Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ
Chương 44: Thân thế của lục du
Lục Du không ngờ tới trong tình huống này sẽ nhận được điện thoại của Cao Hán.
“Anh Cao, anh hiện giờ đang ở đâu?”
“Khụ khụ khụ…” Cao Hán ở đầu bên kia vẫn luôn không ngừng ho khan, ho càng lúc càng dữ dội, sóng điện thoại bên kia cũng không ổn định, ngoại trừ tiếng ho khan thì chỉ có âm thanh rè rè của tiếng sóng bị nhiễu.
“Anh Cao, anh vẫn ổn chứ?”
Bầu không khí càng lúc càng nặng nề, Lục Du không khỏi có chút sốt ruột. Ngay lúc cậu muốn mở miệng nói tiếp thì Cao Hán ở bên kia rốt cuộc tạm dừng cơn ho khan lại: “Cậu Lục, anh bị bắt đến chỗ cổ mộ…”
“Ai bắt anh?”
“Khụ khụ, là bọn họ…”
“Bọn họ là ai?”
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…”
Tiếng ho khan dồn dập sau đó là tiếng bước chân vang lên, cuối cùng thì điện thoại bị cúp.
Lục Du gọi lại nhưng không có ai nhận, những người khác đều không nhịn được dồn dập hỏi chuyện gì đã xảy ra.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Lục Du lắc đầu.
Cục diện càng ngày càng phát triển theo hướng kỳ quái, Lục Du cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra nữa.
Những người từ trong cổ mộ đi ra thân thể đều xảy ra biến hoá, ví dụ như cậu, ví dụ như anh Đao, lại ví dụ như Cao Hán…
Đúng rồi, còn một người nữa!
Lục Du hai mắt sáng rực lên, nói với Tiểu Tả: “Điều tra giúp tôi Giang Phàm đang ở đâu.”
Từ trong cổ mộ đi ra không chỉ có bọn họ, còn có một Giang Phàm. Nếu những người khác thân thể đều có chuyện, vậy Giang Phàm thì sao?
Tiểu Tả tìm tư liệu cá nhân của Giang Phàm, lấy số căn cước của hắn điều tra liền tìm được nơi hắn đang ở.
“Hắn đang ở bệnh viên nhân dân số 6 ở thành Tây…”
Cái gọi là bệnh viên nhân dân số 6 ở thành Tây, tên thường gọi chính là bệnh viên tâm thần. Giang Phàm từ trong cổ mộ đi ra biến thành kẻ ngốc, đối với người Thẩm gia cũng không có ích lợi gì, bọn họ liền đem hắn tống vào bệnh viện tâm thần.
Lục Du bây giờ đi xem cũng không kịp, còn có thể sẽ dễ bị phát hiện. Những người ở đây ai cũng không đi xem được, chỉ còn dư lại một kẻ không phải người thôi.
Thấy Lục Du nhìn về phía mình, Thẩm Kỳ Niên nhún nhún vai: “Chờ anh, anh lập tức quay lại.”
Hai tiếng sau, Thẩm Kỳ Niên quay lại xe.
“Tìm được người không?”
Thẩm Kỳ Niên gật đầu: “Tìm được, bị ngốc thật.”
“Giang Phàm có biến hoá gì không? Ví dụ như ho khan hay sức lực lớn hay là ngực bự gì đó?”
Thẩm Kỳ Niên lắc đầu: “Không có, lúc anh đến vừa lúc hắn đang làm kiểm tra, ngoại trừ đầu óc có vấn đề ra thì những mặt khác đều bình thường hết.”
Đầu óc có vấn đề?
“Hắn bị làm sao?”
Thẩm Kỳ Niên nghĩ ngợi, cuối cùng đem những gì mình thấy nói ra hết: “Trí lực của hắn bị thoái hoá nghiêm trọng, lúc trước đi theo chúng ta thì như khoảng mấy tuổi, bây giờ thì hoàn toàn biến thành một đứa trẻ sơ sinh chỉ biết khóc nháo, còn đái dầm nữa…”
Nếu như nói là chịu phải kích thích nên điên rồi thì cũng bình thường, nhưng trí óc thoái hoá đến mức này thì lại có chút không đúng rồi. Lục Du càng nghĩ càng thấy không ổn, thế nhưng tình huống bây giờ cũng không quan trọng cái này nữa.
Lục Du cúi đầu nhìn di động, cuối cùng vẫn chọn gọi đi: “Alo, ông chủ Thẩm ông đang ở chỗ nào?”
Lão Trương cùng với Tiểu Tả đều dặn phải cẩn thận một chút, Lục Du ngược lại cũng không biết phải cẩn thận cái gì. Duyên phận đưa đẩy cậu liên luỵ vào chuyện này, quan hệ giữa cậu và người của Thẩm gia đã sớm không nói rõ được nữa.
Lục Du bây giờ chỉ muốn biết, vì sao Thẩm Chính Nam lại biết cha mẹ của mình.
Địa điểm là do Thẩm Chính Nam chọn. Tại một tiệm cơm nhỏ ở dọc đường lên núi. Lần này Thẩm Chính Nam đi không mang theo một người nào, trong tiệm cơm nhỏ ba mươi mấy mét vuông chỉ có một mình ông ta.
“Con đến rồi.” Thẩm Chính Nam rót cho Lục Du một ly nước, Lục Du đi đến bên bàn ngồi xuống không nói câu nào.
Thẩm Chính Nam nhìn bên cạnh Lục Du, cuối cùng vẫn mở miệng: “Kỳ Niên con cũng đừng đứng, tới ngồi đi.”
Thẩm Kỳ Niên có chút ngây ngốc: “Bác cả thấy tôi sao?”
Thẩm Chính Nam liền cười: “Con nói thử xem?”(Tui muốn dùng chữ “Đoán thử xem” dễ sợ:v)
Thẩm Kỳ Niên không nói lời nào kéo ghế ra ngồi xuống. Thân thể hắn nhẹ nhàng không có chút trọng lượng.
Lục Du nhìn về phía Thẩm Chính Nam, trong nhất thời không phân được ông ta là địch hay bạn.
Thẩm Chính Nam cười: “Thật ra ta với con đứng cùng một phía.”
“Ông biết ba mẹ tôi sao?” Cái Lục Du muốn biết nhất chính là cái này, hỏi trước nhất cũng chính là chuyện này.
Thẩm Chính Nam lại cười: “Đâu chỉ biết, kỳ thật nếu nói cho đúng, con còn phải gọi ta một tiếng cậu nữa kìa.” (Mạn phép đổi chút xưng hô của Thẩm Chính Nam với Lục Du, để Thẩm Chính Nam gọi Lục Du là cậu, Lục Du lại phải gọi Thẩm Chính Nam là cậu thật sự rất loạn)
Cậu?
Lục Du nhíu mày, không hiểu nổi cái phép tính toán này.
Thẩm Chính Nam nhún vai: “Mẹ của con là Thẩm Chính Di, là em gái của ta. Đương nhiên là từ lúc rời khỏi Thẩm gia, nó đã thay tên đổi họ rồi…”
Từ trong miệng của Thẩm Chính Nam, Lục Du nghe được một câu chuyện về tình yêu của một nàng công chúa cùng một kẻ nhà nghèo.
Đơn giản chính là nàng công chúa đó yêu một kẻ nhà nghèo, hai người hẹn họ bí mật cuối cùng là bỏ trốn. Người nhà của công chúa không tìm được công chúa, tới lúc vất vả tìm được chút tin tức thì người đã không còn.
Thẩm Chính Nam thở dài, Lục Du cũng không biết cái gọi là nhà của công chúa có thân thiện được bao nhiêu: “Bởi vì ba của tôi không có tiền, người Thẩm gia không đồng ý cho nên ba mẹ tôi mới phải trốn trốn tránh tránh nửa đời người sao? Thẩm tiên sinh, tôi không phải con nít, ông không cảm thấy lý do để trốn tránh này rất gượng ép hay sao?”
Thẩm Chính Nam cong khoé miệng: “Có đầu óc, không hổ là cháu của ta. Mẹ con trốn đi không phải vì chính mình mà là vì con.”
“Vì tôi?” Lục Du kinh ngạc, “Có ý gì? Lại nói, ông nói mẹ tôi là người Thẩm gia thì là người Thẩm gia thật sao? Ai biết ông có phải là thấy sang bắt quàng làm họ nhận loạn thân nhân không.”
Thẩm Chính Nam cầm túi hồ sơ trên bàn đưa cho Lục Du: “Đây là tư liệu cá nhân của mẹ con, nếu con không tin, hai chúng ta có thể đi làm xét nghiệm ADN…”
Thẩm Kỳ Niên ngồi bên cạnh không thể nào tin tưởng, làm sao có thể chứ, nói như vậy, mình với Lục Du không phải chính là anh em họ sao?
“Không có khả năng…” Thẩm Kỳ Niên ngồi một bên lắc đầu, miệng thì thào tự nói.
Thẩm Chính Nam nhìn thoáng qua Thẩm Kỳ Niên, trong mắt có chút thương hại: “Kỳ Niên, có chuyện ta nhất định phải nói cho con biết.”
Thẩm Kỳ Niên ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
“Con còn chưa có chết… Chính xác mà nói thì thân thể của con kiểm tra vẫn còn dấu hiệu của sự sống, nhưng hiện tại con tạm thời vẫn chưa quay về được…”
Lục Du rút tư liệu trong hồ sơ ra, không nhìn nhiều liền mở miệng hỏi: “Làm sao mới có thể quay về?”
Thẩm Chính Nam dựa người vào ghế, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa Lục Du và Thẩm Kỳ Niên: “Đem hồn phách bị thiếu tìm về hợp lại thì có thể quay về được.”
Hồn phách bị thiếu?
Lục Du có chút mờ mịt, hồn phách Thẩm Kỳ Niên không phải đang ngồi ở đây sao?
Thẩm Chính Nam thấy vậy liền lập tức giải thích: “Kỳ Niên đúng là bị thiếu hồn phách cho nên tâm trí mới bị biến thành không thành thục như vậy. Ta vẫn luôn giúp nó bảo vệ thân thể của nó, chính là muốn một ngày nào đó nó có thể sống lại lần nữa.”
Thẩm Kỳ Niên và Lục Du càng nghe càng thấy mơ hồ, cái gì gọi là một ngày nào đó sẽ sống lại lần nữa?
“Vì sao hồn phách của tôi bị thiếu hụt? Hồn phách bị mất ở đâu bác biết không?”
Thẩm Chính Nam cầm lấy cái ly có chân nhẹ nhàng lay động, đưa lên miệng uống hết một hơi rượu vang đỏ còn lại bên trong xong mới mở miệng: “Phần hồn phách bị thiếu của con đang ở trong cổ mộ, thân thể của con, cũng đang ở trong đó…”
“Ở trong mộ địa? Vì sao tôi lại vào trong mộ địa?” Thẩm Kỳ Niên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại nhịn không được hỏi tiếp: “Có thể làm phiền bác cho tôi biết rốt cuộc tôi đã chết như thế nào không? Hoặc là nói, vì sao tôi lại bị biến thành cái bộ dạng quái quỷ như thế này?”
“Anh Cao, anh hiện giờ đang ở đâu?”
“Khụ khụ khụ…” Cao Hán ở đầu bên kia vẫn luôn không ngừng ho khan, ho càng lúc càng dữ dội, sóng điện thoại bên kia cũng không ổn định, ngoại trừ tiếng ho khan thì chỉ có âm thanh rè rè của tiếng sóng bị nhiễu.
“Anh Cao, anh vẫn ổn chứ?”
Bầu không khí càng lúc càng nặng nề, Lục Du không khỏi có chút sốt ruột. Ngay lúc cậu muốn mở miệng nói tiếp thì Cao Hán ở bên kia rốt cuộc tạm dừng cơn ho khan lại: “Cậu Lục, anh bị bắt đến chỗ cổ mộ…”
“Ai bắt anh?”
“Khụ khụ, là bọn họ…”
“Bọn họ là ai?”
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…”
Tiếng ho khan dồn dập sau đó là tiếng bước chân vang lên, cuối cùng thì điện thoại bị cúp.
Lục Du gọi lại nhưng không có ai nhận, những người khác đều không nhịn được dồn dập hỏi chuyện gì đã xảy ra.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Lục Du lắc đầu.
Cục diện càng ngày càng phát triển theo hướng kỳ quái, Lục Du cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra nữa.
Những người từ trong cổ mộ đi ra thân thể đều xảy ra biến hoá, ví dụ như cậu, ví dụ như anh Đao, lại ví dụ như Cao Hán…
Đúng rồi, còn một người nữa!
Lục Du hai mắt sáng rực lên, nói với Tiểu Tả: “Điều tra giúp tôi Giang Phàm đang ở đâu.”
Từ trong cổ mộ đi ra không chỉ có bọn họ, còn có một Giang Phàm. Nếu những người khác thân thể đều có chuyện, vậy Giang Phàm thì sao?
Tiểu Tả tìm tư liệu cá nhân của Giang Phàm, lấy số căn cước của hắn điều tra liền tìm được nơi hắn đang ở.
“Hắn đang ở bệnh viên nhân dân số 6 ở thành Tây…”
Cái gọi là bệnh viên nhân dân số 6 ở thành Tây, tên thường gọi chính là bệnh viên tâm thần. Giang Phàm từ trong cổ mộ đi ra biến thành kẻ ngốc, đối với người Thẩm gia cũng không có ích lợi gì, bọn họ liền đem hắn tống vào bệnh viện tâm thần.
Lục Du bây giờ đi xem cũng không kịp, còn có thể sẽ dễ bị phát hiện. Những người ở đây ai cũng không đi xem được, chỉ còn dư lại một kẻ không phải người thôi.
Thấy Lục Du nhìn về phía mình, Thẩm Kỳ Niên nhún nhún vai: “Chờ anh, anh lập tức quay lại.”
Hai tiếng sau, Thẩm Kỳ Niên quay lại xe.
“Tìm được người không?”
Thẩm Kỳ Niên gật đầu: “Tìm được, bị ngốc thật.”
“Giang Phàm có biến hoá gì không? Ví dụ như ho khan hay sức lực lớn hay là ngực bự gì đó?”
Thẩm Kỳ Niên lắc đầu: “Không có, lúc anh đến vừa lúc hắn đang làm kiểm tra, ngoại trừ đầu óc có vấn đề ra thì những mặt khác đều bình thường hết.”
Đầu óc có vấn đề?
“Hắn bị làm sao?”
Thẩm Kỳ Niên nghĩ ngợi, cuối cùng đem những gì mình thấy nói ra hết: “Trí lực của hắn bị thoái hoá nghiêm trọng, lúc trước đi theo chúng ta thì như khoảng mấy tuổi, bây giờ thì hoàn toàn biến thành một đứa trẻ sơ sinh chỉ biết khóc nháo, còn đái dầm nữa…”
Nếu như nói là chịu phải kích thích nên điên rồi thì cũng bình thường, nhưng trí óc thoái hoá đến mức này thì lại có chút không đúng rồi. Lục Du càng nghĩ càng thấy không ổn, thế nhưng tình huống bây giờ cũng không quan trọng cái này nữa.
Lục Du cúi đầu nhìn di động, cuối cùng vẫn chọn gọi đi: “Alo, ông chủ Thẩm ông đang ở chỗ nào?”
Lão Trương cùng với Tiểu Tả đều dặn phải cẩn thận một chút, Lục Du ngược lại cũng không biết phải cẩn thận cái gì. Duyên phận đưa đẩy cậu liên luỵ vào chuyện này, quan hệ giữa cậu và người của Thẩm gia đã sớm không nói rõ được nữa.
Lục Du bây giờ chỉ muốn biết, vì sao Thẩm Chính Nam lại biết cha mẹ của mình.
Địa điểm là do Thẩm Chính Nam chọn. Tại một tiệm cơm nhỏ ở dọc đường lên núi. Lần này Thẩm Chính Nam đi không mang theo một người nào, trong tiệm cơm nhỏ ba mươi mấy mét vuông chỉ có một mình ông ta.
“Con đến rồi.” Thẩm Chính Nam rót cho Lục Du một ly nước, Lục Du đi đến bên bàn ngồi xuống không nói câu nào.
Thẩm Chính Nam nhìn bên cạnh Lục Du, cuối cùng vẫn mở miệng: “Kỳ Niên con cũng đừng đứng, tới ngồi đi.”
Thẩm Kỳ Niên có chút ngây ngốc: “Bác cả thấy tôi sao?”
Thẩm Chính Nam liền cười: “Con nói thử xem?”(Tui muốn dùng chữ “Đoán thử xem” dễ sợ:v)
Thẩm Kỳ Niên không nói lời nào kéo ghế ra ngồi xuống. Thân thể hắn nhẹ nhàng không có chút trọng lượng.
Lục Du nhìn về phía Thẩm Chính Nam, trong nhất thời không phân được ông ta là địch hay bạn.
Thẩm Chính Nam cười: “Thật ra ta với con đứng cùng một phía.”
“Ông biết ba mẹ tôi sao?” Cái Lục Du muốn biết nhất chính là cái này, hỏi trước nhất cũng chính là chuyện này.
Thẩm Chính Nam lại cười: “Đâu chỉ biết, kỳ thật nếu nói cho đúng, con còn phải gọi ta một tiếng cậu nữa kìa.” (Mạn phép đổi chút xưng hô của Thẩm Chính Nam với Lục Du, để Thẩm Chính Nam gọi Lục Du là cậu, Lục Du lại phải gọi Thẩm Chính Nam là cậu thật sự rất loạn)
Cậu?
Lục Du nhíu mày, không hiểu nổi cái phép tính toán này.
Thẩm Chính Nam nhún vai: “Mẹ của con là Thẩm Chính Di, là em gái của ta. Đương nhiên là từ lúc rời khỏi Thẩm gia, nó đã thay tên đổi họ rồi…”
Từ trong miệng của Thẩm Chính Nam, Lục Du nghe được một câu chuyện về tình yêu của một nàng công chúa cùng một kẻ nhà nghèo.
Đơn giản chính là nàng công chúa đó yêu một kẻ nhà nghèo, hai người hẹn họ bí mật cuối cùng là bỏ trốn. Người nhà của công chúa không tìm được công chúa, tới lúc vất vả tìm được chút tin tức thì người đã không còn.
Thẩm Chính Nam thở dài, Lục Du cũng không biết cái gọi là nhà của công chúa có thân thiện được bao nhiêu: “Bởi vì ba của tôi không có tiền, người Thẩm gia không đồng ý cho nên ba mẹ tôi mới phải trốn trốn tránh tránh nửa đời người sao? Thẩm tiên sinh, tôi không phải con nít, ông không cảm thấy lý do để trốn tránh này rất gượng ép hay sao?”
Thẩm Chính Nam cong khoé miệng: “Có đầu óc, không hổ là cháu của ta. Mẹ con trốn đi không phải vì chính mình mà là vì con.”
“Vì tôi?” Lục Du kinh ngạc, “Có ý gì? Lại nói, ông nói mẹ tôi là người Thẩm gia thì là người Thẩm gia thật sao? Ai biết ông có phải là thấy sang bắt quàng làm họ nhận loạn thân nhân không.”
Thẩm Chính Nam cầm túi hồ sơ trên bàn đưa cho Lục Du: “Đây là tư liệu cá nhân của mẹ con, nếu con không tin, hai chúng ta có thể đi làm xét nghiệm ADN…”
Thẩm Kỳ Niên ngồi bên cạnh không thể nào tin tưởng, làm sao có thể chứ, nói như vậy, mình với Lục Du không phải chính là anh em họ sao?
“Không có khả năng…” Thẩm Kỳ Niên ngồi một bên lắc đầu, miệng thì thào tự nói.
Thẩm Chính Nam nhìn thoáng qua Thẩm Kỳ Niên, trong mắt có chút thương hại: “Kỳ Niên, có chuyện ta nhất định phải nói cho con biết.”
Thẩm Kỳ Niên ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
“Con còn chưa có chết… Chính xác mà nói thì thân thể của con kiểm tra vẫn còn dấu hiệu của sự sống, nhưng hiện tại con tạm thời vẫn chưa quay về được…”
Lục Du rút tư liệu trong hồ sơ ra, không nhìn nhiều liền mở miệng hỏi: “Làm sao mới có thể quay về?”
Thẩm Chính Nam dựa người vào ghế, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa Lục Du và Thẩm Kỳ Niên: “Đem hồn phách bị thiếu tìm về hợp lại thì có thể quay về được.”
Hồn phách bị thiếu?
Lục Du có chút mờ mịt, hồn phách Thẩm Kỳ Niên không phải đang ngồi ở đây sao?
Thẩm Chính Nam thấy vậy liền lập tức giải thích: “Kỳ Niên đúng là bị thiếu hồn phách cho nên tâm trí mới bị biến thành không thành thục như vậy. Ta vẫn luôn giúp nó bảo vệ thân thể của nó, chính là muốn một ngày nào đó nó có thể sống lại lần nữa.”
Thẩm Kỳ Niên và Lục Du càng nghe càng thấy mơ hồ, cái gì gọi là một ngày nào đó sẽ sống lại lần nữa?
“Vì sao hồn phách của tôi bị thiếu hụt? Hồn phách bị mất ở đâu bác biết không?”
Thẩm Chính Nam cầm lấy cái ly có chân nhẹ nhàng lay động, đưa lên miệng uống hết một hơi rượu vang đỏ còn lại bên trong xong mới mở miệng: “Phần hồn phách bị thiếu của con đang ở trong cổ mộ, thân thể của con, cũng đang ở trong đó…”
“Ở trong mộ địa? Vì sao tôi lại vào trong mộ địa?” Thẩm Kỳ Niên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại nhịn không được hỏi tiếp: “Có thể làm phiền bác cho tôi biết rốt cuộc tôi đã chết như thế nào không? Hoặc là nói, vì sao tôi lại bị biến thành cái bộ dạng quái quỷ như thế này?”
Tác giả :
Kim Phỉ