Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma
Chương 42
Nhắc tới 4 người họ thì phải quay lại lúc sau khi Nguyên Tinh Thần bị Viện trưởng đưa đi.
Bạch Mộc Trạch trong phòng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, lúc đầu cứ nghĩ đây là nhiệm vụ đơn của Nguyên Tinh Thần thôi, trên thực tế cũng đúng là thế. Nhưng sau mấy phút, anh đã nhận ra có gì đó không ổn.Hứa Dạng nghe vậy vội chạy tới: “Manh Manh, sao vậy?”Bạch Mộc Trạch và Nguyên Tinh Thần mỗi người một bên bắt đầu giải câu đố, Dương Manh Manh rảnh rỗi không làm gì bèn đi một vòng tầng 1 xem thử.(*) Một trò chơi dạng câu đố trong đó người chơi phải di chuyển các khối trong một phòng sao cho đưa được một khối xếp ra khỏi phòng đúng đến nơi quy định.
Tâm trạng của Ekko dao động rất mạnh, sự hận thù trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ.Mary nhìn cậu ta nói: “Con là thằng nhóc hay khóc đúng không, trông nhỏ bé như thế mà lại rất thích ăn.”
Không để ý tới quy định 10 giờ phải đi ngủ nữa, Bạch Mộc Trạch mở cửa ra định đi tìm Nguyên Tinh Thần, trùng hợp là anh vừa mở cửa thì Hứa Dạng, Dương Manh Manh và Tang Cách cũng lần lượt đi ra.Hứa Dạng kéo cô ta ra sau lưng mình, dùng tay gõ cửa 2 lần: “Có ai trong đó không?”Bạch Mộc Trạch trong phòng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, lúc đầu cứ nghĩ đây là nhiệm vụ đơn của Nguyên Tinh Thần thôi, trên thực tế cũng đúng là thế. Nhưng sau mấy phút, anh đã nhận ra có gì đó không ổn.
Hứa Dạng giàn giụa nước mắt: “Mau đi cứu Doris đi!”Bạch Mộc Trạch tới gần Mary hỏi: “Các người biết Doris bị bệnh này từ bao giờ.”
4 người họ nghe tiếng đi lại ở tầng 4, thấy Crudo đang phát điên tìm Nguyên Tinh Thần trong phòng, “Mọi người tìm cơ hội để cứu Nguyên Tinh Thần ra đi, tôi sẽ tìm cách.”Dương Manh Manh ra dấu OK, “Tôi biết rồi.”“Là cái này đây.” Cô chỉ vào chữ cái trên cửa rồi nói.
Bạch Mộc Trạch vốn định tìm dụng cụ, anh đi xuống tầng 2, thấy đồng hồ treo trên tường bèn nảy ra một biện pháp.Hứa Dạng sờ cổ mình: “Không sao, vết thương này không có gì đáng ngại cả, tôi nghĩ vẫn nên tìm manh mối trước đi, thêm lần nữa thì chẳng ai dám chắc tôi có thể sống được tới sáng cả.”
Anh thử điều chỉnh kim đồng hồ, đẩy nhanh thời gian tới vài tiếng sau.Không để ý tới quy định 10 giờ phải đi ngủ nữa, Bạch Mộc Trạch mở cửa ra định đi tìm Nguyên Tinh Thần, trùng hợp là anh vừa mở cửa thì Hứa Dạng, Dương Manh Manh và Tang Cách cũng lần lượt đi ra.Ngoài 2 người họ ra, những người khác đều khó hiểu
Ngoài cửa sổ trời đã sáng, Bạch Mộc Trạch vội chạy lên tầng 4, thấy Nguyên Tinh Thần đang ngồi bệt dưới đất và nụ cười dữ tợn của Crudo. Lúc Crudo đi ngang qua Bạch Mộc Trạch còn nhìn anh đầy cổ quái, sau đó thì biến mất ở cầu thang.Đúng thế, sự tấn công của NPC đang không ngừng tăng cao, dường như quy định NPC không được tấn công người chơi đã trở thành bọt biển rồi.Nữ tu Mary nói: “Ta có giấu một lọ thuốc mê trong phòng, đây là chìa khóa, con lấy đi, hàng ngày Viện trưởng đều uống một ly sữa bò vào bữa sáng, con phải tìm cách bỏ thuốc mê vào ly của Viện trưởng.”
Sau khi biết được ngọn nguồn mọi việc, Nguyên Tinh Thần không khỏi tự hỏi: Dường như giữa 4 người họ và Doris có một mối liên kết không thể tách rời, Doris gặp nguy hiểm thì họ cũng sẽ cảm nhận được.Hứa Dạng thử gỡ chữ ra nhưng không được.
Trong lòng Nguyên Tinh Thần có một suy nghĩ, biết đâu ở chỗ nào đó trong cô nhi viện sẽ có manh mối chứng thực được suy nghĩ này của cô.“Không, con không muốn, Viện trưởng, họ là bạn của con mà.”Dương Manh Manh chỉ vào cửa gỗ: “Bên trong… Bên trong có một đôi mắt, đáng sợ quá.”
“2 người sao rồi, có cần nghỉ ngơi gì không?” Bạch Mộc Trạch hỏi.“Ruby.”“Ekko.”
Nguyên Tinh Thần gật đầu: “Tôi ổn, còn Hứa Dạng?”Làm xong hết, Dương Manh Manh ghét bỏ phun sữa ra: “Hừ hừ, sữa bò của Viện trưởng uống chẳng ngon tí nào, trả lại cho người vậy.”
Hứa Dạng sờ cổ mình: “Không sao, vết thương này không có gì đáng ngại cả, tôi nghĩ vẫn nên tìm manh mối trước đi, thêm lần nữa thì chẳng ai dám chắc tôi có thể sống được tới sáng cả.”
Nghe cậu ta nói thế, đến cả Tang Cách cũng không buồn nói đùa nữa.
Đúng thế, sự tấn công của NPC đang không ngừng tăng cao, dường như quy định NPC không được tấn công người chơi đã trở thành bọt biển rồi.(*) Thuốc chống loạn thần, có thành phần chính là Quetiapine hàm lượng 50mg. Hoạt chất này có tác dụng khôi phục cân bằng của chất dẫn truyền thần kinh tự nhiên trong não bộ.“Kiki.”
***“Con biết rồi, nữ tu Mary, con sẽ thả bà ra ngay.”
Bước tới cửa giáo đường, Nguyên Tinh Thần nhìn thấy 2 ký hiệu quen thuộc.Nhắc tới 4 người họ thì phải quay lại lúc sau khi Nguyên Tinh Thần bị Viện trưởng đưa đi.
“Là cái này đây.” Cô chỉ vào chữ cái trên cửa rồi nói.Nghe cậu ta nói thế, đến cả Tang Cách cũng không buồn nói đùa nữa.
Quả nhiên Bạch Mộc Trạch không nhìn lầm, theo lời miêu tả của Nguyên Tinh Thần, anh nhớ lại hôm tới cửa giáo đường tìm manh mối đã nhìn thấy 2 chữ X và P này được khắc trên 2 cánh cửa.“2 người sao rồi, có cần nghỉ ngơi gì không?” Bạch Mộc Trạch hỏi.“Nữ tu Mary, ai đã nhốt bà ở đây vậy?”Đồ ăn của mọi người đều được dọn sẵn trên bàn, duy chỉ có Viện trưởng là tự mang tới. Nguyên Tinh Thần ra hiệu cho Dương Manh Manh, Dương Manh Manh gật đầu, quay lại nói với Viện trưởng: “Viện trưởng ơi, con có thể nếm thử sữa bò của người không ạ?”
Hứa Dạng thử gỡ chữ ra nhưng không được.Nhìn người bên cạnh, nữ tu nhận ra Tần Nhiễm và Kỳ Việt: “Weider, Jenny, các con cũng ở đây ư.”(*) Một trò chơi dạng câu đố trong đó người chơi phải di chuyển các khối trong một phòng sao cho đưa được một khối xếp ra khỏi phòng đúng đến nơi quy định.
Bạch Mộc Trạch ghé tới gần nhìn kỹ, “Hình như là Klotski*.”“Ở chỗ của Viện trưởng.”
Kỳ Việt và Tần Nhiễm đã ngồi trong đó, Viện trưởng thì chưa tới.Doris lắc đầu với Bạch Mộc Trạch: “Không nên hỏi bà ấy, tới phòng của Viện trưởng là biết ngay.” Cô cười với Mary: “Nữ tu ơi, bây giờ con rất ổn, nếu không có họ thì Doris sẽ không sống lâu tới vậy đâu, giờ bà đã an toàn rồi, tìm chỗ trốn đi, tuyệt đối đừng để Viện trưởng phát hiện nữa.”(*) Một trò chơi dạng câu đố trong đó người chơi phải di chuyển các khối trong một phòng sao cho đưa được một khối xếp ra khỏi phòng đúng đến nơi quy định.
2 chữ cái được khắc trên cửa có dạng như một miếng gỗ, ở gần vị trí khóa cửa có 2 khe hở hình vuông, vừa đủ để lấy một mảnh gỗ ra.
Hứa Dạng lùi lại, vươn tay nói: “Tôi không rành giải đố, mọi người tới đi.”“Nữ tu Mary, bà có biết chìa khóa ở chỗ nào không?”Ánh mắt nhìn Doris của Mary trở nên xót xa: “Bé Doris à, rời khỏi bọn chúng thì con mới được tự do.”
Bạch Mộc Trạch và Nguyên Tinh Thần mỗi người một bên bắt đầu giải câu đố, Dương Manh Manh rảnh rỗi không làm gì bèn đi một vòng tầng 1 xem thử.Nguyên Tinh Thần nhìn sang Bạch Mộc Trạch, sau đó mới gật đầu.
Đi tới cửa phòng chứa đồ, cô ta tò mò áp mặt vào khe cửa để xem có phát hiện ra được manh mối gì không.Trong ký ức của Doris, hàng ngày cô bé đều bị Viện trưởng ép uống một viên thuốc màu trắng, nhưng họ không biết được lần nào Doris cũng lén giấu viên thuốc dưới đầu lưỡi, đợi lúc không ai để ý thì nhổ ra.
Đột nhiên, một con mắt xuất hiện ở khe hở, Dương Manh Manh bị dọa hét toáng lên, “Á á á á!”“Tất nhiên là nhớ rồi, ta đã nhìn các con lớn lên cơ mà, cả Doris nữa.” Bà nhìn sang phía 4 người Bạch Mộc Trạch rồi hỏi: “Các con… là ai vậy?”Trong lòng Nguyên Tinh Thần có một suy nghĩ, biết đâu ở chỗ nào đó trong cô nhi viện sẽ có manh mối chứng thực được suy nghĩ này của cô.
Hứa Dạng nghe vậy vội chạy tới: “Manh Manh, sao vậy?”Nhiều người thì không tiện hành động, Bạch Mộc Trạch bảo Hứa Dạng dẫn Dương Manh Manh và Tang Cách đi tới phòng ăn chuẩn bị trước, còn anh và Nguyên Tinh Thần sẽ tới phòng của Mary để lấy thuốc mê.Không có Kiki, không có Laure, không có Ruby, càng không có Ekko, họ đều là 4 nhân cách mà Doris sản sinh ra để bảo vệ bản thân.
Dương Manh Manh chỉ vào cửa gỗ: “Bên trong… Bên trong có một đôi mắt, đáng sợ quá.”Nữ tu Mary trông như vô cùng sợ hãi: “Không thể nói, không thể nói, bọn họ sẽ giết ta.”
Hứa Dạng kéo cô ta ra sau lưng mình, dùng tay gõ cửa 2 lần: “Có ai trong đó không?”Hứa Dạng giàn giụa nước mắt: “Mau đi cứu Doris đi!”Quả nhiên Bạch Mộc Trạch không nhìn lầm, theo lời miêu tả của Nguyên Tinh Thần, anh nhớ lại hôm tới cửa giáo đường tìm manh mối đã nhìn thấy 2 chữ X và P này được khắc trên 2 cánh cửa.
Không có động tĩnh.Từ trong khe cửa hẹp đưa ra một chiếc chìa khóa, Nguyên Tinh Thần vội nhận lấy, nắm chặt trong tay.“Doris ngoan nào, uống thuốc rồi con mới khỏe lại được.”
Nguyên Tinh Thần đi qua hỏi: “Làm sao vậy?”Đi tới cửa phòng chứa đồ, cô ta tò mò áp mặt vào khe cửa để xem có phát hiện ra được manh mối gì không.Mary né tránh: “Con đang nói gì vậy, ta không hiểu.”
Nghe giọng cô, người bên trong cực kỳ kích động, không ngừng vỗ cửa gỗ, “Doris, con là Doris đúng không?”Chữ cái trên cửa giáo đường đã được lấy ra, Nguyên Tinh Thần đặt khối gỗ chữ P lên trên, chữ X ở dưới, ngăn kéo mở ra.Nguyên Tinh Thần đoán: “Bà là nữ tu Mary ư?” Hiện tại trong các nhân vật, chỉ có NPC nữ tu Mary là chưa xuất hiện thôi.
Nguyên Tinh Thần đoán: “Bà là nữ tu Mary ư?” Hiện tại trong các nhân vật, chỉ có NPC nữ tu Mary là chưa xuất hiện thôi.
Quả nhiên người bên trong đáp lại: “Là ta đây.”“Doris, con tới đây, ta cho con biết một bí mật.”
“Nữ tu Mary, ai đã nhốt bà ở đây vậy?”Dương Manh Manh nháy mắt với cô ta: “Lát nữa cô sẽ biết thôi.”Quả nhiên người bên trong đáp lại: “Là ta đây.”
“Là Viện trưởng, Doris, mau rời khỏi đây đi, ở đây nguy hiểm lắm.”Sau khi dùng chìa khóa mở ngăn tủ ra, Nguyên Tinh Thần sờ được một lọ thuốc nhỏ ở sâu bên trong, cô giấu lọ thuốc trong tay áo rồi về tới phòng ăn.
“Nữ tu Mary, bà có biết chìa khóa ở chỗ nào không?”“Con không uống đâu, uống thuốc rồi họ sẽ biến mất.”Nguyên Tinh Thần đưa bình thuốc cho Dương Manh Manh, “Cô ngồi gần Viện trưởng nhất, tìm cơ hội bỏ vào nhé.”
“Ở chỗ của Viện trưởng.”(*) Thuốc chống loạn thần, có thành phần chính là Quetiapine hàm lượng 50mg. Hoạt chất này có tác dụng khôi phục cân bằng của chất dẫn truyền thần kinh tự nhiên trong não bộ.
Có được thông tin này, Nguyên Tinh Thần nhớ tới chùm chìa khóa trên người của Viện trưởng: “Phiền rồi, chìa khóa trên người của Viện trưởng.”
“Doris, con tới đây, ta cho con biết một bí mật.”Nguyên Tinh Thần đi qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Lại là bí mật à… Cô nhi viện Thánh Tâm này nên đổi tên thành cô nhi viện Bí Mật luôn đi, dù mỉa mai như thế nhưng Nguyên Tinh Thần vẫn đưa tai tới gần.
Nữ tu Mary nói: “Ta có giấu một lọ thuốc mê trong phòng, đây là chìa khóa, con lấy đi, hàng ngày Viện trưởng đều uống một ly sữa bò vào bữa sáng, con phải tìm cách bỏ thuốc mê vào ly của Viện trưởng.”
Nguyên Tinh Thần nhìn sang Bạch Mộc Trạch, sau đó mới gật đầu.Bạch Mộc Trạch ghé tới gần nhìn kỹ, “Hình như là Klotski*.”Nhất là Hứa Dạng: “Chúng ta làm sao vậy? Sao nữ tu lại cư xử như chúng ta là kẻ ác thế này.”
“Con biết rồi, nữ tu Mary, con sẽ thả bà ra ngay.”
Giọng nữ tu Mary có chút ôn tồn: “Doris, con nhớ kỹ lời ta, tìm cơ hội để rời khỏi đây đi, còn nữa, phải cẩn thận với Crudo đấy.”Tới phòng Viện trưởng, vẫn chỉ có Nguyên Tinh Thần, Tần Nhiễm và Kỳ Việt đi vào được.
Từ trong khe cửa hẹp đưa ra một chiếc chìa khóa, Nguyên Tinh Thần vội nhận lấy, nắm chặt trong tay.Tâm trạng của Ekko dao động rất mạnh, sự hận thù trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ.Nguyên Tinh Thần gật đầu: “Tôi ổn, còn Hứa Dạng?”
Giờ đã là 7 giờ 45 phút, sắp tới thời gian ăn sáng rồi.
Nhiều người thì không tiện hành động, Bạch Mộc Trạch bảo Hứa Dạng dẫn Dương Manh Manh và Tang Cách đi tới phòng ăn chuẩn bị trước, còn anh và Nguyên Tinh Thần sẽ tới phòng của Mary để lấy thuốc mê.Có được thông tin này, Nguyên Tinh Thần nhớ tới chùm chìa khóa trên người của Viện trưởng: “Phiền rồi, chìa khóa trên người của Viện trưởng.”Giờ đã là 7 giờ 45 phút, sắp tới thời gian ăn sáng rồi.
Sau khi dùng chìa khóa mở ngăn tủ ra, Nguyên Tinh Thần sờ được một lọ thuốc nhỏ ở sâu bên trong, cô giấu lọ thuốc trong tay áo rồi về tới phòng ăn.
Kỳ Việt và Tần Nhiễm đã ngồi trong đó, Viện trưởng thì chưa tới.
Nguyên Tinh Thần đưa bình thuốc cho Dương Manh Manh, “Cô ngồi gần Viện trưởng nhất, tìm cơ hội bỏ vào nhé.”
Dương Manh Manh ra dấu OK, “Tôi biết rồi.”Có chìa khóa của Viện trưởng, cửa phòng chứa đồ dễ dàng mở ra.
Tần Nhiễm mơ màng: “Mấy người định làm gì vậy?” Tối qua cô ta ngủ rất ngon, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hình như mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện rồi.Tần Nhiễm mơ màng: “Mấy người định làm gì vậy?” Tối qua cô ta ngủ rất ngon, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hình như mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện rồi.
Dương Manh Manh nháy mắt với cô ta: “Lát nữa cô sẽ biết thôi.”“Trên bàn ăn của con cũng có sữa bò mà.”“Laure.”Bên trong là một lọ thuốc và một quyển nhật ký, trên lọ thuốc ghi chữ Seroquel*, công dụng là: Chữa bệnh tâm thần phân liệt.
8 giờ, Viện trưởng đã đến, trong tay cầm một ly sữa bò.
Đồ ăn của mọi người đều được dọn sẵn trên bàn, duy chỉ có Viện trưởng là tự mang tới. Nguyên Tinh Thần ra hiệu cho Dương Manh Manh, Dương Manh Manh gật đầu, quay lại nói với Viện trưởng: “Viện trưởng ơi, con có thể nếm thử sữa bò của người không ạ?”Dương Manh Manh bắt đầu cáu kỉnh: “Không được, con chỉ muốn uống sữa bò của Viện trưởng thôi.” Cô ta ra sức dùng nĩa gõ xuống bàn ăn.
“Trên bàn ăn của con cũng có sữa bò mà.”Một con quái vật có bạn đồng hành dù sao cũng tốt hơn là một đứa trẻ mồ côi không ai quan tâm tới.
Dương Manh Manh bắt đầu cáu kỉnh: “Không được, con chỉ muốn uống sữa bò của Viện trưởng thôi.” Cô ta ra sức dùng nĩa gõ xuống bàn ăn.Bước tới cửa giáo đường, Nguyên Tinh Thần nhìn thấy 2 ký hiệu quen thuộc.
Viện trưởng bị cô ta làm cho nhức đầu, đẩy cái ly của mình tới trước: “Uống đi.”
Dương Manh Manh cười tủm tỉm bưng ly lên, dùng ống tay áo bồng che khuất mặt, nghiêng lọ thuốc trong tay đổ bột thuốc bên trong vào ly, Dương Manh Manh khoát tay, lọ thuốc thuận thế rơi lại vào tay áo, giờ đã biết được ưu điểm của quần áo kiểu Anh rồi.
Làm xong hết, Dương Manh Manh ghét bỏ phun sữa ra: “Hừ hừ, sữa bò của Viện trưởng uống chẳng ngon tí nào, trả lại cho người vậy.”
Viện trưởng nghiêm mặt nói: “Ruby, con lại bắt đầu nghịch nữa rồi, ra ngoài cửa phạt đứng đi.”Nguyên Tinh Thần lắc chùm chìa khóa trong tay, “Lấy được rồi.”
Dương Manh Manh thè lưỡi, lại ra ngoài hành lang đứng.
******
Vài phút sau, Nguyên Tinh Thần đi ra từ phòng ăn, Dương Manh Manh hỏi: “Có lấy được không?”
Nguyên Tinh Thần lắc chùm chìa khóa trong tay, “Lấy được rồi.”Viện trưởng nghiêm mặt nói: “Ruby, con lại bắt đầu nghịch nữa rồi, ra ngoài cửa phạt đứng đi.”
Quay đầu nhìn lại, Viện trưởng đã bất tỉnh gục xuống bàn ăn. Dương Manh Manh đi tới, cầm ly đổ ngược lên đầu Viện trưởng, trong miệng còn lẩm bẩm: “Hừ, này thì phạt đứng!”
Sau khi ra ngoài, cô ta nhìn mọi người cười cười: “À, vừa rồi là Ruby.”
Có chìa khóa của Viện trưởng, cửa phòng chứa đồ dễ dàng mở ra.Kỳ Việt ấm áp nói: “Dạ nữ tu Mary, bà còn nhớ bọn con ạ.”
Tay chân nữ tu Mary đều bị trói lại, Nguyên Tinh Thần vội tới giúp bà tháo ra, dẫn bà ra khỏi phòng.
Nhìn cái trán sưng vù của nữ tu, Nguyên Tinh Thần mới biết vừa rồi bà dùng đầu để vỗ cửa, “Nữ tu à, sao lại bảo con rời khỏi cô nhi viện vậy.”Sau khi ra ngoài, cô ta nhìn mọi người cười cười: “À, vừa rồi là Ruby.”
Nữ tu Mary trông như vô cùng sợ hãi: “Không thể nói, không thể nói, bọn họ sẽ giết ta.”Anh thử điều chỉnh kim đồng hồ, đẩy nhanh thời gian tới vài tiếng sau.Lại là bí mật à… Cô nhi viện Thánh Tâm này nên đổi tên thành cô nhi viện Bí Mật luôn đi, dù mỉa mai như thế nhưng Nguyên Tinh Thần vẫn đưa tai tới gần.
Nhìn người bên cạnh, nữ tu nhận ra Tần Nhiễm và Kỳ Việt: “Weider, Jenny, các con cũng ở đây ư.”Giọng nữ tu Mary có chút ôn tồn: “Doris, con nhớ kỹ lời ta, tìm cơ hội để rời khỏi đây đi, còn nữa, phải cẩn thận với Crudo đấy.”
Kỳ Việt ấm áp nói: “Dạ nữ tu Mary, bà còn nhớ bọn con ạ.”
“Tất nhiên là nhớ rồi, ta đã nhìn các con lớn lên cơ mà, cả Doris nữa.” Bà nhìn sang phía 4 người Bạch Mộc Trạch rồi hỏi: “Các con… là ai vậy?”2 chữ cái được khắc trên cửa có dạng như một miếng gỗ, ở gần vị trí khóa cửa có 2 khe hở hình vuông, vừa đủ để lấy một mảnh gỗ ra.4 người họ nghe tiếng đi lại ở tầng 4, thấy Crudo đang phát điên tìm Nguyên Tinh Thần trong phòng, “Mọi người tìm cơ hội để cứu Nguyên Tinh Thần ra đi, tôi sẽ tìm cách.”
“Ekko.”
“Laure.”“Là Viện trưởng, Doris, mau rời khỏi đây đi, ở đây nguy hiểm lắm.”“Chúng không phải! Nếu con không uống thuốc thì con sẽ mãi là một con quái vật đấy!”
“Kiki.”
“Ruby.”Ngoài cửa sổ trời đã sáng, Bạch Mộc Trạch vội chạy lên tầng 4, thấy Nguyên Tinh Thần đang ngồi bệt dưới đất và nụ cười dữ tợn của Crudo. Lúc Crudo đi ngang qua Bạch Mộc Trạch còn nhìn anh đầy cổ quái, sau đó thì biến mất ở cầu thang.
4 người lần lượt nói ra tên mình, nghe những cái tên này, Mary trợn tròn 2 mắt, cánh tay nắm Doris không ngừng run rẩy: “Không, các con không nên xuất hiện! Các con sẽ lại làm hại Doris mất!”
Ánh mắt nhìn Doris của Mary trở nên xót xa: “Bé Doris à, rời khỏi bọn chúng thì con mới được tự do.”
Bạch Mộc Trạch tới gần Mary hỏi: “Các người biết Doris bị bệnh này từ bao giờ.”
Mary né tránh: “Con đang nói gì vậy, ta không hiểu.”
Doris lắc đầu với Bạch Mộc Trạch: “Không nên hỏi bà ấy, tới phòng của Viện trưởng là biết ngay.” Cô cười với Mary: “Nữ tu ơi, bây giờ con rất ổn, nếu không có họ thì Doris sẽ không sống lâu tới vậy đâu, giờ bà đã an toàn rồi, tìm chỗ trốn đi, tuyệt đối đừng để Viện trưởng phát hiện nữa.”Sau khi biết được ngọn nguồn mọi việc, Nguyên Tinh Thần không khỏi tự hỏi: Dường như giữa 4 người họ và Doris có một mối liên kết không thể tách rời, Doris gặp nguy hiểm thì họ cũng sẽ cảm nhận được.
Ngoài 2 người họ ra, những người khác đều khó hiểu
Nhất là Hứa Dạng: “Chúng ta làm sao vậy? Sao nữ tu lại cư xử như chúng ta là kẻ ác thế này.”
Mary nhìn cậu ta nói: “Con là thằng nhóc hay khóc đúng không, trông nhỏ bé như thế mà lại rất thích ăn.”
“Tôi mà nhỏ á? Tôi là một người đàn ông cao 1m8 đấy, cực kỳ khỏe mạnh mà!”
“Đi, đi nhanh lên thôi.” Tang Cách đứng ở đầu cầu thang gọi cậu ta, những người khác đã lên lầu từ lâu rồi.Nhìn cái trán sưng vù của nữ tu, Nguyên Tinh Thần mới biết vừa rồi bà dùng đầu để vỗ cửa, “Nữ tu à, sao lại bảo con rời khỏi cô nhi viện vậy.”
Tới phòng Viện trưởng, vẫn chỉ có Nguyên Tinh Thần, Tần Nhiễm và Kỳ Việt đi vào được.
Chữ cái trên cửa giáo đường đã được lấy ra, Nguyên Tinh Thần đặt khối gỗ chữ P lên trên, chữ X ở dưới, ngăn kéo mở ra.
Bên trong là một lọ thuốc và một quyển nhật ký, trên lọ thuốc ghi chữ Seroquel*, công dụng là: Chữa bệnh tâm thần phân liệt.
Dương Manh Manh cười tủm tỉm bưng ly lên, dùng ống tay áo bồng che khuất mặt, nghiêng lọ thuốc trong tay đổ bột thuốc bên trong vào ly, Dương Manh Manh khoát tay, lọ thuốc thuận thế rơi lại vào tay áo, giờ đã biết được ưu điểm của quần áo kiểu Anh rồi.4 người lần lượt nói ra tên mình, nghe những cái tên này, Mary trợn tròn 2 mắt, cánh tay nắm Doris không ngừng run rẩy: “Không, các con không nên xuất hiện! Các con sẽ lại làm hại Doris mất!”(*) Thuốc chống loạn thần, có thành phần chính là Quetiapine hàm lượng 50mg. Hoạt chất này có tác dụng khôi phục cân bằng của chất dẫn truyền thần kinh tự nhiên trong não bộ.
“Con không uống đâu, uống thuốc rồi họ sẽ biến mất.”
“Doris ngoan nào, uống thuốc rồi con mới khỏe lại được.”Dương Manh Manh thè lưỡi, lại ra ngoài hành lang đứng.
“Không, con không muốn, Viện trưởng, họ là bạn của con mà.”
“Chúng không phải! Nếu con không uống thuốc thì con sẽ mãi là một con quái vật đấy!”***
Trong ký ức của Doris, hàng ngày cô bé đều bị Viện trưởng ép uống một viên thuốc màu trắng, nhưng họ không biết được lần nào Doris cũng lén giấu viên thuốc dưới đầu lưỡi, đợi lúc không ai để ý thì nhổ ra.
Không có Kiki, không có Laure, không có Ruby, càng không có Ekko, họ đều là 4 nhân cách mà Doris sản sinh ra để bảo vệ bản thân.
Một con quái vật có bạn đồng hành dù sao cũng tốt hơn là một đứa trẻ mồ côi không ai quan tâm tới.
Bạch Mộc Trạch trong phòng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, lúc đầu cứ nghĩ đây là nhiệm vụ đơn của Nguyên Tinh Thần thôi, trên thực tế cũng đúng là thế. Nhưng sau mấy phút, anh đã nhận ra có gì đó không ổn.Hứa Dạng nghe vậy vội chạy tới: “Manh Manh, sao vậy?”Bạch Mộc Trạch và Nguyên Tinh Thần mỗi người một bên bắt đầu giải câu đố, Dương Manh Manh rảnh rỗi không làm gì bèn đi một vòng tầng 1 xem thử.(*) Một trò chơi dạng câu đố trong đó người chơi phải di chuyển các khối trong một phòng sao cho đưa được một khối xếp ra khỏi phòng đúng đến nơi quy định.
Tâm trạng của Ekko dao động rất mạnh, sự hận thù trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ.Mary nhìn cậu ta nói: “Con là thằng nhóc hay khóc đúng không, trông nhỏ bé như thế mà lại rất thích ăn.”
Không để ý tới quy định 10 giờ phải đi ngủ nữa, Bạch Mộc Trạch mở cửa ra định đi tìm Nguyên Tinh Thần, trùng hợp là anh vừa mở cửa thì Hứa Dạng, Dương Manh Manh và Tang Cách cũng lần lượt đi ra.Hứa Dạng kéo cô ta ra sau lưng mình, dùng tay gõ cửa 2 lần: “Có ai trong đó không?”Bạch Mộc Trạch trong phòng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, lúc đầu cứ nghĩ đây là nhiệm vụ đơn của Nguyên Tinh Thần thôi, trên thực tế cũng đúng là thế. Nhưng sau mấy phút, anh đã nhận ra có gì đó không ổn.
Hứa Dạng giàn giụa nước mắt: “Mau đi cứu Doris đi!”Bạch Mộc Trạch tới gần Mary hỏi: “Các người biết Doris bị bệnh này từ bao giờ.”
4 người họ nghe tiếng đi lại ở tầng 4, thấy Crudo đang phát điên tìm Nguyên Tinh Thần trong phòng, “Mọi người tìm cơ hội để cứu Nguyên Tinh Thần ra đi, tôi sẽ tìm cách.”Dương Manh Manh ra dấu OK, “Tôi biết rồi.”“Là cái này đây.” Cô chỉ vào chữ cái trên cửa rồi nói.
Bạch Mộc Trạch vốn định tìm dụng cụ, anh đi xuống tầng 2, thấy đồng hồ treo trên tường bèn nảy ra một biện pháp.Hứa Dạng sờ cổ mình: “Không sao, vết thương này không có gì đáng ngại cả, tôi nghĩ vẫn nên tìm manh mối trước đi, thêm lần nữa thì chẳng ai dám chắc tôi có thể sống được tới sáng cả.”
Anh thử điều chỉnh kim đồng hồ, đẩy nhanh thời gian tới vài tiếng sau.Không để ý tới quy định 10 giờ phải đi ngủ nữa, Bạch Mộc Trạch mở cửa ra định đi tìm Nguyên Tinh Thần, trùng hợp là anh vừa mở cửa thì Hứa Dạng, Dương Manh Manh và Tang Cách cũng lần lượt đi ra.Ngoài 2 người họ ra, những người khác đều khó hiểu
Ngoài cửa sổ trời đã sáng, Bạch Mộc Trạch vội chạy lên tầng 4, thấy Nguyên Tinh Thần đang ngồi bệt dưới đất và nụ cười dữ tợn của Crudo. Lúc Crudo đi ngang qua Bạch Mộc Trạch còn nhìn anh đầy cổ quái, sau đó thì biến mất ở cầu thang.Đúng thế, sự tấn công của NPC đang không ngừng tăng cao, dường như quy định NPC không được tấn công người chơi đã trở thành bọt biển rồi.Nữ tu Mary nói: “Ta có giấu một lọ thuốc mê trong phòng, đây là chìa khóa, con lấy đi, hàng ngày Viện trưởng đều uống một ly sữa bò vào bữa sáng, con phải tìm cách bỏ thuốc mê vào ly của Viện trưởng.”
Sau khi biết được ngọn nguồn mọi việc, Nguyên Tinh Thần không khỏi tự hỏi: Dường như giữa 4 người họ và Doris có một mối liên kết không thể tách rời, Doris gặp nguy hiểm thì họ cũng sẽ cảm nhận được.Hứa Dạng thử gỡ chữ ra nhưng không được.
Trong lòng Nguyên Tinh Thần có một suy nghĩ, biết đâu ở chỗ nào đó trong cô nhi viện sẽ có manh mối chứng thực được suy nghĩ này của cô.“Không, con không muốn, Viện trưởng, họ là bạn của con mà.”Dương Manh Manh chỉ vào cửa gỗ: “Bên trong… Bên trong có một đôi mắt, đáng sợ quá.”
“2 người sao rồi, có cần nghỉ ngơi gì không?” Bạch Mộc Trạch hỏi.“Ruby.”“Ekko.”
Nguyên Tinh Thần gật đầu: “Tôi ổn, còn Hứa Dạng?”Làm xong hết, Dương Manh Manh ghét bỏ phun sữa ra: “Hừ hừ, sữa bò của Viện trưởng uống chẳng ngon tí nào, trả lại cho người vậy.”
Hứa Dạng sờ cổ mình: “Không sao, vết thương này không có gì đáng ngại cả, tôi nghĩ vẫn nên tìm manh mối trước đi, thêm lần nữa thì chẳng ai dám chắc tôi có thể sống được tới sáng cả.”
Nghe cậu ta nói thế, đến cả Tang Cách cũng không buồn nói đùa nữa.
Đúng thế, sự tấn công của NPC đang không ngừng tăng cao, dường như quy định NPC không được tấn công người chơi đã trở thành bọt biển rồi.(*) Thuốc chống loạn thần, có thành phần chính là Quetiapine hàm lượng 50mg. Hoạt chất này có tác dụng khôi phục cân bằng của chất dẫn truyền thần kinh tự nhiên trong não bộ.“Kiki.”
***“Con biết rồi, nữ tu Mary, con sẽ thả bà ra ngay.”
Bước tới cửa giáo đường, Nguyên Tinh Thần nhìn thấy 2 ký hiệu quen thuộc.Nhắc tới 4 người họ thì phải quay lại lúc sau khi Nguyên Tinh Thần bị Viện trưởng đưa đi.
“Là cái này đây.” Cô chỉ vào chữ cái trên cửa rồi nói.Nghe cậu ta nói thế, đến cả Tang Cách cũng không buồn nói đùa nữa.
Quả nhiên Bạch Mộc Trạch không nhìn lầm, theo lời miêu tả của Nguyên Tinh Thần, anh nhớ lại hôm tới cửa giáo đường tìm manh mối đã nhìn thấy 2 chữ X và P này được khắc trên 2 cánh cửa.“2 người sao rồi, có cần nghỉ ngơi gì không?” Bạch Mộc Trạch hỏi.“Nữ tu Mary, ai đã nhốt bà ở đây vậy?”Đồ ăn của mọi người đều được dọn sẵn trên bàn, duy chỉ có Viện trưởng là tự mang tới. Nguyên Tinh Thần ra hiệu cho Dương Manh Manh, Dương Manh Manh gật đầu, quay lại nói với Viện trưởng: “Viện trưởng ơi, con có thể nếm thử sữa bò của người không ạ?”
Hứa Dạng thử gỡ chữ ra nhưng không được.Nhìn người bên cạnh, nữ tu nhận ra Tần Nhiễm và Kỳ Việt: “Weider, Jenny, các con cũng ở đây ư.”(*) Một trò chơi dạng câu đố trong đó người chơi phải di chuyển các khối trong một phòng sao cho đưa được một khối xếp ra khỏi phòng đúng đến nơi quy định.
Bạch Mộc Trạch ghé tới gần nhìn kỹ, “Hình như là Klotski*.”“Ở chỗ của Viện trưởng.”
Kỳ Việt và Tần Nhiễm đã ngồi trong đó, Viện trưởng thì chưa tới.Doris lắc đầu với Bạch Mộc Trạch: “Không nên hỏi bà ấy, tới phòng của Viện trưởng là biết ngay.” Cô cười với Mary: “Nữ tu ơi, bây giờ con rất ổn, nếu không có họ thì Doris sẽ không sống lâu tới vậy đâu, giờ bà đã an toàn rồi, tìm chỗ trốn đi, tuyệt đối đừng để Viện trưởng phát hiện nữa.”(*) Một trò chơi dạng câu đố trong đó người chơi phải di chuyển các khối trong một phòng sao cho đưa được một khối xếp ra khỏi phòng đúng đến nơi quy định.
2 chữ cái được khắc trên cửa có dạng như một miếng gỗ, ở gần vị trí khóa cửa có 2 khe hở hình vuông, vừa đủ để lấy một mảnh gỗ ra.
Hứa Dạng lùi lại, vươn tay nói: “Tôi không rành giải đố, mọi người tới đi.”“Nữ tu Mary, bà có biết chìa khóa ở chỗ nào không?”Ánh mắt nhìn Doris của Mary trở nên xót xa: “Bé Doris à, rời khỏi bọn chúng thì con mới được tự do.”
Bạch Mộc Trạch và Nguyên Tinh Thần mỗi người một bên bắt đầu giải câu đố, Dương Manh Manh rảnh rỗi không làm gì bèn đi một vòng tầng 1 xem thử.Nguyên Tinh Thần nhìn sang Bạch Mộc Trạch, sau đó mới gật đầu.
Đi tới cửa phòng chứa đồ, cô ta tò mò áp mặt vào khe cửa để xem có phát hiện ra được manh mối gì không.Trong ký ức của Doris, hàng ngày cô bé đều bị Viện trưởng ép uống một viên thuốc màu trắng, nhưng họ không biết được lần nào Doris cũng lén giấu viên thuốc dưới đầu lưỡi, đợi lúc không ai để ý thì nhổ ra.
Đột nhiên, một con mắt xuất hiện ở khe hở, Dương Manh Manh bị dọa hét toáng lên, “Á á á á!”“Tất nhiên là nhớ rồi, ta đã nhìn các con lớn lên cơ mà, cả Doris nữa.” Bà nhìn sang phía 4 người Bạch Mộc Trạch rồi hỏi: “Các con… là ai vậy?”Trong lòng Nguyên Tinh Thần có một suy nghĩ, biết đâu ở chỗ nào đó trong cô nhi viện sẽ có manh mối chứng thực được suy nghĩ này của cô.
Hứa Dạng nghe vậy vội chạy tới: “Manh Manh, sao vậy?”Nhiều người thì không tiện hành động, Bạch Mộc Trạch bảo Hứa Dạng dẫn Dương Manh Manh và Tang Cách đi tới phòng ăn chuẩn bị trước, còn anh và Nguyên Tinh Thần sẽ tới phòng của Mary để lấy thuốc mê.Không có Kiki, không có Laure, không có Ruby, càng không có Ekko, họ đều là 4 nhân cách mà Doris sản sinh ra để bảo vệ bản thân.
Dương Manh Manh chỉ vào cửa gỗ: “Bên trong… Bên trong có một đôi mắt, đáng sợ quá.”Nữ tu Mary trông như vô cùng sợ hãi: “Không thể nói, không thể nói, bọn họ sẽ giết ta.”
Hứa Dạng kéo cô ta ra sau lưng mình, dùng tay gõ cửa 2 lần: “Có ai trong đó không?”Hứa Dạng giàn giụa nước mắt: “Mau đi cứu Doris đi!”Quả nhiên Bạch Mộc Trạch không nhìn lầm, theo lời miêu tả của Nguyên Tinh Thần, anh nhớ lại hôm tới cửa giáo đường tìm manh mối đã nhìn thấy 2 chữ X và P này được khắc trên 2 cánh cửa.
Không có động tĩnh.Từ trong khe cửa hẹp đưa ra một chiếc chìa khóa, Nguyên Tinh Thần vội nhận lấy, nắm chặt trong tay.“Doris ngoan nào, uống thuốc rồi con mới khỏe lại được.”
Nguyên Tinh Thần đi qua hỏi: “Làm sao vậy?”Đi tới cửa phòng chứa đồ, cô ta tò mò áp mặt vào khe cửa để xem có phát hiện ra được manh mối gì không.Mary né tránh: “Con đang nói gì vậy, ta không hiểu.”
Nghe giọng cô, người bên trong cực kỳ kích động, không ngừng vỗ cửa gỗ, “Doris, con là Doris đúng không?”Chữ cái trên cửa giáo đường đã được lấy ra, Nguyên Tinh Thần đặt khối gỗ chữ P lên trên, chữ X ở dưới, ngăn kéo mở ra.Nguyên Tinh Thần đoán: “Bà là nữ tu Mary ư?” Hiện tại trong các nhân vật, chỉ có NPC nữ tu Mary là chưa xuất hiện thôi.
Nguyên Tinh Thần đoán: “Bà là nữ tu Mary ư?” Hiện tại trong các nhân vật, chỉ có NPC nữ tu Mary là chưa xuất hiện thôi.
Quả nhiên người bên trong đáp lại: “Là ta đây.”“Doris, con tới đây, ta cho con biết một bí mật.”
“Nữ tu Mary, ai đã nhốt bà ở đây vậy?”Dương Manh Manh nháy mắt với cô ta: “Lát nữa cô sẽ biết thôi.”Quả nhiên người bên trong đáp lại: “Là ta đây.”
“Là Viện trưởng, Doris, mau rời khỏi đây đi, ở đây nguy hiểm lắm.”Sau khi dùng chìa khóa mở ngăn tủ ra, Nguyên Tinh Thần sờ được một lọ thuốc nhỏ ở sâu bên trong, cô giấu lọ thuốc trong tay áo rồi về tới phòng ăn.
“Nữ tu Mary, bà có biết chìa khóa ở chỗ nào không?”“Con không uống đâu, uống thuốc rồi họ sẽ biến mất.”Nguyên Tinh Thần đưa bình thuốc cho Dương Manh Manh, “Cô ngồi gần Viện trưởng nhất, tìm cơ hội bỏ vào nhé.”
“Ở chỗ của Viện trưởng.”(*) Thuốc chống loạn thần, có thành phần chính là Quetiapine hàm lượng 50mg. Hoạt chất này có tác dụng khôi phục cân bằng của chất dẫn truyền thần kinh tự nhiên trong não bộ.
Có được thông tin này, Nguyên Tinh Thần nhớ tới chùm chìa khóa trên người của Viện trưởng: “Phiền rồi, chìa khóa trên người của Viện trưởng.”
“Doris, con tới đây, ta cho con biết một bí mật.”Nguyên Tinh Thần đi qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Lại là bí mật à… Cô nhi viện Thánh Tâm này nên đổi tên thành cô nhi viện Bí Mật luôn đi, dù mỉa mai như thế nhưng Nguyên Tinh Thần vẫn đưa tai tới gần.
Nữ tu Mary nói: “Ta có giấu một lọ thuốc mê trong phòng, đây là chìa khóa, con lấy đi, hàng ngày Viện trưởng đều uống một ly sữa bò vào bữa sáng, con phải tìm cách bỏ thuốc mê vào ly của Viện trưởng.”
Nguyên Tinh Thần nhìn sang Bạch Mộc Trạch, sau đó mới gật đầu.Bạch Mộc Trạch ghé tới gần nhìn kỹ, “Hình như là Klotski*.”Nhất là Hứa Dạng: “Chúng ta làm sao vậy? Sao nữ tu lại cư xử như chúng ta là kẻ ác thế này.”
“Con biết rồi, nữ tu Mary, con sẽ thả bà ra ngay.”
Giọng nữ tu Mary có chút ôn tồn: “Doris, con nhớ kỹ lời ta, tìm cơ hội để rời khỏi đây đi, còn nữa, phải cẩn thận với Crudo đấy.”Tới phòng Viện trưởng, vẫn chỉ có Nguyên Tinh Thần, Tần Nhiễm và Kỳ Việt đi vào được.
Từ trong khe cửa hẹp đưa ra một chiếc chìa khóa, Nguyên Tinh Thần vội nhận lấy, nắm chặt trong tay.Tâm trạng của Ekko dao động rất mạnh, sự hận thù trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ.Nguyên Tinh Thần gật đầu: “Tôi ổn, còn Hứa Dạng?”
Giờ đã là 7 giờ 45 phút, sắp tới thời gian ăn sáng rồi.
Nhiều người thì không tiện hành động, Bạch Mộc Trạch bảo Hứa Dạng dẫn Dương Manh Manh và Tang Cách đi tới phòng ăn chuẩn bị trước, còn anh và Nguyên Tinh Thần sẽ tới phòng của Mary để lấy thuốc mê.Có được thông tin này, Nguyên Tinh Thần nhớ tới chùm chìa khóa trên người của Viện trưởng: “Phiền rồi, chìa khóa trên người của Viện trưởng.”Giờ đã là 7 giờ 45 phút, sắp tới thời gian ăn sáng rồi.
Sau khi dùng chìa khóa mở ngăn tủ ra, Nguyên Tinh Thần sờ được một lọ thuốc nhỏ ở sâu bên trong, cô giấu lọ thuốc trong tay áo rồi về tới phòng ăn.
Kỳ Việt và Tần Nhiễm đã ngồi trong đó, Viện trưởng thì chưa tới.
Nguyên Tinh Thần đưa bình thuốc cho Dương Manh Manh, “Cô ngồi gần Viện trưởng nhất, tìm cơ hội bỏ vào nhé.”
Dương Manh Manh ra dấu OK, “Tôi biết rồi.”Có chìa khóa của Viện trưởng, cửa phòng chứa đồ dễ dàng mở ra.
Tần Nhiễm mơ màng: “Mấy người định làm gì vậy?” Tối qua cô ta ngủ rất ngon, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hình như mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện rồi.Tần Nhiễm mơ màng: “Mấy người định làm gì vậy?” Tối qua cô ta ngủ rất ngon, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hình như mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện rồi.
Dương Manh Manh nháy mắt với cô ta: “Lát nữa cô sẽ biết thôi.”“Trên bàn ăn của con cũng có sữa bò mà.”“Laure.”Bên trong là một lọ thuốc và một quyển nhật ký, trên lọ thuốc ghi chữ Seroquel*, công dụng là: Chữa bệnh tâm thần phân liệt.
8 giờ, Viện trưởng đã đến, trong tay cầm một ly sữa bò.
Đồ ăn của mọi người đều được dọn sẵn trên bàn, duy chỉ có Viện trưởng là tự mang tới. Nguyên Tinh Thần ra hiệu cho Dương Manh Manh, Dương Manh Manh gật đầu, quay lại nói với Viện trưởng: “Viện trưởng ơi, con có thể nếm thử sữa bò của người không ạ?”Dương Manh Manh bắt đầu cáu kỉnh: “Không được, con chỉ muốn uống sữa bò của Viện trưởng thôi.” Cô ta ra sức dùng nĩa gõ xuống bàn ăn.
“Trên bàn ăn của con cũng có sữa bò mà.”Một con quái vật có bạn đồng hành dù sao cũng tốt hơn là một đứa trẻ mồ côi không ai quan tâm tới.
Dương Manh Manh bắt đầu cáu kỉnh: “Không được, con chỉ muốn uống sữa bò của Viện trưởng thôi.” Cô ta ra sức dùng nĩa gõ xuống bàn ăn.Bước tới cửa giáo đường, Nguyên Tinh Thần nhìn thấy 2 ký hiệu quen thuộc.
Viện trưởng bị cô ta làm cho nhức đầu, đẩy cái ly của mình tới trước: “Uống đi.”
Dương Manh Manh cười tủm tỉm bưng ly lên, dùng ống tay áo bồng che khuất mặt, nghiêng lọ thuốc trong tay đổ bột thuốc bên trong vào ly, Dương Manh Manh khoát tay, lọ thuốc thuận thế rơi lại vào tay áo, giờ đã biết được ưu điểm của quần áo kiểu Anh rồi.
Làm xong hết, Dương Manh Manh ghét bỏ phun sữa ra: “Hừ hừ, sữa bò của Viện trưởng uống chẳng ngon tí nào, trả lại cho người vậy.”
Viện trưởng nghiêm mặt nói: “Ruby, con lại bắt đầu nghịch nữa rồi, ra ngoài cửa phạt đứng đi.”Nguyên Tinh Thần lắc chùm chìa khóa trong tay, “Lấy được rồi.”
Dương Manh Manh thè lưỡi, lại ra ngoài hành lang đứng.
******
Vài phút sau, Nguyên Tinh Thần đi ra từ phòng ăn, Dương Manh Manh hỏi: “Có lấy được không?”
Nguyên Tinh Thần lắc chùm chìa khóa trong tay, “Lấy được rồi.”Viện trưởng nghiêm mặt nói: “Ruby, con lại bắt đầu nghịch nữa rồi, ra ngoài cửa phạt đứng đi.”
Quay đầu nhìn lại, Viện trưởng đã bất tỉnh gục xuống bàn ăn. Dương Manh Manh đi tới, cầm ly đổ ngược lên đầu Viện trưởng, trong miệng còn lẩm bẩm: “Hừ, này thì phạt đứng!”
Sau khi ra ngoài, cô ta nhìn mọi người cười cười: “À, vừa rồi là Ruby.”
Có chìa khóa của Viện trưởng, cửa phòng chứa đồ dễ dàng mở ra.Kỳ Việt ấm áp nói: “Dạ nữ tu Mary, bà còn nhớ bọn con ạ.”
Tay chân nữ tu Mary đều bị trói lại, Nguyên Tinh Thần vội tới giúp bà tháo ra, dẫn bà ra khỏi phòng.
Nhìn cái trán sưng vù của nữ tu, Nguyên Tinh Thần mới biết vừa rồi bà dùng đầu để vỗ cửa, “Nữ tu à, sao lại bảo con rời khỏi cô nhi viện vậy.”Sau khi ra ngoài, cô ta nhìn mọi người cười cười: “À, vừa rồi là Ruby.”
Nữ tu Mary trông như vô cùng sợ hãi: “Không thể nói, không thể nói, bọn họ sẽ giết ta.”Anh thử điều chỉnh kim đồng hồ, đẩy nhanh thời gian tới vài tiếng sau.Lại là bí mật à… Cô nhi viện Thánh Tâm này nên đổi tên thành cô nhi viện Bí Mật luôn đi, dù mỉa mai như thế nhưng Nguyên Tinh Thần vẫn đưa tai tới gần.
Nhìn người bên cạnh, nữ tu nhận ra Tần Nhiễm và Kỳ Việt: “Weider, Jenny, các con cũng ở đây ư.”Giọng nữ tu Mary có chút ôn tồn: “Doris, con nhớ kỹ lời ta, tìm cơ hội để rời khỏi đây đi, còn nữa, phải cẩn thận với Crudo đấy.”
Kỳ Việt ấm áp nói: “Dạ nữ tu Mary, bà còn nhớ bọn con ạ.”
“Tất nhiên là nhớ rồi, ta đã nhìn các con lớn lên cơ mà, cả Doris nữa.” Bà nhìn sang phía 4 người Bạch Mộc Trạch rồi hỏi: “Các con… là ai vậy?”2 chữ cái được khắc trên cửa có dạng như một miếng gỗ, ở gần vị trí khóa cửa có 2 khe hở hình vuông, vừa đủ để lấy một mảnh gỗ ra.4 người họ nghe tiếng đi lại ở tầng 4, thấy Crudo đang phát điên tìm Nguyên Tinh Thần trong phòng, “Mọi người tìm cơ hội để cứu Nguyên Tinh Thần ra đi, tôi sẽ tìm cách.”
“Ekko.”
“Laure.”“Là Viện trưởng, Doris, mau rời khỏi đây đi, ở đây nguy hiểm lắm.”“Chúng không phải! Nếu con không uống thuốc thì con sẽ mãi là một con quái vật đấy!”
“Kiki.”
“Ruby.”Ngoài cửa sổ trời đã sáng, Bạch Mộc Trạch vội chạy lên tầng 4, thấy Nguyên Tinh Thần đang ngồi bệt dưới đất và nụ cười dữ tợn của Crudo. Lúc Crudo đi ngang qua Bạch Mộc Trạch còn nhìn anh đầy cổ quái, sau đó thì biến mất ở cầu thang.
4 người lần lượt nói ra tên mình, nghe những cái tên này, Mary trợn tròn 2 mắt, cánh tay nắm Doris không ngừng run rẩy: “Không, các con không nên xuất hiện! Các con sẽ lại làm hại Doris mất!”
Ánh mắt nhìn Doris của Mary trở nên xót xa: “Bé Doris à, rời khỏi bọn chúng thì con mới được tự do.”
Bạch Mộc Trạch tới gần Mary hỏi: “Các người biết Doris bị bệnh này từ bao giờ.”
Mary né tránh: “Con đang nói gì vậy, ta không hiểu.”
Doris lắc đầu với Bạch Mộc Trạch: “Không nên hỏi bà ấy, tới phòng của Viện trưởng là biết ngay.” Cô cười với Mary: “Nữ tu ơi, bây giờ con rất ổn, nếu không có họ thì Doris sẽ không sống lâu tới vậy đâu, giờ bà đã an toàn rồi, tìm chỗ trốn đi, tuyệt đối đừng để Viện trưởng phát hiện nữa.”Sau khi biết được ngọn nguồn mọi việc, Nguyên Tinh Thần không khỏi tự hỏi: Dường như giữa 4 người họ và Doris có một mối liên kết không thể tách rời, Doris gặp nguy hiểm thì họ cũng sẽ cảm nhận được.
Ngoài 2 người họ ra, những người khác đều khó hiểu
Nhất là Hứa Dạng: “Chúng ta làm sao vậy? Sao nữ tu lại cư xử như chúng ta là kẻ ác thế này.”
Mary nhìn cậu ta nói: “Con là thằng nhóc hay khóc đúng không, trông nhỏ bé như thế mà lại rất thích ăn.”
“Tôi mà nhỏ á? Tôi là một người đàn ông cao 1m8 đấy, cực kỳ khỏe mạnh mà!”
“Đi, đi nhanh lên thôi.” Tang Cách đứng ở đầu cầu thang gọi cậu ta, những người khác đã lên lầu từ lâu rồi.Nhìn cái trán sưng vù của nữ tu, Nguyên Tinh Thần mới biết vừa rồi bà dùng đầu để vỗ cửa, “Nữ tu à, sao lại bảo con rời khỏi cô nhi viện vậy.”
Tới phòng Viện trưởng, vẫn chỉ có Nguyên Tinh Thần, Tần Nhiễm và Kỳ Việt đi vào được.
Chữ cái trên cửa giáo đường đã được lấy ra, Nguyên Tinh Thần đặt khối gỗ chữ P lên trên, chữ X ở dưới, ngăn kéo mở ra.
Bên trong là một lọ thuốc và một quyển nhật ký, trên lọ thuốc ghi chữ Seroquel*, công dụng là: Chữa bệnh tâm thần phân liệt.
Dương Manh Manh cười tủm tỉm bưng ly lên, dùng ống tay áo bồng che khuất mặt, nghiêng lọ thuốc trong tay đổ bột thuốc bên trong vào ly, Dương Manh Manh khoát tay, lọ thuốc thuận thế rơi lại vào tay áo, giờ đã biết được ưu điểm của quần áo kiểu Anh rồi.4 người lần lượt nói ra tên mình, nghe những cái tên này, Mary trợn tròn 2 mắt, cánh tay nắm Doris không ngừng run rẩy: “Không, các con không nên xuất hiện! Các con sẽ lại làm hại Doris mất!”(*) Thuốc chống loạn thần, có thành phần chính là Quetiapine hàm lượng 50mg. Hoạt chất này có tác dụng khôi phục cân bằng của chất dẫn truyền thần kinh tự nhiên trong não bộ.
“Con không uống đâu, uống thuốc rồi họ sẽ biến mất.”
“Doris ngoan nào, uống thuốc rồi con mới khỏe lại được.”Dương Manh Manh thè lưỡi, lại ra ngoài hành lang đứng.
“Không, con không muốn, Viện trưởng, họ là bạn của con mà.”
“Chúng không phải! Nếu con không uống thuốc thì con sẽ mãi là một con quái vật đấy!”***
Trong ký ức của Doris, hàng ngày cô bé đều bị Viện trưởng ép uống một viên thuốc màu trắng, nhưng họ không biết được lần nào Doris cũng lén giấu viên thuốc dưới đầu lưỡi, đợi lúc không ai để ý thì nhổ ra.
Không có Kiki, không có Laure, không có Ruby, càng không có Ekko, họ đều là 4 nhân cách mà Doris sản sinh ra để bảo vệ bản thân.
Một con quái vật có bạn đồng hành dù sao cũng tốt hơn là một đứa trẻ mồ côi không ai quan tâm tới.
Tác giả :
Duy Duy Không Uống Sữa Đậu Nành