Nhược Xuân Và Cảnh Minh
Chương 53
Cuối tháng Tám, khí trời dần mát mẻ, sinh viên lần lượt trở về trường. Cả khuôn viên lại náo nhiệt rộn ràng, người qua kẻ lại dập dìu như mắc cửi. Trong mấy ngày chào đón tân sinh viên, khắp nơi căng biểu ngữ, đặt trạm đón tiếp để hoan nghênh bạn học mới.
Buổi trưa Đỗ Nhược và ba cô bạn cùng phòng ký túc xá nhoài người bên lan can cầu thang vừa ăn kem vừa ngắm nhìn sân trường sôi nổi, tươi vui. Dòng người bên dưới hối hả ngược xuôi, vừa nhìn đã nhận ra ngay là những sinh viên năm nhất. Gương mặt họ ngây ngô non nớt, đáy mắt tràn ngập sự hiếu kỳ và mơ ước về tương lại, lại ẩn chứa sự hồi hộp thấp thỏm, nhìn đâu đâu cũng thấy mới lạ.
Hà Hoan Hoan buồn bã cảm thán: "Thật đau lòng, chúng ta vốn là những em gái được các đàn anh đàn chị quan tâm chăm sóc, bây giờ không những phải chuyển giao đặc quyền, còn phải làm đàn chị của người khác nữa.
Khưu Vũ Thần cũng than thở: "Hôm nay trên đường có một sinh viên mới hỏi mình: "Chị ơi, đến khoa Vật lý đi đường nào ạ?" Mình ngớ người rất lâu ấy. Ôi, mới đó đã thành chị của người ta rồi. Sao thời gian trôi nhanh như thế? Năm nhất còn chưa kịp làm gì đã trôi qua mất tiêu."
"Nhìn bọn họ mà xem, đấy mới gọi là tươi trẻ." Hạ Nam quan sát những sinh viên mới bên dưới. "Không giống chúng ta, không còn ngây thơ nữa, thành bà già nhăn nheo rồi."
Đỗ Nhược vừa cắn kem vừa nói: "Cậu từ lúc vào học đã là bà già rồi."
Hạ Nam lườm cô: "Chỉ có cậu là thay đổi lớn nhất. Có thấy mấy em trai em gái khờ khạo ngu ngơ không? Ban đầu cậu giống hệt vậy... Trông còn gà mờ hơn họ ấy chứ."
Đỗ Nhược cười khanh khách. Hà Hoan Hoan quay lại, đưa tay chọc chọc Đỗ Nhược: "Hâm mộ cậu nhất đấy. So với cậu thì năm nhất mình đã sống uổng phí rồi."
Khưu Vũ Thần phiền muộn: "Mình cũng vậy, năm hai phải tỉnh lại thôi."
Hà Hoan Hoan oán thán: "Vũ Thần, ít ra cậu còn có bạn trai, còn mình chẳng có gì cả."
Đỗ Nhược huých bả vai cô nàng: "Cậu đã có cô bạn chí cốt còn gì?"
Ba người đồng thời xoa cánh tay, "Òa" nổi hết cả da gà. Đỗ Nhược cươi ha ha tiếp tục ăn kem, nhìn nhóm tân sinh viên qua lại trên sân trường mà lòng bùi ngùi vô hạn.
Một năm qua là thời kỳ phấn đấu gian khổ nhất đời cô, cũng là năm cô lột xác thành công nhất. Một năm long đông lận đận, có cười có khóc, có đắng có ngọt, giờ đây đã năm hai rồi. Tiếng Anh gọi sinh viên năm hai là "sophomore". Có người nói đùa từ này đọc giống "suffer more", ý là chịu đựng nhiều đau khổ và hành hạ hơn. Thế nhưng không sao cả, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.
Ba người đến căng tin, trùng hợp gặp nhóm Cảnh Minh ở đại sảnh tầng một đang đi tới. Đỗ Nhược và cậu lặng lẽ nhìn nhau giây lát rồi rời mắt. Khưu Vũ Thần hí hửng hỏi Lý Duy: "Bọn anh ăn cơm rồi hả?"
Lý Duy: "Khi nãy nhắn tin cho em, em không thấy à?"
"Em đang học mà, chỉnh điện thoại im lặng." Cô nàng kéo tay Lý Duy một cách tự nhiên. "Bây giờ phải đến phòng thí nghiệm sao?"
"Ừ."
"Vậy tạm biệt, em đi ăn đây."
"Được, tối gặp."
Đã đi qua rồi mà tay hai người vẫn còn nắm chặt không buông. Lý Duy quay đầu lại: "Tối cùng đi ăn nhé."
"Đến lúc đó sẽ nhắn tin cho anh."
"Được."
Đỗ Nhược liếc sang Cảnh Minh rồi vội vàng cụp mắt đi ngang qua cậu, nhưng bất ngờ bị ngón tay cậu khẽ chọc vào cánh tay. Đỗ Nhược giật mình, mím môi không hề ngoảnh lại. Bên kia Lý Duy và Khưu Vũ Thần cũng buông tay nhau ra. Hai nhóm người đi về hai phía khác nhau.
Quãng thời gian sau đó trôi nhanh như nước chảy. Hai tuần đầu của tháng Chín, sinh viên năm nhất phải mặc đồng phục huấn luyện quân sự trên sân thể dục, hào hứng hô khẩu lệnh vang tận mây xanh. Vừa giải tán, mọi người tản ra các góc sân trường, thư viện, căng tin, nhà tắm và con đường ngợp bóng cây xanh.
Cuối tháng Chín, đồng phục quân sự được cởi ra, khí hậu cũng trở nen mát mẻ. Mùa hè lặng lẽ rời khỏi những tán cây chuyển màu xanh thẫm. Ngày dần ngắn đi, còn đêm thì thấm lạnh. Dần dà, những bạn trai mặc áo cộc tay và bạn gái mặc váy ngắn đã thưa thớt hẳn. Khi những tán cây bắt đầu ngả vàng, chiếc lá thu đầu tiên rơi xuống, tất cả sinh viên đều thay quần dài áo dài tay, ôm sách vở băng qua khuôn viên trường trong nắng thu óng ả. Sinh viên năm nhất nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới, trở nên khó nhận diện hơn.
Nghiên cứu về Prime No.2 vẫn vững vàng tiến bước. Theo thời gian trôi đi, dự án bước vào phân đoạn cuối. Bản thảo thứ mười hai đạt đến mức hoàn hảo. Các linh kiện đều đầy đủ, toàn bộ chức năng lớn trong hệ thống được cả thiện đến mức tốt nhất. Sau đó là đến khâu lắp ráp xe, lại phải bế quan một tuần.
Sàn xe, linh kiện, khung xe... từng chút từng chút được lắp ráp lại với nhau, giống như xây dựng một tòa thành vậy.
Cuối tháng Chín, đầu tháng Mười, Prime No.2 màu trắng xuất hiện trước mắt cả nhóm, xịt sơn vẽ logo, chính thức được ra mắt.
Mười mấy, hai mươi ngày sau là thời gian thích ứng với tình hình giao thông, cho xe chạy thử.
Chớp mắt đã đến ngày 20 tháng Mười, Đỗ Nhược rời giường từ sáng sớm tinh mơ. Mặt trời mùa thu ló rạng khá muộn, cô rón rén ra cửa rửa mặt rồi trở về phòng. Lúc sửa soạn thì Hà Hoan Hoan phía trên trở mình hỏi: "Hôm nay Prime No.2 thử xe công khai hả?"
"Ừ."
Khưu Vũ Thần vẫn còn ngái ngủ: "Cố lên!"
Hạ Nam nói vọng ra: "Chúc thành công tốt đẹp, mọi chuyện suôn sẻ."
Đỗ Nhược mỉm cười cảm ơn rồi đi đến cửa, Hà Hoan Hoan gọi với theo: "Thắng lợi nhớ mời cơm đấy nhé!"
"Được thôi!"
6 giờ 50 phút, Đỗ Nhược đến tập trung ở dưới sân tòa nhà thí nghiệm sớm mười phút, không ngờ cả nhóm đã chờ ở đó từ lâu rồi. Cô chạy nhanh đến: "Sao các cậu đến sớm vậy?"
Cảnh Minh dụi mắt: "Lý Duy kích động quá, 6 giờ đã lục đục trong phòng không cho ai ngủ cả."
Hà Vọng nhún vai: "Mình ở đối diện, bên phòng họ vừa có động tĩnh là mình dậy ngay."
Vạn Từ Ngang giơ tay: "Phòng kế bên."
"Dễ tỉnh vậy sao, chứng tỏ ai cũng nôn nóng rồi." Lý Duy cười nhăn nhở, phân phát bánh mì, sữa và nước suối cho mọi người.
Cả nhóm vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Mấy phút sau xe đến đón, mười một người lên đường đến xưởng.
Lúc họ đến, mấy vị giáo sư và giảng viên trong trường cũng tới rồi, còn có vài nhóm phóng viên, Bộ khoa học kỹ thuật, các tờ báo khoa học nổi tiếng đều túc trực ở đấy. Hoạt động thử xe lần này được chính phủ đặc cách phê duyệt nên thu hút sự chú ý to lớn của quần chúng.
Trước đó Prime No.2 đã chạy thử gần chục nghìn kilomet trên đường mẫu hai mươi ngày liền với biểu hiện hoàn mỹ. Hôm nay xe chạy thử công khai, được phát sóng trực tiếp trên mạng.
Song phương chào hỏi nhanh chóng rồi đi vào bãi đỗ xe. Cả tầng hầm trống trải chỉ có mỗi Prime No.2 yên lặng đỗ bên trong. Tấm bạt phủ màu đỏ bao trùm thân xe, mơ hồ ẩn hiện đường nét cứng cáp tinh tế. Nhóm phóng viên cầm máy chụp ảnh liên hồi.
Cảnh Minh đi đến kéo phăng tấm bạt phủ ra, một chiếc xe bốn cửa màu trắng hiện rõ trước mặt mọi người. Thân xe bóng loáng như trân châu, đường nét liền mạch, kiểu dáng năng động sành điệu. Đường eo bên cửa nhấp nhô, mang đến cảm giác chạm nổi sắc nét. Nội thất xe màu xám tro, thiết kế hợp tông với màu trắng bên ngoài tạo nên sắc thái thanh lịch và trang nhã, kín đáo nhưng nổi bật. Prime No.2 tựa như một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc duyên dáng yêu kiều.
Ai cũng bảo đàn ông mê xe không khác gì yêu phụ nữ. Mà mỹ nữ như Prime No.2 thì ngay cả con gái như Đỗ Nhược cũng mê.
Nhóm phóng viên tấm tắc khen ngợi, hiếm thấy chiếc xe hơi không người lái nào đẹp như vậy. Những chiếc trước kia đa số đều có kiểu dáng thô kệch, chỉ chú trọng chức năng mà bỏ quên vẻ bề ngoài.
Lý Duy cười khoe khoang: "Thời khắc mở mang tầm mắt còn ở phía sau."
Chín giờ sáng, buổi thử xe chính thức bắt đầu. Mười một người trong nhóm chồng tay lên nhau, cổ vũ cho bản thân: "Một, hai, ba, Prime go!"
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Lý Duy ngồi vào ghế lái phụ của Prime No.2. Cảnh Minh đứng bên cạnh xe bắt tay với cậu ta rồi đóng cửa xe lại.
Ngoại trừ Hà Vọng và Chu Theo đi theo xe, những người còn lại và các giáo viên đều vào phòng quan sát. Trong phòng đặt màn hình lớn chia ra nhiều góc độ hình ảnh quay từ cửa sổ, ngoài xe, ghế lái, từ trên xuống và góc nghiêng...
Thậm chí ở góc màn hình còn có khung bình luận trực tiếp trên mạng. Giờ phút này, đa số đám con trai mê khoa học kỹ thuật đã gửi bình luận khen ngợi kiểu dáng của Prime No.2 đầy cả khung.
Cảnh Minh nhìn một vòng màn ảnh lớn, cầm lấy dụng cụ liên lạc, ra lệnh: "Xuất phát."
Một giây sau, truyền đến giọng nói dịu dàng của Prime No.2: "Xe hơi không người lái Prime No.2 đã khởi động, mời hành khách cài chặt dây an toàn."
Lý Duy cài dây an toàn vào, xe từ từ chạy trong tầng hầm tìm lối ra. Trên màn ảnh, No.2 chạy tuân thủ tốc độ hạn chế của tầng hầm là 5km/h, lần theo bảng hướng dẫn tìm được cửa ra khỏi bãi đỗ xe.
Khi ấy mặt trời đã mọc, ánh sáng soi lên thân xe trắng tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Cô nàng chạy chốc lát trong khu xưởng, Lý Duy báo cáo: "Sắp ra khỏi xưởng."
Cảnh Minh gật đầu: "Nhận được."
Sau khi chạy được vài kilomet trên đường cái, Prime No.2 dịu dàng cất tiếng: "Phía trước là đường cao tốc, mời quý khách đảm bảo dây an toàn vẫn cài chặt. Để quý khách được thoải mái hơn, xe sắp đóng cửa sổ lại."
Cửa kính từ từ đóng kín. Prime No.2 bắt đầu tăng tốc độ, chỉ trong vài giây đã lên đến 110km/h. Con đường quanh co khúc khuỷu, nhưng cô nàng lại chạy vô cùng ung dung, rẽ trái rồi rẽ phải, không bao giờ lấn tuyến, hệt như có người ngồi trên ghế điều khiển vậy.
Cảnh Minh quan sát hình ảnh quay ở góc nghiêng phía sau, ghi âm lại làm tư liệu: "Nhìn từ phía sau, thân xe rất vững."
Trong xe Lý Duy cười lớn: "Chạy êm thật, ha ha ha."
Hà Vọng ngồi trong xe cũng reo lên: "Cậu lo ghi âm lại phần thử nghiệm đi, ở đấy mà đắc y huyênh hoang!"
Đang nói thì phía trước xuất hiện một chiếc xe đang chạy với tốc độ khá chậm, chặn đường của Prime No.2. Mọi người im lặng chờ đợi. Thời điểm còn cách xe phía trước 200m, cô nàng chuyển sang làn đường khác, tăng tốc lên 120km/h, nhanh chóng vượt qua xe phía trước rồi trở về làn đường cũ, giảm tốc độ còn 110km/h một cách nhịp nhàng.
Khung bình luận trực tiếp trên mạng chạy kín lời thán phục. Trái lại nhóm Cảnh Minh rất điềm tĩnh. Trải qua hàng chục nghìn kilomet thử xe, No.2 biểu hiện tốt hơn cả tài xế chuyên nghiệp.
Cứ thế lặp lại bảy lần, No.2 xuống đường cao tốc, tiến vào đường bình thường trong nội thành. Đây mới là thời khắc thử thách thật sự.
Xe vừa mới xuống đường cao tốc, cô nàng đã "thấy" được biển nhắc nhở tốc độ giới hạn ở lối ra, nhanh chóng giảm tốc độ xuống 60km/h. Lúc chuẩn bị vào đường chính, những xe bên cạnh vẫn chạy ào qua như bão táp. Mọi người nín thở quan sát, thấy cô nàng giảm tốc độ xe lại, kiên nhẫn chờ trước đèn giao thông cho rẽ hướng. Đến khi dòng xe giãn ra, cách chiếc xe trước chừng trăm mét, No.2 mới yên tâm lái vào đường chính.
Đỗ Nhược khẽ siết tay lại. Vạn Tử Ngang không nhịn được khen ngợi: "Thông minh lắm cô gái!"
Cảnh Minh hừ lạnh: "Dở hơi, chuyện này đối với cô nàng quả thật dễ như ăo cháo ấy."
Ở quãng đường còn lại, No.2 vẫn chạy tuân thủ quy tắc và hết sức thuận lợi. Đến ngã rẽ, No.2 chạy sang làn đường rẽ trái, thậm chí còn nhường lối cho những xe chạy thẳng. Gặp người băng qua đường thì giảm tốc độ cho người ta đi qua trước, cực kỳ lịch thiệp.
Nhưng giữa chừng xảy ra chút biến cố nhỏ. Gặp phải số lượng xe đông đúc nơi ngã tư, cô nàng nhắm mắt theo đuôi hàng xe chạy đến đường giao. Đèn vàng sáng lên, No.2 dừng lại, trở thành chiếc xe đỗ ngay đầu hàng. Đèn chuyển sang xanh, cô nàng tăng tốc chạy đi. Song lúc nãy, qua góc máy camera quay từ trên xuống, nhóm Cảnh Minh thấy được một người phụ nữ vượt đèn đỏ băng qua đường dành cho người đi bộ. Bên cạnh có xe che mất, trở thành góc chết đối với vị trí ghế lái của No.2.
Người xem trước màn ảnh đều toát mồ hôi, nhưng No.2 lại chính xác "thấy" được có người di chuyển ở hướng chếch phía trước. Cô nàng lập tức dừng lừng, chờ người kia chạy qua rồi mới lăn bánh lần nữa. Đó là góc chết của thị giác con người chứ không phải của cô nàng.
Trong dụ cụ truyền tin đến giọng Lý Duy: "Trời ơi, tôi còn không thấy người phụ nữ kia lao ra nữa. Nếu không phải cô nàng dừng lại, tôi còn không biết nữa kìa."
Cảnh Minh nhếch môi: "Đó là đương nhiên, cô nàng thông minh hơn cậu nhiều."
Lý Duy bật cười: "Thằng quỷ sứ!" Vừa định mắng chửi thì lại chuyển giọng thương yêu. "Đúng thật, cô nàng thông minh hơn mình nhiều."
Hà Vọng quay sang nhìn cả đám: "Ơ, sao tôi cứ cảm thấy như Lý Duy đang thậm thụt với bạn gái thế nhỉ?"
Đỗ Nhược không nhịn được phì cười. Trong mắt đám con trai ở đây, Prime No.2 chính là bạn gái hoàn mỹ trong lòng họ.
Biến cố nhỏ này khiến khung bình luận trực tiếp bùng nổ, toàn là những dòng chữ tán dương. Trái lại có một bình luận khá thực tế: "Xem trình độ này, quả thật máy móc nhạy bén và cảm ứng mạnh hơn người nhiều."
Chút cười đùa ngắn ngủi trôi qua, mọi người nghiêm túc theo dõi hành trình của Prime No.2. Cô nàng chạy qua một con đường cây cối um tùm, đây cũng là thử thách đặc biệt đã được thiết kế. Hôm nay gió lớn, lá rơi lả tả bay qua mấy điểm "mắt" của No.2. Nhưng cô nàng không bị ảnh hưởng, ung dung lướt qua đám lá ấy rồi chạy liền một mạch trên đường.
Hà Vọng nắm tay lại khẽ hô: "Yes!"
Con đường tiếp theo có sắp đặt vài chướng ngại vật nhân tạo, như túi nilon bay, nước phun, con vật chạy qua... Tất cả đều được cô nàng xử lý gọn ghẽ, không hề bị dị vật ngăn cản, nhưng cũng sẽ chạy chậm lại vì chú chó con.
Cứ thế chạy một đường băng băng, cuối cùng lại xếp hàng chờ vào đường cao tốc. No.2 tăng tốc lao vùn vụt men theo con đường quanh co lên xuống, nhanh chóng trở lại công xưởng.
Trên không là trời thu vàng óng của Bắc Kinh, chiếc bóng trắng vụt đi trên con đường màu xám bắt mắt đến lạ. Như thể cô gái xinh xắn mặc váy trắng, vượt qua thử thách chông gai, vội vã chạy về bên người thân của mình.
Trước màn ảnh lớn, nhóm Cảnh Minh đều im hơi lặng tiếng nhìn chằm chằm No.2 không chớp mắt.
Cô nàng vun vút chạy hết đường cao tốc, theo con đường khúc khuỷu hòa vào dòng xe đạp, xe gắn máy, xe ba bánh thuận lợi vào xưởng. No.2 men theo bảng hướng dẫn vòng vèo, trở lại khu vực đỗ xe của mình. Một màn lùi xe nhanh chóng và chính xác hệt như trong sách vở, ngay ngắn nằm đúng vị trí.
Khi tất cả quay về yên tĩnh, No.2 nhẹ nhàng cất lời: "Hành trình đã kết thúc, chúc quý khách vui vẻ." Nói xong thì tắt máy.
Trong phòng quan sát bùng nổ tiếng hoan hô vang dội. Các thầy giáo bắt tay vỗ vai niềm nở, còn nhóm sinh viên kích động ôm chầm lấy nhau.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy No.2 dừng xe tắt máy, mắt Đỗ Nhược ươn ướt, thì thầm một mình: "Tuyệt vời, cô gái tuyệt vời lắm!"
Cảnh Minh cúi đầu chống hai tay xuống bàn đứng chốc lát, một mình hưởng thụ niềm vui sướng hạnh phúc dâng trào. Sau đó, cậu đứng thẳng dậy, cười rạng rõ với cô qua đám người hỗn loạn. Các thầy giáo và sinh viên đều vui mừng chạy đến tầng hầm đón cô gái yêu quý của họ, nhưng trong đôi mắt cậu lúc này chỉ có mỗi bóng hình cô.
Cảnh Minh rảo bước đến gần Đỗ Nhược, ôm lấy mặt cô, cúi đầu trao cho cô một nụ hôn nồng nàn.
Buổi trưa Đỗ Nhược và ba cô bạn cùng phòng ký túc xá nhoài người bên lan can cầu thang vừa ăn kem vừa ngắm nhìn sân trường sôi nổi, tươi vui. Dòng người bên dưới hối hả ngược xuôi, vừa nhìn đã nhận ra ngay là những sinh viên năm nhất. Gương mặt họ ngây ngô non nớt, đáy mắt tràn ngập sự hiếu kỳ và mơ ước về tương lại, lại ẩn chứa sự hồi hộp thấp thỏm, nhìn đâu đâu cũng thấy mới lạ.
Hà Hoan Hoan buồn bã cảm thán: "Thật đau lòng, chúng ta vốn là những em gái được các đàn anh đàn chị quan tâm chăm sóc, bây giờ không những phải chuyển giao đặc quyền, còn phải làm đàn chị của người khác nữa.
Khưu Vũ Thần cũng than thở: "Hôm nay trên đường có một sinh viên mới hỏi mình: "Chị ơi, đến khoa Vật lý đi đường nào ạ?" Mình ngớ người rất lâu ấy. Ôi, mới đó đã thành chị của người ta rồi. Sao thời gian trôi nhanh như thế? Năm nhất còn chưa kịp làm gì đã trôi qua mất tiêu."
"Nhìn bọn họ mà xem, đấy mới gọi là tươi trẻ." Hạ Nam quan sát những sinh viên mới bên dưới. "Không giống chúng ta, không còn ngây thơ nữa, thành bà già nhăn nheo rồi."
Đỗ Nhược vừa cắn kem vừa nói: "Cậu từ lúc vào học đã là bà già rồi."
Hạ Nam lườm cô: "Chỉ có cậu là thay đổi lớn nhất. Có thấy mấy em trai em gái khờ khạo ngu ngơ không? Ban đầu cậu giống hệt vậy... Trông còn gà mờ hơn họ ấy chứ."
Đỗ Nhược cười khanh khách. Hà Hoan Hoan quay lại, đưa tay chọc chọc Đỗ Nhược: "Hâm mộ cậu nhất đấy. So với cậu thì năm nhất mình đã sống uổng phí rồi."
Khưu Vũ Thần phiền muộn: "Mình cũng vậy, năm hai phải tỉnh lại thôi."
Hà Hoan Hoan oán thán: "Vũ Thần, ít ra cậu còn có bạn trai, còn mình chẳng có gì cả."
Đỗ Nhược huých bả vai cô nàng: "Cậu đã có cô bạn chí cốt còn gì?"
Ba người đồng thời xoa cánh tay, "Òa" nổi hết cả da gà. Đỗ Nhược cươi ha ha tiếp tục ăn kem, nhìn nhóm tân sinh viên qua lại trên sân trường mà lòng bùi ngùi vô hạn.
Một năm qua là thời kỳ phấn đấu gian khổ nhất đời cô, cũng là năm cô lột xác thành công nhất. Một năm long đông lận đận, có cười có khóc, có đắng có ngọt, giờ đây đã năm hai rồi. Tiếng Anh gọi sinh viên năm hai là "sophomore". Có người nói đùa từ này đọc giống "suffer more", ý là chịu đựng nhiều đau khổ và hành hạ hơn. Thế nhưng không sao cả, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.
Ba người đến căng tin, trùng hợp gặp nhóm Cảnh Minh ở đại sảnh tầng một đang đi tới. Đỗ Nhược và cậu lặng lẽ nhìn nhau giây lát rồi rời mắt. Khưu Vũ Thần hí hửng hỏi Lý Duy: "Bọn anh ăn cơm rồi hả?"
Lý Duy: "Khi nãy nhắn tin cho em, em không thấy à?"
"Em đang học mà, chỉnh điện thoại im lặng." Cô nàng kéo tay Lý Duy một cách tự nhiên. "Bây giờ phải đến phòng thí nghiệm sao?"
"Ừ."
"Vậy tạm biệt, em đi ăn đây."
"Được, tối gặp."
Đã đi qua rồi mà tay hai người vẫn còn nắm chặt không buông. Lý Duy quay đầu lại: "Tối cùng đi ăn nhé."
"Đến lúc đó sẽ nhắn tin cho anh."
"Được."
Đỗ Nhược liếc sang Cảnh Minh rồi vội vàng cụp mắt đi ngang qua cậu, nhưng bất ngờ bị ngón tay cậu khẽ chọc vào cánh tay. Đỗ Nhược giật mình, mím môi không hề ngoảnh lại. Bên kia Lý Duy và Khưu Vũ Thần cũng buông tay nhau ra. Hai nhóm người đi về hai phía khác nhau.
Quãng thời gian sau đó trôi nhanh như nước chảy. Hai tuần đầu của tháng Chín, sinh viên năm nhất phải mặc đồng phục huấn luyện quân sự trên sân thể dục, hào hứng hô khẩu lệnh vang tận mây xanh. Vừa giải tán, mọi người tản ra các góc sân trường, thư viện, căng tin, nhà tắm và con đường ngợp bóng cây xanh.
Cuối tháng Chín, đồng phục quân sự được cởi ra, khí hậu cũng trở nen mát mẻ. Mùa hè lặng lẽ rời khỏi những tán cây chuyển màu xanh thẫm. Ngày dần ngắn đi, còn đêm thì thấm lạnh. Dần dà, những bạn trai mặc áo cộc tay và bạn gái mặc váy ngắn đã thưa thớt hẳn. Khi những tán cây bắt đầu ngả vàng, chiếc lá thu đầu tiên rơi xuống, tất cả sinh viên đều thay quần dài áo dài tay, ôm sách vở băng qua khuôn viên trường trong nắng thu óng ả. Sinh viên năm nhất nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới, trở nên khó nhận diện hơn.
Nghiên cứu về Prime No.2 vẫn vững vàng tiến bước. Theo thời gian trôi đi, dự án bước vào phân đoạn cuối. Bản thảo thứ mười hai đạt đến mức hoàn hảo. Các linh kiện đều đầy đủ, toàn bộ chức năng lớn trong hệ thống được cả thiện đến mức tốt nhất. Sau đó là đến khâu lắp ráp xe, lại phải bế quan một tuần.
Sàn xe, linh kiện, khung xe... từng chút từng chút được lắp ráp lại với nhau, giống như xây dựng một tòa thành vậy.
Cuối tháng Chín, đầu tháng Mười, Prime No.2 màu trắng xuất hiện trước mắt cả nhóm, xịt sơn vẽ logo, chính thức được ra mắt.
Mười mấy, hai mươi ngày sau là thời gian thích ứng với tình hình giao thông, cho xe chạy thử.
Chớp mắt đã đến ngày 20 tháng Mười, Đỗ Nhược rời giường từ sáng sớm tinh mơ. Mặt trời mùa thu ló rạng khá muộn, cô rón rén ra cửa rửa mặt rồi trở về phòng. Lúc sửa soạn thì Hà Hoan Hoan phía trên trở mình hỏi: "Hôm nay Prime No.2 thử xe công khai hả?"
"Ừ."
Khưu Vũ Thần vẫn còn ngái ngủ: "Cố lên!"
Hạ Nam nói vọng ra: "Chúc thành công tốt đẹp, mọi chuyện suôn sẻ."
Đỗ Nhược mỉm cười cảm ơn rồi đi đến cửa, Hà Hoan Hoan gọi với theo: "Thắng lợi nhớ mời cơm đấy nhé!"
"Được thôi!"
6 giờ 50 phút, Đỗ Nhược đến tập trung ở dưới sân tòa nhà thí nghiệm sớm mười phút, không ngờ cả nhóm đã chờ ở đó từ lâu rồi. Cô chạy nhanh đến: "Sao các cậu đến sớm vậy?"
Cảnh Minh dụi mắt: "Lý Duy kích động quá, 6 giờ đã lục đục trong phòng không cho ai ngủ cả."
Hà Vọng nhún vai: "Mình ở đối diện, bên phòng họ vừa có động tĩnh là mình dậy ngay."
Vạn Từ Ngang giơ tay: "Phòng kế bên."
"Dễ tỉnh vậy sao, chứng tỏ ai cũng nôn nóng rồi." Lý Duy cười nhăn nhở, phân phát bánh mì, sữa và nước suối cho mọi người.
Cả nhóm vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Mấy phút sau xe đến đón, mười một người lên đường đến xưởng.
Lúc họ đến, mấy vị giáo sư và giảng viên trong trường cũng tới rồi, còn có vài nhóm phóng viên, Bộ khoa học kỹ thuật, các tờ báo khoa học nổi tiếng đều túc trực ở đấy. Hoạt động thử xe lần này được chính phủ đặc cách phê duyệt nên thu hút sự chú ý to lớn của quần chúng.
Trước đó Prime No.2 đã chạy thử gần chục nghìn kilomet trên đường mẫu hai mươi ngày liền với biểu hiện hoàn mỹ. Hôm nay xe chạy thử công khai, được phát sóng trực tiếp trên mạng.
Song phương chào hỏi nhanh chóng rồi đi vào bãi đỗ xe. Cả tầng hầm trống trải chỉ có mỗi Prime No.2 yên lặng đỗ bên trong. Tấm bạt phủ màu đỏ bao trùm thân xe, mơ hồ ẩn hiện đường nét cứng cáp tinh tế. Nhóm phóng viên cầm máy chụp ảnh liên hồi.
Cảnh Minh đi đến kéo phăng tấm bạt phủ ra, một chiếc xe bốn cửa màu trắng hiện rõ trước mặt mọi người. Thân xe bóng loáng như trân châu, đường nét liền mạch, kiểu dáng năng động sành điệu. Đường eo bên cửa nhấp nhô, mang đến cảm giác chạm nổi sắc nét. Nội thất xe màu xám tro, thiết kế hợp tông với màu trắng bên ngoài tạo nên sắc thái thanh lịch và trang nhã, kín đáo nhưng nổi bật. Prime No.2 tựa như một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc duyên dáng yêu kiều.
Ai cũng bảo đàn ông mê xe không khác gì yêu phụ nữ. Mà mỹ nữ như Prime No.2 thì ngay cả con gái như Đỗ Nhược cũng mê.
Nhóm phóng viên tấm tắc khen ngợi, hiếm thấy chiếc xe hơi không người lái nào đẹp như vậy. Những chiếc trước kia đa số đều có kiểu dáng thô kệch, chỉ chú trọng chức năng mà bỏ quên vẻ bề ngoài.
Lý Duy cười khoe khoang: "Thời khắc mở mang tầm mắt còn ở phía sau."
Chín giờ sáng, buổi thử xe chính thức bắt đầu. Mười một người trong nhóm chồng tay lên nhau, cổ vũ cho bản thân: "Một, hai, ba, Prime go!"
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Lý Duy ngồi vào ghế lái phụ của Prime No.2. Cảnh Minh đứng bên cạnh xe bắt tay với cậu ta rồi đóng cửa xe lại.
Ngoại trừ Hà Vọng và Chu Theo đi theo xe, những người còn lại và các giáo viên đều vào phòng quan sát. Trong phòng đặt màn hình lớn chia ra nhiều góc độ hình ảnh quay từ cửa sổ, ngoài xe, ghế lái, từ trên xuống và góc nghiêng...
Thậm chí ở góc màn hình còn có khung bình luận trực tiếp trên mạng. Giờ phút này, đa số đám con trai mê khoa học kỹ thuật đã gửi bình luận khen ngợi kiểu dáng của Prime No.2 đầy cả khung.
Cảnh Minh nhìn một vòng màn ảnh lớn, cầm lấy dụng cụ liên lạc, ra lệnh: "Xuất phát."
Một giây sau, truyền đến giọng nói dịu dàng của Prime No.2: "Xe hơi không người lái Prime No.2 đã khởi động, mời hành khách cài chặt dây an toàn."
Lý Duy cài dây an toàn vào, xe từ từ chạy trong tầng hầm tìm lối ra. Trên màn ảnh, No.2 chạy tuân thủ tốc độ hạn chế của tầng hầm là 5km/h, lần theo bảng hướng dẫn tìm được cửa ra khỏi bãi đỗ xe.
Khi ấy mặt trời đã mọc, ánh sáng soi lên thân xe trắng tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Cô nàng chạy chốc lát trong khu xưởng, Lý Duy báo cáo: "Sắp ra khỏi xưởng."
Cảnh Minh gật đầu: "Nhận được."
Sau khi chạy được vài kilomet trên đường cái, Prime No.2 dịu dàng cất tiếng: "Phía trước là đường cao tốc, mời quý khách đảm bảo dây an toàn vẫn cài chặt. Để quý khách được thoải mái hơn, xe sắp đóng cửa sổ lại."
Cửa kính từ từ đóng kín. Prime No.2 bắt đầu tăng tốc độ, chỉ trong vài giây đã lên đến 110km/h. Con đường quanh co khúc khuỷu, nhưng cô nàng lại chạy vô cùng ung dung, rẽ trái rồi rẽ phải, không bao giờ lấn tuyến, hệt như có người ngồi trên ghế điều khiển vậy.
Cảnh Minh quan sát hình ảnh quay ở góc nghiêng phía sau, ghi âm lại làm tư liệu: "Nhìn từ phía sau, thân xe rất vững."
Trong xe Lý Duy cười lớn: "Chạy êm thật, ha ha ha."
Hà Vọng ngồi trong xe cũng reo lên: "Cậu lo ghi âm lại phần thử nghiệm đi, ở đấy mà đắc y huyênh hoang!"
Đang nói thì phía trước xuất hiện một chiếc xe đang chạy với tốc độ khá chậm, chặn đường của Prime No.2. Mọi người im lặng chờ đợi. Thời điểm còn cách xe phía trước 200m, cô nàng chuyển sang làn đường khác, tăng tốc lên 120km/h, nhanh chóng vượt qua xe phía trước rồi trở về làn đường cũ, giảm tốc độ còn 110km/h một cách nhịp nhàng.
Khung bình luận trực tiếp trên mạng chạy kín lời thán phục. Trái lại nhóm Cảnh Minh rất điềm tĩnh. Trải qua hàng chục nghìn kilomet thử xe, No.2 biểu hiện tốt hơn cả tài xế chuyên nghiệp.
Cứ thế lặp lại bảy lần, No.2 xuống đường cao tốc, tiến vào đường bình thường trong nội thành. Đây mới là thời khắc thử thách thật sự.
Xe vừa mới xuống đường cao tốc, cô nàng đã "thấy" được biển nhắc nhở tốc độ giới hạn ở lối ra, nhanh chóng giảm tốc độ xuống 60km/h. Lúc chuẩn bị vào đường chính, những xe bên cạnh vẫn chạy ào qua như bão táp. Mọi người nín thở quan sát, thấy cô nàng giảm tốc độ xe lại, kiên nhẫn chờ trước đèn giao thông cho rẽ hướng. Đến khi dòng xe giãn ra, cách chiếc xe trước chừng trăm mét, No.2 mới yên tâm lái vào đường chính.
Đỗ Nhược khẽ siết tay lại. Vạn Tử Ngang không nhịn được khen ngợi: "Thông minh lắm cô gái!"
Cảnh Minh hừ lạnh: "Dở hơi, chuyện này đối với cô nàng quả thật dễ như ăo cháo ấy."
Ở quãng đường còn lại, No.2 vẫn chạy tuân thủ quy tắc và hết sức thuận lợi. Đến ngã rẽ, No.2 chạy sang làn đường rẽ trái, thậm chí còn nhường lối cho những xe chạy thẳng. Gặp người băng qua đường thì giảm tốc độ cho người ta đi qua trước, cực kỳ lịch thiệp.
Nhưng giữa chừng xảy ra chút biến cố nhỏ. Gặp phải số lượng xe đông đúc nơi ngã tư, cô nàng nhắm mắt theo đuôi hàng xe chạy đến đường giao. Đèn vàng sáng lên, No.2 dừng lại, trở thành chiếc xe đỗ ngay đầu hàng. Đèn chuyển sang xanh, cô nàng tăng tốc chạy đi. Song lúc nãy, qua góc máy camera quay từ trên xuống, nhóm Cảnh Minh thấy được một người phụ nữ vượt đèn đỏ băng qua đường dành cho người đi bộ. Bên cạnh có xe che mất, trở thành góc chết đối với vị trí ghế lái của No.2.
Người xem trước màn ảnh đều toát mồ hôi, nhưng No.2 lại chính xác "thấy" được có người di chuyển ở hướng chếch phía trước. Cô nàng lập tức dừng lừng, chờ người kia chạy qua rồi mới lăn bánh lần nữa. Đó là góc chết của thị giác con người chứ không phải của cô nàng.
Trong dụ cụ truyền tin đến giọng Lý Duy: "Trời ơi, tôi còn không thấy người phụ nữ kia lao ra nữa. Nếu không phải cô nàng dừng lại, tôi còn không biết nữa kìa."
Cảnh Minh nhếch môi: "Đó là đương nhiên, cô nàng thông minh hơn cậu nhiều."
Lý Duy bật cười: "Thằng quỷ sứ!" Vừa định mắng chửi thì lại chuyển giọng thương yêu. "Đúng thật, cô nàng thông minh hơn mình nhiều."
Hà Vọng quay sang nhìn cả đám: "Ơ, sao tôi cứ cảm thấy như Lý Duy đang thậm thụt với bạn gái thế nhỉ?"
Đỗ Nhược không nhịn được phì cười. Trong mắt đám con trai ở đây, Prime No.2 chính là bạn gái hoàn mỹ trong lòng họ.
Biến cố nhỏ này khiến khung bình luận trực tiếp bùng nổ, toàn là những dòng chữ tán dương. Trái lại có một bình luận khá thực tế: "Xem trình độ này, quả thật máy móc nhạy bén và cảm ứng mạnh hơn người nhiều."
Chút cười đùa ngắn ngủi trôi qua, mọi người nghiêm túc theo dõi hành trình của Prime No.2. Cô nàng chạy qua một con đường cây cối um tùm, đây cũng là thử thách đặc biệt đã được thiết kế. Hôm nay gió lớn, lá rơi lả tả bay qua mấy điểm "mắt" của No.2. Nhưng cô nàng không bị ảnh hưởng, ung dung lướt qua đám lá ấy rồi chạy liền một mạch trên đường.
Hà Vọng nắm tay lại khẽ hô: "Yes!"
Con đường tiếp theo có sắp đặt vài chướng ngại vật nhân tạo, như túi nilon bay, nước phun, con vật chạy qua... Tất cả đều được cô nàng xử lý gọn ghẽ, không hề bị dị vật ngăn cản, nhưng cũng sẽ chạy chậm lại vì chú chó con.
Cứ thế chạy một đường băng băng, cuối cùng lại xếp hàng chờ vào đường cao tốc. No.2 tăng tốc lao vùn vụt men theo con đường quanh co lên xuống, nhanh chóng trở lại công xưởng.
Trên không là trời thu vàng óng của Bắc Kinh, chiếc bóng trắng vụt đi trên con đường màu xám bắt mắt đến lạ. Như thể cô gái xinh xắn mặc váy trắng, vượt qua thử thách chông gai, vội vã chạy về bên người thân của mình.
Trước màn ảnh lớn, nhóm Cảnh Minh đều im hơi lặng tiếng nhìn chằm chằm No.2 không chớp mắt.
Cô nàng vun vút chạy hết đường cao tốc, theo con đường khúc khuỷu hòa vào dòng xe đạp, xe gắn máy, xe ba bánh thuận lợi vào xưởng. No.2 men theo bảng hướng dẫn vòng vèo, trở lại khu vực đỗ xe của mình. Một màn lùi xe nhanh chóng và chính xác hệt như trong sách vở, ngay ngắn nằm đúng vị trí.
Khi tất cả quay về yên tĩnh, No.2 nhẹ nhàng cất lời: "Hành trình đã kết thúc, chúc quý khách vui vẻ." Nói xong thì tắt máy.
Trong phòng quan sát bùng nổ tiếng hoan hô vang dội. Các thầy giáo bắt tay vỗ vai niềm nở, còn nhóm sinh viên kích động ôm chầm lấy nhau.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy No.2 dừng xe tắt máy, mắt Đỗ Nhược ươn ướt, thì thầm một mình: "Tuyệt vời, cô gái tuyệt vời lắm!"
Cảnh Minh cúi đầu chống hai tay xuống bàn đứng chốc lát, một mình hưởng thụ niềm vui sướng hạnh phúc dâng trào. Sau đó, cậu đứng thẳng dậy, cười rạng rõ với cô qua đám người hỗn loạn. Các thầy giáo và sinh viên đều vui mừng chạy đến tầng hầm đón cô gái yêu quý của họ, nhưng trong đôi mắt cậu lúc này chỉ có mỗi bóng hình cô.
Cảnh Minh rảo bước đến gần Đỗ Nhược, ôm lấy mặt cô, cúi đầu trao cho cô một nụ hôn nồng nàn.
Tác giả :
Cửu Nguyệt Hi