Nhưng Mà Ta Rất Ôn Nhu
Chương 8
“Về rồi đấy à?” A Hổ mới đẩy cửa ra, đã thấy người mình luôn nghĩ tới chỉ khoác mỗi áo ngoài mỏng manh, đang ngồi sau ánh nến.
“A, A Văn… Sao ngươi không ngủ,” A Hổ vội vàng đóng cửa, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của A Văn, kéo y lên giường, “Ngồi ở chỗ đó làm gì, lạnh hết cả rồi.”
“Thế hơn nửa đêm, ngươi chạy đi làm gì?” A Văn ngồi phịch xuống chiếc giường hẹp, hất tay A Hổ ra.
“Ta…” A Hổ ấp a ấp úng, nửa đêm lòng mình lại phiền muộn bức rức, hóa nguyên hình chạy lên núi một phen, còn nhảy vào hồ nước lạnh ngâm nửa canh giờ, mới cảm thấy dễ chịu, để gió núi hong khô thân thể, mới từ từ xuống núi.
“Thành thật với ta, rốt cuộc tại sao!”
“Ta… A Văn, mấy ngày qua hễ cứ tới ban đêm ta, liền, liền khó chịu khắp người…” A Hổ ngồi chồm hổm xuống một cách chậm chạp, cảm thấy tủi thân lắm, hắn gục đầu lên đùi A Văn, chộp lấy một bàn tay của A Văn, “A Văn có phải ta bị bệnh không… Tim gan như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nóng không chịu nổi, hơn nữa miệng mũi cũng chẳng hít thở dễ dàng được, còn… Còn luôn mơ thấy đè ngươi xuống rồi vừa cắn vừa gặm, ta sợ, nếu ngày nào đó không kìm được, nuốt ngươi vào trong bụng… Phải làm sao bây giờ…”
A Văn càng nghe A Hổ nói thì càng nóng ran, hai gò má bỗng chốc đỏ ửng, y đập nhẹ lên đầu A Hổ một cái,
“Tên ngốc nhà ngươi, ngay cả, ngay cả ngày xuân đến cũng không biết.”
“Ngày xuân? Trong ngày xuân thì làm sao…” A Hổ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn khuôn mặt đỏ bừng của A Văn, chả hiểu gì hết.
“Ngươi…” A Văn nói không nên lời, kéo A Hổ đứng dậy ngồi kề song song trên giường, “Hôm đó ở trong động, ngươi còn nhớ hỏi ta lúc người phàm vui sướng, muốn làm gì không?”
“Ah, còn nhớ, muốn làm gì?”
“Tình trạng ngươi kể, cũng không phải bị bệnh, nếu ta và người yêu nhau theo cách của người phàm, khi tình cảm tới mức độ nhất định, thú tính sẽ tăng vọt vào ngày xuân, ngươi đây là, là muốn hoan ái với ta…”
“…” Hơi thở của A Hổ bỗng nặng nề hơn, mặc dù vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng trực giác mách bảo hai từ ‘hoan ái’ không thể đùa được.
“Mà, trong giới thú có nghĩa là giao, ***… Ngươi, hiểu chưa?” A Văn cúi đầu xuống thấp nhất có thể, bên tai lại vang lên tiếng hít thở nặng nề của A Hổ, ngồi cùng người yêu trong bóng đêm còn nói hoan ái *** gì đó, thật sự muốn độn thổ ngay lập tức.
A Hổ ưỡn thẳng lưng, quay hẳn sang nhìn chăm chú vào người đang cúi đầu mắc cỡ tới nỗi cả vành tai cũng đỏ bừng, từ từ vươn một bàn tay qua, khều ngón tay út đang níu chặt lấy vải quần ở đầu gối, người bị chạm vào liền giật mình, rút ngón tay ra, hắn lại to gan nhích tới gần, nhưng y vẫn để mặc A Hổ dựa vào thân mật.
Ngay sau đó A Hổ cũng cảm thấy bồn chồn, không dám lỗ mãng nhào tới nữa, lại không tiện mở miệng hỏi thẳng rốt cuộc A Văn có nguyện ý làm chuyện “Giao phối” ấy với mình không, vắt hết óc suy nghĩ nên làm thế nào mới tốt.
“A, A Văn,” Hổ đại vương dè dặt cất tiếng nói khàn khàn, “Ta, ta thực sự có thể nằm mơ tới điều đó?”
“Ngươi!” A Văn ngẩng đầu thốt lên rồi đẩy hắn ra, “Ngươi hồ đồ thật hay giả vờ hồ đồ! À chắc muốn ta phải dạy ngươi chứ gì!” Nói xong liền vén chăn bông, nằm quay người vào trong, cho A Hổ nhìn gáy mà ngủ.
Bầu không khí trong nhà vốn mờ ám nhưng giờ biến mất tăm, A Hổ gãi đầu, thở dài, cởi áo ngoài ra rồi cũng nằm sát lại gần. Vừa mới đặt bàn tay
lên eo A Văn, liền bị hất xuống không thương tiếc, vòng tay qua lần nữa, lại bị cơ thể vùng vẫy né tránh, A Hổ mất kiên nhẫn, dứt khoát dùng cả tay lẫn chân quấn chặt đối phương, ôm người đang hờn dỗi vào lòng thật chặt không buông.
“A Văn, A Văn!” A Hổ nép mặt vào sau gáy A Văn rồi trấn an, “A Văn đáng yêu của ta, ngươi đừng nghịch nữa a, ngoan… Coi như ta sai rồi, ta sai rồi vẫn không được sao…”
“Ngươi, ngươi thấy ta như vậy vui lắm chứ gì! Gạt ta nói mấy lời xấu hổ muốn chết, ngươi buông ra, ta không cần, không cần!”
“Ta nào dám lừa ngươi a, ta thật sự… Ôh, được được được, ngoan, đừng động đậy nữa, đừng động đậy…”
A Hổ cố ôm thân thể đang xoay tới xoay lui giữa hai chân, nhưng người trong lòng không nghe lời mà càng vùng vẫy hăng say hơn. A Văn bỗng giật mình khi cảm thấy một vật rắn nóng như lửa áp sau mông, thế là cứng đờ nửa người và quên luôn việc giãy dụa.
“Nghe lời a, ta sai rồi ta sai rồi, đừng giãy…” Ai đó đằng sau vẫn luôn an ủi người yêu như trước, còn tưởng rằng rốt cuộc A Văn cũng nghe theo mà yên tĩnh lại, mặc cho mình ôm lấy.
Dương vật cứng rắn dựng thẳng ép vào giữa mông, cách lớp quần lót mỏng manh, nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể cứ truyền sang mà chẳng hề giữ lại, lời cáu giận A Văn đang định nói bị kẹt trong cuống họng. Vừa nãy
bực bội quá nên ồn ào đôi chút, ai ngờ chính sự ồn ào đó của mình đã châm ngòi lửa, mà thú thật giờ cũng không đẩy hắn ra được.
“A Văn…” Dần dà đại lão hổ cũng không kìm chế được khác lạ giữa hai chân mình, hơi thở nồng đậm cứ phả vào tai A Văn, “A Văn, bên dưới, bên dưới khó chịu quá…” Nói xong lại càng ôm A Văn chặt hơn, áp sát chỗ đó lên mông A Văn, cọ đi cọ lại. Hai tay cũng chẳng chịu dừng bèn mò vào trong cổ áo rộng mở của A Văn, tự tiện vuốt ve làn da mịn màng.
“Ngươi… Ngươi đừng…” A Văn muốn giãy ra, lại bị A Hổ làm mất hết sức lực, tộc độ cọ xát của vật kề sau mông đang chậm dần, bàn tay vuốt ve ***g ngực như thấy vướng víu liền bung hẳn vạt áo ra, dốc sức xoa nắn.
“A Văn… A Văn, ngươi thật thơm…” A Hổ dứt khoát tụt cổ áo A Văn xuống từ đằng sau, thế là lộ nguyên một mảng lưng trắng nõn, A Hổ lập tức ghé sát vào rồi vừa hôn vừa mút, “Mềm tựa như đậu hủ…”
“Ah…” A Văn chưa kịp ngăn cản hắn và nói đồ không biết xấu hổ, đã giật mình thở gấp một tiếng, còn A Hổ thì đột nhiên lột quần y xuống, áp cả bàn tay lên rồi nắn bóp một hồi.
“Trông thân thể gầy, nhưng chỗ này… Rất nhiều thịt…” A Hổ vừa gặm bả vai A Văn, vừa nói mấy lời bỉ ổi mà bản thân không hề biết, cuối cùng rút dây buộc, tụt ngay quần của mình xuống, để phân thân to bự chen vào giữa khe mông y rồi cọ xát thêm lần nữa.
“Ah… Thật thoải mái… Thật trơn…” A Hổ thở hổn hển, mông đưa đẩy liên tục, lực mạnh tới nỗi khiến A Văn gần bị ép vào tường.
Bên này thì A Văn sớm bị hành động thô thiển của đại lão hổ hại hai mắt đỏ lên, vô thức kẹp chặt khe mông, nức nở cắn môi dưới mặc cho người đằng sau làm loạn. Bàn tay to không chịu yên phận lại vân vê đầu nhũ cương cứng trước ngực, rồi sau đó mò xuống bên hông, luồn vào trong
*khố, nắm lấy chỗ ấy của A Văn.
*Khố: dạng vải quấn người thời xưa thường dùng để che bộ phận bí mật, thời nay là quần lót và kín chắc hơn một chút.
“Ưm ah…” A Văn ngửa cổ kêu rên, cả vùng eo đang được ôm mềm oặt “Nhẹ thôi…”
“Ướt quá…” A Hổ vuốt ve đỉnh nấm của A Văn, tiếp đó là cẩn thân vân
vê, phân thân của hắn lại chen qua giữa bắp đùi y rồi chọc phải túi cầu, “A Văn, chỗ này cũng trơn trơn mềm mềm, làm như vậy, thoải mái không…”
Tai bên phải của A Văn tiếp nhận mấy lời xấu hổ này không sót một câu rồi truyền thẳng vào trong tim, y che miệng không dám đáp lại, thấy thẹn quá liền vùi mặt vào gối, nhưng vẫn chẳng thể chôn lấp từng tiếng rên ấy.
A Hổ chợt ngồi thẳng dậy, ngừng thở hổn hển, lật A Văn nằm ngửa trên giường, cởi khố của A Văn xuống, bản thân cũng cởi áo trong ra. Trông A Văn thật đáng yêu, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt như nước long lanh, cái miệng nhỏ đang há to mà thở hổn hển, ngay tức khắc lửa tình đốt cháy toàn thân hắn.
A Hổ hôn lên môi A Văn, A Văn thuận theo liền để mặc hắn nút lưỡi mình, y choàng hai cánh tay qua cổ A Hổ, đôi bên cùng chìm đắm trong nụ hôn nồng cháy.
“A Văn, ngươi ngọt lắm…” A Hổ buông môi A Văn ra, lại cúi xuống hôn đầu nhũ y, tiếng mút liếm ‘chẹp chẹp’ chợt vang lên, A Văn luống cuống ôm đầu A Hổ, eo thon vừa ưỡn vừa xoay.
“Ah… Đừng…”
“A Văn, A Văn đáng yêu của ta,” A Hổ tách hai chân A Văn ra rồi chen vào giữa để chúng quấn quanh eo mình, cho hạ thân của hai người cọ xát nhau, “Nói với ta, làm thế nào ngươi mới thoải mái, A Văn, nói với ta…”
“Ưm… Sờ ta, sờ phía dưới ta đi…” A Văn bị trêu đùa luân phiên nên hoàn toàn quên mất cảm giác thẹn thùng, hai chân kẹp chặt vùng eo rắn chắc của A Hổ, lắc lư người cọ vào hạ thân của hắn.
“Thế này phải không…” A Hổ nhìn A Văn đang giãy dụa liên tục trong dáng vẻ quyến rũ với hai mắt đỏ ngầu, hắn thở hổn hển cầm hạ thể của hai người, vừa cọ xát vừa xoa nắn, dưới ánh nến mờ nhạt, mồ hôi lăn dài trên da bọn họ khiến cảnh tượng khi ấy càng *** mỹ hơn.
“Ưm… Ưm…” A Văn thở ngắt quãng với vẻ say mê, một tay choàng cổ A Hổ, tay kia thì mò xuống chỗ A Hổ đang cùng cọ xát, “Dừng lại, dừng lại… Không chịu nổi nữa, A Hổ… A…” A Văn ưỡn lưng gồng mình, kẹp chặt hông A Hổ, cả người cứng đờ, kế tiếp liền bắn ra trong tay hắn.
A Hổ cẩn thận đặt A Văn nằm xuống, hắn đứng dậy, sau đó ngồi quỳ trên đùi A Văn, cầm tay A Văn đặt lên phân thân của mình rồi ra sức đưa lên đưa xuống, dịch trơn giữa ngón tay hai người giúp chuyển động nhanh hơn và tạo ra tiếng ‘phầm phập phầm phập’.
“A Văn… A Văn… Ôh… Thoải mái quá…” Hạ thân của A Hổ co giật mãnh liệt, hắn ngửa cổ lên, vùng eo run rẩy mấy lần, cuối cùng bắn hết toàn bộ dịch thể màu trắng lên ngực, dưới bụng, giữa hai chân, còn dính một ít ở cằm và cổ A Văn.
Trái tim A Văn bỗng đập kịch liệt, bàn tay lại như mất sức mà rơi xuống giữa hai chân mình, nhìn chàng trai nhắm nghiền hai mắt đang quỳ trên người bằng đôi mắt mê man. Ánh nến đổ những bóng đen loang lổ lên thân mình cường tráng, cánh tay, ***g ngực, hông, bắp đùi… Cơ thể tràn trề khí khái nam tử ấy, đã hoàn toàn cuỗm mất trái tim mình.
Lúc này A Hổ cũng đã mở mắt, không thể tin người dưới thân vào ban ngày luôn giữ vẻ tao nhã, giờ đây lại trong cảnh tượng *** loạn, trên cơ thể trần truồng dính đầy dịch thể.
“A Văn!” Tim A Hổ lại đập lệch nhịp, hắn nhào tới đè ngửa y rồi cắn loạn một hồi.
“Đừng, mệt lắm… Đừng mà…” A Văn cố đẩy người bên trên ra, giãy dụa thân mình.
“A Văn ngoan, nương tử đáng yêu của ta… Nữa, cho ta làm thêm lần nữa đi…” Nói xong liền hôn dọc từ trên xuống dưới, bỏ bàn tay đang che hạ thân của A Văn ra, bất chợt ngậm côn thịt mềm nhũn rồi hung hăng mút hai cái.
“A ah…” A Văn thở dốc liên tục, cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ nức nở kêu rên ‘không chịu nổi không chịu nổi’, y kẹp chặt đầu A Hổ đang vùi giữa hai chân rồi bắn vào miệng hắn.
Ban đêm, hai người lần đầu nếm thử hương vị hoan ái vẫn lăn qua lộn lại tới khi trời sáng.
“A, A Văn… Sao ngươi không ngủ,” A Hổ vội vàng đóng cửa, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của A Văn, kéo y lên giường, “Ngồi ở chỗ đó làm gì, lạnh hết cả rồi.”
“Thế hơn nửa đêm, ngươi chạy đi làm gì?” A Văn ngồi phịch xuống chiếc giường hẹp, hất tay A Hổ ra.
“Ta…” A Hổ ấp a ấp úng, nửa đêm lòng mình lại phiền muộn bức rức, hóa nguyên hình chạy lên núi một phen, còn nhảy vào hồ nước lạnh ngâm nửa canh giờ, mới cảm thấy dễ chịu, để gió núi hong khô thân thể, mới từ từ xuống núi.
“Thành thật với ta, rốt cuộc tại sao!”
“Ta… A Văn, mấy ngày qua hễ cứ tới ban đêm ta, liền, liền khó chịu khắp người…” A Hổ ngồi chồm hổm xuống một cách chậm chạp, cảm thấy tủi thân lắm, hắn gục đầu lên đùi A Văn, chộp lấy một bàn tay của A Văn, “A Văn có phải ta bị bệnh không… Tim gan như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nóng không chịu nổi, hơn nữa miệng mũi cũng chẳng hít thở dễ dàng được, còn… Còn luôn mơ thấy đè ngươi xuống rồi vừa cắn vừa gặm, ta sợ, nếu ngày nào đó không kìm được, nuốt ngươi vào trong bụng… Phải làm sao bây giờ…”
A Văn càng nghe A Hổ nói thì càng nóng ran, hai gò má bỗng chốc đỏ ửng, y đập nhẹ lên đầu A Hổ một cái,
“Tên ngốc nhà ngươi, ngay cả, ngay cả ngày xuân đến cũng không biết.”
“Ngày xuân? Trong ngày xuân thì làm sao…” A Hổ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn khuôn mặt đỏ bừng của A Văn, chả hiểu gì hết.
“Ngươi…” A Văn nói không nên lời, kéo A Hổ đứng dậy ngồi kề song song trên giường, “Hôm đó ở trong động, ngươi còn nhớ hỏi ta lúc người phàm vui sướng, muốn làm gì không?”
“Ah, còn nhớ, muốn làm gì?”
“Tình trạng ngươi kể, cũng không phải bị bệnh, nếu ta và người yêu nhau theo cách của người phàm, khi tình cảm tới mức độ nhất định, thú tính sẽ tăng vọt vào ngày xuân, ngươi đây là, là muốn hoan ái với ta…”
“…” Hơi thở của A Hổ bỗng nặng nề hơn, mặc dù vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng trực giác mách bảo hai từ ‘hoan ái’ không thể đùa được.
“Mà, trong giới thú có nghĩa là giao, ***… Ngươi, hiểu chưa?” A Văn cúi đầu xuống thấp nhất có thể, bên tai lại vang lên tiếng hít thở nặng nề của A Hổ, ngồi cùng người yêu trong bóng đêm còn nói hoan ái *** gì đó, thật sự muốn độn thổ ngay lập tức.
A Hổ ưỡn thẳng lưng, quay hẳn sang nhìn chăm chú vào người đang cúi đầu mắc cỡ tới nỗi cả vành tai cũng đỏ bừng, từ từ vươn một bàn tay qua, khều ngón tay út đang níu chặt lấy vải quần ở đầu gối, người bị chạm vào liền giật mình, rút ngón tay ra, hắn lại to gan nhích tới gần, nhưng y vẫn để mặc A Hổ dựa vào thân mật.
Ngay sau đó A Hổ cũng cảm thấy bồn chồn, không dám lỗ mãng nhào tới nữa, lại không tiện mở miệng hỏi thẳng rốt cuộc A Văn có nguyện ý làm chuyện “Giao phối” ấy với mình không, vắt hết óc suy nghĩ nên làm thế nào mới tốt.
“A, A Văn,” Hổ đại vương dè dặt cất tiếng nói khàn khàn, “Ta, ta thực sự có thể nằm mơ tới điều đó?”
“Ngươi!” A Văn ngẩng đầu thốt lên rồi đẩy hắn ra, “Ngươi hồ đồ thật hay giả vờ hồ đồ! À chắc muốn ta phải dạy ngươi chứ gì!” Nói xong liền vén chăn bông, nằm quay người vào trong, cho A Hổ nhìn gáy mà ngủ.
Bầu không khí trong nhà vốn mờ ám nhưng giờ biến mất tăm, A Hổ gãi đầu, thở dài, cởi áo ngoài ra rồi cũng nằm sát lại gần. Vừa mới đặt bàn tay
lên eo A Văn, liền bị hất xuống không thương tiếc, vòng tay qua lần nữa, lại bị cơ thể vùng vẫy né tránh, A Hổ mất kiên nhẫn, dứt khoát dùng cả tay lẫn chân quấn chặt đối phương, ôm người đang hờn dỗi vào lòng thật chặt không buông.
“A Văn, A Văn!” A Hổ nép mặt vào sau gáy A Văn rồi trấn an, “A Văn đáng yêu của ta, ngươi đừng nghịch nữa a, ngoan… Coi như ta sai rồi, ta sai rồi vẫn không được sao…”
“Ngươi, ngươi thấy ta như vậy vui lắm chứ gì! Gạt ta nói mấy lời xấu hổ muốn chết, ngươi buông ra, ta không cần, không cần!”
“Ta nào dám lừa ngươi a, ta thật sự… Ôh, được được được, ngoan, đừng động đậy nữa, đừng động đậy…”
A Hổ cố ôm thân thể đang xoay tới xoay lui giữa hai chân, nhưng người trong lòng không nghe lời mà càng vùng vẫy hăng say hơn. A Văn bỗng giật mình khi cảm thấy một vật rắn nóng như lửa áp sau mông, thế là cứng đờ nửa người và quên luôn việc giãy dụa.
“Nghe lời a, ta sai rồi ta sai rồi, đừng giãy…” Ai đó đằng sau vẫn luôn an ủi người yêu như trước, còn tưởng rằng rốt cuộc A Văn cũng nghe theo mà yên tĩnh lại, mặc cho mình ôm lấy.
Dương vật cứng rắn dựng thẳng ép vào giữa mông, cách lớp quần lót mỏng manh, nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể cứ truyền sang mà chẳng hề giữ lại, lời cáu giận A Văn đang định nói bị kẹt trong cuống họng. Vừa nãy
bực bội quá nên ồn ào đôi chút, ai ngờ chính sự ồn ào đó của mình đã châm ngòi lửa, mà thú thật giờ cũng không đẩy hắn ra được.
“A Văn…” Dần dà đại lão hổ cũng không kìm chế được khác lạ giữa hai chân mình, hơi thở nồng đậm cứ phả vào tai A Văn, “A Văn, bên dưới, bên dưới khó chịu quá…” Nói xong lại càng ôm A Văn chặt hơn, áp sát chỗ đó lên mông A Văn, cọ đi cọ lại. Hai tay cũng chẳng chịu dừng bèn mò vào trong cổ áo rộng mở của A Văn, tự tiện vuốt ve làn da mịn màng.
“Ngươi… Ngươi đừng…” A Văn muốn giãy ra, lại bị A Hổ làm mất hết sức lực, tộc độ cọ xát của vật kề sau mông đang chậm dần, bàn tay vuốt ve ***g ngực như thấy vướng víu liền bung hẳn vạt áo ra, dốc sức xoa nắn.
“A Văn… A Văn, ngươi thật thơm…” A Hổ dứt khoát tụt cổ áo A Văn xuống từ đằng sau, thế là lộ nguyên một mảng lưng trắng nõn, A Hổ lập tức ghé sát vào rồi vừa hôn vừa mút, “Mềm tựa như đậu hủ…”
“Ah…” A Văn chưa kịp ngăn cản hắn và nói đồ không biết xấu hổ, đã giật mình thở gấp một tiếng, còn A Hổ thì đột nhiên lột quần y xuống, áp cả bàn tay lên rồi nắn bóp một hồi.
“Trông thân thể gầy, nhưng chỗ này… Rất nhiều thịt…” A Hổ vừa gặm bả vai A Văn, vừa nói mấy lời bỉ ổi mà bản thân không hề biết, cuối cùng rút dây buộc, tụt ngay quần của mình xuống, để phân thân to bự chen vào giữa khe mông y rồi cọ xát thêm lần nữa.
“Ah… Thật thoải mái… Thật trơn…” A Hổ thở hổn hển, mông đưa đẩy liên tục, lực mạnh tới nỗi khiến A Văn gần bị ép vào tường.
Bên này thì A Văn sớm bị hành động thô thiển của đại lão hổ hại hai mắt đỏ lên, vô thức kẹp chặt khe mông, nức nở cắn môi dưới mặc cho người đằng sau làm loạn. Bàn tay to không chịu yên phận lại vân vê đầu nhũ cương cứng trước ngực, rồi sau đó mò xuống bên hông, luồn vào trong
*khố, nắm lấy chỗ ấy của A Văn.
*Khố: dạng vải quấn người thời xưa thường dùng để che bộ phận bí mật, thời nay là quần lót và kín chắc hơn một chút.
“Ưm ah…” A Văn ngửa cổ kêu rên, cả vùng eo đang được ôm mềm oặt “Nhẹ thôi…”
“Ướt quá…” A Hổ vuốt ve đỉnh nấm của A Văn, tiếp đó là cẩn thân vân
vê, phân thân của hắn lại chen qua giữa bắp đùi y rồi chọc phải túi cầu, “A Văn, chỗ này cũng trơn trơn mềm mềm, làm như vậy, thoải mái không…”
Tai bên phải của A Văn tiếp nhận mấy lời xấu hổ này không sót một câu rồi truyền thẳng vào trong tim, y che miệng không dám đáp lại, thấy thẹn quá liền vùi mặt vào gối, nhưng vẫn chẳng thể chôn lấp từng tiếng rên ấy.
A Hổ chợt ngồi thẳng dậy, ngừng thở hổn hển, lật A Văn nằm ngửa trên giường, cởi khố của A Văn xuống, bản thân cũng cởi áo trong ra. Trông A Văn thật đáng yêu, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt như nước long lanh, cái miệng nhỏ đang há to mà thở hổn hển, ngay tức khắc lửa tình đốt cháy toàn thân hắn.
A Hổ hôn lên môi A Văn, A Văn thuận theo liền để mặc hắn nút lưỡi mình, y choàng hai cánh tay qua cổ A Hổ, đôi bên cùng chìm đắm trong nụ hôn nồng cháy.
“A Văn, ngươi ngọt lắm…” A Hổ buông môi A Văn ra, lại cúi xuống hôn đầu nhũ y, tiếng mút liếm ‘chẹp chẹp’ chợt vang lên, A Văn luống cuống ôm đầu A Hổ, eo thon vừa ưỡn vừa xoay.
“Ah… Đừng…”
“A Văn, A Văn đáng yêu của ta,” A Hổ tách hai chân A Văn ra rồi chen vào giữa để chúng quấn quanh eo mình, cho hạ thân của hai người cọ xát nhau, “Nói với ta, làm thế nào ngươi mới thoải mái, A Văn, nói với ta…”
“Ưm… Sờ ta, sờ phía dưới ta đi…” A Văn bị trêu đùa luân phiên nên hoàn toàn quên mất cảm giác thẹn thùng, hai chân kẹp chặt vùng eo rắn chắc của A Hổ, lắc lư người cọ vào hạ thân của hắn.
“Thế này phải không…” A Hổ nhìn A Văn đang giãy dụa liên tục trong dáng vẻ quyến rũ với hai mắt đỏ ngầu, hắn thở hổn hển cầm hạ thể của hai người, vừa cọ xát vừa xoa nắn, dưới ánh nến mờ nhạt, mồ hôi lăn dài trên da bọn họ khiến cảnh tượng khi ấy càng *** mỹ hơn.
“Ưm… Ưm…” A Văn thở ngắt quãng với vẻ say mê, một tay choàng cổ A Hổ, tay kia thì mò xuống chỗ A Hổ đang cùng cọ xát, “Dừng lại, dừng lại… Không chịu nổi nữa, A Hổ… A…” A Văn ưỡn lưng gồng mình, kẹp chặt hông A Hổ, cả người cứng đờ, kế tiếp liền bắn ra trong tay hắn.
A Hổ cẩn thận đặt A Văn nằm xuống, hắn đứng dậy, sau đó ngồi quỳ trên đùi A Văn, cầm tay A Văn đặt lên phân thân của mình rồi ra sức đưa lên đưa xuống, dịch trơn giữa ngón tay hai người giúp chuyển động nhanh hơn và tạo ra tiếng ‘phầm phập phầm phập’.
“A Văn… A Văn… Ôh… Thoải mái quá…” Hạ thân của A Hổ co giật mãnh liệt, hắn ngửa cổ lên, vùng eo run rẩy mấy lần, cuối cùng bắn hết toàn bộ dịch thể màu trắng lên ngực, dưới bụng, giữa hai chân, còn dính một ít ở cằm và cổ A Văn.
Trái tim A Văn bỗng đập kịch liệt, bàn tay lại như mất sức mà rơi xuống giữa hai chân mình, nhìn chàng trai nhắm nghiền hai mắt đang quỳ trên người bằng đôi mắt mê man. Ánh nến đổ những bóng đen loang lổ lên thân mình cường tráng, cánh tay, ***g ngực, hông, bắp đùi… Cơ thể tràn trề khí khái nam tử ấy, đã hoàn toàn cuỗm mất trái tim mình.
Lúc này A Hổ cũng đã mở mắt, không thể tin người dưới thân vào ban ngày luôn giữ vẻ tao nhã, giờ đây lại trong cảnh tượng *** loạn, trên cơ thể trần truồng dính đầy dịch thể.
“A Văn!” Tim A Hổ lại đập lệch nhịp, hắn nhào tới đè ngửa y rồi cắn loạn một hồi.
“Đừng, mệt lắm… Đừng mà…” A Văn cố đẩy người bên trên ra, giãy dụa thân mình.
“A Văn ngoan, nương tử đáng yêu của ta… Nữa, cho ta làm thêm lần nữa đi…” Nói xong liền hôn dọc từ trên xuống dưới, bỏ bàn tay đang che hạ thân của A Văn ra, bất chợt ngậm côn thịt mềm nhũn rồi hung hăng mút hai cái.
“A ah…” A Văn thở dốc liên tục, cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ nức nở kêu rên ‘không chịu nổi không chịu nổi’, y kẹp chặt đầu A Hổ đang vùi giữa hai chân rồi bắn vào miệng hắn.
Ban đêm, hai người lần đầu nếm thử hương vị hoan ái vẫn lăn qua lộn lại tới khi trời sáng.
Tác giả :
Nhất Mai Xoa Cụ