Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan
Chương 79 C79 Hang Dơi Tăm Tối (6)
6
Tóc gáy tôi dựng lên rào rào. Chúng tôi đã không còn đường lui, chẳng lẽ lại đứng trơ mắt để bầy Dơi xơi sống?
"Đứng im! Dơi nhìn đường bằng sóng siêu âm nên sẽ không lao vào những vât bất động." Nguyệt Bính quát lên với tôi.
Lúc này, bầy dơi đã bay sát lại gần, những cái cánh dài vỗ đập phành phạch. Tôi nhìn mà kinh hãi, mấy lần định ngồi thụp xuống hoặc chui vào trong đám dây leo nhưng thấy Nguyệt Bính vẫn đứng trơ trơ như tượng đá nên tôi cũng đành nghiến chặt hàm răng, đánh liều đứng yên như nó.
Bầy dơi to tướng đã bay đến trước mắt, rào rào né qua chúng tôi, bay thẳng ra cửa hang. Có mấy con còn bay sát sạt trước mặt tôi. Tôi còn nhìn rõ dưới đôi mắt ti hí là cái mõm râu ria tua tủa, lởm chởm răng nhọn trông vô cùng ghê tởm.
Lũ dơi đông hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều, chốc lát sau đã đặc nghẹt cả trong hang. Do cửa hang đã bị bít kín, không bay ra ngoài được nên chúng chỉ biết vỗ cánh phành phạch bay loạn xạ xung quanh.
Chúng tôi cứ đứng như trời chồng giữ một biển dơi sóng vỗ lút đầu, trơ mắt nhìn chúng bay loạn xạ quang mình. Cảnh tượng ghê rợn này, cả đời tôi cũng không muốn trải qua lần nữa. Tôi chỉ biết âm thầm cầu nguyện, hy vọng hệ thống định vị sóng siêu âm của bọn chúng đừng có mà trục trặc, chứ cả con dơi lớn thế kia mà húc vào mặt tôi thì chỉ có đi đời.
Buồn nôn hơn nữa là còn có con vừa bay qua vừa phóng uế, rơi toẹt vả bào người tôi. Nhìn qua màn dơi, tôi thấy Nguyệt Bính cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, mặt nham nhở phân dơi, trông như thằng hề khiến tôi chỉ muốn bật cười.
"Giờ phải làm thế nào đây?" Nhìn lũ dơi bay cuồng loạn như không có ý định quay về, tôi lo lắng hỏi.
Nguyệt Bính ngẫm nghĩ rồi nói: "Đi vào trong đi."
Tôi thầm nghĩ, trước cửa dày đặc những dơi, làm gì còn cách nào khác, bèn nghiến răng cùng với Nguyệt Bính lẳng lặng bước đi ngược hướng với bầy dơi. Đi mãi, đi mãi, hơi lanh trong hang mỗi lúc một giá buốt, hai hàm răng tôi bắt đầu va vào nhau lập cập. Cuối cùng chúng tôi cũng dừng lạu trước một vách núi thẳng băng như dao gọt.
Hơi lạnh từ đáy vực bốc lên ngùn ngụt, gặp không khí ở tầng trên, ngưng đọng thành từng giọt sương dày đặc. Tôi lờ mờ nhìn thấy hai dợi dây thừng to bằng cổ tay chạy song song một trên một dưới, nối tới vách đá đối diện.
Trên vách đá bên kia có một cửa hang nhỏ vuông vức, tôi áng chừng vừa với khổ người của tôi phải cúi lom khom mới chui vào được.
"Đã tới cánh cửa tội ác rồi." Nguyệt Bính đưa tay nắm lấy sợi dây thừng, rung thử xem có chắc chắn không rồi dẫm lên sợi dây bên dưới, bám vào dây bên trên, bắt đầu dịch chuyển về phía đối diện.
Tôi cũng đi theo. Sợi dây phải chịu sức nặng của hai người, chao lắc đung đưa, tôi hoảng loạn dậm mạnh chân, biên độ dao động lại càng lớn, sợi dây chao đảo dữ dội khiến tôi suýt nữa vuột tay rơi xuống vực sâu hun hút.
"Mày có đầu óc một tý được không?" Mặt Nguyệt Bính tái mét. "Cầu dây phải đi từng người một, mày trèo lên thế này sẽ mất cân bằng ngã chết đấy!"
Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà cãi. Sợi dây lắc qua lắc lại như đánh đu lên xuống bập bênh chẳng có quy luật gì cả, tôi sắp không bám nổi nữa rồi.
Nguyệt Bính cứ như con khỉ, hai tay tóm chặt sợi dây phía trên rồi đu mình lên, giơ hai chân quắp lấy: "Bí Ngô, bám lấy sợi dây phía dưới, chúng ta cùng leo qua."
Nguyệt Bính luôn tìm được phương pháp giải quyết vấn đề đơn giản nhất trong thời khắc nguy hiểm nhất. Tôi vội vàng ôm cứng lấy sợi dây bên dưới, rồi hai thằng cứ như con khỉ trong gánh xiếc, mỗi thằng đu một sợi dây, bò từng tí một về phía vách núi đối diện.
Sợi thừng thô ráp, cứng ngắt, tôi vừa bám thật chặt vừa bò đi. Lòng bàn tay đau rát, chắc đã trầy trụa cả rồi. Vách đối diện đã gần ngay trước mắt. Bỗng nhiên đằng sau nghe đánh "phựt" một tiếng, chỉ cảm thấy lực căng của sợi dây bỗng buônh chùng rồi cả người rơi hẫn xuống vực.
Sợi thừng đã đứt!
Thôi xong! Tôi vùn vụt rơi xuống, tay chân vẫn bám cứng lấy sợi dây, chỉ còn nuôi hy vọng không bị văng đi. Nhưng trong lực của cú rơi quá mạnh, vượt xa sức nắm của tôi. Tay tôi trượt đi trên sợi dây thừng thô ráp, nóng rát như lửa thiêu, đau như cắt cứa. Tôi không chịu đựng nổi nữa, bàn tay tuột ra, tôi rơi thẳng xuống dưới.
"Thế là xong!" Đây là suy nghĩ cuối cùng của tôi.