàn khàn, "Túc Dạ."
Âm thanh đó như lúc băng tuyết tan rã vậy, có chút tình cảm ấm áp, nhưng càng nhiều hơn chính là băng lãnh, phảng phất có thể dựa vào gần, rồi lại vĩnh viễn vô pháp tới gần.
"Gia, hôm nay là đông chí, thuốc ta đã mang đến rồi." Danh hoán Túc Dạ nam tử đáp.
"Ừ, bưng tới đi." Ngón tay tthon dài trắng nõn, nhận lấy chén thuốc từ Túc Dạ.
" Túc Dạ, có lời muốn nói?" Âm thanh của nam tử nhẹ nhàng truyền đến, khiến Túc Dạ nhất thời quỳ một chân xuống đất.
"Gia, Túc Dạ có một chuyện không hiểu." Túc Dạ nói lý, lộ ra một chút tức giận bất bình.
Trầm ngâm chỉ chốc lát, giọng nam vang lên lần nữa, "Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì, đứng lên mà nói thôi."
Gia vì sao lần nữa nhường nhịn, Thanh vương quả thực chính là khinh người quá đáng!" Túc Dạ hận hận nói, trong mắt bính ra bén nhọn quang, "Bọn họ chính là nhìn chuẩn vào đông đến rồi, lại như thế dối gạt người! Năm kia là đưa tới nữ tử Tây Vực! Năm ngoái lại đưa đến mấy vị tiểu thư thứ nữ của mấy đại nhân! Năm nay lại là —— còn là vị trí chính phi! Túc Dạ thay gia bất bình!"
"Túc Dạ, ta đã nói, không muốn lặp lại."
"Túc Dạ luống cuống, thỉnh gia thứ tội." Nghe được âm thanh của nam tử gợn sóng không sợ hãi, Túc Dạ lập tức đem trong mắt sắc bén thu liễm.
"Đi thôi, thay ta nghênh tiếp Ôn tiểu thư, tuy nói từng là nữ nhân của Thanh vương, nhưng là hoàng thượng khâm ban cho, chậm trễ lại không tốt." Khẩu khí của nam tử nhàn nhạt, nghe không ra ấm lạnh, "Trong phủ chuyện, liền toàn quyền giao cho ngươi."
"Vâng, Túc Dạ tuân mệnh."
Khẩn cấp như vậy, có đúng hay không năm nay vào đông nhất định phải chỉnh ra chút gì? A...
Tác giả :
Mặc Thập Tứ