Nhược Thủy Cửu Khanh
Chương 16: Hoàng hoa khuê nữ . . .
Edit: quynhle2207
Tiết Diễm Yến nhìn bộ dáng như không thể chờ đợi nổi nữa của cô, cố tình muốn chọc ghẹo cô một chút, lấy một bao bánh nướng lúa mạch từ trong ngăn đựng đồ ăn vặt, mở ra: “Ơ kìa, con gái nhà ai mà xuân tâm đang xao động vậy? Đây là mối tình đầu đó nha.”
“Hồi nào chứ?” Lạc Thủy giựt lấy bánh nướng, quay mặt đi.
“Vậy tại sao cậu lại đỏ mặt?”
Lạc Thủy cảm thấy mặt mình đã đỏ giống như bánh nướng rồi, chạm vào gương mặt đang nóng hổi của mình, quăng bánh nướng đi, nhào lên giường, vùi mặt vào trong chăn. Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập bình bình, hoảng hốt một lúc, than thở một tiếng, sau đó nghe răng trợn mắt kéo cái chăn ra, âm thầm phỉ nhổ bản thân đúng là chạm mạch mà, bối rối không biết làm gì.
Tiết Diễm Yến nghe thấy tiếng lầm bầm của mỗ nữ nào đó trên giường, cười trộm trong lòng, quả nhiên là cô gái nhỏ đã động lòng xuân rồi nha.
【 nói chuyện riêng 】 Thảo Nguyên Phi Yến: mới vừa rồi người nào đó chiếm máy tính của tôi, nhất quyết muốn gửi cho anh tấm hình đẹp nhất, tôi đành phải cố gắng vậy.
Vẻ mặt Nam Cửu Khanh trở nên kinh ngạc.
【 nói chuyện riêng 】 Thảo Nguyên Phi Yến: Lạc Thủy nhà chúng tôi là một hoàng hoa khuê nữ, bán cho anh với cái giá này tuyệt đối là có giá trị nha.
Nam Cửu Khanh đang ngồi trước máy tính nhếch miệng.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu khanh: Cứ tự nhiên. Lúc nào muốn tới Tuyệt Diễm Phần Thiên chọn nhà cũng được, chọn xong rồi thì tìm Tây Môn Trái Chủ để bàn chi tiết về việc sang nhượng.
Tại sao được gọi là đại thần, chính là giải quyết mọi chuyện hết sức gọn gàng linh hoạt, Tiết Diễm Yến cũng nhanh chóng nịnh nọt thật tốt đi.
Quay đầu lại nói với Lạc Thủy: “Lạc Thủy, chọn nhà đi, mình và cậu mỗi người một căn.”
Lạc Thủy chần chừ một hồi lâu, nếu để đại thần biết được, có thể sẽ nghĩ cô ham tiền hay không đây? Chuyện này không tốt lắm đâu.
Tay chân cô cứ xoắn xít lại với nhau, lấy cái gương soi mặt từ trên tủ đầu giường ra, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên rồi nhìn dưới, lông mi hay chân mày cũng cong cong như vầng trăng, gương mặt cũng coi được đi, da mặt cũng trắng hồng, nhưng lỗ mũi lại không đủ cao, miệng không đủ quyến rũ, cằm lại không đủ nhọn. Làm sao bây giờ, lỡ như đại thần thấy cô khó coi, không thích cái loại gầy như cây tăm, nhìn đầy xương xẩu như cô thì sao? Lỡ như Diễm Yến gửi tấm hình nào nhìn xấu xí thì thế nào? Nghĩ đến những chuyện này, Lạc Thủy giống như đang uống một lu giấm vậy, cả người không còn một chút sức lực nào, chua xót không chịu nổi.
Tiết Diễm Yến đến cửa thành của Tuyệt Diễm Phần Thiên, chờ cả ngày còn chưa thấy Lạc Thủy tới, xoay người lại nhìn, con nhóc nào đó đang mang dáng vẻ ‘Tây Thi nhíu mày’, gương mặt ngốc ngết, trong mắt lại ửng hồng.
Bỗng nhiên, Tiết Diễm Yến ý thức được tình hình nghiêm trọng, gọi cô một tiếng: “Lạc Thủy, không phải thật sự cậu đang yêu qua mạng chứ?”
À, yêu qua mạng sao? Hình như yêu qua mạng không tốt lắm đâu, Lạc Thủy lấy lại tinh thần, bấm một cái vào bắp đùi, cô yêu qua mạng hồi nào chứ, vì vậy lên tiếng bác bỏ.
Tiết Diễm Yến nhìn dáng vẻ nghĩ một đàng nói một nẻo của cô, khuyên bảo tận tình: “Cậu cứ như vậy thì đến lúc bị người kia làm thịt cũng không biết đó, đừng nên ghĩ ngợi nhiều quá, bây giờ chị đây chỉ có thể khuyên cậu như vậy thôi. Đừng để đến lúc đó bị bán mà còn thay người ta đếm tiền.”
Mặt của Lạc Thủy lúc trắng lúc xanh, cô chỉ muốn lưu lại cho đại thần ấn tượng tốt mà thôi, để cho lời đồn đãi cô là nhân yêu sẽ tự sụp đổ, tại sao lại phải nói khó nghe như vậy? Cô biết Diễm Yến là muốn tốt cho cô, cho nên chỉ gật đầu tỏ vẻ đã nghe được. Sợ Tiết Diễm Yến không yên lòng, còn nói thêm: “Mình không có ý định yêu qua mạng, bọn mình chỉ là những người bạn trên mạng bình thường thôi.”
Có cặp vợ chồng nào ở trên mạng mà không phải là bạn bè quen thuộc trước đâu, đúng, không phải mọi chuyện đều bắt đầu như vậy sao? (quynh2207*dđlqđ)
Tiết Diễm Yến không nhịn được: “Có đến chọn nhà hay không?”
Lạc Thủy lắc đầu: “Mình không cần.”
“Vậy tùy cậu.”
Không yên lòng, Lạc Thủy chạy lên trò chơi, đang rối rắm không biết có muốn tìm Nam Cửu Khanh để nghiên cứu về việc bán hình ảnh của cô thì Nam Cửu khanh gửi lời nói chuyện riêng tới.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: nếu không ở bên cạnh tôi thì làm thế nào để giúp tôi đây?
【 nói chuyện riêng 】 Nhược Thủy Tam Thiên: Ặc.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: dĩ nhiên nếu như mỹ nhân lúc nào cũng có thể cảm nhận được tình huống của anh hùng thì cũng được tính là ngoại lệ đi.
Lạc Thủy 囧, theo cô biế, hình như cho tới trước mắt còn chưa có loại công năng đặc dị này nha.
【 nói chuyện riêng 】 Nhược Thủy Tam Thiên: tọa độ ở đâu?
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: Đỉnh Ma Thiên Nhai.
Ma Thiên Nhai địa thế hiểm trở, quanh năm mây mù lượn quanh, từ trước đến nay lên núi chỉ có một con đường dốc nghiêng 70 độ, đường núi quanh co, không cẩn thận té xuống thì phải uống dược thủy để sống lại, tỉ lệ xác suất rơi xuống là 0.8, khu vực bên trong vô cùng nguy hiểm, cho nên người đi lại trên sườn núi đã ít lại càng ít hơn.
Dĩ nhiên cũng có những bạn nhỏ thích mạo hiểm, đạp lên dược thủy để có thể đến đó chơi đùa, chỉ có điều cảnh quan ở trên đó làm cho người ta phải thất vọng, chỉ đơn giản là sườn đồi, dốc đá dựng đứng, quạ đen tụ tập thành đoàn.
Tại sao bạn đại thần lại chạy lên đó làm gì vậy?
Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng Lạc Thủy vẫn nghe lời chạy tới chân núi Ma Thiên Nhai, nhìn ngọn đồi sừng sững cao vút chìm trong mây ở trước mắt, quả thật không thể nào không lo lắng mà cảm thán sức mạnh của thiên nhiên, khó trách người ta nói muốn phát huy tính năng động chủ quan thì phải tuân theo quy luật khách quan.
Kết quả của quy luật tuần hoàn khách quan chính là cô đang đứng ở chân núi cả nửa ngày cũng không dám leo lên, chỉ có thể bất đắc dĩ chờ đại thần giúp đỡ.
【 nói chuyện riêng 】Nhược Thủy Tam Thiên: hình như tôi leo lên không nổi.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: chờ tôi ở chân núi, đừng đi lung tung.
Đứa nhỏ Lạc Thủy này tương đối nghe lời, chỉ ngửa đầu ngơ ngác nhìn sườn đồi, cảm giác có gió nhẹ nhàng lướt qua đám mây, () đám mây mềm mại từ từ vòng qua đỉnh núi, khó trách thần tiên lại thích ở trên những đỉnh núi cao như vậy, đại khái thì có thể nói là tiên cảnh nhân gian đi. Tầm mắt đi xuống, mặt sườn phía đông là vách đứng cheo leo, phía tây là tầng tầng lớp lớp những đám cây, một mảnh đen kịt, ẩn giấu một con đường mọn mơ hồ trong đó. Xuống chút nữa, á…? Không thể nào, có bóng người, càng ngày càng gần, lồng ngực cũng nhảy tưng tưng, đừng nói với cô đây là thần tiên nha.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh:?
Thấy ba chữ tên ‘Nam Cửu Khanh’ của người nào đó đang đập vào mắt, ảo tưởng của Lạc Thủy liền tan biến.
【 nói chuyện riêng 】 Nhược Thủy Tam Thiên:!
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: đi theo tôi, tôi dẫn cô lên.
Lạc Thủy lật ra lật vô túi đồ mang theo bên người, bao gồm có hai lọ dược thủy sống lại, nghi ngờ nhìn đại thần, chắc cũng đủ dùng mà.
Lúc ban đầu, Lạc Thủy dễ dàng đi theo phía sau anh, cả con chuột cũng không cần động, sau đó thì càng ngày càng hẹp, dường như dây leo hai bên đã chiếm hết con đường mòn.
Có cả bụi gai mọc cả ra đường, Nam Cửu Khanh đi thật chậm, thường là tự mình nhảy qua, sau đó là xoay người canh thời gian thật chuẩn để dùng thân mình tách bụi gai ra, giúp Nhược Thủy đi qua được an toàn.
“A, bụi gai cũng có công kích!” Lạc Thủy thấy thanh máu của Nam Cửu Khanh đang từ từ giảm xuống, không khỏi than một tiếng. Lại nghĩ Nam Cửu Khanh không nghe được lời của mình, đành nhanh chóng nói chuyện riêng để anh biết.
Trên thực tế thì bên này thanh máu của anh cũng giảm xuống đã lâu, Nam Cửu Khanh rầu rĩ quay lại: “Người đẹp à, chỉ làm bình hoa thì tốt đẹp như vậy đó, nhưng thực tế lại rất tàn khốc.”
Anh mới là bình hoa, cả nhà anh đều là bình hoa, chính là anh bảo cô đi theo, Lạc Thủy gửi đi một biểu tượng tức giận, nhưng lại cảm thấy chưa đỡ tức, bình sinh một trong những chuyện cô ghét nhất chính là trông mặt mà bắt hình dong, nhưng bây giờ lại xảy ra trên người cô, bẻ ngón tay răng rắc để uy hiếp: “Đừng ép tôi phải đánh anh.”
Nam Cửu Khanh: “Chuẩn tấu.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “..........”
Lạc Thủy không thể làm gì khác hơn là không thèm nhìn kênh nói chuyện riêng nữa, nhìn công tử áo xanh, bên trái chống đỡ, bên phải ngăn cản, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn cô, cô đã tưởng tượng anh thành một người khác, (d.đ.lê..quy..đôn) lần đầu tiên cảm thấy ban đầu mình nên chọn nghề nghiệp vú em, ít nhất bây giờ có thể hồi máu giúp anh rồi.
Mặc dù đường đi có chút khó khăn nguy hiểm, nhưng đại thần đi rất ổn định, trên căn bản là vẫn chưa có tình huống nguy cấp nào xảy ra, rõ ràng đại thần rất quen thuộc con đường này, nhưng đại thần muốn đưa cô tới đâylàm gì? Đứa nhỏ Lạc Thủy này tuy nhìn thông minh nhưng thật ra thì tương đối chậm lụt, cũng đi đến giữa sườn núi rồi mới nhớ tới chuyện này, ở một chỗ khỉ ho cò gáy như vậy, cho dù là hiếp trước giết sau, giết rồi lại hiếp cũng không có người biết đâu nha.
【 nói chuyện riêng 】 Nhược Thủy Tam Thiên: lão đại, chúng ta tới đây để làm gì vậy?
Căn cứ vào kỷ lục chụp lại của những người chơi đã từng lên đây thì ở phía trên chỉ có thể nhìn trời ngắm quạ đen.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: bắt quạ đen.
Cạc cạc, quả nhiên, Lạc Thủy nghe được một đám quạ bay qua trên trời.
Lạc Thủy thật bình tĩnh, hỏi: Thiệt không vậy?
Nam Cửu Khanh trả lời: Nấu.
Lạc Thủy hoàn toàn chịu thua rồi, chỉ có thể nhìn chằm chằm màn hình, chà chà đầu mà oán than. Chạy đến đỉnh núi cực khổ như vậy chỉ vì muốn làm nhiệm vụ bắt quạ đen….? Đại thần quen thuộc nơi này như vậy, chẳng lẽ đều là vì tới đây để bắt quạ đen? Ngay lập tức, Lạc Thủy rợn cả tóc gáy, đam mê này của đại thần, à, rất có tinh thần sáng tạo, phù hợp với yêu cầu phát triển của xã hội chủ nghĩa nha.
Chỉ có điều thao tác của đại thật thật không thể nào chê được, rất đẹp mắt. Ơ mấy chỗ nguy hiểm, chân mày của đại thần cũng không nhíu một cái, ánh mắt của Lạc Thủy nhìn với vẻ sùng bái, nhưng khi nghĩ đến công phu này do đến đây để bắt quạ đen mà luyện thành thì Lạc Thủy cũng không thể nào mở miệng nổi, những từ ca ngợi sáo rỗng kia cũng không có cách nào nói ra miệng được.
Tiết Diễm Yến nhìn bộ dáng như không thể chờ đợi nổi nữa của cô, cố tình muốn chọc ghẹo cô một chút, lấy một bao bánh nướng lúa mạch từ trong ngăn đựng đồ ăn vặt, mở ra: “Ơ kìa, con gái nhà ai mà xuân tâm đang xao động vậy? Đây là mối tình đầu đó nha.”
“Hồi nào chứ?” Lạc Thủy giựt lấy bánh nướng, quay mặt đi.
“Vậy tại sao cậu lại đỏ mặt?”
Lạc Thủy cảm thấy mặt mình đã đỏ giống như bánh nướng rồi, chạm vào gương mặt đang nóng hổi của mình, quăng bánh nướng đi, nhào lên giường, vùi mặt vào trong chăn. Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập bình bình, hoảng hốt một lúc, than thở một tiếng, sau đó nghe răng trợn mắt kéo cái chăn ra, âm thầm phỉ nhổ bản thân đúng là chạm mạch mà, bối rối không biết làm gì.
Tiết Diễm Yến nghe thấy tiếng lầm bầm của mỗ nữ nào đó trên giường, cười trộm trong lòng, quả nhiên là cô gái nhỏ đã động lòng xuân rồi nha.
【 nói chuyện riêng 】 Thảo Nguyên Phi Yến: mới vừa rồi người nào đó chiếm máy tính của tôi, nhất quyết muốn gửi cho anh tấm hình đẹp nhất, tôi đành phải cố gắng vậy.
Vẻ mặt Nam Cửu Khanh trở nên kinh ngạc.
【 nói chuyện riêng 】 Thảo Nguyên Phi Yến: Lạc Thủy nhà chúng tôi là một hoàng hoa khuê nữ, bán cho anh với cái giá này tuyệt đối là có giá trị nha.
Nam Cửu Khanh đang ngồi trước máy tính nhếch miệng.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu khanh: Cứ tự nhiên. Lúc nào muốn tới Tuyệt Diễm Phần Thiên chọn nhà cũng được, chọn xong rồi thì tìm Tây Môn Trái Chủ để bàn chi tiết về việc sang nhượng.
Tại sao được gọi là đại thần, chính là giải quyết mọi chuyện hết sức gọn gàng linh hoạt, Tiết Diễm Yến cũng nhanh chóng nịnh nọt thật tốt đi.
Quay đầu lại nói với Lạc Thủy: “Lạc Thủy, chọn nhà đi, mình và cậu mỗi người một căn.”
Lạc Thủy chần chừ một hồi lâu, nếu để đại thần biết được, có thể sẽ nghĩ cô ham tiền hay không đây? Chuyện này không tốt lắm đâu.
Tay chân cô cứ xoắn xít lại với nhau, lấy cái gương soi mặt từ trên tủ đầu giường ra, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên rồi nhìn dưới, lông mi hay chân mày cũng cong cong như vầng trăng, gương mặt cũng coi được đi, da mặt cũng trắng hồng, nhưng lỗ mũi lại không đủ cao, miệng không đủ quyến rũ, cằm lại không đủ nhọn. Làm sao bây giờ, lỡ như đại thần thấy cô khó coi, không thích cái loại gầy như cây tăm, nhìn đầy xương xẩu như cô thì sao? Lỡ như Diễm Yến gửi tấm hình nào nhìn xấu xí thì thế nào? Nghĩ đến những chuyện này, Lạc Thủy giống như đang uống một lu giấm vậy, cả người không còn một chút sức lực nào, chua xót không chịu nổi.
Tiết Diễm Yến đến cửa thành của Tuyệt Diễm Phần Thiên, chờ cả ngày còn chưa thấy Lạc Thủy tới, xoay người lại nhìn, con nhóc nào đó đang mang dáng vẻ ‘Tây Thi nhíu mày’, gương mặt ngốc ngết, trong mắt lại ửng hồng.
Bỗng nhiên, Tiết Diễm Yến ý thức được tình hình nghiêm trọng, gọi cô một tiếng: “Lạc Thủy, không phải thật sự cậu đang yêu qua mạng chứ?”
À, yêu qua mạng sao? Hình như yêu qua mạng không tốt lắm đâu, Lạc Thủy lấy lại tinh thần, bấm một cái vào bắp đùi, cô yêu qua mạng hồi nào chứ, vì vậy lên tiếng bác bỏ.
Tiết Diễm Yến nhìn dáng vẻ nghĩ một đàng nói một nẻo của cô, khuyên bảo tận tình: “Cậu cứ như vậy thì đến lúc bị người kia làm thịt cũng không biết đó, đừng nên ghĩ ngợi nhiều quá, bây giờ chị đây chỉ có thể khuyên cậu như vậy thôi. Đừng để đến lúc đó bị bán mà còn thay người ta đếm tiền.”
Mặt của Lạc Thủy lúc trắng lúc xanh, cô chỉ muốn lưu lại cho đại thần ấn tượng tốt mà thôi, để cho lời đồn đãi cô là nhân yêu sẽ tự sụp đổ, tại sao lại phải nói khó nghe như vậy? Cô biết Diễm Yến là muốn tốt cho cô, cho nên chỉ gật đầu tỏ vẻ đã nghe được. Sợ Tiết Diễm Yến không yên lòng, còn nói thêm: “Mình không có ý định yêu qua mạng, bọn mình chỉ là những người bạn trên mạng bình thường thôi.”
Có cặp vợ chồng nào ở trên mạng mà không phải là bạn bè quen thuộc trước đâu, đúng, không phải mọi chuyện đều bắt đầu như vậy sao? (quynh2207*dđlqđ)
Tiết Diễm Yến không nhịn được: “Có đến chọn nhà hay không?”
Lạc Thủy lắc đầu: “Mình không cần.”
“Vậy tùy cậu.”
Không yên lòng, Lạc Thủy chạy lên trò chơi, đang rối rắm không biết có muốn tìm Nam Cửu Khanh để nghiên cứu về việc bán hình ảnh của cô thì Nam Cửu khanh gửi lời nói chuyện riêng tới.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: nếu không ở bên cạnh tôi thì làm thế nào để giúp tôi đây?
【 nói chuyện riêng 】 Nhược Thủy Tam Thiên: Ặc.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: dĩ nhiên nếu như mỹ nhân lúc nào cũng có thể cảm nhận được tình huống của anh hùng thì cũng được tính là ngoại lệ đi.
Lạc Thủy 囧, theo cô biế, hình như cho tới trước mắt còn chưa có loại công năng đặc dị này nha.
【 nói chuyện riêng 】 Nhược Thủy Tam Thiên: tọa độ ở đâu?
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: Đỉnh Ma Thiên Nhai.
Ma Thiên Nhai địa thế hiểm trở, quanh năm mây mù lượn quanh, từ trước đến nay lên núi chỉ có một con đường dốc nghiêng 70 độ, đường núi quanh co, không cẩn thận té xuống thì phải uống dược thủy để sống lại, tỉ lệ xác suất rơi xuống là 0.8, khu vực bên trong vô cùng nguy hiểm, cho nên người đi lại trên sườn núi đã ít lại càng ít hơn.
Dĩ nhiên cũng có những bạn nhỏ thích mạo hiểm, đạp lên dược thủy để có thể đến đó chơi đùa, chỉ có điều cảnh quan ở trên đó làm cho người ta phải thất vọng, chỉ đơn giản là sườn đồi, dốc đá dựng đứng, quạ đen tụ tập thành đoàn.
Tại sao bạn đại thần lại chạy lên đó làm gì vậy?
Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng Lạc Thủy vẫn nghe lời chạy tới chân núi Ma Thiên Nhai, nhìn ngọn đồi sừng sững cao vút chìm trong mây ở trước mắt, quả thật không thể nào không lo lắng mà cảm thán sức mạnh của thiên nhiên, khó trách người ta nói muốn phát huy tính năng động chủ quan thì phải tuân theo quy luật khách quan.
Kết quả của quy luật tuần hoàn khách quan chính là cô đang đứng ở chân núi cả nửa ngày cũng không dám leo lên, chỉ có thể bất đắc dĩ chờ đại thần giúp đỡ.
【 nói chuyện riêng 】Nhược Thủy Tam Thiên: hình như tôi leo lên không nổi.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: chờ tôi ở chân núi, đừng đi lung tung.
Đứa nhỏ Lạc Thủy này tương đối nghe lời, chỉ ngửa đầu ngơ ngác nhìn sườn đồi, cảm giác có gió nhẹ nhàng lướt qua đám mây, () đám mây mềm mại từ từ vòng qua đỉnh núi, khó trách thần tiên lại thích ở trên những đỉnh núi cao như vậy, đại khái thì có thể nói là tiên cảnh nhân gian đi. Tầm mắt đi xuống, mặt sườn phía đông là vách đứng cheo leo, phía tây là tầng tầng lớp lớp những đám cây, một mảnh đen kịt, ẩn giấu một con đường mọn mơ hồ trong đó. Xuống chút nữa, á…? Không thể nào, có bóng người, càng ngày càng gần, lồng ngực cũng nhảy tưng tưng, đừng nói với cô đây là thần tiên nha.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh:?
Thấy ba chữ tên ‘Nam Cửu Khanh’ của người nào đó đang đập vào mắt, ảo tưởng của Lạc Thủy liền tan biến.
【 nói chuyện riêng 】 Nhược Thủy Tam Thiên:!
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: đi theo tôi, tôi dẫn cô lên.
Lạc Thủy lật ra lật vô túi đồ mang theo bên người, bao gồm có hai lọ dược thủy sống lại, nghi ngờ nhìn đại thần, chắc cũng đủ dùng mà.
Lúc ban đầu, Lạc Thủy dễ dàng đi theo phía sau anh, cả con chuột cũng không cần động, sau đó thì càng ngày càng hẹp, dường như dây leo hai bên đã chiếm hết con đường mòn.
Có cả bụi gai mọc cả ra đường, Nam Cửu Khanh đi thật chậm, thường là tự mình nhảy qua, sau đó là xoay người canh thời gian thật chuẩn để dùng thân mình tách bụi gai ra, giúp Nhược Thủy đi qua được an toàn.
“A, bụi gai cũng có công kích!” Lạc Thủy thấy thanh máu của Nam Cửu Khanh đang từ từ giảm xuống, không khỏi than một tiếng. Lại nghĩ Nam Cửu Khanh không nghe được lời của mình, đành nhanh chóng nói chuyện riêng để anh biết.
Trên thực tế thì bên này thanh máu của anh cũng giảm xuống đã lâu, Nam Cửu Khanh rầu rĩ quay lại: “Người đẹp à, chỉ làm bình hoa thì tốt đẹp như vậy đó, nhưng thực tế lại rất tàn khốc.”
Anh mới là bình hoa, cả nhà anh đều là bình hoa, chính là anh bảo cô đi theo, Lạc Thủy gửi đi một biểu tượng tức giận, nhưng lại cảm thấy chưa đỡ tức, bình sinh một trong những chuyện cô ghét nhất chính là trông mặt mà bắt hình dong, nhưng bây giờ lại xảy ra trên người cô, bẻ ngón tay răng rắc để uy hiếp: “Đừng ép tôi phải đánh anh.”
Nam Cửu Khanh: “Chuẩn tấu.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “..........”
Lạc Thủy không thể làm gì khác hơn là không thèm nhìn kênh nói chuyện riêng nữa, nhìn công tử áo xanh, bên trái chống đỡ, bên phải ngăn cản, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn cô, cô đã tưởng tượng anh thành một người khác, (d.đ.lê..quy..đôn) lần đầu tiên cảm thấy ban đầu mình nên chọn nghề nghiệp vú em, ít nhất bây giờ có thể hồi máu giúp anh rồi.
Mặc dù đường đi có chút khó khăn nguy hiểm, nhưng đại thần đi rất ổn định, trên căn bản là vẫn chưa có tình huống nguy cấp nào xảy ra, rõ ràng đại thần rất quen thuộc con đường này, nhưng đại thần muốn đưa cô tới đâylàm gì? Đứa nhỏ Lạc Thủy này tuy nhìn thông minh nhưng thật ra thì tương đối chậm lụt, cũng đi đến giữa sườn núi rồi mới nhớ tới chuyện này, ở một chỗ khỉ ho cò gáy như vậy, cho dù là hiếp trước giết sau, giết rồi lại hiếp cũng không có người biết đâu nha.
【 nói chuyện riêng 】 Nhược Thủy Tam Thiên: lão đại, chúng ta tới đây để làm gì vậy?
Căn cứ vào kỷ lục chụp lại của những người chơi đã từng lên đây thì ở phía trên chỉ có thể nhìn trời ngắm quạ đen.
【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: bắt quạ đen.
Cạc cạc, quả nhiên, Lạc Thủy nghe được một đám quạ bay qua trên trời.
Lạc Thủy thật bình tĩnh, hỏi: Thiệt không vậy?
Nam Cửu Khanh trả lời: Nấu.
Lạc Thủy hoàn toàn chịu thua rồi, chỉ có thể nhìn chằm chằm màn hình, chà chà đầu mà oán than. Chạy đến đỉnh núi cực khổ như vậy chỉ vì muốn làm nhiệm vụ bắt quạ đen….? Đại thần quen thuộc nơi này như vậy, chẳng lẽ đều là vì tới đây để bắt quạ đen? Ngay lập tức, Lạc Thủy rợn cả tóc gáy, đam mê này của đại thần, à, rất có tinh thần sáng tạo, phù hợp với yêu cầu phát triển của xã hội chủ nghĩa nha.
Chỉ có điều thao tác của đại thật thật không thể nào chê được, rất đẹp mắt. Ơ mấy chỗ nguy hiểm, chân mày của đại thần cũng không nhíu một cái, ánh mắt của Lạc Thủy nhìn với vẻ sùng bái, nhưng khi nghĩ đến công phu này do đến đây để bắt quạ đen mà luyện thành thì Lạc Thủy cũng không thể nào mở miệng nổi, những từ ca ngợi sáo rỗng kia cũng không có cách nào nói ra miệng được.
Tác giả :
Lâm Sơ Ước