Những Tháng Năm Hổ Phách
Quyển 2 - Chương 4
Có lần, Tần Chiêu Chiêu đang tiếp thị dầu gội đầu trước cửa một tiệm bách hóa lớn, gặp Chương Hồng Mai và Từ Anh đi qua. Tần Chiêu Chiêu không dùng cách đối đãi với khách hàng để mời chào hai người họ, cô biết hai người họ sẽ không mua những loại dầu gội không phải hàng hiệu danh tiếng như thế này.
Có điều, dẫu không mua nhưng thấy có hàng mẫu tặng để dùng thử, Từ Anh vẫn quấn lấy Tần Chiêu Chiêu xin mấy gói.
“Nếu cảm thấy dùng tốt mình sẽ mua cho cậu mà.”
Tần Chiêu Chiêu gượng cười, từ chối. Cô biết Từ Anh không bao giờ mua hàng cho mình, chẳng qua thấy tiện nên muốn chiếm về dùng không mất tiền mà thôi.
Từ Anh là người ưa lợi dụng nhất mà Tần Chiêu Chiêu từng thấy. Sống chung trong ký túc xá nhưng các đồ dùng cá nhân của Từ Anh luôn dùng được lâu nhất. Ví như xà phòng, kem đánh răng mọi người chỉ dùng được một tháng, cô phải dùng hai, thậm chí ba tháng mới hết. Vì sao? Vì cô luôn cố tình lén dùng của người khác, tiết kiệm của mình để tránh phải mua nhiều.
Ban đầu, Tần Chiêu Chiêu còn không để ý chuyện này, một hôm về ký túc xá, thấy Tạ Á đang cãi nhau với Từ Anh, hóa ra Tạ Á phát hiện lúc giặt quần áo Từ Anh lấy trộm bột giặt của mình, bèn nổi giận. “Tôi không hiểu vì sao bột giặt của mình hết nhanh thế, ra là có cậu “giúp đỡ”!”
Từ Anh không nhận mình dùng trộm, giải thích cô vốn dùng bột giặt của mình, chẳng qua không để ý, cầm nhầm đồ của Tạ Á mà thôi. Tạ Á hung hăng “phì” một cái. “Cầm nhầm? Hay thật, đồ của tôi ở đầu giường tôi, của cậu ở tận bên kia, làm thế nào mà cầm nhầm được giỏi thế?”
Đúng là không thể chẳng may lấy nhầm như vậy được, nhưng Từ Anh sống chết không nhận, khăng khăng là vô tình lấy nhầm. Có điều, trong lòng mọi người đều thấy rõ như ban ngày.
Lúc đó, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy Từ Anh tầm mắt hạn hẹp, chẳng lẽ thiếu một ít bột giặt sao? Hà tất phải làm chuyện khó coi như vậy? Sau này cô mới phát hiện, Từ Anh không chỉ lấy trộm bột giặt của Tạ Á mà kem đánh răng, xà phòng, dầu gội đầu của mọi người trong phòng đều lén dùng hết. Có khi chỉ qua phòng bên cạnh ngồi chơi, cô ta cũng có thể tiện tay “cầm nhầm” một chiếc khăn tay. Mọi người cũng sớm nhận ra chuyện Từ Anh tham lam, ưa lợi dụng, có lần Tạ Á còn định khóa chặt hết đồ dùng cá nhân của mình vào tủ nhưng không được. Ngăn kéo không chứa hết chừng ấy đồ lặt vặt, huống chi đây là đồ dùng hằng ngày, mỗi lần dùng lại một lần mở khóa thật không tiện. Cuối cùng, mọi người đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện Từ Anh mặt dày “cầm nhầm” hết lần này đến lần khác.
Thật ra, Tần Chiêu Chiêu cũng không muốn cho Từ Anh mấy gói dầu gội dùng thử, nhưng cô ta cứ bám lấy cô, cản trở chuyện cô chào mời khách hàng, vì thế đành phải cho cô ta hai gói để đuổi đi cho nhanh. Hai gói còn chưa đủ, Từ Anh muốn lấy thêm nữa, nhưng Tần Chiêu Chiêu không đồng ý. “Đây là đồ tặng kèm cho khách hàng, mua một lọ tặng thêm năm gói, cậu muốn lấy thêm thì phải mua một lọ.” Đến lúc ấy Từ Anh mới chịu thôi, cùng Chương Hồng Mai rời đi.
Về ký túc xá, Tần Chiêu Chiêu kể lại chuyện này cho Tạ Á, Tạ Á liền nổi xung. “Sao cậu phải cho cô ta? Nếu là mình, có ném vào thùng rác cũng không thèm cho loại người ấy. Ai cũng bảo người Thượng Hải bủn xỉn, cô ta đúng là keo kiệt từ trong trứng. Nông dân quê mình cũng chẳng nhỏ mọn đến mức ấy.”
Tần Chiêu Chiêu âm thầm đồng ý với nhận xét “nhỏ mọn” của Tạ Á, cô cũng không vừa mắt hành động của Từ Anh chút nào, nhưng chuyện khiến cô không thể chịu nổi Từ Anh vẫn còn ở phía sau.
Một chiều thứ Bảy, Tần Chiêu Chiêu làm việc xong về ký túc xá, trong phòng lúc ấy chỉ có mình Từ Anh đang nằm ngủ. Cuối tuần, Chương Hồng Mai và Thường Khả Hân đều về nhà, Tạ Á đi Hàng Châu thăm bạn cũ đến thứ Hai mới về. Trong phòng chỉ còn hai người họ.
Tần Chiêu Chiêu mở cửa vào phòng, gây chút tiếng động, Từ Anh mơ màng tỉnh dậy, ngái ngủ trách Tần Chiêu Chiêu đánh thức mình, cô chỉ nhẹ giọng xin lỗi.
Khắp người mồ hôi nhễ nhại, Tần Chiêu Chiêu muốn đi tắm; cô tiện tay cầm theo quần áo ngủ đang để trên giường, định tắm xong sẽ giặt cùng quần áo bẩn một thể. Một tay cầm quần áo, một tay cầm xô nước, cô sửng sốt thấy xô của mình có một ít nước sóng sánh bên trong. Từ trước tới giờ, xô chậu của cô chưa bao giờ có nước đọng lại, mỗi lần tắm giặt xong cô đều úp xô gọn ghẽ ở góc tường, sao giờ trong xô lại có nước? Hơn nữa, nước này còn vẩn đục.
Tần Chiêu Chiêu vốn định ném quần áo vào xô, thấy chút nước liền chần chừ, đột nhiên thấy Từ Anh đang nằm bật dậy, nói: “Nước trà của mình đấy, không sao đâu.”
Nói vậy ý là muốn cô cứ bỏ quần áo vào xô, không sao đâu. Tần Chiêu Chiêu tự nhiên cảm thấy không ổn, màu nước rất lạ, Từ Anh đột nhiên giải thích cũng thật đáng nghi. Cô vô thức cầm xô nước lên nhìn thật kĩ, nước trong thùng sóng sánh tỏa ra một thứ mùi lạ kỳ.
… Là mùi nước tiểu.
… Có người tiểu vào xô nước của cô?
Ai? Cả ngày nay chỉ có một người ở lại ký túc xá, ngoài Từ Anh ra còn ai vào đây?
Ký túc xá xây dựng đã lâu, cả tầng dùng chung một nhà vệ sinh ở tận đầu kia hành lang. Ban đêm đi ngủ, Tần Chiêu Chiêu không dám uống nhiều nước vì không muốn nửa đêm đang ngủ lại phải dậy đi xa như thế để vệ sinh. Có thể Từ Anh đang ngủ trưa lại mắc tiểu nhưng lười ra ngoài nên xử lý luôn trong phòng. Có điều, sao cô ta không dùng đồ của mình mà cố tình dùng đồ của Tần Chiêu Chiêu? Chương Hồng Mai, Thường Khả Hân đều không ở đây, dùng đồ của họ không phải an toàn hơn sao? Vì sao cố tình dùng đồ của cô? Lẽ nào trông cô dễ bắt nạt thế sao?
Giận dữ sục sôi, tay run run, Tần Chiêu Chiêu trừng mắt với Từ Anh, mặt mũi trắng bệch. Từ Anh sợ hãi giải thích: “Mình… nhất thời mắc tiểu… nên mới dùng tạm xô của cậu. Mình đã định ngủ dậy sẽ rửa sạch sẽ xô của cậu, không ngờ cậu về sớm thế. Xin lỗi nhé!”
Nếu Từ Anh giải thích ngay từ đầu lúc Tần Chiêu Chiêu phát hiện có nước trong xô, có lẽ cô sẽ không giận dữ như vậy. Nhưng Từ Anh muốn lấp liếm mà cố tình bảo cô bỏ quần áo vào xô hòng che đậy nước tiểu thì thật kinh khủng. Tần Chiêu Chiêu bỏ ngoài tai mọi lời giải thích, tức giận ném cả cái xô về phía cô ta.
Từ Anh kêu ầm ĩ, nước tiểu trong xô văng ra ngoài, vấy khắp người cô ta. Đây cũng coi như “trả ngọc về Triệu”. Tần Chiêu Chiêu nặng nề đạp cửa, đi mua một chiếc xô mới.
Tạ Á từ Hàng Châu về, nghe kể chuyện còn tức hơn cả Tần Chiêu Chiêu. “Con bé mất dạy, lẽ ra cậu phải cho cô ta thêm hai cái bạt tai nữa. Nếu là mình, còn phải tương cho vài cước nữa. Cô ta cũng chả ngu, tiểu vào đồ của người ta, đâu ra cái lý buồn cười thế? Không được, mình nhất định phải cho cô ta một trận, gậy ông đập lưng ông.”
Cô gái Hồ Nam này cũng thật không vừa, nói được là làm được, lợi dụng lúc không có ai trong ký túc xá liền bậy luôn vào xô của Từ Anh, đã thế còn cố tình không đổ, đợi Từ Anh về tự phát hiện. Có lẽ Từ Anh cũng tự hiểu, nín thinh cầm xô đi, mua một chiếc mới.
Hè đến, vầng dương rực rỡ ngự giữa thinh không, hơi nóng vô hình phủ ngợp đất trời. Cả ngày bôn ba ngoài đường, Tần Chiêu Chiêu càng lúc càng đen, đã vậy còn có hiện tượng bị bong da. Tạ Á khuyên cô nên bôi thêm ít kem chống nắng.
Con gái ai chẳng thích đẹp, Tần Chiêu Chiêu cũng không muốn thấy bản thân đen đủi, xấu xí, tuy cô luôn cố tiêu pha tiết kiệm, những thứ không nhất thiết phải mua sẽ không mua, nhưng vẫn thấy không thể tiết kiệm một tuýp kem chống nắng được. Bán hàng ở tiệm tạp hóa xong, cô đến một quầy chuyên bán hàng của Olay mua một lọ Olay ba trong một vừa làm trắng vừa chống nắng. Olay là nhãn hiệu dưỡng da đầu tiên mà cô biết, ngày trước ở trường trung học thực nghiệm từng nghe Lăng Minh Mẫn nhắc tới, đến giờ vẫn nhớ như in trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô bỏ nhiều tiền như vậy để mua mỹ phẩm, một lọ nhỏ xíu giá năm mươi đồng, cũng hơi đau lòng.
Tạ Á nói: “Cậu ấy! Mới mua lọ Olay có năm chục đồng đã xót đứt ruột. Cậu có biết một lọ Biotherm mà Phương Thanh Dĩnh dùng hết bao nhiêu tiền không? Lọ nhỏ xíu cũng mấy trăm đồng rồi ấy, nếu là cậu chắc tiếc chết mất.”
Sao có thể so sánh với Phương Thanh Dĩnh được đây? Một lọ kem dưỡng da của cô ấy cũng vài trăm đồng, váy hơn ngàn đồng, đồng hồ cũng cả vạn bạc… Những thứ ấy Tần Chiêu Chiêu nghĩ cũng chưa dám nghĩ tới, đừng nói mua.
“Sao không dám so? Mọi người ai chẳng hai mắt một mũi giống nhau, chẳng lẽ cô ấy nhiều mắt mũi hơn bọn mình à?”
Mỗi lần nhắc tới Phương Thanh Dĩnh, Tạ Á đều không vui, cô thật sự rất ghét Phương Thanh Dĩnh. Tần Chiêu Chiêu thì ngược lại, cô không ghét Phương Thanh Dĩnh nhưng cũng chẳng thích. Hai người hoàn cảnh khác biệt rất khó có thể yêu quý nhau, một năm học chung cũng chỉ quen biết sơ sơ, không hay nói chuyện.
Ở trường, Tần Chiêu Chiêu chỉ có thể nói chuyện với Tạ Á, nhưng bao nhiêu tâm sự chỉ có thể viết thư kể cho Đàm Hiểu Yến ở Hổ Môn: do làm thêm ngoài giờ học thật vất vả, thường xuyên phải đạp chiếc xe cũ kĩ đi chạy sô, cơm nước không màng, chỉ mua tạm cái bánh mì lót dạ; mùa đông đứng đầu đường lạnh phát run; mùa hè mặt trời thiêu đốt khiến mồ hôi chảy ròng ròng… Bao nhiêu khổ sở cô chỉ nói thật với Hiểu Yến, vì chỉ có cô ấy mới hiểu và chia sẽ được những nỗi buồn phiền này.
Hiểu Yến cũng vậy, bao nhiêu vất vả đều chia sẻ với cô. Một buổi trưa tháng Năm, vừa về ký túc xá Tần Chiêu Chiêu liền nhận được điện thoại của Đàm Hiểu Yến báo cô đã bỏ việc ở khách sạn.
Đàm Hiểu Yến không chịu nổi quản lý mới của khách sạn luôn tìm cách làm khó dễ mình, quyết định xin nghỉ, nhưng cô không cam tâm bị trừ lương vô lý, hơn nữa quản lý còn muốn xin nghỉ phải thông báo trước một tháng mới được nhận đầy đủ tiền lương và tiền đặt cọc nhận đồng phục. Cô không cam tâm chịu những cơn bực bội của quản lý, cũng muốn trả thù bà ta, liền thừa dịp nửa đêm trộm hai chai rượu Tây tuồn ra ngoài, tạm biệt luôn cái khách sạn ấy. Hai chai rượu kia bán lại được hai ngàn đồng, coi như bù vào phần tiền lương bị trừ và tiền đặt cọc, có dư ra một ít, xem như không thua thiệt gì.
Tần Chiêu Chiêu lo lắng. “Hiểu Yến, cậu to gan quá! Họ mất rượu có báo cảnh sát không? Nếu cảnh sát bắt cậu thì nguy to.”
“Cứ để họ báo cảnh sát đi, ích gì đâu! Mình chỉ là một đứa làm thuê, xách hành lý lên là đi, làm sao họ tìm nổi đây? Mấy ngàn đồng cỏn con cảnh sát cũng không rỗi hơi phái người đến tận Giang Tây bắt mình đâu.”
“Hiếu Yến, cẩn thận một chút nhé! Tốt nhất cậu nên rời Hổ Môn đi.”
“Mình biết rồi, Chiêu Chiêu, mình không định ở lại Hổ Môn nữa mà sẽ đi Thâm Quyến. Ba mình có một học trò giờ đang sống rất tốt ở Thâm Quyến. Mình định đến đó tìm chị ấy, chị ấy có thể giúp mình tìm việc. Giờ mình đang ở bến xe rồi.”
Đàm Hiểu Yến muốn tới Thâm Quyến, Tần Chiêu Chiêu còn nhớ ngày trước Hiểu Yến nói muốn được tới đặc khu kinh tế xinh đẹp này, đến giờ tâm nguyện đã thỏa rồi.
Tần Chiêu Chiêu chân thành chúc phúc cho bạn: “Hiểu Yến, cậu đi Thâm Quyến bắt đầu cuộc sống mới, chúc cậu vạn sự thuận lợi, hoàn thành ước nguyện.”
Có điều, dẫu không mua nhưng thấy có hàng mẫu tặng để dùng thử, Từ Anh vẫn quấn lấy Tần Chiêu Chiêu xin mấy gói.
“Nếu cảm thấy dùng tốt mình sẽ mua cho cậu mà.”
Tần Chiêu Chiêu gượng cười, từ chối. Cô biết Từ Anh không bao giờ mua hàng cho mình, chẳng qua thấy tiện nên muốn chiếm về dùng không mất tiền mà thôi.
Từ Anh là người ưa lợi dụng nhất mà Tần Chiêu Chiêu từng thấy. Sống chung trong ký túc xá nhưng các đồ dùng cá nhân của Từ Anh luôn dùng được lâu nhất. Ví như xà phòng, kem đánh răng mọi người chỉ dùng được một tháng, cô phải dùng hai, thậm chí ba tháng mới hết. Vì sao? Vì cô luôn cố tình lén dùng của người khác, tiết kiệm của mình để tránh phải mua nhiều.
Ban đầu, Tần Chiêu Chiêu còn không để ý chuyện này, một hôm về ký túc xá, thấy Tạ Á đang cãi nhau với Từ Anh, hóa ra Tạ Á phát hiện lúc giặt quần áo Từ Anh lấy trộm bột giặt của mình, bèn nổi giận. “Tôi không hiểu vì sao bột giặt của mình hết nhanh thế, ra là có cậu “giúp đỡ”!”
Từ Anh không nhận mình dùng trộm, giải thích cô vốn dùng bột giặt của mình, chẳng qua không để ý, cầm nhầm đồ của Tạ Á mà thôi. Tạ Á hung hăng “phì” một cái. “Cầm nhầm? Hay thật, đồ của tôi ở đầu giường tôi, của cậu ở tận bên kia, làm thế nào mà cầm nhầm được giỏi thế?”
Đúng là không thể chẳng may lấy nhầm như vậy được, nhưng Từ Anh sống chết không nhận, khăng khăng là vô tình lấy nhầm. Có điều, trong lòng mọi người đều thấy rõ như ban ngày.
Lúc đó, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy Từ Anh tầm mắt hạn hẹp, chẳng lẽ thiếu một ít bột giặt sao? Hà tất phải làm chuyện khó coi như vậy? Sau này cô mới phát hiện, Từ Anh không chỉ lấy trộm bột giặt của Tạ Á mà kem đánh răng, xà phòng, dầu gội đầu của mọi người trong phòng đều lén dùng hết. Có khi chỉ qua phòng bên cạnh ngồi chơi, cô ta cũng có thể tiện tay “cầm nhầm” một chiếc khăn tay. Mọi người cũng sớm nhận ra chuyện Từ Anh tham lam, ưa lợi dụng, có lần Tạ Á còn định khóa chặt hết đồ dùng cá nhân của mình vào tủ nhưng không được. Ngăn kéo không chứa hết chừng ấy đồ lặt vặt, huống chi đây là đồ dùng hằng ngày, mỗi lần dùng lại một lần mở khóa thật không tiện. Cuối cùng, mọi người đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện Từ Anh mặt dày “cầm nhầm” hết lần này đến lần khác.
Thật ra, Tần Chiêu Chiêu cũng không muốn cho Từ Anh mấy gói dầu gội dùng thử, nhưng cô ta cứ bám lấy cô, cản trở chuyện cô chào mời khách hàng, vì thế đành phải cho cô ta hai gói để đuổi đi cho nhanh. Hai gói còn chưa đủ, Từ Anh muốn lấy thêm nữa, nhưng Tần Chiêu Chiêu không đồng ý. “Đây là đồ tặng kèm cho khách hàng, mua một lọ tặng thêm năm gói, cậu muốn lấy thêm thì phải mua một lọ.” Đến lúc ấy Từ Anh mới chịu thôi, cùng Chương Hồng Mai rời đi.
Về ký túc xá, Tần Chiêu Chiêu kể lại chuyện này cho Tạ Á, Tạ Á liền nổi xung. “Sao cậu phải cho cô ta? Nếu là mình, có ném vào thùng rác cũng không thèm cho loại người ấy. Ai cũng bảo người Thượng Hải bủn xỉn, cô ta đúng là keo kiệt từ trong trứng. Nông dân quê mình cũng chẳng nhỏ mọn đến mức ấy.”
Tần Chiêu Chiêu âm thầm đồng ý với nhận xét “nhỏ mọn” của Tạ Á, cô cũng không vừa mắt hành động của Từ Anh chút nào, nhưng chuyện khiến cô không thể chịu nổi Từ Anh vẫn còn ở phía sau.
Một chiều thứ Bảy, Tần Chiêu Chiêu làm việc xong về ký túc xá, trong phòng lúc ấy chỉ có mình Từ Anh đang nằm ngủ. Cuối tuần, Chương Hồng Mai và Thường Khả Hân đều về nhà, Tạ Á đi Hàng Châu thăm bạn cũ đến thứ Hai mới về. Trong phòng chỉ còn hai người họ.
Tần Chiêu Chiêu mở cửa vào phòng, gây chút tiếng động, Từ Anh mơ màng tỉnh dậy, ngái ngủ trách Tần Chiêu Chiêu đánh thức mình, cô chỉ nhẹ giọng xin lỗi.
Khắp người mồ hôi nhễ nhại, Tần Chiêu Chiêu muốn đi tắm; cô tiện tay cầm theo quần áo ngủ đang để trên giường, định tắm xong sẽ giặt cùng quần áo bẩn một thể. Một tay cầm quần áo, một tay cầm xô nước, cô sửng sốt thấy xô của mình có một ít nước sóng sánh bên trong. Từ trước tới giờ, xô chậu của cô chưa bao giờ có nước đọng lại, mỗi lần tắm giặt xong cô đều úp xô gọn ghẽ ở góc tường, sao giờ trong xô lại có nước? Hơn nữa, nước này còn vẩn đục.
Tần Chiêu Chiêu vốn định ném quần áo vào xô, thấy chút nước liền chần chừ, đột nhiên thấy Từ Anh đang nằm bật dậy, nói: “Nước trà của mình đấy, không sao đâu.”
Nói vậy ý là muốn cô cứ bỏ quần áo vào xô, không sao đâu. Tần Chiêu Chiêu tự nhiên cảm thấy không ổn, màu nước rất lạ, Từ Anh đột nhiên giải thích cũng thật đáng nghi. Cô vô thức cầm xô nước lên nhìn thật kĩ, nước trong thùng sóng sánh tỏa ra một thứ mùi lạ kỳ.
… Là mùi nước tiểu.
… Có người tiểu vào xô nước của cô?
Ai? Cả ngày nay chỉ có một người ở lại ký túc xá, ngoài Từ Anh ra còn ai vào đây?
Ký túc xá xây dựng đã lâu, cả tầng dùng chung một nhà vệ sinh ở tận đầu kia hành lang. Ban đêm đi ngủ, Tần Chiêu Chiêu không dám uống nhiều nước vì không muốn nửa đêm đang ngủ lại phải dậy đi xa như thế để vệ sinh. Có thể Từ Anh đang ngủ trưa lại mắc tiểu nhưng lười ra ngoài nên xử lý luôn trong phòng. Có điều, sao cô ta không dùng đồ của mình mà cố tình dùng đồ của Tần Chiêu Chiêu? Chương Hồng Mai, Thường Khả Hân đều không ở đây, dùng đồ của họ không phải an toàn hơn sao? Vì sao cố tình dùng đồ của cô? Lẽ nào trông cô dễ bắt nạt thế sao?
Giận dữ sục sôi, tay run run, Tần Chiêu Chiêu trừng mắt với Từ Anh, mặt mũi trắng bệch. Từ Anh sợ hãi giải thích: “Mình… nhất thời mắc tiểu… nên mới dùng tạm xô của cậu. Mình đã định ngủ dậy sẽ rửa sạch sẽ xô của cậu, không ngờ cậu về sớm thế. Xin lỗi nhé!”
Nếu Từ Anh giải thích ngay từ đầu lúc Tần Chiêu Chiêu phát hiện có nước trong xô, có lẽ cô sẽ không giận dữ như vậy. Nhưng Từ Anh muốn lấp liếm mà cố tình bảo cô bỏ quần áo vào xô hòng che đậy nước tiểu thì thật kinh khủng. Tần Chiêu Chiêu bỏ ngoài tai mọi lời giải thích, tức giận ném cả cái xô về phía cô ta.
Từ Anh kêu ầm ĩ, nước tiểu trong xô văng ra ngoài, vấy khắp người cô ta. Đây cũng coi như “trả ngọc về Triệu”. Tần Chiêu Chiêu nặng nề đạp cửa, đi mua một chiếc xô mới.
Tạ Á từ Hàng Châu về, nghe kể chuyện còn tức hơn cả Tần Chiêu Chiêu. “Con bé mất dạy, lẽ ra cậu phải cho cô ta thêm hai cái bạt tai nữa. Nếu là mình, còn phải tương cho vài cước nữa. Cô ta cũng chả ngu, tiểu vào đồ của người ta, đâu ra cái lý buồn cười thế? Không được, mình nhất định phải cho cô ta một trận, gậy ông đập lưng ông.”
Cô gái Hồ Nam này cũng thật không vừa, nói được là làm được, lợi dụng lúc không có ai trong ký túc xá liền bậy luôn vào xô của Từ Anh, đã thế còn cố tình không đổ, đợi Từ Anh về tự phát hiện. Có lẽ Từ Anh cũng tự hiểu, nín thinh cầm xô đi, mua một chiếc mới.
Hè đến, vầng dương rực rỡ ngự giữa thinh không, hơi nóng vô hình phủ ngợp đất trời. Cả ngày bôn ba ngoài đường, Tần Chiêu Chiêu càng lúc càng đen, đã vậy còn có hiện tượng bị bong da. Tạ Á khuyên cô nên bôi thêm ít kem chống nắng.
Con gái ai chẳng thích đẹp, Tần Chiêu Chiêu cũng không muốn thấy bản thân đen đủi, xấu xí, tuy cô luôn cố tiêu pha tiết kiệm, những thứ không nhất thiết phải mua sẽ không mua, nhưng vẫn thấy không thể tiết kiệm một tuýp kem chống nắng được. Bán hàng ở tiệm tạp hóa xong, cô đến một quầy chuyên bán hàng của Olay mua một lọ Olay ba trong một vừa làm trắng vừa chống nắng. Olay là nhãn hiệu dưỡng da đầu tiên mà cô biết, ngày trước ở trường trung học thực nghiệm từng nghe Lăng Minh Mẫn nhắc tới, đến giờ vẫn nhớ như in trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô bỏ nhiều tiền như vậy để mua mỹ phẩm, một lọ nhỏ xíu giá năm mươi đồng, cũng hơi đau lòng.
Tạ Á nói: “Cậu ấy! Mới mua lọ Olay có năm chục đồng đã xót đứt ruột. Cậu có biết một lọ Biotherm mà Phương Thanh Dĩnh dùng hết bao nhiêu tiền không? Lọ nhỏ xíu cũng mấy trăm đồng rồi ấy, nếu là cậu chắc tiếc chết mất.”
Sao có thể so sánh với Phương Thanh Dĩnh được đây? Một lọ kem dưỡng da của cô ấy cũng vài trăm đồng, váy hơn ngàn đồng, đồng hồ cũng cả vạn bạc… Những thứ ấy Tần Chiêu Chiêu nghĩ cũng chưa dám nghĩ tới, đừng nói mua.
“Sao không dám so? Mọi người ai chẳng hai mắt một mũi giống nhau, chẳng lẽ cô ấy nhiều mắt mũi hơn bọn mình à?”
Mỗi lần nhắc tới Phương Thanh Dĩnh, Tạ Á đều không vui, cô thật sự rất ghét Phương Thanh Dĩnh. Tần Chiêu Chiêu thì ngược lại, cô không ghét Phương Thanh Dĩnh nhưng cũng chẳng thích. Hai người hoàn cảnh khác biệt rất khó có thể yêu quý nhau, một năm học chung cũng chỉ quen biết sơ sơ, không hay nói chuyện.
Ở trường, Tần Chiêu Chiêu chỉ có thể nói chuyện với Tạ Á, nhưng bao nhiêu tâm sự chỉ có thể viết thư kể cho Đàm Hiểu Yến ở Hổ Môn: do làm thêm ngoài giờ học thật vất vả, thường xuyên phải đạp chiếc xe cũ kĩ đi chạy sô, cơm nước không màng, chỉ mua tạm cái bánh mì lót dạ; mùa đông đứng đầu đường lạnh phát run; mùa hè mặt trời thiêu đốt khiến mồ hôi chảy ròng ròng… Bao nhiêu khổ sở cô chỉ nói thật với Hiểu Yến, vì chỉ có cô ấy mới hiểu và chia sẽ được những nỗi buồn phiền này.
Hiểu Yến cũng vậy, bao nhiêu vất vả đều chia sẻ với cô. Một buổi trưa tháng Năm, vừa về ký túc xá Tần Chiêu Chiêu liền nhận được điện thoại của Đàm Hiểu Yến báo cô đã bỏ việc ở khách sạn.
Đàm Hiểu Yến không chịu nổi quản lý mới của khách sạn luôn tìm cách làm khó dễ mình, quyết định xin nghỉ, nhưng cô không cam tâm bị trừ lương vô lý, hơn nữa quản lý còn muốn xin nghỉ phải thông báo trước một tháng mới được nhận đầy đủ tiền lương và tiền đặt cọc nhận đồng phục. Cô không cam tâm chịu những cơn bực bội của quản lý, cũng muốn trả thù bà ta, liền thừa dịp nửa đêm trộm hai chai rượu Tây tuồn ra ngoài, tạm biệt luôn cái khách sạn ấy. Hai chai rượu kia bán lại được hai ngàn đồng, coi như bù vào phần tiền lương bị trừ và tiền đặt cọc, có dư ra một ít, xem như không thua thiệt gì.
Tần Chiêu Chiêu lo lắng. “Hiểu Yến, cậu to gan quá! Họ mất rượu có báo cảnh sát không? Nếu cảnh sát bắt cậu thì nguy to.”
“Cứ để họ báo cảnh sát đi, ích gì đâu! Mình chỉ là một đứa làm thuê, xách hành lý lên là đi, làm sao họ tìm nổi đây? Mấy ngàn đồng cỏn con cảnh sát cũng không rỗi hơi phái người đến tận Giang Tây bắt mình đâu.”
“Hiếu Yến, cẩn thận một chút nhé! Tốt nhất cậu nên rời Hổ Môn đi.”
“Mình biết rồi, Chiêu Chiêu, mình không định ở lại Hổ Môn nữa mà sẽ đi Thâm Quyến. Ba mình có một học trò giờ đang sống rất tốt ở Thâm Quyến. Mình định đến đó tìm chị ấy, chị ấy có thể giúp mình tìm việc. Giờ mình đang ở bến xe rồi.”
Đàm Hiểu Yến muốn tới Thâm Quyến, Tần Chiêu Chiêu còn nhớ ngày trước Hiểu Yến nói muốn được tới đặc khu kinh tế xinh đẹp này, đến giờ tâm nguyện đã thỏa rồi.
Tần Chiêu Chiêu chân thành chúc phúc cho bạn: “Hiểu Yến, cậu đi Thâm Quyến bắt đầu cuộc sống mới, chúc cậu vạn sự thuận lợi, hoàn thành ước nguyện.”
Tác giả :
Tuyết Ảnh Sương Hồn