Những Vụ Án Trên Thế Giới
Chương 32: Đôi tình nhân máu lạnh(p3)
Phiên tòa xét xử Ian Brady và Myra Hindley được mở công khai ngày 27/4/1966.
Suốt phiên tòa, cả hai không thừa nhận gây nên cái chết của tất cả các nạn nhân mà cảnh sát nghi ngờ. Chúng cố gắng đỗ lỗi cho David Smith liên quan đến những vụ giết người đó.
Ian và Myra lạnh lùng khi nghe bất cứ bằng chứng. Chúng không hề có bất cứ thái độ ăn năn nào với những tội ác mà mình gây nên. Gia đình của các nạn nhân và những người có mặt tại phiên tòa đều cảm thấy tức giận vì điều đó.
Phiên tòa kết thúc với lời kết tội Ian Brady là hung thủ gây nên cái chết của Lesley Ann Downey, John Kilbride, và Edward Evans. Myra bị kết tội giết Lesley Ann Downey, Edward Evans và bao che cho Ian trong vụ giết John Kilbride.
Một điều luật được ban hành năm 1965 đã xóa án tử hình tại Chester Assizes. Điều luật này có hiệu lực 4 tháng trước khi cả hai bị đem ra xét xử. Điều này có nghĩa Ian và Myra sẽ thoát án tử hình.
Tòa tuyên án cao nhất đối với Ian và Myra, chung thân không có khả năng phóng thích.
Thời gian đầu trong tù, Ian và Myra thường xuyên viết thư cho nhau, thậm chí cả hai còn có ý định sẽ kết hôn trong thời gian này. Ý định này sau đó đã không được thực hiện khi Ian và Myra bắt đầu có mâu thuẫn.
Ian chấp nhận bản án của mình và bắt đầu an phận với cuộc sống trong tù, hắn nghĩ mình không bao giờ có thể rời khỏi được đây. Nhưng Myra thì không, cô luôn khẳng định mình vô tội và một mực đổ lỗi cho David Smith, theo Myra, David cũng phải chịu trách nhiệm cho những tội ác đó.
Ngay sau khi tòa tuyên án, Myra đã bắt đầu việc kháng cáo. Tòa phúc thẩm đã nhận đơn kháng cáo và vẫn tuyên y án trung thân với Myra.
Năm 1970, Myra cắt đứt mọi liên lạc với Ian. Hôn ước của họ bị hủy. Myra không có ý định sẽ gặp lại Ian.
Bảy năm sau đó, hơn 10 năm ngồi tù, Myra bắt đầu lên kế hoạch cho chiến dịch đòi lại tự do của mình. Myra tin rằng chắc chắn sẽ có ngày mình được tự do.
Trong vòng hai năm tiếp theo, Myra đã viết một đơn kháng án với hơn 20.000 từ, trong đó Myra “đóng vai” một nạn nhân vô tội, cô bị lôi kéo bởi Ian. Theo lời Myra, Ian chính là hung thủ của tất cả các vụ giết người, và đồng phạm của Ian là David Smith.
Trước khi hồ sơ kháng cáo của Myra được hoàn thành, năm 1978, Ian đã tuyên bố mình không hề có ý định kháng cáo. Ian thừa nhận tội lỗi của mình và chấp nhận thi hành bản án. Cái tên Ian Brady không còn được nhắc đến.
Toàn bộ hồ sơ kháng cáo được gửi tới Bộ Nội vụ để xét duyệt lệnh tạm tha. Bộ trưởng Merlyn Rees đã thành lập một ủy ban riêng để xem xét trường hợp này của Myra.
Đơn kháng cáo của Myra bị trì hoãn thêm ba năm bởi sự thay đổi Bộ trưởng.
Năm 1985, đơn kháng cáo của Myra chính thức bị bác bỏ. Bộ tưởng bộ Nội vụ quyết định Myra không được nộp đơn kháng cáo và đơn xin được tạm tha trong vòng ít nhất 5 năm tới. Myra sẽ phải chịu án ít nhất là 15 năm cho tội danh của mình.
Năm 1986, Tòa án Nhân quyền của châu Âu tuyên bố việc xin được phóng thích của Myra Hindley là không thể. Lời khai Myra không liên quan đến các vụ giết người là hoàn toàn không hợp lý.
Cuối năm 1986, mẹ của Keith Bennett đã viết một bức thư cho Myra, bà tha thiết mong được nghe những gì đã xảy ra với con trai mình. Bức thư đã khiến Myra phải khóc.
Điều này có lẽ đã tác động mạnh mẽ tới Myra. Đầu năm 1987, Myra Hindley công khai thú nhận mọi tội lỗi của mình. Myra thừa nhận có tham gia vào 5 vụ giết người, bao gồm cả việc giết Pauline Reade và Keith Bennett. Tuy nhiên, Myra vẫn không thừa nhận mình là hung thủ trực tiếp.
Về phía Ian Brady, hắn từ chối cung cập thêm bất kỳ thông tin nào về vụ án.
Cảnh sát tin rằng xác của Pauline Reade và Keith Bennett được chôn đâu đó trên bãi hoang. Ian và Myra không khai nhận thông tin này. Ngày 1/7/1987, một phần xác của Pauline được tìm thấy. Cảnh sát xác định đó chính là xác của Pauline bởi bộ váy màu hồng nạn nhân mặc.
Xác của Pauline đã được tìm thấy, vẫn trên khu bãi hoang nơi Ian và Myra thủ tiêu các nạn nhân khác.
Theo lời khai của Myra sau này, cô đã lừa Pauline đến khu bãi hoang Saddleworth khi hứa hẹn với Pauline sẽ cho cô bé rất nhiều những đĩa hát nếu cô bé giúp mình tìm chiếc găng tay làm rơi.
Khi vào khu bãi hoang, Ian bất ngờ xuất hiện trên chiếc xe máy của mình, hắn cùng Pauline tìm găng tay cho Myra, Myra ngồi đợi trong ô tô. Ian đã hãm hiếp Pauline và dùng dao cứa ngang cổ cô bé trước khi quạy lại xe đề nghị Myra giúp hắn chôn cái xác.
Xác của cậu bé Keith Bennett không bao giờ được tìm thấy mặc dù trong lời thú tội của mình, Myra có đề cập đến cái chết của Keith.
Myra đã lừa Keith vào trong xe của mình sau đó mang đến khu bãi hoang Saddleworth, Ian đã kéo Keith xuống một rãnh nước gần đó và hãm hiếp Keith. Sau khi bóp cổ cậu bé cho đến chết, Ian chôn cậu bé ở gần đó.
Trong vụ giết Lesley Downey, Myra khai rằng cô không có mặt chứng kiến cảnh Lesley chết. Khi Ian hãm hiếp và bóp cổ Lesley, Myra đang trong phòng tắm. Nhưng theo lời khai của Ian, Myra cũng trực tiếp tham gia vụ này. Cuốn băng ghi âm còn lưu lại giọng Ian và Myra tại thời điểm Lesley bị giết.
Tại thời điểm Myra thú tội, luật sư của cô hi vọng sự hối hận và thành khẩn trong lời khai của Myra có thể giúp cô giảm án đến 10 năm.
Bất chấp quyết định không cho phép Myra nộp đơn xin khoan hồng trong vòng 5 năm năm 1985, đến năm 1986, Myra lại tiếp tục nộp đơn kháng cáo xin được khoan hồng. Điều này khiến dư luận và phía người nhà các nạn nhân vô cùng bức xúc. Phía bộ trưởng Bộ Nội vụ Michael Howard tuyên bố rằng Myra Hindley sẽ không bao giờ được phóng thích. Quyết định này được tuyên bố cho 23 trường hợp đang chịu án chung thân khác, trong đó có Ian Brady.
Năm 1988, trong khi Ian Brady “mòn mỏi” với cuộc sống trong tù, dân chúng Anh vẫn không đồng ý với việc tha thứ cho tội ác của Myra Hindely.
Thật khó có thể tưởng được rằng sẽ có một vị Bộ trưởng nào đó sẽ ký quyết định phóng thích Myra. Tính tới thời điểm này, Myra đã nộp tới 1997 đơn kháng cáo.
Myra vẫn kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi mình chịu án tròn 30 năm để đủ điều kiện phóng thích. Myra hi vọng dân chúng Anh sẽ không gây áp lực lên chính phủ để yêu cầu họ phản đối điều đó.
Myra không biết rằng, bức hình của mình với ánh mắt trừng trừng đã để lại ấn tượng không tốt đối với mọi người. “Cô ấy, ánh mắt ấy là hiện thân của cái ác.”
Tháng 9/1999, Myra bắt đầu có dấu hiệu đau thắt ngực. Kết quả của việc nghiện thuốc lá.
Cuối năm 1999, lúc đó Myra 57 tuổi, đang chịu án tại nhà tù Highpoint ở Suffolk, cô được tạm tha vì tình hình sức khỏe có vấn đề. Myra được chuyển tới bệnh viện West Suffolk để điều trị. Bác sĩ lo ngại Myra có thể bị đột quỵ trong tù. “Cô ấy hút thuốc lá quá nhiều, bị đau thắt ngực và cao huyết áp.”
Nghe tin sức khỏe của Myra không được tốt, bà Winnie Johnson - mẹ của Keith Bennett đã cố gắng liên lạc với Myra với hi vọng được biết thêm về cái chết của con trai mình trước khi đã quá muộn.
Thứ 6 ngày 7/1/2000, tình trạng sức khỏe của Myra rất nghiệm trọng. Myra cần được chuyển tới bệnh viện để điều trị, cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Ba ngày sau cuộc phẫu thuật, tình trạng sức khỏe của Myra vẫn rất xấu. Myra yêu cầu gặp luật sư của mình.
Thứ 3 ngày 29/2/200, kênh truyền hình BBC thông báo sẽ phát sóng một bộ phim tài liệu nói về Myra và khoảnh khắc Myra nói muốn được treo cổ tự tử vì những tội ác mà mình gây ra.
Myra có viết một bức thư kể lại cuộc gặp gỡ của mình với Ian Brady, kể về những ngày tháng day dứt của cô. Nội dung bức thư cũng đã được công bố rộng rãi. Phía gia đình nạn nhân phản đối gay gắt chương trình này của đài BBC.
Thứ 2 ngày 23/4/2001, một số phương tiện đưa tin ở nước Anh đưa tin Myra Hindley bị ung thư phổi giai đoạn cuối và cuộc sống chỉ kéo dài được vài tháng.
Myra Hindley chết ngày 15/11/2002 ở tuổi 60.
Suốt phiên tòa, cả hai không thừa nhận gây nên cái chết của tất cả các nạn nhân mà cảnh sát nghi ngờ. Chúng cố gắng đỗ lỗi cho David Smith liên quan đến những vụ giết người đó.
Ian và Myra lạnh lùng khi nghe bất cứ bằng chứng. Chúng không hề có bất cứ thái độ ăn năn nào với những tội ác mà mình gây nên. Gia đình của các nạn nhân và những người có mặt tại phiên tòa đều cảm thấy tức giận vì điều đó.
Phiên tòa kết thúc với lời kết tội Ian Brady là hung thủ gây nên cái chết của Lesley Ann Downey, John Kilbride, và Edward Evans. Myra bị kết tội giết Lesley Ann Downey, Edward Evans và bao che cho Ian trong vụ giết John Kilbride.
Một điều luật được ban hành năm 1965 đã xóa án tử hình tại Chester Assizes. Điều luật này có hiệu lực 4 tháng trước khi cả hai bị đem ra xét xử. Điều này có nghĩa Ian và Myra sẽ thoát án tử hình.
Tòa tuyên án cao nhất đối với Ian và Myra, chung thân không có khả năng phóng thích.
Thời gian đầu trong tù, Ian và Myra thường xuyên viết thư cho nhau, thậm chí cả hai còn có ý định sẽ kết hôn trong thời gian này. Ý định này sau đó đã không được thực hiện khi Ian và Myra bắt đầu có mâu thuẫn.
Ian chấp nhận bản án của mình và bắt đầu an phận với cuộc sống trong tù, hắn nghĩ mình không bao giờ có thể rời khỏi được đây. Nhưng Myra thì không, cô luôn khẳng định mình vô tội và một mực đổ lỗi cho David Smith, theo Myra, David cũng phải chịu trách nhiệm cho những tội ác đó.
Ngay sau khi tòa tuyên án, Myra đã bắt đầu việc kháng cáo. Tòa phúc thẩm đã nhận đơn kháng cáo và vẫn tuyên y án trung thân với Myra.
Năm 1970, Myra cắt đứt mọi liên lạc với Ian. Hôn ước của họ bị hủy. Myra không có ý định sẽ gặp lại Ian.
Bảy năm sau đó, hơn 10 năm ngồi tù, Myra bắt đầu lên kế hoạch cho chiến dịch đòi lại tự do của mình. Myra tin rằng chắc chắn sẽ có ngày mình được tự do.
Trong vòng hai năm tiếp theo, Myra đã viết một đơn kháng án với hơn 20.000 từ, trong đó Myra “đóng vai” một nạn nhân vô tội, cô bị lôi kéo bởi Ian. Theo lời Myra, Ian chính là hung thủ của tất cả các vụ giết người, và đồng phạm của Ian là David Smith.
Trước khi hồ sơ kháng cáo của Myra được hoàn thành, năm 1978, Ian đã tuyên bố mình không hề có ý định kháng cáo. Ian thừa nhận tội lỗi của mình và chấp nhận thi hành bản án. Cái tên Ian Brady không còn được nhắc đến.
Toàn bộ hồ sơ kháng cáo được gửi tới Bộ Nội vụ để xét duyệt lệnh tạm tha. Bộ trưởng Merlyn Rees đã thành lập một ủy ban riêng để xem xét trường hợp này của Myra.
Đơn kháng cáo của Myra bị trì hoãn thêm ba năm bởi sự thay đổi Bộ trưởng.
Năm 1985, đơn kháng cáo của Myra chính thức bị bác bỏ. Bộ tưởng bộ Nội vụ quyết định Myra không được nộp đơn kháng cáo và đơn xin được tạm tha trong vòng ít nhất 5 năm tới. Myra sẽ phải chịu án ít nhất là 15 năm cho tội danh của mình.
Năm 1986, Tòa án Nhân quyền của châu Âu tuyên bố việc xin được phóng thích của Myra Hindley là không thể. Lời khai Myra không liên quan đến các vụ giết người là hoàn toàn không hợp lý.
Cuối năm 1986, mẹ của Keith Bennett đã viết một bức thư cho Myra, bà tha thiết mong được nghe những gì đã xảy ra với con trai mình. Bức thư đã khiến Myra phải khóc.
Điều này có lẽ đã tác động mạnh mẽ tới Myra. Đầu năm 1987, Myra Hindley công khai thú nhận mọi tội lỗi của mình. Myra thừa nhận có tham gia vào 5 vụ giết người, bao gồm cả việc giết Pauline Reade và Keith Bennett. Tuy nhiên, Myra vẫn không thừa nhận mình là hung thủ trực tiếp.
Về phía Ian Brady, hắn từ chối cung cập thêm bất kỳ thông tin nào về vụ án.
Cảnh sát tin rằng xác của Pauline Reade và Keith Bennett được chôn đâu đó trên bãi hoang. Ian và Myra không khai nhận thông tin này. Ngày 1/7/1987, một phần xác của Pauline được tìm thấy. Cảnh sát xác định đó chính là xác của Pauline bởi bộ váy màu hồng nạn nhân mặc.
Xác của Pauline đã được tìm thấy, vẫn trên khu bãi hoang nơi Ian và Myra thủ tiêu các nạn nhân khác.
Theo lời khai của Myra sau này, cô đã lừa Pauline đến khu bãi hoang Saddleworth khi hứa hẹn với Pauline sẽ cho cô bé rất nhiều những đĩa hát nếu cô bé giúp mình tìm chiếc găng tay làm rơi.
Khi vào khu bãi hoang, Ian bất ngờ xuất hiện trên chiếc xe máy của mình, hắn cùng Pauline tìm găng tay cho Myra, Myra ngồi đợi trong ô tô. Ian đã hãm hiếp Pauline và dùng dao cứa ngang cổ cô bé trước khi quạy lại xe đề nghị Myra giúp hắn chôn cái xác.
Xác của cậu bé Keith Bennett không bao giờ được tìm thấy mặc dù trong lời thú tội của mình, Myra có đề cập đến cái chết của Keith.
Myra đã lừa Keith vào trong xe của mình sau đó mang đến khu bãi hoang Saddleworth, Ian đã kéo Keith xuống một rãnh nước gần đó và hãm hiếp Keith. Sau khi bóp cổ cậu bé cho đến chết, Ian chôn cậu bé ở gần đó.
Trong vụ giết Lesley Downey, Myra khai rằng cô không có mặt chứng kiến cảnh Lesley chết. Khi Ian hãm hiếp và bóp cổ Lesley, Myra đang trong phòng tắm. Nhưng theo lời khai của Ian, Myra cũng trực tiếp tham gia vụ này. Cuốn băng ghi âm còn lưu lại giọng Ian và Myra tại thời điểm Lesley bị giết.
Tại thời điểm Myra thú tội, luật sư của cô hi vọng sự hối hận và thành khẩn trong lời khai của Myra có thể giúp cô giảm án đến 10 năm.
Bất chấp quyết định không cho phép Myra nộp đơn xin khoan hồng trong vòng 5 năm năm 1985, đến năm 1986, Myra lại tiếp tục nộp đơn kháng cáo xin được khoan hồng. Điều này khiến dư luận và phía người nhà các nạn nhân vô cùng bức xúc. Phía bộ trưởng Bộ Nội vụ Michael Howard tuyên bố rằng Myra Hindley sẽ không bao giờ được phóng thích. Quyết định này được tuyên bố cho 23 trường hợp đang chịu án chung thân khác, trong đó có Ian Brady.
Năm 1988, trong khi Ian Brady “mòn mỏi” với cuộc sống trong tù, dân chúng Anh vẫn không đồng ý với việc tha thứ cho tội ác của Myra Hindely.
Thật khó có thể tưởng được rằng sẽ có một vị Bộ trưởng nào đó sẽ ký quyết định phóng thích Myra. Tính tới thời điểm này, Myra đã nộp tới 1997 đơn kháng cáo.
Myra vẫn kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi mình chịu án tròn 30 năm để đủ điều kiện phóng thích. Myra hi vọng dân chúng Anh sẽ không gây áp lực lên chính phủ để yêu cầu họ phản đối điều đó.
Myra không biết rằng, bức hình của mình với ánh mắt trừng trừng đã để lại ấn tượng không tốt đối với mọi người. “Cô ấy, ánh mắt ấy là hiện thân của cái ác.”
Tháng 9/1999, Myra bắt đầu có dấu hiệu đau thắt ngực. Kết quả của việc nghiện thuốc lá.
Cuối năm 1999, lúc đó Myra 57 tuổi, đang chịu án tại nhà tù Highpoint ở Suffolk, cô được tạm tha vì tình hình sức khỏe có vấn đề. Myra được chuyển tới bệnh viện West Suffolk để điều trị. Bác sĩ lo ngại Myra có thể bị đột quỵ trong tù. “Cô ấy hút thuốc lá quá nhiều, bị đau thắt ngực và cao huyết áp.”
Nghe tin sức khỏe của Myra không được tốt, bà Winnie Johnson - mẹ của Keith Bennett đã cố gắng liên lạc với Myra với hi vọng được biết thêm về cái chết của con trai mình trước khi đã quá muộn.
Thứ 6 ngày 7/1/2000, tình trạng sức khỏe của Myra rất nghiệm trọng. Myra cần được chuyển tới bệnh viện để điều trị, cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Ba ngày sau cuộc phẫu thuật, tình trạng sức khỏe của Myra vẫn rất xấu. Myra yêu cầu gặp luật sư của mình.
Thứ 3 ngày 29/2/200, kênh truyền hình BBC thông báo sẽ phát sóng một bộ phim tài liệu nói về Myra và khoảnh khắc Myra nói muốn được treo cổ tự tử vì những tội ác mà mình gây ra.
Myra có viết một bức thư kể lại cuộc gặp gỡ của mình với Ian Brady, kể về những ngày tháng day dứt của cô. Nội dung bức thư cũng đã được công bố rộng rãi. Phía gia đình nạn nhân phản đối gay gắt chương trình này của đài BBC.
Thứ 2 ngày 23/4/2001, một số phương tiện đưa tin ở nước Anh đưa tin Myra Hindley bị ung thư phổi giai đoạn cuối và cuộc sống chỉ kéo dài được vài tháng.
Myra Hindley chết ngày 15/11/2002 ở tuổi 60.
Tác giả :
Nhiều tác giả