Nhưỡng
Chương 5
Sau hai ngày nghỉ ngơi, thì sáng sớm Trâu Dụ đã nhận được điện thoại của Tống Văn, gọi cô về nhà một chuyến.
Vào nhà, mới vừa cởi áo khoác ra, giày còn chưa kịp đổi, đã nghe được câu hỏi của Tống Văn: “Con và Chu Đĩnh thế nào rồi?”
Trâu Dụ thở dài, biết không tránh được kiếp này, vì thế, vừa đi tới sô pha vừa nói: “Chính là như mẹ đã biết, bọn con quyết định vẫn nên làm bạn bè.”
“Ai đề nghị? Con đề nghị sao?”
Trâu Dụ cầm lấy ly nước trên bàn, bình tĩnh “Ừm” một tiếng.
Tống Văn lập tức nổi giận: “Trâu Dụ, mẹ nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, một người giỏi giang, lại có diện mạo tuấn tú lịch sự, phẩm hạnh đoan chính, gia cảnh tốt như Chu Đĩnh, có điểm nào không xứng với con?”
Trâu Dụ ngữ khí bình tĩnh phụ họa: “Xứng đôi.”
Tống Văn vừa định thở phào nhẹ nhõm, kết quả, lại nghe cô nói: “Cho nên tình cảm của anh ta đối với con, chỉ xuất phát từ việc giá trị của con và anh ta ngang nhau.”
Chu Đĩnh lựa chọn cô, là vì cô là đối tượng kết hôn ngàn dặm mới tìm được, không còn lý do nào khác.
Diện mạo dáng người đứng đầu, sự nghiệp thành công, gia cảnh hậu đãi.
Bên ngoài là một người phụ nữ mạnh mẽ, ở nhà thì là một người nội trợ hiền lương thục đức.
Nói lộ liễu hơn một chút là, cưới cô, quá lời.
Nhưng cô không cần tình yêu như vậy.
Cho dù cô là người ngàn dặm mới tìm được “Một” kia, cô cũng không cần.
Cái đó không phải là yêu, cái đó là trao đổi.
“Giá trị ngang nhau?” Nghe được lý do từ chối, Tống Văn không nhịn được, cười khẽ, “Bao nhiêu người cầu cũng cầu không được giá trị ngang nhau, ở chỗ con lại thành khuyết điểm có đúng không. Vậy con nói cho mẹ nghe xem, giá trị ngang nhau có cái gì không tốt, hả?”
Thấy cô không nói lời nào, Tống Văn lại nói tiếp: “Mẹ nói cho con biết, hai người có giá trị ngang nhau ở bên nhau, mới không bị thử thách của hiện thực đánh bại, mới không bị mấy thứ vụn vặt như củi gạo mắm muối bào mòn.”
“Bào mòn? Bào mòn cái gì?” Trâu Dụ khẽ nhướng mi, hỏi lại, “Bào mòn tình yêu?”
Nói xong, cô cúi đầu, cười một tiếng vô cùng nhẹ, “Không có đồ vật, nói cái gì mà bào mòn.”
Tống Văn nhìn cô, bị chọc giận đến mức nói không nên lời.
Nhưng mà, dù sao cũng là mẹ ruột, thấy bà ấy nổi giận, Trâu Dụ cũng không muốn cứng đối cứng, làm cho không khí căng thẳng, vì thế nên vẫn luôn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, kiên nhẫn giải thích với bà ấy: “Mẹ, chúng ta cũng đều là người trưởng thành, hẳn là nên tôn trọng lẫn nhau. Con tôn trọng mẹ, cho nên, mẹ nói con đi gặp anh ta, con đi, con cũng tôn trọng anh ta, anh ta nói có thể lấy thân phận bạn bè để tìm hiểu, con cũng hiểu.”
“Hiện tại, con đưa ra quyết định, con cũng mong mẹ tôn trọng con.”
“Con không có lỗi gì quá đáng với anh ta, cũng không có lỗi với mẹ.”
“Con chính là chết vẫn ngoan cố!” Tống Văn nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng, “Trâu Dụ! Năm nay con 30!”
“30 thì sao?” Cô ngước mắt, lập tức đối diện với ánh mắt của Tống Văn, “Rốt cuộc mẹ sợ con không gả đi được, hay là sợ không thể mang con đi so với người khác?”
Hay là không thể mang con đi so với người khác.
Câu hỏi này, đã đánh vào nơi nhạy cảm của hai người.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Tống Văn nhìn cô, bỗng chốc thở dài, nói: “Trâu Dụ, lần này con không chịu nắm lấy cơ hội, không chừng sau này sẽ thật sự không tìm được người nào hợp với con hơn cậu ta.”
Nghe vậy, Trâu Dụ vân đạm phong khinh ừ một tiếng: “So với việc con và anh ta ở bên nhau, con càng hy vọng bản thân một mình hơn.”
“Con vẫn còn rất trẻ.”
“Con còn trẻ, vậy mẹ thúc giục con kết hôn làm gì.”
“Bây giờ cánh con đủ cứng rồi.”
“Cứng một chút, mới có thể muốn bay thì bay.”
Hai mẹ con đối chọi gay gắt, không ai chịu nhường ai.
Vì thế, trận im lặng vừa rồi, lại bắt đầu trỗi dậy.
Trâu Dụ không có kiên nhẫn tiếp tục cuộc đối thoại vừa vô nghĩa vừa khắc khẩu này nữa, đặt ly nước lên bàn, đứng dậy, nói: “Nếu không còn chuyện gì để nói nữa, vậy thì con đi trước, chút nữa còn phải làm việc.”
“Trâu Dụ” thấy cô đứng dậy, Tống Văn gọi cô lại, “Con chưa từng nghe qua câu này sao?”
Trâu Dụ giữ lại chút kiên nhẫn cuối cùng, hỏi: “Câu gì?”
“Phàm là yêu nhau, cuối cùng cũng sẽ tan, phàm là chung sống với nhau, cuối cùng sẽ đoàn viên.”
“Được.” Lần này, cô hoàn toàn từ bỏ thuyết phục cùng cãi cọ, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại, mặc cho giọng nói của mình, rơi rụng ở phía sau.
“Vậy các người đoàn viên của các người, con cô độc của con.”
Bình Thành.
Khi Ngụy Vĩnh Hoài tỉnh lại, Lương Thời Ngộ đang ngồi trên ghế ở góc phòng bệnh, laptop đặt trên đùi, xử lý công việc.
Anh thân cao chân dài, ngồi ở chỗ đó có hơi chật chội, nhưng khí tràng lại không giảm đi chút nào.
Ánh mắt trầm tĩnh, dáng người thẳng tắp.
Ngụy Vĩnh Hoài nhìn anh, bỗng nhiên cảm thán năm tháng như nước chảy, lặng yên rồi biến mất.
Đứa trẻ nghèo khó nhút nhát năm nào, đã từ vùng đất bần cùng nơi sơn thôn hoang dã, đi tới trường đại học hàng đầu thế giới.
Mặc kệ gian khó, một thân cứng rắn, chưa bao giờ cong chiết.
Trên con đường đầy gió và tuyết này, không có người nào có thể đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị.
Ông là một người thầy nhìn anh từng ngày trưởng thành cũng không thể.
“Thời Ngộ.” Ông bỗng chốc gọi tên anh.
Nghe được tiếng động, Lương Thời Ngộ lập tức ngước mắt lên, khép laptop lại, đứng lên đi đến mép giường: “Thầy.”
Ngụy Vĩnh Hoài nhìn thoáng qua phòng bệnh, hỏi: “Khả Khả đâu?”
Ngụy Khả Khả, là con gái của Ngụy Vĩnh Hoài, hai ngày trước chính là cô ấy gọi điện thoại cho Lương Thời Ngộ.
“Em ấy đi học rồi, thầy đừng lo lắng,” Lương Thời Ngộ đi đến mép giường, khom lưng, tay đặt lên tay quay, hỏi, “Em nâng giường lên cho thầy nhé?”
Ngụy Vĩnh Hoài gật gật đầu.
Lương Thời Ngộ nâng lên rất ổn định, Ngụy Vĩnh Hoài nhìn anh đang khom lưng, hỏi: “Học sinh phải đi học, em là thầy giáo cũng không đến lớp?”
“Đại học không phải cấp hai, cuối tuần không có tiết.”
“Nghiên cứu sinh không cần phải lo?”
“Học sinh kia của em không cần em lo lắng.”
“Thầy nghe Đổng Húc nói, em còn đảm nhiệm cố vấn…. cố vấn chiến lược ở mấy công ty?”
“Cố vấn cố vấn, cố hỏi là được,” Nâng giường lên xong, Lương Thời Ngộ đứng dậy, nhìn Ngụy Vĩnh Hoài cười, “Ta nói ngày này thiên, ngài cũng thật có thể hạt nhọc lòng.”
Nói xong, Lương Thời Ngộ lại cầm gối đầu, lót ở sau lưng Ngụy Vĩnh Hoài, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, lại cầm lấy ly rót nước cho ông.
Ngụy Vĩnh Hoài thấy anh chăm sóc mình chu toàn như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy xót xa
“Thời Ngộ”
“Dạ?”
“Thân là thầy giáo, trong trong quá trình dạy học, không được buông bỏ bất cứ tài năng nào, đó là bản chất của nghề nghiệp.” Ngụy Vĩnh Hoài nói xong, bỗng chốc thở dài, “Em đừng có đeo toàn bộ gông cùm xiềng xích lên người mình.”
Lương Thời Ngộ lẳng lặng nghe, không nói gì.
“Trích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo*, là đáy ôn lương của người Trung Quốc.”
“Nhưng nếu em dùng những lời này, làm thành quy tắc mà em cần phải tuân theo, thì đó là thầy ——”
“Đang lợi dụng sự thiện lương của em làm bạo lực.”
*Nhận một giọt nước, trả ơn một dòng (Credit: Phật Giáo Diệu Thoát)
Thử độ ấm xong, Lương Thời Ngộ đưa ly nước qua, cười: “Thầy đang nói đến đâu rồi”
Ngụy Vĩnh Hoài nhận lấy ly nước, biết hiện tại mình nói cái gì cũng đã muộn, thời gian của anh, nên chậm trễ cũng đã chậm trễ rồi.
Nghĩ như vậy, nên ông đổi đề tài, hỏi anh: “Tìm được cô gái nhỏ mà em thích chưa?”
Lương Thời Ngộ cảm thấy người trước mắt thật giống lão ngoan đồng*, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói: “Thầy cũng lợi hại thật, đều đã nằm viện rồi, cũng không quên hóng chuyện.”
*Chu Bá Thông trong Thần điêu hiệp lữ ý nói già mà như con nít.
“Thầy không phải là đang hóng chuyện,” Ngụy Vĩnh Hoài cười đến nếp nhăn ở đuôi mắt cũng cong lên, “Mà là vướng bận.”
“Con người mà, trong lòng đều có vướng bận, mới có thể đứng vững trước những trận mưa gió lớn lớn bé bé của cuộc đời,” nói xong, ông nâng bàn tay không có truyền dịch lên, vỗ vỗ mu bàn tay của Lương Thời Ngộ, nói một câu sâu sắc, “Có vướng bận, cuộc sống này trôi qua mới có hương vị.”
Lương Thời Ngộ rũ mắt, nhìn mu bàn tay thô ráp của ông, yên lặng gật đầu.
“Cuộc sống sau này của em còn rất dài, phải có một gia đình.”
“Em biết,” Lương Thời Ngộ đồng ý từng câu từng chữ một, nhìn đồng hồ trước mặt, đứng lên khỏi mép giường, nói với Ngụy Vĩnh Hoài, “Bác sĩ nói hôm nay thầy có thể ăn chút thức ăn lỏng, em đi ra ngoài mua cho thầy, thầy ở trong này nghỉ một lát đi.”
Nói xong, anh cầm lấy điện thoại, đi ra khỏi phòng bệnh. Khi đến lầu một, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Lương Thời Ngộ giơ lên xem, thì thấy, trên màn hình là một dãy số xa lạ, ở Kinh Khê.
Nhìn thấy cuộc gọi từ nơi này, anh không nghĩ gì nhiều, trực tiếp ấn nghe máy.
Rất nhanh, đầu bên kia đã vang lên một giọng nữ, âm cuối hơi cao, ngập ngừng dò hỏi: “Lương Thời Ngộ?”
Nghe vậy, Lương Thời Ngộ hơi nhíu mày.
Giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng lúc này anh lại nghĩ không ra là ai, vì thế hỏi: “Là tôi, xin hỏi cô là ai?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây, mới nói: “Tôi là Lâm Ương.”
Ngày nay xã hội phát triển quá nhanh, áp lực đến từ bốn phương tám hướng, từng cái từng cái, tất đều muốn chống đối lại bạn. Cho nên, nếu không muốn tâm trạng suy sụp, thì bạn phải tìm được một chỗ dựa tinh thần.
Bạn phải tìm được một “Khoảng không” để có thể tạm xa rời cuộc sống hiện thực đầy áp lực.
Disney Thượng Hải, chính là “Khoảng không” của Trâu Dụ.
Có người nói, ở chỗ này, có rất nhiều người trưởng thành thậm chí còn ấu trĩ hơn cả con nít.
Bọn họ sẽ mang những cái cài tóc dễ thương, chụp ảnh kiểu đáng yêu; xếp thành một hàng dài, đi gặp nhân vật hoạt hình mà mình yêu thích, theo chân nói chuyện với bọn họ, chọc bọn họ cười; đi theo xe hoa diễu hành, vẫy tay, chụp ảnh, hò hét; rồi ở dưới pháo hoa rực rỡ, nghiêm túc lại thành kính nói ra tâm nguyện của mình, hơn nữa còn tin tưởng những thứ đó nhất định sẽ thành hiện thực.
Có một lần, Trâu Dụ tới Thượng Hải công tác, trải qua vài ngày bận rộn, trước khi trở về, đã tới Disney một chuyến, muốn thả lỏng tâm trạng một chút.
Lúc ấy Chu Đĩnh cũng ở Thượng Hải, khăng khăng muốn cùng cô đến đây, nói là muốn tăng thêm độ hiểu biết.
Ngày đó đúng ngay vào kỳ nghỉ, ở Disney có rất nhiều người, mặc kệ là đi chỗ nào cũng đều phải xếp hàng, sau đó, Chu Đĩnh có chút nóng nảy, không nhịn được nói: “Những người này không phải đều là người giả sao, có cái gì đáng xem, chúng ta trở về đi.”
Chỉ là một câu như vậy, đã làm nụ cười trên mặt Trâu Dụ biến mất.
Anh ta cứ như vậy, mà vỡ phá giấc mơ thiên đường cô, một cách dễ như trở bàn tay.
Ai không biết đó là giả?
Nhưng anh ta——
Không nhất thiết phải nói ra một câu như vậy, ở đây, dưới tình cảnh này.
Hôm nay, từ sau khi bước ra khỏi nhà, Trâu Dụ đã trực tiếp ngồi máy bay tới Thượng Hải. Suốt một buổi chiều, cô cứ đơn độc, đi lang thang không định hướng, thẳng đến khi tới giờ công viên đóng cửa, cô mới đi theo nhóm người cuối cùng ra ngoài.
Đi được vài bước, nghe được âm thanh nhân viên công tác đóng cửa, không biết vì sao, cô lại quay đầu lại, nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Lúc này, xe hoa diễu hành đã đến trạm, mọi người cũng dần dần tan cuộc, pháo hoa đã sớm hạ màn, cửa lớn cũng đã bắt đầu đóng lại.
Trong khoảnh khắc này, Trâu Dụ bỗng nhiên cảm thấy, lời Chu Đĩnh nói, có lẽ cũng không sai.
Nơi này quả thật chính là một thiên đường do con người tạo ra.
Có giá vé được trả bằng vàng thật bạc trắng, có thời gian mở cửa cố định, đó là do nhân viên công tác dùng sự vất vả của mình để đổi lấy, vì những người bước vào đây, mà tạo ra một giấc mơ.
Giấc mơ này có thời hạn, cũng có giá trị trao đổi.
Tới thời gian hạ màn, thì bạn phải ra diễn.
Tất cả những cái này, đều đang nhắc nhở cô, nên ra diễn rồi.
Cô ngước mắt nhìn cánh cửa lớn kia, đang chuẩn bị xoay người rời đi.
Phía sau, đột nhiên vang lên một giọng nói: “Trâu Dụ.”
Gọi tên cô, ở trong gió, réo rắt từ tính. Trừ cái này ra, còn có sự quen thuộc.
Nhưng Trâu Dụ cảm thấy, anh không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, còn nghĩ rằng bản thân mình bị ảo giác, đứng yên tại chỗ, không dám quay đầu lại.
Lương Thời Ngộ đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng của cô, trái tim mềm nhũn, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Mỗi lần không vui, đều phải chạy xa như vậy sao?”
Lại một câu, nói cho cô biết, vừa rồi không phải là ảo giác.
Ý thức được người ở phía sau là ai, lòng bàn tay Trâu Dụ căng thẳng.
Thấy cô ngây người, bất động, Lương Thời Ngộ nhấc chân, trong bóng đêm nhanh chóng rảo bước tiến về phía cô, đi đến bên người, ôm lấy vai cô làm cô quay đầu lại.
Anh thay cô, nhìn công viên trò chơi ảm đạm —— để cô xem ánh trăng sáng.
Rốt cuộc Trâu Dụ cũng xoay người, vừa ngước mắt đã nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn ẩn trong bóng đêm, còn mang theo sự mệt mỏi, tha thiết nhìn chằm chằm nhau.
Nhìn nhau, đáy lòng cô bỗng nhiên dâng lên một cổ chua xót cực kỳ mãnh liệt.
Có người vì tiền đề kết hôn nên mới kết giao với bạn, nhưng lại không muốn chia một chút chân tình nào, cho trái tim bạn.
Chỉ có anh, dù đã xa cách nhiều năm, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của cô.
Nhìn ra, không phải do cô ấu trĩ, không chịu lớn, không phải cô không phân biệt được giữa hiện thực và truyện cổ tích.
Chỉ là cô—— Không vui vẻ như vậy.
Nguyên nhân chính là vì nhìn thấu lớp ngụy trang của cô, cho nên mới vừa mềm mại vừa đau lòng hỏi: “Mỗi lần không vui, đều phải chạy xa như vậy sao?”
Nghĩ vậy, cô bỗng nhiên một cúi đầu, hốc mắt phiếm hồng.
Thấy cô khóc, Lương Thời Ngộ có cảm giác trái tim mình nhói lên, giơ tay lên nhẹ nhàng lau lên mi mắt cô, hơi khom người, giọng nói dịu dàng, không ai sánh bằng: “Vậy để anh ở bên cạnh em, được không?”
Vừa nói, vừa vươn hai tay, thật cẩn thận ôm cô vào lòng: “Về sau nếu không vui, thì tới chỗ của anh.”
Dưới ánh trăng, gió lạnh hiu quạnh, anh ôm cô càng ngày càng chặt, nhìn cánh cửa kia khép lại, nói ra một câu chạm tới lòng người:
“Anh công viên trò chơi của em.”
“—— Anh không đóng cửa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ nó, lại khóc
Để coi rốt cuộc tôi sẽ khóc bao nhiêu lần.
Vào nhà, mới vừa cởi áo khoác ra, giày còn chưa kịp đổi, đã nghe được câu hỏi của Tống Văn: “Con và Chu Đĩnh thế nào rồi?”
Trâu Dụ thở dài, biết không tránh được kiếp này, vì thế, vừa đi tới sô pha vừa nói: “Chính là như mẹ đã biết, bọn con quyết định vẫn nên làm bạn bè.”
“Ai đề nghị? Con đề nghị sao?”
Trâu Dụ cầm lấy ly nước trên bàn, bình tĩnh “Ừm” một tiếng.
Tống Văn lập tức nổi giận: “Trâu Dụ, mẹ nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, một người giỏi giang, lại có diện mạo tuấn tú lịch sự, phẩm hạnh đoan chính, gia cảnh tốt như Chu Đĩnh, có điểm nào không xứng với con?”
Trâu Dụ ngữ khí bình tĩnh phụ họa: “Xứng đôi.”
Tống Văn vừa định thở phào nhẹ nhõm, kết quả, lại nghe cô nói: “Cho nên tình cảm của anh ta đối với con, chỉ xuất phát từ việc giá trị của con và anh ta ngang nhau.”
Chu Đĩnh lựa chọn cô, là vì cô là đối tượng kết hôn ngàn dặm mới tìm được, không còn lý do nào khác.
Diện mạo dáng người đứng đầu, sự nghiệp thành công, gia cảnh hậu đãi.
Bên ngoài là một người phụ nữ mạnh mẽ, ở nhà thì là một người nội trợ hiền lương thục đức.
Nói lộ liễu hơn một chút là, cưới cô, quá lời.
Nhưng cô không cần tình yêu như vậy.
Cho dù cô là người ngàn dặm mới tìm được “Một” kia, cô cũng không cần.
Cái đó không phải là yêu, cái đó là trao đổi.
“Giá trị ngang nhau?” Nghe được lý do từ chối, Tống Văn không nhịn được, cười khẽ, “Bao nhiêu người cầu cũng cầu không được giá trị ngang nhau, ở chỗ con lại thành khuyết điểm có đúng không. Vậy con nói cho mẹ nghe xem, giá trị ngang nhau có cái gì không tốt, hả?”
Thấy cô không nói lời nào, Tống Văn lại nói tiếp: “Mẹ nói cho con biết, hai người có giá trị ngang nhau ở bên nhau, mới không bị thử thách của hiện thực đánh bại, mới không bị mấy thứ vụn vặt như củi gạo mắm muối bào mòn.”
“Bào mòn? Bào mòn cái gì?” Trâu Dụ khẽ nhướng mi, hỏi lại, “Bào mòn tình yêu?”
Nói xong, cô cúi đầu, cười một tiếng vô cùng nhẹ, “Không có đồ vật, nói cái gì mà bào mòn.”
Tống Văn nhìn cô, bị chọc giận đến mức nói không nên lời.
Nhưng mà, dù sao cũng là mẹ ruột, thấy bà ấy nổi giận, Trâu Dụ cũng không muốn cứng đối cứng, làm cho không khí căng thẳng, vì thế nên vẫn luôn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, kiên nhẫn giải thích với bà ấy: “Mẹ, chúng ta cũng đều là người trưởng thành, hẳn là nên tôn trọng lẫn nhau. Con tôn trọng mẹ, cho nên, mẹ nói con đi gặp anh ta, con đi, con cũng tôn trọng anh ta, anh ta nói có thể lấy thân phận bạn bè để tìm hiểu, con cũng hiểu.”
“Hiện tại, con đưa ra quyết định, con cũng mong mẹ tôn trọng con.”
“Con không có lỗi gì quá đáng với anh ta, cũng không có lỗi với mẹ.”
“Con chính là chết vẫn ngoan cố!” Tống Văn nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng, “Trâu Dụ! Năm nay con 30!”
“30 thì sao?” Cô ngước mắt, lập tức đối diện với ánh mắt của Tống Văn, “Rốt cuộc mẹ sợ con không gả đi được, hay là sợ không thể mang con đi so với người khác?”
Hay là không thể mang con đi so với người khác.
Câu hỏi này, đã đánh vào nơi nhạy cảm của hai người.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Tống Văn nhìn cô, bỗng chốc thở dài, nói: “Trâu Dụ, lần này con không chịu nắm lấy cơ hội, không chừng sau này sẽ thật sự không tìm được người nào hợp với con hơn cậu ta.”
Nghe vậy, Trâu Dụ vân đạm phong khinh ừ một tiếng: “So với việc con và anh ta ở bên nhau, con càng hy vọng bản thân một mình hơn.”
“Con vẫn còn rất trẻ.”
“Con còn trẻ, vậy mẹ thúc giục con kết hôn làm gì.”
“Bây giờ cánh con đủ cứng rồi.”
“Cứng một chút, mới có thể muốn bay thì bay.”
Hai mẹ con đối chọi gay gắt, không ai chịu nhường ai.
Vì thế, trận im lặng vừa rồi, lại bắt đầu trỗi dậy.
Trâu Dụ không có kiên nhẫn tiếp tục cuộc đối thoại vừa vô nghĩa vừa khắc khẩu này nữa, đặt ly nước lên bàn, đứng dậy, nói: “Nếu không còn chuyện gì để nói nữa, vậy thì con đi trước, chút nữa còn phải làm việc.”
“Trâu Dụ” thấy cô đứng dậy, Tống Văn gọi cô lại, “Con chưa từng nghe qua câu này sao?”
Trâu Dụ giữ lại chút kiên nhẫn cuối cùng, hỏi: “Câu gì?”
“Phàm là yêu nhau, cuối cùng cũng sẽ tan, phàm là chung sống với nhau, cuối cùng sẽ đoàn viên.”
“Được.” Lần này, cô hoàn toàn từ bỏ thuyết phục cùng cãi cọ, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại, mặc cho giọng nói của mình, rơi rụng ở phía sau.
“Vậy các người đoàn viên của các người, con cô độc của con.”
Bình Thành.
Khi Ngụy Vĩnh Hoài tỉnh lại, Lương Thời Ngộ đang ngồi trên ghế ở góc phòng bệnh, laptop đặt trên đùi, xử lý công việc.
Anh thân cao chân dài, ngồi ở chỗ đó có hơi chật chội, nhưng khí tràng lại không giảm đi chút nào.
Ánh mắt trầm tĩnh, dáng người thẳng tắp.
Ngụy Vĩnh Hoài nhìn anh, bỗng nhiên cảm thán năm tháng như nước chảy, lặng yên rồi biến mất.
Đứa trẻ nghèo khó nhút nhát năm nào, đã từ vùng đất bần cùng nơi sơn thôn hoang dã, đi tới trường đại học hàng đầu thế giới.
Mặc kệ gian khó, một thân cứng rắn, chưa bao giờ cong chiết.
Trên con đường đầy gió và tuyết này, không có người nào có thể đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị.
Ông là một người thầy nhìn anh từng ngày trưởng thành cũng không thể.
“Thời Ngộ.” Ông bỗng chốc gọi tên anh.
Nghe được tiếng động, Lương Thời Ngộ lập tức ngước mắt lên, khép laptop lại, đứng lên đi đến mép giường: “Thầy.”
Ngụy Vĩnh Hoài nhìn thoáng qua phòng bệnh, hỏi: “Khả Khả đâu?”
Ngụy Khả Khả, là con gái của Ngụy Vĩnh Hoài, hai ngày trước chính là cô ấy gọi điện thoại cho Lương Thời Ngộ.
“Em ấy đi học rồi, thầy đừng lo lắng,” Lương Thời Ngộ đi đến mép giường, khom lưng, tay đặt lên tay quay, hỏi, “Em nâng giường lên cho thầy nhé?”
Ngụy Vĩnh Hoài gật gật đầu.
Lương Thời Ngộ nâng lên rất ổn định, Ngụy Vĩnh Hoài nhìn anh đang khom lưng, hỏi: “Học sinh phải đi học, em là thầy giáo cũng không đến lớp?”
“Đại học không phải cấp hai, cuối tuần không có tiết.”
“Nghiên cứu sinh không cần phải lo?”
“Học sinh kia của em không cần em lo lắng.”
“Thầy nghe Đổng Húc nói, em còn đảm nhiệm cố vấn…. cố vấn chiến lược ở mấy công ty?”
“Cố vấn cố vấn, cố hỏi là được,” Nâng giường lên xong, Lương Thời Ngộ đứng dậy, nhìn Ngụy Vĩnh Hoài cười, “Ta nói ngày này thiên, ngài cũng thật có thể hạt nhọc lòng.”
Nói xong, Lương Thời Ngộ lại cầm gối đầu, lót ở sau lưng Ngụy Vĩnh Hoài, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, lại cầm lấy ly rót nước cho ông.
Ngụy Vĩnh Hoài thấy anh chăm sóc mình chu toàn như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy xót xa
“Thời Ngộ”
“Dạ?”
“Thân là thầy giáo, trong trong quá trình dạy học, không được buông bỏ bất cứ tài năng nào, đó là bản chất của nghề nghiệp.” Ngụy Vĩnh Hoài nói xong, bỗng chốc thở dài, “Em đừng có đeo toàn bộ gông cùm xiềng xích lên người mình.”
Lương Thời Ngộ lẳng lặng nghe, không nói gì.
“Trích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo*, là đáy ôn lương của người Trung Quốc.”
“Nhưng nếu em dùng những lời này, làm thành quy tắc mà em cần phải tuân theo, thì đó là thầy ——”
“Đang lợi dụng sự thiện lương của em làm bạo lực.”
*Nhận một giọt nước, trả ơn một dòng (Credit: Phật Giáo Diệu Thoát)
Thử độ ấm xong, Lương Thời Ngộ đưa ly nước qua, cười: “Thầy đang nói đến đâu rồi”
Ngụy Vĩnh Hoài nhận lấy ly nước, biết hiện tại mình nói cái gì cũng đã muộn, thời gian của anh, nên chậm trễ cũng đã chậm trễ rồi.
Nghĩ như vậy, nên ông đổi đề tài, hỏi anh: “Tìm được cô gái nhỏ mà em thích chưa?”
Lương Thời Ngộ cảm thấy người trước mắt thật giống lão ngoan đồng*, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói: “Thầy cũng lợi hại thật, đều đã nằm viện rồi, cũng không quên hóng chuyện.”
*Chu Bá Thông trong Thần điêu hiệp lữ ý nói già mà như con nít.
“Thầy không phải là đang hóng chuyện,” Ngụy Vĩnh Hoài cười đến nếp nhăn ở đuôi mắt cũng cong lên, “Mà là vướng bận.”
“Con người mà, trong lòng đều có vướng bận, mới có thể đứng vững trước những trận mưa gió lớn lớn bé bé của cuộc đời,” nói xong, ông nâng bàn tay không có truyền dịch lên, vỗ vỗ mu bàn tay của Lương Thời Ngộ, nói một câu sâu sắc, “Có vướng bận, cuộc sống này trôi qua mới có hương vị.”
Lương Thời Ngộ rũ mắt, nhìn mu bàn tay thô ráp của ông, yên lặng gật đầu.
“Cuộc sống sau này của em còn rất dài, phải có một gia đình.”
“Em biết,” Lương Thời Ngộ đồng ý từng câu từng chữ một, nhìn đồng hồ trước mặt, đứng lên khỏi mép giường, nói với Ngụy Vĩnh Hoài, “Bác sĩ nói hôm nay thầy có thể ăn chút thức ăn lỏng, em đi ra ngoài mua cho thầy, thầy ở trong này nghỉ một lát đi.”
Nói xong, anh cầm lấy điện thoại, đi ra khỏi phòng bệnh. Khi đến lầu một, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Lương Thời Ngộ giơ lên xem, thì thấy, trên màn hình là một dãy số xa lạ, ở Kinh Khê.
Nhìn thấy cuộc gọi từ nơi này, anh không nghĩ gì nhiều, trực tiếp ấn nghe máy.
Rất nhanh, đầu bên kia đã vang lên một giọng nữ, âm cuối hơi cao, ngập ngừng dò hỏi: “Lương Thời Ngộ?”
Nghe vậy, Lương Thời Ngộ hơi nhíu mày.
Giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng lúc này anh lại nghĩ không ra là ai, vì thế hỏi: “Là tôi, xin hỏi cô là ai?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây, mới nói: “Tôi là Lâm Ương.”
Ngày nay xã hội phát triển quá nhanh, áp lực đến từ bốn phương tám hướng, từng cái từng cái, tất đều muốn chống đối lại bạn. Cho nên, nếu không muốn tâm trạng suy sụp, thì bạn phải tìm được một chỗ dựa tinh thần.
Bạn phải tìm được một “Khoảng không” để có thể tạm xa rời cuộc sống hiện thực đầy áp lực.
Disney Thượng Hải, chính là “Khoảng không” của Trâu Dụ.
Có người nói, ở chỗ này, có rất nhiều người trưởng thành thậm chí còn ấu trĩ hơn cả con nít.
Bọn họ sẽ mang những cái cài tóc dễ thương, chụp ảnh kiểu đáng yêu; xếp thành một hàng dài, đi gặp nhân vật hoạt hình mà mình yêu thích, theo chân nói chuyện với bọn họ, chọc bọn họ cười; đi theo xe hoa diễu hành, vẫy tay, chụp ảnh, hò hét; rồi ở dưới pháo hoa rực rỡ, nghiêm túc lại thành kính nói ra tâm nguyện của mình, hơn nữa còn tin tưởng những thứ đó nhất định sẽ thành hiện thực.
Có một lần, Trâu Dụ tới Thượng Hải công tác, trải qua vài ngày bận rộn, trước khi trở về, đã tới Disney một chuyến, muốn thả lỏng tâm trạng một chút.
Lúc ấy Chu Đĩnh cũng ở Thượng Hải, khăng khăng muốn cùng cô đến đây, nói là muốn tăng thêm độ hiểu biết.
Ngày đó đúng ngay vào kỳ nghỉ, ở Disney có rất nhiều người, mặc kệ là đi chỗ nào cũng đều phải xếp hàng, sau đó, Chu Đĩnh có chút nóng nảy, không nhịn được nói: “Những người này không phải đều là người giả sao, có cái gì đáng xem, chúng ta trở về đi.”
Chỉ là một câu như vậy, đã làm nụ cười trên mặt Trâu Dụ biến mất.
Anh ta cứ như vậy, mà vỡ phá giấc mơ thiên đường cô, một cách dễ như trở bàn tay.
Ai không biết đó là giả?
Nhưng anh ta——
Không nhất thiết phải nói ra một câu như vậy, ở đây, dưới tình cảnh này.
Hôm nay, từ sau khi bước ra khỏi nhà, Trâu Dụ đã trực tiếp ngồi máy bay tới Thượng Hải. Suốt một buổi chiều, cô cứ đơn độc, đi lang thang không định hướng, thẳng đến khi tới giờ công viên đóng cửa, cô mới đi theo nhóm người cuối cùng ra ngoài.
Đi được vài bước, nghe được âm thanh nhân viên công tác đóng cửa, không biết vì sao, cô lại quay đầu lại, nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Lúc này, xe hoa diễu hành đã đến trạm, mọi người cũng dần dần tan cuộc, pháo hoa đã sớm hạ màn, cửa lớn cũng đã bắt đầu đóng lại.
Trong khoảnh khắc này, Trâu Dụ bỗng nhiên cảm thấy, lời Chu Đĩnh nói, có lẽ cũng không sai.
Nơi này quả thật chính là một thiên đường do con người tạo ra.
Có giá vé được trả bằng vàng thật bạc trắng, có thời gian mở cửa cố định, đó là do nhân viên công tác dùng sự vất vả của mình để đổi lấy, vì những người bước vào đây, mà tạo ra một giấc mơ.
Giấc mơ này có thời hạn, cũng có giá trị trao đổi.
Tới thời gian hạ màn, thì bạn phải ra diễn.
Tất cả những cái này, đều đang nhắc nhở cô, nên ra diễn rồi.
Cô ngước mắt nhìn cánh cửa lớn kia, đang chuẩn bị xoay người rời đi.
Phía sau, đột nhiên vang lên một giọng nói: “Trâu Dụ.”
Gọi tên cô, ở trong gió, réo rắt từ tính. Trừ cái này ra, còn có sự quen thuộc.
Nhưng Trâu Dụ cảm thấy, anh không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, còn nghĩ rằng bản thân mình bị ảo giác, đứng yên tại chỗ, không dám quay đầu lại.
Lương Thời Ngộ đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng của cô, trái tim mềm nhũn, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Mỗi lần không vui, đều phải chạy xa như vậy sao?”
Lại một câu, nói cho cô biết, vừa rồi không phải là ảo giác.
Ý thức được người ở phía sau là ai, lòng bàn tay Trâu Dụ căng thẳng.
Thấy cô ngây người, bất động, Lương Thời Ngộ nhấc chân, trong bóng đêm nhanh chóng rảo bước tiến về phía cô, đi đến bên người, ôm lấy vai cô làm cô quay đầu lại.
Anh thay cô, nhìn công viên trò chơi ảm đạm —— để cô xem ánh trăng sáng.
Rốt cuộc Trâu Dụ cũng xoay người, vừa ngước mắt đã nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn ẩn trong bóng đêm, còn mang theo sự mệt mỏi, tha thiết nhìn chằm chằm nhau.
Nhìn nhau, đáy lòng cô bỗng nhiên dâng lên một cổ chua xót cực kỳ mãnh liệt.
Có người vì tiền đề kết hôn nên mới kết giao với bạn, nhưng lại không muốn chia một chút chân tình nào, cho trái tim bạn.
Chỉ có anh, dù đã xa cách nhiều năm, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của cô.
Nhìn ra, không phải do cô ấu trĩ, không chịu lớn, không phải cô không phân biệt được giữa hiện thực và truyện cổ tích.
Chỉ là cô—— Không vui vẻ như vậy.
Nguyên nhân chính là vì nhìn thấu lớp ngụy trang của cô, cho nên mới vừa mềm mại vừa đau lòng hỏi: “Mỗi lần không vui, đều phải chạy xa như vậy sao?”
Nghĩ vậy, cô bỗng nhiên một cúi đầu, hốc mắt phiếm hồng.
Thấy cô khóc, Lương Thời Ngộ có cảm giác trái tim mình nhói lên, giơ tay lên nhẹ nhàng lau lên mi mắt cô, hơi khom người, giọng nói dịu dàng, không ai sánh bằng: “Vậy để anh ở bên cạnh em, được không?”
Vừa nói, vừa vươn hai tay, thật cẩn thận ôm cô vào lòng: “Về sau nếu không vui, thì tới chỗ của anh.”
Dưới ánh trăng, gió lạnh hiu quạnh, anh ôm cô càng ngày càng chặt, nhìn cánh cửa kia khép lại, nói ra một câu chạm tới lòng người:
“Anh công viên trò chơi của em.”
“—— Anh không đóng cửa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ nó, lại khóc
Để coi rốt cuộc tôi sẽ khóc bao nhiêu lần.
Tác giả :
Sử Kim Triều