Nịch Ái
Chương 1: Trọng sinh
Đêm khuya tịch mịch, bầu trời u ám, trong chính điện có một nam nhân thân hình cao lớn mặc trường bào màu đen thêu rồng đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ. Ngũ quan trên gương mặt người nam nhân này vô cùng cương nghị, đặc biệt là ánh mắt chết chóc từ trên cao nhìn xuống đám binh lính đã từng ở dưới trướng mình đang đưa đao kiếm ra trước mặt chĩa thẳng về phía hắn.
"Phốc"
Một ngụm máu đen từ trong miệng người nam nhân kia phun ra, trong đám binh lính có một nữ nhân mặc xiêm y màu vàng, trên đầu đội mũ phượng, ngũ quan thanh tú, gương mặt vô cùng xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh đang nhếch môi cười:
"Hoàng thượng, cám ơn ngươi đã giao ngọc tỷ cho ta, nếu không thì ta cũng không có dễ dàng hoàn thành kế hoạch này"
Lâm Nhất Phàm nhìn Phượng Thiên Sương, nàng là hoàng hậu mà hắn đã lựa chọn, sau khi phụ hoàng lâm chung vốn dĩ đã chọn cho hắn một nam hậu, nhưng hắn đường đường là một nam nhân tại sao có thể chịu cưới một nam nhân. Phượng Thiên Sương là đại tiểu thư của một quan viên ngoài thành nho nhỏ, trong lần tuyển tú nhờ vào sắc đẹp tưởng như thuần khiết kia mà chiếm được lòng hắn, hắn một đường trù tính tất cả, dẹp bỏ hết mọi chướng ngại vật để nàng đi lên được ngôi vị hoàng hậu này, thế mà hiện tại trong số những người muốn giết chết hắn lại có nàng.
"Hoàng hậu, ta tự hỏi ta đối với ngươi không bạc, ngươi rốt cuộc vì sao lại muốn dồn ta vào chỗ chết?"
Phượng Thiên Sương xinh đẹp động lòng, nếu như lúc trước hắn vì một nụ cười này của nàng mà tham luyến trầm mê, thì bây giờ hắn lại cảm thấy ghê tởm nhất chính là nụ cười này:
"Ta vốn dĩ không thích ngươi, người ta thích chính là tam hoàng tử, nếu như không phải khi đó phụ thân bắt ép ta thì ta cũng sẽ không nhiều lần xuất hiện ở trước mặt ngươi như thế"
Lâm Nhất Phàm nhíu mày, hóa ra người mà hắn yêu lại không yêu hắn, thế nhưng còn thích chính tam đệ của hắn, người mà hắn vừa sinh ra liền định đoạt sẽ phải đối địch, nếu không phải ta sống thì chính là ngươi chết. Lại thêm một ngụm máu đen nữa phun ra, Lâm Nhất Phàm nhận thức được rõ ràng thân thể của mình đang trầm trọng, hắn trúng kịch độc không thể duy trì được lâu nữa, cả đời này hắn tưởng rằng mình anh minh nhưng không ngờ vẫn bị bại trong tay một nữ nhân.
"Hoàng thượng, ngươi yên tâm đường xuống suối vàng cũng không chỉ có mình ngươi, cho dù phi tần thê thiếp của ngươi sớm đã bỏ của chạy lấy người hết rồi nhưng vẫn còn có một nam nhân suýt chút nữa trở thành hoàng hậu của ngươi tình nguyện bồi táng"
Lâm Nhất Phàm im lặng, người suýt chút nữa trở thành nam hậu của hắn là đại công tử của nhà Tá thượng thư Tá Dịch, trước khi phụ hoàng qua đời vẫn luôn lo ngại thế lực của thượng thư cho nên mới chỉ hôn cho hắn thành thân với Tá Dịch, Tá thượng thư chỉ có duy nhất một con trai độc đinh, tiên hoàng làm như vậy chính là có chủ ý, nếu như nhà thượng thư không có ý xấu thì con đường làm quan thăng tiến thuận lợi, nhưng nếu như có ý xấu liền sẽ tuyệt tử tuyệt tôn. Có điều sau khi hắn lên ngôi hắn liền động tay động chân với nhà thượng thư, tùy tiện cho bọn họ một tội danh không lớn cũng không nhỏ, lại lấy đi toàn bộ thế lực trong tay thượng thư, mang Tá Dịch đưa đến Cảm Nghiệp Tự xuống tóc, từ đó về sau vĩnh viễn không được ra ngoài.
Ngoài chính điện có một tiểu hòa thượng mặc áo cà sa cũ kỹ, trên đầu hiển nhiên trọc lóc không có tóc, ánh mắt của tiểu hòa thượng này cực kỳ xinh đẹp, so với ánh mắt của Phương Thiên Sương mà hắn cứ ngỡ như là xinh đẹp nhất thế gian này đi nữa còn muốn đẹp hơn ba phần, bên khóe mắt trái của người này còn điểm một nốt ruồi lệ vô cùng đặc biệt, khuôn miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt có phần mệt mỏi giống như là trải qua một chặng đường dài mới đến đây vậy.
"Bần tăng Không Niệm bái kiến hoàng thượng"
Lâm Nhất Phàm ở trên long ỷ nhìn tiểu hòa thượng xinh đẹp phía dưới cung kính hành lễ với hắn, lại nhìn đám binh lính cùng hoàng hậu của hắn vẫn luôn đứng ở phía trước khinh bỉ hắn, trong lòng tránh không được cảm thấy một hồi phẫn nộ cùng rét lạnh.
Phượng Thiên Sương cười ha ha, tiếng cười thánh thót vang vọng trong cung điện:
"Người này chính là nam hậu của ngươi, xem như ta cũng không quá bạc với ngươi, trực tiếp đón người này về bồi táng cùng ngươi, tránh cho ngươi một mình phải xuống suối vàng cô độc"
Lâm Nhất Phàm có điểm chua xót, hắn biết lời mình nói hiện tại căn bản không có hiệu lực gì nhưng hắn vẫn mở miệng:
"Thả hắn đi đi"
Phượng Thiên Sương lên tiếng:
"Là do hắn tình nguyện cùng ngươi bồi táng"
Lâm Nhất Phàm cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình vỡ vụn, hắn hẳn là sắp không còn chống cự được nữa rồi, hắn đứng dậy chậm rãi bước xuống, một đường hướng thẳng tới phía tiểu hòa thượng kia nắm lấy tay của y cùng nhau bước về long ỷ:
"Ngươi tên là gì?"
Tiểu hòa thượng được hắn nắm tay dường như rất căng thẳng, xem gương mặt xấu hổ kia của y, trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy có điểm không nỡ, trách thời gian của hắn không còn nhiều nếu không để hắn phát hiện ra một tiểu hòa thượng xinh đẹp như vậy, hắn nhất định sẽ cho y tiến cung.
"Ta là Tá Dịch, pháp hiệu Không Niệm"
Lại thêm một ngụm máu đen nữa ứa ra từ trong miệng của Lâm Nhất Phàm, hắn cảm thấy cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tầm mắt phía trước cũng trở nên mơ hồ. Lâm Nhất Phàm cuối cùng cũng có thể nắm lấy tay của tiểu hòa thượng này lên ngồi ở trên long ỷ:
"Từ giờ khắc này ngươi chính là nam hậu của trẫm, nếu như có kiếp sau, trẫm nhất định sẽ bồi thường cho ngươi thật tốt"
Một tiếng ra lệnh của Phượng Thiên Sương, đám binh sĩ đứng chật kín trong chính điện liền dương cung về phía trước bắn tới, hắn chỉ nghe thấy tiếng mũi tên xé gió vụt mạnh về phía trước, theo sau đó liền cảm thấy có một người che chắn ở trước ngực mình, cúi đầu xuống mới phát hiện ra tiểu hòa thượng mặc trên mình một tấm áo cà sa cũ kỹ màu xám nhạt hiện tại chẳng khác gì một con nhím đang xù lông, những mũi tên kia cắm hết trên người của y, Lâm Nhất Phàm chỉ nhìn thấy được bên khóe mắt kia có một giọt nước mắt đang rơi xuống, nhưng lại phát hiện ra khóe miệng của đối phương có nét cười, hắn sau đó liền rơi vào trạng thái mất đi ý thức.
...
"Thái tử điện hạ, ngươi tỉnh rồi, thật sự là may quá"
Lâm Nhất Phàm chậm rãi mở mắt, gương mặt quen thuộc phóng đại trước mặt của hắn, là thái giám Tiểu Thuần Tử vẫn luôn theo hầu hắn, nhưng nếu như hắn nhớ không nhầm thì Tiểu Thuần Tử vì giúp hắn trốn thoát khỏi hoàng cung mà mặc vào hoàng bào của hắn, cuối cùng bị binh lính giết chết, như thế nào bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này.
Lâm Nhất Phàm im lặng quan sát xung quanh, Tiểu Thuần Tử ở bên cạnh liên tục gọi hắn:
"Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, người cảm thấy trong người thế nào rồi?"
Lâm Nhất Phàm cảm thấy lồng ngực của mình đau nhói nặng trịch, nhưng đây không phải là cảm giác trúng phải kịch độc mà là cảm giác như có cái gì đó đánh vào vậy, hắn cúi người nhìn xuống y phục mặc trên người mình, là y phục của thái tử chứ không phải là hoàng bào, hơn nữa Tiểu Thuần Tử lại luôn miệng gọi hắn là thái tử điện hạ.
"Tiểu Thuần Tử, đã là ngày nào giờ nào?"
Tiểu Thuần Tử khom người đỡ lấy Lâm Nhất Phàm:
"Thái tử điện hạ, đã là giờ thìn"
Lâm Nhất Phàm quan sát xung quanh, đây là cung điện lúc trước khi hắn còn là thái tử, nếu như hắn đoán không nhầm thì hắn đã trọng sinh:
"Là năm nào?"
Tiểu Thuần Tử tuy rằng không hiểu nhưng vẫn thành thật bẩm báo:
"Bẩm thái tử điện hạ, là năm thứ mười ba Thuận Thiên"
Năm thứ mười ba Thuận Thiên, phụ hoàng của hắn đã mất, năm ấy hắn vì hiếu thuận với phụ hoàng mà một năm vẫn không chịu đăng ngôi kế vị, nhưng lý do hắn không đăng ngôi kế vị cũng không chỉ có thế mà là bởi vì hắn đã làm trái thánh chỉ của phụ hoàng, phụ hoàng vừa qua đời hắn liền mang một loạt tội danh đổ lên đầu của Tá thượng thư, ép đại công tử nhà Tá thượng thư vào Cảm Nghiệp Tự xuống tóc cho nên khiến cho triều thần nổi sóng, tức giận trước hành động này của hắn. Lại nghĩ đến tiểu hòa thượng gương mặt tinh xảo xinh đẹp kia, hắn khẽ nhếch lên một nụ cười chua xót, nếu như hắn trọng sinh rồi vậy thì hắn cũng nên đối xử tốt với nam hậu của hắn.
"Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, người tỉnh rồi sao?"
Bên ngoài là tiếng nữ nhân dịu dàng mang theo ngữ điệu lo lắng, Lâm Nhất Phàm nhíu mày khi nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân kia, người mà hắn căn ghét nhất kiếp này chính là nàng ta. Nếu như hắn nhớ không lầm thì năm thứ mười ba Thuận Thiên, tam hoàng tử hành thích hắn bất thành vốn dĩ là nên xử trảm nhưng vì Phượng Thiên Sương cầu tình, hắn mới có thể để cho tam đệ của mình đến đất phong.
Phượng Thiên Sương có điểm giật mình khi nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt kia của Lâm Nhất Phàm, nàng tiến lên một bước rồi nắm lấy tay của hắn:
"Thái tử điện hạ, người thấy trong người thế nào?"
Lâm Nhất Phàm tính toán, hiện tại phụ thân của Phượng Thiên Sương đã là tả thị lang, quyền lực so với thượng thư còn muốn cao hơn, nhà thượng thư hiện tại đang là cây non trước bão, chỉ cần hắn động thủ một chút liền có thể hủy hoại ngay. May mắn hắn trọng sinh vẫn chưa muộn lắm, nếu là khi trước hắn nhất định sẽ nghe theo lời Phượng Thiên Sương, giáng chức Tá thượng thư xuống làm một quan viên nhỏ ở Từ Châu, lại phong phụ thân của Phượng Thiên Sương là Thượng Thiên Bảo lên làm thượng thư, đưa tam hoàng tử đến đất phong. Quyết định này của hắn khiến cho triều thần văn võ bá quan đều phẫn nộ, đó cũng chính là lý do nhiều đại thần cốt cán cũng dần dần cáo lão về quê không muốn phò trợ hắn.
Lâm Nhất Phàm kín đáo tránh khỏi tay của Phượng Thiên Sương, Phượng Thiên Sương thấy thế liền giật mình ngồi xuống giường:
"Thái tử điện hạ, người có chỗ nào không ổn sao?"
Lâm Nhất Phàm chỉ hận không thể ngay ở chỗ này bóp chết nữ nhân bên cạnh, chẳng qua thời điểm này hắn đã cho nữ nhân này quá nhiều quyền lực cho nên cũng không thể mạnh động:
"Ta không sao"
Phượng Thiên Sương một dáng vẻ ấm ức muốn khóc:
"Thái tử điện hạ, biết tin người bị thương ta thật sự là rất lo lắng, tam hoàng tử có đến nhờ ta cầu tình, hắn nói là do hắn kinh sợ cho nên mới vung đao loạn như vậy"
Lâm Nhất Phàm im lặng nhìn Phượng Thiên Sương, nếu như là lúc trước hắn nhất định sẽ dỗ dành nàng thật tốt, nhưng hiện tại thì lại khác:
"Là thế sao?"
Phượng Thiên Sương cứng đơ ngây người, sau đó nàng lại nhanh chóng một bộ dáng lệ hoa đái vũ:
"Đúng thế, ta thật sự rất lo cho thái tử"
Lâm Nhất Phàm lạnh giọng hỏi:
"Chuyện của tam hoàng tử, ngươi nghĩ nên giải quyết thế nào?"
Phượng Thiên Sương kinh hãi, trong ánh mắt có một tia trù tính kỹ càng, dĩ nhiên thì mọi biểu hiện lộ liễu này đều lọt vào trong mắt của hắn:
"Thái tử điện hạ, người trước vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chuyện của tam hoàng tử tạm thời đừng nghĩ tới, người là thiên tử, long thể của người là quan trọng nhất'
Lâm Nhất Phàm phất tay:
"Được rồi, ngươi trở về đi, bổn vương muốn nghỉ ngơi"
Phượng Thiên Sương cứ như vậy bị đuổi khỏi cung điện của thái tử, sau khi Phượng Thiên Sương rời đi hắn liền ra lệnh cho Tiểu Thuần Tử mài mực, Tiểu Thuần Tử ở bên cạnh mài mực, thỉnh thoảng còn không quên ở bên tai hắn nói:
"Thái tử điện hạ, hiện tại tam hoàng tử vẫn đang ở trong ngục... Tam hoàng tử lần này chính là một lòng muốn hành thích người, nô tài lúc đó ở bên cạnh cũng còn bị ánh mắt sát khí của tam hoàng tử làm cho sợ hãi"
Lâm Nhất Phàm một tay cầm bút chuẩn bị hạ xuống thánh chỉ màu vàng kia, hắn biết Tiểu Thuần Tử này vốn dĩ không thích Phượng Thiên Sương cùng tam hoàng tử. Trước đây hắn đôi khi sẽ vì Phượng Thiên Sương mà trách tội Tiểu Thuần Tử, nhưng bây giờ nghe thấy những lời này của Tiểu Thuần Tử hắn lại cảm thấy vô cùng lọt tai.
Lâm Nhất Phàm biết trong tay tam hoàng tử có nắm một chút binh quyền trọng yếu, hơn nữa trên triều đình cũng có người chống đỡ hắn, nếu như muốn luận tội xử trảm hắn khẳng định sẽ không được, thế cho nên Lâm Nhất Phàm cũng chỉ còn biết cách từ từ, hạ thánh chỉ đưa tam hoàng tử tới đất phong Từ Châu. Lúc trước vì có Phượng Thiên Sương cầu tình cho nên Lâm Nhất Phàm mới dễ dàng để tam hoàng tử tới Dương Châu, một vùng đất rất thuận lợi nên sau này hắn mới có thể khởi binh tạo phản, hiện tại hắn liền đưa tam hoàng tử đến vùng đất Từ Châu quanh năm cằn cỗi này, xem tam đệ của hắn còn có thể làm được cái gì.
Lâm Nhất Phàm hạ một đạo thánh chỉ về sự việc của tam hoàng tử, còn một đạo thánh chỉ nữa liên quan đến Tá Dịch, nam hậu của hắn kia, ước chừng nam hậu của hắn cũng ở tại Cảm Nghiệp Tự chịu đựng gần một năm rồi, hắn cũng phải nhanh chóng đến đón người về, kiếp này người hắn muốn chuộc lỗi nhất chính là y.
"Phốc"
Một ngụm máu đen từ trong miệng người nam nhân kia phun ra, trong đám binh lính có một nữ nhân mặc xiêm y màu vàng, trên đầu đội mũ phượng, ngũ quan thanh tú, gương mặt vô cùng xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh đang nhếch môi cười:
"Hoàng thượng, cám ơn ngươi đã giao ngọc tỷ cho ta, nếu không thì ta cũng không có dễ dàng hoàn thành kế hoạch này"
Lâm Nhất Phàm nhìn Phượng Thiên Sương, nàng là hoàng hậu mà hắn đã lựa chọn, sau khi phụ hoàng lâm chung vốn dĩ đã chọn cho hắn một nam hậu, nhưng hắn đường đường là một nam nhân tại sao có thể chịu cưới một nam nhân. Phượng Thiên Sương là đại tiểu thư của một quan viên ngoài thành nho nhỏ, trong lần tuyển tú nhờ vào sắc đẹp tưởng như thuần khiết kia mà chiếm được lòng hắn, hắn một đường trù tính tất cả, dẹp bỏ hết mọi chướng ngại vật để nàng đi lên được ngôi vị hoàng hậu này, thế mà hiện tại trong số những người muốn giết chết hắn lại có nàng.
"Hoàng hậu, ta tự hỏi ta đối với ngươi không bạc, ngươi rốt cuộc vì sao lại muốn dồn ta vào chỗ chết?"
Phượng Thiên Sương xinh đẹp động lòng, nếu như lúc trước hắn vì một nụ cười này của nàng mà tham luyến trầm mê, thì bây giờ hắn lại cảm thấy ghê tởm nhất chính là nụ cười này:
"Ta vốn dĩ không thích ngươi, người ta thích chính là tam hoàng tử, nếu như không phải khi đó phụ thân bắt ép ta thì ta cũng sẽ không nhiều lần xuất hiện ở trước mặt ngươi như thế"
Lâm Nhất Phàm nhíu mày, hóa ra người mà hắn yêu lại không yêu hắn, thế nhưng còn thích chính tam đệ của hắn, người mà hắn vừa sinh ra liền định đoạt sẽ phải đối địch, nếu không phải ta sống thì chính là ngươi chết. Lại thêm một ngụm máu đen nữa phun ra, Lâm Nhất Phàm nhận thức được rõ ràng thân thể của mình đang trầm trọng, hắn trúng kịch độc không thể duy trì được lâu nữa, cả đời này hắn tưởng rằng mình anh minh nhưng không ngờ vẫn bị bại trong tay một nữ nhân.
"Hoàng thượng, ngươi yên tâm đường xuống suối vàng cũng không chỉ có mình ngươi, cho dù phi tần thê thiếp của ngươi sớm đã bỏ của chạy lấy người hết rồi nhưng vẫn còn có một nam nhân suýt chút nữa trở thành hoàng hậu của ngươi tình nguyện bồi táng"
Lâm Nhất Phàm im lặng, người suýt chút nữa trở thành nam hậu của hắn là đại công tử của nhà Tá thượng thư Tá Dịch, trước khi phụ hoàng qua đời vẫn luôn lo ngại thế lực của thượng thư cho nên mới chỉ hôn cho hắn thành thân với Tá Dịch, Tá thượng thư chỉ có duy nhất một con trai độc đinh, tiên hoàng làm như vậy chính là có chủ ý, nếu như nhà thượng thư không có ý xấu thì con đường làm quan thăng tiến thuận lợi, nhưng nếu như có ý xấu liền sẽ tuyệt tử tuyệt tôn. Có điều sau khi hắn lên ngôi hắn liền động tay động chân với nhà thượng thư, tùy tiện cho bọn họ một tội danh không lớn cũng không nhỏ, lại lấy đi toàn bộ thế lực trong tay thượng thư, mang Tá Dịch đưa đến Cảm Nghiệp Tự xuống tóc, từ đó về sau vĩnh viễn không được ra ngoài.
Ngoài chính điện có một tiểu hòa thượng mặc áo cà sa cũ kỹ, trên đầu hiển nhiên trọc lóc không có tóc, ánh mắt của tiểu hòa thượng này cực kỳ xinh đẹp, so với ánh mắt của Phương Thiên Sương mà hắn cứ ngỡ như là xinh đẹp nhất thế gian này đi nữa còn muốn đẹp hơn ba phần, bên khóe mắt trái của người này còn điểm một nốt ruồi lệ vô cùng đặc biệt, khuôn miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt có phần mệt mỏi giống như là trải qua một chặng đường dài mới đến đây vậy.
"Bần tăng Không Niệm bái kiến hoàng thượng"
Lâm Nhất Phàm ở trên long ỷ nhìn tiểu hòa thượng xinh đẹp phía dưới cung kính hành lễ với hắn, lại nhìn đám binh lính cùng hoàng hậu của hắn vẫn luôn đứng ở phía trước khinh bỉ hắn, trong lòng tránh không được cảm thấy một hồi phẫn nộ cùng rét lạnh.
Phượng Thiên Sương cười ha ha, tiếng cười thánh thót vang vọng trong cung điện:
"Người này chính là nam hậu của ngươi, xem như ta cũng không quá bạc với ngươi, trực tiếp đón người này về bồi táng cùng ngươi, tránh cho ngươi một mình phải xuống suối vàng cô độc"
Lâm Nhất Phàm có điểm chua xót, hắn biết lời mình nói hiện tại căn bản không có hiệu lực gì nhưng hắn vẫn mở miệng:
"Thả hắn đi đi"
Phượng Thiên Sương lên tiếng:
"Là do hắn tình nguyện cùng ngươi bồi táng"
Lâm Nhất Phàm cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình vỡ vụn, hắn hẳn là sắp không còn chống cự được nữa rồi, hắn đứng dậy chậm rãi bước xuống, một đường hướng thẳng tới phía tiểu hòa thượng kia nắm lấy tay của y cùng nhau bước về long ỷ:
"Ngươi tên là gì?"
Tiểu hòa thượng được hắn nắm tay dường như rất căng thẳng, xem gương mặt xấu hổ kia của y, trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy có điểm không nỡ, trách thời gian của hắn không còn nhiều nếu không để hắn phát hiện ra một tiểu hòa thượng xinh đẹp như vậy, hắn nhất định sẽ cho y tiến cung.
"Ta là Tá Dịch, pháp hiệu Không Niệm"
Lại thêm một ngụm máu đen nữa ứa ra từ trong miệng của Lâm Nhất Phàm, hắn cảm thấy cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tầm mắt phía trước cũng trở nên mơ hồ. Lâm Nhất Phàm cuối cùng cũng có thể nắm lấy tay của tiểu hòa thượng này lên ngồi ở trên long ỷ:
"Từ giờ khắc này ngươi chính là nam hậu của trẫm, nếu như có kiếp sau, trẫm nhất định sẽ bồi thường cho ngươi thật tốt"
Một tiếng ra lệnh của Phượng Thiên Sương, đám binh sĩ đứng chật kín trong chính điện liền dương cung về phía trước bắn tới, hắn chỉ nghe thấy tiếng mũi tên xé gió vụt mạnh về phía trước, theo sau đó liền cảm thấy có một người che chắn ở trước ngực mình, cúi đầu xuống mới phát hiện ra tiểu hòa thượng mặc trên mình một tấm áo cà sa cũ kỹ màu xám nhạt hiện tại chẳng khác gì một con nhím đang xù lông, những mũi tên kia cắm hết trên người của y, Lâm Nhất Phàm chỉ nhìn thấy được bên khóe mắt kia có một giọt nước mắt đang rơi xuống, nhưng lại phát hiện ra khóe miệng của đối phương có nét cười, hắn sau đó liền rơi vào trạng thái mất đi ý thức.
...
"Thái tử điện hạ, ngươi tỉnh rồi, thật sự là may quá"
Lâm Nhất Phàm chậm rãi mở mắt, gương mặt quen thuộc phóng đại trước mặt của hắn, là thái giám Tiểu Thuần Tử vẫn luôn theo hầu hắn, nhưng nếu như hắn nhớ không nhầm thì Tiểu Thuần Tử vì giúp hắn trốn thoát khỏi hoàng cung mà mặc vào hoàng bào của hắn, cuối cùng bị binh lính giết chết, như thế nào bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này.
Lâm Nhất Phàm im lặng quan sát xung quanh, Tiểu Thuần Tử ở bên cạnh liên tục gọi hắn:
"Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, người cảm thấy trong người thế nào rồi?"
Lâm Nhất Phàm cảm thấy lồng ngực của mình đau nhói nặng trịch, nhưng đây không phải là cảm giác trúng phải kịch độc mà là cảm giác như có cái gì đó đánh vào vậy, hắn cúi người nhìn xuống y phục mặc trên người mình, là y phục của thái tử chứ không phải là hoàng bào, hơn nữa Tiểu Thuần Tử lại luôn miệng gọi hắn là thái tử điện hạ.
"Tiểu Thuần Tử, đã là ngày nào giờ nào?"
Tiểu Thuần Tử khom người đỡ lấy Lâm Nhất Phàm:
"Thái tử điện hạ, đã là giờ thìn"
Lâm Nhất Phàm quan sát xung quanh, đây là cung điện lúc trước khi hắn còn là thái tử, nếu như hắn đoán không nhầm thì hắn đã trọng sinh:
"Là năm nào?"
Tiểu Thuần Tử tuy rằng không hiểu nhưng vẫn thành thật bẩm báo:
"Bẩm thái tử điện hạ, là năm thứ mười ba Thuận Thiên"
Năm thứ mười ba Thuận Thiên, phụ hoàng của hắn đã mất, năm ấy hắn vì hiếu thuận với phụ hoàng mà một năm vẫn không chịu đăng ngôi kế vị, nhưng lý do hắn không đăng ngôi kế vị cũng không chỉ có thế mà là bởi vì hắn đã làm trái thánh chỉ của phụ hoàng, phụ hoàng vừa qua đời hắn liền mang một loạt tội danh đổ lên đầu của Tá thượng thư, ép đại công tử nhà Tá thượng thư vào Cảm Nghiệp Tự xuống tóc cho nên khiến cho triều thần nổi sóng, tức giận trước hành động này của hắn. Lại nghĩ đến tiểu hòa thượng gương mặt tinh xảo xinh đẹp kia, hắn khẽ nhếch lên một nụ cười chua xót, nếu như hắn trọng sinh rồi vậy thì hắn cũng nên đối xử tốt với nam hậu của hắn.
"Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, người tỉnh rồi sao?"
Bên ngoài là tiếng nữ nhân dịu dàng mang theo ngữ điệu lo lắng, Lâm Nhất Phàm nhíu mày khi nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân kia, người mà hắn căn ghét nhất kiếp này chính là nàng ta. Nếu như hắn nhớ không lầm thì năm thứ mười ba Thuận Thiên, tam hoàng tử hành thích hắn bất thành vốn dĩ là nên xử trảm nhưng vì Phượng Thiên Sương cầu tình, hắn mới có thể để cho tam đệ của mình đến đất phong.
Phượng Thiên Sương có điểm giật mình khi nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt kia của Lâm Nhất Phàm, nàng tiến lên một bước rồi nắm lấy tay của hắn:
"Thái tử điện hạ, người thấy trong người thế nào?"
Lâm Nhất Phàm tính toán, hiện tại phụ thân của Phượng Thiên Sương đã là tả thị lang, quyền lực so với thượng thư còn muốn cao hơn, nhà thượng thư hiện tại đang là cây non trước bão, chỉ cần hắn động thủ một chút liền có thể hủy hoại ngay. May mắn hắn trọng sinh vẫn chưa muộn lắm, nếu là khi trước hắn nhất định sẽ nghe theo lời Phượng Thiên Sương, giáng chức Tá thượng thư xuống làm một quan viên nhỏ ở Từ Châu, lại phong phụ thân của Phượng Thiên Sương là Thượng Thiên Bảo lên làm thượng thư, đưa tam hoàng tử đến đất phong. Quyết định này của hắn khiến cho triều thần văn võ bá quan đều phẫn nộ, đó cũng chính là lý do nhiều đại thần cốt cán cũng dần dần cáo lão về quê không muốn phò trợ hắn.
Lâm Nhất Phàm kín đáo tránh khỏi tay của Phượng Thiên Sương, Phượng Thiên Sương thấy thế liền giật mình ngồi xuống giường:
"Thái tử điện hạ, người có chỗ nào không ổn sao?"
Lâm Nhất Phàm chỉ hận không thể ngay ở chỗ này bóp chết nữ nhân bên cạnh, chẳng qua thời điểm này hắn đã cho nữ nhân này quá nhiều quyền lực cho nên cũng không thể mạnh động:
"Ta không sao"
Phượng Thiên Sương một dáng vẻ ấm ức muốn khóc:
"Thái tử điện hạ, biết tin người bị thương ta thật sự là rất lo lắng, tam hoàng tử có đến nhờ ta cầu tình, hắn nói là do hắn kinh sợ cho nên mới vung đao loạn như vậy"
Lâm Nhất Phàm im lặng nhìn Phượng Thiên Sương, nếu như là lúc trước hắn nhất định sẽ dỗ dành nàng thật tốt, nhưng hiện tại thì lại khác:
"Là thế sao?"
Phượng Thiên Sương cứng đơ ngây người, sau đó nàng lại nhanh chóng một bộ dáng lệ hoa đái vũ:
"Đúng thế, ta thật sự rất lo cho thái tử"
Lâm Nhất Phàm lạnh giọng hỏi:
"Chuyện của tam hoàng tử, ngươi nghĩ nên giải quyết thế nào?"
Phượng Thiên Sương kinh hãi, trong ánh mắt có một tia trù tính kỹ càng, dĩ nhiên thì mọi biểu hiện lộ liễu này đều lọt vào trong mắt của hắn:
"Thái tử điện hạ, người trước vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chuyện của tam hoàng tử tạm thời đừng nghĩ tới, người là thiên tử, long thể của người là quan trọng nhất'
Lâm Nhất Phàm phất tay:
"Được rồi, ngươi trở về đi, bổn vương muốn nghỉ ngơi"
Phượng Thiên Sương cứ như vậy bị đuổi khỏi cung điện của thái tử, sau khi Phượng Thiên Sương rời đi hắn liền ra lệnh cho Tiểu Thuần Tử mài mực, Tiểu Thuần Tử ở bên cạnh mài mực, thỉnh thoảng còn không quên ở bên tai hắn nói:
"Thái tử điện hạ, hiện tại tam hoàng tử vẫn đang ở trong ngục... Tam hoàng tử lần này chính là một lòng muốn hành thích người, nô tài lúc đó ở bên cạnh cũng còn bị ánh mắt sát khí của tam hoàng tử làm cho sợ hãi"
Lâm Nhất Phàm một tay cầm bút chuẩn bị hạ xuống thánh chỉ màu vàng kia, hắn biết Tiểu Thuần Tử này vốn dĩ không thích Phượng Thiên Sương cùng tam hoàng tử. Trước đây hắn đôi khi sẽ vì Phượng Thiên Sương mà trách tội Tiểu Thuần Tử, nhưng bây giờ nghe thấy những lời này của Tiểu Thuần Tử hắn lại cảm thấy vô cùng lọt tai.
Lâm Nhất Phàm biết trong tay tam hoàng tử có nắm một chút binh quyền trọng yếu, hơn nữa trên triều đình cũng có người chống đỡ hắn, nếu như muốn luận tội xử trảm hắn khẳng định sẽ không được, thế cho nên Lâm Nhất Phàm cũng chỉ còn biết cách từ từ, hạ thánh chỉ đưa tam hoàng tử tới đất phong Từ Châu. Lúc trước vì có Phượng Thiên Sương cầu tình cho nên Lâm Nhất Phàm mới dễ dàng để tam hoàng tử tới Dương Châu, một vùng đất rất thuận lợi nên sau này hắn mới có thể khởi binh tạo phản, hiện tại hắn liền đưa tam hoàng tử đến vùng đất Từ Châu quanh năm cằn cỗi này, xem tam đệ của hắn còn có thể làm được cái gì.
Lâm Nhất Phàm hạ một đạo thánh chỉ về sự việc của tam hoàng tử, còn một đạo thánh chỉ nữa liên quan đến Tá Dịch, nam hậu của hắn kia, ước chừng nam hậu của hắn cũng ở tại Cảm Nghiệp Tự chịu đựng gần một năm rồi, hắn cũng phải nhanh chóng đến đón người về, kiếp này người hắn muốn chuộc lỗi nhất chính là y.
Tác giả :
Giai Nhân