Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma
Chương 6
Tâm trạng lúc này của Nguyên Tinh Thần có chút phức tạp, nhất là lúc thấy cái mặt đơ kia của Bạch Mộc Trạch. Vốn dĩ đây là một cơ hội tốt để cô trả thù vì bị đánh giá kém, nhưng sao tên này lại chọn được nhân vật Phương Húc cơ chứ!
Thục nữ báo thù, 10 năm chưa muộn.Bạch Mộc Trạch đi thẳng vào linh đường, nhìn sang quan tài của bà Triệu ở bên phải. Chẳng trách Mạnh Vũ lại sợ như vậy, bên trong có cả người nằm mà.
Nguyên Tinh Thần sẽ tha cho anh lần này, nếu lần sau gặp lại thì tuyệt đối không nương tay đâu.Nguyên Tinh Thần cười nhạt đáp: “Có câu đàn bà tô điểm vì người yêu* mà, tướng công thích ta mặc bộ váy màu hồng nhạt này nhất, biết được hôm nay chàng ấy về trong lòng ta rất vui vẻ, hơn nữa chắc em họ đã quên phép tắc ở chỗ bọn ta rồi nhỉ, người thân ruột thịt trong nhà mới phải mặc đồ trắng để giữ đạo hiếu, dù ta được gả vào nhà họ Triệu nhưng cũng không phải họ Triệu, không cần phải mặc đồ trắng.”
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, bày ra vẻ mặt ai oán nói với Triệu Lâm An: “Tướng công à, mau đến gặp cha mẹ lần cuối đi, ngày mai là phải chôn cất rồi.”Thẩm Kha vẫn ôm cánh tay Bạch Mộc Trạch, ngồi cùng anh trên cái ghế dài, dù Mạnh Vũ vô dụng nhưng dù sao cũng là đàn ông, Viên Hàm Sương bèn nũng nịu với Tần Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm ơi, tớ sợ quá đi mất, có thể cho tớ mượn anh Vũ không, xin cậu đấy~”Kinh nghiệm chơi mật thất phong phú nói cho anh biết ở đây chắc chắn là có manh mối, vì thế anh mới chủ động yêu cầu vào cúng bái.
Mạnh Vũ nhận được nhiệm vụ, hơi bất an đi vào linh đường. Tần Nhiễm định đi theo nhưng bị Nguyên Tinh Thần ngăn lại.Viên Hàm Sương kéo Tần Nhiễm lùi về sau 1 bước rồi nói ngay: “Chị nói đúng ạ, về em sẽ dạy dỗ lại cô ấy.” Lúc này trông Viên Hàm Sương hơi bình tĩnh hơn Tần Nhiễm, nhưng thực chất trong lòng rất sợ hãi, ước gì mình khỏi bước vào chỗ quái quỷ kia.Bạch Mộc Trạch nói: “Tôi chỉ hơi bối rối thôi, trong nhà có tang mà sao chị không mặc đồ tang, lại còn mặc một bộ váy diễm lệ thế này nữa?”
“A Mai à, sao lại vô phép như thế?” Cô nhíu mày nhìn Tần Nhiễm trách móc: “Chủ nhân chưa sai bảo mà sao ngươi lại tùy tiện đi lại được, em hai à, em cũng nên dạy dỗ lại con nhóc này đấy.”Trong phòng kho đã được thắp đèn, dù hơi tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ được khung cảnh bên trong. Thẩm Kha lục tìm cái thùng để nến và nguyên bảo, đếm đủ số lượng mà ông lão yêu cầu.
Viên Hàm Sương kéo Tần Nhiễm lùi về sau 1 bước rồi nói ngay: “Chị nói đúng ạ, về em sẽ dạy dỗ lại cô ấy.” Lúc này trông Viên Hàm Sương hơi bình tĩnh hơn Tần Nhiễm, nhưng thực chất trong lòng rất sợ hãi, ước gì mình khỏi bước vào chỗ quái quỷ kia.Vốn cứ nghĩ mình đã an toàn, ai ngờ đó chỉ mới là sự khởi đầu của cơn ác mộng.“Tôi đang muốn hỏi nhà kho ở đâu?” Thẩm Kha chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình.
Nguyên Tinh Thần nghiêm trang đứng bên cạnh cửa, phát hiện có người vẫn luôn nhìn mình chằm chằm. Cô xoay người lại, đối diện với Bạch Mộc Trạch.Mạnh Vũ hắng giọng nói: “Không cần đâu, tận hiếu thôi mà, có nghi thức là được rồi.”Nguyên Tinh Thần nhìn con số nhảy ra trên đầu của Mạnh Vũ rồi thầm nghĩ: Hệ thống có tâm nhỉ, còn báo tiến độ tức thì nữa.Tần Nhiễm cười lạnh: “Hừ, sợ à? Đó là lý do sao? Viên Hàm Sương, thả cái móng vuốt hồ ly của cô ra, tôi đã sớm phát hiện 2 người bất thường rồi, lúc đầu tôi cứ tưởng là cô để ý giáo sư Bạch nên mới sống chết đòi chơi mật thất với chúng tôi, hóa ra là lấy giáo sư Bạch làm cái cớ để ve vãn người yêu tôi đúng không?”
“Em họ Phương à, sao lại nhìn ta như thế?”Bạch Mộc Trạch giải thích: “Vợ của Triệu Lâm An, Từ Vi.”Trong thùng có 3 búp bê làm bằng giấy sinh động như người thật. Con bên trái rõ ràng là con hầu vừa rồi anh ta nhìn thấy trong vườn hoa, hóa ra là người giấy thành tinh à!Viên Hàm Sương sốt ruột nói: “Anh đi nhìn thử đi, nói không chừng trên thi thể có manh mối thì sao?”
Bạch Mộc Trạch nói: “Tôi chỉ hơi bối rối thôi, trong nhà có tang mà sao chị không mặc đồ tang, lại còn mặc một bộ váy diễm lệ thế này nữa?”Bạch Mộc Trạch ghét bỏ định đẩy anh ta ra, Thẩm Kha lại càng ôm chặt hơn, “Đại Bạch à, suýt chút tôi đã không về được nữa rồi đấy.”
Nguyên Tinh Thần cười nhạt đáp: “Có câu đàn bà tô điểm vì người yêu* mà, tướng công thích ta mặc bộ váy màu hồng nhạt này nhất, biết được hôm nay chàng ấy về trong lòng ta rất vui vẻ, hơn nữa chắc em họ đã quên phép tắc ở chỗ bọn ta rồi nhỉ, người thân ruột thịt trong nhà mới phải mặc đồ trắng để giữ đạo hiếu, dù ta được gả vào nhà họ Triệu nhưng cũng không phải họ Triệu, không cần phải mặc đồ trắng.”Thục nữ báo thù, 10 năm chưa muộn.
“Ồ, cái vô thức của cô cũng thành thạo quá nhỉ, bình thường chắc ôm không ít đâu ha?”“Đây là nến với nguyên bảo mà mấy người cần, cho… cho ai vậy?” Thẩm Kha thở hổn hển hỏi.“Cô cũng biết đó là thi thể à! Ai mà dám nhìn chứ!” Mạnh Vũ cũng bực bội.(*) Một câu trong Chiến Quốc Sách.
“Đúng là lần đầu tôi được nghe phong tục này đấy.”Con hầu không hề phản ứng gì.“Em họ Phương à, sao lại nhìn ta như thế?”
“Vốn em họ không phải người trong trấn bọn ta nên không biết cũng phải, giờ đã biết rồi, không cần hỏi tới cùng nữa đúng không.”Trên khắp cơ thể, từ đầu tới chân đều lốm đốm những vết ban to nhỏ, không còn vùng da nào nguyên vẹn hết.
Bạch Mộc Trạch còn định nói gì nữa nhưng rõ ràng Phương Húc không muốn làm khó Từ Vi, anh cũng đành thôi.Ông Triệu trong quan tài thì cầm 1 tờ giấy, Bạch Mộc Trạch to gan gạt tay ông ta ra, tờ giấy vẫn còn nguyên vẹn.Giá trị tiếng hét + 50
***Quả nhiên trước ngực bà Triệu có đeo một chiếc chìa khóa, Bạch Mộc Trạch nhẹ nhàng lấy được nó.
Mạnh Vũ đi vào linh đường, một luồng hơi lạnh phà thẳng vào mặt anh ta. Anh ta vái lạy tượng trưng với 2 cỗ quan tài cho có cái gọi là tận hiếu với cha mẹ rồi xoay người định đi.Sau khi nhận nhiệm vụ từ ông lão, Thẩm Kha một mình đi tìm phòng kho, nhưng tìm một lúc lâu vẫn không thấy phòng kho ở đâu hết. Lúc anh ta đi ngang qua vườn hoa thấy có một con hầu đang tưới hoa, Thẩm Kha bèn đi sang hỏi đường.
Nguyên Tinh Thần đứng ngoài cửa cản anh ta lại, “Tướng công à, không nhìn cha mẹ chút sao?”Giá trị tiếng hét + 50
Mạnh Vũ hắng giọng nói: “Không cần đâu, tận hiếu thôi mà, có nghi thức là được rồi.”Lúc này, Thẩm Kha cầm nến và nguyên bảo tới, đầu anh ta đổ đầy mồ hôi, đi đường thì thất tha thất thểu, trên đầu cũng treo một dãy số:2 người không ngừng tranh cãi, con búp bê giấy nghiêng đầu sang nhìn Nguyên Tinh Thần đang trộm cười trên nỗi đau của người khác, chờ cô ra lệnh.
“Tướng công! Nếu không gặp chàng thì cha mẹ không yên tâm đi đâu.” Nguyên Tinh Thần gằn từng chữ như đánh thẳng vào tim Mạnh Vũ.Nguyên Tinh Thần còn nói thêm: “Tướng công à, trời đã tối rồi, nếu không vào thì sẽ trễ giờ đấy.” Cô vẫn chưa nói là giờ gì, nhưng Mạnh Vũ nghe ra được nếu mình không đi thì e sẽ gây ra một số chuyện khác.Mạnh Vũ chạy biến ra khỏi linh đường, Tần Nhiễm đỡ cơ thể mềm oặt của anh ta hỏi: “Thấy gì vậy?”
Viên Hàm Sương sốt ruột nói: “Anh đi nhìn thử đi, nói không chừng trên thi thể có manh mối thì sao?”Mạnh Vũ đi vào linh đường, một luồng hơi lạnh phà thẳng vào mặt anh ta. Anh ta vái lạy tượng trưng với 2 cỗ quan tài cho có cái gọi là tận hiếu với cha mẹ rồi xoay người định đi.***
“Cô cũng biết đó là thi thể à! Ai mà dám nhìn chứ!” Mạnh Vũ cũng bực bội.Một bên của phòng kho là mấy cái thùng lớn, bên trên được che lại bằng bao tải, Thẩm Kha cũng chẳng nghĩ ngợi gì, cầm luôn bao tải đi. Nhưng thứ bị che bên dưới lại khiến anh ta hoảng hốt thét lên.“Tướng công! Nếu không gặp chàng thì cha mẹ không yên tâm đi đâu.” Nguyên Tinh Thần gằn từng chữ như đánh thẳng vào tim Mạnh Vũ.
Nguyên Tinh Thần còn nói thêm: “Tướng công à, trời đã tối rồi, nếu không vào thì sẽ trễ giờ đấy.” Cô vẫn chưa nói là giờ gì, nhưng Mạnh Vũ nghe ra được nếu mình không đi thì e sẽ gây ra một số chuyện khác.Viên Hàm Sương nghe xong cũng không nhịn được mà thốt lên: “Rốt cuộc đây là chỗ quái quỷ gì thế này!”
Thế là anh ta đành phải cắn răng đi vào trong lần nữa, trước sảnh có 2 cỗ quan tài, bên trái là ông Triệu, bên phải là bà Triệu. Mạnh Vũ nhìn thử quan tài của ông Triệu một chút rồi kinh ngạc hô lên: “A!”Bạch Mộc Trạch nhìn anh ta rồi thản nhiên nói: “Rõ ràng là dì dượng cho anh manh mối mà anh không thèm lấy, đúng là phụ lòng tốt của họ mà, anh họ à, tôi lấy giúp anh thôi, không cần cảm ơn đâu.”
Tần Nhiễm như bị lửa đốt: “Sao vậy?”“Chị gái ơi, cho hỏi nhà kho ở đâu vậy?”
Mạnh Vũ nhắm mắt không dám nhìn lại, Nguyên Tinh Thần tuyên bố nhiệm vụ thứ 2: “Tướng công à, mẹ vẫn đang chờ chàng kìa.”
Mạnh Vũ đi tới cỗ quan tài còn lại, lấy tay che mắt, chỉ he hé một khe nhỏ để nhìn ra ngoài, đúng lúc này lại là một tiếng kinh hô khác: “Thế đã xong chưa vậy!” Anh ta đã tới bờ vực của sự sụp đổ rồi.Thẩm Kha vẫn chưa biết thân phận của Nguyên Tinh Thần nên hỏi ngay: “Cô ta là ai vậy?”“Mọi người tới đủ rồi, lên món đi.”
“Được rồi, tướng công mau ra đi.”
Mạnh Vũ chạy biến ra khỏi linh đường, Tần Nhiễm đỡ cơ thể mềm oặt của anh ta hỏi: “Thấy gì vậy?”
“Không biết, nếu muốn biết thì em tự vào xem đi.” Mạnh Vũ bất mãn nói, không dám nhớ lại những gì mình vừa nhìn thấy nữa.Mạnh Vũ đi tới cỗ quan tài còn lại, lấy tay che mắt, chỉ he hé một khe nhỏ để nhìn ra ngoài, đúng lúc này lại là một tiếng kinh hô khác: “Thế đã xong chưa vậy!” Anh ta đã tới bờ vực của sự sụp đổ rồi.
Nguyên Tinh Thần vừa dứt lời, con hầu đã bưng khay thức ăn lên.Viên Hàm Sương vội vàng nói: “Anh làm gì vậy! Cô ta không gọi chúng ta vào thì tất nhiên là không cần rồi!”Giá trị tiếng hét +20Giọng Viên Hàm Sương đanh lại, cô ta phản bác: “Tần Nhiễm à, sao cậu lại nói khó nghe như thế chứ, là tớ thấy sợ nên vô thức ôm lấy anh Vũ thôi mà, có cần chuyện bé xé ra to thế không?”
Nguyên Tinh Thần nhìn con số nhảy ra trên đầu của Mạnh Vũ rồi thầm nghĩ: Hệ thống có tâm nhỉ, còn báo tiến độ tức thì nữa.Thẩm Kha nhìn 3 con hầu nối đuôi nhau đi vào, ghé sát tai Bạch Mộc Trạch nói: “Đại Bạch, là 3 con búp bê giấy kia đấy, chúng sống kìa!”Nguyên Tinh Thần đứng ngoài cửa cản anh ta lại, “Tướng công à, không nhìn cha mẹ chút sao?”Nếu giờ mà Tần Nhiễm còn không nhìn ra nữa thì đúng là kẻ ngu thật rồi, “Mạnh Vũ, anh ôm bạn thân tôi là có ý gì đây?” Cô ta đập bàn chất vấn.
“Tướng công đi đường quay về hẳn là đói bụng rồi nhỉ, đi dùng cơm trước nhé.”
“Đợi đã.” Bạch Mộc Trạch nói: “Chúng tôi không cần vào à?”Bạch Mộc Trạch không để ý tới cô ta mà nhìn Nguyên Tinh Thần nói: “Dù tôi không phải họ Triệu nhưng cũng là người bên ngoại của bà Triệu, ít ra cũng phải vào trong cúng bái dì dượng một lần chứ.”
Viên Hàm Sương vội vàng nói: “Anh làm gì vậy! Cô ta không gọi chúng ta vào thì tất nhiên là không cần rồi!”
Bạch Mộc Trạch không để ý tới cô ta mà nhìn Nguyên Tinh Thần nói: “Dù tôi không phải họ Triệu nhưng cũng là người bên ngoại của bà Triệu, ít ra cũng phải vào trong cúng bái dì dượng một lần chứ.”
Nguyên Tinh Thần trầm tư nhìn anh, vốn nghĩ tha cho anh một mạng nhưng anh đã tự tìm đường chết thì tôi cũng vui vẻ chấp nhận thôi.
“Nếu em họ đã muốn nhìn thì cứ vào đi.”Giá trị tiếng hét +20
Bạch Mộc Trạch đi thẳng vào linh đường, nhìn sang quan tài của bà Triệu ở bên phải. Chẳng trách Mạnh Vũ lại sợ như vậy, bên trong có cả người nằm mà.“Nếu em họ đã muốn nhìn thì cứ vào đi.”
Trên khắp cơ thể, từ đầu tới chân đều lốm đốm những vết ban to nhỏ, không còn vùng da nào nguyên vẹn hết.Nguyên Tinh Thần dẫn mọi người đi tới phòng ăn, ở giữa bày một cái bàn bát tiên, chỉ có 3 cái ghế dựa, chỗ ngồi hướng Nam thì để trống.Cô điều chỉnh lại tâm trạng, bày ra vẻ mặt ai oán nói với Triệu Lâm An: “Tướng công à, mau đến gặp cha mẹ lần cuối đi, ngày mai là phải chôn cất rồi.”
Nguyên Tinh Thần sửng sốt, anh ta… sao không có tí phản ứng nào hết vậy?“Nhiễm Nhiễm, chẳng phải cô ấy đang sợ hay sao?”
Đây là một lợi thế của nghề nghiệp, bình thường lúc Bạch Mộc Trạch làm nghiên cứu sinh đã gặp qua không ít những thứ này rồi. Hơn nữa anh mắc chứng vô cảm, đối với Bạch Mộc Trạch mà nói, buồn vui giận sướng đều không có dao động gì quá lớn.
Kinh nghiệm chơi mật thất phong phú nói cho anh biết ở đây chắc chắn là có manh mối, vì thế anh mới chủ động yêu cầu vào cúng bái.Tần Nhiễm như bị lửa đốt: “Sao vậy?”
Quả nhiên trước ngực bà Triệu có đeo một chiếc chìa khóa, Bạch Mộc Trạch nhẹ nhàng lấy được nó.Viên Hàm Sương tựa sát vào Mạnh Vũ, yếu ớt nói: “Anh Vũ ơi, tôi sợ quá.”
Ông Triệu trong quan tài thì cầm 1 tờ giấy, Bạch Mộc Trạch to gan gạt tay ông ta ra, tờ giấy vẫn còn nguyên vẹn.Bạch Mộc Trạch còn định nói gì nữa nhưng rõ ràng Phương Húc không muốn làm khó Từ Vi, anh cũng đành thôi.
Mạnh Vũ đã thấy hết cảm thấy cực kỳ buồn nôn: “Đồ của người chết mà anh cũng dám đụng vào à?”Nguyên Tinh Thần sẽ tha cho anh lần này, nếu lần sau gặp lại thì tuyệt đối không nương tay đâu.
Bạch Mộc Trạch nhìn anh ta rồi thản nhiên nói: “Rõ ràng là dì dượng cho anh manh mối mà anh không thèm lấy, đúng là phụ lòng tốt của họ mà, anh họ à, tôi lấy giúp anh thôi, không cần cảm ơn đâu.”
Nói trắng ra là: Cái tên vô dụng như anh, có manh mối mà cũng không lấy, giữ anh lại có ích gì chứ!Con hầu cảm thấy không ổn vội thả bình nước trong tay xuống nhìn anh ta. Thẩm Kha thấy cô ta cũng giống như người bình thường nhưng cách di chuyển lại cực kỳ kỳ lạ.Không quan tâm tới manh mối gì nữa, Thẩm Kha cầm nến và nguyên bảo đi ra khỏi phòng kho, tìm hơn nửa ngày mới tìm ra được linh đường để tụ hợp với những người còn lại.
Lúc này, Thẩm Kha cầm nến và nguyên bảo tới, đầu anh ta đổ đầy mồ hôi, đi đường thì thất tha thất thểu, trên đầu cũng treo một dãy số:“Đợi đã.” Bạch Mộc Trạch nói: “Chúng tôi không cần vào à?”***
“Đúng là lần đầu tôi được nghe phong tục này đấy.”Nguyên Tinh Thần đi tới trước mặt anh ta, thầm nghĩ tên này đã bị dọa tới mức sợ khóc thét rồi, “Quản gia Triệu vất vả rồi, để nến và nguyên bảo ở cửa đi, lát nữa sẽ dùng.”Con hầu lắc đầu phát ra tiếng sột soạt, sau đó vươn tay bóp vai một cái, khôi phục lại hình dạng ban đầu.Giá trị tiếng hét + 50Nguyên Tinh Thần nghiêm trang đứng bên cạnh cửa, phát hiện có người vẫn luôn nhìn mình chằm chằm. Cô xoay người lại, đối diện với Bạch Mộc Trạch.
“Đây là nến với nguyên bảo mà mấy người cần, cho… cho ai vậy?” Thẩm Kha thở hổn hển hỏi.Giá trị tiếng hét +20Mạnh Vũ nhắm mắt không dám nhìn lại, Nguyên Tinh Thần tuyên bố nhiệm vụ thứ 2: “Tướng công à, mẹ vẫn đang chờ chàng kìa.”
Nguyên Tinh Thần đi tới trước mặt anh ta, thầm nghĩ tên này đã bị dọa tới mức sợ khóc thét rồi, “Quản gia Triệu vất vả rồi, để nến và nguyên bảo ở cửa đi, lát nữa sẽ dùng.”
Thẩm Kha thấy Nguyên Tinh Thần thì giật bắn người, “Tôi tôi tôi biết rồi.”Mạnh Vũ ôm cô ta an ủi: “Không sao đâu, nói trắng ra thì cũng chỉ là người giấy thôi mà, không làm cô bị thương đâu.”
Anh ta để đồ ở cửa ra vào theo lời Nguyên Tinh Thần, quay lại bên cạnh Bạch Mộc Trạch rồi ôm chặt cánh tay anh, cả người run lên bần bật.
Bạch Mộc Trạch ghét bỏ định đẩy anh ta ra, Thẩm Kha lại càng ôm chặt hơn, “Đại Bạch à, suýt chút tôi đã không về được nữa rồi đấy.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Giờ nhớ lại, Thẩm Kha vẫn còn rờn rợn.“Không biết, nếu muốn biết thì em tự vào xem đi.” Mạnh Vũ bất mãn nói, không dám nhớ lại những gì mình vừa nhìn thấy nữa.
Sau khi nhận nhiệm vụ từ ông lão, Thẩm Kha một mình đi tìm phòng kho, nhưng tìm một lúc lâu vẫn không thấy phòng kho ở đâu hết. Lúc anh ta đi ngang qua vườn hoa thấy có một con hầu đang tưới hoa, Thẩm Kha bèn đi sang hỏi đường.
“Chị gái ơi, cho hỏi nhà kho ở đâu vậy?”Tâm trạng lúc này của Nguyên Tinh Thần có chút phức tạp, nhất là lúc thấy cái mặt đơ kia của Bạch Mộc Trạch. Vốn dĩ đây là một cơ hội tốt để cô trả thù vì bị đánh giá kém, nhưng sao tên này lại chọn được nhân vật Phương Húc cơ chứ!
Con hầu không hề phản ứng gì.
Thẩm Kha nghĩ là cô ta không nghe bèn chụp lấy vai của cô ta, rõ ràng anh ta không hề dùng sức nhưng vai của con hầu lại bị lõm vào một miếng.
Con hầu cảm thấy không ổn vội thả bình nước trong tay xuống nhìn anh ta. Thẩm Kha thấy cô ta cũng giống như người bình thường nhưng cách di chuyển lại cực kỳ kỳ lạ.“Thật ngại quá, vai cô có sao không?”
“Thật ngại quá, vai cô có sao không?”“Xảy ra chuyện gì?”
Con hầu lắc đầu phát ra tiếng sột soạt, sau đó vươn tay bóp vai một cái, khôi phục lại hình dạng ban đầu.Nói trắng ra là: Cái tên vô dụng như anh, có manh mối mà cũng không lấy, giữ anh lại có ích gì chứ!
“Tôi đang muốn hỏi nhà kho ở đâu?” Thẩm Kha chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình.(*) Một câu trong Chiến Quốc Sách.
Con hầu từ từ giơ nắm tay lên, trong lúc đó lại phát ra tiếng sột soạt, cô ta giơ tay tới một vị trí rồi xoay 45 độ, chỉ vào một căn phòng phía Đông, sau đó bất động.
Thẩm Kha có được thông tin mình cần bèn nhanh chân chạy đi, lúc quay đầu lại còn thấy con hầu kỳ quái kia đang nghiêng đầu nhìn mình. Anh ta thầm giật mình, vội chạy vào phòng kho.
Vốn cứ nghĩ mình đã an toàn, ai ngờ đó chỉ mới là sự khởi đầu của cơn ác mộng.
Trong phòng kho đã được thắp đèn, dù hơi tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ được khung cảnh bên trong. Thẩm Kha lục tìm cái thùng để nến và nguyên bảo, đếm đủ số lượng mà ông lão yêu cầu.
Số lượng quá nhiều nên Thẩm Kha không thể cầm hết bằng tay không được, thế là nghĩ cách dùng thứ gì đó để làm túi mang đi.
Một bên của phòng kho là mấy cái thùng lớn, bên trên được che lại bằng bao tải, Thẩm Kha cũng chẳng nghĩ ngợi gì, cầm luôn bao tải đi. Nhưng thứ bị che bên dưới lại khiến anh ta hoảng hốt thét lên.(*) Một câu trong Chiến Quốc Sách.
Trong thùng có 3 búp bê làm bằng giấy sinh động như người thật. Con bên trái rõ ràng là con hầu vừa rồi anh ta nhìn thấy trong vườn hoa, hóa ra là người giấy thành tinh à!Nguyên Tinh Thần trầm tư nhìn anh, vốn nghĩ tha cho anh một mạng nhưng anh đã tự tìm đường chết thì tôi cũng vui vẻ chấp nhận thôi.
Không quan tâm tới manh mối gì nữa, Thẩm Kha cầm nến và nguyên bảo đi ra khỏi phòng kho, tìm hơn nửa ngày mới tìm ra được linh đường để tụ hợp với những người còn lại.
Viên Hàm Sương nghe xong cũng không nhịn được mà thốt lên: “Rốt cuộc đây là chỗ quái quỷ gì thế này!”
Mạnh Vũ vẫn còn buồn nôn: “Như căn nhà bị ma ám ấy.”
Bạch Mộc Trạch nhìn vào linh đường, mơ hồ cảm giác được hình như linh vị trên bàn từ 2 cái đã chuyển thành 3 cái, chớp mắt một cái lại khôi phục như cũ, thật thật giả giả khiến người ta thấy hơi mờ mịt.
“Tướng công ơi, cơm nước xong xuôi rồi, đi theo em nào.”
Thẩm Kha vẫn chưa biết thân phận của Nguyên Tinh Thần nên hỏi ngay: “Cô ta là ai vậy?”Anh ta để đồ ở cửa ra vào theo lời Nguyên Tinh Thần, quay lại bên cạnh Bạch Mộc Trạch rồi ôm chặt cánh tay anh, cả người run lên bần bật.
Bạch Mộc Trạch giải thích: “Vợ của Triệu Lâm An, Từ Vi.”
***Mạnh Vũ đã thấy hết cảm thấy cực kỳ buồn nôn: “Đồ của người chết mà anh cũng dám đụng vào à?”
Nguyên Tinh Thần dẫn mọi người đi tới phòng ăn, ở giữa bày một cái bàn bát tiên, chỉ có 3 cái ghế dựa, chỗ ngồi hướng Nam thì để trống.
Thẩm Kha vẫn ôm cánh tay Bạch Mộc Trạch, ngồi cùng anh trên cái ghế dài, dù Mạnh Vũ vô dụng nhưng dù sao cũng là đàn ông, Viên Hàm Sương bèn nũng nịu với Tần Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm ơi, tớ sợ quá đi mất, có thể cho tớ mượn anh Vũ không, xin cậu đấy~”
Tần Nhiễm định từ chối nhưng lại không chịu nổi Viên Hàm Sương cứ liên tục năn nỉ, vì thế chỉ đành ngồi một mình trên ghế dài.
“Mọi người tới đủ rồi, lên món đi.”
Nguyên Tinh Thần vừa dứt lời, con hầu đã bưng khay thức ăn lên.
Thẩm Kha nhìn 3 con hầu nối đuôi nhau đi vào, ghé sát tai Bạch Mộc Trạch nói: “Đại Bạch, là 3 con búp bê giấy kia đấy, chúng sống kìa!”
Viên Hàm Sương tựa sát vào Mạnh Vũ, yếu ớt nói: “Anh Vũ ơi, tôi sợ quá.”
Mạnh Vũ ôm cô ta an ủi: “Không sao đâu, nói trắng ra thì cũng chỉ là người giấy thôi mà, không làm cô bị thương đâu.”“Được rồi, tướng công mau ra đi.”
Nếu giờ mà Tần Nhiễm còn không nhìn ra nữa thì đúng là kẻ ngu thật rồi, “Mạnh Vũ, anh ôm bạn thân tôi là có ý gì đây?” Cô ta đập bàn chất vấn.“Tướng công đi đường quay về hẳn là đói bụng rồi nhỉ, đi dùng cơm trước nhé.”
“Nhiễm Nhiễm, chẳng phải cô ấy đang sợ hay sao?”
Tần Nhiễm cười lạnh: “Hừ, sợ à? Đó là lý do sao? Viên Hàm Sương, thả cái móng vuốt hồ ly của cô ra, tôi đã sớm phát hiện 2 người bất thường rồi, lúc đầu tôi cứ tưởng là cô để ý giáo sư Bạch nên mới sống chết đòi chơi mật thất với chúng tôi, hóa ra là lấy giáo sư Bạch làm cái cớ để ve vãn người yêu tôi đúng không?”Tần Nhiễm định từ chối nhưng lại không chịu nổi Viên Hàm Sương cứ liên tục năn nỉ, vì thế chỉ đành ngồi một mình trên ghế dài.
Giọng Viên Hàm Sương đanh lại, cô ta phản bác: “Tần Nhiễm à, sao cậu lại nói khó nghe như thế chứ, là tớ thấy sợ nên vô thức ôm lấy anh Vũ thôi mà, có cần chuyện bé xé ra to thế không?”
“Ồ, cái vô thức của cô cũng thành thạo quá nhỉ, bình thường chắc ôm không ít đâu ha?”
…
2 người không ngừng tranh cãi, con búp bê giấy nghiêng đầu sang nhìn Nguyên Tinh Thần đang trộm cười trên nỗi đau của người khác, chờ cô ra lệnh.
Nguyên Tinh Thần cũng không ngờ chơi trò mật thất này mà còn có vụ đánh ghen vạch mặt kẻ thứ ba nữa, chậc, nếu có hạt dưa ở đây thì hay quá.
Thục nữ báo thù, 10 năm chưa muộn.Bạch Mộc Trạch đi thẳng vào linh đường, nhìn sang quan tài của bà Triệu ở bên phải. Chẳng trách Mạnh Vũ lại sợ như vậy, bên trong có cả người nằm mà.
Nguyên Tinh Thần sẽ tha cho anh lần này, nếu lần sau gặp lại thì tuyệt đối không nương tay đâu.Nguyên Tinh Thần cười nhạt đáp: “Có câu đàn bà tô điểm vì người yêu* mà, tướng công thích ta mặc bộ váy màu hồng nhạt này nhất, biết được hôm nay chàng ấy về trong lòng ta rất vui vẻ, hơn nữa chắc em họ đã quên phép tắc ở chỗ bọn ta rồi nhỉ, người thân ruột thịt trong nhà mới phải mặc đồ trắng để giữ đạo hiếu, dù ta được gả vào nhà họ Triệu nhưng cũng không phải họ Triệu, không cần phải mặc đồ trắng.”
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, bày ra vẻ mặt ai oán nói với Triệu Lâm An: “Tướng công à, mau đến gặp cha mẹ lần cuối đi, ngày mai là phải chôn cất rồi.”Thẩm Kha vẫn ôm cánh tay Bạch Mộc Trạch, ngồi cùng anh trên cái ghế dài, dù Mạnh Vũ vô dụng nhưng dù sao cũng là đàn ông, Viên Hàm Sương bèn nũng nịu với Tần Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm ơi, tớ sợ quá đi mất, có thể cho tớ mượn anh Vũ không, xin cậu đấy~”Kinh nghiệm chơi mật thất phong phú nói cho anh biết ở đây chắc chắn là có manh mối, vì thế anh mới chủ động yêu cầu vào cúng bái.
Mạnh Vũ nhận được nhiệm vụ, hơi bất an đi vào linh đường. Tần Nhiễm định đi theo nhưng bị Nguyên Tinh Thần ngăn lại.Viên Hàm Sương kéo Tần Nhiễm lùi về sau 1 bước rồi nói ngay: “Chị nói đúng ạ, về em sẽ dạy dỗ lại cô ấy.” Lúc này trông Viên Hàm Sương hơi bình tĩnh hơn Tần Nhiễm, nhưng thực chất trong lòng rất sợ hãi, ước gì mình khỏi bước vào chỗ quái quỷ kia.Bạch Mộc Trạch nói: “Tôi chỉ hơi bối rối thôi, trong nhà có tang mà sao chị không mặc đồ tang, lại còn mặc một bộ váy diễm lệ thế này nữa?”
“A Mai à, sao lại vô phép như thế?” Cô nhíu mày nhìn Tần Nhiễm trách móc: “Chủ nhân chưa sai bảo mà sao ngươi lại tùy tiện đi lại được, em hai à, em cũng nên dạy dỗ lại con nhóc này đấy.”Trong phòng kho đã được thắp đèn, dù hơi tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ được khung cảnh bên trong. Thẩm Kha lục tìm cái thùng để nến và nguyên bảo, đếm đủ số lượng mà ông lão yêu cầu.
Viên Hàm Sương kéo Tần Nhiễm lùi về sau 1 bước rồi nói ngay: “Chị nói đúng ạ, về em sẽ dạy dỗ lại cô ấy.” Lúc này trông Viên Hàm Sương hơi bình tĩnh hơn Tần Nhiễm, nhưng thực chất trong lòng rất sợ hãi, ước gì mình khỏi bước vào chỗ quái quỷ kia.Vốn cứ nghĩ mình đã an toàn, ai ngờ đó chỉ mới là sự khởi đầu của cơn ác mộng.“Tôi đang muốn hỏi nhà kho ở đâu?” Thẩm Kha chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình.
Nguyên Tinh Thần nghiêm trang đứng bên cạnh cửa, phát hiện có người vẫn luôn nhìn mình chằm chằm. Cô xoay người lại, đối diện với Bạch Mộc Trạch.Mạnh Vũ hắng giọng nói: “Không cần đâu, tận hiếu thôi mà, có nghi thức là được rồi.”Nguyên Tinh Thần nhìn con số nhảy ra trên đầu của Mạnh Vũ rồi thầm nghĩ: Hệ thống có tâm nhỉ, còn báo tiến độ tức thì nữa.Tần Nhiễm cười lạnh: “Hừ, sợ à? Đó là lý do sao? Viên Hàm Sương, thả cái móng vuốt hồ ly của cô ra, tôi đã sớm phát hiện 2 người bất thường rồi, lúc đầu tôi cứ tưởng là cô để ý giáo sư Bạch nên mới sống chết đòi chơi mật thất với chúng tôi, hóa ra là lấy giáo sư Bạch làm cái cớ để ve vãn người yêu tôi đúng không?”
“Em họ Phương à, sao lại nhìn ta như thế?”Bạch Mộc Trạch giải thích: “Vợ của Triệu Lâm An, Từ Vi.”Trong thùng có 3 búp bê làm bằng giấy sinh động như người thật. Con bên trái rõ ràng là con hầu vừa rồi anh ta nhìn thấy trong vườn hoa, hóa ra là người giấy thành tinh à!Viên Hàm Sương sốt ruột nói: “Anh đi nhìn thử đi, nói không chừng trên thi thể có manh mối thì sao?”
Bạch Mộc Trạch nói: “Tôi chỉ hơi bối rối thôi, trong nhà có tang mà sao chị không mặc đồ tang, lại còn mặc một bộ váy diễm lệ thế này nữa?”Bạch Mộc Trạch ghét bỏ định đẩy anh ta ra, Thẩm Kha lại càng ôm chặt hơn, “Đại Bạch à, suýt chút tôi đã không về được nữa rồi đấy.”
Nguyên Tinh Thần cười nhạt đáp: “Có câu đàn bà tô điểm vì người yêu* mà, tướng công thích ta mặc bộ váy màu hồng nhạt này nhất, biết được hôm nay chàng ấy về trong lòng ta rất vui vẻ, hơn nữa chắc em họ đã quên phép tắc ở chỗ bọn ta rồi nhỉ, người thân ruột thịt trong nhà mới phải mặc đồ trắng để giữ đạo hiếu, dù ta được gả vào nhà họ Triệu nhưng cũng không phải họ Triệu, không cần phải mặc đồ trắng.”Thục nữ báo thù, 10 năm chưa muộn.
“Ồ, cái vô thức của cô cũng thành thạo quá nhỉ, bình thường chắc ôm không ít đâu ha?”“Đây là nến với nguyên bảo mà mấy người cần, cho… cho ai vậy?” Thẩm Kha thở hổn hển hỏi.“Cô cũng biết đó là thi thể à! Ai mà dám nhìn chứ!” Mạnh Vũ cũng bực bội.(*) Một câu trong Chiến Quốc Sách.
“Đúng là lần đầu tôi được nghe phong tục này đấy.”Con hầu không hề phản ứng gì.“Em họ Phương à, sao lại nhìn ta như thế?”
“Vốn em họ không phải người trong trấn bọn ta nên không biết cũng phải, giờ đã biết rồi, không cần hỏi tới cùng nữa đúng không.”Trên khắp cơ thể, từ đầu tới chân đều lốm đốm những vết ban to nhỏ, không còn vùng da nào nguyên vẹn hết.
Bạch Mộc Trạch còn định nói gì nữa nhưng rõ ràng Phương Húc không muốn làm khó Từ Vi, anh cũng đành thôi.Ông Triệu trong quan tài thì cầm 1 tờ giấy, Bạch Mộc Trạch to gan gạt tay ông ta ra, tờ giấy vẫn còn nguyên vẹn.Giá trị tiếng hét + 50
***Quả nhiên trước ngực bà Triệu có đeo một chiếc chìa khóa, Bạch Mộc Trạch nhẹ nhàng lấy được nó.
Mạnh Vũ đi vào linh đường, một luồng hơi lạnh phà thẳng vào mặt anh ta. Anh ta vái lạy tượng trưng với 2 cỗ quan tài cho có cái gọi là tận hiếu với cha mẹ rồi xoay người định đi.Sau khi nhận nhiệm vụ từ ông lão, Thẩm Kha một mình đi tìm phòng kho, nhưng tìm một lúc lâu vẫn không thấy phòng kho ở đâu hết. Lúc anh ta đi ngang qua vườn hoa thấy có một con hầu đang tưới hoa, Thẩm Kha bèn đi sang hỏi đường.
Nguyên Tinh Thần đứng ngoài cửa cản anh ta lại, “Tướng công à, không nhìn cha mẹ chút sao?”Giá trị tiếng hét + 50
Mạnh Vũ hắng giọng nói: “Không cần đâu, tận hiếu thôi mà, có nghi thức là được rồi.”Lúc này, Thẩm Kha cầm nến và nguyên bảo tới, đầu anh ta đổ đầy mồ hôi, đi đường thì thất tha thất thểu, trên đầu cũng treo một dãy số:2 người không ngừng tranh cãi, con búp bê giấy nghiêng đầu sang nhìn Nguyên Tinh Thần đang trộm cười trên nỗi đau của người khác, chờ cô ra lệnh.
“Tướng công! Nếu không gặp chàng thì cha mẹ không yên tâm đi đâu.” Nguyên Tinh Thần gằn từng chữ như đánh thẳng vào tim Mạnh Vũ.Nguyên Tinh Thần còn nói thêm: “Tướng công à, trời đã tối rồi, nếu không vào thì sẽ trễ giờ đấy.” Cô vẫn chưa nói là giờ gì, nhưng Mạnh Vũ nghe ra được nếu mình không đi thì e sẽ gây ra một số chuyện khác.Mạnh Vũ chạy biến ra khỏi linh đường, Tần Nhiễm đỡ cơ thể mềm oặt của anh ta hỏi: “Thấy gì vậy?”
Viên Hàm Sương sốt ruột nói: “Anh đi nhìn thử đi, nói không chừng trên thi thể có manh mối thì sao?”Mạnh Vũ đi vào linh đường, một luồng hơi lạnh phà thẳng vào mặt anh ta. Anh ta vái lạy tượng trưng với 2 cỗ quan tài cho có cái gọi là tận hiếu với cha mẹ rồi xoay người định đi.***
“Cô cũng biết đó là thi thể à! Ai mà dám nhìn chứ!” Mạnh Vũ cũng bực bội.Một bên của phòng kho là mấy cái thùng lớn, bên trên được che lại bằng bao tải, Thẩm Kha cũng chẳng nghĩ ngợi gì, cầm luôn bao tải đi. Nhưng thứ bị che bên dưới lại khiến anh ta hoảng hốt thét lên.“Tướng công! Nếu không gặp chàng thì cha mẹ không yên tâm đi đâu.” Nguyên Tinh Thần gằn từng chữ như đánh thẳng vào tim Mạnh Vũ.
Nguyên Tinh Thần còn nói thêm: “Tướng công à, trời đã tối rồi, nếu không vào thì sẽ trễ giờ đấy.” Cô vẫn chưa nói là giờ gì, nhưng Mạnh Vũ nghe ra được nếu mình không đi thì e sẽ gây ra một số chuyện khác.Viên Hàm Sương nghe xong cũng không nhịn được mà thốt lên: “Rốt cuộc đây là chỗ quái quỷ gì thế này!”
Thế là anh ta đành phải cắn răng đi vào trong lần nữa, trước sảnh có 2 cỗ quan tài, bên trái là ông Triệu, bên phải là bà Triệu. Mạnh Vũ nhìn thử quan tài của ông Triệu một chút rồi kinh ngạc hô lên: “A!”Bạch Mộc Trạch nhìn anh ta rồi thản nhiên nói: “Rõ ràng là dì dượng cho anh manh mối mà anh không thèm lấy, đúng là phụ lòng tốt của họ mà, anh họ à, tôi lấy giúp anh thôi, không cần cảm ơn đâu.”
Tần Nhiễm như bị lửa đốt: “Sao vậy?”“Chị gái ơi, cho hỏi nhà kho ở đâu vậy?”
Mạnh Vũ nhắm mắt không dám nhìn lại, Nguyên Tinh Thần tuyên bố nhiệm vụ thứ 2: “Tướng công à, mẹ vẫn đang chờ chàng kìa.”
Mạnh Vũ đi tới cỗ quan tài còn lại, lấy tay che mắt, chỉ he hé một khe nhỏ để nhìn ra ngoài, đúng lúc này lại là một tiếng kinh hô khác: “Thế đã xong chưa vậy!” Anh ta đã tới bờ vực của sự sụp đổ rồi.Thẩm Kha vẫn chưa biết thân phận của Nguyên Tinh Thần nên hỏi ngay: “Cô ta là ai vậy?”“Mọi người tới đủ rồi, lên món đi.”
“Được rồi, tướng công mau ra đi.”
Mạnh Vũ chạy biến ra khỏi linh đường, Tần Nhiễm đỡ cơ thể mềm oặt của anh ta hỏi: “Thấy gì vậy?”
“Không biết, nếu muốn biết thì em tự vào xem đi.” Mạnh Vũ bất mãn nói, không dám nhớ lại những gì mình vừa nhìn thấy nữa.Mạnh Vũ đi tới cỗ quan tài còn lại, lấy tay che mắt, chỉ he hé một khe nhỏ để nhìn ra ngoài, đúng lúc này lại là một tiếng kinh hô khác: “Thế đã xong chưa vậy!” Anh ta đã tới bờ vực của sự sụp đổ rồi.
Nguyên Tinh Thần vừa dứt lời, con hầu đã bưng khay thức ăn lên.Viên Hàm Sương vội vàng nói: “Anh làm gì vậy! Cô ta không gọi chúng ta vào thì tất nhiên là không cần rồi!”Giá trị tiếng hét +20Giọng Viên Hàm Sương đanh lại, cô ta phản bác: “Tần Nhiễm à, sao cậu lại nói khó nghe như thế chứ, là tớ thấy sợ nên vô thức ôm lấy anh Vũ thôi mà, có cần chuyện bé xé ra to thế không?”
Nguyên Tinh Thần nhìn con số nhảy ra trên đầu của Mạnh Vũ rồi thầm nghĩ: Hệ thống có tâm nhỉ, còn báo tiến độ tức thì nữa.Thẩm Kha nhìn 3 con hầu nối đuôi nhau đi vào, ghé sát tai Bạch Mộc Trạch nói: “Đại Bạch, là 3 con búp bê giấy kia đấy, chúng sống kìa!”Nguyên Tinh Thần đứng ngoài cửa cản anh ta lại, “Tướng công à, không nhìn cha mẹ chút sao?”Nếu giờ mà Tần Nhiễm còn không nhìn ra nữa thì đúng là kẻ ngu thật rồi, “Mạnh Vũ, anh ôm bạn thân tôi là có ý gì đây?” Cô ta đập bàn chất vấn.
“Tướng công đi đường quay về hẳn là đói bụng rồi nhỉ, đi dùng cơm trước nhé.”
“Đợi đã.” Bạch Mộc Trạch nói: “Chúng tôi không cần vào à?”Bạch Mộc Trạch không để ý tới cô ta mà nhìn Nguyên Tinh Thần nói: “Dù tôi không phải họ Triệu nhưng cũng là người bên ngoại của bà Triệu, ít ra cũng phải vào trong cúng bái dì dượng một lần chứ.”
Viên Hàm Sương vội vàng nói: “Anh làm gì vậy! Cô ta không gọi chúng ta vào thì tất nhiên là không cần rồi!”
Bạch Mộc Trạch không để ý tới cô ta mà nhìn Nguyên Tinh Thần nói: “Dù tôi không phải họ Triệu nhưng cũng là người bên ngoại của bà Triệu, ít ra cũng phải vào trong cúng bái dì dượng một lần chứ.”
Nguyên Tinh Thần trầm tư nhìn anh, vốn nghĩ tha cho anh một mạng nhưng anh đã tự tìm đường chết thì tôi cũng vui vẻ chấp nhận thôi.
“Nếu em họ đã muốn nhìn thì cứ vào đi.”Giá trị tiếng hét +20
Bạch Mộc Trạch đi thẳng vào linh đường, nhìn sang quan tài của bà Triệu ở bên phải. Chẳng trách Mạnh Vũ lại sợ như vậy, bên trong có cả người nằm mà.“Nếu em họ đã muốn nhìn thì cứ vào đi.”
Trên khắp cơ thể, từ đầu tới chân đều lốm đốm những vết ban to nhỏ, không còn vùng da nào nguyên vẹn hết.Nguyên Tinh Thần dẫn mọi người đi tới phòng ăn, ở giữa bày một cái bàn bát tiên, chỉ có 3 cái ghế dựa, chỗ ngồi hướng Nam thì để trống.Cô điều chỉnh lại tâm trạng, bày ra vẻ mặt ai oán nói với Triệu Lâm An: “Tướng công à, mau đến gặp cha mẹ lần cuối đi, ngày mai là phải chôn cất rồi.”
Nguyên Tinh Thần sửng sốt, anh ta… sao không có tí phản ứng nào hết vậy?“Nhiễm Nhiễm, chẳng phải cô ấy đang sợ hay sao?”
Đây là một lợi thế của nghề nghiệp, bình thường lúc Bạch Mộc Trạch làm nghiên cứu sinh đã gặp qua không ít những thứ này rồi. Hơn nữa anh mắc chứng vô cảm, đối với Bạch Mộc Trạch mà nói, buồn vui giận sướng đều không có dao động gì quá lớn.
Kinh nghiệm chơi mật thất phong phú nói cho anh biết ở đây chắc chắn là có manh mối, vì thế anh mới chủ động yêu cầu vào cúng bái.Tần Nhiễm như bị lửa đốt: “Sao vậy?”
Quả nhiên trước ngực bà Triệu có đeo một chiếc chìa khóa, Bạch Mộc Trạch nhẹ nhàng lấy được nó.Viên Hàm Sương tựa sát vào Mạnh Vũ, yếu ớt nói: “Anh Vũ ơi, tôi sợ quá.”
Ông Triệu trong quan tài thì cầm 1 tờ giấy, Bạch Mộc Trạch to gan gạt tay ông ta ra, tờ giấy vẫn còn nguyên vẹn.Bạch Mộc Trạch còn định nói gì nữa nhưng rõ ràng Phương Húc không muốn làm khó Từ Vi, anh cũng đành thôi.
Mạnh Vũ đã thấy hết cảm thấy cực kỳ buồn nôn: “Đồ của người chết mà anh cũng dám đụng vào à?”Nguyên Tinh Thần sẽ tha cho anh lần này, nếu lần sau gặp lại thì tuyệt đối không nương tay đâu.
Bạch Mộc Trạch nhìn anh ta rồi thản nhiên nói: “Rõ ràng là dì dượng cho anh manh mối mà anh không thèm lấy, đúng là phụ lòng tốt của họ mà, anh họ à, tôi lấy giúp anh thôi, không cần cảm ơn đâu.”
Nói trắng ra là: Cái tên vô dụng như anh, có manh mối mà cũng không lấy, giữ anh lại có ích gì chứ!Con hầu cảm thấy không ổn vội thả bình nước trong tay xuống nhìn anh ta. Thẩm Kha thấy cô ta cũng giống như người bình thường nhưng cách di chuyển lại cực kỳ kỳ lạ.Không quan tâm tới manh mối gì nữa, Thẩm Kha cầm nến và nguyên bảo đi ra khỏi phòng kho, tìm hơn nửa ngày mới tìm ra được linh đường để tụ hợp với những người còn lại.
Lúc này, Thẩm Kha cầm nến và nguyên bảo tới, đầu anh ta đổ đầy mồ hôi, đi đường thì thất tha thất thểu, trên đầu cũng treo một dãy số:“Đợi đã.” Bạch Mộc Trạch nói: “Chúng tôi không cần vào à?”***
“Đúng là lần đầu tôi được nghe phong tục này đấy.”Nguyên Tinh Thần đi tới trước mặt anh ta, thầm nghĩ tên này đã bị dọa tới mức sợ khóc thét rồi, “Quản gia Triệu vất vả rồi, để nến và nguyên bảo ở cửa đi, lát nữa sẽ dùng.”Con hầu lắc đầu phát ra tiếng sột soạt, sau đó vươn tay bóp vai một cái, khôi phục lại hình dạng ban đầu.Giá trị tiếng hét + 50Nguyên Tinh Thần nghiêm trang đứng bên cạnh cửa, phát hiện có người vẫn luôn nhìn mình chằm chằm. Cô xoay người lại, đối diện với Bạch Mộc Trạch.
“Đây là nến với nguyên bảo mà mấy người cần, cho… cho ai vậy?” Thẩm Kha thở hổn hển hỏi.Giá trị tiếng hét +20Mạnh Vũ nhắm mắt không dám nhìn lại, Nguyên Tinh Thần tuyên bố nhiệm vụ thứ 2: “Tướng công à, mẹ vẫn đang chờ chàng kìa.”
Nguyên Tinh Thần đi tới trước mặt anh ta, thầm nghĩ tên này đã bị dọa tới mức sợ khóc thét rồi, “Quản gia Triệu vất vả rồi, để nến và nguyên bảo ở cửa đi, lát nữa sẽ dùng.”
Thẩm Kha thấy Nguyên Tinh Thần thì giật bắn người, “Tôi tôi tôi biết rồi.”Mạnh Vũ ôm cô ta an ủi: “Không sao đâu, nói trắng ra thì cũng chỉ là người giấy thôi mà, không làm cô bị thương đâu.”
Anh ta để đồ ở cửa ra vào theo lời Nguyên Tinh Thần, quay lại bên cạnh Bạch Mộc Trạch rồi ôm chặt cánh tay anh, cả người run lên bần bật.
Bạch Mộc Trạch ghét bỏ định đẩy anh ta ra, Thẩm Kha lại càng ôm chặt hơn, “Đại Bạch à, suýt chút tôi đã không về được nữa rồi đấy.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Giờ nhớ lại, Thẩm Kha vẫn còn rờn rợn.“Không biết, nếu muốn biết thì em tự vào xem đi.” Mạnh Vũ bất mãn nói, không dám nhớ lại những gì mình vừa nhìn thấy nữa.
Sau khi nhận nhiệm vụ từ ông lão, Thẩm Kha một mình đi tìm phòng kho, nhưng tìm một lúc lâu vẫn không thấy phòng kho ở đâu hết. Lúc anh ta đi ngang qua vườn hoa thấy có một con hầu đang tưới hoa, Thẩm Kha bèn đi sang hỏi đường.
“Chị gái ơi, cho hỏi nhà kho ở đâu vậy?”Tâm trạng lúc này của Nguyên Tinh Thần có chút phức tạp, nhất là lúc thấy cái mặt đơ kia của Bạch Mộc Trạch. Vốn dĩ đây là một cơ hội tốt để cô trả thù vì bị đánh giá kém, nhưng sao tên này lại chọn được nhân vật Phương Húc cơ chứ!
Con hầu không hề phản ứng gì.
Thẩm Kha nghĩ là cô ta không nghe bèn chụp lấy vai của cô ta, rõ ràng anh ta không hề dùng sức nhưng vai của con hầu lại bị lõm vào một miếng.
Con hầu cảm thấy không ổn vội thả bình nước trong tay xuống nhìn anh ta. Thẩm Kha thấy cô ta cũng giống như người bình thường nhưng cách di chuyển lại cực kỳ kỳ lạ.“Thật ngại quá, vai cô có sao không?”
“Thật ngại quá, vai cô có sao không?”“Xảy ra chuyện gì?”
Con hầu lắc đầu phát ra tiếng sột soạt, sau đó vươn tay bóp vai một cái, khôi phục lại hình dạng ban đầu.Nói trắng ra là: Cái tên vô dụng như anh, có manh mối mà cũng không lấy, giữ anh lại có ích gì chứ!
“Tôi đang muốn hỏi nhà kho ở đâu?” Thẩm Kha chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình.(*) Một câu trong Chiến Quốc Sách.
Con hầu từ từ giơ nắm tay lên, trong lúc đó lại phát ra tiếng sột soạt, cô ta giơ tay tới một vị trí rồi xoay 45 độ, chỉ vào một căn phòng phía Đông, sau đó bất động.
Thẩm Kha có được thông tin mình cần bèn nhanh chân chạy đi, lúc quay đầu lại còn thấy con hầu kỳ quái kia đang nghiêng đầu nhìn mình. Anh ta thầm giật mình, vội chạy vào phòng kho.
Vốn cứ nghĩ mình đã an toàn, ai ngờ đó chỉ mới là sự khởi đầu của cơn ác mộng.
Trong phòng kho đã được thắp đèn, dù hơi tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ được khung cảnh bên trong. Thẩm Kha lục tìm cái thùng để nến và nguyên bảo, đếm đủ số lượng mà ông lão yêu cầu.
Số lượng quá nhiều nên Thẩm Kha không thể cầm hết bằng tay không được, thế là nghĩ cách dùng thứ gì đó để làm túi mang đi.
Một bên của phòng kho là mấy cái thùng lớn, bên trên được che lại bằng bao tải, Thẩm Kha cũng chẳng nghĩ ngợi gì, cầm luôn bao tải đi. Nhưng thứ bị che bên dưới lại khiến anh ta hoảng hốt thét lên.(*) Một câu trong Chiến Quốc Sách.
Trong thùng có 3 búp bê làm bằng giấy sinh động như người thật. Con bên trái rõ ràng là con hầu vừa rồi anh ta nhìn thấy trong vườn hoa, hóa ra là người giấy thành tinh à!Nguyên Tinh Thần trầm tư nhìn anh, vốn nghĩ tha cho anh một mạng nhưng anh đã tự tìm đường chết thì tôi cũng vui vẻ chấp nhận thôi.
Không quan tâm tới manh mối gì nữa, Thẩm Kha cầm nến và nguyên bảo đi ra khỏi phòng kho, tìm hơn nửa ngày mới tìm ra được linh đường để tụ hợp với những người còn lại.
Viên Hàm Sương nghe xong cũng không nhịn được mà thốt lên: “Rốt cuộc đây là chỗ quái quỷ gì thế này!”
Mạnh Vũ vẫn còn buồn nôn: “Như căn nhà bị ma ám ấy.”
Bạch Mộc Trạch nhìn vào linh đường, mơ hồ cảm giác được hình như linh vị trên bàn từ 2 cái đã chuyển thành 3 cái, chớp mắt một cái lại khôi phục như cũ, thật thật giả giả khiến người ta thấy hơi mờ mịt.
“Tướng công ơi, cơm nước xong xuôi rồi, đi theo em nào.”
Thẩm Kha vẫn chưa biết thân phận của Nguyên Tinh Thần nên hỏi ngay: “Cô ta là ai vậy?”Anh ta để đồ ở cửa ra vào theo lời Nguyên Tinh Thần, quay lại bên cạnh Bạch Mộc Trạch rồi ôm chặt cánh tay anh, cả người run lên bần bật.
Bạch Mộc Trạch giải thích: “Vợ của Triệu Lâm An, Từ Vi.”
***Mạnh Vũ đã thấy hết cảm thấy cực kỳ buồn nôn: “Đồ của người chết mà anh cũng dám đụng vào à?”
Nguyên Tinh Thần dẫn mọi người đi tới phòng ăn, ở giữa bày một cái bàn bát tiên, chỉ có 3 cái ghế dựa, chỗ ngồi hướng Nam thì để trống.
Thẩm Kha vẫn ôm cánh tay Bạch Mộc Trạch, ngồi cùng anh trên cái ghế dài, dù Mạnh Vũ vô dụng nhưng dù sao cũng là đàn ông, Viên Hàm Sương bèn nũng nịu với Tần Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm ơi, tớ sợ quá đi mất, có thể cho tớ mượn anh Vũ không, xin cậu đấy~”
Tần Nhiễm định từ chối nhưng lại không chịu nổi Viên Hàm Sương cứ liên tục năn nỉ, vì thế chỉ đành ngồi một mình trên ghế dài.
“Mọi người tới đủ rồi, lên món đi.”
Nguyên Tinh Thần vừa dứt lời, con hầu đã bưng khay thức ăn lên.
Thẩm Kha nhìn 3 con hầu nối đuôi nhau đi vào, ghé sát tai Bạch Mộc Trạch nói: “Đại Bạch, là 3 con búp bê giấy kia đấy, chúng sống kìa!”
Viên Hàm Sương tựa sát vào Mạnh Vũ, yếu ớt nói: “Anh Vũ ơi, tôi sợ quá.”
Mạnh Vũ ôm cô ta an ủi: “Không sao đâu, nói trắng ra thì cũng chỉ là người giấy thôi mà, không làm cô bị thương đâu.”“Được rồi, tướng công mau ra đi.”
Nếu giờ mà Tần Nhiễm còn không nhìn ra nữa thì đúng là kẻ ngu thật rồi, “Mạnh Vũ, anh ôm bạn thân tôi là có ý gì đây?” Cô ta đập bàn chất vấn.“Tướng công đi đường quay về hẳn là đói bụng rồi nhỉ, đi dùng cơm trước nhé.”
“Nhiễm Nhiễm, chẳng phải cô ấy đang sợ hay sao?”
Tần Nhiễm cười lạnh: “Hừ, sợ à? Đó là lý do sao? Viên Hàm Sương, thả cái móng vuốt hồ ly của cô ra, tôi đã sớm phát hiện 2 người bất thường rồi, lúc đầu tôi cứ tưởng là cô để ý giáo sư Bạch nên mới sống chết đòi chơi mật thất với chúng tôi, hóa ra là lấy giáo sư Bạch làm cái cớ để ve vãn người yêu tôi đúng không?”Tần Nhiễm định từ chối nhưng lại không chịu nổi Viên Hàm Sương cứ liên tục năn nỉ, vì thế chỉ đành ngồi một mình trên ghế dài.
Giọng Viên Hàm Sương đanh lại, cô ta phản bác: “Tần Nhiễm à, sao cậu lại nói khó nghe như thế chứ, là tớ thấy sợ nên vô thức ôm lấy anh Vũ thôi mà, có cần chuyện bé xé ra to thế không?”
“Ồ, cái vô thức của cô cũng thành thạo quá nhỉ, bình thường chắc ôm không ít đâu ha?”
…
2 người không ngừng tranh cãi, con búp bê giấy nghiêng đầu sang nhìn Nguyên Tinh Thần đang trộm cười trên nỗi đau của người khác, chờ cô ra lệnh.
Nguyên Tinh Thần cũng không ngờ chơi trò mật thất này mà còn có vụ đánh ghen vạch mặt kẻ thứ ba nữa, chậc, nếu có hạt dưa ở đây thì hay quá.
Tác giả :
Duy Duy Không Uống Sữa Đậu Nành