Những Vì Sao Trong Vòng Tay Tôi
Chương 60
Lúc Hạ Đình vừa mở cửa, hơi lạnh đột nhiên phả vào mặt, cô nhận ra bên ngoài đang có tuyết rơi.
Tóc và vai của Lâm Tư Tranh phủ đầy bông tuyết, nàng đứng đó mỉm cười, khuôn mặt đỏ bừng.
Cô vội vàng kéo Lâm Tư Tranh đi vào, Lâm Tư Tranh lập tức ngửi thấy mùi mì gói trong cả phòng bếp, liền nhìn trên bàn ăn có mấy thùng mì gói.
Hạ Đình muốn nói chuyện, liền nhớ tới mình còn chưa đánh răng, dùng tay chặn lại: "Chờ tôi!"
Lâm Tư Tranh cười đẩy cô: “Cậu đi đánh răng rửa mặt đi, tớ giúp cậu dọn dẹp nhà cửa.” Nàng nâng đồ trong tay lên cho Hạ Đình xem, “Tớ mang cho cậu một ít đồ ăn tết, mẹ tớ làm đó. Rất ngon a."
Lâm Tư Tranh bắt đầu dọn dẹp, vừa đi vừa nói: "Cậu vừa mới ngủ dậy còn chưa có ăn phải không?"
Hạ Đình nắm lấy Lâm Tư Tranh, "Đừng dọn! Tôi sẽ dọn."
Cuối cùng, cô lại bịt miệng mình.
“Không sao đâu.” Lâm Tư Tranh biết ở nhà Hạ Đình không biết tự chăm sóc bản thân, nàng đau lòng khi nhìn thấy những gói mì ăn liền này.
Chắc không có ai khác ở nhà.
“Cứ ngồi đây cho tôi, đừng nhúc nhích!” Hạ Đình hung hăng nói, đè Lâm Tư Tranh ngồi xuống sô pha, nhanh chóng ném vụn thức ăn ở trên bàn vào sọt rác rồi lao vào phòng tắm rửa.
Lâm Tư Tranh đứng dậy lại đi đến phòng bếp. Phòng bếp nhà Hạ Đình mang phong cách Nhật Bản. Nàng thấy bát đĩa, đũa trong tủ đều sạch sẽ, ngăn nắp như chưa có ai dùng đến.
Nàng phải tìm một cái hộp lớn để đựng hạt đậu phộng và bánh kẹo, Lâm Tư Tranh mở tầng dưới ra thấy rất nhiều bộ đồ ăn, đĩa hoa quả, đĩa thức ăn rất đẹp.
Nàng lấy một trong số chúng ra và thấy ngay cả màng chống bụi ngoài cùng vẫn chưa bị xé ra.
Có thể thấy không có dấu vết của sự sống trong ngôi nhà này.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Lâm Tư Tranh tình cờ thu xếp xong đồ ăn, sau đó cho một ít khoai tây chiên giòn vào đĩa nhỏ.
Lúc Hạ Đình đi ra, những gì cô nhìn thấy là cảnh Lâm Tư Tranh đang bận rộn trong bếp, nàng thật sự lấy nồi ra lấy nước, không biết muốn làm gì.
Hạ Đình đi tới: "Cậu làm gì vậy?"
“Cậu còn chưa ăn, tớ sẽ nấu mì cho cậu.” Lâm Tư Tranh liếc mắt nhìn mì gói trong thùng rác thở dài, “Sắp tới đừng chỉ ăn mì gói nữa. Vừa không tốt cho thân thể lại không có dinh dưỡng".
Hạ Đình cau mày, “Vậy thì ăn cái gì”.
Lâm Tư Tranh phớt lờ cô, lấy trứng và giăm bông trong tủ lạnh ra.
Nàng cũng đã xem hạn sử dụng của giăm bông, vẫn chưa hết hạn, vì vậy có thể được coi là một chút thịt.
Nàng đè Hạ Đình xuống bàn ăn, cười híp mắt: "Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi đây, được không?"
Bụng Hạ Đình kêu ùng ục.
“Nhìn đi, cậu đói rồi.” Lâm Tư Tranh vươn tay vỗ về cái bụng phẳng lì của Hạ Đình, thân thể lại gần, hương thơm ngọt ngào của cô gái nhỏ xộc vào mũi, Hạ Đình ngây ngốc gật đầu.
Mặc dù Lâm Tư Tranh không rành nấu ăn, nhưng việc làm một bữa đơn giản cho Hạ Đình cũng không thành vấn đề.
Hạ Đình nhìn món trứng ráng khéo léo của nàng, lòng trắng trứng bắt đầu đặc lại và nở ra, chuyển thành màu nâu. Sau đó dùng dao cắt miếng giăm bông và chiên với ít dầu rồi cuộn lại.
Nước nóng trong nồi nấu mì kia đang trào, sau khi Lâm Tư Tranh lấy mì ra, dội một gáo nước lạnh, vừa xả nước vừa nói: "Thật ra, những món này rất dễ. Nếu sau này cậu không có gì để ăn, thì có thể nấu như vậy. "
Đột nhiên Hạ Đình cảm thấy trong lòng chua xót.
Có tiếng nấu ăn trong bếp, người nấu là——
Người cô thích.
Cô đột nhiên muốn có thể lớn lên trong một đêm, cô muốn cùng Lâm Tư Tranh sống chung.
Nếu cuộc sống có nàng ở bên cạnh, Hạ Đình cảm thấy tràn đầy kỳ vọng.
Lâm Tư Tranh cho mì ra, rưới một chút dầu mè và nước tương vào, cuối cùng phủ giăm bông và trứng ráng, đưa tới cho Hạ Đình: "Đến, ăn."
Nàng nói xong, ngượng ngùng cười: "Cũng lâu rồi mới nấu. Có lẽ ăn không ngon. Cậu cứ ăn đi."
Lâm Tư Tranh đưa đũa cho Hạ Đình rồi lại chạy ra phòng khách, đồng thời mở rèm cửa ra, ánh nắng dịu dàng hắt vào qua cửa sổ, bên ngoài đã có tuyết rơi.
Giống như lần đầu tiên Hạ Đình nhìn thấy cảnh tuyết rơi với ánh nắng mặt trời, ở đây thường ảm đạm và buồn bã.
Mà cô gái nhỏ chạy tới bên cửa sổ cười đẹp hơn mỹ nhân, tựa hồ chạy tới tương lai tươi sáng chói mắt.
Tương lai như trong tầm tay.
Hạ Đình chớp chớp đôi mắt chua xót, dùng tay còn lại véo thật mạnh vào đùi, cuối cùng cô cũng buộc lại hơi ẩm sắp trào ra khỏi mắt mình rồi ăn mì.
Đây là món ngon nhất mà cô từng được ăn, vị mì ngon hơn tất cả các món ngon.
Lâm Tư Tranh ngồi xuống đối diện với Hạ Đình, cười nói: "Ăn ngon không?"
Hạ Đình mạnh mẽ gật đầu.
Tô mì nhanh chóng thấy đáy, Hạ Đình đã quá no nếu không đã uống hết nước mì.
Lâm Tư Tranh mỉm cười: "Không sao đâu, nếu cậu thích, lần sau tớ sẽ làm cho cậu."
Hạ Đình: "Thật ngon."
Lâm Tư Tranh đẩy cái đĩa nhỏ có bánh ngọt vị đào ở bên cạnh, nói: "Này, cái bánh ngọt vị đào này còn chưa ăn. Tớ biết cậu rất ít khi ăn những thứ này. Nhưng cái này rất ngon."
Hạ Đình gắp một cái cong môi cười.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng động.
Hai tay Hạ Đình cứng đờ, biểu tình trên mặt chợt lạnh đi.
Ngay sau đó, âm thanh của ổ khóa quay, cánh cửa được mở ra.
Người phụ nữ trong chiếc áo khoác lông ngoài màu trắng, đi đôi bốt cao gót, mang theo hơi thở thơm mát. Lưu Kiều để tóc xoăn, ăn mặc đẹp, đôi môi đỏ mọng dưới cặp kính râm rất thanh tú.
Cánh cửa đóng lại bằng một tiếng lách cách.
Lâm Tư Tranh có chút căng thẳng, nàng nhớ tới, lần trước nhìn thấy Lưu Kiều đánh Hạ Đình.
Đó là cách đây hơn nửa năm.
Lưu Kiều tháo kính râm xuống, thấy trong nhà có một cô gái nhỏ, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, tựa hồ đang tìm kiếm trong đầu nhớ ra Lâm Tư Tranh là ai, trên mặt nở nụ cười.
Lưu Kiều nói: "Tiểu Đình, cùng mẹ đi Mỹ, bên ngoài xe đang đợi."
Lưu Kiều đã cởi ủng bước vào, Lâm Tư Tranh có chút xấu hổ, nhưng lễ phép nói: "Chào a di."
"Chào cháu.” Lưu Kiều gật đầu nhìn con gái đang im lặng bên cạnh, cố gắng làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn: “Tết đến rồi, con với mẹ cần xuất ngoại rồi, hôm nay bay đi.”
Bà ra hiệu cho Hạ Đình.
Quai hàm Hạ Đình rất căng, kiềm chế cảm xúc gần như không thể kiểm soát của mình.
“Tết?” Hạ Đình chế nhạo, “Đi xem mẹ cùng tình nhân vui vẻ sao?".
"Ngươi nói cái gì!" Lưu Kiều cau mày, đôi mày thanh tú có chút không kiên nhẫn, "Ngươi muốn ở về nhà ba ngươi sao? Ở hắn có cái gì xứng với ngươi?"
Hạ Đình đột nhiên đứng lên, nắm cổ tay Lâm Tư Tranh: "Cậu về nhà trước đi."
Hạ Đình chắc hẳn đang rất tức giận, ngay cả sức mạnh của bàn tay cũng bất giác tăng lên. Nhưng Lâm Tư Tranh không động mà để cô kéo mình ra cửa.
Lưu Kiều từ phía sau nói: "Ngươi là con gái của ta, đi cùng ta! Ta nói cho ngươi biết, ba của ngươi cùng tiểu tình nhân của hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, ngươi có nghe ta không!"
Lời nói của bà khiến Hạ Đình tức giận, cô dừng lại, ánh mắt như bị cái lạnh dập tắt, quay đầu lại nói: "Bà có tư cách gì?"
Lưu Kiều cũng tức giận với thái độ của Hạ Đình, sắc mặt của bà thay đổi.
Lâm Tư Tranh nói: "Hạ Đình..."
“Đi đi.” Hạ Đình nhẹ nhàng đẩy Lâm Tư Tranh ra hành lang, lạnh lùng nói: “Về đi".
Gia đình sau lưng cô thật không thể chịu nổi mà tan nát, Hạ Đình không muốn Lâm Tư Tranh nhìn thấy chuyện này, hoàn toàn không muốn.
Lâm Tư Tranh nhanh chóng đi ủng, liếc nhìn bàn ăn. Bánh vị đào còn sót lại nằm lặng lẽ ở đó.
Căn nhà vẫn sáng, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta ớn lạnh.
Nàng chỉ có thể thấp giọng nói với Hạ Đình "Ăn no rồi phải không? Hạ Đình, đừng tức giận được không?"
Ánh mắt của người trước mặt lộ rõ vẻ cáu kỉnh và thù địch, Lâm Tư Tranh thực sự lo lắng.
Đôi mắt đen ấy lúc này không còn sống động nữa.
Hạ Đình từ đáy lòng thở dài một hơi, cuối cùng đối Lâm Tư Tranh ôn nhu một cái, duỗi tay vén lên khăn choàng cổ của nàng "Trở về đi, chú ý an toàn, đi mau."
Cánh cửa đóng lại trước mặt nàng.
Lâm Tư Tranh nhìn thấy Hạ Đình trước khi quay đầu lại, độ ấm trong mắt đã biến mất, chỉ có sự lãnh đạm.
...
Sau khi Lâm Tư Tranh đi ra ngoài liền nhìn thấy chiếc xe màu đen đang đợi ở ngoài sân, người thanh niên ngồi trên ghế lái không ngừng nhìn đồng hồ, không hề để ý nàng từ trong nhà đi ra.
Nàng không về, mà là đi tới góc nhỏ mà lúc trước ngồi xổm chờ Hạ Đình.
Lần cuối cùng nàng ngồi ở nơi này là mùa hè. Hôm nay đến đây, đã có dấu chân của chính mình trên tuyết.
Ngay cả khi không đứng trong sân, nàng cũng có thể nghe thấy tiếng động khủng khiếp bên trong.
Ai đó đang đập phá đồ đạc, tiếng bát đĩa vỡ vụn, rất nhiều.
Bầu trời tuyết rơi trên người và tóc của Lâm Tư Tranh, nàng đứng bất động.
Lạnh? Nàng hoàn toàn không cảm nhận được. Điều duy nhất nàng có thể cảm nhận được là nỗi đau dành cho Hạ Đình, khiến nàng khó thở.
Nếu đây là điều mà Hạ Đình không muốn để nàng nhìn thấy, thì...đừng nhìn nó.
Nhưng mà đau lòng, Hạ Đình vẫn luôn như vậy, vẫn luôn sống như vậy một mình sao?
Lâm Tư Tranh không biết đã mất bao lâu, có lẽ chỉ vài phút, nhưng nàng cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt chậm.
Lâm Tư Tranh thấy Lưu Kiều mở cửa bước ra, môi đỏ mọng, tóc xoăn vẫn thanh tú, đeo kính râm, uyển chuyển bước trong cảnh tuyết, bước lên xe màu đen.
Chiếc xe lao đi, ngay sau đó biến mất.
Lúc này, Lâm Tư Tranh rốt cục tỉnh lại, nhanh chân chạy vào trong sân, vừa chạy vừa lắc đầu, khăn choàng cổ rơi khỏi đầu, trên đầu còn có bông tuyết.
Nàng đã đứng rất lâu, một vài bông tuyết tan ra, có những giọt nước lại đông đặc lại. Thậm chí lông mi của Lâm Tư Tranh còn bám đầy bông tuyết.
Lâm Tư Tranh gõ cửa, bởi vì lo lắng, nàng gõ nhanh, nàng sợ Hạ Đình không mở cửa.
May mà cánh cửa mở ra, nàng nhìn thấy Hạ Đình đang đứng trước mặt mình.
Hạ Đình nhìn thấy Lâm Tư Tranh đứng ở cửa, thù địch trong mắt lập tức tiêu tán, trở nên khó tin, thậm chí lúc này quên không cho nàng vào.
Không có vết thương nào trên cơ thể Hạ Đình.
Lâm Tư Tranh thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên nhìn thấy ở phía sau Hạ Đình, phòng khách, phòng bếp đều là một đống hỗn độn, đồ sứ thủy tinh vỡ nát, cả nhà giống như vừa trải qua đại họa.
Hạ Đình định mở miệng, nhưng là không nói lời nào.
Lâm Tư Tranh dè dặt cười, ngẩng mặt lên nói: "Tớ mới nhớ ra là quên rửa bát cho cậu."
Nàng cũng nói: "Tớ có thể vào không?"
Thận trọng và dịu dàng như vậy, cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng mỏng manh của Hạ Đình.
Đầu của Hạ Đình trở nên trống rỗng vào lúc này, ba mẹ của cô đều bị xua đuổi khỏi tâm trí cô. Hai mắt Hạ Đình lập tức đỏ hoe, cô kéo Lâm Tư Tranh đi vào như vừa tỉnh dậy từ trong mơ, sau đó phủi hết tuyết trên người Lâm Tư Tranh.
Không nói một lời, Hạ Đình ôm Lâm Tư Tranh vào lòng, vùi đầu vào cổ nàng.
Không có lời nào, chỉ có hơi thở của nhau.
Căn phòng trở nên ấm áp trở lại, mặc dù phía sau hai người đang ôm ấp, đều là một mớ hỗn độn. Nhưng chỉ cần hai người ở gần nhau vào thời điểm này, dường như họ có thể đối mặt với mọi vấn đề.
Lâm Tư Tranh cảm thấy chất lỏng ẩm ướt quanh cổ nàng, từng giọt, từng giọt.
Hạ Đình đang khóc, nàng biết.
Chỉ muốn khóc cạn nước mắt, nhưng Hạ Đình không muốn để cho nàng biết cô đang khóc, Lâm Tư Tranh biết điều đó.
Nàng có thể hiểu.
Lâm Tư Tranh đưa tay ra sau lưng Hạ Đình, vừa vỗ về an ủi vừa ôm cô: "Mọi chuyện đã qua, mọi chuyện đã qua rồi, Hạ Đình, tớ ở đây".
Hạ Đình lại ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, nhưng nước mắt đã lau đi, ngây ngốc hỏi: "Tại sao cậu không bao giờ hỏi?"
Về ba mẹ của cô và Hạ gia, cô không biết có bao nhiêu người suy đoán ác ý. Hạ Đình đi từ tức giận đến chai sạn, cuối cùng là thờ ơ với mọi thứ.
Nhưng tên mọt sách này không bao giờ hỏi hay nhắc tới. Nàng giống như mặt trời nhỏ, sau khi đến với cô, mọi ác ý trong mắt người khác đều trở thành điểm sáng.
Nàng thực sự là một thiên thần.
Lâm Tư Tranh nghiêm túc nhìn chằm chằm Hạ Đình nói: "Chỉ cần là chuyện khiến cậu không vui, tớ không muốn nhắc tới dù chỉ một chữ."
Nhìn thấy Hạ Đình như vậy, nàng cảm thấy khổ sở muốn chết, nàng thực sự cảm thấy đau khổ, Lâm Tư Tranh ước nàng có thể chịu đựng sự dày vò này cho Hạ Đình.
Bàn tay Hạ Đình thật ấm áp, cô tìm bàn tay Lâm Tư Tranh, siết chặt ngón tay nàng, cuối cùng không còn che giấu nỗi sợ hãi và mong manh trong giọng nói: “Đừng rời xa tôi… Tư Tranh, người quan trọng nhất của tôi là cậu, cậu đừng bỏ rơi tôi. Được không? "
Cô thành thật nói trong cơn hoảng loạn, giọng nói của cô gần như khẩn cầu: "Tôi sẽ cố gắng trở thành một người tốt và xuất sắc hơn, miễn là cậu ở bên cạnh tôi."
Lâm Tư Tranh nhìn thẳng vào mắt Hạ Đình, vẻ mong manh bên trong khiến trái tim nàng đau nhói. Nàng nắm lấy tay Hạ Đình, trịnh trọng nói: "Như thế nào tớ có thể bỏ rơi cậu được? Hạ Đình, cậu có biết—"
"Ngay cả cái chết cũng không chia cắt chúng ta."
Lâm Tư Tranh hiểu sức nặng của câu này.
Nàng đã chết một lần, lần này được tái sinh gặp được Hạ Đình.
Vì vậy, ngay cả cái chết, không có cách nào để chia cắt.