Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma
Chương 41
Lúc 3 người Nguyên Tinh Thần lên tầng 4, nhóm của Bạch Mộc Trạch cũng đúng lúc tìm hết phòng của Laure.
“Trao đổi thông tin không?” Nguyên Tinh Thần cầm Kinh Thánh và quyển sổ cô nhi viện huơ huơ trước mặt.2 người đi vào phòng, Hứa Dạng vừa ho vừa phàn nàn: “NPC này mạnh thật đấy, không thể làm gì được hết.”
Hứa Dạng vẫn không nhịn được, cứ thể nói luôn manh mối tìm thấy được: “Tôi kể mọi người nghe nhé, phòng của Ekko đặc sắc lắm, cô đoán xem chúng tôi tìm được gì rồi? Dao đấy! Một con dao dính máu!”Hứa Dạng vẫn không nhịn được, cứ thể nói luôn manh mối tìm thấy được: “Tôi kể mọi người nghe nhé, phòng của Ekko đặc sắc lắm, cô đoán xem chúng tôi tìm được gì rồi? Dao đấy! Một con dao dính máu!”“Ha ha ha ha, vậy thì chúng ta cứ chờ xem.”
Nguyên Tinh Thần nhìn sang Bạch Mộc Trạch, anh bất đắc dĩ gật đầu.Cửa được mở ra từ bên ngoài, Viện trưởng cầm nến bước vào, “Sao lại không nghe lời Viện trưởng hả?”Trong tay Bạch Mộc Trạch còn 2 tờ giấy nữa, theo thứ tự là Laure và Ekko.
“Dao bị giấu bên dưới gầm đường, Hứa Dạng bò vào tìm thấy đấy.”Tất nhiên Nguyên Tinh Thần không thể nào mở cửa được.Cô giãy giụa nói: “Viện trưởng, không cần phải cho con phòng lớn hơn đâu, con thấy ở chung với những bạn khác cũng rất vui mà.”
Nguyên Tinh Thần không khỏi đánh giá cậu ta cao hơn một chút: “Được đấy bạn thân à, hẳn là điểm mật thất lần này sẽ không phải cấp chót đâu.”Hóa ra căn phòng mà Viện trưởng nhắc tới nằm ở một bên khác của hành lang tầng 4, bà ta lấy ra một chùm chìa khóa từ bên hông, tìm được chìa mở tương ứng.
Dương Manh Manh và Tang Cách nhìn nhau, không khỏi bật cười. Đây cũng đâu phải là Hứa Dạng chủ động tự đi, là Bạch Mộc Trạch dùng đèn pin soi được thứ gì đó màu bạc bên dưới giường, 4 người họ oẳn tù tì chọn người vào lấy ra, Hứa Dạng hơi xui nên thua từ ván đầu thôi.Nhưng Crudo vẫn phát hiện ra điều bất thường, “Bé Doris à, hóa ra con đang ở đây.”Crudo đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra rồi vươn tay sờ bệ cửa sổ.
Hứa Dạng cười ngượng ngùng: “Cũng tàm tạm thôi.”Tất cả lần lượt quay về phòng của mình, Viện trưởng giẫm lên cầu thang, trong tay vẫn cầm một ngọn nến như cũ, ánh nến tỏa ra luồng sáng mờ mịt soi chiếu hành lang.
Trong tay Bạch Mộc Trạch còn 2 tờ giấy nữa, theo thứ tự là Laure và Ekko.Nguyên Tinh Thần nghe được tiếng bước chân đang dần tiến tới bên này, cô đặt đống thú bông trên giường ra bệ cửa sổ, sau đó cởi giày đi chân trần nấp sau thú bông, kéo rèm cửa lại, từ từ hít thở chậm dần.“Xuống giáo đường tầng 1 xem thử đi.”
Tờ của Laure viết: Doris đừng khóc, có tớ tới giúp cậu gánh chịu hết những khó chịu rồi.Mới tới đầu cầu thang thì trời đã tối.“Mọi người mau đi đi!Nguyên Tinh Thần không khỏi đánh giá cậu ta cao hơn một chút: “Được đấy bạn thân à, hẳn là điểm mật thất lần này sẽ không phải cấp chót đâu.”
Tờ của Ekko thì viết: Bắt nạt Doris thì đều phải chết!!!***
Dù thân phận của họ có là gì đi nữa thì Nguyên Tinh Thần cũng rất cảm động, Doris à, thực ra em không hề cô đơn.Cô cố tình lấy tủ đầu giường, nhưng cái tủ như bị đóng đinh vào sàn rồi nên không tài nào nhấc lên nổi, lẽ nào chỉ có thể ngồi thế này chờ chết ư?
***Chỉ thấy ông ta đi thẳng tới bên giường, sờ vào chỗ phồng trên đó rồi khẽ cười nói: “Bé Doris đừng sợ nhé, ta chỉ muốn làm bạn thân với con thôi, lát nữa chúng ta chơi trò chơi có được không?”Cô bị dọa ngồi sụp xuống, bịt miệng lại để bản thân không phát ra âm thanh nào.
“Ký hiệu trên ngăn kéo rất đặc biệt, như chữ X và P kết hợp nhau vậy.” Nguyên Tinh Thần miêu tả cho họ xem những thứ tìm thấy được trong phòng.Nguyên Tinh Thần nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu cô hiện lên ký ức của Doris. Cô bé nằm trên giường khóc rất thảm thiết, trong miệng liên tục nói: “Đừng mà, làm ơn buông tha cho tôi đi mà.”
Dù cô nói rất mơ hồ nhưng Bạch Mộc Trạch lại cảm giác như bản thân đã từng thấy ở đâu rồi.Lúc 3 người Nguyên Tinh Thần lên tầng 4, nhóm của Bạch Mộc Trạch cũng đúng lúc tìm hết phòng của Laure.“Ha ha ha, bé Doris đang chơi trốn tìm với ta có đúng không?” Crudo không những không tức giận mà còn cười, “Thú vị đấy, giờ ta sẽ tới bắt con!”
“Xuống giáo đường tầng 1 xem thử đi.”Nghe tiếng người nọ nói chuyện, Nguyên Tinh Thần trợn tròn mắt, lại là Crudo!
Mới tới đầu cầu thang thì trời đã tối.Sau đó có người đi tới, người đó tới gần Doris, vuốt ve gương mặt trắng noãn của Doris, đúng lúc đó thì… Nguyên Tinh Thần nhắm chặt mắt, không dám nhớ lại nữa.Hứa Dạng cười ngượng ngùng: “Cũng tàm tạm thôi.”
Đồng hồ chỉ tới 10 giờ, đã tới thời gian đi ngủ rồi.Crudo đang nhẹ nhàng vuốt ve lớp chăn, nhưng rất nhanh ông ta đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Xốc chăn ra, ông ta mới phát hiện trong đó không phải Doris mà là một con gấu bông.Đợi tới khi cô mở mắt ra, Viện trưởng đã bỏ đi.
Nguyên Tinh Thần và Bạch Mộc Trạch nhìn nhau, lập tức nói: “Mau về phòng đi, nhớ khóa trái cửa đấy.”“Ký hiệu trên ngăn kéo rất đặc biệt, như chữ X và P kết hợp nhau vậy.” Nguyên Tinh Thần miêu tả cho họ xem những thứ tìm thấy được trong phòng.
Tất cả lần lượt quay về phòng của mình, Viện trưởng giẫm lên cầu thang, trong tay vẫn cầm một ngọn nến như cũ, ánh nến tỏa ra luồng sáng mờ mịt soi chiếu hành lang.Đã tìm khắp trong phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Nguyên Tinh Thần đâu. Crudo bắt đầu tức tối: “Doris đừng trốn nữa, mau ra đây đi! Nếu con không ra, đợi tới khi ta bắt được con rồi thì sẽ phạt con thật nặng đấy!”
Lần này, bà ta đi thẳng tới phòng của Nguyên Tinh Thần rồi gõ cửa 3 cái.Dương Manh Manh và Tang Cách nhìn nhau, không khỏi bật cười. Đây cũng đâu phải là Hứa Dạng chủ động tự đi, là Bạch Mộc Trạch dùng đèn pin soi được thứ gì đó màu bạc bên dưới giường, 4 người họ oẳn tù tì chọn người vào lấy ra, Hứa Dạng hơi xui nên thua từ ván đầu thôi.
“Doris à, mở cửa ra nào, Viện trưởng có tin tốt muốn báo cho con đây.”“Dao bị giấu bên dưới gầm đường, Hứa Dạng bò vào tìm thấy đấy.”Lúc ông ta đi qua bên cạnh Nguyên Tinh Thần còn ngồi xuống sờ mặt cô, dùng giọng nói chỉ có 2 người nghe thấy để nói: “Tối nay chờ ta nhé.”Nguyên Tinh Thần cũng vô cùng nghi hoặc: “Sao mọi người đều lên đây được?”
Tất nhiên Nguyên Tinh Thần không thể nào mở cửa được.Dương Manh Manh và Tang Cách đã đi tới phía bên kia hành lang, Dương Manh Manh khó hiểu hỏi: “Sao tự dưng trời lại sáng vậy?”“Đúng rồi, thế mà quên béng đi chỗ này.”
Viện trưởng cũng không đi mà chỉ gõ cửa mãi, càng lúc càng gõ mạnh hơn, “Mở cửa đi Doris! Mau mở cửa ra đi!” Cuối cùng, Viện trưởng đã tức giận, cửa gỗ bị bà ta đập tới mức rung chuyển.
Những người ở phòng khác không biết ai xui xẻo bị để mắt tới, Bạch Mộc Trạch tính toán khoảng cách, thầm chắc chắn đó là Nguyên Tinh Thần.Quả nhiên, dù cửa đã khóa nhưng người bên ngoài vẫn có cách để mở ra.
Tiếng động ngoài cửa đã im bặt, Nguyên Tinh Thần cứ nghĩ Viện trưởng đã bỏ đi, nhưng lúc cô bước tới nhìn vào mắt mèo trên cửa thì lại thấy con mắt ngoài phòng.Bạch Mộc Trạch nói: “Tôi điều chỉnh thời gian.”Tiếng động ngoài cửa đã im bặt, Nguyên Tinh Thần cứ nghĩ Viện trưởng đã bỏ đi, nhưng lúc cô bước tới nhìn vào mắt mèo trên cửa thì lại thấy con mắt ngoài phòng.
Cô bị dọa ngồi sụp xuống, bịt miệng lại để bản thân không phát ra âm thanh nào.Cửa phòng đóng lại, cả phòng rơi vào một mảng tối đen. Cô dựa theo cảm giác tìm tòi trong phòng, trên tủ đầu giường có một cây đèn bàn kiểu cũ, kéo dây thừng bên dưới là sẽ sáng lên.
Tiếng chìa khóa va chạm đã thu hút sự chú ý của cô, ổ khóa trên cửa bắt đầu chuyển động, Nguyên Tinh Thần không còn kịp suy nghĩ gì nữa, lập tức dời cái ghế trước bàn tới để chặn cửa lại.
Cô đang định ở mép tường bên trái cửa, chỗ này là điểm mù của tầm nhìn, nếu Viện trưởng thật sự xông vào thì còn có thể mượn tầm mắt kém để lấy cơ hội chạy đi.Nguyên Tinh Thần dẫn Tang Cách và Dương Manh Manh ra ngoài, Crudo đã tránh thoát được sự kìm kẹp, trở tay bóp cổ Hứa Dạng ngã xuống đất, “Loại bỏ tụi mày thì Doris sẽ nguyên vẹn.”
Cửa được mở ra từ bên ngoài, Viện trưởng cầm nến bước vào, “Sao lại không nghe lời Viện trưởng hả?”“Trao đổi thông tin không?” Nguyên Tinh Thần cầm Kinh Thánh và quyển sổ cô nhi viện huơ huơ trước mặt.“Doris à, mở cửa ra nào, Viện trưởng có tin tốt muốn báo cho con đây.”
Nguyên Tinh Thần nín thở, nhân lúc Viện trưởng bước vào phòng đã nhanh chóng trốn ra ngoài, tiếc là… thể lực thua xa NPC quá, vừa đi ra ngoài chưa được bao bước thì Viện trưởng đã túm lấy bím tóc của cô rồi.Viện trưởng cũng không đi mà chỉ gõ cửa mãi, càng lúc càng gõ mạnh hơn, “Mở cửa đi Doris! Mau mở cửa ra đi!” Cuối cùng, Viện trưởng đã tức giận, cửa gỗ bị bà ta đập tới mức rung chuyển.
Đau quá! Nhưng Nguyên Tinh Thần vẫn chịu nổi.Cô đang định ở mép tường bên trái cửa, chỗ này là điểm mù của tầm nhìn, nếu Viện trưởng thật sự xông vào thì còn có thể mượn tầm mắt kém để lấy cơ hội chạy đi.
Viện trưởng cười: “Bé Doris định đi đâu đấy? 10 giờ mà còn chưa ngủ là phải bị phạt rồi.”Crudo chộp tới góc bệ cửa sổ nhưng chỉ bắt được một nhúm lông mềm vào tay, ông ta xoay tay bắt một bên khác, nguy hiểm thật, chỉ còn 1cm nữa là bắt được tóc của Nguyên Tinh Thần rồi.Ông ta bắt được Dương Manh Manh ở gần nhất, Dương Manh Manh hét lớn: “Bắt nhầm người rồi!”
“Viện trưởng, con…”Nguyên Tinh Thần lắc đầu: “Tôi vẫn ổn, xem Hứa Dạng đi.”
Cô chưa kịp giải thích thì Viện trưởng đã nói tiếp: “Nhưng không sao, bé Doris làm gì cũng có thể tha thứ hết, đúng rồi, kể cho con nghe một tin tốt nhé, từ hôm nay con sẽ không phải ở lại căn phòng cũ nát này nữa. Ta đã chuẩn bị cho con một căn phòng lớn rồi, ngài Crudo có mua cho con một chiếc giường công chúa, còn có rất nhiều thú bông đáng yêu nữa, chắc chắn con sẽ thích, đi thôi, đi theo ta nào!”Nguyên Tinh Thần tự nhủ với bản thân là phải giữ bình tĩnh, ít ra cũng phải biết được mục đích của Viện trưởng là gì đã.
Viện trưởng nắm tay cô đi tới tầng 4, mỗi bước đi đều khiến nỗi sợ trong lòng Nguyên Tinh Thần nặng hơn.
Cô giãy giụa nói: “Viện trưởng, không cần phải cho con phòng lớn hơn đâu, con thấy ở chung với những bạn khác cũng rất vui mà.”Nguyên Tinh Thần đã ấn con thú bông xuống một chút, mượn khe hở qua lớp ren trên rèm cửa để nhìn động tĩnh của Crudo.
“Doris thân yêu à, sao con có thể ở chung với những đứa trẻ khác được cơ chứ, không tiện chút nào.”Đau quá! Nhưng Nguyên Tinh Thần vẫn chịu nổi.Ông ta vứt chăn mền, gối nằm xuống đất như phát điên, bỗng, Crudo dừng lại, bắt đầu đi tới bên cửa sổ.
Nguyên Tinh Thần tự nhủ với bản thân là phải giữ bình tĩnh, ít ra cũng phải biết được mục đích của Viện trưởng là gì đã.Nguyên Tinh Thần và Bạch Mộc Trạch nhìn nhau, lập tức nói: “Mau về phòng đi, nhớ khóa trái cửa đấy.”“Doris thân yêu à, sao con có thể ở chung với những đứa trẻ khác được cơ chứ, không tiện chút nào.”
Hóa ra căn phòng mà Viện trưởng nhắc tới nằm ở một bên khác của hành lang tầng 4, bà ta lấy ra một chùm chìa khóa từ bên hông, tìm được chìa mở tương ứng.Lần này, bà ta đi thẳng tới phòng của Nguyên Tinh Thần rồi gõ cửa 3 cái.Trong tay Viện trưởng có chìa khóa, bất cứ lúc nào khóa cũng có thể mở ra.
“Mau vào đi.”Dương Manh Manh và Tang Cách nhân cơ hội đi vào dẫn Nguyên Tinh Thần ra ngoài, Crudo nghe tiếng, không quan tâm tới Hứa Dạng nữa mà xoay người chạy tới phía Nguyên Tinh Thần.
Đập vào mắt là một mảng màu hồng, giường công chúa màu hồng, rèm cửa màn hồng, thảm màu hồng… Có rất nhiều thú bông được bày ở đầu giường nữa.Tờ của Ekko thì viết: Bắt nạt Doris thì đều phải chết!!!“Bé Doris à, ta đã bảo chúng ta sẽ lại gặp nhau mà.”
“Có phải là đẹp lắm không, con có thích phòng này không?”Đúng lúc này, trời rạng sáng.
Nguyên Tinh Thần nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu cô hiện lên ký ức của Doris. Cô bé nằm trên giường khóc rất thảm thiết, trong miệng liên tục nói: “Đừng mà, làm ơn buông tha cho tôi đi mà.”
Sau đó có người đi tới, người đó tới gần Doris, vuốt ve gương mặt trắng noãn của Doris, đúng lúc đó thì… Nguyên Tinh Thần nhắm chặt mắt, không dám nhớ lại nữa.Crudo không ngừng tìm Nguyên Tinh Thần trong phòng, kỳ quái là trong phòng có giường có tủ nhưng Crudo không hề bị đụng lần nào, xem ra ông ta đã quen với căn phòng này tới mức rành rẽ từng góc một rồi.Nguyên Tinh Thần chỉ thấy buồn nôn.
Đợi tới khi cô mở mắt ra, Viện trưởng đã bỏ đi.
Cửa phòng đóng lại, cả phòng rơi vào một mảng tối đen. Cô dựa theo cảm giác tìm tòi trong phòng, trên tủ đầu giường có một cây đèn bàn kiểu cũ, kéo dây thừng bên dưới là sẽ sáng lên.Dù cô nói rất mơ hồ nhưng Bạch Mộc Trạch lại cảm giác như bản thân đã từng thấy ở đâu rồi.
Sau khi đèn sáng, Nguyên Tinh Thần khóa trái cửa lại trước, cô nhìn xung quanh, tìm xem có thứ gì có thể chặn cửa được không.“Mau vào đi.”
Trong tay Viện trưởng có chìa khóa, bất cứ lúc nào khóa cũng có thể mở ra.
Cô cố tình lấy tủ đầu giường, nhưng cái tủ như bị đóng đinh vào sàn rồi nên không tài nào nhấc lên nổi, lẽ nào chỉ có thể ngồi thế này chờ chết ư?
***
Có người đến!
Nguyên Tinh Thần nghe được tiếng bước chân đang dần tiến tới bên này, cô đặt đống thú bông trên giường ra bệ cửa sổ, sau đó cởi giày đi chân trần nấp sau thú bông, kéo rèm cửa lại, từ từ hít thở chậm dần.“Viện trưởng, con…”
Quả nhiên, dù cửa đã khóa nhưng người bên ngoài vẫn có cách để mở ra.
“Bé Doris à, ta đã bảo chúng ta sẽ lại gặp nhau mà.”Viện trưởng nắm tay cô đi tới tầng 4, mỗi bước đi đều khiến nỗi sợ trong lòng Nguyên Tinh Thần nặng hơn.Crudo bỏ đi, Bạch Mộc Trạch vội vàng lên lầu. Anh đỡ Nguyên Tinh Thần rồi vội hỏi: “Có sao không vậy?”
Nghe tiếng người nọ nói chuyện, Nguyên Tinh Thần trợn tròn mắt, lại là Crudo!
Nguyên Tinh Thần đã ấn con thú bông xuống một chút, mượn khe hở qua lớp ren trên rèm cửa để nhìn động tĩnh của Crudo.Cô chưa kịp giải thích thì Viện trưởng đã nói tiếp: “Nhưng không sao, bé Doris làm gì cũng có thể tha thứ hết, đúng rồi, kể cho con nghe một tin tốt nhé, từ hôm nay con sẽ không phải ở lại căn phòng cũ nát này nữa. Ta đã chuẩn bị cho con một căn phòng lớn rồi, ngài Crudo có mua cho con một chiếc giường công chúa, còn có rất nhiều thú bông đáng yêu nữa, chắc chắn con sẽ thích, đi thôi, đi theo ta nào!”
Chỉ thấy ông ta đi thẳng tới bên giường, sờ vào chỗ phồng trên đó rồi khẽ cười nói: “Bé Doris đừng sợ nhé, ta chỉ muốn làm bạn thân với con thôi, lát nữa chúng ta chơi trò chơi có được không?”
Nguyên Tinh Thần chỉ thấy buồn nôn.
Crudo đang nhẹ nhàng vuốt ve lớp chăn, nhưng rất nhanh ông ta đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Xốc chăn ra, ông ta mới phát hiện trong đó không phải Doris mà là một con gấu bông.Nguyên Tinh Thần co người lại, lấy con gấu bông chặn trước mặt mình. Crudo sờ tới sờ lui chỉ trúng thú bông, ông ta đánh con thú trong tay ra ngoài cửa sổ, con thỏ bông văng lên người Nguyên Tinh Thần, Nguyên Tinh Thần cắn chặt răng để bản thân không phát ra âm thanh.
“Ha ha ha, bé Doris đang chơi trốn tìm với ta có đúng không?” Crudo không những không tức giận mà còn cười, “Thú vị đấy, giờ ta sẽ tới bắt con!”
Ông ta cúi xuống gầm giường tìm một hồi, “Không có ở đây thì hẳn là ở trong ngăn tủ rồi.”
Crudo như ngựa quen đường cũ đi tới trước tủ mở cửa ra, lần mò trên kệ quần áo, “Hả? Cũng không có ở trong đây, bé Doris nghịch quá rồi.”Đồng hồ chỉ tới 10 giờ, đã tới thời gian đi ngủ rồi.
Lúc ông ta quay người lại Nguyên Tinh Thần mới nhìn thấy mắt Crudo vẫn có 2 cây kim như cũ, ông ta vẫn bị mù. Chuyện này khiến Nguyên Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô không phát ra tiếng động thì sẽ giảm bớt được xác suất bị bắt rồi.“Có phải là đẹp lắm không, con có thích phòng này không?”
Crudo không ngừng tìm Nguyên Tinh Thần trong phòng, kỳ quái là trong phòng có giường có tủ nhưng Crudo không hề bị đụng lần nào, xem ra ông ta đã quen với căn phòng này tới mức rành rẽ từng góc một rồi.Nguyên Tinh Thần biết Crudo không nhìn thấy nên từ từ dịch chuyển tới mép bệ cửa sổ, lúc nãy cởi giày ra là để tiện đi lại mà không phát ra âm thanh thế này.
Đã tìm khắp trong phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Nguyên Tinh Thần đâu. Crudo bắt đầu tức tối: “Doris đừng trốn nữa, mau ra đây đi! Nếu con không ra, đợi tới khi ta bắt được con rồi thì sẽ phạt con thật nặng đấy!”
Ông ta vứt chăn mền, gối nằm xuống đất như phát điên, bỗng, Crudo dừng lại, bắt đầu đi tới bên cửa sổ.
“Đúng rồi, thế mà quên béng đi chỗ này.”
Crudo đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra rồi vươn tay sờ bệ cửa sổ.
Nguyên Tinh Thần co người lại, lấy con gấu bông chặn trước mặt mình. Crudo sờ tới sờ lui chỉ trúng thú bông, ông ta đánh con thú trong tay ra ngoài cửa sổ, con thỏ bông văng lên người Nguyên Tinh Thần, Nguyên Tinh Thần cắn chặt răng để bản thân không phát ra âm thanh.Chính sự ẩn nấp này đã giúp Crudo xác định được vị trí.
Nhưng Crudo vẫn phát hiện ra điều bất thường, “Bé Doris à, hóa ra con đang ở đây.”
Ông ta phát hiện rồi!
Nguyên Tinh Thần biết Crudo không nhìn thấy nên từ từ dịch chuyển tới mép bệ cửa sổ, lúc nãy cởi giày ra là để tiện đi lại mà không phát ra âm thanh thế này.
Crudo chộp tới góc bệ cửa sổ nhưng chỉ bắt được một nhúm lông mềm vào tay, ông ta xoay tay bắt một bên khác, nguy hiểm thật, chỉ còn 1cm nữa là bắt được tóc của Nguyên Tinh Thần rồi.
Chính sự ẩn nấp này đã giúp Crudo xác định được vị trí.Đập vào mắt là một mảng màu hồng, giường công chúa màu hồng, rèm cửa màn hồng, thảm màu hồng… Có rất nhiều thú bông được bày ở đầu giường nữa.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nụ cười của Crudo trở nên rất dữ tợn.
Bỗng, ngoài cửa có tiếng động, là Hứa Dạng đứng ngoài cửa, cậu ta xông vào nhặt gối trên đất đánh mạnh vào người Crudo: “Không được phép bắt nạt Doris!”
Crudo bị đau, quay lại định túm lấy Hứa DạngDưới ánh đèn vàng ấm áp, nụ cười của Crudo trở nên rất dữ tợn.Tờ của Laure viết: Doris đừng khóc, có tớ tới giúp cậu gánh chịu hết những khó chịu rồi.
Dương Manh Manh và Tang Cách nhân cơ hội đi vào dẫn Nguyên Tinh Thần ra ngoài, Crudo nghe tiếng, không quan tâm tới Hứa Dạng nữa mà xoay người chạy tới phía Nguyên Tinh Thần.
Ông ta bắt được Dương Manh Manh ở gần nhất, Dương Manh Manh hét lớn: “Bắt nhầm người rồi!”
Hứa Dạng thấy thế bèn tiện tay giật rèm cửa xuống siết chặt cổ Crudo, Crudo thả Dương Manh Manh ra để kéo rèm cửa.Ông ta phát hiện rồi!
“Mọi người mau đi đi!
Nguyên Tinh Thần dẫn Tang Cách và Dương Manh Manh ra ngoài, Crudo đã tránh thoát được sự kìm kẹp, trở tay bóp cổ Hứa Dạng ngã xuống đất, “Loại bỏ tụi mày thì Doris sẽ nguyên vẹn.”
Rõ ràng là Crudo bóp cổ Hứa Dạng nhưng Nguyên Tinh Thần lại cảm thấy rất khó thở.
Đúng lúc này, trời rạng sáng.
Crudo buông tay ra, giọng nói dữ tợn: “Mày may mắn đấy.”Bỗng, ngoài cửa có tiếng động, là Hứa Dạng đứng ngoài cửa, cậu ta xông vào nhặt gối trên đất đánh mạnh vào người Crudo: “Không được phép bắt nạt Doris!”
Lúc ông ta đi qua bên cạnh Nguyên Tinh Thần còn ngồi xuống sờ mặt cô, dùng giọng nói chỉ có 2 người nghe thấy để nói: “Tối nay chờ ta nhé.”
Nguyên Tinh Thần hất tay ông ta ra: “Ông đừng hòng, tôi sẽ không để ông làm hại Doris nữa đâu.”
“Ha ha ha ha, vậy thì chúng ta cứ chờ xem.”
Crudo bỏ đi, Bạch Mộc Trạch vội vàng lên lầu. Anh đỡ Nguyên Tinh Thần rồi vội hỏi: “Có sao không vậy?”
Nguyên Tinh Thần lắc đầu: “Tôi vẫn ổn, xem Hứa Dạng đi.”
2 người đi vào phòng, Hứa Dạng vừa ho vừa phàn nàn: “NPC này mạnh thật đấy, không thể làm gì được hết.”
Dương Manh Manh và Tang Cách đã đi tới phía bên kia hành lang, Dương Manh Manh khó hiểu hỏi: “Sao tự dưng trời lại sáng vậy?”Ông ta cúi xuống gầm giường tìm một hồi, “Không có ở đây thì hẳn là ở trong ngăn tủ rồi.”Tiếng chìa khóa va chạm đã thu hút sự chú ý của cô, ổ khóa trên cửa bắt đầu chuyển động, Nguyên Tinh Thần không còn kịp suy nghĩ gì nữa, lập tức dời cái ghế trước bàn tới để chặn cửa lại.
Bạch Mộc Trạch nói: “Tôi điều chỉnh thời gian.”
Nguyên Tinh Thần cũng vô cùng nghi hoặc: “Sao mọi người đều lên đây được?”
“Trao đổi thông tin không?” Nguyên Tinh Thần cầm Kinh Thánh và quyển sổ cô nhi viện huơ huơ trước mặt.2 người đi vào phòng, Hứa Dạng vừa ho vừa phàn nàn: “NPC này mạnh thật đấy, không thể làm gì được hết.”
Hứa Dạng vẫn không nhịn được, cứ thể nói luôn manh mối tìm thấy được: “Tôi kể mọi người nghe nhé, phòng của Ekko đặc sắc lắm, cô đoán xem chúng tôi tìm được gì rồi? Dao đấy! Một con dao dính máu!”Hứa Dạng vẫn không nhịn được, cứ thể nói luôn manh mối tìm thấy được: “Tôi kể mọi người nghe nhé, phòng của Ekko đặc sắc lắm, cô đoán xem chúng tôi tìm được gì rồi? Dao đấy! Một con dao dính máu!”“Ha ha ha ha, vậy thì chúng ta cứ chờ xem.”
Nguyên Tinh Thần nhìn sang Bạch Mộc Trạch, anh bất đắc dĩ gật đầu.Cửa được mở ra từ bên ngoài, Viện trưởng cầm nến bước vào, “Sao lại không nghe lời Viện trưởng hả?”Trong tay Bạch Mộc Trạch còn 2 tờ giấy nữa, theo thứ tự là Laure và Ekko.
“Dao bị giấu bên dưới gầm đường, Hứa Dạng bò vào tìm thấy đấy.”Tất nhiên Nguyên Tinh Thần không thể nào mở cửa được.Cô giãy giụa nói: “Viện trưởng, không cần phải cho con phòng lớn hơn đâu, con thấy ở chung với những bạn khác cũng rất vui mà.”
Nguyên Tinh Thần không khỏi đánh giá cậu ta cao hơn một chút: “Được đấy bạn thân à, hẳn là điểm mật thất lần này sẽ không phải cấp chót đâu.”Hóa ra căn phòng mà Viện trưởng nhắc tới nằm ở một bên khác của hành lang tầng 4, bà ta lấy ra một chùm chìa khóa từ bên hông, tìm được chìa mở tương ứng.
Dương Manh Manh và Tang Cách nhìn nhau, không khỏi bật cười. Đây cũng đâu phải là Hứa Dạng chủ động tự đi, là Bạch Mộc Trạch dùng đèn pin soi được thứ gì đó màu bạc bên dưới giường, 4 người họ oẳn tù tì chọn người vào lấy ra, Hứa Dạng hơi xui nên thua từ ván đầu thôi.Nhưng Crudo vẫn phát hiện ra điều bất thường, “Bé Doris à, hóa ra con đang ở đây.”Crudo đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra rồi vươn tay sờ bệ cửa sổ.
Hứa Dạng cười ngượng ngùng: “Cũng tàm tạm thôi.”Tất cả lần lượt quay về phòng của mình, Viện trưởng giẫm lên cầu thang, trong tay vẫn cầm một ngọn nến như cũ, ánh nến tỏa ra luồng sáng mờ mịt soi chiếu hành lang.
Trong tay Bạch Mộc Trạch còn 2 tờ giấy nữa, theo thứ tự là Laure và Ekko.Nguyên Tinh Thần nghe được tiếng bước chân đang dần tiến tới bên này, cô đặt đống thú bông trên giường ra bệ cửa sổ, sau đó cởi giày đi chân trần nấp sau thú bông, kéo rèm cửa lại, từ từ hít thở chậm dần.“Xuống giáo đường tầng 1 xem thử đi.”
Tờ của Laure viết: Doris đừng khóc, có tớ tới giúp cậu gánh chịu hết những khó chịu rồi.Mới tới đầu cầu thang thì trời đã tối.“Mọi người mau đi đi!Nguyên Tinh Thần không khỏi đánh giá cậu ta cao hơn một chút: “Được đấy bạn thân à, hẳn là điểm mật thất lần này sẽ không phải cấp chót đâu.”
Tờ của Ekko thì viết: Bắt nạt Doris thì đều phải chết!!!***
Dù thân phận của họ có là gì đi nữa thì Nguyên Tinh Thần cũng rất cảm động, Doris à, thực ra em không hề cô đơn.Cô cố tình lấy tủ đầu giường, nhưng cái tủ như bị đóng đinh vào sàn rồi nên không tài nào nhấc lên nổi, lẽ nào chỉ có thể ngồi thế này chờ chết ư?
***Chỉ thấy ông ta đi thẳng tới bên giường, sờ vào chỗ phồng trên đó rồi khẽ cười nói: “Bé Doris đừng sợ nhé, ta chỉ muốn làm bạn thân với con thôi, lát nữa chúng ta chơi trò chơi có được không?”Cô bị dọa ngồi sụp xuống, bịt miệng lại để bản thân không phát ra âm thanh nào.
“Ký hiệu trên ngăn kéo rất đặc biệt, như chữ X và P kết hợp nhau vậy.” Nguyên Tinh Thần miêu tả cho họ xem những thứ tìm thấy được trong phòng.Nguyên Tinh Thần nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu cô hiện lên ký ức của Doris. Cô bé nằm trên giường khóc rất thảm thiết, trong miệng liên tục nói: “Đừng mà, làm ơn buông tha cho tôi đi mà.”
Dù cô nói rất mơ hồ nhưng Bạch Mộc Trạch lại cảm giác như bản thân đã từng thấy ở đâu rồi.Lúc 3 người Nguyên Tinh Thần lên tầng 4, nhóm của Bạch Mộc Trạch cũng đúng lúc tìm hết phòng của Laure.“Ha ha ha, bé Doris đang chơi trốn tìm với ta có đúng không?” Crudo không những không tức giận mà còn cười, “Thú vị đấy, giờ ta sẽ tới bắt con!”
“Xuống giáo đường tầng 1 xem thử đi.”Nghe tiếng người nọ nói chuyện, Nguyên Tinh Thần trợn tròn mắt, lại là Crudo!
Mới tới đầu cầu thang thì trời đã tối.Sau đó có người đi tới, người đó tới gần Doris, vuốt ve gương mặt trắng noãn của Doris, đúng lúc đó thì… Nguyên Tinh Thần nhắm chặt mắt, không dám nhớ lại nữa.Hứa Dạng cười ngượng ngùng: “Cũng tàm tạm thôi.”
Đồng hồ chỉ tới 10 giờ, đã tới thời gian đi ngủ rồi.Crudo đang nhẹ nhàng vuốt ve lớp chăn, nhưng rất nhanh ông ta đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Xốc chăn ra, ông ta mới phát hiện trong đó không phải Doris mà là một con gấu bông.Đợi tới khi cô mở mắt ra, Viện trưởng đã bỏ đi.
Nguyên Tinh Thần và Bạch Mộc Trạch nhìn nhau, lập tức nói: “Mau về phòng đi, nhớ khóa trái cửa đấy.”“Ký hiệu trên ngăn kéo rất đặc biệt, như chữ X và P kết hợp nhau vậy.” Nguyên Tinh Thần miêu tả cho họ xem những thứ tìm thấy được trong phòng.
Tất cả lần lượt quay về phòng của mình, Viện trưởng giẫm lên cầu thang, trong tay vẫn cầm một ngọn nến như cũ, ánh nến tỏa ra luồng sáng mờ mịt soi chiếu hành lang.Đã tìm khắp trong phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Nguyên Tinh Thần đâu. Crudo bắt đầu tức tối: “Doris đừng trốn nữa, mau ra đây đi! Nếu con không ra, đợi tới khi ta bắt được con rồi thì sẽ phạt con thật nặng đấy!”
Lần này, bà ta đi thẳng tới phòng của Nguyên Tinh Thần rồi gõ cửa 3 cái.Dương Manh Manh và Tang Cách nhìn nhau, không khỏi bật cười. Đây cũng đâu phải là Hứa Dạng chủ động tự đi, là Bạch Mộc Trạch dùng đèn pin soi được thứ gì đó màu bạc bên dưới giường, 4 người họ oẳn tù tì chọn người vào lấy ra, Hứa Dạng hơi xui nên thua từ ván đầu thôi.
“Doris à, mở cửa ra nào, Viện trưởng có tin tốt muốn báo cho con đây.”“Dao bị giấu bên dưới gầm đường, Hứa Dạng bò vào tìm thấy đấy.”Lúc ông ta đi qua bên cạnh Nguyên Tinh Thần còn ngồi xuống sờ mặt cô, dùng giọng nói chỉ có 2 người nghe thấy để nói: “Tối nay chờ ta nhé.”Nguyên Tinh Thần cũng vô cùng nghi hoặc: “Sao mọi người đều lên đây được?”
Tất nhiên Nguyên Tinh Thần không thể nào mở cửa được.Dương Manh Manh và Tang Cách đã đi tới phía bên kia hành lang, Dương Manh Manh khó hiểu hỏi: “Sao tự dưng trời lại sáng vậy?”“Đúng rồi, thế mà quên béng đi chỗ này.”
Viện trưởng cũng không đi mà chỉ gõ cửa mãi, càng lúc càng gõ mạnh hơn, “Mở cửa đi Doris! Mau mở cửa ra đi!” Cuối cùng, Viện trưởng đã tức giận, cửa gỗ bị bà ta đập tới mức rung chuyển.
Những người ở phòng khác không biết ai xui xẻo bị để mắt tới, Bạch Mộc Trạch tính toán khoảng cách, thầm chắc chắn đó là Nguyên Tinh Thần.Quả nhiên, dù cửa đã khóa nhưng người bên ngoài vẫn có cách để mở ra.
Tiếng động ngoài cửa đã im bặt, Nguyên Tinh Thần cứ nghĩ Viện trưởng đã bỏ đi, nhưng lúc cô bước tới nhìn vào mắt mèo trên cửa thì lại thấy con mắt ngoài phòng.Bạch Mộc Trạch nói: “Tôi điều chỉnh thời gian.”Tiếng động ngoài cửa đã im bặt, Nguyên Tinh Thần cứ nghĩ Viện trưởng đã bỏ đi, nhưng lúc cô bước tới nhìn vào mắt mèo trên cửa thì lại thấy con mắt ngoài phòng.
Cô bị dọa ngồi sụp xuống, bịt miệng lại để bản thân không phát ra âm thanh nào.Cửa phòng đóng lại, cả phòng rơi vào một mảng tối đen. Cô dựa theo cảm giác tìm tòi trong phòng, trên tủ đầu giường có một cây đèn bàn kiểu cũ, kéo dây thừng bên dưới là sẽ sáng lên.
Tiếng chìa khóa va chạm đã thu hút sự chú ý của cô, ổ khóa trên cửa bắt đầu chuyển động, Nguyên Tinh Thần không còn kịp suy nghĩ gì nữa, lập tức dời cái ghế trước bàn tới để chặn cửa lại.
Cô đang định ở mép tường bên trái cửa, chỗ này là điểm mù của tầm nhìn, nếu Viện trưởng thật sự xông vào thì còn có thể mượn tầm mắt kém để lấy cơ hội chạy đi.Nguyên Tinh Thần dẫn Tang Cách và Dương Manh Manh ra ngoài, Crudo đã tránh thoát được sự kìm kẹp, trở tay bóp cổ Hứa Dạng ngã xuống đất, “Loại bỏ tụi mày thì Doris sẽ nguyên vẹn.”
Cửa được mở ra từ bên ngoài, Viện trưởng cầm nến bước vào, “Sao lại không nghe lời Viện trưởng hả?”“Trao đổi thông tin không?” Nguyên Tinh Thần cầm Kinh Thánh và quyển sổ cô nhi viện huơ huơ trước mặt.“Doris à, mở cửa ra nào, Viện trưởng có tin tốt muốn báo cho con đây.”
Nguyên Tinh Thần nín thở, nhân lúc Viện trưởng bước vào phòng đã nhanh chóng trốn ra ngoài, tiếc là… thể lực thua xa NPC quá, vừa đi ra ngoài chưa được bao bước thì Viện trưởng đã túm lấy bím tóc của cô rồi.Viện trưởng cũng không đi mà chỉ gõ cửa mãi, càng lúc càng gõ mạnh hơn, “Mở cửa đi Doris! Mau mở cửa ra đi!” Cuối cùng, Viện trưởng đã tức giận, cửa gỗ bị bà ta đập tới mức rung chuyển.
Đau quá! Nhưng Nguyên Tinh Thần vẫn chịu nổi.Cô đang định ở mép tường bên trái cửa, chỗ này là điểm mù của tầm nhìn, nếu Viện trưởng thật sự xông vào thì còn có thể mượn tầm mắt kém để lấy cơ hội chạy đi.
Viện trưởng cười: “Bé Doris định đi đâu đấy? 10 giờ mà còn chưa ngủ là phải bị phạt rồi.”Crudo chộp tới góc bệ cửa sổ nhưng chỉ bắt được một nhúm lông mềm vào tay, ông ta xoay tay bắt một bên khác, nguy hiểm thật, chỉ còn 1cm nữa là bắt được tóc của Nguyên Tinh Thần rồi.Ông ta bắt được Dương Manh Manh ở gần nhất, Dương Manh Manh hét lớn: “Bắt nhầm người rồi!”
“Viện trưởng, con…”Nguyên Tinh Thần lắc đầu: “Tôi vẫn ổn, xem Hứa Dạng đi.”
Cô chưa kịp giải thích thì Viện trưởng đã nói tiếp: “Nhưng không sao, bé Doris làm gì cũng có thể tha thứ hết, đúng rồi, kể cho con nghe một tin tốt nhé, từ hôm nay con sẽ không phải ở lại căn phòng cũ nát này nữa. Ta đã chuẩn bị cho con một căn phòng lớn rồi, ngài Crudo có mua cho con một chiếc giường công chúa, còn có rất nhiều thú bông đáng yêu nữa, chắc chắn con sẽ thích, đi thôi, đi theo ta nào!”Nguyên Tinh Thần tự nhủ với bản thân là phải giữ bình tĩnh, ít ra cũng phải biết được mục đích của Viện trưởng là gì đã.
Viện trưởng nắm tay cô đi tới tầng 4, mỗi bước đi đều khiến nỗi sợ trong lòng Nguyên Tinh Thần nặng hơn.
Cô giãy giụa nói: “Viện trưởng, không cần phải cho con phòng lớn hơn đâu, con thấy ở chung với những bạn khác cũng rất vui mà.”Nguyên Tinh Thần đã ấn con thú bông xuống một chút, mượn khe hở qua lớp ren trên rèm cửa để nhìn động tĩnh của Crudo.
“Doris thân yêu à, sao con có thể ở chung với những đứa trẻ khác được cơ chứ, không tiện chút nào.”Đau quá! Nhưng Nguyên Tinh Thần vẫn chịu nổi.Ông ta vứt chăn mền, gối nằm xuống đất như phát điên, bỗng, Crudo dừng lại, bắt đầu đi tới bên cửa sổ.
Nguyên Tinh Thần tự nhủ với bản thân là phải giữ bình tĩnh, ít ra cũng phải biết được mục đích của Viện trưởng là gì đã.Nguyên Tinh Thần và Bạch Mộc Trạch nhìn nhau, lập tức nói: “Mau về phòng đi, nhớ khóa trái cửa đấy.”“Doris thân yêu à, sao con có thể ở chung với những đứa trẻ khác được cơ chứ, không tiện chút nào.”
Hóa ra căn phòng mà Viện trưởng nhắc tới nằm ở một bên khác của hành lang tầng 4, bà ta lấy ra một chùm chìa khóa từ bên hông, tìm được chìa mở tương ứng.Lần này, bà ta đi thẳng tới phòng của Nguyên Tinh Thần rồi gõ cửa 3 cái.Trong tay Viện trưởng có chìa khóa, bất cứ lúc nào khóa cũng có thể mở ra.
“Mau vào đi.”Dương Manh Manh và Tang Cách nhân cơ hội đi vào dẫn Nguyên Tinh Thần ra ngoài, Crudo nghe tiếng, không quan tâm tới Hứa Dạng nữa mà xoay người chạy tới phía Nguyên Tinh Thần.
Đập vào mắt là một mảng màu hồng, giường công chúa màu hồng, rèm cửa màn hồng, thảm màu hồng… Có rất nhiều thú bông được bày ở đầu giường nữa.Tờ của Ekko thì viết: Bắt nạt Doris thì đều phải chết!!!“Bé Doris à, ta đã bảo chúng ta sẽ lại gặp nhau mà.”
“Có phải là đẹp lắm không, con có thích phòng này không?”Đúng lúc này, trời rạng sáng.
Nguyên Tinh Thần nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu cô hiện lên ký ức của Doris. Cô bé nằm trên giường khóc rất thảm thiết, trong miệng liên tục nói: “Đừng mà, làm ơn buông tha cho tôi đi mà.”
Sau đó có người đi tới, người đó tới gần Doris, vuốt ve gương mặt trắng noãn của Doris, đúng lúc đó thì… Nguyên Tinh Thần nhắm chặt mắt, không dám nhớ lại nữa.Crudo không ngừng tìm Nguyên Tinh Thần trong phòng, kỳ quái là trong phòng có giường có tủ nhưng Crudo không hề bị đụng lần nào, xem ra ông ta đã quen với căn phòng này tới mức rành rẽ từng góc một rồi.Nguyên Tinh Thần chỉ thấy buồn nôn.
Đợi tới khi cô mở mắt ra, Viện trưởng đã bỏ đi.
Cửa phòng đóng lại, cả phòng rơi vào một mảng tối đen. Cô dựa theo cảm giác tìm tòi trong phòng, trên tủ đầu giường có một cây đèn bàn kiểu cũ, kéo dây thừng bên dưới là sẽ sáng lên.Dù cô nói rất mơ hồ nhưng Bạch Mộc Trạch lại cảm giác như bản thân đã từng thấy ở đâu rồi.
Sau khi đèn sáng, Nguyên Tinh Thần khóa trái cửa lại trước, cô nhìn xung quanh, tìm xem có thứ gì có thể chặn cửa được không.“Mau vào đi.”
Trong tay Viện trưởng có chìa khóa, bất cứ lúc nào khóa cũng có thể mở ra.
Cô cố tình lấy tủ đầu giường, nhưng cái tủ như bị đóng đinh vào sàn rồi nên không tài nào nhấc lên nổi, lẽ nào chỉ có thể ngồi thế này chờ chết ư?
***
Có người đến!
Nguyên Tinh Thần nghe được tiếng bước chân đang dần tiến tới bên này, cô đặt đống thú bông trên giường ra bệ cửa sổ, sau đó cởi giày đi chân trần nấp sau thú bông, kéo rèm cửa lại, từ từ hít thở chậm dần.“Viện trưởng, con…”
Quả nhiên, dù cửa đã khóa nhưng người bên ngoài vẫn có cách để mở ra.
“Bé Doris à, ta đã bảo chúng ta sẽ lại gặp nhau mà.”Viện trưởng nắm tay cô đi tới tầng 4, mỗi bước đi đều khiến nỗi sợ trong lòng Nguyên Tinh Thần nặng hơn.Crudo bỏ đi, Bạch Mộc Trạch vội vàng lên lầu. Anh đỡ Nguyên Tinh Thần rồi vội hỏi: “Có sao không vậy?”
Nghe tiếng người nọ nói chuyện, Nguyên Tinh Thần trợn tròn mắt, lại là Crudo!
Nguyên Tinh Thần đã ấn con thú bông xuống một chút, mượn khe hở qua lớp ren trên rèm cửa để nhìn động tĩnh của Crudo.Cô chưa kịp giải thích thì Viện trưởng đã nói tiếp: “Nhưng không sao, bé Doris làm gì cũng có thể tha thứ hết, đúng rồi, kể cho con nghe một tin tốt nhé, từ hôm nay con sẽ không phải ở lại căn phòng cũ nát này nữa. Ta đã chuẩn bị cho con một căn phòng lớn rồi, ngài Crudo có mua cho con một chiếc giường công chúa, còn có rất nhiều thú bông đáng yêu nữa, chắc chắn con sẽ thích, đi thôi, đi theo ta nào!”
Chỉ thấy ông ta đi thẳng tới bên giường, sờ vào chỗ phồng trên đó rồi khẽ cười nói: “Bé Doris đừng sợ nhé, ta chỉ muốn làm bạn thân với con thôi, lát nữa chúng ta chơi trò chơi có được không?”
Nguyên Tinh Thần chỉ thấy buồn nôn.
Crudo đang nhẹ nhàng vuốt ve lớp chăn, nhưng rất nhanh ông ta đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Xốc chăn ra, ông ta mới phát hiện trong đó không phải Doris mà là một con gấu bông.Nguyên Tinh Thần co người lại, lấy con gấu bông chặn trước mặt mình. Crudo sờ tới sờ lui chỉ trúng thú bông, ông ta đánh con thú trong tay ra ngoài cửa sổ, con thỏ bông văng lên người Nguyên Tinh Thần, Nguyên Tinh Thần cắn chặt răng để bản thân không phát ra âm thanh.
“Ha ha ha, bé Doris đang chơi trốn tìm với ta có đúng không?” Crudo không những không tức giận mà còn cười, “Thú vị đấy, giờ ta sẽ tới bắt con!”
Ông ta cúi xuống gầm giường tìm một hồi, “Không có ở đây thì hẳn là ở trong ngăn tủ rồi.”
Crudo như ngựa quen đường cũ đi tới trước tủ mở cửa ra, lần mò trên kệ quần áo, “Hả? Cũng không có ở trong đây, bé Doris nghịch quá rồi.”Đồng hồ chỉ tới 10 giờ, đã tới thời gian đi ngủ rồi.
Lúc ông ta quay người lại Nguyên Tinh Thần mới nhìn thấy mắt Crudo vẫn có 2 cây kim như cũ, ông ta vẫn bị mù. Chuyện này khiến Nguyên Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô không phát ra tiếng động thì sẽ giảm bớt được xác suất bị bắt rồi.“Có phải là đẹp lắm không, con có thích phòng này không?”
Crudo không ngừng tìm Nguyên Tinh Thần trong phòng, kỳ quái là trong phòng có giường có tủ nhưng Crudo không hề bị đụng lần nào, xem ra ông ta đã quen với căn phòng này tới mức rành rẽ từng góc một rồi.Nguyên Tinh Thần biết Crudo không nhìn thấy nên từ từ dịch chuyển tới mép bệ cửa sổ, lúc nãy cởi giày ra là để tiện đi lại mà không phát ra âm thanh thế này.
Đã tìm khắp trong phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Nguyên Tinh Thần đâu. Crudo bắt đầu tức tối: “Doris đừng trốn nữa, mau ra đây đi! Nếu con không ra, đợi tới khi ta bắt được con rồi thì sẽ phạt con thật nặng đấy!”
Ông ta vứt chăn mền, gối nằm xuống đất như phát điên, bỗng, Crudo dừng lại, bắt đầu đi tới bên cửa sổ.
“Đúng rồi, thế mà quên béng đi chỗ này.”
Crudo đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra rồi vươn tay sờ bệ cửa sổ.
Nguyên Tinh Thần co người lại, lấy con gấu bông chặn trước mặt mình. Crudo sờ tới sờ lui chỉ trúng thú bông, ông ta đánh con thú trong tay ra ngoài cửa sổ, con thỏ bông văng lên người Nguyên Tinh Thần, Nguyên Tinh Thần cắn chặt răng để bản thân không phát ra âm thanh.Chính sự ẩn nấp này đã giúp Crudo xác định được vị trí.
Nhưng Crudo vẫn phát hiện ra điều bất thường, “Bé Doris à, hóa ra con đang ở đây.”
Ông ta phát hiện rồi!
Nguyên Tinh Thần biết Crudo không nhìn thấy nên từ từ dịch chuyển tới mép bệ cửa sổ, lúc nãy cởi giày ra là để tiện đi lại mà không phát ra âm thanh thế này.
Crudo chộp tới góc bệ cửa sổ nhưng chỉ bắt được một nhúm lông mềm vào tay, ông ta xoay tay bắt một bên khác, nguy hiểm thật, chỉ còn 1cm nữa là bắt được tóc của Nguyên Tinh Thần rồi.
Chính sự ẩn nấp này đã giúp Crudo xác định được vị trí.Đập vào mắt là một mảng màu hồng, giường công chúa màu hồng, rèm cửa màn hồng, thảm màu hồng… Có rất nhiều thú bông được bày ở đầu giường nữa.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nụ cười của Crudo trở nên rất dữ tợn.
Bỗng, ngoài cửa có tiếng động, là Hứa Dạng đứng ngoài cửa, cậu ta xông vào nhặt gối trên đất đánh mạnh vào người Crudo: “Không được phép bắt nạt Doris!”
Crudo bị đau, quay lại định túm lấy Hứa DạngDưới ánh đèn vàng ấm áp, nụ cười của Crudo trở nên rất dữ tợn.Tờ của Laure viết: Doris đừng khóc, có tớ tới giúp cậu gánh chịu hết những khó chịu rồi.
Dương Manh Manh và Tang Cách nhân cơ hội đi vào dẫn Nguyên Tinh Thần ra ngoài, Crudo nghe tiếng, không quan tâm tới Hứa Dạng nữa mà xoay người chạy tới phía Nguyên Tinh Thần.
Ông ta bắt được Dương Manh Manh ở gần nhất, Dương Manh Manh hét lớn: “Bắt nhầm người rồi!”
Hứa Dạng thấy thế bèn tiện tay giật rèm cửa xuống siết chặt cổ Crudo, Crudo thả Dương Manh Manh ra để kéo rèm cửa.Ông ta phát hiện rồi!
“Mọi người mau đi đi!
Nguyên Tinh Thần dẫn Tang Cách và Dương Manh Manh ra ngoài, Crudo đã tránh thoát được sự kìm kẹp, trở tay bóp cổ Hứa Dạng ngã xuống đất, “Loại bỏ tụi mày thì Doris sẽ nguyên vẹn.”
Rõ ràng là Crudo bóp cổ Hứa Dạng nhưng Nguyên Tinh Thần lại cảm thấy rất khó thở.
Đúng lúc này, trời rạng sáng.
Crudo buông tay ra, giọng nói dữ tợn: “Mày may mắn đấy.”Bỗng, ngoài cửa có tiếng động, là Hứa Dạng đứng ngoài cửa, cậu ta xông vào nhặt gối trên đất đánh mạnh vào người Crudo: “Không được phép bắt nạt Doris!”
Lúc ông ta đi qua bên cạnh Nguyên Tinh Thần còn ngồi xuống sờ mặt cô, dùng giọng nói chỉ có 2 người nghe thấy để nói: “Tối nay chờ ta nhé.”
Nguyên Tinh Thần hất tay ông ta ra: “Ông đừng hòng, tôi sẽ không để ông làm hại Doris nữa đâu.”
“Ha ha ha ha, vậy thì chúng ta cứ chờ xem.”
Crudo bỏ đi, Bạch Mộc Trạch vội vàng lên lầu. Anh đỡ Nguyên Tinh Thần rồi vội hỏi: “Có sao không vậy?”
Nguyên Tinh Thần lắc đầu: “Tôi vẫn ổn, xem Hứa Dạng đi.”
2 người đi vào phòng, Hứa Dạng vừa ho vừa phàn nàn: “NPC này mạnh thật đấy, không thể làm gì được hết.”
Dương Manh Manh và Tang Cách đã đi tới phía bên kia hành lang, Dương Manh Manh khó hiểu hỏi: “Sao tự dưng trời lại sáng vậy?”Ông ta cúi xuống gầm giường tìm một hồi, “Không có ở đây thì hẳn là ở trong ngăn tủ rồi.”Tiếng chìa khóa va chạm đã thu hút sự chú ý của cô, ổ khóa trên cửa bắt đầu chuyển động, Nguyên Tinh Thần không còn kịp suy nghĩ gì nữa, lập tức dời cái ghế trước bàn tới để chặn cửa lại.
Bạch Mộc Trạch nói: “Tôi điều chỉnh thời gian.”
Nguyên Tinh Thần cũng vô cùng nghi hoặc: “Sao mọi người đều lên đây được?”
Tác giả :
Duy Duy Không Uống Sữa Đậu Nành