Những Mảnh Vụn Vỡ
Chương 21: Phóng đãng (P2)
Vừa thấy Mạc Hàn bước xuống, Liễu Nhiên nhanh chóng thu cánh tay của mình lại, gương mặt là hoàn toàn sợ hãi cùng với yếu đuối, mỏng manh.
- Hàn à, cô ta thật đáng sợ. Cô... cô ta muốn hại em. - Liễu Nhiên nép vào lòng anh, tựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc của anh mà nũng nịu.
Sở Thanh nghe thấy giọng nói quen thuộc liền nhắm mắt lại, vội vàng quay mặt qua nơi khác. Cô không muốn ai thấy bộ dạng đáng sợ này của cô, đặc biệt là anh nhưng cô lại không kiềm chế được bản thân. Cô vẫn sợ cảm giác anh ghê tởm về vẻ ngoài này của cô. Sợ anh sẽ chán ghét cô.
Tại sao cô lại như vậy? Quá nhu nhược. Anh đối xử với cô tàn nhẫn, không chút thương hại vậy mà cô lại vẫn một lòng với anh. Sở Thanh à Sở Thanh, có phải cô mới là người ác độc nhất với chính mình không?
- Cậu chủ à... cậu chủ mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu. Cô chủ nhỏ chỉ là... -Dì Sáu cố gắng biệt minh cho cô trước mặt anh, dì không muốn anh ghét bỏ cô nhưng mà cánh tay dì lại bị xiết lại bởi bàn tay gầy guộc, lạnh lẽo của cô gái đứng cạnh.
Sở Thanh khẽ lắc đầu, cô không muốn dì giải thích gì cả bởi vỗn dĩ nếu người ta muốn hiểu thì tự khắc sẽ hiểu còn người ta cố chấp không muốn hiếu dù có giải thích trăm vạn lần thì vẫn đến vậy mà thôi, người ta vẫn sẽ nhẫn tâm trà đạp lên mình.
- Sở Thanh. Cô đừng tưởng trước đây được tôi cưng chiều thì bây giờ muốn làm gì cũng được. Hiện tại thì cô chẳng khác gì phế vật. - Mạc Hàn nhìn cô đầy cay nghiệt, không tiếc buông cho cô gái tội nghiệp này những lời cay bẩn. Trong mắt anh, cô bây giờ là vô cùng xấu xí và ghê tởm.
" Mạc Hàn... tôi từng yêu anh nhiều như vậy, hy sinh tất cả vì anh. Thứ gì của tôi anh cũng cướp đoạt. Vậy mà tôi đây hết lần này tới lần khác sai lầm. Tôi mù thật rồi sao hả ông trời ơi. " - Sở Thanh trong lòng gào thét. Đau đớn, xót xa từng chút từng chút ăn mòn cả tâm can.
Im lặng hồi lâu cô mới lên tiếng. Chỉ vỏn vẹn ba từ: - Thả tôi ra - Cô không nhìn anh cũng không có bất cứ hành động nào. Vì giờ đây cô không còn đủ sứ để chống cự nữa rồi. Lời nói không cầu khẩn cũng không yếu đuối chỉ là có vài phần mệt mỏi, vài phần buông bỏ.
- Anh à. Cô ta đã muốn đi anh còn giữ cô ta lại làm gì chứ? Em thực sự không thích cô ta chút nào đặc biệt là ở gần chúng ta. - Liễu Nhiên khoác tay anh vẻ nũng nịu.
- Dì Sáu. Đưa cô ta đi, làm theo những gì tôi dặn. - Anh trầm mặc ra lệnh cho dì Sáu rồi bước lên thư phòng.
Dì Sáu đưa cô tới nhà tắm để cô tắm rửa sạch sẽ, thay bộ y phục mới, bộ ý phục màu trắng khá sexy, bó sát tôn lên 3 vòng của cô. Người khác nhìn vào thực sự bị cuốn hút.
Dì Sáu đưa cô tới nhà ăn. Kêu người làm mang thức ăn lên cho cô. Nhìn cô tiều tụy vậy người làm trong nhà không khỏi thương xót cho cô. Ai cũng ngạc nhiên về thái độ của Mạc Hàn đối với cô.
- Cô chủ nhỏ... chúng tôi xin lỗi vì chẳng giúp gì được cho cô. Chúng tôi... - Dì Sáu rơm rớm nước mắt nhìn cô mà không khỏi đau lòng.
- Dì Sáu. Con biết mà. Con biết tấm lòng của mọi người. Đừng buồn. Con không sao cả. Chỉ là... Dì Sáu à, dì có biết Mạc Hàn định đưa con đi đâu không? - Cô nắm lấy tay dì Sáu vẻ cầu khẩn.
- Cô chủ nhỏ, tôi không biết nữa. Chỉ là sáng sớm mai cậu chủ sẽ bay qua Pháp để bàn về dự án của công ty. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ mang cô theo.
"Bay qua Pháp. Anh ta lại muốn làm gì nữa chứ" - Trong đầu cô hiện lên muôn vàn dấu chấm hỏi về việc Mạc Hàn định làm sắp tới với cô. Trong lòng bất an, cô nhờ dì Sáu gọi tới một số điện thoại có ghi trong một mảnh giấy.
- Alo, Xuyên Nhãn Lâm.... - Cô còn chưa kịp nói thêm gì thì Mạc Hàn từ đằng sau cướp lấy điện thoại trên tay cô đáp mạnh xuống đất.
Sở Thanh sợ hãi lùi về sau không may trượt chân xuống đất, chiếc váy vì mắc vào cạnh bàn mà rách toạc một đường từ bắp đùi tới ngang hông, lộ ra phần chân nõn nà của cô.
Mạc Hàn bước tới, cúi xuống sát cô, hơi men phả ra nồng nặc từ người anh, anh vừa uống rượu định xuống nhà lấy chút đồ lại thấy cô với bộ đồ bó sát này lại nổi lên chút dục vọng đen tối. Cơ thể nam nhân bây lâu chưa giải toả dù bên cạnh không ít nữ nhân nguyện dâng hiến nhưng mỗi lần chạm vào lại có cảm giác vô cùng chán ghét, nhưng khi thấy cô trong đầu lại không ngừng hiện ra những hình ảnh hoan ái của hai người trước đây, dục vọng khó kiềm chế liền muốn chiếm đoạt thân thể cô.
- Chưa gì đã muốn quyến rũ tôi? - Giọng nói khàn khàn cùng dục vọng đang dâng lên, anh nhìn cô, vuốt nhẹ đùi cô.
- Hàn à, cô ta thật đáng sợ. Cô... cô ta muốn hại em. - Liễu Nhiên nép vào lòng anh, tựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc của anh mà nũng nịu.
Sở Thanh nghe thấy giọng nói quen thuộc liền nhắm mắt lại, vội vàng quay mặt qua nơi khác. Cô không muốn ai thấy bộ dạng đáng sợ này của cô, đặc biệt là anh nhưng cô lại không kiềm chế được bản thân. Cô vẫn sợ cảm giác anh ghê tởm về vẻ ngoài này của cô. Sợ anh sẽ chán ghét cô.
Tại sao cô lại như vậy? Quá nhu nhược. Anh đối xử với cô tàn nhẫn, không chút thương hại vậy mà cô lại vẫn một lòng với anh. Sở Thanh à Sở Thanh, có phải cô mới là người ác độc nhất với chính mình không?
- Cậu chủ à... cậu chủ mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu. Cô chủ nhỏ chỉ là... -Dì Sáu cố gắng biệt minh cho cô trước mặt anh, dì không muốn anh ghét bỏ cô nhưng mà cánh tay dì lại bị xiết lại bởi bàn tay gầy guộc, lạnh lẽo của cô gái đứng cạnh.
Sở Thanh khẽ lắc đầu, cô không muốn dì giải thích gì cả bởi vỗn dĩ nếu người ta muốn hiểu thì tự khắc sẽ hiểu còn người ta cố chấp không muốn hiếu dù có giải thích trăm vạn lần thì vẫn đến vậy mà thôi, người ta vẫn sẽ nhẫn tâm trà đạp lên mình.
- Sở Thanh. Cô đừng tưởng trước đây được tôi cưng chiều thì bây giờ muốn làm gì cũng được. Hiện tại thì cô chẳng khác gì phế vật. - Mạc Hàn nhìn cô đầy cay nghiệt, không tiếc buông cho cô gái tội nghiệp này những lời cay bẩn. Trong mắt anh, cô bây giờ là vô cùng xấu xí và ghê tởm.
" Mạc Hàn... tôi từng yêu anh nhiều như vậy, hy sinh tất cả vì anh. Thứ gì của tôi anh cũng cướp đoạt. Vậy mà tôi đây hết lần này tới lần khác sai lầm. Tôi mù thật rồi sao hả ông trời ơi. " - Sở Thanh trong lòng gào thét. Đau đớn, xót xa từng chút từng chút ăn mòn cả tâm can.
Im lặng hồi lâu cô mới lên tiếng. Chỉ vỏn vẹn ba từ: - Thả tôi ra - Cô không nhìn anh cũng không có bất cứ hành động nào. Vì giờ đây cô không còn đủ sứ để chống cự nữa rồi. Lời nói không cầu khẩn cũng không yếu đuối chỉ là có vài phần mệt mỏi, vài phần buông bỏ.
- Anh à. Cô ta đã muốn đi anh còn giữ cô ta lại làm gì chứ? Em thực sự không thích cô ta chút nào đặc biệt là ở gần chúng ta. - Liễu Nhiên khoác tay anh vẻ nũng nịu.
- Dì Sáu. Đưa cô ta đi, làm theo những gì tôi dặn. - Anh trầm mặc ra lệnh cho dì Sáu rồi bước lên thư phòng.
Dì Sáu đưa cô tới nhà tắm để cô tắm rửa sạch sẽ, thay bộ y phục mới, bộ ý phục màu trắng khá sexy, bó sát tôn lên 3 vòng của cô. Người khác nhìn vào thực sự bị cuốn hút.
Dì Sáu đưa cô tới nhà ăn. Kêu người làm mang thức ăn lên cho cô. Nhìn cô tiều tụy vậy người làm trong nhà không khỏi thương xót cho cô. Ai cũng ngạc nhiên về thái độ của Mạc Hàn đối với cô.
- Cô chủ nhỏ... chúng tôi xin lỗi vì chẳng giúp gì được cho cô. Chúng tôi... - Dì Sáu rơm rớm nước mắt nhìn cô mà không khỏi đau lòng.
- Dì Sáu. Con biết mà. Con biết tấm lòng của mọi người. Đừng buồn. Con không sao cả. Chỉ là... Dì Sáu à, dì có biết Mạc Hàn định đưa con đi đâu không? - Cô nắm lấy tay dì Sáu vẻ cầu khẩn.
- Cô chủ nhỏ, tôi không biết nữa. Chỉ là sáng sớm mai cậu chủ sẽ bay qua Pháp để bàn về dự án của công ty. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ mang cô theo.
"Bay qua Pháp. Anh ta lại muốn làm gì nữa chứ" - Trong đầu cô hiện lên muôn vàn dấu chấm hỏi về việc Mạc Hàn định làm sắp tới với cô. Trong lòng bất an, cô nhờ dì Sáu gọi tới một số điện thoại có ghi trong một mảnh giấy.
- Alo, Xuyên Nhãn Lâm.... - Cô còn chưa kịp nói thêm gì thì Mạc Hàn từ đằng sau cướp lấy điện thoại trên tay cô đáp mạnh xuống đất.
Sở Thanh sợ hãi lùi về sau không may trượt chân xuống đất, chiếc váy vì mắc vào cạnh bàn mà rách toạc một đường từ bắp đùi tới ngang hông, lộ ra phần chân nõn nà của cô.
Mạc Hàn bước tới, cúi xuống sát cô, hơi men phả ra nồng nặc từ người anh, anh vừa uống rượu định xuống nhà lấy chút đồ lại thấy cô với bộ đồ bó sát này lại nổi lên chút dục vọng đen tối. Cơ thể nam nhân bây lâu chưa giải toả dù bên cạnh không ít nữ nhân nguyện dâng hiến nhưng mỗi lần chạm vào lại có cảm giác vô cùng chán ghét, nhưng khi thấy cô trong đầu lại không ngừng hiện ra những hình ảnh hoan ái của hai người trước đây, dục vọng khó kiềm chế liền muốn chiếm đoạt thân thể cô.
- Chưa gì đã muốn quyến rũ tôi? - Giọng nói khàn khàn cùng dục vọng đang dâng lên, anh nhìn cô, vuốt nhẹ đùi cô.
Tác giả :
Joon