Nhưỡng
Chương 12
Trâu Dụ dựa vào kệ bếp, hai tay ôm ly hoạt hình dễ thương, nhìn cánh hoa hồng, cùng hoa quế khô nổi trên mặt.
Nhìn xong, bất giác, cong môi.
Cứ như vậy, thưởng thức một lúc, rồi cô mới cầm ly nhấp một ngụm, độ ấm vừa phải, không làm rát cổ họng, nhưng cũng đủ để xua đi cái lạnh.
Vào miệng là một vị ngọt sảng khoái, không ngấy, không tầm thường, dư vị vô tận.
Thật ra đây chỉ là một công thức bình thường, hoa hồng, hoa quế, cùng mật ong, nhưng qua sự chế biến của người mình yêu, sẽ cho ra một hương vị khác với người bình thường.
Cô cẩn thận nhấm nháp chưa được hai ngụm, Lương Thời Ngộ đã cầm máy sấy bước ra, đứng ở cửa phòng tắm hỏi cô: “Em muốn ngồi đâu sấy?”
Nghe vậy, Trâu Dụ khẽ ngước mắt, nhìn về phía anh.
Ánh sáng màu vàng nhạt ở đỉnh đầu chiếu xuống, anh đứng đó, mặc một chiếc sơ mi đen mỏng, vai lưng cao rộng, chiếc quần tây đen còn chưa kịp thay ra, một đôi chân thẳng tắp lại thon dài, nhưng mà, trên chân lại là một đôi dép lê.
Lúc này, tay anh rũ xuống trong tay là một chiếc máy sấy xám đậm, nhìn cô dò hỏi một vấn đề vụn vặt như “Em muốn ngồi ở đâu sấy”, giọng nói cùng gương mặt đều cho thấy sự dịu dàng ấm áp.
Quả thật Trâu Dụ đã thích bộ dáng ở nhà của anh gần chết, cô hơi nghiêng đầu, cong mi cười, vô thức nhõng nhẽo với anh như đứa trẻ: “Chỗ nào cũng được, chỉ cần anh sấy cho em là được.”
Bộ dáng này của cô thật sự làm cho người ta rất yêu thích, Lương Thời Ngộ không nhịn được, cúi đầu cười một tiếng, đi đến bàn sách trước ban công trước, cắm phích cắm xong, rồi ngoắc ngoắc tay với cô: “Mau tới đây đi, con thỏ nhỏ lười biếng.”
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy cô đang mặc áo ngủ hình “Stella Lou”, ôm ly nước “Lina Bell” bước đến gần anh.
Lương Thời Ngộ nhìn một màn này, cảm thấy phục rồi.
Không nhịn được hỏi: “Ba người các em đang so xem ai đáng yêu hơn sao?”
Trâu Dụ đi đến trước mặt anh, không phục mà đánh trả: “Đây không phải đều do anh mua sao? Anh còn hỏi em?”
Lương Thời Ngộ: “……”
Thấy anh không nói lời nào, Trâu Dụ bắt đầu không buông tha anh, một hai phải hỏi anh: “Vậy anh nói thử xem, ba người bọn em ai đáng yêu nhất?”
Đây là điển hình của đề bài tặng điểm mà, Lương Thời Ngộ không cần nghĩ ngợi, cười đáp: “Em đáng yêu nhất.”
Trả lời xong, điều chỉnh nhiệt độ máy sấy vừa phải, bắt đầu sấy tóc cho cô.
Trâu Dụ đứng giữa khoảng trống giữa anh và bàn sách, mặc anh đùa nghịch, tự mình bắt đầu thưởng thức cảnh sắc ngoài ban công, khuôn viên của kinh đại, cho dù ở trong đêm đông tiêu điều, thì nhìn thoáng qua cũng thấy độc đáo.
Khi đôi tay vòng qua tay cô, Lương Thời Ngộ cúi đầu thoáng nhìn qua, nhìn thấy cô ôm ly trà hoa hồng trong lòng bàn tay, còn một nửa chưa uống xong, có hơi thấp thỏm hỏi: “Pha không ngon?”
“A?” Trâu Dụ sửng sốt mới hiểu ra ý anh, lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn trước đến người trước mắt, không chút bủn xỉn mà khen, “Uống ngon mà, cực kỳ cực kỳ ngon.”
“Vậy sao em lại uống ít vậy?”
“Đúng là bởi vì uống ngon, cho nên mới muốn chậm một chút, uống nhanh quá, sẽ đánh mất hương vị, em uống một ngụm, lại chờ một chút, như vậy mỗi một ngụm đều có thể là ngụm đầu tiên.”
Lương Thời Ngộ cười: “Ngụm đầu tiên là ngon nhất sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Biết tại sao không?”
“A?”
Lương Thời Ngộ nghiêm túc nói: “Quy luật năng suất cận biên giảm dần.”
Trâu Dụ: “……”
Quy luật năng suất cận biên giảm dần, là một khái niệm cơ bản trong kinh tế học, nói một cách đơn giản, chính là ở trong lúc bạn đói, miếng bánh mì đầu tiên ăn vào trong miệng, là miếng đạt được sự thỏa mãn nhất, đến miếng thứ hai, miếng thứ ba thì giảm dần, chờ sau khi bạn ăn xong, nếu để cho bạn ăn tiếp, thì hoá ra việc ăn bánh mì mang cho bạn cảm giác thỏa mãn thậm chí sẽ biến thành một gánh nặng.
Ngược lại, chính là tiện ích cận biên tăng dần (increasing marginal utility/ increase marginal revenue)
Cứ như vậy, từ trường giữa hai người, lập tức từ lời tán tỉnh ngọt ngào, biến thành phổ cập khoa học một cách nghiêm túc.
Không khí lặng im một lúc, trong không khí chỉ có âm thanh ong ong của máy sấy.
Qua mười giây, Trâu Dụ mới hậu tri hậu giác nhận thấy bộ dáng vừa rồi của anh rất buồn cười, nên ngước mắt hỏi anh: “Thầy Lương đây là dạy miễn phí cho em sao?”
“Anh có lên lớp với em gì đâu” anh không thích lên mặt dạy đời như vậy, vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra, “Hơn nữa, em là một doanh nhân, chẳng lẽ không biết cái này?”
Anh là người nói vô tâm, cô là người nghe cố ý.
Trâu Dụ nghe xong, trong đầu không khỏi tưởng tượng đến bộ dáng của anh khi đứng trên bục giảng dạy học.
Hẳn là cũng giống như bây giờ, có gương mặt hiền hậu, dáng người cao lớn, uyên bác lịch sự, cũng hài hước thú vị.
Nhưng, nghĩ đến thời gian hiện tại, cô lại bỗng chốc thở dài, ngữ điệu tràn đầy tiếc nuối: “Đáng tiếc quá.”
Lương Thời Ngộ chỉnh đầu cô thẳng lại: “Đang êm đẹp, đột nhiên than thở cái gì.”
“Đáng tiếc, học kỳ này đã qua rồi, chờ học kỳ sau thôi” cô cười dùng ánh mắt trong như nước mùa xuân nhìn anh,
“Chờ tới học kỳ sau, tìm một cơ hội, em đến lớp của anh, được không?”
Lương Thời Ngộ cười nhẹ một tiếng, chọc cô: “Hết chỗ rồi.”
“Hả?”
“Lớp anh, không còn chỗ ngồi.”
Trâu Dụ: “……”
Tôi nói người thầy giáo này anh có thể khiêm tốn lại một chút được không?
Học trò ruột của anh còn ở dưới tay tôi đây này?
Nếu sau khi lời nói của anh bị vạch trần thì người làm mất mặt mũi của mình chính là anh đó OK?
Đương nhiên, bạn học Trâu Tiểu Dụ của chúng ta vẫn không nói ra mấy điều trên.
Nói ra, cũng là chút khích lệ: “Đúng vậy, mị lực của thầy giáo Lương, không giống với ly trà hoa hồng này, thứ phù hợp chính là quy luật hiệu suất cận biên giảm dần, thầy nói đúng hay không? Thầy giáo Lương.”
Lương Thời Ngộ: “?”
Trâu Dụ còn thật sự bắt đầu giải thích cho anh: “Anh nói thử xem bây giờ mới là năm đầu tiên mà anh đã có độ nổi tiếng cao như vậy, sau này tăng trưởng theo niên đại, chỉ sợ là độ nổi tiếng sẽ chỉ càng ngày càng cao thôi.”
Lương Thời Ngộ: “?”
Cô gái này trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy từ khi nào?
Thấy anh cạn lời, Trâu Dụ càng tò mò với chuyện đi dạy của anh hơn, càng thêm hăng hái hỏi: “Này, lúc anh đi dạy, học sinh ở phía dưới thấy anh trẻ như vậy, có chọc ghẹo anh không?”
“Em cho rằng ai cũng nghịch ngợm như em?” Lương Thời Ngộ rất là phục cô, “Còn nữa, anh lại không dạy sai lớp, chọc ghẹo anh cái gì?”
Trâu Dụ nghe xong, giả bộ “A” một tiếng.
Giây tiếp theo, ý đồ xấu nói đến là đến.
Từ trước tới nay Lương Thời Ngộ kiên nhẫn hơn cô, sấy tóc cho cô đều dùng mức gió nhỏ nhất, động tác dịu dàng tinh tế.
Lúc này, ánh đèn ấm áp trên đỉnh đầu lại nhẹ nhàng chiếu xuống, một tầng ánh sáng mỏng tang miêu tả hình dáng ngũ quan của anh.
Trâu Dụ ngước mắt, nhìn khuôn mặt điềm đạm ôn hoà của anh.
Sau đó rũ mắt, nâng chén trà trong tay lên uống một ngụm.
Giây tiếp theo, nhón mũi chân, hôn lên môi anh.
Hai tay Lương Thời Ngộ đồng thời dừng lại, cơ thể cũng đột nhiên cứng đờ.
Trâu Dụ mặc kệ anh phản ứng ra sao, cứ như vậy ——
Uống một ngụm, nhón mũi chân, hôn anh một cái.
Lại uống một ngụm, lại nhón mũi chân, lại hôn anh một cái.
……
Vòng tuần hoàn cứ lặp lại như thế, thẳng đến khi thấy đáy ly.
m thanh vù vù, cũng đồng thời dừng lại.
Toàn bộ không khí trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Lương Thời Ngộ chẳng uống ngụm nước nào, nhưng trong miệng đều là hương trà hoa hồng thanh mát tươi mới mà cô đưa tới.
“Giáo sư Lương, anh nói ——” Trâu Dụ dựa lưng vào bàn sách, bỗng chốc cử động, sau đó, hai tay câu lấy cổ của anh, kéo cả người anh xuống, giống như một học sinh chăm học hỏi, nghiêm túc hỏi anh một câu.
“Trà hoa hồng này, nếu uống như vậy, có phù hợp với quy tắc năng suất cận biên giảm dần không?”
Lương Thời Ngộ: “……”
“Dùng quy tắc năng suất cận biên giảm dần, hẳn là ngụm thứ nhất là tốt nhất, bởi vì nó đạt được cảm giác thỏa mãn lớn nhất,” nói xong, cánh tay cô dùng sức, kéo gần khoảng cách giữa mình và anh, không buông tha hỏi, “Vậy anh nói thử xem, là ngụm đầu tiên uống ngon? Hay là ngụm cuối cùng uống ngon?”
Giờ phút này, màn đêm buông xuống, cô mặc áo ngủ màu tím phấn, cần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài, mái tóc vừa được anh sấy khô, được xoã tung ra lại còn mềm mại, cả người đều có một loại tâm thái khiến cho người ta mê muội của thiếu nữ thuần khiết vô hại.
Đặc biệt là cặp mắt thẳng tắp nhìn qua kia, ánh sáng trong mắt chuyển động, có thể nhanh chóng kéo bạn tiến vào một dãy ngân hà lộng lẫy.
Lương Thời Ngộ nhìn cô, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, máu sôi trào.
Thật sự sắp điên rồi.
Tha thứ cho anh vào giờ phút này nhịn không được muốn nói ra một câu thô tục——
Mẹ nó sao có thể nghĩ như vậy……
Nhưng “Người khởi xướng”, không biết là khờ thật, hay là giả ngu, còn đang chấp nhất muốn một đáp án: “Anh trả lời em đi! Ngụm nào uống ngon nhất?”
Yết hầu Lương Thời Ngộ lăng lên lộn xuống, nhìn cô, trong cổ họng tràn ra ba chữ: “Mỗi một ngụm.”
Nói xong, rồi ôm mặt cô hôn lên.
Từ trước tới nay anh đều dịu dàng, ngậm lấy đôi môi củ ấu màu hồng của cô, nhẹ nhàng liếm láp, rất nhanh, sự tê dại đã từ đầu lưỡi của hai người, lan đến đầu quả tim.
Chung quanh đều im ắng, anh hôn rất sâu, mà “Người khởi xướng” lại còn đang làm việc riêng, thừa dịp dứt ra, đứt quãng hỏi anh: “Anh…… Anh nói…… Có phải anh giảng sai rồi không……”
Nghe vậy, gương mặt Lương Thời Ngộ trở nên nghiêm khắc, tay đang ôm hông cô bỗng nhiên siết chặt, cảnh cáo nói: “Hôn cho đàng hoàng vào, đừng phân tâm!”
Trâu Dụ không thuận theo ý anh: “Cứ phân tâm đó!”
Lương Thời Ngộ: “……”
Không được, cô gái này thật sự muốn lật trời rồi.
Giây tiếp theo, không nói hai lời, trực tiếp ôm người lên khỏi mặt bàn.
Tác giả có chuyện nói:
Thật đáng mừng!
Rốt cuộc Sử Kim Triều cũng không khóc!
Nhìn xong, bất giác, cong môi.
Cứ như vậy, thưởng thức một lúc, rồi cô mới cầm ly nhấp một ngụm, độ ấm vừa phải, không làm rát cổ họng, nhưng cũng đủ để xua đi cái lạnh.
Vào miệng là một vị ngọt sảng khoái, không ngấy, không tầm thường, dư vị vô tận.
Thật ra đây chỉ là một công thức bình thường, hoa hồng, hoa quế, cùng mật ong, nhưng qua sự chế biến của người mình yêu, sẽ cho ra một hương vị khác với người bình thường.
Cô cẩn thận nhấm nháp chưa được hai ngụm, Lương Thời Ngộ đã cầm máy sấy bước ra, đứng ở cửa phòng tắm hỏi cô: “Em muốn ngồi đâu sấy?”
Nghe vậy, Trâu Dụ khẽ ngước mắt, nhìn về phía anh.
Ánh sáng màu vàng nhạt ở đỉnh đầu chiếu xuống, anh đứng đó, mặc một chiếc sơ mi đen mỏng, vai lưng cao rộng, chiếc quần tây đen còn chưa kịp thay ra, một đôi chân thẳng tắp lại thon dài, nhưng mà, trên chân lại là một đôi dép lê.
Lúc này, tay anh rũ xuống trong tay là một chiếc máy sấy xám đậm, nhìn cô dò hỏi một vấn đề vụn vặt như “Em muốn ngồi ở đâu sấy”, giọng nói cùng gương mặt đều cho thấy sự dịu dàng ấm áp.
Quả thật Trâu Dụ đã thích bộ dáng ở nhà của anh gần chết, cô hơi nghiêng đầu, cong mi cười, vô thức nhõng nhẽo với anh như đứa trẻ: “Chỗ nào cũng được, chỉ cần anh sấy cho em là được.”
Bộ dáng này của cô thật sự làm cho người ta rất yêu thích, Lương Thời Ngộ không nhịn được, cúi đầu cười một tiếng, đi đến bàn sách trước ban công trước, cắm phích cắm xong, rồi ngoắc ngoắc tay với cô: “Mau tới đây đi, con thỏ nhỏ lười biếng.”
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy cô đang mặc áo ngủ hình “Stella Lou”, ôm ly nước “Lina Bell” bước đến gần anh.
Lương Thời Ngộ nhìn một màn này, cảm thấy phục rồi.
Không nhịn được hỏi: “Ba người các em đang so xem ai đáng yêu hơn sao?”
Trâu Dụ đi đến trước mặt anh, không phục mà đánh trả: “Đây không phải đều do anh mua sao? Anh còn hỏi em?”
Lương Thời Ngộ: “……”
Thấy anh không nói lời nào, Trâu Dụ bắt đầu không buông tha anh, một hai phải hỏi anh: “Vậy anh nói thử xem, ba người bọn em ai đáng yêu nhất?”
Đây là điển hình của đề bài tặng điểm mà, Lương Thời Ngộ không cần nghĩ ngợi, cười đáp: “Em đáng yêu nhất.”
Trả lời xong, điều chỉnh nhiệt độ máy sấy vừa phải, bắt đầu sấy tóc cho cô.
Trâu Dụ đứng giữa khoảng trống giữa anh và bàn sách, mặc anh đùa nghịch, tự mình bắt đầu thưởng thức cảnh sắc ngoài ban công, khuôn viên của kinh đại, cho dù ở trong đêm đông tiêu điều, thì nhìn thoáng qua cũng thấy độc đáo.
Khi đôi tay vòng qua tay cô, Lương Thời Ngộ cúi đầu thoáng nhìn qua, nhìn thấy cô ôm ly trà hoa hồng trong lòng bàn tay, còn một nửa chưa uống xong, có hơi thấp thỏm hỏi: “Pha không ngon?”
“A?” Trâu Dụ sửng sốt mới hiểu ra ý anh, lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn trước đến người trước mắt, không chút bủn xỉn mà khen, “Uống ngon mà, cực kỳ cực kỳ ngon.”
“Vậy sao em lại uống ít vậy?”
“Đúng là bởi vì uống ngon, cho nên mới muốn chậm một chút, uống nhanh quá, sẽ đánh mất hương vị, em uống một ngụm, lại chờ một chút, như vậy mỗi một ngụm đều có thể là ngụm đầu tiên.”
Lương Thời Ngộ cười: “Ngụm đầu tiên là ngon nhất sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Biết tại sao không?”
“A?”
Lương Thời Ngộ nghiêm túc nói: “Quy luật năng suất cận biên giảm dần.”
Trâu Dụ: “……”
Quy luật năng suất cận biên giảm dần, là một khái niệm cơ bản trong kinh tế học, nói một cách đơn giản, chính là ở trong lúc bạn đói, miếng bánh mì đầu tiên ăn vào trong miệng, là miếng đạt được sự thỏa mãn nhất, đến miếng thứ hai, miếng thứ ba thì giảm dần, chờ sau khi bạn ăn xong, nếu để cho bạn ăn tiếp, thì hoá ra việc ăn bánh mì mang cho bạn cảm giác thỏa mãn thậm chí sẽ biến thành một gánh nặng.
Ngược lại, chính là tiện ích cận biên tăng dần (increasing marginal utility/ increase marginal revenue)
Cứ như vậy, từ trường giữa hai người, lập tức từ lời tán tỉnh ngọt ngào, biến thành phổ cập khoa học một cách nghiêm túc.
Không khí lặng im một lúc, trong không khí chỉ có âm thanh ong ong của máy sấy.
Qua mười giây, Trâu Dụ mới hậu tri hậu giác nhận thấy bộ dáng vừa rồi của anh rất buồn cười, nên ngước mắt hỏi anh: “Thầy Lương đây là dạy miễn phí cho em sao?”
“Anh có lên lớp với em gì đâu” anh không thích lên mặt dạy đời như vậy, vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra, “Hơn nữa, em là một doanh nhân, chẳng lẽ không biết cái này?”
Anh là người nói vô tâm, cô là người nghe cố ý.
Trâu Dụ nghe xong, trong đầu không khỏi tưởng tượng đến bộ dáng của anh khi đứng trên bục giảng dạy học.
Hẳn là cũng giống như bây giờ, có gương mặt hiền hậu, dáng người cao lớn, uyên bác lịch sự, cũng hài hước thú vị.
Nhưng, nghĩ đến thời gian hiện tại, cô lại bỗng chốc thở dài, ngữ điệu tràn đầy tiếc nuối: “Đáng tiếc quá.”
Lương Thời Ngộ chỉnh đầu cô thẳng lại: “Đang êm đẹp, đột nhiên than thở cái gì.”
“Đáng tiếc, học kỳ này đã qua rồi, chờ học kỳ sau thôi” cô cười dùng ánh mắt trong như nước mùa xuân nhìn anh,
“Chờ tới học kỳ sau, tìm một cơ hội, em đến lớp của anh, được không?”
Lương Thời Ngộ cười nhẹ một tiếng, chọc cô: “Hết chỗ rồi.”
“Hả?”
“Lớp anh, không còn chỗ ngồi.”
Trâu Dụ: “……”
Tôi nói người thầy giáo này anh có thể khiêm tốn lại một chút được không?
Học trò ruột của anh còn ở dưới tay tôi đây này?
Nếu sau khi lời nói của anh bị vạch trần thì người làm mất mặt mũi của mình chính là anh đó OK?
Đương nhiên, bạn học Trâu Tiểu Dụ của chúng ta vẫn không nói ra mấy điều trên.
Nói ra, cũng là chút khích lệ: “Đúng vậy, mị lực của thầy giáo Lương, không giống với ly trà hoa hồng này, thứ phù hợp chính là quy luật hiệu suất cận biên giảm dần, thầy nói đúng hay không? Thầy giáo Lương.”
Lương Thời Ngộ: “?”
Trâu Dụ còn thật sự bắt đầu giải thích cho anh: “Anh nói thử xem bây giờ mới là năm đầu tiên mà anh đã có độ nổi tiếng cao như vậy, sau này tăng trưởng theo niên đại, chỉ sợ là độ nổi tiếng sẽ chỉ càng ngày càng cao thôi.”
Lương Thời Ngộ: “?”
Cô gái này trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy từ khi nào?
Thấy anh cạn lời, Trâu Dụ càng tò mò với chuyện đi dạy của anh hơn, càng thêm hăng hái hỏi: “Này, lúc anh đi dạy, học sinh ở phía dưới thấy anh trẻ như vậy, có chọc ghẹo anh không?”
“Em cho rằng ai cũng nghịch ngợm như em?” Lương Thời Ngộ rất là phục cô, “Còn nữa, anh lại không dạy sai lớp, chọc ghẹo anh cái gì?”
Trâu Dụ nghe xong, giả bộ “A” một tiếng.
Giây tiếp theo, ý đồ xấu nói đến là đến.
Từ trước tới nay Lương Thời Ngộ kiên nhẫn hơn cô, sấy tóc cho cô đều dùng mức gió nhỏ nhất, động tác dịu dàng tinh tế.
Lúc này, ánh đèn ấm áp trên đỉnh đầu lại nhẹ nhàng chiếu xuống, một tầng ánh sáng mỏng tang miêu tả hình dáng ngũ quan của anh.
Trâu Dụ ngước mắt, nhìn khuôn mặt điềm đạm ôn hoà của anh.
Sau đó rũ mắt, nâng chén trà trong tay lên uống một ngụm.
Giây tiếp theo, nhón mũi chân, hôn lên môi anh.
Hai tay Lương Thời Ngộ đồng thời dừng lại, cơ thể cũng đột nhiên cứng đờ.
Trâu Dụ mặc kệ anh phản ứng ra sao, cứ như vậy ——
Uống một ngụm, nhón mũi chân, hôn anh một cái.
Lại uống một ngụm, lại nhón mũi chân, lại hôn anh một cái.
……
Vòng tuần hoàn cứ lặp lại như thế, thẳng đến khi thấy đáy ly.
m thanh vù vù, cũng đồng thời dừng lại.
Toàn bộ không khí trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Lương Thời Ngộ chẳng uống ngụm nước nào, nhưng trong miệng đều là hương trà hoa hồng thanh mát tươi mới mà cô đưa tới.
“Giáo sư Lương, anh nói ——” Trâu Dụ dựa lưng vào bàn sách, bỗng chốc cử động, sau đó, hai tay câu lấy cổ của anh, kéo cả người anh xuống, giống như một học sinh chăm học hỏi, nghiêm túc hỏi anh một câu.
“Trà hoa hồng này, nếu uống như vậy, có phù hợp với quy tắc năng suất cận biên giảm dần không?”
Lương Thời Ngộ: “……”
“Dùng quy tắc năng suất cận biên giảm dần, hẳn là ngụm thứ nhất là tốt nhất, bởi vì nó đạt được cảm giác thỏa mãn lớn nhất,” nói xong, cánh tay cô dùng sức, kéo gần khoảng cách giữa mình và anh, không buông tha hỏi, “Vậy anh nói thử xem, là ngụm đầu tiên uống ngon? Hay là ngụm cuối cùng uống ngon?”
Giờ phút này, màn đêm buông xuống, cô mặc áo ngủ màu tím phấn, cần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài, mái tóc vừa được anh sấy khô, được xoã tung ra lại còn mềm mại, cả người đều có một loại tâm thái khiến cho người ta mê muội của thiếu nữ thuần khiết vô hại.
Đặc biệt là cặp mắt thẳng tắp nhìn qua kia, ánh sáng trong mắt chuyển động, có thể nhanh chóng kéo bạn tiến vào một dãy ngân hà lộng lẫy.
Lương Thời Ngộ nhìn cô, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, máu sôi trào.
Thật sự sắp điên rồi.
Tha thứ cho anh vào giờ phút này nhịn không được muốn nói ra một câu thô tục——
Mẹ nó sao có thể nghĩ như vậy……
Nhưng “Người khởi xướng”, không biết là khờ thật, hay là giả ngu, còn đang chấp nhất muốn một đáp án: “Anh trả lời em đi! Ngụm nào uống ngon nhất?”
Yết hầu Lương Thời Ngộ lăng lên lộn xuống, nhìn cô, trong cổ họng tràn ra ba chữ: “Mỗi một ngụm.”
Nói xong, rồi ôm mặt cô hôn lên.
Từ trước tới nay anh đều dịu dàng, ngậm lấy đôi môi củ ấu màu hồng của cô, nhẹ nhàng liếm láp, rất nhanh, sự tê dại đã từ đầu lưỡi của hai người, lan đến đầu quả tim.
Chung quanh đều im ắng, anh hôn rất sâu, mà “Người khởi xướng” lại còn đang làm việc riêng, thừa dịp dứt ra, đứt quãng hỏi anh: “Anh…… Anh nói…… Có phải anh giảng sai rồi không……”
Nghe vậy, gương mặt Lương Thời Ngộ trở nên nghiêm khắc, tay đang ôm hông cô bỗng nhiên siết chặt, cảnh cáo nói: “Hôn cho đàng hoàng vào, đừng phân tâm!”
Trâu Dụ không thuận theo ý anh: “Cứ phân tâm đó!”
Lương Thời Ngộ: “……”
Không được, cô gái này thật sự muốn lật trời rồi.
Giây tiếp theo, không nói hai lời, trực tiếp ôm người lên khỏi mặt bàn.
Tác giả có chuyện nói:
Thật đáng mừng!
Rốt cuộc Sử Kim Triều cũng không khóc!
Tác giả :
Sử Kim Triều