Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma
Chương 3
Dù không thể trách Nguyên Tinh Thần chuyện đi nhầm mật thất được, nhưng người chơi đã dính tới vụ này lại càng vô tội hơn. Nguyên Tinh Thần bảo Tiểu Mễ giảm cho họ một nửa giá tiền, còn lại trừ trong lương mình ra, xem như bồi thường cho họ đi.
Tiểu Mễ cầm phiếu đánh giá đi tới rồi mỉm cười: “Chúc mừng các vị bác sĩ thực tập đã thành công trốn thoát nhà thương điên, mọi người cũng là người chơi thoát khỏi mật thất này nhanh nhất từ trước tới giờ, chúng tôi có một món quà nhỏ dành cho mọi người, đồ uống trong tủ lạnh mọi người cứ thoải mái uống nhé.“Nhưng tôi đã bồi thường cho mấy anh rồi còn gì, giá gốc là 120 mà chỉ thu của mấy anh 60, tôi phải tự móc túi ra 300 đấy!”Người đàn ông kia khẽ cười đi tới, lấy mũ xuống lịch sự cúi chào mọi người rồi đứng thẳng người dậy: “Kẻ hèn họ Ngô, tên một chữ Giải, là ông chủ của mật thất này, rất xin lỗi vì đã khiến quý khách có trải nghiệm không tốt, để tỏ lòng áy náy, kẻ hèn này sẽ đích thân dẫn các vị đi trải nghiệm chủ đề mới tinh của chúng tôi, tất nhiên là miễn phí, không biết quý khách có bằng lòng không ạ?”
Vừa rồi lúc kết thúc có xảy ra một ít sai sót nhỏ, chúng tôi thấy rất có lỗi về chuyện này, để bù đắp thì lần này chỉ thu một nửa số tiền thôi, phiền mọi người đánh giá tốt về cửa hàng nhỏ một chút, cảm ơn mọi người rất nhiều.”Khách chấm điểm:Nếu Bạch Mộc Trạch đã đồng ý thì mấy người còn lại cũng không có ý kiến gì.***
Thẩm Kha không thấy có vấn đề gì, thái độ với nhân viên công tác cũng không có gì lạ, tiện tay đánh giá tốt.Bạch Mộc Trạch thấy hơi lạ nên từ chối: “Không cần, lần sau sửa lại là được rồi. Hôm nay tối rồi, tôi đi trước đây.”
“Không cần đâu, cứ tính tiền hết cho chúng tôi đi, còn chuyện đánh giá… Ngại quá, con người tôi lúc nào cũng có gì nói đó, nếu khen suông thì tức là đang lừa dối những người khách khác muốn trải nghiệm, biết sai là được rồi, lần sau nhớ sửa.” Bạch Mộc Trạch cầm bút lên thẳng thừng ghi vào phiếu đánh giá.Nếu người khác nói câu này chắc chắn sẽ bị chửi một câu đồ lừa đảo.Cảm giác trải nghiệm 0 điểm, môi trường chưa đủ thực tế;
Cảm giác trải nghiệm 0 điểm, môi trường chưa đủ thực tế;Sau khi trấn an mọi người, Ngô Giải nói với Tiểu Mễ: “Hôm nay kinh doanh tới đây thôi, những suất còn lại tạm dừng hết, liên hệ với khách nói họ lần sau lại tới, để bồi thường thì những khách tới trễ hơn đều được giảm nửa giá, chắc không cần phải dạy mấy cô cách xử lý ổn thỏa đâu nhỉ, mật thất mới cứ để tôi dẫn.”
Diễn xuất của NPC 0 điểm, không có hiệu ứng kinh dị gì;Nguyên Tinh Thần thầm ghim cái mặt đơ kia của Bạch Mộc Trạch vào đầu, nếu lần sau đụng độ anh ta trong mật thất thì phải tìm hết mọi cách dọa anh ta khóc thét mới được!
Độ khó lời giải 0 điểm, thiết kế màn chơi yếu, mật mã mở cửa quá đơn giản.Chỉ có Viên Hàm Sương bị què chân gắt gỏng: “Ôi này, người ta bị trặc chân đấy, sao mà chơi được.”
Ở dòng đề nghị của người chơi phía dưới, Bạch Mộc Trạch viết: NPC cần nâng cao sự nghiêm túc trong nghề nghiệp, đừng xem mật thất như phòng ăn mà ngồi ăn cơm hộp nữa.Trong căn phòng tối mù, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính trên bàn.Trò chơi kết thúc, Bạch Mộc Trạch mới có thời gian ngẩng đầu lên. Lần này Thẩm Kha không hề nói sai, đúng là người đẹp, nếu anh đoán không sai thì cô gái đang đứng ở quầy lễ tân chính là ma nữ ăn cơm hộp trong mật thất kia, cái nhìn hứng thú của Bạch Mộc Trạch lại trở thành đang khiêu khích trong mắt Nguyên Tinh Thần!
Tiểu Mễ đen mặt lại, đây là lần đầu tiên cô ta đối diện với kiểu khách hàng thế này, đúng là mở mang tầm mắt rồi…“Ông chủ ơi, tôi không cần đi ạ?” Cô hơi hơi mong chờ.“Mọi người, mời.” Ngô Giải đưa tay ra phía trước, tỏ ý mời họ vào trong.
Nguyên Tinh Thần nấp trong góc tường nghe lén cũng rất tức giận, “Đã giảm nửa giá cho rồi mà còn muốn thế nào nữa chứ!”
Phải biết là lấy tiền trong túi Nguyên Tinh Thần còn khó hơn cả lên trời. Giờ cô chủ động dâng tiền lên cho người ta, thế mà không biết điều tí nào hết!
Nguyên Tinh Thần thầm ghim cái mặt đơ kia của Bạch Mộc Trạch vào đầu, nếu lần sau đụng độ anh ta trong mật thất thì phải tìm hết mọi cách dọa anh ta khóc thét mới được!Ngô Giải đứng cách họ một khoảng, Bạch Mộc Trạch cảm giác như hắn mới bước tới vài bước đã đi tới trước mặt mình, hơn nữa vốn anh muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt Ngô Giải nhìn mình chằm chằm thì lại ma xui quỷ khiến mà nói: “Được.”
***Lúc đối diện với đám người Bạch Mộc Trạch, Ngô Giải vẫn giữ bộ dạng nho nhã như thường: “Mọi người chờ một lát để tôi chuẩn bị tí nhé, đúng 4 giờ sẽ bắt đầu.”
Trong căn phòng tối mù, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính trên bàn.Tiểu Mễ đen mặt lại, đây là lần đầu tiên cô ta đối diện với kiểu khách hàng thế này, đúng là mở mang tầm mắt rồi…Khách chấm điểm: 0 điểm;
Người đàn ông đang tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng màn hình máy tính lóe lên, một dãy văn bản màu đen hiện lên.[Ngài có 1 nhận xét đánh giá tệ, vui lòng kiểm tra và tiếp nhận.]
Người đàn ông đang tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng màn hình máy tính lóe lên, một dãy văn bản màu đen hiện lên.Nguyên Tinh Thần lò dò đi vài bước trong bóng đêm, như chạm phải cơ quan gì mà đèn bỗng sáng lên, lúc cô nhìn rõ lại mới phát hiện đây không thể gọi là một căn phòng được.[Ngài có 1 nhận xét đánh giá tệ, vui lòng kiểm tra và tiếp nhận.]Bên trong là một mảng đen kịt, căn bản không thể nhìn thấy bày trí trong phòng, cảm giác cực kỳ bí ẩn. Ngô Giải không bắt họ bịt mắt, Bạch Mộc Trạch cứ thế thản nhiên đi vào, có Titan dẫn đầu rồi, những người còn lại cũng yên tâm đi vào.
Người đàn ông lập tức mở mắt ra, vỗ tay mở thư, trong thư liệt kê ra một số thông tin:
[Khóe môi người đàn ông kia giật giật vài cái, “Số 76 à? Ăn cơm hộp ư… Chà, ai mà to gan thế này.” Hắn cầm cái mũ dạ trên bàn đội lên đầu, nháy mắt đã biến mất.Nguyên Tinh Thần đi qua hỏi Bạch Mộc Trạch: “Ngài đây, tôi muốn biết tại sao anh lại cho mật thất chúng tôi 0 điểm chứ, dù cuối cùng có chút vấn đề nhưng khâu trải nghiệm trước đó cũng đâu thể thấp điểm tới vậy được.”Tiểu Mễ hất tay cô ra, đeo túi bỏ chạy vì sợ ông chủ giận cá chém mình. Lúc đi ra khỏi tòa nhà cô ta mới phản ứng lại, hả? Cửa hàng của họ từ khi nào mà có mật thất mới vậy?Cửa hàng bị đánh giá tệ: Mật thất số 76Nguyên Tinh Thần đi theo hắn tới trước một cánh cửa khác, là một cánh cửa gỗ đen thuần như bình thường, không hề có đánh dấu gì.
“Anh đẹp trai này, có chuyện gì vậy?” Cô ta mỉm cười hỏi.Con ngươi thâm thúy của Ngô Giải nhìn sang Viên Hàm Sương, bước lên vài bước rồi mỉm cười nói: “Quý cô xinh đẹp à, không cần phải lo đâu, sau khi vào mật thất chân của ngài sẽ không còn đau nữa.”Khách chấm điểm: 0 điểm;Nguyên Tinh Thần túm lấy Tiểu Mễ kêu gào: “Chị Tiểu Mễ, chị đừng đi mà~”
“Hả? Nhưng mà tôi không biết ai ăn cơm hết…”Lý do đánh giá tệ: NPC ăn cơm hộp trong mật thất.]Lý do đánh giá tệ: NPC ăn cơm hộp trong mật thất.]“Tinh Thần à, em tự lo cho mình nhé.”
Khóe môi người đàn ông kia giật giật vài cái, “Số 76 à? Ăn cơm hộp ư… Chà, ai mà to gan thế này.” Hắn cầm cái mũ dạ trên bàn đội lên đầu, nháy mắt đã biến mất.Bạch Mộc Trạch cao hơn Nguyên Tinh Thần nửa cái đầu khiến cô cảm thấy rất bí bách, thôi đi, nói cũng nói không lại được. Chuyện này là cô có lỗi thật, nhưng thật sự không tiêu nổi cơn tức trong lòng nên mới đi tới tìm Bạch Mộc Trạch giải thích mà thôi.
Đám người Bạch Mộc Trạch vừa định rời khỏi thì có người gọi lại: “Quý khách xin dừng bước.”Ngô Giải đi được vài bước lại quay đầu lại nói: “Đúng rồi, người ăn cơm hộp trong mật thất thì không được về.”
Họ quay đầu lại, đó là một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, đội một cái mũ dạ trên đầu. Cách ăn mặc này rất có phong thái của thời dân quốc hoặc kiểu những cậu ấm giàu có.“Ấy quý khách nói thế là sai rồi, cửa hàng luôn đặt trải nghiệm của khách hàng lên hàng đầu mà, để mọi người hậm hực ra về thì người chủ như kẻ hèn này lại rất xấu hổ, nếu quý khách tin tưởng tôi, chắc chắn mật thất mới này sẽ cho mọi người một trải nghiệm tuyệt đỉnh, không biết quý khách có thể thử một chút không?”
Viên Hàm Sương tinh mắt nhìn ra được viên ngọc trên chiếc kẹp cà vạt của hắn có giá trị không nhỏ, chiếc đồng hồ cũ hắn mân mê trên tay cũng không phải thứ tầm thường.Lý do đánh giá tệ:
“Anh đẹp trai này, có chuyện gì vậy?” Cô ta mỉm cười hỏi.
Người đàn ông kia khẽ cười đi tới, lấy mũ xuống lịch sự cúi chào mọi người rồi đứng thẳng người dậy: “Kẻ hèn họ Ngô, tên một chữ Giải, là ông chủ của mật thất này, rất xin lỗi vì đã khiến quý khách có trải nghiệm không tốt, để tỏ lòng áy náy, kẻ hèn này sẽ đích thân dẫn các vị đi trải nghiệm chủ đề mới tinh của chúng tôi, tất nhiên là miễn phí, không biết quý khách có bằng lòng không ạ?”Ngô Giải dẫn họ đi tới trước một cánh cửa đỏ thẫm, bên trên có chữ X sáng bóng. Hắn lấy ra một chiếc chìa khóa có họa tiết phức tạp từ trong túi, cắm vào ổ khóa xoay vài vòng, cửa gỗ được mở ra từ bên trong.Dù không thể trách Nguyên Tinh Thần chuyện đi nhầm mật thất được, nhưng người chơi đã dính tới vụ này lại càng vô tội hơn. Nguyên Tinh Thần bảo Tiểu Mễ giảm cho họ một nửa giá tiền, còn lại trừ trong lương mình ra, xem như bồi thường cho họ đi.
Bạch Mộc Trạch thấy hơi lạ nên từ chối: “Không cần, lần sau sửa lại là được rồi. Hôm nay tối rồi, tôi đi trước đây.”
“Ấy quý khách nói thế là sai rồi, cửa hàng luôn đặt trải nghiệm của khách hàng lên hàng đầu mà, để mọi người hậm hực ra về thì người chủ như kẻ hèn này lại rất xấu hổ, nếu quý khách tin tưởng tôi, chắc chắn mật thất mới này sẽ cho mọi người một trải nghiệm tuyệt đỉnh, không biết quý khách có thể thử một chút không?”Thẩm Kha thấy cô như thế, vội huých tay Bạch Mộc Trạch, “Ê Đại Bạch, bên kia có một người đẹp luôn nhìn cậu kìa.”Ở dòng đề nghị của người chơi phía dưới, Bạch Mộc Trạch viết: NPC cần nâng cao sự nghiêm túc trong nghề nghiệp, đừng xem mật thất như phòng ăn mà ngồi ăn cơm hộp nữa.
Ngô Giải đứng cách họ một khoảng, Bạch Mộc Trạch cảm giác như hắn mới bước tới vài bước đã đi tới trước mặt mình, hơn nữa vốn anh muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt Ngô Giải nhìn mình chằm chằm thì lại ma xui quỷ khiến mà nói: “Được.”Nguyên Tinh Thần bị gọi tới tên biết mình trốn cũng không được, chỉ đành nấp ở góc tường yếu ớt nói: “Dạ biết, ông chủ.”
Nếu Bạch Mộc Trạch đã đồng ý thì mấy người còn lại cũng không có ý kiến gì.
Chỉ có Viên Hàm Sương bị què chân gắt gỏng: “Ôi này, người ta bị trặc chân đấy, sao mà chơi được.”Phải biết là lấy tiền trong túi Nguyên Tinh Thần còn khó hơn cả lên trời. Giờ cô chủ động dâng tiền lên cho người ta, thế mà không biết điều tí nào hết!Tiểu Mễ nghe lời ông chủ, giải thích với những vị khách sau là hôm nay mật thất sửa chữa không thể sử dụng được, dù khách có tiếc nuối nhưng nghe tới vụ lần sau tới được giảm nửa giá cũng chấp nhận hết.
Con ngươi thâm thúy của Ngô Giải nhìn sang Viên Hàm Sương, bước lên vài bước rồi mỉm cười nói: “Quý cô xinh đẹp à, không cần phải lo đâu, sau khi vào mật thất chân của ngài sẽ không còn đau nữa.”Nguyên Tinh Thần cũng định vào trong thì Ngô Giải đã đóng cửa lại.
Nếu người khác nói câu này chắc chắn sẽ bị chửi một câu đồ lừa đảo.
Nhưng đối diện với một quý ông lịch sự từ tốn như Ngô Giải, Viên Hàm Sương lại mềm mại nói: “Vậy tôi yên tâm rồi, tôi tin tưởng ông chủ Ngô mà.”Ngô Giải xuất hiện ở sảnh trước rất đúng giờ, “Quý khác, đã chuẩn bị xong mật thất rồi, mời đi theo tôi. Nguyên Tinh Thần, cô cũng thế.”
Sau khi trấn an mọi người, Ngô Giải nói với Tiểu Mễ: “Hôm nay kinh doanh tới đây thôi, những suất còn lại tạm dừng hết, liên hệ với khách nói họ lần sau lại tới, để bồi thường thì những khách tới trễ hơn đều được giảm nửa giá, chắc không cần phải dạy mấy cô cách xử lý ổn thỏa đâu nhỉ, mật thất mới cứ để tôi dẫn.”
“Vâng, ông chủ.” Tiểu Mễ cung kính đáp.“Anh…”
Ngô Giải đi được vài bước lại quay đầu lại nói: “Đúng rồi, người ăn cơm hộp trong mật thất thì không được về.”Game over!
“Hả? Nhưng mà tôi không biết ai ăn cơm hết…”“Không cần đâu, cứ tính tiền hết cho chúng tôi đi, còn chuyện đánh giá… Ngại quá, con người tôi lúc nào cũng có gì nói đó, nếu khen suông thì tức là đang lừa dối những người khách khác muốn trải nghiệm, biết sai là được rồi, lần sau nhớ sửa.” Bạch Mộc Trạch cầm bút lên thẳng thừng ghi vào phiếu đánh giá.
Ánh mắt Ngô Giải lạnh tanh nhưng khóe miệng vẫn giữ vững nụ cười: “Cô không biết là ai cũng không sao, cô ta biết là được rồi, đúng không, Nguyên, Tinh, Thần!”Tuy Ngô Giải đang cười nhưng giọng điệu lại rất lạnh lẽo: “Cô á? Tôi ắt có sắp xếp, phạm phải sai lầm nghiêm trọng như thế mà cô nghĩ mình trốn được à? Đi theo tôi.”
Nguyên Tinh Thần bị gọi tới tên biết mình trốn cũng không được, chỉ đành nấp ở góc tường yếu ớt nói: “Dạ biết, ông chủ.”
Lúc đối diện với đám người Bạch Mộc Trạch, Ngô Giải vẫn giữ bộ dạng nho nhã như thường: “Mọi người chờ một lát để tôi chuẩn bị tí nhé, đúng 4 giờ sẽ bắt đầu.”[Cửa hàng bị đánh giá tệ: Mật thất số 76
***
Nguyên Tinh Thần đi vào phòng thay đồ để tẩy lớp trang điểm thất khiếu chảy máu của mình, cô gái trong gương có mắt hạnh má đào, ngũ quan rất tinh tế. Thay bộ váy dài màu trắng ra, Nguyên Tinh Thần mặc lại áo thun quần bò của mình, cách ăn mặc không thể bình thường hơn nữa nhưng vẫn có thể nhìn ra là một người rất đẹp.Nguyên Tinh Thần nấp trong góc tường nghe lén cũng rất tức giận, “Đã giảm nửa giá cho rồi mà còn muốn thế nào nữa chứ!”Ngô Giải lấy ra một chiếc chìa khóa khác mở cửa ra, bên trong vẫn đen ngòm, Nguyên Tinh Thần chần chừ đi tới trước cửa, Ngô Giải vươn tay vỗ lưng cô một cái, Nguyên Tinh Thần lảo đảo ngã vào trong.
Tiểu Mễ nghe lời ông chủ, giải thích với những vị khách sau là hôm nay mật thất sửa chữa không thể sử dụng được, dù khách có tiếc nuối nhưng nghe tới vụ lần sau tới được giảm nửa giá cũng chấp nhận hết.Thẩm Kha không thấy có vấn đề gì, thái độ với nhân viên công tác cũng không có gì lạ, tiện tay đánh giá tốt.
“Tinh Thần à, em tự lo cho mình nhé.”Tiểu Mễ cầm phiếu đánh giá đi tới rồi mỉm cười: “Chúc mừng các vị bác sĩ thực tập đã thành công trốn thoát nhà thương điên, mọi người cũng là người chơi thoát khỏi mật thất này nhanh nhất từ trước tới giờ, chúng tôi có một món quà nhỏ dành cho mọi người, đồ uống trong tủ lạnh mọi người cứ thoải mái uống nhé.
Nguyên Tinh Thần túm lấy Tiểu Mễ kêu gào: “Chị Tiểu Mễ, chị đừng đi mà~”
Tiểu Mễ hất tay cô ra, đeo túi bỏ chạy vì sợ ông chủ giận cá chém mình. Lúc đi ra khỏi tòa nhà cô ta mới phản ứng lại, hả? Cửa hàng của họ từ khi nào mà có mật thất mới vậy?
“Bình thường thì em này em nọ, tới khi em gái gặp chuyện là chị chạy ngay, đúng là chị em giành cây cà lem mà!” Nguyên Tinh Thần đem theo vẻ mặt thế gian chẳng còn gì luyến tiếc nữa đi tới quầy lễ tân, tiện tay rút một tờ khăn giấy rồi vò nó, mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Mộc Trạch đang ngồi trên ghế sô pha.
Thẩm Kha thấy cô như thế, vội huých tay Bạch Mộc Trạch, “Ê Đại Bạch, bên kia có một người đẹp luôn nhìn cậu kìa.”
Bạch Mộc Trạch không thèm ngẩng đầu lên, anh thấy trò chơi rắn ăn mồi trên điện thoại thú vị hơn người đẹp nhiều, huống hồ gì trong mắt Thẩm Kha, chỉ cần là nữ thì đều là người đẹp hết.
Game over!
Trò chơi kết thúc, Bạch Mộc Trạch mới có thời gian ngẩng đầu lên. Lần này Thẩm Kha không hề nói sai, đúng là người đẹp, nếu anh đoán không sai thì cô gái đang đứng ở quầy lễ tân chính là ma nữ ăn cơm hộp trong mật thất kia, cái nhìn hứng thú của Bạch Mộc Trạch lại trở thành đang khiêu khích trong mắt Nguyên Tinh Thần!
Nguyên Tinh Thần đi qua hỏi Bạch Mộc Trạch: “Ngài đây, tôi muốn biết tại sao anh lại cho mật thất chúng tôi 0 điểm chứ, dù cuối cùng có chút vấn đề nhưng khâu trải nghiệm trước đó cũng đâu thể thấp điểm tới vậy được.”
Bạch Mộc Trạch rất không thích kiểu chất vấn từ trên cao nhìn xuống này của cô nên lập tức đứng dậy, hơi cúi đầu nhìn cô nói: “Theo trải nghiệm cá nhân của tôi thì mật thất này không chơi được chút nào hết, một mật thất nhấn mạnh yếu tố kinh dị mà lại không để ý tới yếu tố trốn thoát quan trọng hàng đầu, tôi không nghĩ 0 điểm của tôi có vấn đề gì, nhất là khi NPC còn phạm phải sai lầm cơ bản là ăn cơm hộp trong mật thất nữa.”***
“Nhưng tôi đã bồi thường cho mấy anh rồi còn gì, giá gốc là 120 mà chỉ thu của mấy anh 60, tôi phải tự móc túi ra 300 đấy!”
“Xin lỗi nhé, đó là cô tự yêu cầu bồi thường, tôi đâu có chấp nhận.”Vừa rồi lúc kết thúc có xảy ra một ít sai sót nhỏ, chúng tôi thấy rất có lỗi về chuyện này, để bù đắp thì lần này chỉ thu một nửa số tiền thôi, phiền mọi người đánh giá tốt về cửa hàng nhỏ một chút, cảm ơn mọi người rất nhiều.”
“Anh…”
Bạch Mộc Trạch cao hơn Nguyên Tinh Thần nửa cái đầu khiến cô cảm thấy rất bí bách, thôi đi, nói cũng nói không lại được. Chuyện này là cô có lỗi thật, nhưng thật sự không tiêu nổi cơn tức trong lòng nên mới đi tới tìm Bạch Mộc Trạch giải thích mà thôi.
Nguyên Tinh Thần giận dỗi quay lại ngồi lên cái ghế cao ở quầy lễ tân, Bạch Mộc Trạch thì tiếp tục tựa vào ghế sô pha chơi rắn săn mồi.
***[Ngài có 1 nhận xét đánh giá tệ, vui lòng kiểm tra và tiếp nhận.]
Cúc cu ~ cúc cu ~
Cái đồng hồ kiểu cũ trên tường chỉ đúng 4 giờ, con chim cúc cu làm bằng kim loại nhô ra khỏi đồng hồ.
Ngô Giải xuất hiện ở sảnh trước rất đúng giờ, “Quý khác, đã chuẩn bị xong mật thất rồi, mời đi theo tôi. Nguyên Tinh Thần, cô cũng thế.”“Bình thường thì em này em nọ, tới khi em gái gặp chuyện là chị chạy ngay, đúng là chị em giành cây cà lem mà!” Nguyên Tinh Thần đem theo vẻ mặt thế gian chẳng còn gì luyến tiếc nữa đi tới quầy lễ tân, tiện tay rút một tờ khăn giấy rồi vò nó, mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Mộc Trạch đang ngồi trên ghế sô pha.
Bạch Mộc Trạch và nhóm của anh đi trước, Nguyên Tinh Thần miễn cưỡng đi theo phía sau.
Ngô Giải dẫn họ đi tới trước một cánh cửa đỏ thẫm, bên trên có chữ X sáng bóng. Hắn lấy ra một chiếc chìa khóa có họa tiết phức tạp từ trong túi, cắm vào ổ khóa xoay vài vòng, cửa gỗ được mở ra từ bên trong.Họ quay đầu lại, đó là một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, đội một cái mũ dạ trên đầu. Cách ăn mặc này rất có phong thái của thời dân quốc hoặc kiểu những cậu ấm giàu có.
“Mọi người, mời.” Ngô Giải đưa tay ra phía trước, tỏ ý mời họ vào trong.Người đàn ông lập tức mở mắt ra, vỗ tay mở thư, trong thư liệt kê ra một số thông tin:
Bên trong là một mảng đen kịt, căn bản không thể nhìn thấy bày trí trong phòng, cảm giác cực kỳ bí ẩn. Ngô Giải không bắt họ bịt mắt, Bạch Mộc Trạch cứ thế thản nhiên đi vào, có Titan dẫn đầu rồi, những người còn lại cũng yên tâm đi vào.
Nguyên Tinh Thần cũng định vào trong thì Ngô Giải đã đóng cửa lại.
“Ông chủ ơi, tôi không cần đi ạ?” Cô hơi hơi mong chờ.Cửa hàng bị đánh giá tệ:
Tuy Ngô Giải đang cười nhưng giọng điệu lại rất lạnh lẽo: “Cô á? Tôi ắt có sắp xếp, phạm phải sai lầm nghiêm trọng như thế mà cô nghĩ mình trốn được à? Đi theo tôi.”
Nguyên Tinh Thần đi theo hắn tới trước một cánh cửa khác, là một cánh cửa gỗ đen thuần như bình thường, không hề có đánh dấu gì.Nguyên Tinh Thần đi vào phòng thay đồ để tẩy lớp trang điểm thất khiếu chảy máu của mình, cô gái trong gương có mắt hạnh má đào, ngũ quan rất tinh tế. Thay bộ váy dài màu trắng ra, Nguyên Tinh Thần mặc lại áo thun quần bò của mình, cách ăn mặc không thể bình thường hơn nữa nhưng vẫn có thể nhìn ra là một người rất đẹp.
Ngô Giải lấy ra một chiếc chìa khóa khác mở cửa ra, bên trong vẫn đen ngòm, Nguyên Tinh Thần chần chừ đi tới trước cửa, Ngô Giải vươn tay vỗ lưng cô một cái, Nguyên Tinh Thần lảo đảo ngã vào trong.
Cửa gỗ đã bị người ta đóng lại, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Nguyên Tinh Thần lò dò đi vài bước trong bóng đêm, như chạm phải cơ quan gì mà đèn bỗng sáng lên, lúc cô nhìn rõ lại mới phát hiện đây không thể gọi là một căn phòng được.
Tiểu Mễ cầm phiếu đánh giá đi tới rồi mỉm cười: “Chúc mừng các vị bác sĩ thực tập đã thành công trốn thoát nhà thương điên, mọi người cũng là người chơi thoát khỏi mật thất này nhanh nhất từ trước tới giờ, chúng tôi có một món quà nhỏ dành cho mọi người, đồ uống trong tủ lạnh mọi người cứ thoải mái uống nhé.“Nhưng tôi đã bồi thường cho mấy anh rồi còn gì, giá gốc là 120 mà chỉ thu của mấy anh 60, tôi phải tự móc túi ra 300 đấy!”Người đàn ông kia khẽ cười đi tới, lấy mũ xuống lịch sự cúi chào mọi người rồi đứng thẳng người dậy: “Kẻ hèn họ Ngô, tên một chữ Giải, là ông chủ của mật thất này, rất xin lỗi vì đã khiến quý khách có trải nghiệm không tốt, để tỏ lòng áy náy, kẻ hèn này sẽ đích thân dẫn các vị đi trải nghiệm chủ đề mới tinh của chúng tôi, tất nhiên là miễn phí, không biết quý khách có bằng lòng không ạ?”
Vừa rồi lúc kết thúc có xảy ra một ít sai sót nhỏ, chúng tôi thấy rất có lỗi về chuyện này, để bù đắp thì lần này chỉ thu một nửa số tiền thôi, phiền mọi người đánh giá tốt về cửa hàng nhỏ một chút, cảm ơn mọi người rất nhiều.”Khách chấm điểm:Nếu Bạch Mộc Trạch đã đồng ý thì mấy người còn lại cũng không có ý kiến gì.***
Thẩm Kha không thấy có vấn đề gì, thái độ với nhân viên công tác cũng không có gì lạ, tiện tay đánh giá tốt.Bạch Mộc Trạch thấy hơi lạ nên từ chối: “Không cần, lần sau sửa lại là được rồi. Hôm nay tối rồi, tôi đi trước đây.”
“Không cần đâu, cứ tính tiền hết cho chúng tôi đi, còn chuyện đánh giá… Ngại quá, con người tôi lúc nào cũng có gì nói đó, nếu khen suông thì tức là đang lừa dối những người khách khác muốn trải nghiệm, biết sai là được rồi, lần sau nhớ sửa.” Bạch Mộc Trạch cầm bút lên thẳng thừng ghi vào phiếu đánh giá.Nếu người khác nói câu này chắc chắn sẽ bị chửi một câu đồ lừa đảo.Cảm giác trải nghiệm 0 điểm, môi trường chưa đủ thực tế;
Cảm giác trải nghiệm 0 điểm, môi trường chưa đủ thực tế;Sau khi trấn an mọi người, Ngô Giải nói với Tiểu Mễ: “Hôm nay kinh doanh tới đây thôi, những suất còn lại tạm dừng hết, liên hệ với khách nói họ lần sau lại tới, để bồi thường thì những khách tới trễ hơn đều được giảm nửa giá, chắc không cần phải dạy mấy cô cách xử lý ổn thỏa đâu nhỉ, mật thất mới cứ để tôi dẫn.”
Diễn xuất của NPC 0 điểm, không có hiệu ứng kinh dị gì;Nguyên Tinh Thần thầm ghim cái mặt đơ kia của Bạch Mộc Trạch vào đầu, nếu lần sau đụng độ anh ta trong mật thất thì phải tìm hết mọi cách dọa anh ta khóc thét mới được!
Độ khó lời giải 0 điểm, thiết kế màn chơi yếu, mật mã mở cửa quá đơn giản.Chỉ có Viên Hàm Sương bị què chân gắt gỏng: “Ôi này, người ta bị trặc chân đấy, sao mà chơi được.”
Ở dòng đề nghị của người chơi phía dưới, Bạch Mộc Trạch viết: NPC cần nâng cao sự nghiêm túc trong nghề nghiệp, đừng xem mật thất như phòng ăn mà ngồi ăn cơm hộp nữa.Trong căn phòng tối mù, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính trên bàn.Trò chơi kết thúc, Bạch Mộc Trạch mới có thời gian ngẩng đầu lên. Lần này Thẩm Kha không hề nói sai, đúng là người đẹp, nếu anh đoán không sai thì cô gái đang đứng ở quầy lễ tân chính là ma nữ ăn cơm hộp trong mật thất kia, cái nhìn hứng thú của Bạch Mộc Trạch lại trở thành đang khiêu khích trong mắt Nguyên Tinh Thần!
Tiểu Mễ đen mặt lại, đây là lần đầu tiên cô ta đối diện với kiểu khách hàng thế này, đúng là mở mang tầm mắt rồi…“Ông chủ ơi, tôi không cần đi ạ?” Cô hơi hơi mong chờ.“Mọi người, mời.” Ngô Giải đưa tay ra phía trước, tỏ ý mời họ vào trong.
Nguyên Tinh Thần nấp trong góc tường nghe lén cũng rất tức giận, “Đã giảm nửa giá cho rồi mà còn muốn thế nào nữa chứ!”
Phải biết là lấy tiền trong túi Nguyên Tinh Thần còn khó hơn cả lên trời. Giờ cô chủ động dâng tiền lên cho người ta, thế mà không biết điều tí nào hết!
Nguyên Tinh Thần thầm ghim cái mặt đơ kia của Bạch Mộc Trạch vào đầu, nếu lần sau đụng độ anh ta trong mật thất thì phải tìm hết mọi cách dọa anh ta khóc thét mới được!Ngô Giải đứng cách họ một khoảng, Bạch Mộc Trạch cảm giác như hắn mới bước tới vài bước đã đi tới trước mặt mình, hơn nữa vốn anh muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt Ngô Giải nhìn mình chằm chằm thì lại ma xui quỷ khiến mà nói: “Được.”
***Lúc đối diện với đám người Bạch Mộc Trạch, Ngô Giải vẫn giữ bộ dạng nho nhã như thường: “Mọi người chờ một lát để tôi chuẩn bị tí nhé, đúng 4 giờ sẽ bắt đầu.”
Trong căn phòng tối mù, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính trên bàn.Tiểu Mễ đen mặt lại, đây là lần đầu tiên cô ta đối diện với kiểu khách hàng thế này, đúng là mở mang tầm mắt rồi…Khách chấm điểm: 0 điểm;
Người đàn ông đang tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng màn hình máy tính lóe lên, một dãy văn bản màu đen hiện lên.[Ngài có 1 nhận xét đánh giá tệ, vui lòng kiểm tra và tiếp nhận.]
Người đàn ông đang tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng màn hình máy tính lóe lên, một dãy văn bản màu đen hiện lên.Nguyên Tinh Thần lò dò đi vài bước trong bóng đêm, như chạm phải cơ quan gì mà đèn bỗng sáng lên, lúc cô nhìn rõ lại mới phát hiện đây không thể gọi là một căn phòng được.[Ngài có 1 nhận xét đánh giá tệ, vui lòng kiểm tra và tiếp nhận.]Bên trong là một mảng đen kịt, căn bản không thể nhìn thấy bày trí trong phòng, cảm giác cực kỳ bí ẩn. Ngô Giải không bắt họ bịt mắt, Bạch Mộc Trạch cứ thế thản nhiên đi vào, có Titan dẫn đầu rồi, những người còn lại cũng yên tâm đi vào.
Người đàn ông lập tức mở mắt ra, vỗ tay mở thư, trong thư liệt kê ra một số thông tin:
[Khóe môi người đàn ông kia giật giật vài cái, “Số 76 à? Ăn cơm hộp ư… Chà, ai mà to gan thế này.” Hắn cầm cái mũ dạ trên bàn đội lên đầu, nháy mắt đã biến mất.Nguyên Tinh Thần đi qua hỏi Bạch Mộc Trạch: “Ngài đây, tôi muốn biết tại sao anh lại cho mật thất chúng tôi 0 điểm chứ, dù cuối cùng có chút vấn đề nhưng khâu trải nghiệm trước đó cũng đâu thể thấp điểm tới vậy được.”Tiểu Mễ hất tay cô ra, đeo túi bỏ chạy vì sợ ông chủ giận cá chém mình. Lúc đi ra khỏi tòa nhà cô ta mới phản ứng lại, hả? Cửa hàng của họ từ khi nào mà có mật thất mới vậy?Cửa hàng bị đánh giá tệ: Mật thất số 76Nguyên Tinh Thần đi theo hắn tới trước một cánh cửa khác, là một cánh cửa gỗ đen thuần như bình thường, không hề có đánh dấu gì.
“Anh đẹp trai này, có chuyện gì vậy?” Cô ta mỉm cười hỏi.Con ngươi thâm thúy của Ngô Giải nhìn sang Viên Hàm Sương, bước lên vài bước rồi mỉm cười nói: “Quý cô xinh đẹp à, không cần phải lo đâu, sau khi vào mật thất chân của ngài sẽ không còn đau nữa.”Khách chấm điểm: 0 điểm;Nguyên Tinh Thần túm lấy Tiểu Mễ kêu gào: “Chị Tiểu Mễ, chị đừng đi mà~”
“Hả? Nhưng mà tôi không biết ai ăn cơm hết…”Lý do đánh giá tệ: NPC ăn cơm hộp trong mật thất.]Lý do đánh giá tệ: NPC ăn cơm hộp trong mật thất.]“Tinh Thần à, em tự lo cho mình nhé.”
Khóe môi người đàn ông kia giật giật vài cái, “Số 76 à? Ăn cơm hộp ư… Chà, ai mà to gan thế này.” Hắn cầm cái mũ dạ trên bàn đội lên đầu, nháy mắt đã biến mất.Bạch Mộc Trạch cao hơn Nguyên Tinh Thần nửa cái đầu khiến cô cảm thấy rất bí bách, thôi đi, nói cũng nói không lại được. Chuyện này là cô có lỗi thật, nhưng thật sự không tiêu nổi cơn tức trong lòng nên mới đi tới tìm Bạch Mộc Trạch giải thích mà thôi.
Đám người Bạch Mộc Trạch vừa định rời khỏi thì có người gọi lại: “Quý khách xin dừng bước.”Ngô Giải đi được vài bước lại quay đầu lại nói: “Đúng rồi, người ăn cơm hộp trong mật thất thì không được về.”
Họ quay đầu lại, đó là một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, đội một cái mũ dạ trên đầu. Cách ăn mặc này rất có phong thái của thời dân quốc hoặc kiểu những cậu ấm giàu có.“Ấy quý khách nói thế là sai rồi, cửa hàng luôn đặt trải nghiệm của khách hàng lên hàng đầu mà, để mọi người hậm hực ra về thì người chủ như kẻ hèn này lại rất xấu hổ, nếu quý khách tin tưởng tôi, chắc chắn mật thất mới này sẽ cho mọi người một trải nghiệm tuyệt đỉnh, không biết quý khách có thể thử một chút không?”
Viên Hàm Sương tinh mắt nhìn ra được viên ngọc trên chiếc kẹp cà vạt của hắn có giá trị không nhỏ, chiếc đồng hồ cũ hắn mân mê trên tay cũng không phải thứ tầm thường.Lý do đánh giá tệ:
“Anh đẹp trai này, có chuyện gì vậy?” Cô ta mỉm cười hỏi.
Người đàn ông kia khẽ cười đi tới, lấy mũ xuống lịch sự cúi chào mọi người rồi đứng thẳng người dậy: “Kẻ hèn họ Ngô, tên một chữ Giải, là ông chủ của mật thất này, rất xin lỗi vì đã khiến quý khách có trải nghiệm không tốt, để tỏ lòng áy náy, kẻ hèn này sẽ đích thân dẫn các vị đi trải nghiệm chủ đề mới tinh của chúng tôi, tất nhiên là miễn phí, không biết quý khách có bằng lòng không ạ?”Ngô Giải dẫn họ đi tới trước một cánh cửa đỏ thẫm, bên trên có chữ X sáng bóng. Hắn lấy ra một chiếc chìa khóa có họa tiết phức tạp từ trong túi, cắm vào ổ khóa xoay vài vòng, cửa gỗ được mở ra từ bên trong.Dù không thể trách Nguyên Tinh Thần chuyện đi nhầm mật thất được, nhưng người chơi đã dính tới vụ này lại càng vô tội hơn. Nguyên Tinh Thần bảo Tiểu Mễ giảm cho họ một nửa giá tiền, còn lại trừ trong lương mình ra, xem như bồi thường cho họ đi.
Bạch Mộc Trạch thấy hơi lạ nên từ chối: “Không cần, lần sau sửa lại là được rồi. Hôm nay tối rồi, tôi đi trước đây.”
“Ấy quý khách nói thế là sai rồi, cửa hàng luôn đặt trải nghiệm của khách hàng lên hàng đầu mà, để mọi người hậm hực ra về thì người chủ như kẻ hèn này lại rất xấu hổ, nếu quý khách tin tưởng tôi, chắc chắn mật thất mới này sẽ cho mọi người một trải nghiệm tuyệt đỉnh, không biết quý khách có thể thử một chút không?”Thẩm Kha thấy cô như thế, vội huých tay Bạch Mộc Trạch, “Ê Đại Bạch, bên kia có một người đẹp luôn nhìn cậu kìa.”Ở dòng đề nghị của người chơi phía dưới, Bạch Mộc Trạch viết: NPC cần nâng cao sự nghiêm túc trong nghề nghiệp, đừng xem mật thất như phòng ăn mà ngồi ăn cơm hộp nữa.
Ngô Giải đứng cách họ một khoảng, Bạch Mộc Trạch cảm giác như hắn mới bước tới vài bước đã đi tới trước mặt mình, hơn nữa vốn anh muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt Ngô Giải nhìn mình chằm chằm thì lại ma xui quỷ khiến mà nói: “Được.”Nguyên Tinh Thần bị gọi tới tên biết mình trốn cũng không được, chỉ đành nấp ở góc tường yếu ớt nói: “Dạ biết, ông chủ.”
Nếu Bạch Mộc Trạch đã đồng ý thì mấy người còn lại cũng không có ý kiến gì.
Chỉ có Viên Hàm Sương bị què chân gắt gỏng: “Ôi này, người ta bị trặc chân đấy, sao mà chơi được.”Phải biết là lấy tiền trong túi Nguyên Tinh Thần còn khó hơn cả lên trời. Giờ cô chủ động dâng tiền lên cho người ta, thế mà không biết điều tí nào hết!Tiểu Mễ nghe lời ông chủ, giải thích với những vị khách sau là hôm nay mật thất sửa chữa không thể sử dụng được, dù khách có tiếc nuối nhưng nghe tới vụ lần sau tới được giảm nửa giá cũng chấp nhận hết.
Con ngươi thâm thúy của Ngô Giải nhìn sang Viên Hàm Sương, bước lên vài bước rồi mỉm cười nói: “Quý cô xinh đẹp à, không cần phải lo đâu, sau khi vào mật thất chân của ngài sẽ không còn đau nữa.”Nguyên Tinh Thần cũng định vào trong thì Ngô Giải đã đóng cửa lại.
Nếu người khác nói câu này chắc chắn sẽ bị chửi một câu đồ lừa đảo.
Nhưng đối diện với một quý ông lịch sự từ tốn như Ngô Giải, Viên Hàm Sương lại mềm mại nói: “Vậy tôi yên tâm rồi, tôi tin tưởng ông chủ Ngô mà.”Ngô Giải xuất hiện ở sảnh trước rất đúng giờ, “Quý khác, đã chuẩn bị xong mật thất rồi, mời đi theo tôi. Nguyên Tinh Thần, cô cũng thế.”
Sau khi trấn an mọi người, Ngô Giải nói với Tiểu Mễ: “Hôm nay kinh doanh tới đây thôi, những suất còn lại tạm dừng hết, liên hệ với khách nói họ lần sau lại tới, để bồi thường thì những khách tới trễ hơn đều được giảm nửa giá, chắc không cần phải dạy mấy cô cách xử lý ổn thỏa đâu nhỉ, mật thất mới cứ để tôi dẫn.”
“Vâng, ông chủ.” Tiểu Mễ cung kính đáp.“Anh…”
Ngô Giải đi được vài bước lại quay đầu lại nói: “Đúng rồi, người ăn cơm hộp trong mật thất thì không được về.”Game over!
“Hả? Nhưng mà tôi không biết ai ăn cơm hết…”“Không cần đâu, cứ tính tiền hết cho chúng tôi đi, còn chuyện đánh giá… Ngại quá, con người tôi lúc nào cũng có gì nói đó, nếu khen suông thì tức là đang lừa dối những người khách khác muốn trải nghiệm, biết sai là được rồi, lần sau nhớ sửa.” Bạch Mộc Trạch cầm bút lên thẳng thừng ghi vào phiếu đánh giá.
Ánh mắt Ngô Giải lạnh tanh nhưng khóe miệng vẫn giữ vững nụ cười: “Cô không biết là ai cũng không sao, cô ta biết là được rồi, đúng không, Nguyên, Tinh, Thần!”Tuy Ngô Giải đang cười nhưng giọng điệu lại rất lạnh lẽo: “Cô á? Tôi ắt có sắp xếp, phạm phải sai lầm nghiêm trọng như thế mà cô nghĩ mình trốn được à? Đi theo tôi.”
Nguyên Tinh Thần bị gọi tới tên biết mình trốn cũng không được, chỉ đành nấp ở góc tường yếu ớt nói: “Dạ biết, ông chủ.”
Lúc đối diện với đám người Bạch Mộc Trạch, Ngô Giải vẫn giữ bộ dạng nho nhã như thường: “Mọi người chờ một lát để tôi chuẩn bị tí nhé, đúng 4 giờ sẽ bắt đầu.”[Cửa hàng bị đánh giá tệ: Mật thất số 76
***
Nguyên Tinh Thần đi vào phòng thay đồ để tẩy lớp trang điểm thất khiếu chảy máu của mình, cô gái trong gương có mắt hạnh má đào, ngũ quan rất tinh tế. Thay bộ váy dài màu trắng ra, Nguyên Tinh Thần mặc lại áo thun quần bò của mình, cách ăn mặc không thể bình thường hơn nữa nhưng vẫn có thể nhìn ra là một người rất đẹp.Nguyên Tinh Thần nấp trong góc tường nghe lén cũng rất tức giận, “Đã giảm nửa giá cho rồi mà còn muốn thế nào nữa chứ!”Ngô Giải lấy ra một chiếc chìa khóa khác mở cửa ra, bên trong vẫn đen ngòm, Nguyên Tinh Thần chần chừ đi tới trước cửa, Ngô Giải vươn tay vỗ lưng cô một cái, Nguyên Tinh Thần lảo đảo ngã vào trong.
Tiểu Mễ nghe lời ông chủ, giải thích với những vị khách sau là hôm nay mật thất sửa chữa không thể sử dụng được, dù khách có tiếc nuối nhưng nghe tới vụ lần sau tới được giảm nửa giá cũng chấp nhận hết.Thẩm Kha không thấy có vấn đề gì, thái độ với nhân viên công tác cũng không có gì lạ, tiện tay đánh giá tốt.
“Tinh Thần à, em tự lo cho mình nhé.”Tiểu Mễ cầm phiếu đánh giá đi tới rồi mỉm cười: “Chúc mừng các vị bác sĩ thực tập đã thành công trốn thoát nhà thương điên, mọi người cũng là người chơi thoát khỏi mật thất này nhanh nhất từ trước tới giờ, chúng tôi có một món quà nhỏ dành cho mọi người, đồ uống trong tủ lạnh mọi người cứ thoải mái uống nhé.
Nguyên Tinh Thần túm lấy Tiểu Mễ kêu gào: “Chị Tiểu Mễ, chị đừng đi mà~”
Tiểu Mễ hất tay cô ra, đeo túi bỏ chạy vì sợ ông chủ giận cá chém mình. Lúc đi ra khỏi tòa nhà cô ta mới phản ứng lại, hả? Cửa hàng của họ từ khi nào mà có mật thất mới vậy?
“Bình thường thì em này em nọ, tới khi em gái gặp chuyện là chị chạy ngay, đúng là chị em giành cây cà lem mà!” Nguyên Tinh Thần đem theo vẻ mặt thế gian chẳng còn gì luyến tiếc nữa đi tới quầy lễ tân, tiện tay rút một tờ khăn giấy rồi vò nó, mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Mộc Trạch đang ngồi trên ghế sô pha.
Thẩm Kha thấy cô như thế, vội huých tay Bạch Mộc Trạch, “Ê Đại Bạch, bên kia có một người đẹp luôn nhìn cậu kìa.”
Bạch Mộc Trạch không thèm ngẩng đầu lên, anh thấy trò chơi rắn ăn mồi trên điện thoại thú vị hơn người đẹp nhiều, huống hồ gì trong mắt Thẩm Kha, chỉ cần là nữ thì đều là người đẹp hết.
Game over!
Trò chơi kết thúc, Bạch Mộc Trạch mới có thời gian ngẩng đầu lên. Lần này Thẩm Kha không hề nói sai, đúng là người đẹp, nếu anh đoán không sai thì cô gái đang đứng ở quầy lễ tân chính là ma nữ ăn cơm hộp trong mật thất kia, cái nhìn hứng thú của Bạch Mộc Trạch lại trở thành đang khiêu khích trong mắt Nguyên Tinh Thần!
Nguyên Tinh Thần đi qua hỏi Bạch Mộc Trạch: “Ngài đây, tôi muốn biết tại sao anh lại cho mật thất chúng tôi 0 điểm chứ, dù cuối cùng có chút vấn đề nhưng khâu trải nghiệm trước đó cũng đâu thể thấp điểm tới vậy được.”
Bạch Mộc Trạch rất không thích kiểu chất vấn từ trên cao nhìn xuống này của cô nên lập tức đứng dậy, hơi cúi đầu nhìn cô nói: “Theo trải nghiệm cá nhân của tôi thì mật thất này không chơi được chút nào hết, một mật thất nhấn mạnh yếu tố kinh dị mà lại không để ý tới yếu tố trốn thoát quan trọng hàng đầu, tôi không nghĩ 0 điểm của tôi có vấn đề gì, nhất là khi NPC còn phạm phải sai lầm cơ bản là ăn cơm hộp trong mật thất nữa.”***
“Nhưng tôi đã bồi thường cho mấy anh rồi còn gì, giá gốc là 120 mà chỉ thu của mấy anh 60, tôi phải tự móc túi ra 300 đấy!”
“Xin lỗi nhé, đó là cô tự yêu cầu bồi thường, tôi đâu có chấp nhận.”Vừa rồi lúc kết thúc có xảy ra một ít sai sót nhỏ, chúng tôi thấy rất có lỗi về chuyện này, để bù đắp thì lần này chỉ thu một nửa số tiền thôi, phiền mọi người đánh giá tốt về cửa hàng nhỏ một chút, cảm ơn mọi người rất nhiều.”
“Anh…”
Bạch Mộc Trạch cao hơn Nguyên Tinh Thần nửa cái đầu khiến cô cảm thấy rất bí bách, thôi đi, nói cũng nói không lại được. Chuyện này là cô có lỗi thật, nhưng thật sự không tiêu nổi cơn tức trong lòng nên mới đi tới tìm Bạch Mộc Trạch giải thích mà thôi.
Nguyên Tinh Thần giận dỗi quay lại ngồi lên cái ghế cao ở quầy lễ tân, Bạch Mộc Trạch thì tiếp tục tựa vào ghế sô pha chơi rắn săn mồi.
***[Ngài có 1 nhận xét đánh giá tệ, vui lòng kiểm tra và tiếp nhận.]
Cúc cu ~ cúc cu ~
Cái đồng hồ kiểu cũ trên tường chỉ đúng 4 giờ, con chim cúc cu làm bằng kim loại nhô ra khỏi đồng hồ.
Ngô Giải xuất hiện ở sảnh trước rất đúng giờ, “Quý khác, đã chuẩn bị xong mật thất rồi, mời đi theo tôi. Nguyên Tinh Thần, cô cũng thế.”“Bình thường thì em này em nọ, tới khi em gái gặp chuyện là chị chạy ngay, đúng là chị em giành cây cà lem mà!” Nguyên Tinh Thần đem theo vẻ mặt thế gian chẳng còn gì luyến tiếc nữa đi tới quầy lễ tân, tiện tay rút một tờ khăn giấy rồi vò nó, mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Mộc Trạch đang ngồi trên ghế sô pha.
Bạch Mộc Trạch và nhóm của anh đi trước, Nguyên Tinh Thần miễn cưỡng đi theo phía sau.
Ngô Giải dẫn họ đi tới trước một cánh cửa đỏ thẫm, bên trên có chữ X sáng bóng. Hắn lấy ra một chiếc chìa khóa có họa tiết phức tạp từ trong túi, cắm vào ổ khóa xoay vài vòng, cửa gỗ được mở ra từ bên trong.Họ quay đầu lại, đó là một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, đội một cái mũ dạ trên đầu. Cách ăn mặc này rất có phong thái của thời dân quốc hoặc kiểu những cậu ấm giàu có.
“Mọi người, mời.” Ngô Giải đưa tay ra phía trước, tỏ ý mời họ vào trong.Người đàn ông lập tức mở mắt ra, vỗ tay mở thư, trong thư liệt kê ra một số thông tin:
Bên trong là một mảng đen kịt, căn bản không thể nhìn thấy bày trí trong phòng, cảm giác cực kỳ bí ẩn. Ngô Giải không bắt họ bịt mắt, Bạch Mộc Trạch cứ thế thản nhiên đi vào, có Titan dẫn đầu rồi, những người còn lại cũng yên tâm đi vào.
Nguyên Tinh Thần cũng định vào trong thì Ngô Giải đã đóng cửa lại.
“Ông chủ ơi, tôi không cần đi ạ?” Cô hơi hơi mong chờ.Cửa hàng bị đánh giá tệ:
Tuy Ngô Giải đang cười nhưng giọng điệu lại rất lạnh lẽo: “Cô á? Tôi ắt có sắp xếp, phạm phải sai lầm nghiêm trọng như thế mà cô nghĩ mình trốn được à? Đi theo tôi.”
Nguyên Tinh Thần đi theo hắn tới trước một cánh cửa khác, là một cánh cửa gỗ đen thuần như bình thường, không hề có đánh dấu gì.Nguyên Tinh Thần đi vào phòng thay đồ để tẩy lớp trang điểm thất khiếu chảy máu của mình, cô gái trong gương có mắt hạnh má đào, ngũ quan rất tinh tế. Thay bộ váy dài màu trắng ra, Nguyên Tinh Thần mặc lại áo thun quần bò của mình, cách ăn mặc không thể bình thường hơn nữa nhưng vẫn có thể nhìn ra là một người rất đẹp.
Ngô Giải lấy ra một chiếc chìa khóa khác mở cửa ra, bên trong vẫn đen ngòm, Nguyên Tinh Thần chần chừ đi tới trước cửa, Ngô Giải vươn tay vỗ lưng cô một cái, Nguyên Tinh Thần lảo đảo ngã vào trong.
Cửa gỗ đã bị người ta đóng lại, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Nguyên Tinh Thần lò dò đi vài bước trong bóng đêm, như chạm phải cơ quan gì mà đèn bỗng sáng lên, lúc cô nhìn rõ lại mới phát hiện đây không thể gọi là một căn phòng được.
Tác giả :
Duy Duy Không Uống Sữa Đậu Nành