Những Người Tình Cô Đơn Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 25
Tôi gõ nick của Taurus vào mục gửi tin nhắn. Không add. Mặc dù như thế cũng hơi ngớ ngẩn.
Tôi ngần ngừ nhìn cửa sổ trắng trơn. Biết nói gì để bắt đầu nhỉ. Chúng tôi có được gọi là quen biết nhau không? Tôi chẳng biết gì về anh nhưng lại tự cho rằng mình biết rất nhiều. Tại sao anh ấy bắt mình làm cái việc mở đầu khó khăn này?
- Anh muốn nói chuyện?
Tôi mở đầu bằng một câu hỏi. Như thế sẽ đỡ bối rối hơn là: Em đây, hay Chào anh. Hoặc ngu hơn cả là: Anh đấy à?
Tôi nhận ra mình đang run. Quả tim trong lồng ngực của tôi đang xoay theo điệu La Paloma say mê nồng nàn. Con chuột cũng mải mê với vũ điệu nhấp nháy của riêng mình.
- Đã chờ em cả buổi tối.
Taurus trả lời.
- Anh…
Tôi ngập ngừng
- Liệu có nhầm em với ai không?
Taurus yên lặng. Tôi ngắm nhìn con chuột trên màn hình. Đếm số lần nhấp nháy của nó.
- Em có nghĩ là anh nhầm không?
Tôi cắn môi.
- Nếu đúng là anh như em nghĩ, và đúng là em như anh nghĩ. Có lẽ, chúng ta mới tình cờ gặp nhau một lần.
Tôi dò hỏi, lại tiếp tục với cái kiểu vụng về của mình.
- Chuyện đó không quan trọng.
Yên lặng luồn vào những ngón tay của tôi.
- Em có webcam đúng không?
Sự không chắc chắn. Tôi lặng nhìn dòng chữ vừa bật ra. Có phải là nó không nhỉ?
Tôi không trả lời. Ngón trỏ tay phải tự động nhấp chuột vào biểu tượng hình cái webcam. Tôi mua nó cùng với bộ máy tính để bàn. Từ hồi mua tới giờ, chỉ thỉnh thoảng tôi sử dụng nó khi chat với mẹ. Những lần liên lạc mang tính chất thủ tục.
- Em xin lỗi. Tôi định bắt đầu câu chuyện dang dở tối hôm trước. Nhưng có vẻ anh không chú ý đến việc đó.
- Em đang mặc cái gì vậy? Taurus hỏi.
Tôi cúi xuống nhìn.
Một cái váy ngủ bằng lụa và ren.
Rồi nhìn lại vào hình ảnh phản chiếu của mình trong webcam. Nó giống như ảnh chụp để dán vào các loại hồ sơ. Chỉ cắt từ vai trở lên.
-?
- Em có biết trời lạnh thế nào không?
- Em bật điều hòa. Tôi khẽ mỉm cười. Nụ cười đẩy sự êm ái mơn man đi khắp cơ thể. Tôi không bỏ được thói quen mặc những thứ đẹp đẽ toàn ren và lụa khi ở nhà. Mùa đông, tôi khoác thêm cái áo khoác to sụ bên ngoài, bên trong nhất quyết vẫn phải là thứ gì đó xinh đẹp bằng ren và lụa. Tee thậm chí còn say mê chúng hơn tôi. Chúng tôi có cả một ngăn kéo to đùng toàn những ren và lụa.
- Em đang mặc cái gì vậy? Taurus lặp lại câu hỏi.
Tôi ngẩn mặt ra hồi lâu.
- Một cái váy ngủ.
- Đứng lên đi.
Điệu La Paloma biến dạng. Những nốt nhạc cuối cùng nhọn hoắt xoáy vào những vết xước cũ. Trong khi dư âm vũ điệu say đắm nôn nao ấy vẫn ôm lấy trái tim tôi khiến nó rung lên nhè nhẹ.
- Em đang mặc váy ngủ. Tôi trả lời. Họng đăng đắng.
- Có đứng lên không?
Tôi nhìn chết lặng vào cửa sổ chat. Thất vọng ngồi xuống bên cạnh tôi, cười cợt. Tôi nghe thấy những tiếng rạn khô khốc từ những cái hố bên trong mình. Có cái gì đó đang vỡ.
Tôi ngần ngừ nhìn cửa sổ trắng trơn. Biết nói gì để bắt đầu nhỉ. Chúng tôi có được gọi là quen biết nhau không? Tôi chẳng biết gì về anh nhưng lại tự cho rằng mình biết rất nhiều. Tại sao anh ấy bắt mình làm cái việc mở đầu khó khăn này?
- Anh muốn nói chuyện?
Tôi mở đầu bằng một câu hỏi. Như thế sẽ đỡ bối rối hơn là: Em đây, hay Chào anh. Hoặc ngu hơn cả là: Anh đấy à?
Tôi nhận ra mình đang run. Quả tim trong lồng ngực của tôi đang xoay theo điệu La Paloma say mê nồng nàn. Con chuột cũng mải mê với vũ điệu nhấp nháy của riêng mình.
- Đã chờ em cả buổi tối.
Taurus trả lời.
- Anh…
Tôi ngập ngừng
- Liệu có nhầm em với ai không?
Taurus yên lặng. Tôi ngắm nhìn con chuột trên màn hình. Đếm số lần nhấp nháy của nó.
- Em có nghĩ là anh nhầm không?
Tôi cắn môi.
- Nếu đúng là anh như em nghĩ, và đúng là em như anh nghĩ. Có lẽ, chúng ta mới tình cờ gặp nhau một lần.
Tôi dò hỏi, lại tiếp tục với cái kiểu vụng về của mình.
- Chuyện đó không quan trọng.
Yên lặng luồn vào những ngón tay của tôi.
- Em có webcam đúng không?
Sự không chắc chắn. Tôi lặng nhìn dòng chữ vừa bật ra. Có phải là nó không nhỉ?
Tôi không trả lời. Ngón trỏ tay phải tự động nhấp chuột vào biểu tượng hình cái webcam. Tôi mua nó cùng với bộ máy tính để bàn. Từ hồi mua tới giờ, chỉ thỉnh thoảng tôi sử dụng nó khi chat với mẹ. Những lần liên lạc mang tính chất thủ tục.
- Em xin lỗi. Tôi định bắt đầu câu chuyện dang dở tối hôm trước. Nhưng có vẻ anh không chú ý đến việc đó.
- Em đang mặc cái gì vậy? Taurus hỏi.
Tôi cúi xuống nhìn.
Một cái váy ngủ bằng lụa và ren.
Rồi nhìn lại vào hình ảnh phản chiếu của mình trong webcam. Nó giống như ảnh chụp để dán vào các loại hồ sơ. Chỉ cắt từ vai trở lên.
-?
- Em có biết trời lạnh thế nào không?
- Em bật điều hòa. Tôi khẽ mỉm cười. Nụ cười đẩy sự êm ái mơn man đi khắp cơ thể. Tôi không bỏ được thói quen mặc những thứ đẹp đẽ toàn ren và lụa khi ở nhà. Mùa đông, tôi khoác thêm cái áo khoác to sụ bên ngoài, bên trong nhất quyết vẫn phải là thứ gì đó xinh đẹp bằng ren và lụa. Tee thậm chí còn say mê chúng hơn tôi. Chúng tôi có cả một ngăn kéo to đùng toàn những ren và lụa.
- Em đang mặc cái gì vậy? Taurus lặp lại câu hỏi.
Tôi ngẩn mặt ra hồi lâu.
- Một cái váy ngủ.
- Đứng lên đi.
Điệu La Paloma biến dạng. Những nốt nhạc cuối cùng nhọn hoắt xoáy vào những vết xước cũ. Trong khi dư âm vũ điệu say đắm nôn nao ấy vẫn ôm lấy trái tim tôi khiến nó rung lên nhè nhẹ.
- Em đang mặc váy ngủ. Tôi trả lời. Họng đăng đắng.
- Có đứng lên không?
Tôi nhìn chết lặng vào cửa sổ chat. Thất vọng ngồi xuống bên cạnh tôi, cười cợt. Tôi nghe thấy những tiếng rạn khô khốc từ những cái hố bên trong mình. Có cái gì đó đang vỡ.
Tác giả :
An Hạ