Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma
Chương 35
Ăn hết bữa sáng đồng nghĩa với việc họ đã có thể tự do đi lại ở tầng 2.
Chỗ Bạch Mộc Trạch ngồi tình cờ đối diện với cửa, anh nhìn thấy Viện trưởng đưa Tần Nhiễm tới căn phòng cuối hành lang.
“Phòng tạm giam.” Tang Cách đọc tên trên cửa, không hiểu sao hơi sờ sợ. Cô ta ra sức gõ cửa hô: “Tần Nhiễm, cô ổn chứ?”
Giọng nói run rẩy của Tần Nhiễm truyền ra: “Vẫn ổn, nhưng cửa không mở ra được.”
Dương Manh Manh cũng hơi lo lắng: “Hình như không ổn cho lắm đâu nhỉ.”
Cửa phòng tạm giam không hề bị khóa, cũng chẳng có ổ khóa, Hứa Dạng thử tông cửa vào nhưng vô ích.
Kỳ Việt nói: “Đây chắc là cửa cơ quan rồi, mọi người tìm xung quanh xem có manh mối gì không.” Đồng thời anh ta cũng an ủi Tần Nhiễm: “Tần Nhiễm, cô đừng lo, chúng tôi đều ở ngoài này.”
Bên trái phòng tạm giam có một chiếc đồng hồ treo tường, thời gian chỉ 8 giờ nhưng không có kim giây, hình như mặt đồng hồ này đã bị hỏng rồi.
Từ cửa sổ đối diện cầu thang có thể thấy bên ngoài tòa nhà, xung quanh là một mảng sương mù trắng xóa, không thể nhìn thấy kiến trúc nào. Dưới lầu có một mặt cỏ xanh mơn mởn, cả cô nhi viện đều bị hàng rào sắt vây lại.
Hứa Dạng mở cửa sổ ra, cũng giống như phòng tạm giam, đều bất động không nhúc nhích gì.
“Hứa Dạng, cậu ra đầu cầu thang xem sao đi.” Kỳ Việt thấy cậu ta đang làm chuyện vô ích nên bèn nói.
“Được.”
Hứa Dạng giãn gân cốt rồi cẩn thận tới góc rẽ tìm manh mối, từ mặt tường tới mặt đất, đến cả khe hở giữa những viên gạch cũng không tha.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng lan can kim loại lắc lư khiến Hứa Dạng nhảy lùi về sau, cậu ta sợ hãi ôm ngực, “Chị Doris à, có thể đừng dọa tôi nữa được không hả?”
Hóa ra là Nguyên Tinh Thần đứng sau hàng rào.
“Bạn thân à, tớ có một bí mật, cậu có muốn nghe không?”
Hứa Dạng khó xử, tối qua Nguyên Tinh Thần đã để lại một bóng ma cực lớn trong lòng anh ta rồi.
Bạch Mộc Trạch nghe vậy định thay Hứa Dạng đi nghe manh mối nhưng bị Nguyên Tinh Thần từ chối thẳng thừng: “Bí mật này chỉ có thể nói với bạn thân của tớ thôi, cậu không phải bạn thân của tớ, không thể kể cậu nghe được.”
“Anh Hứa Dạng mau đi đi, xem ra chỉ có anh mới kích hoạt được manh mối của NPC thôi, cố lên.” Dương Manh Manh nắm 2 tay động viên cậu ta.
Ở trước mặt em gái Manh thì không thể sợ hãi được!
Hứa Dạng cả gan đi lên phía trước, “Được rồi, cậu nói đi.”
“Bạn thân à, sao cậu đứng xa tớ vậy?”
Khoảng cách giữa Hứa Dạng và Nguyên Tinh Thần có thể cho 2 Bạch Mộc Trạch chui vào vừa.
Nguyên Tinh Thần vẫy tay với họ: “Tới gần xíu đi.”
Hứa Dạng cắn răng đi lên, dừng lại trước hàng rào, “Thế này đã được chưa?”
Chỉ thấy Nguyên Tinh Thần tới gần rồi nhỏ tiếng nói: “Cậu ghé tai sang đây đi.”
Hứa Dạng nghe lời cô ghé sát tai tới cạnh lan can, Nguyên Tinh Thần hít một hơi thật sâu, hét to vào tai cậu ta: “A~”
“A a a a!” Hứa Dạng lập tức bịt tai lại né ra.
Đùa ác xong, Nguyên Tinh Thần cười rất vui vẻ, “Ha ha ha bạn thân ơi, hôm nay tớ rất vui, cậu tới đây đi, tớ kể bí mật cho cậu nghe nhé.”
Hứa Dạng làm sao dám qua nữa, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy hận thù.
“Ôi, tớ hứa đấy, lần này không dọa cậu nữa đâu mà.”
Ai bảo người ta là NPC chứ, Hứa Dạng đành phải đi tới lần nữa.
Lần này Nguyên Tinh Thần không đùa ác nữa mà nhẹ nhàng nói: “Hôm qua cậu chơi trò chơi với tớ khiến tớ rất vui, vì thế sẽ kể cho cậu nghe một bí mật nhé, bạn nhỏ phạm lỗi sẽ bị nhốt vào phòng tạm giam, mỗi lần phải ở trong đó 6 tiếng mới được thả ra đấy.”
***
Tần Nhiễm bị giam vào lúc ăn sáng 8 giờ, cộng thêm 6 tiếng nữa là 13 giờ, cũng tức là buổi trưa.
“Chúng ta phải chờ tới 1 giờ thì mới thả Tần Nhiễm ra được à?” Dương Manh Manh hỏi.
Trong lúc họ đang thắc mắc thì Bạch Mộc Trạch đã mở mặt đồng hồ ra, bắt đầu quay cây kim bên trong.
“Cái đồng hồ được đặt ở đây thì chắc chắn phải có tác dụng, tôi thử và phát hiện mặt đồng hồ mở ra được nên thử xem sao.” Anh giải thích.
Ngay lúc kim giờ chỉ tới số 1, cửa phòng tạm giam mở ra.
Hứa Dạng đẩy cửa ra: “Tần Nhiễm, chúng tôi tới cứu cô đây.”
Tần Nhiễm đang co ro trong một góc, lúc thấy họ lại hơi hoảng: “Cửa mở rồi à?”
Tang Cách và Dương Manh Manh mỗi người một bên dìu cô ta ra khỏi phòng tạm giam, Tần Nhiễm không bị thương gì, nhưng tâm lý đã bị tra tấn rất nặng nề.
Trong phòng tối om, hơn nữa dưới đất còn có mùi nấm mốc. Trong góc có tiếng chít chít vang lên, có lẽ là chuột.
Kỳ Việt cau mày: “Nhốt trẻ con trong này rõ ràng là nhục hình* rồi.”
(*) Nhục hình là phương pháp tra tấn, gây đau đớn về thể xác người bị điều tra, xét hỏi hoặc bị giam giữ cải tạo như đánh đập, bắt nhịn đói, ăn cơm nhạt, không cho uống nước, bắt nằm lạnh, vv.
Anh ta thấy Bạch Mộc Trạch đứng băn khoăn bên trong nên bèn đi tới.
“Đây là cái gì vậy?” Kỳ Việt khiếp đảm.
Nhờ có ánh sáng bên ngoài, có thể thấy trên tường phòng tạm giam bị viết đầy chữ: Con sai rồi! Thả con ra đi! Xin các người đấy!
Màu chữ đỏ tươi như máu.
Trong góc phòng tạm giam còn có một chiếc xe lăn, Kỳ Việt đẩy xe lăn ra ngoài cửa, bên trên vết gỉ loang lổ vết máu, chữ viết trên tường thật sự là dùng máu viết ra ư?
“Anh Bạch, anh nghĩ đây là do ai viết?”
Bạch Mộc Trạch lắc đầu: “Giờ vẫn chưa biết được.”
Tần Nhiễm ngồi trên ghế trong phòng ăn nghỉ ngơi, Dương Manh Manh hỏi: “Chị Tần Nhiễm à, trong phòng tạm giam có ma không?”
“Không có.” Giọng nói của Tần Nhiễm rất yếu ớt: “Nhưng tôi thấy một đoạn video ở trong đó, có người ngồi trên xe lăn không ngừng kêu cứu, nó cắt ngón tay mình, viết ra chữ cứu tôi trên mặt tường trông rất đau đớn và bất lực.”
Nhưng trong trí nhớ của họ, ở cô nhi viện không hề có đứa trẻ nào ngồi xe lăn cả.
***
Từ khi Bạch Mộc Trạch đụng vào mặt đồng hồ thì như mở máy gia tốc vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã tới 10 giờ.
Ngoài nhà lại bắt đầu mưa, sấm sét ầm trời như tối qua.
Tiếng chuông quen thuộc ở cô nhi viện vang lên, mọi người liếc nhau rồi nhanh chóng chạy lên tầng 3.
Bạch Mộc Trạch đứng cạnh cửa nghe tiếng động trong hành lang.
Có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân… Không phải, là tiếng ai đó đang nhảy.
“Tìm, tìm, tìm bạn nào, tìm thấy một người bạn rồi! Hôm nay ai sẽ là bạn thân của tớ đây?”
Giọng nói quen thuộc này! Hứa Dạng nhớ lại cảnh tượng tối qua nên vội chạy lên giường lấy chăn che kín đầu, trong miệng lẩm bẩm như đọc thần chú: “Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi, đừng tìm tôi.”
Nhưng tiếng bước chân lại dừng ở trước cửa phòng cậu ta, “Bạn thân ơi, hôm nay có muốn cùng chơi nữa không?”
Hứa Dạng bịt miệng để mình không phát ra âm thanh gì.
Cậu ta nghe Doris ngoài cửa thở dài: “Haizz, hình như bạn thân không chào đón tớ rồi, vậy tớ sẽ đổi sang người khác.”
Lúc này Hứa Dạng mới thở phào nhẹ nhõm, xem như đã tiễn được vị Phật này đi rồi.
Nguyên Tinh Thần nhảy tới cửa phòng Kỳ Việt rồi gõ 3 cái: “Có ai ở đây không?”
Không có phản ứng, nhưng cũng không sao, mục tiêu tối nay của cô vốn không phải là anh ta.
Lòng vòng khắp 6 cánh cửa một lúc, cuối cùng Nguyên Tinh Thần dừng lại trước cửa phòng Ekko, “Ekko ơi, tớ tới tìm cậu làm bạn thân đây!”
Bạch Mộc Trạch trả lời: “Tôi không muốn làm bạn với cô, cô đi tìm người khác đi.”
“Cậu định từ chối tớ ư? Hu hu hu, tớ đau lòng quá.”
Người ở bên trong không có phản ứng gì.
Nguyên Tinh Thần mỉa mai: “Trái tim sắt đá.” Sau đó tựa vào vách tường cạnh cửa, khẽ nói: “Ekko à, hôm nay họ lại bắt nạt tớ, họ lấy mất xe lăn của tớ, tớ không xuống được cầu thang, chỉ có thể từ từ bò xuống thôi, lúc tớ tới phòng ăn thì bữa sáng đã hết sạch rồi, Viện trưởng nói tớ đến muộn nên muốn nhốt tớ vào phòng tạm giam, tớ giải thích với bà ta, nói là có kẻ lấy mất xe lăn rồi nên tớ không xuống lầu được, thế mà Viện trưởng chẳng chịu tin tớ.”
Cô xoay người lại, ghé vào cửa phòng nói tiếp: “Trong phòng tạm giam tối lắm, chuột còn bò lên chân tớ nữa, tớ khóc lớn lắm, tớ gõ cửa muốn người khác tới cứu nhưng chẳng ai nghe thấy hết…”
Bạch Mộc Trạch biết bản thân không thể mở cửa ra được, nhưng lại không thể kiềm chế lửa giận khi nghe Doris kể lại.
Anh mở cửa hỏi: “Ai bắt nạt cậu?”
Nguyên Tinh Thần cười với anh: “Ekko, cậu mở cửa rồi, vậy thì hôm nay cậu làm bạn thân của tớ nhé.”
Không xong, trúng kế rồi.
Bạch Mộc Trạch muốn đóng cửa lại nhưng đã không kịp. Nguyên Tinh Thần kéo tay anh, dắt Bạch Mộc Trạch từ trong phòng ra hành lang, đụng phải Viện trưởng đang đi kiểm tra giấc ngủ.
Viện trưởng tức giận nói: “Ekko, đã trễ thế này rồi sao con còn chưa ngủ!”
“Doris tới tìm con.”
Nguyên Tinh Thần lại lắc đầu nói: “Không phải đâu, do con phát hiện Ekko lén trốn ra khỏi phòng nên mới bắt cậu ấy lại, định báo cáo với Viện trưởng đấy ạ.”
“Tận 10 giờ còn chưa ngủ thì phải bị phạt, Ekko, phạt con tới phòng tạm giam.”
“Vậy Doris thì sao?” Bạch Mộc Trạch hỏi.
Quay sang Nguyên Tinh Thần, Viện trưởng lập tức thay đổi thái độ, rất dịu dàng nói: “Doris là giúp Viện trưởng bắt những bạn nhỏ không nghe lời, tất nhiên sẽ không bị phạt, đã trễ thế này chắc con cũng rất mệt, mau về nghỉ ngơi đi.”
Nguyên Tinh Thần xảo quyệt chớp mắt với Bạch Mộc Trạch: “Cảm ơn Viện trưởng ạ, vậy con về đi ngủ đây, bạn thân, chúc cậu tối nay vui vẻ nhé.”
Cô chắp tay sau lưng định rời khỏi thì đã nghe Viện trưởng tức giận rống lên: “Doris, sao đã trễ thế này mà còn chưa ngủ hả!”
Nguyên Tinh Thần nghi hoặc quay đầu lại, phạt hiện Bạch Mộc Trạch đang mỉm cười nhìn mình.
Anh chỉ vào chiếc váy, Nguyên Tinh Thần cúi đầu mới phát hiện trên váy của mình không biết đã bị dán một tấm thẻ từ bao giờ, trên đó có ghi 3 chữ: Thẻ chuyển đổi.
Nguyên Tinh Thần mông lung, “Anh dán cái gì cho tôi vậy?”
Bạch Mộc Trạch lại có vẻ rất nhẹ nhàng: “Ồ, cô không biết à? Không sao, để tôi giải thích cho nghe, thẻ chuyển đổi dùng để chuyển đổi phe nhân vật trong mật thất, nói cách khác thì giờ cô đã từ NPC biến thành người chơi rồi, có vui không Doris?”
Thẻ chuyển đổi được Bạch Mộc Trạch tìm thấy trong phòng của Ekko, dưới giường có một hộp gỗ nhỏ, trên nắp hộp là cơ quan tương tự như trò di chuyển thanh gỗ*.
Tấm thẻ này anh luôn để dành, chờ có cơ hội để sử dụng.
“Doris, con cũng phải bị phạt như Ekko vậy, giờ phạt 2 con đi tới phòng tạm giam để suy ngẫm lại.”
Mãi tới khi bị Viện trưởng nhốt vào phòng tối, Nguyên Tinh Thần vẫn chưa phản ứng được đây là loại thao tác hèn hạ gì? 2 phe NPC và người chơi còn nhảy qua nhảy lại được à?
Ngoài mật thất, Hoa Cẩm nhận được tin tức cũng rất kinh ngạc: “Thẻ chuyển đổi ư, Hoa Thốc, cô được lắm, chịu bỏ ra tấm thẻ này để làm khó tôi cơ đấy.”
Giờ trong mật thất bị thiếu NPC rồi, xem ra chỉ có thể nhờ hắn thay thế thôi.
Chỗ Bạch Mộc Trạch ngồi tình cờ đối diện với cửa, anh nhìn thấy Viện trưởng đưa Tần Nhiễm tới căn phòng cuối hành lang.
“Phòng tạm giam.” Tang Cách đọc tên trên cửa, không hiểu sao hơi sờ sợ. Cô ta ra sức gõ cửa hô: “Tần Nhiễm, cô ổn chứ?”
Giọng nói run rẩy của Tần Nhiễm truyền ra: “Vẫn ổn, nhưng cửa không mở ra được.”
Dương Manh Manh cũng hơi lo lắng: “Hình như không ổn cho lắm đâu nhỉ.”
Cửa phòng tạm giam không hề bị khóa, cũng chẳng có ổ khóa, Hứa Dạng thử tông cửa vào nhưng vô ích.
Kỳ Việt nói: “Đây chắc là cửa cơ quan rồi, mọi người tìm xung quanh xem có manh mối gì không.” Đồng thời anh ta cũng an ủi Tần Nhiễm: “Tần Nhiễm, cô đừng lo, chúng tôi đều ở ngoài này.”
Bên trái phòng tạm giam có một chiếc đồng hồ treo tường, thời gian chỉ 8 giờ nhưng không có kim giây, hình như mặt đồng hồ này đã bị hỏng rồi.
Từ cửa sổ đối diện cầu thang có thể thấy bên ngoài tòa nhà, xung quanh là một mảng sương mù trắng xóa, không thể nhìn thấy kiến trúc nào. Dưới lầu có một mặt cỏ xanh mơn mởn, cả cô nhi viện đều bị hàng rào sắt vây lại.
Hứa Dạng mở cửa sổ ra, cũng giống như phòng tạm giam, đều bất động không nhúc nhích gì.
“Hứa Dạng, cậu ra đầu cầu thang xem sao đi.” Kỳ Việt thấy cậu ta đang làm chuyện vô ích nên bèn nói.
“Được.”
Hứa Dạng giãn gân cốt rồi cẩn thận tới góc rẽ tìm manh mối, từ mặt tường tới mặt đất, đến cả khe hở giữa những viên gạch cũng không tha.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng lan can kim loại lắc lư khiến Hứa Dạng nhảy lùi về sau, cậu ta sợ hãi ôm ngực, “Chị Doris à, có thể đừng dọa tôi nữa được không hả?”
Hóa ra là Nguyên Tinh Thần đứng sau hàng rào.
“Bạn thân à, tớ có một bí mật, cậu có muốn nghe không?”
Hứa Dạng khó xử, tối qua Nguyên Tinh Thần đã để lại một bóng ma cực lớn trong lòng anh ta rồi.
Bạch Mộc Trạch nghe vậy định thay Hứa Dạng đi nghe manh mối nhưng bị Nguyên Tinh Thần từ chối thẳng thừng: “Bí mật này chỉ có thể nói với bạn thân của tớ thôi, cậu không phải bạn thân của tớ, không thể kể cậu nghe được.”
“Anh Hứa Dạng mau đi đi, xem ra chỉ có anh mới kích hoạt được manh mối của NPC thôi, cố lên.” Dương Manh Manh nắm 2 tay động viên cậu ta.
Ở trước mặt em gái Manh thì không thể sợ hãi được!
Hứa Dạng cả gan đi lên phía trước, “Được rồi, cậu nói đi.”
“Bạn thân à, sao cậu đứng xa tớ vậy?”
Khoảng cách giữa Hứa Dạng và Nguyên Tinh Thần có thể cho 2 Bạch Mộc Trạch chui vào vừa.
Nguyên Tinh Thần vẫy tay với họ: “Tới gần xíu đi.”
Hứa Dạng cắn răng đi lên, dừng lại trước hàng rào, “Thế này đã được chưa?”
Chỉ thấy Nguyên Tinh Thần tới gần rồi nhỏ tiếng nói: “Cậu ghé tai sang đây đi.”
Hứa Dạng nghe lời cô ghé sát tai tới cạnh lan can, Nguyên Tinh Thần hít một hơi thật sâu, hét to vào tai cậu ta: “A~”
“A a a a!” Hứa Dạng lập tức bịt tai lại né ra.
Đùa ác xong, Nguyên Tinh Thần cười rất vui vẻ, “Ha ha ha bạn thân ơi, hôm nay tớ rất vui, cậu tới đây đi, tớ kể bí mật cho cậu nghe nhé.”
Hứa Dạng làm sao dám qua nữa, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy hận thù.
“Ôi, tớ hứa đấy, lần này không dọa cậu nữa đâu mà.”
Ai bảo người ta là NPC chứ, Hứa Dạng đành phải đi tới lần nữa.
Lần này Nguyên Tinh Thần không đùa ác nữa mà nhẹ nhàng nói: “Hôm qua cậu chơi trò chơi với tớ khiến tớ rất vui, vì thế sẽ kể cho cậu nghe một bí mật nhé, bạn nhỏ phạm lỗi sẽ bị nhốt vào phòng tạm giam, mỗi lần phải ở trong đó 6 tiếng mới được thả ra đấy.”
***
Tần Nhiễm bị giam vào lúc ăn sáng 8 giờ, cộng thêm 6 tiếng nữa là 13 giờ, cũng tức là buổi trưa.
“Chúng ta phải chờ tới 1 giờ thì mới thả Tần Nhiễm ra được à?” Dương Manh Manh hỏi.
Trong lúc họ đang thắc mắc thì Bạch Mộc Trạch đã mở mặt đồng hồ ra, bắt đầu quay cây kim bên trong.
“Cái đồng hồ được đặt ở đây thì chắc chắn phải có tác dụng, tôi thử và phát hiện mặt đồng hồ mở ra được nên thử xem sao.” Anh giải thích.
Ngay lúc kim giờ chỉ tới số 1, cửa phòng tạm giam mở ra.
Hứa Dạng đẩy cửa ra: “Tần Nhiễm, chúng tôi tới cứu cô đây.”
Tần Nhiễm đang co ro trong một góc, lúc thấy họ lại hơi hoảng: “Cửa mở rồi à?”
Tang Cách và Dương Manh Manh mỗi người một bên dìu cô ta ra khỏi phòng tạm giam, Tần Nhiễm không bị thương gì, nhưng tâm lý đã bị tra tấn rất nặng nề.
Trong phòng tối om, hơn nữa dưới đất còn có mùi nấm mốc. Trong góc có tiếng chít chít vang lên, có lẽ là chuột.
Kỳ Việt cau mày: “Nhốt trẻ con trong này rõ ràng là nhục hình* rồi.”
(*) Nhục hình là phương pháp tra tấn, gây đau đớn về thể xác người bị điều tra, xét hỏi hoặc bị giam giữ cải tạo như đánh đập, bắt nhịn đói, ăn cơm nhạt, không cho uống nước, bắt nằm lạnh, vv.
Anh ta thấy Bạch Mộc Trạch đứng băn khoăn bên trong nên bèn đi tới.
“Đây là cái gì vậy?” Kỳ Việt khiếp đảm.
Nhờ có ánh sáng bên ngoài, có thể thấy trên tường phòng tạm giam bị viết đầy chữ: Con sai rồi! Thả con ra đi! Xin các người đấy!
Màu chữ đỏ tươi như máu.
Trong góc phòng tạm giam còn có một chiếc xe lăn, Kỳ Việt đẩy xe lăn ra ngoài cửa, bên trên vết gỉ loang lổ vết máu, chữ viết trên tường thật sự là dùng máu viết ra ư?
“Anh Bạch, anh nghĩ đây là do ai viết?”
Bạch Mộc Trạch lắc đầu: “Giờ vẫn chưa biết được.”
Tần Nhiễm ngồi trên ghế trong phòng ăn nghỉ ngơi, Dương Manh Manh hỏi: “Chị Tần Nhiễm à, trong phòng tạm giam có ma không?”
“Không có.” Giọng nói của Tần Nhiễm rất yếu ớt: “Nhưng tôi thấy một đoạn video ở trong đó, có người ngồi trên xe lăn không ngừng kêu cứu, nó cắt ngón tay mình, viết ra chữ cứu tôi trên mặt tường trông rất đau đớn và bất lực.”
Nhưng trong trí nhớ của họ, ở cô nhi viện không hề có đứa trẻ nào ngồi xe lăn cả.
***
Từ khi Bạch Mộc Trạch đụng vào mặt đồng hồ thì như mở máy gia tốc vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã tới 10 giờ.
Ngoài nhà lại bắt đầu mưa, sấm sét ầm trời như tối qua.
Tiếng chuông quen thuộc ở cô nhi viện vang lên, mọi người liếc nhau rồi nhanh chóng chạy lên tầng 3.
Bạch Mộc Trạch đứng cạnh cửa nghe tiếng động trong hành lang.
Có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân… Không phải, là tiếng ai đó đang nhảy.
“Tìm, tìm, tìm bạn nào, tìm thấy một người bạn rồi! Hôm nay ai sẽ là bạn thân của tớ đây?”
Giọng nói quen thuộc này! Hứa Dạng nhớ lại cảnh tượng tối qua nên vội chạy lên giường lấy chăn che kín đầu, trong miệng lẩm bẩm như đọc thần chú: “Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi, đừng tìm tôi.”
Nhưng tiếng bước chân lại dừng ở trước cửa phòng cậu ta, “Bạn thân ơi, hôm nay có muốn cùng chơi nữa không?”
Hứa Dạng bịt miệng để mình không phát ra âm thanh gì.
Cậu ta nghe Doris ngoài cửa thở dài: “Haizz, hình như bạn thân không chào đón tớ rồi, vậy tớ sẽ đổi sang người khác.”
Lúc này Hứa Dạng mới thở phào nhẹ nhõm, xem như đã tiễn được vị Phật này đi rồi.
Nguyên Tinh Thần nhảy tới cửa phòng Kỳ Việt rồi gõ 3 cái: “Có ai ở đây không?”
Không có phản ứng, nhưng cũng không sao, mục tiêu tối nay của cô vốn không phải là anh ta.
Lòng vòng khắp 6 cánh cửa một lúc, cuối cùng Nguyên Tinh Thần dừng lại trước cửa phòng Ekko, “Ekko ơi, tớ tới tìm cậu làm bạn thân đây!”
Bạch Mộc Trạch trả lời: “Tôi không muốn làm bạn với cô, cô đi tìm người khác đi.”
“Cậu định từ chối tớ ư? Hu hu hu, tớ đau lòng quá.”
Người ở bên trong không có phản ứng gì.
Nguyên Tinh Thần mỉa mai: “Trái tim sắt đá.” Sau đó tựa vào vách tường cạnh cửa, khẽ nói: “Ekko à, hôm nay họ lại bắt nạt tớ, họ lấy mất xe lăn của tớ, tớ không xuống được cầu thang, chỉ có thể từ từ bò xuống thôi, lúc tớ tới phòng ăn thì bữa sáng đã hết sạch rồi, Viện trưởng nói tớ đến muộn nên muốn nhốt tớ vào phòng tạm giam, tớ giải thích với bà ta, nói là có kẻ lấy mất xe lăn rồi nên tớ không xuống lầu được, thế mà Viện trưởng chẳng chịu tin tớ.”
Cô xoay người lại, ghé vào cửa phòng nói tiếp: “Trong phòng tạm giam tối lắm, chuột còn bò lên chân tớ nữa, tớ khóc lớn lắm, tớ gõ cửa muốn người khác tới cứu nhưng chẳng ai nghe thấy hết…”
Bạch Mộc Trạch biết bản thân không thể mở cửa ra được, nhưng lại không thể kiềm chế lửa giận khi nghe Doris kể lại.
Anh mở cửa hỏi: “Ai bắt nạt cậu?”
Nguyên Tinh Thần cười với anh: “Ekko, cậu mở cửa rồi, vậy thì hôm nay cậu làm bạn thân của tớ nhé.”
Không xong, trúng kế rồi.
Bạch Mộc Trạch muốn đóng cửa lại nhưng đã không kịp. Nguyên Tinh Thần kéo tay anh, dắt Bạch Mộc Trạch từ trong phòng ra hành lang, đụng phải Viện trưởng đang đi kiểm tra giấc ngủ.
Viện trưởng tức giận nói: “Ekko, đã trễ thế này rồi sao con còn chưa ngủ!”
“Doris tới tìm con.”
Nguyên Tinh Thần lại lắc đầu nói: “Không phải đâu, do con phát hiện Ekko lén trốn ra khỏi phòng nên mới bắt cậu ấy lại, định báo cáo với Viện trưởng đấy ạ.”
“Tận 10 giờ còn chưa ngủ thì phải bị phạt, Ekko, phạt con tới phòng tạm giam.”
“Vậy Doris thì sao?” Bạch Mộc Trạch hỏi.
Quay sang Nguyên Tinh Thần, Viện trưởng lập tức thay đổi thái độ, rất dịu dàng nói: “Doris là giúp Viện trưởng bắt những bạn nhỏ không nghe lời, tất nhiên sẽ không bị phạt, đã trễ thế này chắc con cũng rất mệt, mau về nghỉ ngơi đi.”
Nguyên Tinh Thần xảo quyệt chớp mắt với Bạch Mộc Trạch: “Cảm ơn Viện trưởng ạ, vậy con về đi ngủ đây, bạn thân, chúc cậu tối nay vui vẻ nhé.”
Cô chắp tay sau lưng định rời khỏi thì đã nghe Viện trưởng tức giận rống lên: “Doris, sao đã trễ thế này mà còn chưa ngủ hả!”
Nguyên Tinh Thần nghi hoặc quay đầu lại, phạt hiện Bạch Mộc Trạch đang mỉm cười nhìn mình.
Anh chỉ vào chiếc váy, Nguyên Tinh Thần cúi đầu mới phát hiện trên váy của mình không biết đã bị dán một tấm thẻ từ bao giờ, trên đó có ghi 3 chữ: Thẻ chuyển đổi.
Nguyên Tinh Thần mông lung, “Anh dán cái gì cho tôi vậy?”
Bạch Mộc Trạch lại có vẻ rất nhẹ nhàng: “Ồ, cô không biết à? Không sao, để tôi giải thích cho nghe, thẻ chuyển đổi dùng để chuyển đổi phe nhân vật trong mật thất, nói cách khác thì giờ cô đã từ NPC biến thành người chơi rồi, có vui không Doris?”
Thẻ chuyển đổi được Bạch Mộc Trạch tìm thấy trong phòng của Ekko, dưới giường có một hộp gỗ nhỏ, trên nắp hộp là cơ quan tương tự như trò di chuyển thanh gỗ*.
Tấm thẻ này anh luôn để dành, chờ có cơ hội để sử dụng.
“Doris, con cũng phải bị phạt như Ekko vậy, giờ phạt 2 con đi tới phòng tạm giam để suy ngẫm lại.”
Mãi tới khi bị Viện trưởng nhốt vào phòng tối, Nguyên Tinh Thần vẫn chưa phản ứng được đây là loại thao tác hèn hạ gì? 2 phe NPC và người chơi còn nhảy qua nhảy lại được à?
Ngoài mật thất, Hoa Cẩm nhận được tin tức cũng rất kinh ngạc: “Thẻ chuyển đổi ư, Hoa Thốc, cô được lắm, chịu bỏ ra tấm thẻ này để làm khó tôi cơ đấy.”
Giờ trong mật thất bị thiếu NPC rồi, xem ra chỉ có thể nhờ hắn thay thế thôi.
Tác giả :
Duy Duy Không Uống Sữa Đậu Nành