Những Tháng Năm Hổ Phách
Quyển 1 - Chương 31
Sau kỳ thi cuối kỳ, học sinh được nghỉ đông, Tết cũng đến. Tần Chiêu Chiêu cơ hồ đếm từng giây từng phút chờ tới mùng Bốn Tết. Hôm nay nhóm của cô sẽ tới nhà Kiều Mục chúc Tết.
Mọi người hẹn nhau chín giờ ở ngã tư đường, chưa tới tám giờ cô đã trở dậy, soi gương chăm chút quần áo. Năm ngoái, cô và Đàm Hiểu Yến mua hai mảnh vải kẻ ca rô đen trắng, rồi tìm kiểu mới nhất trên tạp chí may thành hai chiếc áo khoác giống hệt nhau, mặc lên nhìn như hai chị em. Có chiếc áo khoác hợp mốt này, cô không cần phải lo ra ngoài không có đồ tử tế để mặc, chỉ có kiểu tóc khiến cô đắn đo mất thời gian nhất. Mái tóc dài, chải kiểu này thấy không đúng, kiểu kia vẫn thấy chưa hợp, kiểu nào cũng thấy có gì đó không ổn. Một năm xa cách, cô muốn mình có thể xinh đẹp nhất, hoàn hảo nhất đứng trước mặt Kiều Mục.
Cô lần lượt thử các kiểu: cột tóc đuôi ngựa, buộc nửa đầu, tết hai bím rồi búi cao… cứ vừa tết xong lại xõa tung ra. Cô búi tóc không được đẹp như Lăng Minh Mẫn, con gái học ba lê búi tóc vừa tao nhã vừa khí chất.
Đổi đi đổi lại, Tần Chiêu Chiêu vẫn thấy mình tết tóc hai bên là đẹp nhất nhưng lại sợ mọi người nhìn thấy sẽ chê mình quê mùa. Soi gương nửa ngày, cuối cùng cô cũng quyếđịnh để tóc xõa dài, cài thêm một chiếc bờm màu đỏ, nhìn vừa tự nhiên vừa nhã nhặn. Mặc thêm chiếc áo ca rô đen trắng, thêm khăn quàng và một đôi găng tay đỏ đồng màu; cô cảm thấy rất hài lòng với hình ảnh trong gương. Nhẹ nhàng bước khỏi cửa, cô đến chỗ hẹn đúng giờ chờ mọi người.
Trời rất lạnh, sắc trời u ám như muốn mưa nhưng lòng Tần Chiêu Chiêu lại ấm áp như có nắng tỏa. Ngã tư đường không bóng người quen, cô đến sớm quá, còn nửa tiếng nữa mới chín giờ. Vừa chờ bạn vừa nghe nhạc, tiếng ca Trương Học Hữu dịu dàng rót vào tai cô:
“… Tôi không thể nói trước tương lai, nhưng vẫn âm thầm đợi ngày em trở lại. Trái tim lạnh lẽo tàn tro sẽ ấm lại khi bóng em về. Tất cả đều là mộng đẹp của đời tôi…”
Ca từ tuyệt diệu, từng câu từng chữ như những ngón tay vô hình chạm tới những sợi tơ tình vi diệu trong đáy lòng cô; dẫu nghe qua bao nhiêu lần vẫn mãi si mê như lần đầu.
Thời gian âm thầm trôi theo tiếng hát. Chín giờ vẫn chưa thấy bóng dáng các bạn đâu. Tần Chiêu Chiêu cảm thấy hơi kỳ lạ, cũng hơi bất an, tại sao tới giờ này vẫn chưa thấy ai đến? Hay là cô đến muộn, các bạn không đợi được đã đi trước rồi? Cô nhanh chóng so đồng hồ trên tay với đồng hồ ở cửa hàng bên cạnh, không sai, cô không đến muộn, thậm chí còn đến sớm là khác. Vậy sao quá giờ rồi còn chưa thấy ai đến? Vì sao không có ai, không có lấy một người? Chẳng lẽ mọi người không muốn để cô đi cùng? Không lý nào như vậy, đã hẹn với cô rồi chẳng lẽ lại bỏ cô lại? Rõ ràng hôm qua đi chúc Tết nhà Chung Na cùng Đàm Hiểu Yến, cô còn mượn điện thoại gọi tới nhà Diệp Thanh xác định chắc chắn hẹn nhau chín giờ ở ngã tư, rõ ràng không hề nhầm lẫn mà.
Tần Chiêu Chiêu thấp thỏm chờ đợi, cô đứng một mình giữa ngã tư đường, hết ngó trái lại nhìn phải, gắng tìm một gương mặt thân quen. Ánh mắt dõi theo những gương mặt xa lạ, đột nhiên một chiếc xe máy chạy tới bên, phanh két một tiếng và dừng lại bên cạnh cô. Người ngồi sau bỏ mũ bảo hiểm gọi cô: “Tần Chiêu Chiêu!”
Rốt cuộc Diệp Thanhtới, Tần Chiêu Chiêu đang sốt ruột chuyển sang mừng rỡ. “Diệp Thanh tới rồi à? Sao mình chờ nửa ngày vẫn không thấy ai, Cung Tâm Khiết và mọi người đâu cả rồi?”
Diệp Thanh vừa mở miệng đã giội một gáo nước lạnh khiến Tần Chiêu Chiêu đông cứng toàn thân: “Cung Tâm Khiết và mọi người không tới đâu, hôm qua bọn mình đã đến thăm nhà Kiều Mục rồi.”
Gần trưa, Tần Chiêu Chiêu thất thểu lết về tới nhà.
Mẹ vừa nhìn thấy vẻ mặt khác thường của cô, không nhịn được mà hỏi một câu: “Sao ra ngoài chơi với bạn mà lại ủ rũ thế này hả con?”
Nghe lời mẹ nói, bao nhiêu ấm ức, tủi thân bấy lâu chôn kín trong lòng đều trào lên, Tần Chiêu Chiêu mang tất cả nỗi buồn bực phát tiết lên mẹ. “Con đâu có đi được với các bạn. Vốn dĩ hẹn hôm nay cùng đi nhưng các bạn bất ngờ đổi lịch sang chiều qua. Nhà mình không có điện thoại, các bạn không làm sao liên lạc được với con nên đi trước rồi.”
Vừa nói nước mắt cô vừa ào ạt tuôn rơi, khóc đến nghẹn ngào. Cô đã đợi, đợi bao lâu như vậy, trông ngóng nhiều đến thế, rốt cuộc bao nhiêu tâm sức chỉ như công dã tràng. Hy vọng lớn bao nhiêu thì thất vọng càng ê chề bấy nhiêu, lòng cô khó chịu vô cùng.
Biết trách ai bây giờ? Không thể trách Diệp Thanh và các bạn được, Diệp Thanh cũng nói rõ rồi: “Muốn gọi điện tìm cậu nhưng nhà cậu không có điện thoại, trực tiếp đi tìm thì không biết nhà. Cuối cùng không còn cách nào khác, bọn mình đành tự đi trước.”
Mọi người đã muốn báo cho cô rồi, không phải mọi người định bỏ mặc cô. Ai bảo nhà cô không có điện thoại chứ? Các bạn đều nhận được điện thoại báo đổi ngày, chỉ mình cô không biết thông tin, tất cả cũng chỉ vì nhà cô không có điện thoại. Cô quay sang cáu kỉnh với mẹ: “Bao nhiêu bạn khác đều có điện thoại, mỗi nhà mình không có. Các bạn đổi lịch hẹn, không ai liên lạc được với con. Kết quả hôm qua mọi người đi cả rồi, hôm nay mình con đứng trơ giữa đường nửa ngày trời.”
Trước đây Tần Chiêu Chiêu thường cáu gắt với mẹ, lớn lên mới ít dần chuyện này. Không may, lần này cáu kỉnh đúng lúc ba mới đi thăm đồng nghiệp về, nghe tiếng con gái khóc, ông ngạc nhiên vào buồng hỏi: “Chuyện gì mà Tết nhất đã lăn ra khóc thế này?”
Mẹ cô kể lại chuyện cho chồng, ông nghe xong liền thẳng thắn dạy dỗ con gái: “Ba tưởng con càng lớn càng hiểu chuyện chứ, sao có mỗi chuyện vặt như thế mà cũng bù lu bù loa lên? Các bạn đổi lịch đi chơi, nếu thật có lòng, không liên lạc được với con sẽ tự tìm tới nhà. Vì sao không ai đến?”
Tần Chiêu Chiêu khóc thổn thức, không nói nên lời.
“Các bạn rủ con đi chơi thì sẽ cố gắng tìm cách báo cho con biết chuyện đổi ngày. Không gọi điện được thì tìm đến tận nơi, nhưng không ai đến. Mọi người không muốn tìm hay là không biết đi đâu mà tìm? Chiêu Chiêu, con học ở trường thực nghiệm hơn một năm, chưa thấy con dẫn một đứa bạn học về chơi. Vì sao thế? Có phải vì con ngại nhà mình nghèo làm con mất mặt?”
Tần Chiêu Chiêu gục đầu, tiếng khóc cũng vô thức ngừng bặt. Lời của ba không sai, cô chẳng có cách nào biện giải.
“Bình thường con có thèm đưa ai về nhà chơi đâu, nên lúc có chuyện làm gì có ai biết nhà mà đến tìm con. Chuyện này vốn không phải vấn đề có điện thoại hay không có điện thoại. Con thử nghĩ kĩ xem, mấu chốt là tại đâu?”
Dù tất cả những lời ba nói đều có lý nhưng Tần Chiêu Chiêu chung quy vẫn chỉ là một cô bé, dễ gì chịu phục. Tâm nguyện bao lâu không được thỏa đã khó chịu, lại bị ba giáo huấn, vừa thẹn vừa giận, cô liền gân cổ lên, không chút nghĩ ngợi cãi lại: “Nếu ba của con là giám đốc, mẹ của con là người Thượng Hải thì chẳng sao hết! Như thế nhà này cũng không đến mức không có nổi cái điện thoại hay con phải ngượng ngùng không dám dắt bạn về chơi.”
Bữa cơm trưa nay, người của Tần gia không ai còn lòng dạ ăn uống. Tần ba chau mày, Tần mẹ đau khổ, Tần Chiêu Chiêu im thin thít trốn trong phòng. Ba mẹ chưa gọi cô ra, cô cũng chẳng có mặt mũi nào dám ra ngoài.
Thực ra, lời vừa thốt khỏi miệng cô cũng hối hận vô cùng. Cô không nên nói những lời làm tổn thương ba mẹ như vậy. Dẫu ba cô không phải giám đốc nhà máy, mẹ cô không phải người Thượng Hải nhưng ba mẹ đã có công sinh thành, dưỡng dục cô bao lâu nay. Nhà có nghèo túng vẫn là nhà của cô. Đến chó còn không nỡ chê chủ nghèo, thế mà cô chê cha mẹ khó, có khác nào không bằng con chó? Huống hồ ba mẹ chịu bao khó nhọc vì cái nhà này, đâu phải cô không biết. Trong tâm thức cô vẫn in đậm hình ảnh ba vất vả dỡ mười tấn gạch men giữa chợ vật liệu. Chuyện đã mấy năm rồi nhưng mỗi lần nghĩ tới lòng cô vẫn bùi ngùi, chua xót vô cùng.
Càng ngẫm càng thấy hối hận, càng hối hận lại càng nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết phải làm sao để giải quyết vấn đề phức tạp này. Trốn trong phòng nửa ngày, Tần Chiêu Chiêu quyết định tìm Đàm Hiểu Yến nói chuyện, Hiểu Yến nhất định có thể tìm ra biện pháp giúp cô.
Vừa bước khỏi cửa, đột nhiên nghe tiếng người gọi sau lưng: “Tần Chiêu Chiêu!”
Trông lại hóa ra có hai nam sinh đang tiến tới, Lâm Sâm và Chu Minh Vũ. Chu Minh Vũ có vẻ bất ngờ, tiến lại gần. “Không ngờ gặp cậu ở đây đấy! Nhà cậu ở đây à?”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu. “Sao các cậu cũng ở đây?”
“Mộc Mộc bảo đến đây tìm bạn cấp hai, kết quả đến đây rồi mới ngớ ra không nhớ nhà người ta ở đâu. Đi lòng vòng mãi vẫn không thấy, tự nhiên lại gặp được cậu. Khéo quá đi!”
“A!” Tần Chiêu Chiêu vô thức liếc Lâm Sâm. “Bạn cậu tên gì, nói xem tôi có biết hay không, nếu biết tôi sẽ tìm giúp cậu.”
Lâm Sâm tỉnh queo. “Thôi bỏ đi, đằng nào cũng không tìm được, coi như rảnh rỗi thì đi lòng vòng vậy. Nhà cậu cũng ở đây à?”
Câu này Chu Minh Vũ đã hỏi một lần, giờ cậu ta lại hỏi. Tần Chiêu Chiêu gật đầu thêm lần nữa. Cô vốn muốn bỏ qua cho xong chuyện nhưng lại nghĩ lại. “Ừ, nhà tôi ở khu này. Đã đến đây rồi hay các cậu vào nhà tôi chơi chút đi.”
“Được đấy!” Lâm Sâm lập tức gật đầu. “Tiện qua chúc Tết hai bác luôn.”
Tần Chiêu Chiêu dắt hai bạn vào nhà, vừa tới cửa liền cao giọng: “Ba ơi, mẹ ơi, bạn cùng lớp con tới chơi!”
Vợ chồng Tần thị ra khỏi phòng, nét mặt như không có gì, ôn hòa đón tiếp hai người bạn đầu tiên con gái đưa về nhà. Hai cậu con trai tới chúc Tết khiến họ có chút kinh ngạc, đến khi nghe hai người nói họ chỉ tình cờ đi ngang qua, vô tình biết nhà Tần Chiêu Chiêu ở đây nên tiện đường ghé vào, hai người mới thả lỏng đôi chút.
Phòng khách nhà Tần Chiêu Chiêu rất nhỏ, căn phòng bảy mét vuông kê vừa một chiếc ghế băng ba chỗ và hai chiếc ghế trúc. Mời hai vị khách ngồi xuống, mẹ cô liền bê ra một khay bánh kẹo. “Nhà cửa chật chội, các cháu đừng chê nhé!”
Hai cậu trai ở trường quen thói ngỗ nghịch, chưa làm chuyện tử tế bao giờ nhưng hôm nay tới nhà bạn nữ làm khách, trước mặt người lớn lại tỏ ra vô cùng hiểu chuyện. Căn nhà nhỏ bé nhưng rất ấm áp; nhà nhỏ cũng có cái hay của nhà nhỏ, mùa đông ở trong nhà cảm giác thật ấm cúng.
“Nhà cháu rất rộng nhưng không được tốt thế này, rộng quá nên thấy rất trống trải, lạnh lẽo; ngày nào cũng bật máy sưởi mà không ấm lên được tí nào. Cháu thà ở cái nhà nhỏ thế này còn hơn.” Lâm Sâm trả lời.
Bạn của con có thể nói ra những câu thế này khiến ba mẹ Tần Chiêu Chiêu rất vui, Tần ba thâm trầm liếc nhìn con gái một cái. Hiểu được ánh mắt ba, cô không khỏi đỏ mặt cúi đầu.
Mọi người hẹn nhau chín giờ ở ngã tư đường, chưa tới tám giờ cô đã trở dậy, soi gương chăm chút quần áo. Năm ngoái, cô và Đàm Hiểu Yến mua hai mảnh vải kẻ ca rô đen trắng, rồi tìm kiểu mới nhất trên tạp chí may thành hai chiếc áo khoác giống hệt nhau, mặc lên nhìn như hai chị em. Có chiếc áo khoác hợp mốt này, cô không cần phải lo ra ngoài không có đồ tử tế để mặc, chỉ có kiểu tóc khiến cô đắn đo mất thời gian nhất. Mái tóc dài, chải kiểu này thấy không đúng, kiểu kia vẫn thấy chưa hợp, kiểu nào cũng thấy có gì đó không ổn. Một năm xa cách, cô muốn mình có thể xinh đẹp nhất, hoàn hảo nhất đứng trước mặt Kiều Mục.
Cô lần lượt thử các kiểu: cột tóc đuôi ngựa, buộc nửa đầu, tết hai bím rồi búi cao… cứ vừa tết xong lại xõa tung ra. Cô búi tóc không được đẹp như Lăng Minh Mẫn, con gái học ba lê búi tóc vừa tao nhã vừa khí chất.
Đổi đi đổi lại, Tần Chiêu Chiêu vẫn thấy mình tết tóc hai bên là đẹp nhất nhưng lại sợ mọi người nhìn thấy sẽ chê mình quê mùa. Soi gương nửa ngày, cuối cùng cô cũng quyếđịnh để tóc xõa dài, cài thêm một chiếc bờm màu đỏ, nhìn vừa tự nhiên vừa nhã nhặn. Mặc thêm chiếc áo ca rô đen trắng, thêm khăn quàng và một đôi găng tay đỏ đồng màu; cô cảm thấy rất hài lòng với hình ảnh trong gương. Nhẹ nhàng bước khỏi cửa, cô đến chỗ hẹn đúng giờ chờ mọi người.
Trời rất lạnh, sắc trời u ám như muốn mưa nhưng lòng Tần Chiêu Chiêu lại ấm áp như có nắng tỏa. Ngã tư đường không bóng người quen, cô đến sớm quá, còn nửa tiếng nữa mới chín giờ. Vừa chờ bạn vừa nghe nhạc, tiếng ca Trương Học Hữu dịu dàng rót vào tai cô:
“… Tôi không thể nói trước tương lai, nhưng vẫn âm thầm đợi ngày em trở lại. Trái tim lạnh lẽo tàn tro sẽ ấm lại khi bóng em về. Tất cả đều là mộng đẹp của đời tôi…”
Ca từ tuyệt diệu, từng câu từng chữ như những ngón tay vô hình chạm tới những sợi tơ tình vi diệu trong đáy lòng cô; dẫu nghe qua bao nhiêu lần vẫn mãi si mê như lần đầu.
Thời gian âm thầm trôi theo tiếng hát. Chín giờ vẫn chưa thấy bóng dáng các bạn đâu. Tần Chiêu Chiêu cảm thấy hơi kỳ lạ, cũng hơi bất an, tại sao tới giờ này vẫn chưa thấy ai đến? Hay là cô đến muộn, các bạn không đợi được đã đi trước rồi? Cô nhanh chóng so đồng hồ trên tay với đồng hồ ở cửa hàng bên cạnh, không sai, cô không đến muộn, thậm chí còn đến sớm là khác. Vậy sao quá giờ rồi còn chưa thấy ai đến? Vì sao không có ai, không có lấy một người? Chẳng lẽ mọi người không muốn để cô đi cùng? Không lý nào như vậy, đã hẹn với cô rồi chẳng lẽ lại bỏ cô lại? Rõ ràng hôm qua đi chúc Tết nhà Chung Na cùng Đàm Hiểu Yến, cô còn mượn điện thoại gọi tới nhà Diệp Thanh xác định chắc chắn hẹn nhau chín giờ ở ngã tư, rõ ràng không hề nhầm lẫn mà.
Tần Chiêu Chiêu thấp thỏm chờ đợi, cô đứng một mình giữa ngã tư đường, hết ngó trái lại nhìn phải, gắng tìm một gương mặt thân quen. Ánh mắt dõi theo những gương mặt xa lạ, đột nhiên một chiếc xe máy chạy tới bên, phanh két một tiếng và dừng lại bên cạnh cô. Người ngồi sau bỏ mũ bảo hiểm gọi cô: “Tần Chiêu Chiêu!”
Rốt cuộc Diệp Thanhtới, Tần Chiêu Chiêu đang sốt ruột chuyển sang mừng rỡ. “Diệp Thanh tới rồi à? Sao mình chờ nửa ngày vẫn không thấy ai, Cung Tâm Khiết và mọi người đâu cả rồi?”
Diệp Thanh vừa mở miệng đã giội một gáo nước lạnh khiến Tần Chiêu Chiêu đông cứng toàn thân: “Cung Tâm Khiết và mọi người không tới đâu, hôm qua bọn mình đã đến thăm nhà Kiều Mục rồi.”
Gần trưa, Tần Chiêu Chiêu thất thểu lết về tới nhà.
Mẹ vừa nhìn thấy vẻ mặt khác thường của cô, không nhịn được mà hỏi một câu: “Sao ra ngoài chơi với bạn mà lại ủ rũ thế này hả con?”
Nghe lời mẹ nói, bao nhiêu ấm ức, tủi thân bấy lâu chôn kín trong lòng đều trào lên, Tần Chiêu Chiêu mang tất cả nỗi buồn bực phát tiết lên mẹ. “Con đâu có đi được với các bạn. Vốn dĩ hẹn hôm nay cùng đi nhưng các bạn bất ngờ đổi lịch sang chiều qua. Nhà mình không có điện thoại, các bạn không làm sao liên lạc được với con nên đi trước rồi.”
Vừa nói nước mắt cô vừa ào ạt tuôn rơi, khóc đến nghẹn ngào. Cô đã đợi, đợi bao lâu như vậy, trông ngóng nhiều đến thế, rốt cuộc bao nhiêu tâm sức chỉ như công dã tràng. Hy vọng lớn bao nhiêu thì thất vọng càng ê chề bấy nhiêu, lòng cô khó chịu vô cùng.
Biết trách ai bây giờ? Không thể trách Diệp Thanh và các bạn được, Diệp Thanh cũng nói rõ rồi: “Muốn gọi điện tìm cậu nhưng nhà cậu không có điện thoại, trực tiếp đi tìm thì không biết nhà. Cuối cùng không còn cách nào khác, bọn mình đành tự đi trước.”
Mọi người đã muốn báo cho cô rồi, không phải mọi người định bỏ mặc cô. Ai bảo nhà cô không có điện thoại chứ? Các bạn đều nhận được điện thoại báo đổi ngày, chỉ mình cô không biết thông tin, tất cả cũng chỉ vì nhà cô không có điện thoại. Cô quay sang cáu kỉnh với mẹ: “Bao nhiêu bạn khác đều có điện thoại, mỗi nhà mình không có. Các bạn đổi lịch hẹn, không ai liên lạc được với con. Kết quả hôm qua mọi người đi cả rồi, hôm nay mình con đứng trơ giữa đường nửa ngày trời.”
Trước đây Tần Chiêu Chiêu thường cáu gắt với mẹ, lớn lên mới ít dần chuyện này. Không may, lần này cáu kỉnh đúng lúc ba mới đi thăm đồng nghiệp về, nghe tiếng con gái khóc, ông ngạc nhiên vào buồng hỏi: “Chuyện gì mà Tết nhất đã lăn ra khóc thế này?”
Mẹ cô kể lại chuyện cho chồng, ông nghe xong liền thẳng thắn dạy dỗ con gái: “Ba tưởng con càng lớn càng hiểu chuyện chứ, sao có mỗi chuyện vặt như thế mà cũng bù lu bù loa lên? Các bạn đổi lịch đi chơi, nếu thật có lòng, không liên lạc được với con sẽ tự tìm tới nhà. Vì sao không ai đến?”
Tần Chiêu Chiêu khóc thổn thức, không nói nên lời.
“Các bạn rủ con đi chơi thì sẽ cố gắng tìm cách báo cho con biết chuyện đổi ngày. Không gọi điện được thì tìm đến tận nơi, nhưng không ai đến. Mọi người không muốn tìm hay là không biết đi đâu mà tìm? Chiêu Chiêu, con học ở trường thực nghiệm hơn một năm, chưa thấy con dẫn một đứa bạn học về chơi. Vì sao thế? Có phải vì con ngại nhà mình nghèo làm con mất mặt?”
Tần Chiêu Chiêu gục đầu, tiếng khóc cũng vô thức ngừng bặt. Lời của ba không sai, cô chẳng có cách nào biện giải.
“Bình thường con có thèm đưa ai về nhà chơi đâu, nên lúc có chuyện làm gì có ai biết nhà mà đến tìm con. Chuyện này vốn không phải vấn đề có điện thoại hay không có điện thoại. Con thử nghĩ kĩ xem, mấu chốt là tại đâu?”
Dù tất cả những lời ba nói đều có lý nhưng Tần Chiêu Chiêu chung quy vẫn chỉ là một cô bé, dễ gì chịu phục. Tâm nguyện bao lâu không được thỏa đã khó chịu, lại bị ba giáo huấn, vừa thẹn vừa giận, cô liền gân cổ lên, không chút nghĩ ngợi cãi lại: “Nếu ba của con là giám đốc, mẹ của con là người Thượng Hải thì chẳng sao hết! Như thế nhà này cũng không đến mức không có nổi cái điện thoại hay con phải ngượng ngùng không dám dắt bạn về chơi.”
Bữa cơm trưa nay, người của Tần gia không ai còn lòng dạ ăn uống. Tần ba chau mày, Tần mẹ đau khổ, Tần Chiêu Chiêu im thin thít trốn trong phòng. Ba mẹ chưa gọi cô ra, cô cũng chẳng có mặt mũi nào dám ra ngoài.
Thực ra, lời vừa thốt khỏi miệng cô cũng hối hận vô cùng. Cô không nên nói những lời làm tổn thương ba mẹ như vậy. Dẫu ba cô không phải giám đốc nhà máy, mẹ cô không phải người Thượng Hải nhưng ba mẹ đã có công sinh thành, dưỡng dục cô bao lâu nay. Nhà có nghèo túng vẫn là nhà của cô. Đến chó còn không nỡ chê chủ nghèo, thế mà cô chê cha mẹ khó, có khác nào không bằng con chó? Huống hồ ba mẹ chịu bao khó nhọc vì cái nhà này, đâu phải cô không biết. Trong tâm thức cô vẫn in đậm hình ảnh ba vất vả dỡ mười tấn gạch men giữa chợ vật liệu. Chuyện đã mấy năm rồi nhưng mỗi lần nghĩ tới lòng cô vẫn bùi ngùi, chua xót vô cùng.
Càng ngẫm càng thấy hối hận, càng hối hận lại càng nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết phải làm sao để giải quyết vấn đề phức tạp này. Trốn trong phòng nửa ngày, Tần Chiêu Chiêu quyết định tìm Đàm Hiểu Yến nói chuyện, Hiểu Yến nhất định có thể tìm ra biện pháp giúp cô.
Vừa bước khỏi cửa, đột nhiên nghe tiếng người gọi sau lưng: “Tần Chiêu Chiêu!”
Trông lại hóa ra có hai nam sinh đang tiến tới, Lâm Sâm và Chu Minh Vũ. Chu Minh Vũ có vẻ bất ngờ, tiến lại gần. “Không ngờ gặp cậu ở đây đấy! Nhà cậu ở đây à?”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu. “Sao các cậu cũng ở đây?”
“Mộc Mộc bảo đến đây tìm bạn cấp hai, kết quả đến đây rồi mới ngớ ra không nhớ nhà người ta ở đâu. Đi lòng vòng mãi vẫn không thấy, tự nhiên lại gặp được cậu. Khéo quá đi!”
“A!” Tần Chiêu Chiêu vô thức liếc Lâm Sâm. “Bạn cậu tên gì, nói xem tôi có biết hay không, nếu biết tôi sẽ tìm giúp cậu.”
Lâm Sâm tỉnh queo. “Thôi bỏ đi, đằng nào cũng không tìm được, coi như rảnh rỗi thì đi lòng vòng vậy. Nhà cậu cũng ở đây à?”
Câu này Chu Minh Vũ đã hỏi một lần, giờ cậu ta lại hỏi. Tần Chiêu Chiêu gật đầu thêm lần nữa. Cô vốn muốn bỏ qua cho xong chuyện nhưng lại nghĩ lại. “Ừ, nhà tôi ở khu này. Đã đến đây rồi hay các cậu vào nhà tôi chơi chút đi.”
“Được đấy!” Lâm Sâm lập tức gật đầu. “Tiện qua chúc Tết hai bác luôn.”
Tần Chiêu Chiêu dắt hai bạn vào nhà, vừa tới cửa liền cao giọng: “Ba ơi, mẹ ơi, bạn cùng lớp con tới chơi!”
Vợ chồng Tần thị ra khỏi phòng, nét mặt như không có gì, ôn hòa đón tiếp hai người bạn đầu tiên con gái đưa về nhà. Hai cậu con trai tới chúc Tết khiến họ có chút kinh ngạc, đến khi nghe hai người nói họ chỉ tình cờ đi ngang qua, vô tình biết nhà Tần Chiêu Chiêu ở đây nên tiện đường ghé vào, hai người mới thả lỏng đôi chút.
Phòng khách nhà Tần Chiêu Chiêu rất nhỏ, căn phòng bảy mét vuông kê vừa một chiếc ghế băng ba chỗ và hai chiếc ghế trúc. Mời hai vị khách ngồi xuống, mẹ cô liền bê ra một khay bánh kẹo. “Nhà cửa chật chội, các cháu đừng chê nhé!”
Hai cậu trai ở trường quen thói ngỗ nghịch, chưa làm chuyện tử tế bao giờ nhưng hôm nay tới nhà bạn nữ làm khách, trước mặt người lớn lại tỏ ra vô cùng hiểu chuyện. Căn nhà nhỏ bé nhưng rất ấm áp; nhà nhỏ cũng có cái hay của nhà nhỏ, mùa đông ở trong nhà cảm giác thật ấm cúng.
“Nhà cháu rất rộng nhưng không được tốt thế này, rộng quá nên thấy rất trống trải, lạnh lẽo; ngày nào cũng bật máy sưởi mà không ấm lên được tí nào. Cháu thà ở cái nhà nhỏ thế này còn hơn.” Lâm Sâm trả lời.
Bạn của con có thể nói ra những câu thế này khiến ba mẹ Tần Chiêu Chiêu rất vui, Tần ba thâm trầm liếc nhìn con gái một cái. Hiểu được ánh mắt ba, cô không khỏi đỏ mặt cúi đầu.
Tác giả :
Tuyết Ảnh Sương Hồn